Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 128: Chương 128: Chương 98.1: Ra khỏi nhà họ Quyền




Editor: Puck

Trịnh Thủy Tinh lau một chút mồ hôi trên trán, môi đỏ mọng khẽ mím.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một lát, Lâm Hi vẫn không nghe được Trịnh Thủy Tinh nói chuyện, chân mày không nhịn được nhíu chặt, “Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Trịnh Thủy Tinh đầu tiên nhíu nhíu mày, rồi lại hối tiếc cúi đầu.

Dáng vẻ này của cô ấy, Lâm Hi cũng không nhịn được, “Có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng.”

“Thật phức tạp, không biết nên nói làm sao!” Trịnh Thủy Tinh dùng sức giật vài sợi tóc quăn trên vai, không còn hơi sức, tròng mắt trước kia hiện đầy ánh sáng rọi bắn ra bốn phía lúc này hiện đầy hối hận.

Lâm Hi dùng ánh mắt ý bảo Trần Tiêu rời đi, cau mày suy nghĩ một chút, sàng lọc người trong đầu mấy lần, khóe môi nhếch nhếch lên, “Có phải có liên quan tới Quyền Cẩn không?” Tối hôm qua Thủy Tinh và Quyền Cẩn đi chung với nhau, giữa lúc đó hai người xảy ra chuyện gì sao?!

“Ừ.” Nói đến Quyền Cẩn, vẻ mặt Trịnh Thủy Tinh trong nháy mắt đông lạnh giống như kết băng.

Cô nam quả nữ sống chung một phòng, còn trải qua một đêm, trong này không xảy ra chút chuyện gì, điều này rất khó. Dĩ nhiên những lời này, không nói thẳng ra, cho nên Lâm Hi lựa chọn mỉm cười hỏi, “Giữa hai người xảy ra chuyện gì? Cậu cần có nét mặt như mẹ ruột chết như vậy sao?”

Môi Trịnh Thủy Tinh mím thành một đường thẳng, không muốn trả lời câu hỏi của Lâm Hi, mắt không có tiêu cự nhìn xem khắp nơi.

Lâm Hi thu lại nụ cười trên mặt, kéo mở cổ áo của Thủy Tinh, da thịt bóng loáng như gốm sứ lộ ra, thấy trên da thịt phiếm vết hôn nhàn nhạt. Cô chớp chớp tròng mắt, nói như gió nhẹ nước chảy, “Làm các biện pháp ngừa thai chưa?”

Tuy nói hai người quen biết nhiều năm như vậy, Trịnh Thủy Tinh vẫn không có thói quen Lâm Hi kéo mở cổ áo của cô ra như thế, cô nhanh chóng gạt tay Lâm Hi ra, như có vài phần ngượng ngùng, “Không có.”

Lâm Hi thật sự không biết nên nói gì, tròng mắt nhanh như chớp đảo tròn thật lâu, “Sau đó phải làm như thế nào, chính cậu nhìn mà làm đi.”

“Hi nhi, tiếp theo tớ thật sự là không biết nên sao làm như thế nào, cho nên tớ mới đến tìm cậu.” Chuyện xảy ra tối hôm qua đã nhiễu loạn tinh thần của cô, trong khoảng thời gian ngắn, mục tiêu của cô trở nên mơ hồ, bởi vì như vậy, cô không thể không sáng sớm liền vội vội vàng vàng tìm đến Hi nhi, hi vọng Hi nhi có thể giúp cô ra mưu kế lập kế hoạch.

“Cậu thật sự không biết nên làm như thế nào sao?” Ánh mắt Lâm Hi sắc bén, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Ừ.”

“Cậu đầu tiên đuổi Lăng Mạc Mạc kẻ thiếu não này, sau đó khiến Quyền Cẩn khăng khăng một mực với cậu, đến lúc đó cậu sẽ biết làm như thế nào.” Lúc trước nghe được Trần Tiêu nói chuyện về trái tim cứu mạng cô, cô liền sinh ra hoài nghi với Lăng Mạc Mạc, dù sao bởi vì Lăng Linh, nhà họ Lăng và nhà họ Thẩm có quan hệ.

Suy nghĩ hỗn loạn của Trịnh Thủy Tinh, lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, “Được, tớ đi trước.”

Lâm Hi nặng nề dựa vào trên ghế sa lon, tiện tay cầm lấy một gối ôm bên cạnh, nghĩ tới chuyện đã xảy ra mấy tháng qua, càng nghĩ càng thấy không đúng chỗ nào! Đột nhiên, ý tưởng lóe lên, cô nghĩ tới, “Quản gia.”

Quản gia trốn ở trong góc không tiếng động nghe lén, nghe được tiểu thư nhà mình kêu lên, lập tức bắn ra ngoài, “Tiểu thư, có phân phó gì?”

Lâm Hi liếc mắt nhìn về phía góc Trần Tiêu mới vừa ngồi, “Trần Tiêu, anh cứ thích nghe lén như vậy sao?” Tiếng nói còn chưa dứt, cô cầm gối lên liền đập lên trên đầu Trần Tiêu.

Trần Tiêu tự cho là rất bí mật nghe lén không bị tiểu thư nhà mình phát hiện, vẫn còn đắc ý trong lòng, bị gối mềm đập vào đầu thì anh lại không dám đắc ý rồi, mà run lẩy bẩy cúi đầu, “Tiểu thư, xin ngài tha thứ cho tôi!”

Lại giả bộ đáng thương tội nghiệp, Lâm Hi cũng sắp chán nghe rồi, đứng lên từ trên ghế salon, từ trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú vào cái gáy của Trần Tiêu, “Đúng là đủ rồi! Đừng cho rằng tôi không biết anh nghe theo lệnh của ai, khi anh đi nhà chính họ Quyền, làm phiền anh nói cho Quyền phu nhân, gần đây tôi không có ý tưởng gì đặc biệt, mong bà ấy yên tâm!”

Sắc mặt Trần Tiêu khẽ trắng bệch, trong lòng âm thầm kêu khổ, “Dạ, tiểu thư.”

Tròng mắt sâu thẳm của Lâm Hi chuyển một cái, “Chuẩn bị một căn phòng, tôi muốn dọn ra.”

Đây không phải là sấm sét giữa trời quang, đây là bom động trời! Nổ Trần Tiêu ngoài khét trong sống, “Tiểu thư, không phải ngài nói gần đây ngài không có ý tưởng gì đặc biệt sao?” Dọn đi ra! Thần ơi, tới giải cứu anh đi, tiểu thư của anh vợ lại muốn dọn ra! Một khi tiểu thư thật sự dọn đi ra, nhà họ Quyền lại sẽ bắt đầu giày vò một trận.

Cặp mắt Lâm Hi lạnh như băng, “Dọn đi ra coi như là ý tưởng đặc biệt sao? Anh có thể dùng đầu óc tới suy nghĩ một chút không? Tôi không chuyển ra ngoài, riêng tư của cá nhân tôi đều sắp bị anh biết trở nên rõ ràng rồi.” Có một số việc, thật không thể để cho những người khác ở nhà họ Quyền biết được quá nhiều, tránh cho lại gặp phải chuyện gì! Nhà họ Thẩm còn chưa giải quyết, trước mắt cô còn không muốn gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn!

Hai mắt Trần Tiêu không chớp, ngẩn người, vậy làm sao trách đến trên đầu anh! “Cái đó, tiểu thư. . . .”

Lâm Hi kiên định chủ ý trong lòng, căn bản không có ý định nghe Trần Tiêu nói tiếp, xoay người liền đi lên lầu, phân phó người giúp việc khác giúp cô dọn dẹp hành lý.

Không ngăn cản được hành động của tiểu thư nhà mình, thân là quản gia, còn tưởng rằng có thể để cho người giúp việc ngừng động tác dọn dẹp hành lý lại, ai ngờ mặc kệ Trần Tiêu nói cái gì, người giúp việc vẫn nghiêm túc thi hành mệnh lệnh Lâm Hi. Cảm giác bị thất bại từ trong lòng truyền tới trong đầu, khiến cho động tác tứ chi của Trần Tiêu chậm một nhịp.

“Tiểu thư, ngài suy nghĩ một chút nữa!”

Lâm Hi cúi đầu loay hoay nghịch đầu ngón tay của mình, không thấy được khuôn mặt cầu khẩn của Trần Tiêu.

“Tiểu thư, ngài cứ tùy tiện dọn ra như vậy, thiếu gia sẽ rất đau lòng!” Trần Tiêu gấp đến độ không xong, rất muốn tiểu thư nhà mình bỏ đi ý niệm dọn ra.

Lâm Hi cảm giác Trần Tiêu rốt cuộc nói đến mấu chốt, nâng tròng mắt trong trẻo lên, khóe môi khẽ nhếch lên đường cong, “Tôi sẽ giải thích với anh ấy.”

Trần Tiêu có thể cảm giác được ác ý nồng đậm của tiểu thư nhà mình, thân thể không khống chế được rùng mình một cái, “Tiểu thư, ngài nghĩ lại đi, ngài chuyển ra ngoài ở, ngài sẽ không có người giúp việc để sai bảo, thiếu gia cũng không thể chăm sóc cho ngài, ngài sẽ không thích ứng.”

“Loài người có thể phát triển đến bây giờ, không phải bởi vì có năng lực thích ứng rất mạnh sao! Sao anh lại cho rằng tôi không thích ứng chứ? Tôi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho chính tôi.”

Trần Tiêu nghĩ thật lâu, đều không thể nghĩ đến cái gì có lực lời nói có thể phản bác, cuối cùng chỉ có thể khuyến khích chưa đủ nói, “Nếu thiếu gia cắt tất cả nguồn kinh tế của ngài thì sao?”

“Anh cảm thấy có khả năng sao?” Lâm Hi tập trung cầm kìm cắt móng tay, nói chuyện với Trần Tiêu, có vẻ hơi không yên lòng.

“Có khả năng.”

Lâm Hi nhìn hành lý đã được thu dọn xong, để kìm cắt móng tay xuống, chậm rãi đứng lên, “Vậy anh cứ chờ ngày đó đi.” Cô suy nghĩ một chút vẫn dời đến chỗ Thủy Tinh ở thì tốt hơn, quay đầu nhìn người giúp việc nói, “Chuyển hành lý xuống đi.”

“Dạ, tiểu thư.” Mấy người giúp việc nhất trí đáp.

Trần Tiêu há mồm ra, kinh ngạc đến không xong.

Lâm Hi lưu loát cầm va li của mình lên, không rảnh thưởng thức vẻ mặt như khổ qua của Trần Tiêu, đi xuống cùng người giúp việc.

Trần Tiêu thấy thế, khóc không ra nước mắt, “Tiểu thư, van ngài, tại sao phải dọn ra ngoài ở? Xin ngài đừng như vậy, về sau tôi không bao giờ nghe lén nữa, lúc vào phòng ngủ của ngài nhất định sẽ gõ cửa. . . .”

Trần Tiêu đi theo sau lưng cô dài dòng thật lâu, nội tâm kiên định của cô vẫn không nhúc nhích dao động, dáng vẻ hoàn toàn lạnh nhạt, căn dặn người giúp việc cẩn thận cất xong hành lý.

Tài xế mở cửa, nhìn tiểu thư nhà mình, cung kính nói, “Tiểu thư, mời lên xe.”

Trần Tiêu hận không thể dùng ánh mắt giết chết tài xế, căm hận nghiến răng, “Tiểu thư, đừng mà!”

“Được rồi, coi như tôi sợ anh rồi, tôi dọn ra ngoài không phải bởi vì anh.” Lâm Hi vẫn không chịu nổi một đấng mày râu giả bộ ai oán lâu như vậy.

Cửa xe bị đóng lại, Trần Tiêu và Lâm Hi bị ngăn cách rồi.

Khoảnh khắc xe khởi động rời đi, Trần Tiêu chớp mắt mấy cái, thấy xe thật sự đang đi xa, là anh biết mình không phải hoa mắt, tiểu thư nhà mình thật sự rời đi. Tiểu thư nhà mình rời khỏi nhà họ Quyền rất bất ngờ, anh không biết báo lại cho thiếu gia như thế nào, trong phiền não thật sâu.

Trần Tiêu phiền não gãi gãi đầu, xoay người thấy Lý Thắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhắc nhở, “Đứng ở chỗ này giả bộ làm pho tượng cái gì, còn không nhanh đi theo tiểu thư!” Bên cạnh tiểu thư không có ai bảo vệ, như vậy sao được chứ?

Lý Thắng cảm giác mình bị giận chó đánh mèo, không nói gì liếc mắt nhìn trời xanh.

“Lý Thắng, anh. . ..”

“Quản gia, anh đừng kích động, sẽ phá hư hình tượng tôn quý của anh.” Lý Thắng chỉ sợ tức không chết Trần Tiêu, nói chuyện chầm rì rì, “Tiểu thư đã ra lệnh, ai cũng không thể đi theo cô ấy. Tôi biết rõ anh rất khẩn trương, chỉ có điều nếu anh cảm thấy không nhẫn nại được hoặc là như thế nào, anh cứ đi theo bảo vệ tiểu thư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.