Quyền Trượng

Chương 44: Chương 44




“Vậy nên, tôi chính là người mà ngài xem trọng.” Thần quan giúp đối phương bổ sung hoàn chỉnh.

“Đúng vậy.” Cái gọi là quang mang lý tưởng nóng rực từ từ tiêu thất khỏi ánh mắt của lam bào pháp sư, thần tình cũng khôi phục trở về bình tĩnh.

“Ngài có thể tiếp tục lưu lại tại phe trung lập của Giáo đình, nỗ lực thăng chức, tôi cũng sẽ dùng hết năng lực hiệp trợ ngài. Đạo sư của tôi cũng có vài người bạn thần quan, tư giao cực tốt, địa vị của bọn họ tại Giáo đình cũng không thấp. Mục tiêu của chúng ta không hề mâu thuẫn, yêu cầu của tôi cũng rất thấp, chỉ cần trong tương lai khi ngài đã ngồi lên vị trí cao cả, tay nắm quyền lực, nếu vừa vặn pháp sư và Giáo đình có cơ hội hợp tác, xin không cần cự tuyệt.”

Thần quan nhướn mày: “Có người nói các pháp sư của Ma pháp công hội cũng không thiếu loại người cố cựu cực đoan, xem ra ngài đối với việc mình có thể nắm giữ Ma pháp công hội là vô cùng khẳng định?”

“Đúng vậy.” Lam bào pháp sư mỉm cười nói.

“Ngài chỉ có yêu cầu này?” Thần quan trầm ngâm nói, suy tư tính hợp lý trong yêu cầu của đối phương, cùng với bản thân đến tột cùng có nên đáp ứng hay không? Nếu đã đáp ứng thì nên lưu lại bao nhiêu không gian thoái nhượng cho bản thân mới thích hợp.

“Đúng vậy.”

“Không cần ký kết bất luận khế ước ma pháp hay văn bản gì?”

“Không cần, ngài sợ lưu lại nhược điểm thì tôi cũng có lo lắng đồng dạng, hơn nữa chuyện này đối với song phương đều có lợi, tôi cũng không cho rằng ngài sẽ đổi ý.”

Đúng vậy, chỉ là minh hữu trên đầu môi lại có thể nhiều hơn một người bạn, nhiều hơn một con đường, thần quan cũng không xác định sau này mình có thể hoàn toàn rũ bỏ mọi giao thiệp vơi so với vị pháp sư Val trước mặt hay không, vậy nên, giao dịch này quả thực không có bất lợi gì.

“Được rồi, tôi đáp ứng.”

“Tôi thật cao hứng.” Lam bào pháp sư đứng dậy, hướng về phía Yannick thực hiện một lễ tiết trịnh trọng của pháp sư.

“Như vậy,” Thần quan hơi nhướn mày, “Ngài hiện tại có thể thả tôi ra chứ?”

“Sợ rằng không được, hôm nay tôi tuyệt đối không thể để ngài đặt mình vào tình huống nguy hiểm, bằng không tôi sẽ thiếu đi một đồng minh thật vất vả mới xác nhận được.” Pháp sư Val lắc đầu.

Yannick quả thực muốn trợn trắng mắt, nhịn một chút, hỏi: “Như vậy, rốt cuộc ngài muốn xử trí ta như thế nào?”

Pháp sư Val thở dài: “Xin không cần dùng từ xử trí kia, tôi cũng không xem ngài là địch nhân, ngài có thể lựa chọn trực tiếp dùng lối đi bí mật di chuyển đến St Mery, tôi chỉ hạ cấm chế không cho ngài rời khỏi phòng này, nhưng lối đi bí mật thông qua tòa thị chính cũng không phong tỏa. Đương nhiên, ngài cũng có thể lựa chọn ở lại nơi này đợi mọi người cùng lui về, sau đó đồng hành với đại quân.”

Thần quan trưng ra nụ cười giả tạo: “Tôi không thích cảm giác bị người khác hạn chế, hơn nữa, tôi có thể bảo chứng sự an toàn của mình, dù sao, so với ngài tôi hẳn còn phải quý trọng tính mạng của bản thân hơn.”

“Rất xin lỗi, tôi vẫn không thể đáp ứng.” Mặc dù mới vừa kết minh, bất quá lam bào pháp sư tựa hồ hoàn toàn không lo lắng thần quan sẽ phát hỏa.”Với tôi mà nói, an toàn của ngài là trọng yếu nhất. Về phần vị pháp sư mà ngài muốn tìm kia, tôi sẽ nhờ người hỗ trợ lưu ý, nếu có tin tức sẽ lập tức báo lại.”

“Được rồi, như ngài mong muốn, tôi sẽ ở lại đây đợi mọi người quay về.”

Nhìn ra đối phương hẳn là không chịu thay đổi chủ ý, Yannick cũng lười thừa hơi tốn sức.

“Phi thường cám ơn sự lý giải của ngài, tin tưởng ta, ngài ở đây sẽ cực kỳ an toàn.”

Tình hình giao tranh trên chiến trường không ngừng gia tăng căng thẳng, chỉ bằng vào số pháp sư ít ỏi hiện nay rất khó ngăn cản được đại quân xác sống mỗi lúc một đông đúc. Lam bào pháp sư nấn ná lại nơi này cũng đã đủ lâu, không thể tiếp tục trì hoãn, vội vàng hàn huyên hai câu rồi lập tức rời đi.

Như vậy trong phòng hội nghị chỉ còn lại một mình Yannick.

Bên ngoài thỉnh thoảng phát ra tiếng huyên náo thật lớn, nhưng bởi vì cách âm đủ tốt nên lại không có vẻ rất ầm ỹ.

Yannick xoa xoa mi tâm.

Khi đó bọn họ ký kết khế ước sư đồ cũng không để lại bất kỳ ấn ký gì, loại khế ước này không giống khế ước bầu bạn có thể cảm ứng vị trí của đối phương nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chút cảm giác nào. Tối thiểu, hiện tại mi tâm của y giật lên cực kỳ mãnh liệt, luôn cảm thấy Chris hẳn là đã bị vây trong tình cảnh tương đương nguy hiểm.

So với pháp sư thiên tài Val, trong tiềm thức Yannick vẫn cảm thấy Chris bình thường trầm mặc ít nói, thỉnh thoảng mở miệng lại phun lời độc ác nhất châm kiến huyết càng thêm đáng tin cậy. Tuy rằng Yannick tự xưng có bản lĩnh tránh họa tìm phúc không tệ, thế nhưng còn không đê tiện đến mức có thể khoanh tay đứng nhìn ân nhân đã vài lần liên tục cứu mạng mình có khả năng đã lâm vào nguy hiểm.

Thế nhưng hiện tại, pháp sư Val mặc dù không dùng các loại pháp thuật thô bạo như định thân chú lại dứt khoát hạ cấm chế ngoài phòng, thần quan giống như ngoại trừ lựa chọn đi thẳng đến St Mery liền không còn biện pháp khác.

Kỳ thực cũng không phải là không có biện pháp.

Yannick thở dài, cầm một quyển trục ra khỏi túi ma pháp, đau lòng vuốt ve, phảng phất như đang thấy năm mươi đồng vàng mọc cánh bay đi xa dần.

Quang minh nữ thần tại thượng, xin phù hộ ta nhanh chóng tìm được tên kia an toàn quay về, ta sẽ bảo Chris đốt cho ngài đồ trang điểm lưu hành nhất trên đại lục!

“Xin mang ta đến vị trí của Edward Chris Swiftterden!”

Theo thanh âm vang lên, Yannick kéo mở sợi tơ cột chặt quyển trục, quyển trục ma pháp lập tức bốc cháy rừng rực rồi hóa thành tro tàn, cùng lúc đó thân thể của thần quan cũng bị vây trong vầng sáng màu vàng kim, từ từ biến mất.

Trước sau bất quá chỉ vài giây.



“…”

Nhìn cảnh vật trước mắt triệt để thay đổi, lúc Yannick ý thức được mình đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, trong lòng lập tức hiện ra hai văn tự đông phương mang theo nội hàm cổ lão: Hố cha.

Đây là nơi nào?

La Serena từ lúc nào có loại kiến trúc âm trầm như pháo đài thế này?

Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi vấn, Yannick vẫn buộc mình tiến lên phía trước.

Trước mặt y hiện tại là một dãy hành lang thật dài, lối đi này cũng không phải thẳng tắp mà mang theo một độ cung mắt thường có thể xác nhận được. Bất quá Yannick cũng không cần phải đi rất xa, dọc theo hành lang có bố trí không ít cột tròn bất quy tắc màu trắng, Yannick chú ý đến, những cột tròn này đều có điêu khắc đồ án tinh mỹ, mỗi đồ ánh đều biểu thị một nội dung khác biệt không hề trùng lập.

Yannick sinh lòng cẩn thận, nghi ngờ trên phương diện này có ám chỉ gì đó nên còn đặc biệt xem kỹ vài lần, phát hiện những đồ hình này đơn giản chỉ là thể hiện cảnh nhân loại tế tự khẩn cầu thần minh, hoặc giả là chúng thần giáng lâm, chư thần đại chiến… cùng những bức họa tôn giáo không có bao nhiêu khác biệt. Nếu nói chúng có chỗ nào bất đồng, đó chính là bộ dạng của các vị thần ở đây không quá giống với những gì y đã từng thấy, hẳn không phải là những vị thần thường gặp như Quang Minh nữ thần Orthia hay thần mặt trời Francis gì đó.

Một mảnh lụa trắng thật dài rũ xuống chạm đất nối liền các cột tròn với nhau, hai bên hành lang một bên là phòng ở, một bên là cửa sổ.

Nhìn kỹ lại, cửa của các gian phòng đều là loại cửa lớn hai cánh, tất cả đều đóng chặt, cửa sổ giống như chỉ khép hờ, gió từ bên ngoài thổi tới khiến tấm màn lụa trắng tung bay phiêu động, không hiểu vì sao lại có một loại mỹ cảm biến hóa âm trầm.

Trong lúc vô tình, khóe mắt của thần quan liếc về phía một cánh cửa sổ đang khép hờ, không khỏi thất kinh, lúc y sử dụng quyển trục thuấn di nọ ở La Serena rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng hiện tại bên ngoài đã tối đen như mực, chỉ có thể thông qua tiếng gió xào xạc miễn cưỡng xác định bên ngoài hẳn là một khu rừng rậm rạp.

Lẽ nào thứ quyển trục kia chuyển hoán không chỉ có không gian thậm chí còn có cả thời gian?

Lông mày của thần quan chậm rãi nhíu chặt, bước chân bất giác thả chậm, nương theo sự che chắn của các cột tròn và màn lụa dần dần tiến về phía trước, vừa đi vừa chú ý động tĩnh hai bên hành lang.

Cửa của các gian phòng đều nhất loạt đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra, mà những tấm đồng thật dày nọ cũng ngăn cách tất cả các loại thanh âm, y căn bản nghe không ra trong phòng có người hay không.

Nhưng thần quan chú ý đến, từ những khung cửa sổ nhìn ra ngoài, cảnh sắc không ngừng phát sinh biến hóa.

Ví dụ như, vừa rồi khi y nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một màn đen nhánh, thế nhưng lúc bước đến cánh cửa sổ thứ năm, bên ngoài lại hiện ra vầng trăng tròn đầy, ánh bạc nhu hòa sáng sủa soi rọi đại địa, dưới ánh trăng, từng hàng cây sam thẳng tắp vây quanh một hồ nước phẳng lặng như mặt gương, nước hồ hoàn mỹ bày ra sắc màu lam bạc đẹp đẽ.

Khung cảnh quen thuộc này, cùng với màu sắc đặc thù của hồ nước thoáng cái khiến thần quan nhớ lại không ít ký ức.

Lần trước trong rừng rậm Hắc Ám, lúc bọn họ một đường tìm kiếm Azul và Lily đã hai lần dừng lại bên cái hồ này, lần thứ hai còn trực tiếp xuống nước. Tuy rằng đến cùng cũng không tìm được Lily, nhưng lại có thể tìm thấy Sophia dưới đáy hồ.

Nói như vậy, hiện tại y đang ở trong rừng rậm Hắc Ám sao?

Với tầm nhìn này, pháo đài nhất định tọa lạc ở nơi cực kỳ cao và cũng rất nổi bật, nhưng y nhớ rõ, lúc bọn họ ở bên hồ hoàn toàn không phát hiện bất kỳ kiến trúc nào tương tự.

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Là do tòa pháo đài này bị ma pháp che chắn, hay những gì y thấy hoàn toàn chỉ là ảo giác?

Nếu khả năng định vị của quyển trục là chính xác, như vậy hiện tại Chris cũng đang có mặt trong pháo đài này sao?

Nghi vấn ùn ùn kéo đến, nhưng mỗi một câu hỏi đều không có đáp án.

Ngoại trừ tiếng gió thổi, tiếng hô hấp và nhịp tim của bản thân, nơi này yên tĩnh đến khiến người ta hít thở không thông.

Thần quan cũng không hối hận vì quyết định của mình, chỉ là không ai sẽ thích loại cục diện không thể nắm trong tay như vậy. Mặc kệ là loại người tĩnh táo cỡ nào, trong hoàn cảnh trước mặt, tâm tình khó tránh sẽ chịu chút ảnh hưởng.

Vượt qua một cây lại một cây cột tròn, gian phòng vẫn cứ giống nhau như đúc, mà cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lại không ngừng biến hóa. Cái hồ nước vừa rồi đã không thể nhìn thấy nữa, ngay cả ánh trăng cũng không có, thay vào đó là bầu trời đỏ như máu, phía dưới lại là một mảnh sa mạc hoang vu mênh mông vô bờ.

Ngay khi Yannick cách khúc quanh ngày càng gần, rốt cục cũng nghe được tiếng nói chuyện tinh tế, nhỏ đến gần như không thể nắm bắt —— nếu không phải ỗ tai của y đặc biệt bén nhạy, thiếu chút nữa còn cho đây là ảo giác.

Trong bầu không khí này nghe được tiếng nói chuyện, không thể nghi ngờ là một chuyện rất không bình thường.

Hô hấp của thần quan gần như cũng đã ngừng lại, mỗi bước của y đều phi thường chậm, phi thường nhẹ, bàn tay vói vào túi ma pháp, nắm chặt quyển trục duy nhất còn lại.

Tiếng nói chuyện càng lúc càng rõ ràng, nghe giống như có hai người đang đối thoại, nhưng nội dung vẫn mơ hồ như trước.

Không thể lại tiến gần hơn.

Thần quan tự nhủ, vì vậy y ngừng lại.

Thế nhưng chốc lát sau, một thanh âm trong đó bỗng nhiên cao hơn, thoáng nghe cực kỳ giống giọng Chris.

Trái tim của Yannick nảy mạnh.

Y phân vân một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tiến gần hơn chút nữa.

Y tựa vào vách tường, men theo khúc quanh nọ đi về phía trước, lúc này, đằng xa mơ hồ lộ ra một tia sáng, không phải là loại lập lòe hôn ám như trước đó mà là ánh nến chiếu vào vách tường đá xanh cổ xưa, không những không khiến người ta cảm thấy ấm áp mà trái lại càng thêm lạnh lẽo.

Ngay sau đó, Yannick kinh ngạc phát hiện, hành lang đã lập tức kết thúc ngay sau khúc quanh, trước mắt là một phòng khách rộng rãi huy hoàng như trong cung điện, còn dùng vô số đèn chùm thủy tinh mỹ lệ lấp lánh để trang trí.

Giữa đại sảnh, vô số xác sống khiến người ta sợ hãi đang đứng thành hàng, chúng nó cũng mặc quần áo tổn hại hoen ố hệt như khi vây đánh La Serena, thân thế vẫn là không trọn vẹn đồng đều, thế nhưng thay vì sự điên cuồng chẳng biết mệt mỏi không ngừng tấn công nguyên bản, lúc này bọn chúng lại cực kỳ an tĩnh. Chúng nó cứ thế đứng trên những bậc thang rộng rãi, xếp hàng vô cùng chỉnh tề, ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra, phảng phất toàn bộ đều đang chìm vào ngủ say.

Mà ở vị trí cuối cùng của đội ngũ xác sống, cách xa vô số bậc thang hướng về phía trước, tại nơi cao nhất có hai người đang đứng.

Thần quan phát thệ, trong hai người nọ tuyệt đối không có Chris!

Nhưng mà đã không còn kịp rồi.

Y biết, mình đã bị phát hiện.

“Oh, nhìn xem, chúng ta phải nghênh đón một khách nhân, một vị quý khách!” Người trên bậc thang cười nhẹ ra tiếng, khiến tóc gáy của thần quan quả thực đều dựng đứng lên.

Azul!

Y thoáng cái đã nhận ra.

Như vậy người còn lại đang đứng bên cạnh…

Lily!

————–

Tác giả có lời:

Meo meo công 2: Ta biết mọi người đều rất thích ta, không cần gấp, chương sau ta liền xuất hiện!

Hắc công 1: Cút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.