Quyền Hạo bị cản ở ngoài cửa, gương mặt tuấn tú đen đến không thể đen hơn nữa.
Trịnh Thủy Tinh ở trong nhà, hơi lúng túng cười cười, lấy giọng dạy dỗ nói chuyện, “Nhìn xem, Quyền Hạo nhà cậu thật tốt, còn tới đây tìm cậu, người đàn ông như vậy mà cậu không quý trọng thật lãng phí.”
“Mở cửa đi.” Những lời này không đủ để dao động suy nghĩ trong lòng cô.
“Đúng là không có lương tâm.” Trịnh Thủy Tinh cũng lười dạy dỗ.
Vừa mở cửa ra, Quyền Hạo không nhìn Trịnh Thủy Tinh, thấy Lâm Hi, chạy thẳng tới bên cạnh cô.
“Hi nhi, bị thương chỗ nào không?” Quyền Hạo cuống cuồng nhìn trên người Lâm Hi, nhìn xem cô có bị thương chỗ nào không.
“Không bị thương.” Anh mượn kiểm tra vết thương thật ra đang chiếm tiện nghi, Lâm Hi dở khóc dở cười.
Trịnh Thủy Tinh đứng ở bên cạnh cửa, đùa giỡn cười lên, đề nghị: “Hai người muốn ân ái, cảm phiền về nhà hai người đi.” Không có việc gì chạy tới chỗ cô chơi trò ân ái, cố ý đả kích cô sao?!
“Tôi không bị thương chỗ nào, anh cũng đừng nhìn.” Túm được hai tay của anh, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại.
“Không bị thương là tốt rồi.” Lo lắng trong lòng anh tiêu tan không ít.
“Này, hai người đây là không nhìn thấy tôi sao?” Khóe môi Trịnh Thủy Tinh không nhịn được mím lại, đôi nam nữ trước mắt này có cảnh giới quên mình cũng quá cao một chút, hoàn toàn có tiết tấu không để ý tới cô.
“Không phải không nhìn thấy cậu.”
“Ánh mắt của cậu đã nói rõ tất cả.” Trịnh Thủy Tinh đóng mạnh cửa lại.
“Cậu không phải là con giun trong bụng tớ, suy đoán lung tung không tốt.”
“Tớ không muốn tranh luận những chuyện này, hai người không có việc gì thì mau chóng rời đi, tớ muốn đi ngủ rồi.”
Thuốc và nước ấm để trên bàn trà, Thủy Tinh còn chưa uống, cô hạ thấp mắt suy nghĩ một chút, “Cậu uống thuốc đi, chúng tớ liền rời đi.”
Trịnh Thủy Tinh rất nghe lời, ngoan ngoãn cầm lấy viên thuốc và nước ấm uống vào, “Hai người có thể đi rồi.”
“Cậu chú ý thân thể một chút, ngày mai tớ qua đây thăm cậu.”
“Ừ.” Bóng dáng hai người tay trong tay, duy mỹ mà mang theo thâm tình.
Trịnh Thủy Tinh chăm chú nhìn theo bọn họ rời đi, trên mặt che một tầng sương lạnh, nụ cười trong mắt nhanh chóng rút đi, hơi thở buồn bã bao quanh cô.
“Trịnh Thủy Tinh là bạn tốt của em sao?” Quyền Hạo do dự một lúc, mới chậm rãi nói ra.
“Ừ.” Cô có vẻ hơi lạnh nhạt, ánh mắt chợt lóe, “Chúng ta đi về nhanh lên, tôi muốn sớm biết những người công kích tôi do ai phái tới?” Có lần một sẽ có lần hai, tai họa ngầm không giải quyết, cô vĩnh viễn đều không yên lòng.
Quyền Hạo cũng rất lo lắng chuyện này, tốc độ lái xe tăng nhanh rất nhiều.
Sau khi hai người rời đi, Trịnh Thủy Tinh nằm trên ghế sa lon, trong ngực ôm cái gối, mệt mỏi đánh tới, tròng mắt khép lại. Đột nhiên, cửa bị người mở ra, tiếng bước chân truyền vào trong tai cô, trong phút chốc tròng mắt mở ra.
Tiến vào nhà cô không phải là một hay hai người, mà là một nhóm người áo đen.
Trong nhà đột nhiên có những người này xông vào, đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cô vô cùng bình tĩnh, lười biếng đứng lên từ trên ghế sa lon, nhìn nhóm người áo đen rõ ràng đến không có ý tốt, “Ai phái tới?”
“Là Trịnh Tĩnh tiểu thư đúng không?” Rõ ràng là người đàn ông thủ lĩnh, lạnh lùng nói.
“Tôi dù sao cũng là minh tinh hạng A trong nước, phần lớn đều biết tôi tên là Trịnh Thủy Tinh chứ không phải Trịnh Tĩnh.” Trong gần hai năm nay không ai tìm tới cửa, có một số việc sẽ theo chết chóc mà qua đi, hôm nay thấy những người áo đen này tìm tới cửa, cô cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ lúc trước. Có vài người không xử lý, cuộc đời của cô sẽ không sống yên ổn.
“Cho dù cô là Trịnh Tĩnh hay là Trịnh Thủy Tinh, chủ nhân nhà tôi cho mời, làm phiền cô đi một chuyến.”
“Phương thức mời người của chủ nhân nhà anh thật đúng là đặc biệt!”
“Trịnh Tĩnh tiểu thư, mời.”
“Nếu như tôi không đi thì sao?” Tới mời phải đi, cô không nghe lời như vậy.
“Cô sẽ đi.” Người áo đen thủ lĩnh đưa mắt ý bảo bọn đàn em hành động.
Trịnh Thủy Tinh sờ gáy, sao đến lượt cô xui xẻo! Thật buồn bực!
Cầm điện thoại di động đặt trên bàn trà, cô định gọi một cú điện thoại.
“Trịnh Tĩnh tiểu thư, lấy bản lĩnh bây giờ của cô, không đánh lại được chúng tôi, cô vẫn nên ngoan ngoãn đi theo chúng tôi một chuyến đi.”
“Mẹ nó!” Người áo đen nói không sai, hiện giờ cô đúng là không đánh lại được những người này. Cô thật sự muốn giết người, cô sống nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám liều lĩnh nói như vậy với cô.
“Mời.” Người áo đen ra dấu tay xin mời.
Tròng mắt Trịnh Thủy Tinh chớp chớp, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài phòng, phía trước và phía sau lưng cô đều có người áo đen, những người áo đen thân thể cao lớn này vây chặt quanh cô, đề phòng cô chạy trốn.
Khi đi ra tới cửa chính chung cư, Trịnh Thủy Tinh thấy quản lý và bảo vệ của khu chung cư thế mà lại coi như không nhìn thấy cảnh tượng không bình thường này, sắc mặt dáng vẻ bình thường này khiến cho cô nhìn thấ mà tức giận đùng đùng lên.
Thứ quản lý và bảo vệ này chính là tồn tại lãng phí lương thực, thế mà lại cho những người này tiến vào. Không phải chung cư hạng sang thật sự phiền toái, ngay cả thứ quản lý và bảo vệ cũng kém cỏi như vậy.
Súng lục chĩa về eo cô không lúc nào không cảnh cáo cô, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Mặt Trịnh Thủy Tinh đầy vạch đen, bị uy hiếp tới nguy hiểm tính mạng ngồi lên xe của bọn họ.
“Trịnh Tĩnh tiểu thư, cảm phiền cô nhắm mắt lại.” Người áo đen lấy ra một miếng vải đen.
Mẹ nó, còn cầm thứ gì tới che mắt. Đánh không lại, trốn không thoát, cô còn có thể làm sao?
Cô không cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại, người áo đen lưu loát bịt kín hai mắt cô.
Hiện giờ cô rơi vào tình trạng mắt không thấy được, không nhúc nhích nổi, uất ức đến không cách nào nói rõ. Rốt cuộc là tay chân của ai? Dám ban ngày ban mặt tới tìm cô, thật đúng là không tầm thường, dáng vẻ phách lối như vậy, cô hận không thể một cước đá tới, phách lối đúng không, muốn ăn đòn mới là thật.
Ước chừng nửa giờ sau, cô được người đỡ xuống xe, vải che kín cặp mắt cũng được người cởi ra.
Mắt hơi mơ hồ, nhìn không quá rõ ràng cảnh tượng trước mắt, một lát sau, cô mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Khoảnh khắc khi nhìn thấy rõ, cô liền muốn chạy.
“Xem ra Trịnh tiểu thư biết ai mời cô tới, cô không cần khẩn trương, chủ nhân nhà tôi sẽ không gây bất lợi cho cô.” Người áo đen nhận ra Trịnh Thủy Tinh khẩn trương.
Nói không khẩn trương đó là giả, trong lòng cô bất ổn.
Người áo đen dẫn cô đi tới một gian phòng ngủ lớn, đứng ở giữa phòng, cô ngửi thấy một mùi vị kỳ quái, cô rất quen thuộc với mùi vị này cũng cực kỳ chán ghét. Tìm đúng phương hướng mùi vị này phát ra, cô đi ra khỏi gian phòng này, mở một cửa phòng khác, thấy được cảnh tượng đã sớm coi như không thấy gì. die nda nle equ ydo nn
“Thẩm phu nhân thật hăng hái.” Thấy Thẩm Khiết Như, khẩn trương trong lòng cô bớt đi phân nửa.
Tay Thẩm Khiết Như cầm ống thí nghiệm, tiến hành những bước cuối cùng, không đếm xỉa tới Trịnh Thủy Tinh.
Băng có ánh sáng trong suốt từ từ tạo thành, Thẩm Khiết Như mới bỏ bao tay ra, tao nhã mỉm cười, “Trịnh Tĩnh, đã lâu không gặp, không ngờ khi chúng ta gặp lại, cô đã thay một thân thể khác.”
“Có gì bà nói đi, tôi không thích quanh co lòng vòng.” Thẩm Khiết Như là loại người nào, chẳng lẽ cô còn không rõ ràng sao. Chỉ có điều Thẩm Khiết Như không phải vẫn luôn ở nước ngoài sao, tại sao trở về? Sao cô không thu được dù chỉ một tiếng gió?!
“Cô và Hi Nhi quen biết nhau đúng không?” Thẩm Khiết Như cầm một khối băng thật nhỏ lên, kiểm tra đo lường độ tinh khiết.
“Biết rõ cần gì hỏi nhiều.”
“Tôi rất đố kỵ với tình cảm của cô và Hi Nhi.” Thẩm Khiết Như cho rằng mình làm ra băng có độ tinh khiết chưa đủ cao, chán ghét ném băng lên bàn.
“Thẩm phu nhân, nói ra mục đích của bà đi.”
“Nếm đi.” Thẩm Khiết Như lựa một khối băng ở trong hộp, đưa tới trước mặt Trịnh Thủy Tinh.
Trịnh Thủy Tinh cúi mắt nhìn một chút, “Tự bà nếm đi.” Cô sẽ không dính tới ma túy, Thẩm Khiết Như đúng thật khôi hài, ở nhà chế băng.
“Cô biết quy củ, người chế ma túy sẽ không hút ma túy.” Thấy Trịnh Thủy Tinh không có ý định nếm thử, Thẩm Khiết Như cảm thấy không có ý nghĩa.
“Trong nước không phải là địa bàn của bà, bà tốt nhất đừng lớn lối như vậy.” Thế cục của thiên triều vẫn rất bình ổn, một khi có người phá vỡ, người phá vỡ thế cục cũng không chỉ đơn giản là xui xẻo như vậy.
“Sợ cái gì?” Thẩm Khiết Như liều lĩnh cười, “Trong nước sẽ nhanh chóng là địa bàn của tôi, ai dám gây bất lợi cho tôi? Cô sao? Hay là Lâm Hi?”
“Từ khi thiên triều lập nước cho tới nay, không có ai dám đi khiêu chiến những thế gia kia, nếu như bà muốn chịu chết, vậy thì cứ đi đi.” Mười thế gia ở thiên triều tồn tại từ khi lập nước tới nay, thế lực đã sớm ăn sâu bén rễ, những thế gia nhỏ hạng hai kia cũng bị chèn ép tới không đi được một bước, nhà họ Thẩm xuất thân hắc đạo muốn tẩy trắng, không có cửa đâu.
Bị người chọc trúng chỗ vẫn canh cánh trong lòng, nụ cười trên mặt Thẩm Khiết Như đông lại, “Trịnh Tĩnh, cô vẫn không biết nhìn thấu nhưng không nói ra.”
Vừa dứt lời, Thẩm Khiết Như vung tay lên quăng cho Trịnh Thủy Tinh một bạt tai, cực kỳ khinh thường châm chọc nói: “Không có Lâm Hi làm chỗ dựa cho mày, mày cái gì cũng không còn, liều lĩnh ở trước mặt tao là sao?”
Bị đánh bạt tai, vẻ mặt Trịnh Thủy Tinh khó coi, “Thẩm Khiết Như, tôi có tư cách liều lĩnh, mà bà sẽ nhanh chóng không có tư cách, bà sớm muộn gì sẽ chết rất khói coi.”
“Đúng là cùng một tính tình với Lâm Hi.” Thẩm Khiết Như một lần nữa vung tay lên đánh Trịnh Thủy Tinh một bạt tai, “Hạng người giống như tụi mày vốn không nên ra đời, lúc chết nên hoàn toàn tiêu tan chứ không phải lấy dáng vẻ trùng sinh mà tiếp tục sống sót.”
“Thẩm Khiết Như, bà làm bao nhiêu chuyện thất đức như vậy, vẫn có thể sống tốt, tôi và Lâm Hi tại sao không thể sống? Không ai có quyền quyết định sống chết của chúng tôi, bà nhiều nhất chỉ là tôm tép nhãi nhép có chút phân lượng mà thôi, nhảy nhót không được bao lâu, rồi sẽ chết rất thảm.”
Thẩm Khiết Như cực kỳ giận dữ, một tay hung hăng bóp cổ Trịnh Thủy Tinh, cắn răng nghiến lợi: “Hôm nay tao còn muốn tử tế nói chuyện hợp tác với mày, bây giờ nhìn lại, tao và mày không có cách nào hợp tác. A, tao nhớ được, mày bị trầm cảm.”
Trịnh Thủy Tinh không có ý định phản kháng, khó khăn thở hổn hển, cô nắm chắc Thẩm Khiết Như không dám giết cô, “Bà muốn bóp chết tôi thì bóp đi.”
Thẩm Khiết Như ngại xúi quẩy buông Trịnh Thủy Tinh ra, mắt lạnh liếc, “Trịnh Thủy Tinh, nếu như không phải Lâm Hi còn sống, tao nhất định bóp chết mày.”
Xoa cổ đỏ, Trịnh Thủy Tinh không thèm để ý tới, “Đáng tiếc Lâm Hi còn sống, đời này bà cũng không giết được tôi.”
“Nói lời từ biệt quá sớm.” Thẩm Khiết Như có ngụ ý.
“Bà đánh tôi hai bạt tai, tôi sẽ nhớ.”