Quyết Chí Tiến Lên

Chương 19: Chương 19




Buổi trưa khi Tần Thiếu Đình tỉnh dậy thì Sở Linh đã xuống lầu.

Sở Linh là người rất tự giác, sau khi hắn đưa Sở Linh đi rèn luyện sức khỏe mấy ngày, Sở Linh liền hiểu dụng ý của hắn, ngày nào cũng chủ động tự đi tập. Tần Thiếu Đình thấy vậy cũng rất hài lòng với Sở Linh.

Vừa thay xong quần áo thì chuông cửa vang lên.

Tần Thiếu Đình đi mở cửa, bên ngoài là cô lao công dọn vệ sinh.

Phòng ngủ của Chập Lân thường được quét dọn hàng tuần, hôm nay tới lượt của team bọn họ và team 2.

“Sao chỉ có mình cô ạ?” Tần Thiếu Đình mời cô giúp việc tiến vào, để đảm bảo hiệu suất công việc thì sẽ có hai người cùng đi quét dọn.

Bác gái cười nói, “Sở Linh không cần chúng tôi quét phòng cậu ấy, nên tôi và cô Khương quét phòng cậu và phòng khách là được, thế nên chia ra mỗi người làm một tuần. Cô Khương đã đi ăn cơm trước rồi.”

Lao công làm hậu cần có nhà ăn riêng, không phải tranh cơm với đám choai choai bọn họ.

Tần Thiếu Đình khẽ cau mày, “Không cần các cô quét dọn?” Vậy ai làm?

Bác gái ra vẻ thần bí nói, “Cậu ấy bảo tự mình quét dọn là được. Tôi đoán cậu ấy có chứng bệnh sạch sẽ nên mới không yên tâm để người khác dọn chăng?”

Bác cũng không lạ gì kiểu người như vậy, chỉ là cách sinh hoạt cá nhân mà thôi, không có gì để soi mói.

Bệnh sạch sẽ? Tần Thiếu Đình cũng không nhận ra.

“Được, cháu hiểu rồi. Cô làm việc tiếp nhé, cháu xuống dưới ăn cơm.”

“Ừ.”

Bước vào nhà ăn, Tần Thiếu Đình liền bắt gặp Sở Linh đang đi quanh nhìn thức ăn. Thức ăn trong căn-tin rất phong phú, thích ăn cái gì cũng được, thường thì mọi người sẽ đi quanh một vòng xem hết rồi mới chọn.

Tần Thiếu Đình đi tới, “Muốn ăn gì? Tôi lấy giúp cậu.”

Sở Linh cười chào hắn, sau đó lại nói, “Vẫn chưa nghĩ ra, dumpling rán cũng ngon, mà bánh bao gạo với bánh sừng bò cũng thấy ngon.”

Tần Thiếu Đình cười nói, “Vậy thì lấy hết đi, ăn không hết tôi ăn giúp cậu.”

“Anh không ăn bánh mì với sữa à?”

“Tôi lấy ít đi là được.”

Sở Linh cười gật đầu rồi đi lấy đồ ăn.

Trong căn-tin, Tô Dịch học ca chiều và Thái Nghệ Tĩnh ngồi cùng một bàn, không biết đang nói gì mà thấy rất vui. Bạch Ninh và Nhung Tước tới ăn cơm trưa, vừa ăn uống ngon lành vừa nói chuyện với Cận Luân đang ăn một đĩa rau xào.

Tần Thiếu Đình không muốn ngồi tám chuyện với bọn họ, hắn liền kéo Sở Linh tới chiếc bàn hai người trong góc ăn cơm.

“Trước khi ra cửa cô lao công có nói với tôi, bảo cậu không cần người khác dọn phòng cho à?” Tần Thiếu Đình hỏi.

“Ừ. Tôi tự dọn được rồi.” Sở Linh lấy đĩa dấm tới trước mặt, chấm bánh bao gạo rồi ăn.

“Tôi đâu có thấy cậu dọn bao giờ.” Tần Thiếu Đình hoàn toàn không biết Sở Linh dọn phòng lúc nào.

Sở Linh uống một ngụm canh nóng, nói, “Ngày nào tôi cũng dậy sớm 15 phút, dọn một chút là xong.”

Một căn phòng thôi mà, 15 phút là đủ.

“Bệnh sạch sẽ hả?” Tần Thiếu Đình cảm thấy cô lao công đoán đúng rồi.

Sở Linh ngượng ngùng, “Cũng không hẳn đâu? Chỉ dọn dẹp một chút, rồi khử trùng.”

“Lại còn khử trùng nữa? Vào phòng cậu hoàn toàn không ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.”

“Không phải dùng thuốc khử trùng, chỉ dùng cồn thôi.”

“Vậy sao tôi vào phòng cậu lại không thấy cậu bài xích nhỉ?” Bệnh sạch sẽ thì hẳn sẽ không thích người khác tiến vào địa bàn của mình phải không?

Sở Linh nói, “Lần nào anh qua cũng đều đã tắm xong rồi mặc đồ ngủ, không mặc đồ ngủ thì cũng không ngồi xuống nên tôi không có thành kiến gì.”

Nếu vậy thì bệnh này của Sở Linh chỉ là thích ở sạch mà thôi, không phải kiểu quá nghiêm trọng.

Tần Thiếu Đình, “Vậy bình thường cậu dùng cồn rửa những gì?”

Sở Linh thành thật nói, “Bàn phím, bàn, tay nắm cửa, với cả mỗi ngày về phòng đều vệ sinh điện thoại nữa.”

Tần Thiếu Đình gật đầu, cảm thấy vẫn tiếp thu được, nếu không có khi hắn cũng phải mua hai chai cồn tích trữ, ngày nào cũng phải lau chùi mới không bị Sở Linh ghét bỏ mất.

“Tôi biết rồi. Dùng cồn nhớ để ý, dễ bắt cháy.” Tần Thiếu Đình nhắc nhở.

“Ừ tôi biết rồi.” Cậu và Tần Thiếu Đình đều không hút thuốc, không có vấn đề gì lớn.

Tần Thiếu Đình suy nghĩ một chút, “Nếu cậu không chịu được để lao công quét dọn thì để tôi tự dọn phòng vậy.”

Tuy có chút phiền phức, nhưng hắn vẫn coi trọng cảm nhận của Sở Linh hơn.

Sở Linh cười nói, “Không đến nỗi vậy đâu. Cứ như bình thường là được rồi.”

“Ok.” Sở Linh không ngại thì cứ như hàng ngày đi.

Ăn được một nửa thì Nhung Tước bên kia đã ăn xong, anh tiến lại gõ bàn của bọn họ, nói với Tần Thiếu Đình, “Ăn xong qua phòng làm việc của tôi.”

“Được.” Tần Thiếu Đình gật đầu.

Sau khi Nhung Tước rời đi, Tần Thiếu Đình nói, “Chắc là chuyện Tiết Mạc vào team 1, đã thông báo rồi, chờ ký hợp đồng thôi.”

Sở Linh gật đầu, team 1 cuối cùng cũng đủ người là chuyện tốt.

Sau khi ăn xong, Tần Thiếu Đình tới phòng làm việc của Nhung Tước, lại ké một tách cà phê.

“Sao thế? Nhìn cậu như thể có chuyện chẳng lành.” Tần Thiếu Đình ngồi xuống đối diện cất lời hỏi.

Nhung Tước nghiêm mặt, “Sáng sớm hôm nay, Chu Hoài tới tìm tôi, nói là muốn kết thúc hợp đồng.”

“Hủy hợp đồng?” Tần Thiếu Đình nhíu mày, mặc dù là thành viên team 2 nhưng phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không ít, “Tìm được bến đỗ mới à?”

Nếu như không phải có người tình nguyện giúp Chu Hoài gánh số tiền kia, Chu Hoài sẽ không thể rời đội được.

Nhung Tước cười lạnh, “Khi Chu Hoài tới tìm tôi thì chỉ nói phong cách đội tuyển không phù hợp với cậu ta, mấy năm nay đánh giải cũng không có thành tích, mệt mỏi rồi. Vừa lúc trong nhà hối thúc cậu ta về đi học tiếp nên muốn giải nghệ. Tôi vốn cảm thấy có lẽ lý do là ở việc đội một chọn Tiết Mạc thay vì cậu ta nên giận dỗi không muốn đánh nữa, quyết định không ký tiếp hợp đồng. Nhưng không ngờ cậu ta vừa rời đi thì giám đốc Phong Trúc Vãn đã gọi điện cho tôi, nói là đội tuyển Tân Từ muốn đào Chu Hoài về team 1 bên họ.”

Đội tuyển Tân Từ cũng đánh giải nhiều năm, thành tích bình bình, chỉ có một lần vào được top 8, còn lại đều chỉ vùng vẫy trong top 16.

Tần Thiếu Đình cũng chẳng để tâm, “Muốn đi thì đi thôi, loại người lòng dạ bất định này để lại Chập Lân cũng chỉ thêm phiền. Hợp đồng của cậu ta cũng sắp đến hạn phải không? Khỏi tính phí bồi thường vi phạm hợp đồng nữa, để cậu ta giữ lấy mà dưỡng già.”

Nhung Tước thở dài, “Được rồi, tôi sẽ tìm trong trại huấn luyện xem có ai vào được team 2 lấp chỗ trống hay không.”

“Ừ. Hợp đồng của Tiết Mạc đến đâu rồi?”

Nhung Tước nói, “Chuẩn bị xong rồi.”

“Vậy thì mau chóng ký rồi đăng tin thông báo cậu ấy vào team 1 đi.”

“Ừ.”

Ba ngày sau, Tiết Mạc chính thức tiến vào đội một.

“Tôi bảo này, đồ ăn đội mình không ngon hay sao mà đứa nào cũng vừa gầy vừa thấp thế?” Cận Luân đánh giá cậu.

Tiết Mạc cao một mét 73, trước đây Sở Linh thấp nhất team 1 cũng được một mét 78, vì thế khi Tiết Mạc gia nhập thì chênh lệch chiều cao lại càng lộ rõ, chưa kể Tiết Mạc còn gầy, nhìn quả thực rất nhỏ tuổi, cùng lắm chỉ 15, 16 mà thôi.

Chỉ có mỗi Nhung Tước, Tần Thiếu Đình, Trần Tân, Bạch Ninh và Sở Linh biết chuyện của Tiết Mạc, vì vậy lời cảm khái của Cận Luân cũng không có ác ý gì.

Nhung Tước nói với Tiết Mạc, “Cận Luân nói nhiều nhưng không có ác ý đâu, đừng để bụng.”

“Không sao ạ.” Tiết Mạc cười cười.

Cậu ở Chập Lân đã lâu rồi, đương nhiên cũng từng nghe về tính cách của từng người trong đội một, không ai không tốt hết.

Tần Thiếu Đình đẩy ghế bên cạnh Thái Nghệ Tĩnh ra, “Nhung Tước nói cậu không live stream, vậy thì ngồi bên này với bọn tôi. Bên kia là phông nền để Cận Luân live stream, đừng để ý. Sau này có vấn đề gì, yêu cầu gì thì đều có thể nói luôn với tôi. Phòng ngủ của cậu được sắp xếp cạnh phòng Nhung Tước, có việc gì thoải mái đạp cửa xông vào ha.”

Trước đây Tiết Mạc ở một mình, Tần Thiếu Đình và Nhung Tước cũng sợ cậu ở với người khác sẽ thấy không quen.

“Dạ.” Tiết Mạc gật đầu.

Tần Thiếu Đình hỏi Nhung Tước, “Cậu ấy chuyển ký túc chưa?”

“Chưa, nhưng đóng xong hành lý rồi.” Nhung Tước nói. Xách lên một tầng thôi mà, nhanh lắm.

“Vậy chuyển phòng trước đi, tối quay lại đây cùng huấn luyện.”

“Vâng ạ.” Tiết Mạc nhỏ giọng đáp lời.

“Vậy tôi đi giúp cậu ấy chuyển đồ, mọi người huấn luyện đi.” Nhung Tước nói.

Trần Tân để tập tài liệu xuống, nói, “Vậy tôi đi cùng, nhiều người chuyển nhanh hơn.”

Tần Thiếu Đình nói, “Được, để tôi lo chuyện huấn luyện cho.”

Sau khi đám Nhung Tước rời đi, Cận Luân mới cười nói, “Tiết Mạc này còn dễ xấu hổ hơn Tô Dịch nữa.”

Tần Thiếu Đình ngồi vào ghế bật máy, “Đừng trêu chọc Tiết Mạc, tính nhóc ấy hơi nhạy cảm.”

Cận Luân cũng bật máy tính của mình, “Biết rồi ạ, em có chừng mực mà.”

Thái Nghệ Tĩnh uống nước nói, “Tấu hài cho đội mình đành phải nhờ anh Luân rồi.”

Trước giờ Cận Luân hay đùa nhưng cũng chưa bao giờ khiến người khác tức giận.

“Đúng vậy.” Tần Thiếu Đình đáp.

Cận Luân cũng chép miệng nói, “Hôm nay không giả gái live stream nữa vậy, nhỡ đâu dọa Tiết Mạc sợ.”

Tần Thiếu Đình bâng quơ nói, “Chuyện giả gái live stream của cậu có ai trong đội không biết đâu? Không sợ dọa nhóc ấy đâu, cậu cứ tiếp tục sống thật với chính mình đi, đừng ngại ngần chi ha.”

“Đây là hai chuyện khác nhau nha, giờ gặp nhau nhiều phải ra dáng đàn anh chứ.” Cận Luân rất vui khi mình lại có thêm một thằng em.

Tần Thiếu Đình, “Vậy được rồi, tối nay liên hoan để người anh nào đó trả tiền nha.”

Cận Luân vốn định nói không được, dù sao liên hoan là phải ăn chực chứ. Nhưng nghĩ lại ban đầu khi cậu và Thái Nghệ Tĩnh cùng vào team 1, tụ tập ăn mừng tất nhiên cậu không phải bỏ tiền. Khi Sở Linh vào đội thì khỏi nói đội trưởng lại chẳng chi tiền vội, thế là cậu cũng chẳng cần móc hầu bao. Giờ Tiết Mạc tới đây, coi như vẫn nên bày tỏ lòng thành một chút, chỉ nói mà không làm thì cũng kỳ.

“Vậy em trả một nửa, nửa còn lại anh chi ha.” Tần Thiếu Đình là đội trưởng, đã vậy còn giàu, không bỏ qua được.

Tần Thiếu Đình sảng khoái nói, “Được thôi.” Tiền còn lại giữ để mua kem cho Sở Linh cũng được, phải đủ ăn đến mấy lần ấy chứ.

Sau khi chuyển hết đồ vào ký túc xá mới, Tiết Mạc liền dành thời gian sắp xếp.

Nhung Tước ngồi trên ghế bên cạnh, đồ của Tiết Mạc thôi cứ để tự cậu lo, sau cần tìm cũng biết cái gì ở đâu.

Nhung Tước, “Mọi người ở team 1 đều rất tốt, Cận Luân nói nhiều thôi chứ không phải dạng xấu bụng. Tần Thiếu Đình và Thái Nghệ Tĩnh thì khỏi cần nói rồi. Sở Linh nhìn khó gần nhưng là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, có việc gì cậu cứ tìm cậu ta giúp, đáng tin hơn mấy người kia nhiều. Nếu có khó khăn hay phiền phức gì thì tìm tôi, tôi là người đưa cậu vào đội, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với cậu đến cùng.”

Tiết Mạc cười ngại ngùng, “Dạ em biết rồi.”

“Rảnh thì nói chuyện với mọi người một chút, đừng im lặng quá.” Nhung Tước nhắc nhở.

“Dạ.” Tiết Mạc gật đầu.

“Vậy xếp đồ nhanh lên, lát nữa đưa cậu qua phòng tôi xem. Buổi tối chúng ta sẽ đi ăn mừng.”

“Vâng.” Tiết Mạc cười tươi hơn, nhanh chóng tăng tốc độ.

Ngày mà Tiết Mạc vào đội một cũng là ngày mà Chu Hoài rời team. Có điều Chu Hoài đã im lặng rời đi trước, không ai tiễn cậu ta, mọi người ở team 2 đều biết hướng đi của Chu Hoài, vì vậy không ai cảm thấy tiếc nuối gì, mọi người vẫn như trước đây, thậm chí còn chờ mong thành viên mới.

Nhung Tước và Tần Thiếu Đình cũng không ai đề cập đến chuyện này, tránh phá hỏng bầu không khí. Sau này Chập Lân bọn họ nhất định sẽ càng ngày càng tốt, bọn họ mong muốn thành tích cao, lại càng mừng vui đối với thành viên mới gia nhập này. Mỗi đội tuyển đều phải nhìn về tương lai, mà đội hình team 1 hiện tại là đội hình tốt nhất theo đánh giá của bọn họ, vậy là đủ rồi. Còn những chuyện khác, dùng thành tích mà nói chuyện thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.