Không biết là vì nguyên nhân gì, cô cảm giác thân thể không có không thoải mái như trước, chỉ có điều tim vẫn rất đau.
Bệnh tim, thật sự chính là bệnh tim! Cô đây là đổ nấm mốc bao nhiêu đời, mới có thể sống lại trên thân thể này.
Hô hấp của cô đã rất ổn định, không cần chụp dưỡng khí rồi, hơi không vui lấy chụp dưỡng khí xuống.
Thấy cô lấy chụp dưỡng khí xuống, anh rất khẩn trương, “Hi nhi, không thể.”
“Không có việc gì, hô hấp của tôi rất thoải mái.” Trừ đau tim, cô cũng không có gì.
“Em mới làm phẫu thuật xong không bao lâu, vẫn nên nằm xuống.” Cô cong thân thể lên, thật giống như muốn ngồi dậy, anh vội vàng đưa tay ngăn cản.
Cô nhìn lướt qua ánh mặt trời đã ngả về tây ngoài cửa sổ, “Nằm mệt chết đi, tôi muốn ngồi.”
“Nằm tương đối tốt.” Anh không chịu.
“Tôi muốn ngồi.” Đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, hơi không vui, giống như là đứa bé phát giận, “Nằm không thoải mái.”
Xem ra tinh thần của cô không tệ, tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Anh thân thiết cầm thêm hai gối đầu nhét vào sau thắt lưng của cô, dựa vào gối đầu mềm mại thoải mái, cô rất thoải mái.
“Hi nhi, đói bụng không?” Gần ba mươi lăm tiếng không nghỉ ngơi, anh không hề mệt mỏi chút nào, cô tỉnh lại, tinh thần anh sáng láng, cảm giác tang thương lúc trước được quét sạch.
“Không có.” Hạ thấp mắt nhìn kim truyền trên mu bàn tay phải của cô, cô chỉ đành dùng tay trái che ngực mình, không ngờ động tác này của cô, khiến Quyền Hạo cực kỳ khẩn trương.
“Hi nhi, em làm sao vậy?”
So sánh với anh khẩn trương, cô bình tĩnh hơn nhiều, lười biếng trợn trắng mắt, chậm rãi nói ra, “Tôi không sao.”
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.” Anh tự lẩm bẩm, dáng vẻ lo lắng này giống như đang an ủi chính anh.
Sau khi tỉnh lại người đầu tiên cô nhìn thấy là anh, cô không có ngoài ý muốn. Ánh mắt lo lắng của anh, làm cô hồi tưởng lại đủ chuyện trong gần năm năm này, trong thời gian năm năm này, cô cùng anh vượt qua hơn ba năm. Cùng anh sống dưới một hiên nhà, giờ phút này nhớ tới, bất cứ lúc nào cô đều giống như thiên kim tiểu thư bốc đồng, tùy ý tiêu xài tiền bạc nhà họ Quyền, trong thời gian có anh, cô trở nên không giống với cô là thần trộm trước kia, lúc cô là thần trộm, giống như là Thủy Tinh nói, duy ngã độc tôn, sống mang theo mặt nạ. Bây giờ nghĩ lại, cô mỉm cười phát giận với Quyền Hạo, dáng vẻ cố ý nổi giận trêu cợt Quyền Hạo… Cô không giống với linh hồn của cô gái thành thục đã hai mươi bảy tuổi.
Cô tính tình ích kỷ, được người lớn tán thành, ở trong tư tưởng của cô, cô vui vẻ là được, cô mới mặc kệ cảm nhận của người khác, dĩ nhiên trừ Thủy Tinh ra. Ở trường hợp bên ngoài, cô thích mang theo mặt nạ, ngụy trang là một người thức thời biết lễ nghi, thật ra thì cô biết, cô chỉ cũng chỉ đang diễn trò thôi, chỉ có ở chung một chỗ với Quyền Hạo, cô mới có thể tháo bỏ tất cả ngụy trang xuống, lộ ra bản thân chân thật.
Cô chỉ cần biểu hiện một chút xíu không vui, anh sẽ để xuống tất cả dáng vẻ mà dụ dỗ cô. Khi có người bắt nạt cô thì anh sẽ ra mặt vì cô trước tiên. Chỉ cần cô nhìn nhiều một món đồ, anh cũng có mua về đưa cho cô. Cho dù cô rời đi một năm rưỡi, anh không tức giận, chỉ vẫn luôn hỏi có phải làm sai chỗ nào anh hay không… Anh vì cô, đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện, cô không thể đếm hết được.
Hồi tưởng lại từng hình ảnh cùng với anh, cô đột nhiên phát hiện, thì ra anh đã sớm thẩm thấu vào thế giới của cô.
Cuộc sống ở nhà họ Quyền không buồn không lo, cô có thể tùy hứng đến cùng, cũng có thể cực kỳ phách lối, rất nhiều tài sản của Quyền Hạo đều cô đều nắm giữ, tùy tiện tiêu xài không sao, bên cạnh còn có đám người Trần Tiêu, Lý Thắng bị cô sai bảo. Cô nghĩ, hoàn cảnh cưng chiều, khiến cô không biết cảm ơn, có lẽ, không có Quyền Hạo, cô không chắc có thể sống những ngày phú quý bằng trước kia.
Người trong số mệnh đã định! Cô hiểu, cũng hoài nghi tới tính chân thật, mỗi một thời đại nhà họ Quyền đều có người thừa kế bị huyết mạch nguyền rủa, cô là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo…
Cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nghĩ đến cuối cùng khóe môi cô không tự chủ nâng lên, sau khi sống lại, trên mặt của cô lần đầu tiên hiện lên nụ cười ấm áp. Chống lại đôi mắt anh, cô dường như trêu đùa nói, “Thật sự lo lắng cho tôi như vậy sao?” Trừ Thủy Tinh ra, anh là người thứ hai lo lắng cho cô như vậy.
Khuôn mặt điển trai của anh rất có tinh thần, trong tròng mắt đen nhánh lóng lánh ánh sáng cực kỳ mê người, da thịt trong trắng nõn lộ ra đỏ thắm khỏe mạnh rất mê người, bởi vì lo lắng quá mức mà mím thật chặc môi mỏng, đường cong rất xinh đẹp, mọng nước, xinh đẹp đến khiến cho người ta muốn một ngụm hôn lên, sóng mũi cao không khoa trương như người phương Tây, ngũ quan xinh xắn, đan xen giữa xinh đẹp và soái ở bên trong, một tia quyến rũ như có như không luôn chảy trôi chung quanh hai mắt của anh. Anh hôm nay dường như không cạo râu ria, cằm lộ ra từng cọng râu.
Thân thể cao lớn không khó coi giống như mấy anh chàng cường tráng, bắp thịt trên người của anh rất tráng kiện, rất khỏe đẹp.
Lần đầu tiên, cô nghiêm túc nhìn kỹ dung mạo của anh như vậy.
Thì ra anh rất tuấn tú, tướng mạo này so với Phan An chẳng qua cũng chỉ như thế đi.
Một cảm giác lạ lẫm quấn lấy lòng cô, ánh mắt của cô trở nên ấm áp.
Chỉ có điều, cô không thích đàn ông có râu ria, nhìn gương mặt có râu của anh, cảm giác lạ lẫm rất nhanh rút khỏi trong lòng, trở lại thực tế .
Ánh mắt của anh cũng xảy ra biến hóa theo ánh mắt của cô, không chút nghĩ ngợi, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng, khuôn mặt cà lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn, “Rất lo lắng, rất lo lắng.” Trong giọng nói ẩn chứa quyến luyến và lo lắng vô hạn, anh không thể mất đi cô.
Lồng ngực cứng rắn của anh đụng chạm vào lồng ngực của cô, khiến ngực mới vừa phẫu thuật không bao lâu của cô truyền tới cảm giác đau từng cơn, “Anh buông ra, ngực tôi đau.”
Anh rất nhanh buông cô ra, “Xin lỗi.”
“Không cần phải nói xin lỗi, tôi không sao.” Anh rất thích nói xin lỗi với cô, thật ra thì nếu như cô thật sự cho rằng anh làm sai, anh nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng vô ích.
Cô lần đầu tiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh, anh hơi ngượng ngùng, trên mặt tản ra vẻ ửng đỏ. Hơi xấu hổ, anh mím môi, luống cuống nở nụ cười, nụ cười này rất ngọt ngào, rất ngọt.
Anh không chỉ đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng giống như tụ máu, đỏ rừng rực, tản ra một niềm vui sướng, “Anh có gì mà thẹn thùng?” Sống cùng một chỗ với anh lâu như vậy, cô một cái liền nhìn ra anh đang xấu hổ, dưới con mắt nghiêm túc của cô, anh luống cuống nở nụ cười, anh cười cũng kéo cô cười theo.
Anh cúi đầu không nói, lúng túng xoay người, cầm bình nước sôi lên, rót nước cho cô.
Cô tựa vào gối đầu, nhìn ánh nắng chiều như lửa đỏ trên bầu trời ngoài cửa sổ, khuôn mặt thẹn thùng của anh khiến cho cô rơi vào trong tự suy tính sâu sắc.
“Hi nhi, uống nước.” Anh một tay bưng nước ấm, một tay gãi đầu, gương mặt nóng kinh người.
Giọng nói của anh kéo cô trở lại thực tế, cô nhếch khóe môi lên.
Anh đưa cái ly tới bên bờ môi cô, “Hi nhi, há mồm ra.”
Cô ngoan ngoãn hé mở môi hồng, để cho anhgiúp cô uống nước.
Cho cô uống nước xong, anh đè cái nút trên đầu giường.
Bác sỹ trưởng một mực đợi lệnh ở trong phòng làm việc, vừa nghe thấy chuông reo, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới trong phòng bệnh của Lâm Hi.
“Quyền thiếu, nhị tiểu thư.” Bác sỹ trưởng khẽ gật đầu.
Anh để cái ly xuống, không liếc nhìn bác sỹ trưởng một cái.
Nhìn bác sỹ trưởng đứng ở bên cạnh, cô cười lên xinh đẹp, “Tới kiểm tra cho tôi sao?”
Bác sỹ trưởng rất buồn bực, rất khó hiểu. Xét về mặt y học, sau khi phẫu thuật xong nhị tiểu thư không thể nào có tinh thần như vậy, nhìn dáng vẻ của cô, rất khó nhìn ra cô là người vừa phẫu thuật xong. Bác sĩ trưởng nhăn mày lại, không nghĩ ra thì nghĩ không ra, trước mặt phải làm là kiểm tra cho nhị tiểu thư, “Vâng, nhị tiểu thư.”
“Cần cởi quần áo không?” Cô hạ thấp con mắt liếc nhìn vết thương chỗ tim, không có một chút lúng túng, dù sao cô cũng biết vết thương ở trước ngực, nếu muốn kiểm tra, khẳng định phải cởi quần áo.
Bác sỹ trưởng vừa định nói, liền bị Quyền Hạo dùng ánh mắt giết người nhìn, vẻ mặt Quyền thiếu như đưa đám, không chơi dọa người như vậy!
Kiêng dè Quyền Hạo ở đây, bác sỹ trưởng run run rẩy rẩy kiểm tra vết thương cho Lâm Hi.
Trước ngực cô một mảng lớn da thịt lộ ở trong không khí, bác sỹ trưởng không hề có một chút hứng thú, bác sỹ mà, thân thể kiểu gì cũng đã nhìn thấy nhiều. Bác sỹ trưởng nghĩ rất đơn giản, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bác sỹ trưởng.
Bác sỹ trưởng kiểm tra yên ổn, bỗng nhiên có cảm giác hơi không thích hợp, quay đầu lại vừa nhìn, thấy nét mặt như kết băng của Quyền thiếu, ông bị sợ đến linh hồn run rẩy. Nuốt ngụm nước miếng sợ hãi vào, ông tiếp tục kiểm tra thân thể cho Lâm Hi.
Khó khăn lắm mới kiểm tra xong rồi, bác sỹ trưởng cảm giác mình giống như gặp phải cực hình, “Tinh thần của nhị tiểu thư rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, sẽ rất nhanh không có chuyện gì.”