Quyết Chí Tiến Lên

Chương 25: Chương 25




Tờ khai mà Nhung Tước bảo Sở Linh điền vào có liên quan tới gia đình, anh cũng lừa Sở Linh rằng đây là yêu cầu của câu lạc bộ, vì nhiều người thi đấu điện tử còn chưa thành niên, thế nên phải có người giám hộ vị thành niên đàng hoàng. Mà dù đã thành niên đi nữa thì tuổi này vẫn chưa coi là trưởng thành, có việc gì cần thì vẫn phải báo cho người lớn. Trước đây vì Sở Linh đã thành niên nên quên mất chuyện này, giờ nhớ ra rồi thì phải hoàn thành hồ sơ.

Nếu đã là yêu cầu từ đội tuyển, Sở Linh cũng không nề hà gì.

Thực ra biểu mẫu rất đơn giản, ngoại trừ thông tin đội viên thì cần điền thêm họ tên cha mẹ, điện thoại và địa chỉ gia đình.

Sở Linh cầm bút nói với Nhung Tước, “Xin lỗi, tôi không có cha mẹ, không điền được mục này.”

Nhung Tước còn không biết chuyện này, hiện tại có chút bất ngờ, nhưng anh không biểu hiện sự thương hại trước mặt Sở Linh, tránh cho cậu bị tổn thương lòng tự trọng. Nhung Tước giả vờ bình tĩnh hỏi, “Cha mẹ cậu mất rồi sao?”

Sở Linh nói, “Cha còn sống, nhưng sau khi ly hôn với mẹ thì không rõ tung tích.”

Nhung Tước gật đầu nói, “Vậy viết ly dị, không liên hệ, không có tin tức.”

Sở Linh điền theo.

Nhung Tước lại hỏi, “Còn mẹ cậu thì sao?”

“Đã qua đời rồi.” Sở Linh tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói nhỏ đi nhiều.

Nhung Tước thở dài trong lòng, nói, “Vậy viết đã mất vào, kèm theo ngày mất. Không nhớ rõ thì áng chừng thôi. Sau đó ghi ở mục note là ‘Bản thân chịu trách nhiệm với toàn bộ, người liên lạc khi khẩn cấp là Tần Thiếu Đình.”

“Hả?” Liên quan gì đến Tần Thiếu Đình ở đây?

Nhung Tước mỉm cười nói, “Nếu cậu không điền Tần Thiếu Đình thì cũng chỉ có thể điền tên tôi. Tôi và cậu ta đều là ông chủ cái đội này, kiểu gia cảnh như cậu trong đội cũng từng xuất hiện, cũng phải điền tên tôi. Mà cậu có thể lựa chọn điền tên Tần Thiếu Đình. Dù sao hai người cũng yêu nhau, viết vậy cũng là chuyện bình thường.”

“Được rồi…” Sở Linh lại viết theo.

“Được rồi, thông tin này sẽ được giữ bí mật, cậu đừng để ý quá.” Nhung Tước nói.

“Được, vậy tôi về trước.”

Nhung Tước gật đầu.

Thực ra trưa hôm nay Tần Thiếu Đình nhắn weibo cho anh chuẩn bị tờ khai điền thông tin gia đình này, anh không biết mục đích của Tần Thiếu Đình là gì nhưng vì không ảnh hưởng tới ai nên mới giúp Tần Thiếu Đình làm, dùng danh nghĩa đội tuyển để yêu cầu Sở Linh điền.

Vốn chỉ làm cho Tần Thiếu Đình, nhưng Sở Linh điền xong, Nhung Tước lại cảm thấy cần để từng đội viên trong đội điền theo, như vậy cũng sẽ có hiểu biết nhất định về gia cảnh từng thành viên trong đội. Trước đây đều chỉ hỏi qua loa, vì không liên quan tới việc thi đấu nên không ai lưu ý. Giờ nhìn lại, nếu có thêm những Tiết Mạc và Sở Linh tiếp theo thì đội tuyển cũng cần biết để giúp đỡ kịp thời.

Vì thế Nhung Tước dành cả đêm để copy mấy chục bản, gọi từng người lên điền tờ khai.

Khi Sở Linh về phòng huấn luyện, mọi người đang nghỉ ngơi ăn khuya.

Mùi cơm chiên, vằn thắn và bún ốc quyện vào nhau tản khắp nơi trong phòng khiến Sở Linh cũng hơi đói bụng.

Tần Thiếu Đình cười nói, “Đến đây đi, vằn thắn tôm thịt vừa ship đến nè.”

“Ừ.” Sở Linh ngồi lại vào bàn máy, vằn thắn nóng hổi khiến dạ dày cũng ấm hơn.

“Nói với em chuyện này.” Tần Thiếu Đình hỏi ý kiến Sở Linh đầu tiên, “Kỳ Hạo muốn nhận Tiết Mạc làm đồ đệ, em thấy sao?”

Sở Linh gật đầu nói, “Được đó chứ. Bao nhiêu đội muốn nhét người của mình vào làm đồ đệ của Kỳ Hạo mà anh ta đều không muốn. Giờ lại chủ động muốn thu Tiết Mạc, chứng tỏ cũng nhìn ra được năng khiếu của cậu ấy.”

“Đương nhiên tôi rất vui khi Tiết Mạc có được cơ hội này, dù gì cũng là người của Chập Lân mà. Nhưng nếu bái sư, đánh thắng Kỳ Hạo thì bị nói trò giỏi hơn thầy, thậm chí Trường Giang sóng sau đè sóng trước, mà đánh không lại thì cũng bị nói theo kiểu Kỳ Hạo là thiên tài hiếm có, đồ đệ không thể vượt qua. Đây không phải chuyện tốt với cả Kỳ Hạo và Tiết Mạc.”

Trước đó hắn từng đùa Kỳ Hạo về chuyện này, thực ra cũng vì lo lắng dù người ngoài giới không có ác ý thì những tin đồn và bình luận như vậy vẫn phần nào tổn thương tự tin của tuyển thủ.

“Anh lo cũng phải, nhưng Kỳ Hạo đã lăn lộn trong giới này bao năm như vậy, hẳn là anh ta hiểu điều này hơn ai hết. Vì vậy khi anh ta đã muốn nhận Tiết Mạc làm đồ đệ thì có nghĩa là anh ta coi trọng năng khiếu của Tiết Mạc. Còn người quyết định cuối cùng vẫn là Tiết Mạc mà. Tất nhiên cũng phải nói rõ với cậu ấy về chuyện này, nhỡ đâu đến lúc chuyện xảy ra như anh nói thì ít nhất Tiết Mạc cũng đã chuẩn bị tinh thần.”

“Được. Vậy mai ăn sáng xong tôi sẽ bàn với Nhung Tước, huấn luyện viên và Tiết Mạc.”

“Ừ.”

Cơm nước xong xuôi, Tần Thiếu Đình lôi Sở Linh tới sân vườn của gaming house với lý do đi tản bộ cho tiêu cơm.

“Toàn bộ đội một sẽ tham dự sự kiện kỷ niệm tròn năm của Võ Hiệp. Mỗi đội đều phải cử ra hai người trả lời phỏng vấn từ phóng viên eSports. Chập Lân hẳn sẽ là chúng ta rồi, muốn đổi người khác fan cũng không cho phép.” Tần Thiếu Đình nói với Sở Linh về việc hắn đã chốt ngày hôm qua.

Sở Linh không xa lạ gì chuyện phỏng vấn, giới nào chẳng có, tránh sao được đây. Hồi ở Ám Dạ cũng là cậu và Tư Loan tham gia.

“Được.” Sở Linh hoàn toàn không có vấn đề gì, chưa kể người tham gia cùng cậu lại là Tần Thiếu Đình.

“Sự kiện kỷ niệm lần này sẽ có hạng mục Tranh tài trên đầm lầy, 20 đội tuyển đứng đầu sẽ đánh giải mùa Thu đều phải tham gia.” Tần Thiếu Đình nói.

Tranh tài trên đầm lầy là chế độ chơi mới xuất hiện hai năm trở lại đây của game Võ Hiệp, chế độ chơi dành cho đám gà mờ, được rất nhiều game thủ yêu thích. Ở đây không có yêu cầu về trang bị, đi vào mới bắt đầu kiếm, nhặt được cái gì thì mặc cái đó. Thế nên người mới cũng chơi được, lọt vào top 10 còn có tiền thưởng, có thể dùng để mua trang bị tương ứng, thuộc tính cũng ổn, chẳng qua không có trang phục thuộc tính mà thôi, dù sao cũng tăng chút sức mạnh trang bị thời kỳ đầu cho người mới.

“Tôi không chơi cái này đâu.” Vì không liệt vào trong các hạng mục thi đấu, dù Sở Linh biết cách chơi này thì cũng chưa từng chơi qua.

“Không sao đâu, đánh bừa thôi mà, lấy phần thưởng.” Lần nào kỷ niệm tròn năm cũng đều chơi cho vui, thắng thua không quan trọng, “Em chọn một DPS chơi cho quen, đến lúc đó lên sân đánh.”

Tranh tài trên đầm lầy không cho phép có buff, DPS mới được tham gia.

“Được rồi.” Để lát về bắt đầu luyện tập, không đòi hỏi cậu phải 1 vs 2, chắc không đến nỗi mất mặt lắm đâu ha?

Ngày hôm sau ăn trưa xong, Tần Thiếu Đình liền gọi đám Trần Tân lên họp về việc của Tiết Mạc. Về huấn luyện đã có Sở Linh giám sát, uy lực của chị dâu không ai dám coi thường, khỏi lo Cận Luân và Nghệ Tĩnh lười biếng.

Tần Thiếu Đình nói ý định của Kỳ Hạo cùng với tất cả các khả năng có thể xảy ra cho Tiết Mạc.

Hai mắt Tiết Mạc sáng bừng, hiển nhiên là đồng ý.

Trần Tân cũng không có ý kiến, hắn có thể dạy chiến thuật cũng như những kiến thức nền tảng, ví dụ thời gian hồi chiêu, đội hình này thì đánh ra sao, một vài kỹ xảo tiện lợi ít người biết đến cũng như vạch ra vấn đề của từng thành viên.

Nhưng đối với từng tuyển thủ thì họ đều có cái nhìn và cách chơi riêng biệt cho chức nghiệp mình thông thạo, đó là điều mà huấn luyện viên không có. Thế nên nếu Kỳ Hạo tình nguyện dạy dỗ Tiết Mạc thì quá tốt cho cậu.

Tiết Mạc nguyện ý, nhưng nghĩ tới những mặt trái có thể xảy ra mà đội trưởng đề cập, cậu lại vô thức nhìn qua Nhung Tước.

Nhung Tước cười hỏi, “Cậu chỉ cần nói có muốn bái người này làm sư phụ hay không thôi.”

Tiết Mạc nghiêm túc gật đầu.

“Vậy nếu có những vấn đề tôi không giải quyết được, chỉ có thể để cậu gánh áp lực từ bên ngoài thì sao?” Nhung Tước lại hỏi.

Tiết Mạc nói, “Chỉ cần đừng bắt em rời Chập Lân, anh… anh cũng không rời đi, là được.”

Nhung Tước cười nói, “Vậy bái sư đi. Có chuyện gì tôi sẽ xử lý giúp cậu, không giải quyết được thì chúng ta cùng gánh.”

Tiết Mạc nở nụ cười, “Dạ.”

Nhung Tước nhìn về phía Tần Thiếu Đình, “Vậy giờ làm thế nào? Có cần tôi làm hẳn một cái bái sư đường, hôm nào đích thân mời Kỳ Hạo tới, bảo Tiết Mạc quỳ xuống dập đầu kính lễ không?”

Tần Thiếu Đình nhìn Nhung Tước như nhìn bệnh nhân tâm thần, “Sáng ngày ra chết ở đâu mà đào ra cái chủ ý ngớ ngẩn thế? Chờ tôi hỏi Kỳ Hạo xem, chắc cùng ăn bữa cơm là được.”

Nhung Tước gật đầu nói, “Vậy ok, cho cậu ta chọn chỗ, Chập Lân chúng ta mời.”

Ra khỏi phòng họp, Tần Thiếu Đình gọi cho Kỳ Hạo, Kỳ Hạo rất vui vẻ, hẹn ăn cơm luôn vào tối hôm sau.

Chờ cho mọi người xuống lầu hết, Nhung Tước mới đi ra đưa bản photo tờ khai của Sở Linh cho Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình nhìn mục ghi chú ở dưới, cười hỏi, “Cậu bảo em ấy viết à?”

“Sao cậu biết không phải tự cậu ta muốn viết?”

“Đây không phải phong cách của em ấy. Tuy chúng tôi là người yêu của nhau thật, nhưng tôi cảm nhận được em ấy vẫn không có cảm giác an toàn, không hề tỏ ra ỷ lại vào tôi, thế nên chắc chắn sẽ không chủ động viết tên tôi vào mục liên lạc khẩn cấp.”

Bình thường Tần Thiếu Đình luôn tỏ ra không đứng đắn, nhưng ai hiểu rõ hắn thì đều biết, thực ra Tần Thiếu Đình là người rất tỉ mỉ, làm việc chu đáo, là một người hoàn toàn có thể tin tưởng và dựa dẫm.

“Rồi sao? Cậu định làm thế nào?”

Tần Thiếu Đình đút bản photo vào túi, “Cứ từ từ đi, tôi vẫn còn cả đời này để có thể khiến em ấy từ từ dựa dẫm vào tôi.”

Quay về phòng huấn luyện, Tần Thiếu Đình thấy Sở Linh vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện chọn chức nghiệp nào để chơi trong sự kiện mừng tròn năm, hắn liền đi tới nói, “Chơi Điền Độc đi, bắt đầu sẽ dễ hơn chút.”

Sở Linh suy nghĩ một lúc, cảm thấy không tồi, liền tạo một tài khoản.

“Tối mai mọi người cùng nhau ăn một bữa với Cửu Trọng Thành, làm lễ bái sư cho Tiết Mạc.” Tần Thiếu Đình nói.

“Quyết định rồi à?” Sở Linh cũng mừng cho Tiết Mạc.

“Ừ, hi vọng Tiết Mạc có thể trò giỏi hơn thầy.”

“Ừ.” Sở Linh rất tự tin vào Tiết Mạc, chỉ có điều với tính cách của Tiết Mạc thì vẫn phải trui rèn thêm nhiều.

Buổi tối, thành viên của Chập Lân và Cửu Trọng Thành tới nhà hàng đặt trước để ăn cơm.

Gọi món xong xuôi, Tiết Mạc liền kính trà Kỳ Hạo, gọi hắn là sư phụ, coi như xác định quan hệ thầy trò.

Kỳ Hạo có nước da màu đồng khỏe mạnh, tà khí đầy người, cà lơ phất phơ chẳng có chút nào đứng đắn. Ấy vậy mà hắn lại là một người rất nghĩa khí. Trước đây khi Tần Thiếu Đình come out, chính hắn cũng là người đầu tiên đứng ra ủng hộ cổ vũ Tần Thiếu Đình.

Hôm nay khi Tần Thiếu Đình và Sở Linh vừa vào cửa, Kỳ Hạo liền lớn tiếng nói, “Hôm nay tôi thu đồ đệ, show ân ái miễn vào.”

Ngay cả lúc ăn cơm hắn cũng cương quyết bắt An Tập ngồi giữa Tần Thiếu Đình và Sở Linh.

An Tập là một cậu trai rất thời thượng, lúc nào cũng dẫn đầu các xu hướng thời trang, mỗi khi ra mặt đều kéo theo một làn sóng ăn mặc bắt chước của fan. Ngoài ra An Tập còn là beauty blogger, là một trong hai gương mặt trang điểm nổi tiếng nhất bên cạnh Quý Toàn của Lê Hoa Tuyết.

Hiện tại con trai ra đường trang điểm đơn giản cũng không còn là chuyện lạ lẫm gì nữa, dù sao ở thời đại thích vẻ đẹp nữ tính này thì con trai cũng phải biết chăm sóc bản thân thật tốt, chưa kể An Tập và Quý Toàn rất đẹp trai, đương nhiên sẽ có nhiều cô gái mến mộ.

Có điều Tần Thiếu Đình lại cảm thấy, Sở Linh nhà mình dù không trang điểm gì, đầu nguyên tổ quạ cũng vẫn xinh đẹp như thường.

Đến gặp mặt không thể đi tay không, đây là phép lịch sự tối thiểu. Thế nên lần này An Tập tặng Chập Lân mặt nạ, đều là hàng cao cấp, một tên trai thẳng như Cận Luân thực sự không thể hiểu nổi mấy thứ này có ích lợi gì.

“Cảm ơn.” Không biết có dùng được không, nhưng người ta đã tặng thì đương nhiên Sở Linh phải nhận.

“Không có gì, bên nhà cung cấp đưa mà, tôi cũng không dùng hết được, để đó hết hạn lại uổng.” An Tập bất đắc dĩ nói.

Kỳ thực cậu không phải beauty blogger gì, chẳng qua đến mùa đông thì suốt ngày khô da nứt nẻ, chị gái của cậu mới tặng cho một bộ mỹ phẩm chăm sóc da, thử bôi mấy ngày lại thấy hiệu quả rất tốt, cậu liền đăng lên weibo, muốn đề cử cho các fan tham khảo. Chẳng ngờ từ hôm đó trở đi, fan hâm mộ liền gán cho cậu cái danh beauty blogger, thậm chí còn có fan nhắn tin riêng cho cậu hỏi nhãn hiệu XX có dùng được hay không.

Từ trước đến giờ An Tập không bao giờ muốn fan phải thất vọng, thế là cậu liền tra cứu, tra lắm quá thành ra chuyên nghiệp luôn. Vì cậu có nhiều fan nên nhân viên PR của rất nhiều nhãn hàng chủ động tìm đến cậu, gửi mấy sản phẩm cho cậu dùng thử, sau đó viết review.

Dần dần An Tập cũng cảm thấy mấy vụ làm đẹp này cũng thú vị, tuy bản thân không dùng nhưng lại có thể give away cho fan. Mà Quý Toàn của Lê Hoa Tuyết lại rất thích lĩnh vực này, hai người cứ thế mà quen nhau, rảnh rỗi lại đề cử sản phẩm hoặc làm give away cho fan, cực kỳ được yêu thích.

Tần Thiếu Đình lột vỏ một đĩa tôm, đưa cho An Tập, “Chuyển cho Sở Linh, đưa đĩa không của Sở Linh cho tôi.”

Người ta là Đình thần mà, An Tập đành làm theo.

Tần Thiếu Đình lại nhanh chóng gắp thêm một đĩa đầy đồ ăn cho Sở Linh, sau đó đưa cho An Tập, “Chuyển cho Sở Linh.”

An Tập cảm thấy bản thân còn không bằng một nhân viên ship đồ ăn, kẹp ở giữa nhìn Đình thần khoe mẽ, đau đầu thật sự.

Tần Thiếu Đình nói với An Tập, “Hỏi cậu ấy xem có muốn ăn cơm không?”

An Tập cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, gần nhau như vậy, chuyển đồ ăn thì thôi đi, ghé lại hỏi Sở Linh một câu thì chết hay sao?!

An Tập tàn nhẫn lườm đội trưởng nhà mình trắng mắt, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi Sở Linh, “Đình thần hỏi cậu có muốn ăn cơm không.”

Sở Linh vẫn còn chút lương tri, quay đầu nói thẳng với Tần Thiếu Đình, “Có.”

Tần Thiếu Đình vui vẻ gọi nhân viên phục vụ mang cơm lên, An Tập ngồi gặm cổ gà tàn nhẫn như thể đang trút giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.