Chống lại ánh mắt mong đợi của Phó Trường Thanh, cô mím môi cười khẽ, cũng không trả lời.
“Lâm Hi, tính toán sau này, con có ý tưởng gì?” Lâm Hi mỉm cười, Phó Trường Thanh cũng mỉm cười đáp lại, thật ra trong lòng bà không vui.
Tính toán sau này! Ánh mắt cô lóe lóe, nụ cười nhạt nhòa, “Bây giờ con còn nhỏ, không vội vàng những chuyện này.” Hôm nay Phó Trường Thanh hỏi những cái này làm gì, hỏi nữa, rất đáng ghét.
“Lúc dì cỡ như con, dì đã học đại học rồi, con nhìn con bây giờ, không đọc sách, ở lâu trong nhà cũng không phải là cách, phải sớm tính toán vì tương lai.”
“Dì, dì nói đúng, hiện giờ là tháng sáu, cũng sắp nghỉ hè, học kỳ tiếp theo con sẽ đi học.” Trên mặt cô giữ vững nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cực kỳ không nhịn được.
“Con và Kiều Thần đi lại rất gần, sao gần đây không tìm con bé chơi?”
“Dì, chị Kiều Thần đã đính hôn, chị ấy cũng không có nhiều thời gian chơi với con.” Muốn chết, luôn hỏi những thứ này, nếu không phải nể mặt mũi Quyền Hạo, cô sẽ mặc kệ Phó Trường Thanh. Thường gọi điện thoại tới hỏi ba hỏi bốn là đủ rồi, bây giờ còn ở trước mặt cô hỏi những thứ này, đủ đáng ghét.
“Chúng ta thân ở tầng lớp gì, sẽ phải hướng tới người cùng tầng lớp, chứ không phải lui tới với hạng người không đứng đắn.” Lời Phó Trường Thanh thay đổi, những lời này nghe giống như vô tình, thật ra thì người ở đây đều có thể nghe ra một chút ý tứ chân thật của bà.
“Dì nói không sai.” Nghe ra ý tứ chân thật của Phó Trường Thanh thì như thế nào, cho dù cô tức giận rồi, trên mặt vẫn nở nụ cười phụ họa. Ánh mắt hơi đảo qua Lăng Mạc Mạc, khóe môi cô nhếch lên ý cười lạnh như có như không.
“Lúc con không có chuyện gì làm, quay về nhà chính nhiều một chút, học chút thứ.” Phó Trường Thanh đột nhiên ý vị sâu xa nói, tất cả trong mắt đều là mong đợi.
“Dì, con hiểu rồi.” Cô cảm giác nụ cười trên mặt cũng sắp cứng ngắc.
“Người thông minh biết làm chuyện thông minh, dì tin tưởng con là người thông minh, biết thân phận của con như vậy sẽ hiểu được nên lui tới với hạng người gì, dì không hy vọng con sẽ lui tới với người làm hạ thấp thân phận của con, đồng thời, bây giờ tuổi con còn nhỏ, còn có rất nhiều chuyện không hiểu, dì cũng không hy vọng có người dạy hư con.” Nắm tay Lâm Hi, Phó Trường Thanh vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của cô, hình tượng mẹ chồng tốt.
Nghe những lời này, nụ cười trên mặt cô cứng ngắc. Ngoài mặt Phó Trường Thanh có dáng vẻ giống như vì nghĩ cho cô, thật ra đang nói gì, cho rằng cô nghe không hiểu hả. Không phải đánh Lăng Mạc Mạc một trận thôi sao, Phó Trường Thanh lập tức ra mặt vì Lăng Mạc Mạc, còn âm thầm chỉ trích cô, đúng là cao chiêu.
“Dì yên tâm, con biết đúng mực, biết con nên lui tới với hạng người gì, biết chuyện con có thể làm và không thể làm.” Trong lòng đã cắn răng nghiến lợi, cô vẫn hơi vểnh khóe môi, dáng vẻ khéo léo nghe lời.
“Vậy dì đây yên tâm.” Phó Trường Thanh thỏa mãn gật gật đầu, Lâm Hi là một đứa bé thông minh, chỉ có điều thông minh quá mức cũng không tốt lắm, “Nếu con lại đi học, định học chuyên ngành gì?”
“Chuyên ngành luật.” Cô tùy tiện nói một thứ.
“Ngành học này không tệ, học xong, làm kiểm sát trưởng cũng không tồi.”
Cô cười khẽ, cái gì cũng không thể nói, trong mắt trong suốt dính vào một tia hắc ám. Nếu cô thật sự là tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền, làm kiểm sát trưởng thật sự rất tốt.
“Làm con dâu nhà họ Quyền chúng ta, không quan tâm trên sự nghiệp có thành tựu ra sao, quan trọng nhất chính là có thể làm người nội trợ tốt.” Trong thời gian một phút đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu Phó Trường Thanh hiện lên mấy trăm loại khả năng, cho dù tương lai Lâm Hi lựa chọn nghề nghiệp gì, nhà họ Quyền đều sẽ trở thành bối cảnh thâm hậu cho cô, nhà họ Quyền sẽ ủng hộ cô làm bất cứ chuyện gì, dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên chính là Lâm Hi sẽ ngoan ngoãn làm tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền, sống cuộc sống thật tốt với Quyền Hạo.
Vòng tới vòng lui đều nói cái này, cô trừ mỉm cười ra thì không nghĩ ra còn có gì hay để làm.
“Đừng chỉ cười, còn có đại khái ba năm, con đã đến tuổi lĩnh giấy chứng nhận, con tốt nhất suy nghĩ xem con và Quyền Hạo định kết hôn khi nào, mẹ gọi nhị tiểu thư nhà họ Quyền cũng không quá vui vẻ.” Hôm nay Lâm Hi quá biết điều, cho dù bà nói gì cũng được, đều mỉm cười trả lời, cộng thêm con trai ở đây, bà cũng khó mà nói chuyện của Lăng Mạc Mạc, chỉ có thể không để lại dấu vết nói một chút.
“Dì, con hiểu rồi.” Nụ cười của cô sâu hơn. Đây là tiết tấu bức hôn sao?
“Con định sinh mấy đứa bé?” Phó Trường Thanh ảo tưởng về quang cảnh nhà họ Quyền sau này.
Sinh mấy đứa bé! Khóe môi cô khẽ co quắp xuống.
“Mẹ, hôm nay Hi nhi đã rất mệt mỏi, mẹ cũng không có chuyện gì quan trọng nói với cô ấy, để cho cô ấy đi nghỉ đi.” Quyền Hạo ở bên cạnh làm khán giả rất lâu, bắt được một tia không kiên nhẫn trong mắt Lâm Hi, nhắc nhở mẹ mình một chút có thể trở về nhà rồi.
“Lâm Hi, con nhìn đứa con trai này của dì, biết thương người bao nhiêu, con còn chưa gả cho nó, nó cứ giúp con như vậy.” Phó Trường Thanh giả bộ tức giận nhìn chằm chằm Quyền Hạo, “Mẹ thấy, con trai mẹ sau này cưới vợ quên mẹ điển hình.” Bà cười khan một tiếng, không biết nói cái gì cho phải, vuốt vuốt cặp mắt hơi mệt mỏi.
“Mẹ, Hi nhi đã rất mệt mỏi, bây giờ sắc trời khuya lắm rồi, mẹ nên về nhà rồi.” Quyền Hạo bắt đầu thúc giục mẹ anh về nhà, trên mặt Hi nhi đã lộ vẻ mệt mỏi.
“Được rồi, được rồi! Mẹ về nhà trước, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút.” Phó Trường Thanh hơi bất đắc dĩ, mang theo Lăng Mạc Mạc rời đi.
Phó Trường Thanh không trách cứ Lâm Hi, vẫn còn rất quan tâm Lâm Hi, những thứ này Lăng Mạc Mạc đều nhìn trong mắt, giận đến máu thiếu chút nữa chảy ngược. Cô không cam lòng rời khỏi nhà họ Quyền, đi theo sau lưng Phó Trường Thanh, uất ức của cô không có chỗ phát tiết, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn Phó Trường Thanh phía trước, chỉ đành phải dẫm mạnh bước chân lớn hơn đi tới tiết lộ tức giận của cô.
“Mạc Mạc, hôm nay con đã gặp được Lâm Hi, cho dù buổi trưa nay con gặp uất ức gì, dì chỉ có thể nói cho con biết, con đều phải ‘nhẫn’.” Tiếng bước chân của Lăng Mạc Mạc lớn như vậy, Phó Trường Thanh vẫn nhận thấy được, bà xoay người lạnh nhạt nhìn Lăng Mạc Mạc, lạnh lùng nói.
“Dì, con biết rồi.” Khoảnh khắc khi Phó Trường Thanh xoay người, thái độ của Lăng Mạc Mạc điều chỉnh vô cùng nhanh, trên mắt sưng đỏ còn treo một nụ cười khá miễn cưỡng, rất hiểu chuyện nói.
Phó Trường Thanh trầm tư một chút, “Cháu thật biết điều, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Bên chỗ Lâm Hi cháu có thể không cần hướng đến, chăm sóc tốt cho tâm tình của Quyền Cẩn là được.”
“Vâng, dì.” Nụ cười ngọt ngào trên mặt, Lăng Mạc Mạc cứng rắn nặn ra.
“Đứa bé hiểu chuyện khiến người thương, con phải biết rõ có rất nhiều cô gái cũng muốn làm đại thiếu phu nhân nhà họ Quyền, đại thiếu phu nhân chính là nữ chủ nhân sau này của nhà họ Quyền, nữ chủ nhân nhà họ Quyền phải hiểu chuyện, phải độ lượng, ngàn vạn lần không thể không độ lượng dung người.”
“Dì, con sẽ nhớ kỹ lời dì nói.” Vẻ mặt kia của Lăng Mạc Mạc có một chút khó coi, nhưng đối mặt với Phó Trường Thanh cô vẫn phải dịu dàng cười. Bà già sắp chết này, đây là biến tướng cảnh cáo cô không thể giở trò sao? Thật tức chết cô!
“Có thể nhớ tất nhiên là tốt nhất, chỉ sợ trong nháy mắt con đã quên lời dì nói.” Phó Trường Thanh sống hơn năm mươi năm, bao nhiêu biến hóa trên giới chính trị đều có một vị trí riêng của mình, ai chưa từng thấy, Lăng Mạc Mạc diễn một chút trò này, bà đã sớm nhìn thấu, chỉ có điều vì suy nghĩ cho con lớn nhất, bà cũng dễ dàng tha thứ.
“Dì, dì yên tâm, con không phải người như thế.” Sợ bị Phó Trường Thanh nhìn thấu, Lăng Mạc Mạc nhanh chóng dùng nụ cười hồn nhiên che giấu ý tưởng nơi sâu trong mắt, còn thiếu vỗ ngực bảo đảm mình không phải người như vậy.
Phó Trường Thanh cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén quét nhìn Lăng Mạc Mạc một lần, “Thật sao?”
“Con đương nhiên là vậy, dì không tin con sao? Con có thể thề với trời.” Cô tính toán lâu như vậy, là vì cái gì, còn không phải vì vị trí đại thiếu phu nhân nhà họ Quyền sao, thơi khắc đặc biệt này, tại sao cô có thể để cho Phó Trường Thanh nhìn thấu, cô giả bộ thuần khiết vô hại.
Phó Trường Thanh cúi mắt xuống nhìn chăm chú sân cỏ màu xanh lá cây, nụ cười như có như không giắt trên khóe môi, cũng không nói gì, ngồi lên xe liền rời đi.
Cửa nhà họ Quyền còn dư lại một mình Lăng Mạc Mạc, chung quanh không có ai xem, cô hận cắn răng nghiến lợi, cô sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho Lâm Hi khóc cho cô nhìn, dám đánh cô, không trả giá đắt một chút sao được!
Trong phòng khách lầu hai nhà họ Quyền, sau khi Phó Trường Thanh và Lăng Mạc Mạc rời đi, cô không nói một lời lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, nhìn chăm chú rèm cửa sổ tung bay theo gió.
“Hi nhi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Anh không hiểu bây giờ cô muốn cái gì, nhẹ nhàng dịu dàng nói.
Bị cắt đứt suy nghĩ, cô hơi giận nhìn anh, “Anh không có chuyện gì làm sao?” Lời của Phó Trường Thanh khiến cho cô cực kỳ khó chịu, hiện giờ trong lòng cô rất buồn bực, thở không nổi. Tính toán cho tương lai! Kết hôn! Sinh mấy đứa bé! Học tử tế một số thứ! Phó Trường Thanh gọi điện thoại tới cũng được, cho dù là giáp mặt cũng vậy, trừ những thứ này ra thì không còn gì để nói.
“Đúng là không có gì làm, Hi nhi đói bụng không?” Anh suy đoán có thể cô đói bụng.
Hai tay anh quấn lên eo cô, giống như ôm gối ôm ôm lấy cô, tiếp xúc quá mức thân mật, không biết vì sao cô chính là cảm thấy thở không thuận, trong lòng buồn bực, đôi mày thanh tú không vui nhíu chặt, nhỏ giọng quát lớn, “Đói cái gì mà đói, anh cách xa tôi một chút.”
“Mẹ anh chính là như vậy, bà chỉ quá quan tâm chúng ta mà thôi, có vài lời của bà ấy em không cần để trong lòng, anh tôn trọng suy nghĩ của em, tương lai em muốn làm cái gì thì làm cái đó, anh đều là hậu thuẫn kiên cố cho em, em muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn lúc đó, muốn sinh mấy đứa bé thì sinh mấy đứa.” Cô đột nhiên không vui, trong lòng anh mơ hồ đoán được có phải mẹ anh gây áp lực cho cô hay không. Một khoảng thời gian trước, thái độ của cô dần thay đổi trở nên tốt hơn với anh, kể từ sau khi có khả năng mang thai, cô đối với anh càng ngày càng lạnh nhạt rồi.
Thân thể ấm áp của anh, cô chán ghét mím môi, “Anh không cần đối xử tốt với tôi như vậy.”
Anh cưng chiều cười khẽ, “Anh chính là đối xử tốt với em như vậy, anh nghĩ nếu đối xử không tốt với em, em sẽ chán ghét anh.” Ba năm sống cùng dưới mái hiên nhà, anh vốn tưởng rằng cô sẽ có một chút tình cảm với anh, nhưng cô vẫn đột nhiên biến mất.
Trong khoảng thời gian không có cô, anh tỉnh lại, nhất định là do anh đối xử với cô chưa đủ tốt, cho nên cô mới có thể rời anh mà đi, hiện giờ mất mà được lại, anh muốn đối xử với cô càng tốt hơn, tốt đến khiến cho cô rời khỏi anh sẽ không thoải mái, cả đời cũng không thể rời khỏi anh.
“Anh qua bên kia chơi đi, tôi không muốn nói chuyện với anh.” Tim không chỉ buồn buồn, mà còn hơi đau đớn. Cô gạt hai tay anh ra, đứng lên, liếc anh một cái, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
“Bây giờ khí trời rất nóng, Hi nhi có muốn ăn chút đồ giải nóng không.” Gần đây, khẩu vị của cô trở nên kém, thân thể của cô vốn không tốt, tối hôm nay cô ăn ít như vậy, anh rất lo lắng.
Cô không hề nói gì, nhàn nhạt liếc anh một cái, trở về phòng ngủ của cô.
“Hi nhi.” Anh hai ba bước đuổi theo cô, “Ăn một chút rồi ngủ được không? Nếu không ngày mai khi tỉnh lại em sẽ đau bụng.”
“Đủ rồi, tôi không muốn ăn, anh cách xa tôi một chút.” Tim cảm thấy đau, cô rất không thoải mái.
Sắc mặt của cô hơi trắng bệch, anh lo lắng vuốt ve mặt cô, “Hi nhi, em khó chịu chỗ nào?”
Mới vừa rồi sắc mặt còn hơi ửng đỏ, lập tức liền trắng bệch, anh rất lo lắng.
Đáy lòng dâng lên cảm giác lo lắng, cô cảm giác cả đầu cũng đau đớn, “Tôi muốn đi ngủ, anh đừng ầm ĩ với tôi.” Cảm giác xa lạ cô chưa từng có, cô mím chặt môi, chịu đựng thân thể không thoải mái. Mí mắt càng lúc càng nặng, cô rất muốn ngủ, không phải cảm giác sẽ tỉnh lại, mà là cảm giác sẽ không tỉnh lại.
“Hi nhi.” Anh đỡ cô, “Là trái tim không thoải mái sao?”
“Không biết.” Thân thể đau đớn khiến cho cô hơi phiền não, “Hiện giờ chỗ nào của tôi cũng không thoải mái.”
Tròng mắt hẹp dài trợn đến lớn nhất, cô không thoải mái tới quá đột ngột, anh trấn tĩnh không nổi, “Hi nhi, em ngồi trước đi, anh đi gọi bác sỹ.”
Anh dìu cô ngồi xuống, vội vàng cầm điện thoại lên, gọi số điện thoại của bác sỹ gia đình.
Cô che vị trí tim, hô hấp càng lúc càng khó khăn, không chỉ có bực mình, huyệt thái dương còn thấy đau.
Gọi xong điện thoại, anh trấn tĩnh lại, gọi người giúp việc tới lấy thuốc cho cô.
“Hi nhi, bác sỹ sẽ tới rất nhanh, em lại uống chút thuốc.” Cô không thoải mái, anh nhìn mà đau lòng đến sắp hít thở không thông, thận trọng cầm nước và thuốc.
“Tôi không muốn uống.” Vẻ tức giận của cô rất yếu, ánh mắt bắt đầu tan rã.
“Hi nhi, anh đút cho em.” Anh định đút cô.
Thuốc vừa tới bên môi, tròng mắt cô liếc nhìn một chút, còn chưa kịp nói gì, nơi tim truyền đến đau đớn khổng lồ, cô hô hấp dồn dập, dùng sức túm lấy vị trí tim, móng tay xuyên qua áo, túm lấy da trơn mềm ửng hồng. Hình như không nhịn được đau đớn như vậy, trước mắt cô tối sầm lại, cả người không hề báo trước hôn mê bất tỉnh.
“Hi nhi.” Anh đau lòng gọi cô, nước ấm và thuốc trong tay rơi xuống đất.
Vừa rồi cô khổ sở túm lấy vị trí tim, cũng đã tỏ rõ bệnh tim của cô tái phát.
Đây là lần đầu tiên cô tái phát bệnh sau năm năm, anh không biết làm sao, sau khi khiếp sợ một trận, chính là hốt hoảng, đau lòng và không biết làm sao.
Nhìn sắc mặt trắng như tuyết của cô, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ lại yếu ớt, sợ hãi phủ xuống thế giới của anh.
Anh bằng tốc độ nhanh nhất đưa cô tới bệnh viện Lĩnh Lâm, bác sỹ đứng đầu khoa tim mạch bệnh viện Lĩnh Lâm cùng nhau cứu chữa cho cô. Khẩn trương kèm theo sợ hãi, áp lực của các bác sỹ rất lớn, trong quá trình cấp cứu, bọn họ không thể không đưa ra thư thông báo bệnh tình nguy kịch.