Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 96: Chương 96: Chương 75: Nhắc tới kết hôn




Editor: Puck

Hạnh phúc tới quá đột ngột, anh không phải không nghĩ tới, cô sẽ có đứa bé của anh. Bây giờ nghe được Trần Tiêu nói, vừa nghĩ tới lúc này trong bụng của cô đang mang đứa bé của bọn họ, hạnh phúc đầy tràn lòng của anh.

Có đứa bé, cô sẽ không có lý do từ chối kết hôn với anh.

Có đứa nhỏ, bọn họ chân chính là người yêu.

Có đứa nhỏ, cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

Có đứa nhỏ, cả đời cô và anh đều dính líu.



Trong đầu anh nghĩ tới một vạn khả năng, vui vẻ đến hơi ngây ngốc, cặp mắt chỉ biết nhìn cô.

Bị Quyền Hạo nhìn chằm chằm vào bụng, cô cảm thấy hơi tê dại da đầu.

“Trần Tiêu, anh không phải bác sĩ, không nên tùy tiện kết luận tôi mang thai.” Lời Trần Tiêu nói khiến trong lòng cô cũng hoang mang, gần đây tương đối thích ngủ và khẩu vị không được tốt, nhưng những triệu chứng này không nhất định là mang thai.

“Tiểu thư, vì để xác định cô có mang thai hay không, tôi lập tức kêu bác sĩ gia đình.” Cái gì được gọi là quản gia xứng chức nhất, chính là phải không có lúc nào không lo nghĩ cho chủ nhân.

“Hi nhi, chúng ta kết hôn được không?” Nhìn vào bụng cô, anh cảm thấy rất thần kỳ.

“Chính tôi cũng không biết có mang thai hay không, cưới cái gì mà cưới.” Từ đêm lần đầu tiên của bọn họ đến bây giờ chẳng qua mới hơn nửa tháng thôi, thật sự mang thai, hiện giờ cũng có thể tra ra. Cô chưa từng nghĩ tới kết hôn, mà chuyện mang thai cô vốn không có kế hoạch, nếu như thật sự mang thai, vậy coi như phiền toái

Anh nở nụ cười hạnh phúc, tròng mắt rạng rỡ phát sáng, đưa tay chạm một chút vào bụng cô, “Anh cảm thấy thật thần kỳ.” Rõ ràng một tháng trước ngay cả cô ở đâu anh cũng không biết, một tháng sau, cô không chỉ xảy ra quan hệ với anh, còn cùng giường chung gối, bây giờ cô mang thai, tất cả mọi chuyện giống như nằm mơ.

“Phụ nữ mang thai có gì hay mà thần kỳ.” Trần Tiêu vừa nói như vậy, cô hiện giờ rất lo lắng có phải thật sự mang thai hay không, chỉ có điều còn mấy ngày nữa là kỳ sinh lý của cô, có phải mang thai thật hay không, đến lúc đó sẽ biết rồi.

“Đây là đứa bé của chúng ta.” Anh chỉ có thể nói là hoàn toàn dính trên người cô, đôi tay hơi run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, “Không ngờ hạnh phúc lại tới đột ngột như vậy.”

Cô trợn trắng mắt, có người từng nói, đứa bé là quà tặng tốt nhất giữa người yêu nhau. Nhưng đối với cô mà nói, chỉ sợ cũng không phải là quà tặng tốt nhất gì, mà là tin dữ. Về đứa bé, cô không phải không bằng lòng sinh, cô sợ sau khi sinh đứa nhỏ, quan hệ giữa cô và Quyền Hạo hoàn toàn lôi kéo nhau. Giữa bọn họ, có đứa nhỏ và không có đứa nhỏ hơn kém quá nhiều, hơn nữa bây giờ cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghênh đón đứa nhỏ tới.

“Hi nhi, chúng ta kết hôn đi.” Anh vui vẻ ôm lấy cô.

“Không muốn.” Cô từ chối. Kết hôn với Quyền Hạo là chuyện cô chưa từng nghĩ tới, đứa bé có thể có, kết hôn không được.

Trong lòng biết rõ cô sẽ từ chối, nhưng nghe được cô từ chối, tim của anh vẫn hơi đau. Yêu say đắm ôm lấy cô, khóe môi anh cong lên trên, “Bây giờ em có đứa bé của anh, ngoại trừ anh ra, em không thể gả cho ai khác.”

“Hiện giờ còn chưa có ai có thể xác định rằng tôi mang thai.” Kết hôn rồi, Quyền Hạo sẽ trở thành chồng cô, thế giới này sao lại trở nên huyền ảo thế này, cô nhíu đôi mày thanh tú.

“Có phải em mang thai thì sẽ kết hôn với anh không?”

“Lỡ như tôi thật sự mang thai, tôi cũng chưa tới độ tuổi pháp luật quy định, không thể kết hôn với anh được.” Cô suy nghĩ trong lòng, nếu thật sự mang thai, vậy làm như thế nào? Những thứ biến thái nhà họ Thẩm kia vẫn đang tìm cô gây phiền toái, mà Quyền Hạo đề nghị kết hôn, cuộc đời của cô sao lại biến thành dáng vẻ này. Trở lại đế đô quả nhiên là một sai lầm! Sai chết rồi.

“Chỉ cần em đồng ý kết hôn với anh, chúng ta có thể lĩnh giấy đăng ký kết hôn.” Bọn họ muốn lấy giấy đăng ký kết hôn, không cần đến độ tuổi theo quy định của pháp luật, huống chi Hi nhi cũng không phải mười bảy tuổi thật. Trước kia anh còn để ý tới chuyện anh lớn hơn cô mười tuổi, sau khi biết cô là Lâm Hi Nhi, anh mới biết cô và anh là bạn đồng lứa, nếu như là bạn cùng lứa tuổi, như vậy chuyện kết hôn là chuyện hết sức bình thường.

Nhà họ Quyền tồn tại như thế nào, cô rất rõ ràng, chưa tới độ tuổi quy định muốn lấy tờ giấy đăng ký kết hôn là việc rất nhỏ với nhà họ Quyền. Chỉ có điều cô không muốn kết hôn với Quyền Hạo, cô biết rất rõ ràng, giữa cô và Quyền Hạo không có một chút tình cảm, gắng gượng mà nói tình cảm, cô chỉ có một chút lòng cảm kích với anh. Cô rất vui lòng giữ vững tình trạng hiện giờ, thiếu nữ chưa bao giờ cưới lập tức chuyển đổi đã thành người mẹ đã kết hôn, cô không vui.

“Nói chuyện này còn sớm lắm.” Cô tâm phiền ý loạn đẩy Quyền Hạo ra.

“Hi nhi định thừa dịp bụng còn chưa lớn cử hành hôn lễ, hay chờ em sinh hạ đứa bé rồi cử hành hôn lễ?” Vừa nghĩ tới bọn họ sẽ có một đứa bé như chân với tay, trong lòng anh tràn đầy vui sướng.

Cử hành hôn lễ! Khóe môi nàng kéo ra, “Hiện tại cũng không rõ ràng lắm có phải tôi mang thai hay không, đừng nhắc tới chuyện kết hôn gì đó với tôi.” Kết hôn, kết em gái anh, trở lại đế đô không có một chuyện tốt, đầu tiên là gặp bệnh thần kinh Thẩm Cảnh Nhiên đó, lại gặp biến thái chết tiệt Thẩm Khiết Như.

“Hi nhi không bằng lòng kết hôn với anh sao?” Trong mắt anh thoáng qua ánh sáng đau thương.

“Đừng nhắc tới vấn đề này được không? Thật sự muốn kết hôn, cũng không phải hiện tại, tối thiểu cũng phải chờ tôi giải quyết sự tình sau đó kết hôn, huống chi tôi cảm thấy chúng ta còn chưa tới bước kết hôn kia.” Thấy vẻ mặt bị thương của anh, cô không ngu đến mức nói ý tưởng chân thật trong lòng ra, suy nghĩ một chút, nói lời nói dối có ý tốt.

“Vậy Hi nhi bằng lòng kết hôn với anh sao?” Vẻ mặt của anh lập tức sáng lên.

“Sau này hãy nói cái vấn đề này.” Mang thai, kết hôn, sinh con, cô không dự liệu kịp quá trình này.

Anh thận trọng ôm cô, cùng cô bốn mắt nhìn thẳng vào mắt.

“Đừng nói cái gì nữa, tôi không muốn nghe cái gì.” Khi anh định mở miệng thì cô đã vượt lên trước anh một bước nói chuyện trước, “Lại nói tôi mang thai, tôi sẽ trở mặt.” Phiền não! Phiền não! Thật sự mang thai thì làm thế nào? Làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự phải gả cho Quyền Hạo, ôi, đừng mà!

“Hi nhi không nên tức giận, anh không nói.” Anh muốn đứa bé, không có nghĩa muốn cô sinh lúc này, anh hiểu được đạo lý này, huống chi giữa bọn họ cũng không thiếu vấn đề.

“Hi nhi hiện tại không thể ăn đồ ăn lạnh.” Anh giống như nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, “Hi nhi hiện tại phải ăn đồ ăn có dinh dưỡng.”

“Câm miệng.” Lời của anh, cô nghe vào chính là một trận khủng hoảng.

Không có thai còn may, một khi mang thai, cô có thể tưởng tượng cuộc sống tự do tự tại của mình sẽ kết thúc. Sống nhiều năm như vậy, trong đời cô vẫn chưa từng xuất hiện từ đứa bé này, chứ đừng nói trong tương lai không lâu cô sẽ có đứa bé. Kết hôn! Sống cả đời với Quyền Hạo, a, sống cùng nhau mấy năm, cô đã sắp không chịu nổi, sống cả đời, vậy cô nhất định sẽ hỏng mất, cô không phải thánh nhân, cô rất khó tiếp nhận một vài hành động của Quyền Hạo.

“Hi nhi, anh đi nấu cháo dinh dưỡng cho em ăn.” Nghĩ đến chuyện này, anh hết sức vui mừng, thật vui vẻ đi vào trong phòng bếp.

Trên bàn trà còn bày chè đậu xanh, cô chỉ muốn nện ở trên người anh, tức chết cô, xảy ra quan hệ thật sự không phải chuyện sáng suốt gì.

Trần Tiêu gọi điện thoại cho bác sỹ gia đình tới, thấy tiểu thư nhà mình không vui vẻ, đoán chừng cô cũng không vui vẻ chuyện mình mang thai, có lẽ cô không hề muốn mang thai, kết hôn với thiếu gia, sợ rằng cô cũng không muốn, “Tiểu thư, làm một phụ nữ có thai, lúc nào cũng cần phải giữ vững tâm trạng sáng sủa.”

“Anh nhàn rỗi không chuyện gì làm đúng không?” Cô nhìn chằm chằm Trần Tiêu, đều do anh ta, không có việc gì kéo tới đề tài này, chỉ là một quản gia nát, cần gì phải giả dạng làm một bác sỹ khoa phụ sản, muốn đánh.

“Tiểu thư, thiếu gia đã hai mươi bảy tuổi rồi, thăng cấp làm cha thật ra cũng là một chuyện rất bình thường, ngài cũng đừng không vui, tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền rất thích hợp với ngài.” Trần Tiêu cười híp mắt. Nghĩ thầm thay thiếu gia nhà mình nếu không phải là thừa kế huyết mạch bị nguyền rủa này, vị trí tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền cũng không tới lượt tiểu thư nhà mình, dù sao nhà họ Quyền cần con dâu chính là cô gái nhất định có dạy dỗ tốt, gia thế trong sạch, mà không phải cô gái có gia đình bần khốn, giới tính vặn vẹo.

“Anh nói giống như tôi không xứng với anh ta.” Lời Trần Tiêu nói chứa đầy hàm ý, cô vừa nghe là biết, lúc này sắc mặt đen thui, cảm xúc không vui khuếch tán cả người.

“Tôi không có ý này, xin ngài đừng hiểu lầm.” Không phải anh không thích tiểu thư nhà mình, chỉ lấy chuyện bàn về chuyện.

“Anh có ý này hay không, trong lòng anh rõ ràng.” Cô cầm gối ôm lên, hung hăng bóp chặt để phát tiết. Sau khi ở nhà họ Quyền đã xảy ra một loạt chuyện, cô không có cách nào khống chế, ai sẽ nghĩ tới Quyền Hạo không buông tay cô được, đưa đến cục diện hôm nay.

“Tiểu thư, tin tức này có nên nói cho phu nhân biết không?” Trần Tiêu nghĩ tới, tin tức này có nên nói cho Phó Trường Thanh biết không. Phu nhân có ba con trai, đại thiếu gia đã ba mươi hai tuổi rồi, không chịu kết hôn, bên cạnh cũng không có bạn gái.... Nhị thiếu gia phát sáng phát nóng trong giới chính trị, cũng không còn thấy thích cô gái nào. Bên cạnh tam thiếu gia không phải chỉ có tiểu thư, bây giờ còn có thể mang thai, phu nhân nghe được tin tức này nhất định sẽ thật vui mừng.

“Anh không muốn chết cứ nói cho bà ấy biết.” Cũng không biết có mang thai hay không đã nói cho Phó Trường Thanh, thật là tìm đánh! Khi cô vừa mới trở về đế đô Phó Trường Thanh đã gọi điện thoại tới, nói đến mười tám tuổi liền kết hôn với Quyền Hạo đi, bà đã chuẩn bị xong đồ cho bọn họ kết hôn. Nếu để cho Phó Trường Thanh biết tin tức này, cô có thể nghĩ, Phó Trường Thanh nhất định sẽ làm cho bọn họ kết hôn trong thời gian ngắn nhất, cô không muốn nhìn thấy kết quả này, cho nên trước khi xác định có mang thai hay không, ai dám truyền tin tức ra ngoài khiến cho cô không thoải mái, cô sẽ diệt người đó.

“Tiểu thư sợ phu nhân sao?” Trần Tiêu đại khái nghĩ đến nguyên nhân tiểu thư nhà mình không muốn nói cho phu nhân.

“Đừng nói rằng anh giống như cái gì cũng biết.” Chuyện này mở đầu chính là do anh ta lấy ra, cô hận không thể làm thịt anh ta, bây giờ có thể tỏ vẻ ôn hoà nói chuyện với anh ta, thật không dễ dàng! “Anh cẩn thận một chút cho tôi, hiện giờ tôi vô cùng chán ghét anh.”

“Tiểu thư đang đe dọa tôi sao?”

“Anh cút cho tôi.” Nhìn dáng vẻ không lo ngại gì của Trần Tiêu, cô liền phát tức lên, gối ôm trong ngực hung hăng đập tới.

“Tiểu thư, xin ngài đừng tức giận, hiện giờ tôi sẽ rời đi.” Không thông báo cho phu nhân trước mặt tiểu thư, len lén thông báo cho phu nhân chứ sao, sau khi phu nhân biết được sẽ có cháu gái hoặc cháu trai, nhất định sẽ khen thưởng anh, không biết có bao nhiêu tiền thưởng đây?

“Khốn kiếp.” Cô nhỏ giọng mắng.

Xoa bụng, chính nàng cũng không thể khẳng định, thật sự có đứa bé? !

Xem trên màn hình ti vi phát tiết mục giải trí thiếu não khôi hài, cô cười không nổi, đầy trong đầu đều là về nếu là mang thai làm thế nào? !

Khi cô đang rối rắm, trong phòng bếp Quyền Hạo đã nấu xong cháo.

“Đây là cái gì?” Cô cau mày hỏi. Chén cháo trước mắt hơi đen thui, hơi kinh khủng.

“Cháo gạo đen, rất có dinh dưỡng.” Quyền Hạo cầm cái muỗng, ý bảo cô có thể ăn.

“Không thích, tự anh ăn.” Cô không có khẩu vị, chính là không có khẩu vị.

“Hi nhi, bây giờ em có khả năng mang thai con của chúng ta, cho dù không thích, vì đứa bé cũng ăn một chút.” Anh từ từ thổi nguội cháo nóng bỏng, dịu dàng dụ dỗ cô.

“Bây giờ không có ai có thể khẳng định 100% rằng tôi mang thai.” Vẻ mặt cô không vui.

“Hôm nay em cũng chưa ăn thứ gì, liền ăn một ít cháo đi.” Ánh mắt của anh dừng lại trên bụng của cô, hạnh phúc chiếm lĩnh gương mặt của anh, mặt mày đều là nụ cười.

“Không muốn ăn.” Cô định giơ tay vứt chén này cháo, không muốn ăn chính là không muốn ăn!

“Chỉ ăn một chút.”

“Không muốn ăn.” Cô tiếp tục lặp lại, liếc cũng không liếc anh một cái, buồn bực nhìn lên trần nhà.

“Ăn một chút đi, ăn ngon lắm.” Anh không sợ người khác phiền hà dụ dỗ cô.

“Nếu ăn thật ngon, tự anh ăn.” Trái với sắc mặt tươi cười của anh, sắc mặt cô lạnh nhạt, lạnh lùng nói.

“Thật sự ăn rất ngon.” Anh cầm muỗng múc đầy cháo gạo đen đưa đến gần bờ môi cô.

Hạ thấp mắt có thể nhìn thấy cháo gạo đen, cô cau mày dời cái muỗng này đi, “Ăn ngon tự anh ăn, đừng phiền tôi.” Trong lòng đang phiền não đến không xong, còn phải ăn cháo gạo đen nhìn không hề ngon chút nào này, cô muốn đổ chén cháo lên trên đầu anh, ăn, ăn cái gì! Đáng ghét!

“Vậy không ăn cháo, Hi nhi ăn trái cây.” Thấy cô nhíu chặt đôi mày thanh tú, cưng chiều cô anh không muốn miễn cưỡng cô, cầm khay trái cây lên, định dụ dỗ cô ăn.

“Anh có phiền hay không vậy, tôi không có khẩu vị, tôi không muốn ăn.” Vừa đến hè, cô rất dễ không có khẩu vị, hiện giờ ở trong lòng phiền muộn cộng thêm tính khí rối loạn, có thể có khẩu vị ăn cái gì.

Mặt cô đen lại, anh cười khẽ, cầm một chùm nho lên, “Nghe người ta nói, quả nho ăn nhiều chút, mắt đứa bé sẽ đen lay láy giống như quả nho.”

“Vậy có ai nói, người cha có chỉ số thông minh không cao ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của đứa bé không.” Cô đè cơn tức lại, giọng giễu cợt nói.

“Cái này Hi nhi yên tâm, chỉ số thông minh của anh rất cao.”

“Không nhìn ra, tôi cảm thấy được anh chính là người kém thông minh.” Tâm tình không tốt thêm bị anh phiền, cô lạnh lùng châm chọc nói. “Không có ánh mắt biết nhìn người chút nào.” Không thấy cô khó chịu sao? !

“Chỉ cần Hi nhi có chỉ số thông minh cao, chỉ số thông minh của con chúng ta sẽ rất cao, anh sẽ không kéo thấp chỉ số thông minh của đứa bé.” Cho tới nay đều là anh dụ dỗ cô, hiện giờ cô có thể mang thai, anh càng thêm dụ dỗ cô.

Nói đến mang thai và đứa bé, cô cướp lấy chùm nho trong tay anh, vặt một trái, nhét vào trong miệng anh, “Không nói lời nào không ai bảo anh câm, có cút thật xa cho tôi không, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Nhìn thấy liền tức lên.

Anh nuốt trái nho xuống, “Trái nho rất ngọt ăn thật ngon, Hi nhi cũng ăn một trái đi.”

Trần Tiêu và bác sỹ gia đình nhìn thiếu gia nhà mình và tiểu thư nhà mình liếc mắt đưa tình, nghĩ thầm có phải không nên quấy rầy bọn họ không.

Cô nhìn thấy bác sỹ gia đình, hơi vui vẻ, “Tới rồi sao? Kiểm tra gúp tôi một chút.” Bác sỹ đã đến thì tốt quá, nhanh chóng kiểm tra cho cô một chút, cô rốt cuộc có mang thai hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.