Trịnh Thủy Tinh tức giận đùng đùng đi tới nhà họ Quyền, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu, “Lâm Hi đâu?”
Trần Tiêu giả bộ làm tượng đá không thành công, đưa ngón trỏ ra, yên lặng chỉ về phía vườn hoa.
Có phương hướng, Trịnh Thủy Tinh nhanh chóng đi tới vườn hoa, thấy Lâm Hi nhàn nhã chơi đu dây, nhướn mày, “Hi nhi.”
Tròng mắt Lâm Hi vốn chăm chú nhìn dưới đất, ngước mắt nhìn thấy Trịnh Thủy Tinh, khóe môi khẽ nhếch, trêu nói, “Thế nào? Quyền Cẩn tìm cậu rồi hả?”
“Ừ.”
Lâm Hi nhướn nhướn mày, “Sau đó thì sao?”
“Còn có cái gì sau đó sao?”
“Không có sau đó, vậy sao cậu tức giận như thế làm gì?” Lâm Hi từ trên đu dây xuống, “Quyền Cẩn và Lăng Mạc Mạc lại quấn lấy, thật sao?”
Mắt Trịnh Thủy Tinh trợn trắng lên, “Cậu đều biết, tớ còn nói cái gì?”
“Quên kiếp trước cậu chết như thế nào rồi sao?” Sắc mặt Lâm Hi đông lạnh.
“Đương nhiên chưa từng quên.”
“Nếu chưa từng quên, vậy bây giờ cậu không nên tới chỗ tớ, mà nên đi chỗ Quyền Cẩn.”
Tròng mắt Trịnh Thủy Tinh sâu thẳm, “Tớ biết rồi, bây giờ tớ liền trở về.” Dứt lời, hơi ấm ức đi về.
Lâm Hi như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú bóng lưng đi xa của Trịnh Thủy Tinh, nhận thấy sau lưng có chút động tĩnh, không cần quay đầu lại nhìn, cô cũng biết người tới nhất định là Trần Tiêu, “Quản gia, lúc này anh định nói gì
“Hi nhi, là anh.” Quyền Hạo đi lên trước, dịu dàng cười một tiếng.
Quay đầu nhìn Quyền Hạo bên cạnh, Lâm Hi bật cười, “Em còn tưởng rằng là quản gia.” Nhà họ Quyền, trừ Trần Tiêu, thật đúng là không có ai thích ở sau lưng nghe lén người khác nói chuyện.
“Hoàng Bác gọi điện thoại tới thúc giục, Hi nhi phải đi thay quần áo mới được.”
Hôm nay là sinh nhật Hoàng Bác, tổ chức một tụ họp nho nhỏ, mời rất nhiều bạn tốt, hàng ngũ bạn tốt, cũng bao gồm Lâm Hi và Quyền Hạo.
Trải qua Quyền Hạo nhắc nhở, Lâm Hi mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật Hoàng Bác, “Chờ em nửa giờ.”
“Được.”
Sau khi Lâm Hi đi, Quyền Hạo nhìn chung quanh một lần, cuối cùng ánh mắt dừng ở sau một bồn hoa, hai hàng chân mày nhíu một cái, “Quản gia, cậu đang làm cái gì?”
Khóe miệng Trần Tiêu co giật, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện rồi, anh đứng lên, chính diện nhìn thẳng thiếu gia nhà mình, ngoài cười nhưng trong không cười, lòng tự tin rất không đủ, hơi chột dạ nói, “Tôi chỉ ở đây quan sát tình hình sinh trưởng của bãi cỏ này.”
“Tôi thấy ở đây có rất nhiều cỏ dại, cậu đã không có việc gì để làm, liền xử lý những cỏ dại này đi.”
“Vâng, thiếu gia.” Trong lòng Trần Tiêu hết sức không muốn, bởi vì anh đoạt đi việc người làm vườn nên làm.
Đã không phải là lần đầu tiên tham gia tiệc tùng với Quyền Hạo, Lâm Hi cũng quen với sự tồn tại của anh ở bên cạnh, đối mặt với Hoàng Bác nhạo báng, cô rất tự nhiên nâng khóe môi lên, “Kết hôn còn sớm, anh vẫn tự mình đi, củ cải lớn lăng nhăng!”
“Lâm Hi, em trở nên thật kỳ quái!” Mã Kiều Thần rất kinh ngạc.
“Em kỳ quái như thế nào?” Lâm Hi cảm thấy mình rất bình thường.
Nụ cười trên mặt Lâm Hi, khiến Mã Kiều Thần cảm thấy lại càng kỳ quái, “Trước kia tụi chị chỉ cần đùa kiểu này, em nhất định mặt đen đến không xong, hiện giờ, thế mà lại không tức giận, còn mỉm cười trả lời, cái này không kỳ quái sao?”
“Mọi người sẽ thay đổi.” Trong mắt Lâm Hi thoáng qua thâm ý, không nhanh không chậm nói.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Mã Kiều Thần tỏ vẻ kinh ngạc, Hoàng Bác càng thêm trợn to hai mắt, giống như không thể tin được lời này nói ra từ trong miệng Lâm Hi.
Trong lòng Quyền Hạo xẹt qua ấm áp, khóe môi không nhịn được nhếch lên, nhẹ nhàng nắm tay của cô, thâm tình đến có thể thấy được trong mắt anh, ngọt ngào bao vây lấy anh.
Mã Kiều Thần giống như có điều suy nghĩ nhìn Quyền Hạo nắm tay Lâm Hi, “Hiện giờ tôi thật sự không thể tin được những gì tôi thấy, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.” Lâm Hi trước kia, cho dù Quyền thiếu đối với cô ấy tốt như thế nào, cô ấy đều có dáng vẻ cười nhạt nhưng không hề xúc động.
Lâm Hi quả quyết cầm lên một miếng trái cây, nhét đầy vào trong miệng Mã Kiều Thần đang khẽ nhếch mở, “Nhiều đồ ăn như vậy, còn ngăn không nổi miệng của chị sao?” Biến hóa của cô chính cô biết, không cần người khác nhắc nhở cô.
Trong miệng bị nhét một miếng trái cây, Mã Kiều Thần buồn bực nhai nuốt, “Em thật đúng là nuông chiều đến hỏng, hiện giờ cũng không nói được rồi.”
“Biết là tốt rồi.” Lâm Hi rất phách lối đáp lại một câu.
“Được rồi, chị không nói.” Mã Kiều Thần làm dáng vẻ đầu hàng.
“Cái đó, tôi có câu muốn nói.” Tròng mắt Hoàng Bác cũng sắp rơi trên mặt đất rồi.
“Nói.”
Hoàng Bác suy nghĩ một chút, quyết định vẫn không nói, “Không có gì.”
Thấy Hoàng Bác muốn nói lại thôi, Lâm Hi nhìn thẳng ánh mắt của anh ta, trong nháy mắt đã hiểu, nâng lên khóe môi cười khẽ, “Anh nói đúng lắm, tại sao em sẽ có biến hóa lớn như vậy đúng không?”
Hoàng Bác cũng biết mình lời muốn nói hiện rất rõ ràng ở trên mặt, đối mặt với lời Lâm Hi nói, anh nở nụ cười không có ý tốt, đuôi khóe mắt quan sát nét mặt của Quyền Hạo, “Lời này là của em nói, không phải là anh nói nha. Không nói chuyện trước kia, Lâm Hi em thật sự thành thục hơn trước kia quá nhiều, căn bản cũng không giống như thập niên của tụi em, ngược lại giống như là bạn cùng lứa tuổi với tụi anh.”
Quyền Hạo và Lâm Hi đột nhiên cùng nhau cười một tiếng, cùng nhau nhếch khóe môi lên.
Lâm Hi đưa tay vén tóc vương trên mặt ra đến sau tai, rũ mí mắt xuống ngăn cản quá nhiều khôn khéo trong mắt cô, cười ngọt ngào, “Ý của anh là nói trước kia em quá ngây thơ, hay là nói hiện giờ tâm trí của em quá thành thục?”
Đối mặt với hai cách nói này, Hoàng Bác tỏ vẻ như phiền não nhíu nhíu mày, “Anh trả lời cái nào đều là sai, anh vẫn không nói thì hơn, miễn cho bị Quyền thiếu đánh!”
“Anh cho rằng Quyền Hạo nhàm chán như vậy sao? Không có việc gì đánh anh làm cái gì?” Nụ cười trên mặt Lâm Hi càng xán lạn hơn, “Đừng nghĩ Quyền Hạo hư hỏng như vậy được không?”
Tròng mắt Mã Kiều Thần híp lại, ánh sáng khác thường thoáng qua, “Lâm Hi, đây chính là lần đầu tiên em bảo vệ Quyền thiếu ở trước mặt tụi chị, chị nói, biến hóa của em cũng quá lớn chút, là bị cái gì kích thích sao?”
Hoàng Bác cười xấu xa, ánh mắt nhìn Quyền Hạo và Lâm Hi cũng mập mờ, trêu nói, “Hai người đây là đang diễn ân ái sao? Wow! Lần đầu tiên gặp nha!”
Hai người đồng thời nhạo báng, Lâm Hi không hề xấu hổ chút nào, mà thoải mái nói, “Không có bị kích thích, em rất bình thường, tụi em cũng không diễn ân ái, hai người suy nghĩ nhiều quá.”
Quyền Hạo luôn luôn rất ít cười trước mặt người ngoài, giờ phút này cười đặc biệt tuấn tú, cặp mắt dịu dàng như nước, nhìn chăm chú Lâm Hi bên cạnh anh, trên người hai người bao quanh hơi thở mập mờ như có như không.
“Lâm Hi, chị hỏi em, quan hệ của em và Quyền thiếu bây giờ là thế nào?” Mã Kiều Thần hào hứng bừng bừng mà hỏi.
Quyền Hạo cũng rất mong đợi, anh rất muốn hiểu rõ bản thân mình ở trong lòng của Hi nhi rốt cuộc có vị trí gì?
“Chị cảm thấy sao?” Lâm Hi không trả lời thẳng, mà là ném vấn đề trở về.
Mã Kiều Thần không chút do dự bật thốt lên, “Quan hệ người yêu!”
Lâm Hi cười không nói, mắt nhìn về phía những chỗ khác.
“Này, Lâm Hi, em đây là ngượng ngùng sao?” Không nhận được câu trả lời trực tiếp của Lâm Hi, Mã Kiều Thần buồn bực, “Ở đây đều là người quen, em nói một câu cũng sẽ không như thế nào? Này!”
“Không phải ngượng ngùng, mà không muốn nói cho chị biết.”
“Hay cho một câu không muốn nói cho chị biết, hai chúng ta có phải là bạn không, em cò đến mức như vậy sao?”
Lâm Hi cười đẹp hơn rồi, khẳng định cho ra đáp án, “Dù sao về sau tụi em sẽ kết hôn, chị nói là quan hệ như thế nào?” Sau khi nói xong, trong lòng chảy trôi cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt, chính cô cũng cảm thấy hơi khó tin. Trước kia cô không tin tình yêu, càng không nghĩ tới kết hôn, hiện giờ cô thay đổi! Thời gian quả nhiên là kỳ diệu, nhìn xem, thay đổi cả cô.
Đôi mắt Mã Kiều Thần trừng lớn một chút, trong tròng mắt đen nhánh viết đầy không thể tin được, “Quyền thiếu, chúc mừng!” Đây coi như đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng sao? Làm bạn bè, cô cảm thấy hết sức vui mừng thay cho Quyền Hạo, người nhà họ Quyền có thể cùng người trong số mệnh đã định yêu nhau, là vô cùng ít, cô hi vọng Quyền Hạo và Lâm Hi hạnh phúc.