Quyết Chí Tiến Lên

Chương 27: Chương 27




Khi Tần Thiếu Đình và Sở Linh quay về thì đã qua giờ cơm tối.

Những người khác đều nghĩ bọn họ đi hẹn hò, không ai nói gì. Nhưng Nhung Tước biết nguyên nhân, lo lắng nhìn về phía Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình gật đầu với anh, ý là đã ổn.

Nhung Tước cũng yên tâm, tiện thể nói với đội một, “Gần đây thời tiết không tốt, mọi người nếu không có việc thì hạn chế ra đường. Mưa cũng đừng gọi đồ ăn bên ngoài, gây thêm phiền hà cho shipper, hai hôm nay căn-tin sẽ phục vụ đồ ăn 24/24, muốn ăn gì cứ bảo bếp trưởng làm cho.”

“Đã rõ.” Mọi người đáp lại.

Về phòng, Tần Thiếu Đình liền kéo Sở Linh qua phòng mình.

“Tôi có bath bomb đủ màu, có thể giúp thư giãn đầu óc, em tắm ở đây đi, tôi thề không bước vào, được không?” Tần Thiếu Đình cảm thấy hôm nay Sở Linh khóc đến độ tiêu hao thể lực, sau đó còn đi lang thang cả buổi, vẫn nên ngâm bồn thư giãn để cả người khoan khoái ấm áp hơn.

Sở Linh nhìn Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình thề lần thứ hai, “Tôi thề không vào.”

Sở Linh cảm thấy ấm áp trong lòng nhưng quả thực người cũng thấy hơi lạnh, vậy nên cậu liền gật đầu.

Tần Thiếu Đình nói, “Vậy em lấy xà phòng dầu gội đi, tôi xả nước cho.”

Thời tiết lạnh lẽo mà được ngâm nước nóng thì đúng là thoải mái biết bao nhiêu. Bath bomb nhuộm nước tắm thành màu xanh ngọc rất xinh đẹp. Bọt trắng kết trên mặt nước, vừa mịn vừa mềm, rất thư thái.

Sở Linh thả lỏng nằm trong bồn, nhắm mắt thư giãn.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa còn giải quyết xong xuôi cả rồi, dù còn hơi hỗn độn nhưng được thả lỏng cũng là điều đáng mừng.

Cửa phòng tắm bị mở ra, Tần Thiếu Đình đi vào.

Sở Linh mở mắt, vì cả người chìm trong bọt nước nên không cảm thấy xấu hổ lắm.

“Mang đồ uống cho em, đừng ngâm nhiều ngủ quên nhé.” Nói xong, Tần Thiếu Đình liền đặt cốc coca lạnh lên thành bồn.

“Cảm ơn.” Sở Linh vươn tay đón lấy, ngậm ống hút uống mấy hơi.

“Lát nữa tôi sẽ gọi em.” Tần Thiếu Đình nói xong liền đứng đắn rời đi.

Đến khi ra khỏi cửa mới thầm mắng nhiếc, bath bomb cái kiểu méo gì vậy?! Ra bọt nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài thì còn nhìn được gì nữa! Vốn nghĩ có thể thưởng thức cảnh đẹp qua làn nước, nhưng cuối cùng lại thành ra nhìn cái gì đây? Đại hội bọt biển à? Thề không bao giờ mua hãng này nữa!

Được ngâm bồn thoải mái, khúc mắc lại không còn, Sở Linh thực sự ngủ ngon. Ngày hôm sau dậy sớm, qua phòng Tần Thiếu Đình gọi hắn dậy lại bị Tần Thiếu Đình kéo lên giường nằm ôm một lúc lâu, coi như bù lại mối hận thù bọt biển hôm qua.

Bên Hoa Tranh làm việc cũng rất nhanh, trước sự kiện mừng tròn năm đã mời Sở Linh và Tiết Mạc tới chụp ảnh quảng cáo đại diện cho hai màu laptop còn lại, đăng lên đúng một ngày trước sự kiện.

Sở Linh đại diện cho màu tím, hợp với khí chất của cậu, fan cũng rất vui. Weibo của Hoa Tranh được forward liên tục, hiệu ứng tuyên truyền không thua kém Tần Thiếu Đình.

Tiết Mạc là người mới, đại diện cho màu hồng nhạt. Tiết Mạc ưa nhìn, dù người hơi gầy nhưng đeo kính lên lại rất đẹp. Cực kỳ hợp màu phấn hồng, mang đến cảm giác đáng yêu.

Tiết Mạc không có fanbase, nhưng fan Chập Lân thiếu gì nào, vì thế dù Tiết Mạc chưa được biết đến nhưng fan cả đội tự động quý mến cậu. Chưa kể còn thêm rất nhiều fan chị mẹ nữa. Weibo của cậu đã lập xong nhưng không dùng tới, vừa lúc nhân cơ hội này đăng bài khai trương. Bình luận phía dưới toàn là “Mạc Mạc ơi, mau nhìn mẹ chút nào!”, “Mạc Mạc à, thích gì cứ nói với chị nha em!”.

Mà ngoài trừ Chập Lân forward weibo của cậu để tạo danh tiếng, Kỳ Hạo cũng forward theo. Không ghi đồ đệ này kia, chỉ giống như forward giúp anh em mà thôi.

Có điều fan Kỳ Hạo cũng hóng hớt rất nhanh, nhiều người suy đoán Kỳ Hạo chưa từng forward cái gì giờ đột nhiên lại đăng bài của một người mới, chắc chắn có gì đó không bình thường.

Năm nay sự kiện trong năm của Võ Hiệp được tổ chức tại Trùng Khánh. Năm ngoái Trùng Khánh mới xây xong một nhà thi đấu thể thao điện tử, thiết bị tốt, vị trí đẹp, được rất nhiều công ty game lựa chọn để tổ chức sự kiện đầy năm hoặc carnival.

Năm nay sự kiện sẽ diễn ra trong năm ngày, hai ngày đầu là triển lãm game, có fan meeting của tám đội mạnh nhất, công ty game cũng sẽ quay show về các thành viên trong hai ngày này. Ngày thứ ba là phỏng vấn các đội tuyển, ngày thứ tư chơi game, ngày cuối cùng sẽ tổng kết năm vừa qua và nói về kế hoạch năm sau, thêm một lễ trao giải hình thức của năm nay nữa.

Cả năm ngày sẽ đều được live stream trên mạng, vé vào cửa đã bị giành giật mua sạch từ lâu, comment xin nhượng vé, tìm mua vé phủ kín weibo và tieba của nhà phát hành game, một vé khó có được, giá bị đội lên gấp mấy lần.

Nói về tám đội tuyển mạnh nhất, riêng Thượng Hải đã có bảy đội gồm Chập Lân, Huyền Nguyệt, Cửu Trọng Thành, Ám Dạ và Tranh Vanh là những đội được thành lập ở thành phố này, còn Phong Trúc Vãn và Lê Hoa Tuyết thì lập trụ sở vào hai năm trước, do trụ sở tại Bắc Kinh bị phá dỡ quy hoạch nên mới dời đến Thượng Hải. Khi còn ở Bắc Kinh, gaming house của hai đội tuyển rất gần nhau, giờ qua Thượng Hải cũng lựa chọn vị trí sát cạnh, khỏi nói cũng biết hai đội thân nhau đến mức nào.

Vì yêu cầu thống nhất về thời gian nên bảy đội mua vé máy bay cùng một chuyến, thế là biến thành một nhóm hành khách đông đảo. Khi gặp nhau chào hỏi cũng mất mười phút.

Tần Thiếu Đình kéo hai chiếc vali lớn, hành lý của Sở Linh để chung với hắn, hai người xếp hàng làm thủ tục ký gửi.

Sáng sớm ngày ra không ai có tinh thần, ngoài lúc chào hỏi ra thì luôn im lặng, chỉ muốn lập tức nằm sấp lên vali ngủ bù.

“Vẫn còn sớm, ký gửi xong chúng ta đi uống cà phê rồi hẵng vào cổng kiểm an.” Tần Thiếu Đình nhẹ giọng nói bên tai Sở Linh.

Sở Linh gật đầu.

Sau hai người là Nhung Tước và Tiết Mạc.

Tiết Mạc nhìn thấy Kỳ Hạo tiến tới từ xa thì nói một tiếng với Nhung Tước, gửi giấy tờ cho anh rồi đi về hướng Kỳ Hạo.

“Sư phụ, chào buổi sáng.” Tiết Mạc ngại ngùng gọi hắn.

Kỳ Hạo cười to, “Chào, tới sớm vậy?”

“Dạ.” Tiết Mạc chủ động xách đồ giúp Kỳ Hạo, “Sư phụ qua bên chúng tôi xếp hàng đi ạ, ở đó vắng hơn.”

“Được.” Kỳ Hạo đáp lời, vẫy tay gọi đám bạn bè, ra hiệu bảo bọn họ đi theo.

“Có mang máy tính không?” Kỳ Hạo hỏi cậu.

“Có ạ, giám đốc Nhung cầm.”

“Tối rảnh thì đi rank.”

“Dạ.”

Tần Thiếu Đình và Sở Linh làm xong thủ tục liền tới quán cà phê ăn sáng.

Vừa vào cửa thì thấy Khúc Sênh vừa gọi món.

“Cậu cũng không ăn cơm à?” Khúc Sênh cười hỏi.

“Sáng ra không thấy ngon miệng, giờ mới muốn ăn chút gì đó.” Sở Linh mỉm cười nói.

“Ngồi cùng nhau nhé?” Khúc Sênh nhìn qua Tần Thiếu Đình.

Sở Linh lập tức gật đầu nói, “Được.”

Bạn trai hắn muốn ngồi cùng bàn với bạn, hắn còn phản đối được chắc?

“Em qua ngồi với Khúc Sênh trước đi, tôi đi lấy đồ. Sáng ra ăn muffin được không?”

“Được.” Sở Linh đáp.

Tìm được bàn ở góc ngồi xuống, Khúc Sênh liền hỏi Sở Linh, “Ở chung với Đình thần thế nào?”

Sở Linh cười nói, “Rất tốt, anh ấy rất quan tâm tôi.”

Hiện tại đối với cậu đã không còn gì không tốt nữa.

“Vậy được.” Khúc Sênh yên tâm, cũng cảm thấy mình hỏi câu này hơi thừa, nhìn thôi cũng biết mà.

“Ám Dạ còn chưa tới sao?” Khúc Sênh hỏi.

“Chắc vậy, không thấy đâu.”

“Muốn hóng giám đốc mới của bọn họ.”

“Gần đây Ám Dạ khá im lặng, giám đốc mới có lẽ là người tài.”

“Chỉ mong là người tốt, nếu không thì phiền lắm.”

Tần Thiếu Đình vừa gọi món thì Phùng Thiên tiến vào.

Thế là bàn ba người biến thành bàn bốn người.

Phùng Thiên uống trà đen, nói, “Mấy cậu nghe gì chưa? Lần này sẽ quay show từ sáng sớm đấy.”

“Sáng à? Mấy giờ?” Tần Thiếu Đình chưa nghe nói.

“Không biết, nhưng sáng sớm của bọn họ đảm bảo không phải sáng sớm của chúng ta.”

“Bệnh hay sao? Không cho nhau ngủ nữa à?” Tần Thiếu Đình nhíu mày, “Có phải showbiz đâu mà rách việc thế?”

Phùng Thiên, “Không phải showbiz nhưng là phúc lợi cho fan. Fan muốn gì thì bọn họ sẽ quay cái đó.”

“Có fan nào dậy sớm như thế mà stream chứ?”

“Thông báo sớm là sẽ có. Chưa kể còn có thể làm phim ngắn cho từng đội.”

“Không ai có ý kiến gì sao?”

Phùng Thiên cười lạnh, “Đề xuất ý kiến để khỏi lăn lộn trong giới này nữa luôn à?”

“Mẹ, đây là thi đấu hay là công ty giải trí thế? Không phối hợp mà cũng đì đọt nhau được à?”

“Đì đọt thì không nhưng các hoạt động chính thức thì quên luôn chuyện được mời đi, các nhà tài trợ cũng sẽ không hài lòng. Thế nên chỉ đành hi sinh cái nhỏ vậy, mấy ngày thôi mà.” Phùng Thiên suy nghĩ rất thoáng.

Khúc Sênh huýt sáo, “Vậy nhỡ chụp phải cảnh nhạy cảm của ai thì phải làm sao?”

Phùng Thiên nói, “Thế chắc đi vào lịch sử luôn. Tiêu đề là Chạy không thoát.”

Sở Linh mừng thầm, lần này cậu và Tần Thiếu Đình đều mang áo ngủ cỡ rộng, không cần lo lắng chuyện này.

Ăn uống xong xuôi, bốn người đi tới cổng kiểm an, sau đó tập hợp với các thành viên đội mình.

Ghế dựa tại sảnh chờ lên máy bay đều đã bị chiếm hết, ai cũng mặc áo đấu, nhìn rất có khí thế.

Nhung Tước đang nói chuyện với một người đàn ông nhìn qua ước chừng 27 28 tuổi, người nọ đeo kính mắt viền vàng, trông không dễ gần cho lắm.

Nhung Tước thấy bọn họ quay về liền ngoắc tay gọi hai người.

Tần Thiếu Đình nắm tay Sở Linh đi tới.

Nhung Tước giới thiệu, “Đây là Thôi Soái, giám đốc mới của Ám Dạ.”

“Lần đầu gặp mặt, Đình thần, Vũ thần. Sau này hãy quan tâm nhau nhiều hơn.” Thôi Soái cười rộ lên, đôi mắt cũng lóe ra vài tia khôn khéo.

“Chào quản lý Thôi.” Hai người đáp lại.

Sự khôn khéo của Thôi Soái khiến Tần Thiếu Đình có cảm giác ba năm rưỡi nữa Nhung Tước cũng y hệt.

Quả thực Sở Linh không có ấn tượng với Thôi Soái này, cậu nhất định không thể quên nếu đã gặp một người như vậy.

Thôi Soái cười nhìn Sở Linh, “Khi tôi còn ở Ám Dạ thì cậu chưa vào đội, đến khi tôi về thì cậu đã đi rồi.”

Sở Linh cười cười, “Dù gì vẫn ở Võ Hiệp mà, sau này còn gặp nhau nhiều.”

“Cũng đúng.” Thôi Soái gật đầu, “À phải rồi.”

Thôi Soái ngoắc tay gọi hai người đứng cách đó không xa.

Đây là hai thành viên nhìn qua tuổi tác chỉ chừng đôi mươi, mặc đồng phục của Ám Dạ. Tần Thiếu Đình chưa từng gặp bọn họ trước đây, dù sao Sở Linh cũng từng ở Ám Dạ nên có chút ấn tượng nhưng thực sự không quen biết, chưa hề nói chuyện, hình như là thành viên team 2.

Thôi Soái nói, “Giới thiệu làm quen một chút, đây là đội trưởng mới của chúng tôi, Dịch Trăn, còn đây là thành viên mới, Trác Sơ.”

Tần Thiếu Đình có chút bất ngờ, sao đột nhiên Ám Dạ lại đổi cả đội trưởng và đội viên, trước đó chưa nghe nói qua, weibo chính thức cũng không đăng bài.

Dịch Trăn chủ động chào hỏi, cũng ra vẻ đã biết Sở Linh từ trước, chẳng qua chưa có cơ hội nói chuyện nào. Dịch Trăn là người nhìn qua không thấy tâm cơ, cười lên thì đôi mắt híp lại, khiến người ta muốn kết bạn với cậu. Trác Sơ thì lạnh nhạt hơn một chút, nhưng không phải kiểu không coi ai ra gì, chỉ là đặc thù tính cách mà thôi.

Thôi Soái giải thích, “Sau này còn phải nhờ Chập Lân quan tâm Ám Dạ chúng tôi một chút. Tôi biết trước đây Ám Dạ có nhiều khuất tất, tôi về Ám Dạ cũng dứt khoát chỉnh lý một phen. Dịch Trăn và Trác Sơ vốn ở team 2, thực lực rất mạnh, tốt hơn rất nhiều Tằng Tích và Đới Nhạc, chỉ có điều trước đây bị giám đốc chèn ép không ngóc lên được. Thế nên lúc này tôi lựa chọn tuyển thủ ưu tú, không thích bầu không khí trước đây nữa, trực tiếp bổ nhiệm Dịch Trăn làm đội trưởng, hi vọng chỉnh đốn được phần nào. Cũng hi vọng Chập Lân không so đo hiềm khích trước đây, cho Ám Dạ chúng tôi chút mặt mũi.”

Coi như Thôi Soái đã hạ mình, người co được giãn được như vậy hoặc là mưu mô đầy mình, hoặc là nhân phẩm thực sự tốt đẹp, biết sai biết sửa.

Tần Thiếu Đình còn chưa hiểu nhiều về Thôi Soái, không đến độ xí xóa nợ nần với người này, nhưng cũng không đến nỗi không nể nang mặt mũi của hắn ta, “Nói thật, trước đây Chập Lân chúng tôi và Ám Dạ cũng không có thù oán gì, nếu Hà Mỹ không làm những chuyện kia thì chúng tôi và Ám Dạ cũng không có khoảng cách. Hiện tại quản lý Thôi điều hành đội ngũ, tôi tin sẽ có thành quả thôi. Thời gian còn dài mà, sống lâu mới biết lòng người.”

“Đình thần nói phải, chúng tôi cũng không vội, cứ từ từ thôi.” Thôi Soái mỉm cười.

Thôi Soái không vì cái lợi trước mắt khiến Tần Thiếu Đình đánh giá hắn ta cao hơn rất nhiều. Một đội tuyển trong top 8 mà lại bị tất cả các đội còn lại ghẻ lạnh, một giám đốc muốn điều hành thật tốt có khi cũng phải lo nghĩ buồn phiền đến bạc cả đầu. Thôi Soái có buồn bực không? Hẳn là có, nếu không thì đã không nói chuyện khiêm tốn đến vậy. Nghiệp của quản lý trước gây ra đến giờ phải để Thôi Soái từ từ hóa giải hậu quả. Như vậy thì sau này trong liên minh tám đội, Ám Dạ mới được mọi người thực sự thừa nhận, chứ không phải chỉ có cái mác bên ngoài.

Thôi Soái nhìn xa được như thế, thể hiện rõ Ám Dạ vẫn còn cứu vãn được danh dự. Mà trọng dụng một người mới lên làm đội trưởng, vừa nhìn đã thấy thân quen, cũng là cách làm thông minh, giúp các đội tuyển khác tiếp nhận dễ dàng hơn, tình nguyện tiếp xúc với Dịch Trăn.

Xem ra trước mắt, sự thông minh và khôn khéo của Thôi Soái đã dồn hết vào đây rồi. Hi vọng Ám Dạ có thể tiếp tục duy trì, đừng trở thành một con sâu làm rầu cả một nồi canh của toàn bộ tám đội tuyển, thậm chí là 16 đội trong liên minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.