Quyết Chí Tiến Lên

Chương 6: Chương 6




Nhân lúc nghỉ ngơi, Tần Thiếu Đình liền nhắn wechat cho Sở Linh, hỏi ngày kia cậu có rảnh không.

Sở Linh nhanh chóng trả lời báo rảnh, đồng thời gửi cho Tần Thiếu Đình mấy nhà hàng cậu chọn được.

Tần Thiếu Đình: Cậu từng tới những nhà hàng này rồi à?

Sở Linh: Chưa, bình thường làm gì có chuyện tôi tới mấy nơi này ăn cơm chứ.

Tần Thiếu Đình: Tôi nhìn giá cũng không rẻ, nhỡ đâu thuê seeder để review điêu trá thì phải làm sao? Giống mấy vụ phốt trên mạng ấy.

Sở Linh: Vậy anh có chỗ nào ngon không? Tôi mời.

Tần Thiếu Đình: Tôi bình thường toàn ăn gần gaming house của đội thôi. Mà nói mới nhớ, gần gaming house đội cũ của cậu có chỗ nào ăn ngon không?

Tần Thiếu Đình đi một vòng như vậy cũng chính là vì tối ngày kia Ám Dạ sẽ tới nhà hàng quen để liên hoan.

Hiện tại phần lớn các đội tuyển Võ Hiệp đều đóng quân tại hai thành phố Bắc Kinh và Thượng Hải, Bắc Kinh thì nhiều đội tuyển lâu đời vì mùa giải Võ Hiệp đầu tiên cũng được tổ chức tại Bắc Kinh, lúc đó còn chưa có các đội tuyển chính quy, sau này vì thiên thời địa lợi nên rất nhiều đội tuyển thời đó đều chọn Bắc Kinh làm căn cứ, đăng ký dự thi hay khí hậu thời tiết đều tiện lợi.

Sau này vì có quá nhiều team ở Bắc Kinh nên thành phố mới như Thượng Hải trở thành lựa chọn hàng đầu. Dù sao cũng đều là thành phố lớn, tốc độ phát triển chóng mặt, tiện cho các đội tuyển mới nhanh chóng định cư, trang thiết bị cũng tân tiến không thua kém gì. Chưa kể các nhà tài trợ, nhãn hàng, đơn vị stream cũng đều rất thích đăng cai giải đấu tại Thượng Hải, vì thế bản thân thành phố này cũng có ưu thế riêng so với Bắc Kinh.

Ám Dạ cũng là một trong những đội tuyển ở Thượng Hải, chỉ có điều cách rất xa Chập Lân, bình thường không hay gặp mặt.

Sở Linh không quen nói dối liền trả lời: Trước đây bọn họ thích tới Vọng Hương Viên ăn cơm, tôi cũng có tới mấy lần, không tệ lắm, giá cả trong tầm, nhưng mà không gian không đẹp lắm đâu.

Tần Thiếu Đình: Vậy chọn chỗ đó được không? Tôi cũng không phải cuồng hình thức mà cần tìm nhà hàng đẹp, ăn no quan trọng hơn.

Sở Linh im lặng hồi lâu, đến khi Tần Thiếu Đình cảm thấy bản thân có hơi quá phận, Sở Linh mới trả lời hắn.

Sở Linh: Được.

Tần Thiếu Đình nở nụ cười: Vậy ngày kia tôi qua trường đón cậu rồi chúng ta đi ăn tối.

Sở Linh: Ừ.

Tần Thiếu Đình để điện thoại lên bàn, nghĩ ngợi một chút, cảm thấy vẫn nên mua gì đó cho người này thì mới không cắn rứt lương tâm nữa.

Cận Luân cầm hộp kem Haagen-Dazs vừa ăn vừa lắc lư bước vào, “Đám người mới đăng ký đông dã man, ngồi đầy căn-tin luôn á.”

Tần Thiếu Đình hỏi, “Thiếu chỗ ngồi à?”

Nếu không đủ hắn sẽ bảo bên hậu cần mua thêm bàn, không thể để người ta không có chỗ mà ăn được.

“Được rồi mà, em chỉ hình dung tình trạng đất chật người đông chút thôi.” Cận Luân ngồi dựa vào bên cạnh bàn, “Em bảo này, bên Vĩ Vũ anh tiến hành đến đâu rồi? Em đã nghĩ đến lúc đi ăn mừng ở đâu rồi á, anh mời.”

Thu nhập một năm của Tần Thiếu Đình hơn bọn họ gấp mấy lần, mời khách là chuyện Tần Thiếu Đình đương nhiên phải làm. Hơn nữa mấy năm qua cậu cũng có liên hệ với Tần Thiếu Đình và Vĩ Vũ, luôn cảm giác vẫn còn hi vọng.

“Vẫn chưa biết được, đến đâu hay đến đó.” Mọi việc chưa chắc chắn thì Tần Thiếu Đình cũng không muốn nhiều lời với người ngoài.

“Anh nói vậy làm em bỗng thấy hi vọng sao mà xa vời quá?”

Tần Thiếu Đình cười nói, “Vậy thì giúp huấn luyện viên để ý đám người mới đi, nếu có hạt giống tốt thì nhanh chóng bồi dưỡng, chưa biết chừng lại ra sân thi đấu ngay giải Xuân năm sau ấy chứ.”

Cận Luân ôm lấy tam quan vỡ nát của bản thân nói, “Tự nuôi buff thà đi cưới buff thành thạo của nhà khác có phải bớt việc không?”

Trong giới này, đào người là chuyện quá bình thường, chỉ có điều nếu không phải gặp chuyện không thể không chuyển nhượng hoặc là đội tuyển kia mang lại mức lương hậu hĩnh hơn thì đội viên sẽ không dễ rời bỏ team của mình như vậy. Thứ nhất là tương lai của một đội mới toanh mù mịt không biết đâu mà lần, dù mọi người có đều là tuyển thủ hàng đầu đi nữa thì cũng rất khó để phối hợp hài hòa. Thứ hai là lại còn mang tiếng chuyển nhượng vì tiền, sau này sợ rằng cũng không chiếm được lòng tin ở các đội tuyển khác, muốn đổi đội tiếp sẽ gặp khó khăn.

Có điều đối với một đội tuyển lớn mạnh như Chập Lân, thì nếu muốn đào người cũng vẫn sẽ có kẻ tình nguyện, đạt thành tích tốt thì tương lại lại càng có hi vọng.

“Chập Lân vẫn luôn thích tự bồi dưỡng đội viên, thời gian ở chung lâu thì có thể tin tưởng nhân phẩm, không đến nỗi gặp bất trắc gì. Lần này nếu như không phải vì mất buff thì tôi cũng sẽ không tìm đến Sở Linh.” Tần Thiếu Đình nói.

Đừng nhìn Cận Luân bình thường tưng tửng là thế nhưng nhân phẩm tuyệt đối đáng tin. Người như vậy Chập Lân mới yên tâm mà dùng. Nhỡ đâu trong câu lạc bộ truyền ra mấy tin đồn như chủ lực ngủ với fan, cờ bạc, chân đạp mấy thuyền thì danh tiếng của câu lạc bộ cũng sẽ bị tổn hại. Hơn nữa nếu như tình hình nghiêm trọng thì để đảm bảo danh tiếng, buộc phải khai trừ đội viên có vấn đề, mà nếu thế thì công sức phối hợp cũng vứt sạch. Muốn tìm một người mới luyện thêm lần nữa cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Vì thế Chập Lân xem trọng nhân phẩm còn hơn cả kỹ thuật.

“Em hiểu rồi, Vĩ Vũ ở trong giới bao năm như vậy mà chưa từng có tin đồn xấu, nhân phẩm tin được.” Cận Luân cũng hiểu, chỉ có đạo đức tốt thì đội bọn họ mới có thể phát triển vững vàng.

“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng muốn kéo cậu ấy tới đây chắc vẫn phải tốn thời gian.”

“Ừa, cần giúp gì cứ nói với em.”

Tần Thiếu Đình suy nghĩ một chút, “Nói mới nhớ, thật ra có việc muốn nhờ cậu thật.”

“Chuyện gì?”

Tần Thiếu Đình ngoắc ngón tay, nhỏ giọng thì thầm.

Cận Luân trợn mắt, “Nếu thế chưa gặp trên sân đấu thì cô ấy đã cào chết em rồi đó?”

“Không đâu, để gài bảo tiêu cho cậu, nhỏ đó sẽ không dám ra tay.”

Cận Luân vẫn hơi do dự.

Tần Thiếu Đình nói, “Sở Linh và có thể bị làm phiền, cái nào quan trọng hơn?”

Cận Luân thông suốt, “Đã rõ.”

Huấn luyện chiều hàng ngày kết thúc, Tần Thiếu Đình lái xe đi đón Sở Linh, sau đó hai người cùng tới Vọng Hương Viên.

Vọng Hương Viên là một nhà hàng phục vụ món ăn thường nhật, không gian quán rộng lớn nên vào giờ cơm người đông tấp nập.

Tần Thiếu Đình không đặt phòng riêng mà lại chọn một bàn trên tầng hai gần cầu thang.

Gọi món xong nhìn một bàn đồ ăn màu sắc, mùi hương lẫn vị ngon đều đầy đủ, chưa kể cả hai còn đang đói meo, vì vậy chỉ cắm đầu ăn không ai nói chuyện.

Tần Thiếu Đình ăn mấy miếng sườn xong thì thấy đám người Ám Dạ ồn ào đi vào.

Bạch Ninh thăm dò được, hôm nay có người trong Ám Dạ tổ chức sinh nhật, đã đặt phòng riêng ở đây từ trước, vì thế hắn mới trăm phương ngàn kế muốn để Sở Linh mời hắn đến đây ăn cơm.

Tần Thiếu Đình là con lai đẹp trai sáng sủa, vốn đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong quán, chưa kể khí chất nổi bật, ai muốn lên gác ngồi phòng riêng thì đều sẽ đi qua bàn hắn, các thành viên Ám Dạ đương nhiên cũng nhìn thấy.

Trong giới eSports có một đặc điểm, những tuyển thủ hàng đầu sẽ có không thiếu người ôm đùi nịnh hót, còn những tuyển thủ không được chú ý nhiều thì chỉ là người qua đường mà thôi. Trong giới này ai cũng biết, nếu như đội trưởng của tám đội mạnh nhất liên minh là người được yêu thích nhất trong đội thì Tần Thiếu Đình chính là nhất trong nhất. Tạo quan hệ với Tần Thiếu Đình, không chắc sẽ có tài nguyên tốt nhưng nếu có tài nguyên thì bọn họ chắc chắn sẽ có phần.

Thấy Tần Thiếu Đình cũng nhìn bọn họ, cả đám liền cười cười đi tới.

Hôm nay ngoại trừ năm thành viên của Ám Dạ thì còn có giám đốc của bọn họ là Hà Mỹ. Mà mọi người đều biết, buff hiện tại của đội, Hà Tiếu là chị em họ với Hà Mỹ. Hà Tiếu là một trong số ít tuyển thủ nữ trong giới, lớn lên xinh đẹp, có rất nhiều fanboy.

Có điều đối với Tần Thiếu Đình thì cũng chỉ là một buff mà thôi.

Sau khi mọi người tới gần, vừa định chào hỏi thì lại thấy Sở Linh ngồi đối diện Tần Thiếu Đình, bầu không khí nhất thời đình trệ.

Tần Thiếu Đình ra vẻ tình cờ, “Trùng hợp vậy sao?”

“Dạ…” Đội trưởng hiện tại của Ám Dạ, Tằng Tích, có chút lúng túng nói, “Hôm nay là sinh nhật Đới Nhạc nên chúng tôi đi ăn một bữa.”

Tần Thiếu Đình gật đầu, nói với Đới Nhạc, “Chúc mừng sinh nhật.”

“Cảm ơn… cảm ơn Đình thần.” Đới Nhạc cũng lúng túng y như đội trưởng, nhíu mày nhìn Sở Linh.

“Được rồi, mấy người đi ăn đi, tôi và Sở Linh tình cờ tới đây ăn cơm thôi, không cần bắt chuyện đâu.” Tần Thiếu Đình tỏ vẻ tùy ý như thể thực sự chỉ là ngẫu nhiên chạm mặt.

Tằng Tích nhìn Sở Linh một chút, ngoài cười nhưng trong không cười, “Đã lâu không gặp.”

“Ừ.” Thái độ của Sở Linh bình thản như thể từ trước đến giờ không quen thân lắm.

Hà Tiếu kéo tay Tư Loan như đang tuyên bố chủ quyền, nếu như không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của cô nhìn về phía Sở Linh, Tần Thiếu Đình cũng không có thành kiến lớn đến như vậy.

Trong giới này không ai muốn đắc tội Tần Thiếu Đình.

Một thành viên khác là Khúc Tu Văn mỉm cười nói, “Gần đây thường xuyên đọc được tin của Đình thần và Sở Linh, trước không nghe nói hai người quen biết nhau.”

Tần Thiếu Đình cười nói, “Tôi ngưỡng mộ Sở Linh đã lâu, có điều hồi đó chưa tiện tiếp xúc, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội.”

Hà Mỹ cười cứng mặt, “Thấy nhiều người suy đoán Đình thần định kéo Sở Linh vào Chập Lân.”

Tần Thiếu Đình liếc mắt nhìn cô ta, “Cái này thuộc về phạm trù thương mại, quản lý Hà không nên hỏi.”

Hà Mỹ vội vàng che miệng, “À phải, tôi nhiều lời rồi.”

Hà Tiếu kéo tay Hà Mỹ, “Chị, chúng ta đừng ở đây làm mất thời gian của Đình thần nữa, đi thôi.”

“Được, Đình thần, anh và Sở Linh cứ ăn tiếp nhé, chúng tôi lên trước.”

Tần Thiếu Đình gật đầu.

Sau khi cả đám rời đi, Tần Thiếu Đình liền gắp một miếng cơm nếp chưng thịt cho Sở Linh.

Sở Linh lẳng lặng ăn cơm, không nói câu nào.

Tần Thiếu Đình cũng không quấy rầy cậu, chỉ đôi lúc gắp rau cho cậu, bảo cậu ăn nhiều một chút.

Đến khi hai người ăn xong hết, Tần Thiếu Đình thấy Hà Tiếu và Hà Mỹ xuống lầu đi WC, hắn liền nói với Sở Linh, “Vừa nãy bóc tôm nên giờ tay đầy mùi, rửa tay rồi hẵng đi chứ?”

Sở Linh gật đầu, đi rửa tay cùng Tần Thiếu Đình.

Phòng vệ sinh ở đây không lớn, chỉ có một bức tường hẹp ngăn hai gian nam nữ, rất dễ nghe được tiếng nói chuyện từ bên kia.

Rửa tay xong, Tần Thiếu Đình rút giấy lau tay đưa cho Sở Linh thì nghe thấy giọng Hà Tiếu vang lên bên kia.

“Chị, chị nói xem liệu Tần Thiếu Đình có thực sự định kéo Sở Linh về Chập Lân không?”

Giọng nói của Hà Mỹ nhàn nhạt, “Ai mà biết? Dù sao hiện tại Chập Lân cũng thiếu buff, có lẽ anh ta bụng đói ăn quàng, cùng đường rồi.”

“Bụng đói ăn quàng?” Hà Tiếu nghe câu này của Hà Mỹ mà nổi tính tò mò.

“Mặc dù chị không hiểu gì mấy về thao tác của đám tuyển thủ các em, nhưng đã hơn nửa năm rồi Sở Linh không huấn luyện chính quy đúng không? Muốn tìm lại cảm giác đâu có dễ? Cũng chưa từng nghe nói tuyển thủ nào không luyện một thời gian dài mà quay về thi đấu lại đạt thành tích tốt cả, Sở Linh cũng không phải ngoại lệ.”

“Chị nói đúng. Nếu như là DPS thì trên sân đấu không chỉ có một người, mấy người khác cũng có thể gánh hộ, nhưng buff chỉ có một người, kỹ thuật không đủ thì làm sao cũng chẳng bù đắp lại nổi.”

Hà Mỹ khẽ cười, “Đúng vậy. Thế nên chẳng có gì đáng lo ngại hết, dù kỹ thuật của Sở Linh vẫn còn tốt thì ai mà biết có phối hợp được với Chập Lân hay không? Chưa kể chúng ta vẫn biết Chập Lân thích tự nuôi thành viên thì mới tin dùng. Trong khi đó Sở Linh lại là dân nhảy dù, có được người ta tin tưởng hay không còn chưa biết.”

“Ừa, xem ra lần này Tần Thiếu Đình làm chuyện vô ích rồi.” Hà Tiếu hừ lạnh, “Hôm qua đánh tập còn gặp phải Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh, Cận Luân giết em xong còn kêu em gà. Chờ đến lúc bọn họ kéo Sở Linh về đảm bảo còn tàn tệ hơn ấy chứ, đến lúc đó để xem ai cười ai.”

Cô vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, hôm nay thấy Sở Linh thì lại càng lộ rõ sự bức bối.

“Đó chỉ là chuyện nhỏ.” Hà Mỹ nói, “Thực ra chị không muốn để Sở Linh quay về liên minh. Nhỡ đâu chuyện cậu ta bị chúng ta cô lập lộ ra ngoài thì danh tiếng của đội cũng sẽ bị ảnh hưởng. Lúc đó cậu ta không nói chuyện này với báo giới là vì không muốn để lộ bản thân là đồng tính, chúng ta và cậu ấy kìm kẹp lẫn nhau, vì vậy cậu ta mới im lặng. Nhưng giờ nhìn quan hệ của Tần Thiếu Đình và cậu ta, chưa kể trước đây Tần Thiếu Đình đã sớm come out rồi, chị sợ một khi Sở Linh cũng công khai tính hướng thì sẽ chẳng còn cố kỵ gì nữa, lúc đó chúng ta sẽ là bên bị động.”

“Có một nhân vật lớn như Tần Thiếu Đình, Sở Linh lại muốn quay về thì chúng ta phải làm sao?” Hà Tiếu hiểu nỗi lo của Hà Mỹ, cũng sợ đến khi đó mọi chuyện vỡ lở thì hình tượng của cô cũng tan nát.

“Để chị nghĩ xem…” Giọng nói Hà Mỹ nhỏ dần.

Tiếng nện gót giày cũng dần chìm vào im lặng dẫn bước chân đi xa.

Tần Thiếu Đình nhìn Sở Linh ngẩn người đứng đó, hai mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.

Tần Thiếu Đình vươn tay xoa đầu cậu, thầm nghĩ: Vốn hắn chỉ muốn xem liệu có thể nghe được hai cô gái kia đã gài bẫy Sở Linh kiểu gì, không ngờ lại nghe được tin còn quan trọng hơn. Vận may này của hắn thực sự tốt không thể tả, ngay trong thời khắc mấu chốt sẽ luôn có những kẻ ngu dốt giúp đỡ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.