Quét nhìn sắc mặt không giống nhau của người ở đây, Lâm Hi hài lòng thưởng thức sâm banh.
Trịnh Thủy Tinh cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, nhìn hình ảnh trên màn hình mấy lần, cô bất đắc dĩ che cặp mắt, “Hi nhi, cậu thật nhàm chán.”
“Không phải cậu cũng rất nhàm chán sao?” Lâm Hi nhếch nhếch môi.
Trịnh Thủy Tinh thuận tay cầm ly nước trái cây lên, cười nhạt nói: “Quả nhiên là người nhàm chán tụ tập, chỉ biết làm chuyện nhàm chán.” Nhìn về phía Thẩm Khiết Như ở giữa sảnh chính, cô cảm thấy rất đặc sắc! Mặc dù thời đại này rất cởi mở, nhưng có một mức độ, một khi công khai video về Lăng Linh kiểu như này, danh dự sẽ bị phá hủy, không biết Thẩm Khiết Như có muốn cô con dâu như thế này hay không?
Lâm Hi lại không đồng ý lời nói của Trịnh Thủy Tinh, lắc đầu một cái, tròng mắt xinh đẹp liếc nhìn Thẩm Khiết Như đang có sắc mặt hết sức đặc sắc, “Phải nói là người thông minh ở chung một chỗ chỉ biết làm chuyện thông minh.”
“Vương bà buôn dưa * đúng là mèo khen mèo dài đuôi!” Trịnh Thủy Tinh lắc lắc ly rượu, tỏ vẻ khinh bỉ Lâm Hi mèo khen mèo dài đuôi.
(*) Vương bà buôn dưa: Vương bà thật ra là đàn ông, tên gọi Vương Pha, vì dẻo mồm dẻo miệng lại thích nhiều chuyện nên được đặt biệt danh là Vương bà. Vương bà sống ở thời Tống là một người chuyên bán dưa của người Hồ. Dưa của người Hồ tuy rất ngon nhưng vì xấu xí nên người Trung Nguyên không mua. Do đó, Vương bà không ngừng tự khen dưa của mình, xẻ cho mọi người ăn thử. Cuối cùng có một người ăn thử thấy rất ngon, từ đó danh tiếng dưa của Vương bà truyền xa. Đời sau dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tự khen mình theo một ý tốt, chứ không phải là khoe khoang khoác lác.
Thẩm Khiết Như lạnh lùng nhìn phản ứng của mọi người chung quanh một vòng, hung ác liếc nhìn Lăng Linh đang mặt mày biến sắc. Bà đồng ý cho Lăng Linh vào cửa nhà họ Thẩm, chứ không phải biến thành chuyện tiếu lâm cho người ta
Người ở xã hội thượng lưu, về chuyện bát quái không khác gì người dân bình thường. Lúc này, bọn họ đều cúi đầu bàn tán xôn xao, tất cả trên mặt đều là châm biếm Lăng Linh và nhà họ Thẩm.
Cha của Lăng Linh không ngờ trong bữa tiệc đính hôn lại xuất hiện một “Vui mừng bất ngờ” như vậy, sắc mặt ông cực kỳ khó coi, phản ứng của người xem chung quanh càng khiến cho ông đùng đùng lửa giận. Nắm chặt hai quả đấm của mình, ánh mắt nhìn con gái của ông cũng trở nên cực kỳ không tốt.
Sai người tắt video, trên mặt Thẩm Khiết Như vẫn là nụ cười tao nhã, không hề lúng túng chút nào. Dù sao người điều khiển chương trình còn chưa tuyên bố con trai của bà và Lăng Linh đính hôn, bữa tiệc hôm nay coi như là một màn kịch.
Quay đầu nhìn Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh ở trong góc đang cười đến rất vui vẻ, Thẩm Khiết Như cắn chặt hàm răng, trên mặt không biến sắc. Cất bước tao nhã lộp cộp lên sân khấu, cầm lấy microphone trong tay người điều khiển chương trình, nở nụ cười đoan trang, nói mấy câu ngắn gọn.
Nhìn Thẩm Khiết Như trên sân khấu, Lâm Hi châm chọc nâng khóe môi lên, “Con người ấy, vốn chính là nên tự yêu bản thân mình một chút thì tốt hơn.”
Trịnh Thủy Tinh chú ý tới ánh mắt Thẩm Khiết Như luôn nhìn về phía bên này, cô quay đầu nhìn Lâm Hi: “Bây giờ Thẩm Khiết Như hận cậu đến chết, cậu có chừng mực.”
Lâm Hi xem thường điều này, ánh mắt như mũi tên nhọn của Thẩm Khiết Như không có tác dụng gì với cô, không phải chỉ bị người trừng một cái thôi sao, cũng sẽ không thiếu mất một miếng thịt, “Bà ta không hận tớ lúc nào! Bởi vì liên quan đến tớ, cậu cũng bị hận rồi.”
“Bị biến thái hận, thật đúng là một chuyện kinh khủng.” Trịnh Thủy Tinh cảm thấy thật vô tội.
“Cậu cũng có thể biến thành biến thái.” Lâm Hi nhạo báng cười nói.
“Cậu mới biến thái.” Trịnh Thủy Tinh bất mãn khi Lâm Hi nói như vậy, hơi nhếch môi.
Khách mời biết nơi đây không nên ở lại lâu, từ từ tản đi, sảnh chính trống trải, chỉ còn lại loe que mấy người.
Thẩm Khiết Như nhìn thấy tất cả khách mời rời đi trong vài giây, hung hăng đập microphone xuống đất, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Lăng Linh, giọng nói giá rét phát ra từ trong miệng bà, “Lăng Linh, tôi còn tưởng cô là đứa bé dịu dàng, đoan trang, không ngờ, cô lại có một mặt phóng khoáng như vậy.” Con dâu nhà họ Thẩm có thể không có, nhưng nếu khiến cho nhà họ Thẩm mất thể diện, như vậy con dâu này không cần cũng được.
Bản thân là nữ chính của video mang đến cho Lăng Linh rung động quá lớn, giờ phút này, cô biết mình nói gì cũng vô ích, chỉ đành phải cúi thấp đầu nói xin lỗi, “Dì, xin lỗi.” Cô cúi đầu xuống, trong hốc mắt chứa đầy căm hận.
“Cảnh Nhiên, con mang cô ta rời đi trước, chuyện này nên xử lý như thế nào, con nhìn đó mà làm.” Trong mắt Thẩm Khiết Như không ngừng lưu chuyển ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt quét đến chỗ Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh còn chưa đi, sát ý hiện lên trong nháy mắt.
Lăng Linh thu lại căm hận trong mắt, trong mắt bị hơi nước bao phủ, vô cùng nhu nhược nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, theo bản năng cắn môi.
Thẩm Cảnh Nhiên cười lạnh một tiếng, không hề dịu dàng đối xử với Lăng Linh nữa, dùng tay nắm cổ tay cô ta, dẫn cô ta rời đi. Trước khi đi, anh liếc mắt nhìn Lâm Hi vẫn một mực cười nhẹ, anh cảm thấy nụ cười trên mặt cô rất chói mắt.
Trong sảnh chính, chỉ còn lại ba người Thẩm Khiết Như, Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh.
Nụ cười nhẹ trên mặt Lâm Hi biến mất, chống lại tròng mắt lạnh như băng của Thẩm Khiết Như.
Không khí bốn phía giống như ngừng chảy, mùi thơm như có như không vòng quanh trên người mấy người.
“Lâm Hi, thủ đoạn của mày không hề cao minh chút nào, tao coi như không thể hợp tác với nhà họ Lăng, cũng sẽ không tổn thất gì.” Thẩm Khiết Như từng bước từng bước một tới gần Lâm Hi, lạnh lẽo trên người bức người.
“Tôi không hề làm cái gì.” Lâm Hi cười lạnh một tiếng.
Thẩm Khiết Như tức giận, một tay quét đổ sâm banh bày rất đẹp trên bàn, “Da mặt của mày càng ngày càng dày, thủ đoạn càng ngày càng không cao minh.”
Lâm Hi nhìn mảnh thủy tinh bể trên đất, “Hôm nay tôi dám chứng tỏ quang minh xuất hiện ở đây, không có nghĩa rằng thủ đoạn của tôi không cao minh.”
Thẩm Khiết Như hừ lạnh một tiếng, “Dám tới đây với Trịnh Thủy Tinh, xem ra lá gan của mày càng ngày càng lớn rồi.” Bà không ngừng căm ghét sự tồn tại của Lâm Hi, sự tồn tại của Trịnh Thủy Tinh cũng khiến bà căm ghét, bà hận hai người này không thể cùng nhau biến mất.
Lâm Hi nở một nụ cười rực rỡ không hợp thời, đưa tay vuốt ve ly rượu xinh đẹp trên tay, “Thẩm Khiết Như, thẹn quá thành giận sẽ ảnh hưởng tới sức phán đoán của bà.”
“Nói giống như mày có bao nhiêu thông minh, thật khôi hài.” Thẩm Khiết Như khinh miệt nói.
Nụ cười trên mặt Lâm Hi liền ngừng lại, cầm ly rượu đỏ hơi lâu năm, nhẹ nhàng lắc lư mấy cái: “Bà đã hết lần này tới lần khác tìm tôi gây phiền toái, tôi không đáp lễ bà chút gì, dù thế nào cũng nói không qua được.” Tiếng nói vừa mới dứt, rượu đỏ trên tay cô đã hất lên trên mặt Thẩm Khiết Như.
Rượu đỏ từ trên mặt Thẩm Khiết Như chảy xuống trên người bà, dáng vẻ bà cực kỳ nhếch nhác, tức giận không hề nhỏ bé, sát khí từ từ nồng đậm, trong mắt lóe lên tối tăm.
Cầm cái ly không, Lâm Hi cười khẽ một lần nữa lắc lư mấy cái, giống như một đứa bé mê chơi
Không khí tĩnh lặng một phút, Lâm Hi và Thẩm Khiết Như đang dùng ánh mắt muốn giết chết đối phương.
Lâm Hi đảo mắt liếc nhìn Trịnh Thủy Tinh giống như người ngoài cuộc, lại nhìn thẳng vào mắt Thẩm Khiết Như, “Thiên triều không phải là nơi độc quyền của nhà họ Thẩm, bà cho rằng bà tính toán cái gì? Nợ mới hay là nợ cũ, chúng ta một lần tính sạch sẽ.”
“Lâm Hi.” Thẩm Khiết Như cắn răng, tia lửa bắn ra trong mắt.
“Tôi biết rõ tên của tôi rất êm tai, nhưng mà tôi lại không muốn nghe được từ trong miệng bà.” Da mặt Lâm Hi vô cùng dày, ở nơi sử dụng ánh mắt đánh giết này, cô còn có thể nhạo báng, dáng vẻ hoàn toàn không sợ chết.
Dùng tay lau mấy vết rượu đỏ trên mặt, Thẩm Khiết Như khôi phục thái độ bình thường, nhướn mày, đằng đằng sát khí, “Vẫn kiêu ngạo trước sau như một, cho rằng mày có chín cái mạng sao? Có thể sống lại một lần không có nghĩa rằng mày có thể sống lại lần thứ hai.”
“Sống đến số tuổi này, bà coi như đã nhặt được, hạng người như bà nên xuống địa ngục.” Lâm Hi không chịu yếu thế, hất cằm lên, lạnh lùng kiêu ngạo châm chọc.
Hơi thở của Thẩm Khiết Như hơi không thuận, ánh mắt lạnh lùng đảo một cái, liếc nhìn Trịnh Thủy Tinh vẫn còn đang uống nước trái cây, “Người đâu.” Vừa sinh ra bà chính là người tôn quý, sống đến tuổi này, thân phận địa vị của bà càng ngày càng cao, lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy.
Theo lời Thẩm Khiết Như kết thúc, chung quanh có rất nhiều hộ vệ nhà họ Thẩm đi ra, tất cả bọn họ đều vô cùng hung ác nhìn chằm chằm hai người Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh.
Cảnh tượng bị người bao vây, không phải là lần đầu tiên cũng không phải là lần cuối cùng với Lâm Hi. Trên khuôn mặt cô hàm chứa ý cười, “Tôi khuyên bà tốt nhất không nên ra tay.”
“Mày cảm thấy có khả năng sao?” Thẩm Khiết Như cười lạnh.
Ánh mắt Trịnh Thủy Tinh lóe lên mấy cái, sóng nước chẳng xao tiếp tục uống nước trái cây, ngắm nhìn Lâm Hi mang nụ cười trên mặt vài lần, lại liếc mắt nhìn Thẩm Khiết Như bị Lâm Hi chọc giận thành công.
Lâm Hi vỗ vỗ tay, xung quanh có một nhóm hộ vệ nhà họ Quyền. Cực kỳ cẩu thả vén tóc, cô cười nhạt, “Cần phải ra tay, bà cũng không chiếm được tiện tiện nghi gì.” Thật sự xem thường cô, có thể dám tới đây xem cuộc vui, sao trước đó lại có thể không làm tốt công tác bảo vệ chứ
Nếu như đầu có thể bốc khói, trên đầu Thẩm Khiết Như đã bốc lên vài tầng khói rồi, “Được, rất tốt.”
“Tức giận cũng không tốt, nhất là bà người phụ nữ đã đến thời kỳ mãn kinh.” Biết Thẩm Khiết Như để ý nhất chính là tuổi tác và dung mạo, Lâm Hi liền chuyên đâm chỗ đau này của bà ta, tỏ vẻ vì tốt cho bà ta, “Phải biết bà đã không còn trẻ, nếu tức giận, sẽ tăng nhanh tốc độ già yếu của bà.”
Không muốn nhiều lời nói nhảm với Lâm Hi, hai mắt Thẩm Khiết Như bốc lửa, lạnh lẽo nói: “Hôm nay mày chết chắc.” Vung tay lên, làm tư thế dùng tay công kích.
Chân mày Lâm Hi cũng không nhíu lại, “Người chết chắc kia là bà.” Quay đầu đưa mắt nhìn đám người Lý Thắng, mắt cô ý bảo bọn họ có thể bắt đầu ra tay.
Chủ nhân hai bên đều ra tay, bọn họ những hộ vệ này còn chờ cái gì, đương nhiên là bắt đầu công kích đối phương. Xung quanh Lâm Hi, Thẩm Khiết Như đầy hộ vệ, hai người bọn họ đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương, hai người cực kỳ bình tĩnh, không hề sợ thất bại chút nào.
Trịnh Thủy Tinh thấy cảnh tượng như vậy, yên lặng đi tới một góc đợi. Cô là người qua đường Giáp, không tiện tham gia chuyện như vậy, cô uống nước trái cây của cô là được rồi.
“Mượn dùng hộ vệ của người khác, luôn luôn là điểm mạnh của mày, hôm nay xem ra mày cũng không ngoại lệ.” Thẩm Khiết Như lạnh lùng châm chọc nói.
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Không đợi dứt tiếng nói, Lâm Hi nắm chặt quả đấm, giơ chân lên.
Thấy Lâm Hi ra chiêu, Thẩm Khiết Như mặc váy hơi không dễ dàng, bà nắm chặt quả đấm, tránh thoát chân của Lâm Hi, siết chặt nắm đấm, nhanh chóng đấm lên mặt Lâm Hi.
Khi quả đấm cách mặt Lâm Hi chỉ có một cm, cô nhíu chân mày, một trảo dễ dàng, bắt được cổ tay của Thẩm Khiết Như, từ từ nói, “Tốc độ của bà chậm.” Dứt lời, chân dài của cô đạp một cái vô cùng chính xác, đạp trúng đầu gối của Thẩm Khiết Như.
Đau đớn khiến cho Thẩm Khiết Như không cố kỵ được nhiều như vậy, tốc độ của bà đúng là chậm hơn một chút so với trước kia, tàn nhẫn nhìn Lâm Hi chằm chằm, cổ tay bị túm được khẽ cong, một tay kia nắm thành quả đấm, một quyền đánh trúng gương mặt mềm mại của Lâm Hi.
Có câu nói, bị kẻ thù vẽ mặt rồi, đây tuyệt đối là tổn thương tự ái sâu sắc.
Trên mặt đau rát, Lâm Hi cắn chặt răng, không chút lưu tình một quyền đáp tạ mặt Thẩm Khiết Như, “Bà tính toán cái gì, dám đánh mặt của tôi!”
Bị đánh mặt, Thẩm Khiết Như bộc phát, trong nháy mắt tránh thoát khỏi cổ tay Lâm Hi.