Quyền Trượng

Chương 126: Chương 126




Mọi người nín thở ngưng trọng nhìn vào bồn nước trước mặt Alexander.

Nếu như nước không đổi sắc, như vậy cũng có nghĩa hắn cơ bản không có nói dối, mục đích của Yannick cũng hoàn toàn thất bại, đến khi đó lần biện hộ này cũng liền biến thành trò cười.

Mà ánh mắt của Yannick cũng giống như những người khác, đồng dạng nhìn thẳng vào tay của Alexander.

Theo đầu ngón tay chạm vào nước, sau đó là đốt ngón tay, thẳng đến khi toàn bộ bàn tay đều đã chìm đắm nhưng cảnh sắc mọi người mong chờ vẫn không xuất hiện, nước vẫn trong vắt, màu sắc không có bất cứ sự cải biến nào.

Gương mặt Alexander lộ ra vẻ đắc ý, lời nói lại có vẻ hết sức chân thành: “Ngài Hill, hiện tại ngài đã biết rồi đấy, tôi cơ bản không hề nói dối…”

Thế nhưng lời còn chưa dứt, Alexander đột nhiên cảm giác được có chút ngứa ngáy, hắn bất giác cúi đầu, lại thấy được bàn tay của mình đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nứt vỡ ra.

Bên dưới lớp biểu bì là máu thịt phảng phất đang bị thứ gì đó không ngừng bành trướng bên dưới chen vỡ, văng ra tung tóe. Ngay sau đó, lớp da bắt đầu từ mu bàn tay rồi đến cánh tay, cấp tốc khô cằn tựa như lớp đất khô rạn nứt, lan ra khắp toàn thân của Alexander, gương mặt vốn đoan chính trầm ổn cũng vì vậy nhanh chóng phủ đầy vết rạn màu đỏ.

Dưới làn da mặt mỏng manh, gân xanh và rạn hồng kịch liệt nảy lên, không ai nhường ai muốn thoát khỏi sự bó buộc của lớp da biểu bì. Mà theo sự bạo liệt của da thịt, thân thể Alexander cũng lập tức hiện ra biến hóa kinh người.

Y phục bị thân thể bành trướng xé rách, chiều cao của gã bắt đầu nhanh chóng tăng lên, dù là mặt, cổ thậm chí là tứ chi cũng dần trở nên cao to tráng kiện, mãi đến…

Mọi người khiếp sợ chứng kiến toàn bộ quá trình lột xác từ người bình thường biến thành quái vật của Alexander.

Trong hội trường tĩnh mịch, không biết là ai dẫn đầu thét lên một tiếng, ngay sau đó tiếng kêu kinh hãi liên tiếp nối liền, mọi người đều đứng dậy theo bản năng lao ra ngoài. Đám quý tộc ngày thường ngay cả đi đường cũng khép nép coi trọng tư thái, lúc này đã hoàn toàn không để ý đến cái gì gọi là dáng vẻ chết tiệt kia nữa, chỉ chằm chằm chạy về phía cửa lớn.

Bọn họ có thể chạy, nhưng Alfonso VIII làm Hoàng đế lại không thể biểu hiện thất kinh như những quý tộc khác. Phản ứng của ngài cũng không tính chậm, ngay khi Alexander xuất hiện dị biến ngài cũng đã đứng dậy chỉ thẳng vào hắn, ra lệnh: “Bắt lấy hắn!”

Nhưng mà các binh sỹ lại rõ ràng toát ra thần sắc sợ hãi, bọn họ nhìn thứ quái vật đã cao gấp hai lần một người đàn ông bình thường kia, trong lòng dâng lên sự kinh hoàng sâu sắc, chuyện này quá mức bất thường rồi.

Alexander, không, nên nói là ma vật hóa trang thành Alexander gào thét một tiếng, lúc này hắn cũng phát hiện được mình đã mắc mưu của Yannick.

Thứ nước này cơ bản không phải là ‘Chân thành thủy’ gì gì đó, mà là dược tề có thể bức cho ma vật hiện thân!

Ngay khi ma vật ý thức được mình đã bị lừa, tròng mắt màu đỏ của hắn chậm rãi chuyển động, phát hiện đầu sỏ gây chuyện cách mình quá xa vì vậy liền lui lại một bước, lửa giận chỉ phải rơi lên đám binh sỹ đang đứng cách mình gần nhất.

“Mau chóng rời đi!” Simon trầm giọng quát đám binh sỹ nọ, pháp trượng của ông từ sớm đã giơ lên ngắm thẳng xuống dưới chân của ma vật nọ, mặt đất theo sự lay động của pháp trượng tách ra thành từng khe hở lớn đem hai chân ma vật vật kềm giữ bên trong, giảm mạnh tốc độ di chuyển của nó, cũng tranh thủ được thời gian chạy trối chết cho các binh sỹ.

Thế nhưng có một binh sỹ từ sớm đã bị bộ dạng của ma vật dọa cho mềm nhũn, đừng nói là chạy trốn, ngay cả muốn bước đi cũng có chút khó khăn. Ma vật gầm nhẹ một tiếng, rút hai chân ra khỏi mặt đất, gương mặt hiện ra nụ cười dữ tợn, sau đó nhanh chóng chộp thẳng về phía cổ của binh sỹ.

Răng rắc một tiếng, đầu của người nọ đã trực tiếp bị bẻ xuống!

Cái cổ không còn đầu che chắn lập tức phun ra máu tươi như vòi xả, mà ma vật lại trực tiếp ném cái đầu kia vào miệng, thanh âm nhai nuốt theo đó phát ra, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào người Simon và Yannick, mang theo ý tứ khiêu khích dày nặng. Dịch não màu trắng hỗn tạp cũng máu tươi đỏ rực dọc theo khóe miệng của y trào xuống, khiến cho đám người có may mắn quan sát quá trình ma vật ăn thịt nhân loại ở cự ly gần này càng thêm thét to ầm ỹ.

Lần này trong số những quý tộc có mặt cũng có không ít pháp sư quý tộc, thậm chí có vài người còn là pháp sư cao cấp, bọn họ so với những quý tộc bình thường thì dũng cảm hơn một chút… ít nhất cũng không có dẫm đạp lên nhau chạy trốn, trái lại còn đồng loạt lấy ra pháp trượng chuẩn bị hỗ trợ vây bắt ma vật. Thế nhưng nhiều người như vậy lại chỉ có thể trơ mắt xem hết toàn bộ quá trình ma vật nhai đầu của nhân loại, cái tràng diện này thực sự quá mức kích thích tâm linh, có vài người đã không thể nhịn được, trực tiếp gập người nôn mửa.

“Bệ hạ, Bệ hạ, nơi này quá nguy hiểm rồi, xin người hãy nhanh chóng rời khỏi đi!”

Hầu cận bên cạnh Alfonso VIII đang khổ cực khuyên nhủ vị Hoàng đế bệ hạ còn đang chú tâm nhìn chằm chằm động tĩnh trước mặt.

“Có Simon ở đây không có gì là nguy hiểm, ngài ấy có thể đối phó gã quái vật kia!” Hoàng đế bệ hạ rất không kiên nhẫn cắt lời bọn họ.

“Thế nhưng ma pháp của Đức ngài Pháp Thánh vừa rồi cũng không hạn chế được nó… Trời ạ, trời ạ, nó trực tiếp ăn thịt người!” Đám hầu cậu trước hết là thét to sợ hãi, sau đó cũng hùa theo nôn mửa.

Gương mặt của Alfonso VIII cũng không giấu được vẻ khiếp sợ, ngài hoàn toàn không ngờ trong buổi tự biện hộ vốn dĩ chẳng khác gì trò khôi hài này cư nhiên sẽ có bước chuyển ngoặt khiến người ta không thể tưởng tượng được như vậy. Cái gã Alexander kia lẽ nào ngay từ đầu đã là do quái vật ngụy trang sao? Nếu như gã không phải ôm mục tiêu gây xích mích giữa Đế quốc Charlemagne và Đế quốc Garde mà giết Orthia, trái lại nhắm thẳng vào ngài, có lẽ ngay cả ngài cũng không tránh khỏi đi?

Cái nhận thức này khiến cho vị Hoàng đế bệ hạ trước giờ không biết sợ hãi chợt dâng lên cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng.

Mà đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Yannick kiên trì muốn công khai tự biện hộ cho mình, cho dù y biết rất rõ kế hoạch này có độ phiêu lưu rất lớn, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho mọi người, nhất là vị Hoàng đế bảo thủ như Alfonso VIII tận mắt nhận thức đến lực lượng và sự giảo hoạt của ma vật, đồng thời khiến bọn họ hiểu được loại hành vi không để ý đến sự tồn vong của nhân loại, chỉ chấp nhất với việc hơn thua giữa hai quốc gia đó đều là đang mở đường cho ma vật.

Ngay khoảnh khắc ma vật nhai nuốt dầu người, cả Simon và Yannick đều đồng thời ném ra vài loại ma pháp, người trước là Thổ mâu thuật và Thạch hóa thuật, người sau lại là Quang minh phổ chiếu và Thánh quang bao phủ.

Vốn nếu dựa theo lực sát thương của ma thuật mà nói, Thổ mâu thuật và Thạch hóa thuật không phải sự lựa chọn hàng đầu của Simon, thế nhưng ở nơi này ngoại trừ bọn họ còn có rất nhiều người thường, đặc biệt là những binh lính đang bị phân ra tứ tán khắp hội trường, còn có cả Hoàng đế bệ hạ. Vậy nên Simon không cách nào trực tiếp sử dụng loại pháp thuật đại quy mô như Thiên băng địa liệt.

Quang mang bạch sắc bao phủ lên người ma vật, mà những ngọn giáo từ dưới đất mọc lên cũng giống như được một bàn tay vô hình điều khiển, tất cả đều hướng về phía đầu của ma vật mà lao tới,

Bất quá da thịt của ma vật tựa hồ cứng cỏi hơn nhân loại nhiều lắm, Thạch hóa thuật cũng chỉ thoáng khiến hành động của nó chậm lại một chút, Thổ mâu thuật và Quang minh phổ chiếu chỉ có thể lưu lại một tầng vết thương bên ngoài lớp da của nó, không có tác dụng quá lớn.

Một màn này khiến rất nhiều người kinh hồn táng đảm, có vài người vốn dự định ở bên cạnh quan sát cũng bắt dầu cảm thấy bi quan, ‘Xong rồi, ngay cả Pháp Thánh cũng không đối phó được với ma vật’, bước chân của bọn họ không khỏi càng thêm tăng nhanh, chỉ nhìn thẳng về phía cửa ra vào không dám quay đầu lại.

Mắt thấy động tác của ma vật không bị hạn chế nhiều, lại có xu hướng tiến thẳng về bên này, Simon không chút hoảng hốt lui lại phía sau vài bước, hai tay cầm lấy pháp trượng giơ thẳng về phía trước.

Chỉ một thoáng, ngay dưới chân ông từng phiến đá cứng lần lượt hiện ra treo lơ lửng giữa không trung, dựng thành một bức tường đá ngăn cách giữa ông với ma vật, sau đó nhắm thẳng về phía đối phương mà ập tới. Khí thế của pháp thuật này giống như sóng gió ngập trời, trong nháy mắt đem ma vật hoàn toàn bao phủ.

Ma vật phát ra từng tiếng gào thét từ bên dưới núi đá phiến, Yannick lo lắng nó có thể giãy dụa trốn ra lại bổ thêm vài lần Quang minh phổ chiếu, mãi đến khi quang mang màu đỏ trên đầu pháp trượng dần dần lịm đi y mới ngừng lại.

Tiếng gào thét bên dưới núi đá phiến cũng càng lúc càng yếu, đến cuối cùng tắt hẳn.

Bất quá Yannick cũng không dám khinh thường, y hướng về phía Pháp Thánh Simon trao đổi một ánh mắt, hai người chậm rãi tiếp cận núi đá phiến.

Simon ho nhẹ một tiếng, cố ý lớn giọng nói: “Xem ra nó đã chết.”

Yannick: “Đúng vậy, dưới sự công kích ma pháp cường độ cao như vậy, ta nghĩ bất cứ sinh vật nào đều không thể may mắn tránh khỏi…”

Lúc này khoảng cách giữa bọn họ và núi đá phiến kia cũng chỉ còn năm sáu bước, Yannick còn chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng nổ vang phát ra từ dưới núi đá, một thân ảnh đỏ rực từ bên trong xông ra, mục tiêu cũng không phải Simon hay Yannick mà là Alfonso VIII đang ngồi trên ngai vị!

Tuy rằng hình thể của ma vật rất to lớn nhưng tốc độ của bọn chúng lại không hề chậm chạp, đám hầu cận bên người Hoàng đế đã sợ đến choáng váng, cơ bản không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái thân ảnh cao lớn kia càng lúc càng áp đến gần!

Từ lúc Simon và Yannick tiếp cận núi đá phiến đến khi biến cố này đột nhiên xảy ra, thời gian giãn cách bất quá chỉ có vài giây!

Thế nhưng đối với Simon và Yannick đã có chuẩn bị sẵn mà nói, hành vi tiếp cận núi đá của bọn họ cũng chỉ vì muốn thử xem ma vật này có phải đã chết hay chưa, hiện tại ngược lại có thể thỏa thích công kích.

“Nữ thần đại địa xin nghe lời cầu khẩn của ta, hãy triệt để bày ra lực lượng của người, để nhân loại thấy rõ được uy nghiêm thần thánh, vô luận pháp trượng của ta chỉ về phía nào, địch nhân đứng trên đại địa cũng sẽ vĩnh viễn bị tiêu diệt!”

Không hổ là pháp sư cấp bậc Pháp Thánh, tốc độ niệm chú ngữ của Simon cực nhanh, nhanh đến mức người ngoài cơ bản không thể nghe rõ đã thấy một đạo gió xoáy màu xám tro thoát khỏi pháp trượng của ông, mà theo sự xuất hiện của gió xoáy mặt đất cũng rung động kịch liệt, núi đá phiến vừa rồi lần nữa được triệu tập lại, biến thành một lưỡi đao sắc bén bổ thẳng về phía ma vật, đem đối phương lần nữa bao bọc lại, tiếp theo càng siết càng chặt, mãi đến khi ma vật bị vây bên trong phát ra tiếng rống thảm thiết, mà bên ngoài lớp đất đá cũng xuất hiện một lớp khói nhàn nhạt màu máu.

Pháp Thánh Simon khẽ hạ pháp trượng, những hòn đá mang theo máu thịt bị cắn nuốt đều rớt xuống.

Ma vật một giây trước còn hùng hổ đáng sợ lúc này đã biến thành một đám máu thịt lẫn vào đá vụn, hài cốt không còn.

Simon nhìn lướt qua biểu tình của đám người xung quanh, thở dài, thu hồi pháp trượng.

Loại ma pháp này thực sự quá bá đạo, hiệu quả tạo thành cũng tương đối khiến người sợ hãi, ông vốn không định dùng đến, bất quá theo tình huống vừa rồi ông thật sự không thể lại do dự nửa phần.

“Ngài nói không sai, ma vật quả nhiên là một loại sinh vật vừa giảo hoạt lại khó đối phó.” Ông lão Pháp Thánh mồ hôi dầm dề nói với Yannick.

Nếu như vừa rồi bọn họ không để lại một phần cảnh giác, cố ý thử nghiệm thì phỏng chừng hiện tại Alfonso VIII rất có khả năng đã bị ma vật ám toán.

Bởi vì ma lực tiêu hao quá độ, sắc mặt của Yannick cũng rất khó coi: “Trí tuệ của bọn chúng không quá chênh lệch với nhân loại, bất quá căn cứ theo quan sát của ta, năng lực của chúng tựa hồ cao thấp không đồng đều.”

Simon vỗ vỗ vai thần quan tóc bạch kim: “Mặc kệ thế nào, ngài đã chứng minh được suy đoán của mình, Alfonso VIII cũng sẽ không lại làm khó ngài, đây cũng coi như kết cục đáng dể ăn mừng.”

Yannick cười khổ: “Trắc trở của ta từ đầu đến giờ đều không phải đến từ Hoàng đế bệ hạ, sợ rằng khảo nghiệm chính thức cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.