Đày lòng đóng chặt đột nhiên dâng lên một nỗi bi thương, cả mắt đều là anh, cô khó có thể tin.
“Tiểu thư, cô làm sao vậy?” Tư Đồ Nguyên thấy cô bé trước mắt không nói lời nào, giống như giật mình, anh dịu dàng nhẹ giọng nói.
Giọng nói của anh kéo tỉnh táo của cô lại, chẳng biết tại sao khóe miệng cô nâng lên nụ cười bi thương, cặp mắt lạnh nhạt như băng nhìn chăm chú anh, “Chuyện này hai bên chúng ta đều có lỗi, anh định xử lý như thế nào?” Cô bây giờ là Lâm Hi, không phải Lâm Hi Nhi, chuyện lúc trước đều đã qua.
Tư Đồ Nguyên mím môi cười khẽ, lưu loát lấy tờ chi phiếu và bút máy từ trong túi áo ra, nhanh chóng điền xong chi phiếu, “Tôi và cô đều không bị thương, chuyện này coi như chuyện nhỏ mà xử lý, tôi xin lỗi, đây là bồi thường.”
Cô chớp mắt một cái, cầm lấy chi phiếu, thấy rõ con số viết trên đó, “Không cần bồi thường.”
Nhìn Lý Thắng vẫn đi theo phía sau lưng, cô hơi mím môi, “Kéo xe của tôi về, tôi lái xe của anh.” Trịnh Tĩnh vẫn chờ cô, cô cũng không cần lãng phí thời gian trong chuyện đụng xe này.
Trước kia là thủ lĩnh ám vệ, sau xuống cấp làm tài xế, bởi vì gần đây biểu hiện tốt nên một lần nữa Lý Thắng được thăng làm hộ vệ, “Dạ, tiểu thư.”
Nhìn cũng không nhìn Tư Đồ Nguyên ở sau lưng, cô cất bước chân đi về phía trước.
Đột nhiên, đúng lúc ấy, cổ tay của cô bị người kéo. Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, thì ra là anh, “Có chuyện gì sao?”
Cô gái nhìn như xa lạ này mang theo ánh mắt xa cách nhàn nhạt, trong lòng anh chấn động, tròng mắt hẹp dài chợt trợn đến lớn nhất, giọng nói hơi run rẩy, “Cô tên là gì?”
“Tôi và anh cũng chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, anh không cần thiết biết tên của tôi.” Cô nhẹ nhàng đáp, cũng không quay đầu lại rời đi.
Tư Đồ Nguyên liếc mắt nhìn biển số xe trên chiếc Ferrari, tròng mắt âm u trở nên trầm trầm.
Chạy chiếc Audi không có cảm giác tốt như chiếc Ferrari, cô không tức giận, trong đầu đều là cảnh tượng mới vừa gặp phải anh. Cuộc sống yên tĩnh trôi qua gần năm năm, kể từ khoảnh khắc Thẩm Khiết Như xuất hiện, cuộc sống của cô liền nổi lên gợn sóng, muốn yên ổn đó là không có thể, trừ phi giết tất cả biến thái nhà họ Thẩm.
Phiền não trong lòng, nhìn chiếc xe phía trước trước mặt chạy tốc độ chậm rì rì giống như con rùa đen bò, đôi mày thanh tú của cô nhíu thật chặt, đạp chân ga, chạy tốc độ đến nhanh nhất. Không đến mười phút đồng hồ, cô đã tới khách sạn theo lời Trịnh Tĩnh.
Khách sạn hoa lệ, khi cô đứng trước cửa thì có một cảm giác quen thuộc.
Suy nghĩ mấy giây, cô nhớ ra rồi, cô và Quyền Hạo gặp nhau chính là ở khách sạn này.
Trịnh Tĩnh ở phòng khách lầu hai của khách sạn, quét nhìn chung quanh một phen không có khác thường, cô yên tâm bước lên lầu hai.
Trịnh Thủy Tinh đang quay phim, sau khi nhìn thấy người đi ra cửa thang máy là Lâm Hi, nét mặt còn lã chã chực khóc lập tức thay đổi, khóe môi bởi vì đau thương quá đỗi mà mím thật chặt lập tức cong lên, tất cả cảm xúc khi diễn đều tản đi, cô cười nhẹ nhìn Lâm Hi.
Đạo diễn thấy Trịnh Thủy Tinh thay đổi, cũng không nói tiếp lời kịch bản, ngược lại mang theo nụ cười nhìn ông. Một đại mỹ nữ cười với ông, đổi lại bình thường ông khẳng định mở cờ trong bụng, nhưng bây giờ không giống, bây giờ đang quay phim. Chỉ có điều giận thì giận, ông không dám tức giận Trịnh Thủy Tinh, chỉ cười híp mắt nói, “Cut, Thủy Tinh, cô làm sao vậy? Mới vừa rồi còn diễn rất tốt.” Dõi mắt thiên triều, nữ minh tinh đương nổi danh nhất thiên triều chính là Trịnh Thủy Tinh, ông dựa vào đạo diễn cấp hai nổi cáu với cô thật ra thì không có gì, nhưng là ai bảo bộ phim này là do một mình Trịnh Thủy Tinh đầu tư, ông chính là một người làm công, nào dám phát cáu với chủ nhân.
“Tâm tình tôi không lên được, đợi lát nữa diễn thôi.” Trịnh Thủy Tinh vui mừng giơ tay về phía Lâm Hi.
Đạo diễn cảm thấy không giải thích được, quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái không phải nhân viên làm việc đi tới studio. Nghi ngờ cau mày liếc mắt nhìn Trịnh Thủy Tinh, lại nhìn về phía cô gái đang đi tới bên này, ông buồn bực!
“Hi nhi, đã lâu không gặp.” Vừa thấy mặt, Trịnh Thủy Tinh bỏ lại Tịch Thành vai nam chính đang tỏ vẻ nghi ngờ, chạy tới trước mặt Lâm Hi.
“Đã lâu không gặp.” Gặp mặt bạn cũ, cô cũng không quá kích động, nhàn nhạt, ung dung vô cùng, “Tớ tới đây, không ảnh hưởng tới công việc của cậu chứ?” Liếc nhìn thấy rất nhiều nhân viên làm việc đang nghi ngờ nhìn cô.
“Này, nhìn thấy tớ người bạn cũ này, tối thiểu cậu cũng phải biểu hiện nhiệt tình một chút chứ? Lạnh lùng như vậy, quá đau đớn lòng tớ rồi.” Trịnh Thủy Tinh giống như làm nũng bĩu môi ai oán nói, giang hai cánh tay, chờ đợi cái ôm của Lâm Hi.
“Rất nhiều người đang nhìn hai chúng ta, có thể không biểu hiện chúng ta giống như đồng tĩnh nữ có được không?” Vui sướng trước khi cô đến, đã bị tai nạn xe cộ trên đường khi nhìn thấy người kia tưới tắt rồi, không có hứng thú ôm ấp Trịnh Tĩnh.
“Tình cảm tốt chính là đồng tính nữ, sức liên tưởng của cậu thật phong phú.” Trịnh Thủy Tinh cảm thấy không thú vị thu hai tay về, “Được rồi, tớ biết rõ cậu không thích như vậy, nào, lâu ngày mới được gặp lại, chúng ta phải tán gẫu thật nhiều.”
“Thủy Tinh, đạo diễn vẫn chờ cậu quay phim !” Chuyện có phân biệt nặng nhẹ, bạn bè lâu ngày mới được gặp lại tất nhiên quan trọng, nhưng quay phim quan trọng với Trịnh Thủy Tinh hơn.
“Đạo diễn, hôm nay tôi rất không thoải mái, xin nghỉ một ngày không thành vấn đề chứ?” Trịnh Thủy Tinh mở to mắt long lanh như nước, giọng nói mềm nhũn, giống như là đang làm nũng.
“Đương nhiên không có vấn đề.” Đạo diễn sảng khoái đồng ý.
“Hi nhi, chúng ta đi.” Trịnh Thủy Tinh thật vui vẻ kéo tay Lâm Hi rời đi.
Trương Hiểu Hoa thấy mà trợn tròn mắt, cô sắp bị tức chết. Trong lòng châm chọc vô hạn. Không thích diễn, không lên tiết mục ti vi, cực ít tham gia tuyên truyền, những thứ này thì thôi đi, hiện giờ ngày cả quay phim cũng lười rồi, Trịnh Thủy Tinh chính là một quỷ lười nhất.
Vai nam chính Tịch Thành nghiêm mặt, mắt nhìn thẳng chăm chú theo Trịnh Thủy Tinh rời đi.
Trong xe thu hẹp, tay cô chống cửa sổ xe, Trịnh Thủy Tinh đảm nhiệm làm tài xế bị cô quên lãng như thế.
“Hi nhi, sao cậu lại chạy Audi vậy? Tớ nhớ cậu thích Ferrari nhất.” Trịnh Thủy Tinh sờ vô lăng, rất nỗ lực lái xe vững vàng.
“Trên đường tới, xảy ra tai nạn xe cộ, đụng hư xe tớ, tớ chỉ có thể chạy chiếc này.”
“Chuyện này không giống với phong cách của cậu, nhớ trước kia cậu tự cao tự đại nhất, chạy chiếc xe cậu không thích, cậu không tức giận mới là lạ, tài xế nhà cậu làm gì, lại để cho cậu lái xe?” Trịnh Thủy Tinh hồi tưởng lại dáng vẻ trước kia của bạn, khí phách đó, cho tới bây giờ đều là nữ vương mắt nhìn xuống người khác, bây giờ lại giống như biến thành thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, chuyện này không khoa học.
“Không nói lời nào không ai bảo cậu câm, lái xe tử tế của cậu đi.” Cô đang phiền, không rảnh nhớ lại chuyện cũ.
Trịnh Thủy Tinh lặng lẽ lái xe, trong xe yên tĩnh thêm vài phút đồng hồ, cô không chịu nổi. Chẳng lẽ Hi nhi không có hứng thú với việc vì sao cô sống lại, tại sao có dáng vẻ giống như rất phiền?
“Hi nhi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy hứng thú với chuyện tớ sống lại?” Suy nghĩ thật lâu, Trịnh Thủy Tinh chậm rãi nói ra.
“Nói chuyện của cậu một chút.” A, Trịnh Tĩnh không nói cô cũng quên mất vấn đề này.
“Haizzz.” Trịnh Thủy Tinh tự cảm thấy xui xẻo thở dài một tiếng, oán khí rất nặng, “Nghĩ tới tớ là tỷ phú xinh đẹp và chỉ số thông minh cùng tồn tại, còn chưa hưởng thụ đủ, lại bị người độc chết, thật là thất sách thất sách mà!”
“Độc chết sao?” Đáp án này rất kinh người, một phát tất cả việc phiền lòng trong lòng đều bị quét đi, lực chú ý đều tập trung trên chuyện Trịnh Tĩnh bị độc chết, “Có người hạ độc cậu, cậu cũng không biết, còn có thể độc chết cậu, vậy là thuốc độc gì?” Trịnh Tĩnh và cô cùng nhau lớn lên, cô vô cùng hiểu Trịnh Tĩnh từng ly từng tý, thế mà có thể độc chết Trịnh Tĩnh, người kia nhất định không đơn giản! dinendian.lơqid]on
Trịnh Thủy Tinh cũng đoán được cô sẽ có phản ứng khiếp sợ này, mím môi, “Đúng vậy, chính là cái xỏ lá độc chết.” Nhớ lại một chút sự tình hai năm trước, cô có oán niệm sâu nặng, “Cậu không biết tớ mất bao nhiêu khổ cực mới trở thành tỷ phú hàng tỉ, nhưng không biết bị tên khốn kiếp nào độc chết, một buổi sáng trở thành một tôm tép trong làng giải trí, tớ không có cách nào tiếp nhận được chênh lệch này.”
“Cậu bách độc bất xâm, thuốc độc gì có thể độc chết cậu?” Thân thể Trịnh Tĩnh từ nhỏ khác hẳn với người thường, thuốc độc bình thường không có tác dụng với cậu ấy, sau khi trải qua huấn luyện, thuốc độc cao cấp cũng không có tác dụng với cậu ấy, rốt cuộc thuốc gì mới có thể độc chết cậu ấy?
“Không biết, ngày đầu tiên sau khi tớ trùng sinh đã bắt đầu điều tra, thế nhưng không điều tra được bất kỳ đầu mối nào, chỉ có thể tra ra được tớ bị độc chết.” Nói đến đây, Trịnh Thủy Tinh liền một phen nước mắt chua xót.
“Tớ điều tra giúp cậu.” Thời gian gần năm năm, cô không liên lạc với Trịnh Tĩnh, chính là vì sợ chọc phải phiền toái không cần thiết, sẽ mang đến cho hai người sự việc hỏng bét, không ngờ sau khi cô mất, Trịnh Tĩnh cũng bị người độc chết, nghĩ sâu xa về phương diện này, tất cả dường như có dính dáng.
“Thanks.” Nói xong chuyện của mình, Trịnh Thủy Tinh hoài nghi nhìn cô, “Lại nói cậu và tam thiếu Quyền Hạo nhà họ Quyền có quan hệ như thế nào vậy?”
“Không biết nói làm sao.” Cô cũng phiền não chuyện này, quan hệ giữa cô và Quyền Hạo hiện giờ rất loạn.
“Hai ngươi ở dưới cùng một hiên nhà, chẳng lẽ không có quan hệ nam nữ sao?” Trịnh Thủy Tinh rất kinh ngạc, nghĩ tới một số chuyện trong quá khứ, “Cậu quả nhiên khác hẳn với người thường, có thể để xuống tất cả mọi chuyện nhanh như vậy, đi làm tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền áo cơm không lo, cao cao tại thượng.”
“Câm miệng của cậu lại, tớ không muốn nghe những lời này.” Nàng phản cảm nhất chính là nghe được có người gọi cô là tam thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân cái gì, cô không cảm thấy đúng.
“OK, tớ không nói.” Trịnh Thủy Tinh đưa tay làm tư thế khóa miệng, yên tĩnh lái xe.
Hai người tới một tiệm trà, muốn một phòng bao.
“Đừng gọi tớ là Trịnh Tĩnh, tớ tên là Trịnh Thủy Tinh, cậu gọi tớ Thủy Tinh là được, gọi tớ là Trịnh Tĩnh nhiều kỳ quái.” Lại một lần nữa nghe được Lâm Hi gọi cô là Trịnh Tĩnh, người không quen ngược lại là cô, dùng thời gian gần hai năm để thích ứng thân phận này, thân phận Trịnh Tĩnh này không có quan hệ gì với cô nữa rồi.
“Biết rồi.” Cô cầm bình trà trong tay rót đầy nước, lạnh nhạt nói, “Từ giờ khắc này, tớ sẽ gọi cậu là Thủy Tinh.”
“Có phải cậu có chuyện gì không vui không?”
“Đây không phải nói nhảm sao?” Cô ra cửa gặp biến thái, đi nơi nào cũng có bản báo cáo đi theo, bây giờ còn gặp gỡ một người cho dù mấy đời cũng không muốn thấy, có thể vui vẻ nổi sao?
“Cuộc đời ngắn ngủi, cậu đừng suy nghĩ nhiều chuyện không vui như vậy.” Đang định tiếp tục an ủi Lâm Hi, Trịnh Thủy Tinh đột nhiên nghĩ đến nhà họ Thẩm, “Hi nhi, có phải ba biến thái nhà họ Thẩm tới tìm cậu không?”
“Chúc mừng cậu nói đúng rồi.”
“Tớ. . . .” Chữ [bad word] còn chưa nói ra miệng, Trịnh Thủy Tinh mắt lạnh nhìn cô gái không gõ cửa mà xông vào, không vui nhíu mày nói, “Cô làm gì thế?”
“Trịnh Thủy Tinh, mày đồ đê tiện.”