Sáng nay, cô trốn ở sân bóng rổ để học từ mới, đang định tới căng tin ăn sáng, đột nhiên bị một quả bóng đập trúng đầu.
Quyển Nhĩ xoa xoa đầu quay lại tìm xem kẻ nào ra ngoài không chịu đeo kính,
cách xa như thế mà vẫn ném trúng cô. Đột nhiên nghe thấy một giọng nói
rất nhiệt tình vọng tới, "Anh nhìn thấy giống em quá!".
Lục Quyển Nhĩ thở dài, "Anh Đinh, lần sau đề nghị anh dùng phương pháp chào hỏi hòa nhã hơn".
Đinh Mùi chạy tới ôm lấy quả bóng, "Anh thấy em đi ra phía cửa, sợ em đi mất!".
Quyển Nhĩ chỉ vào quả bóng, "Anh lúc nào cũng tập bóng sao?".
"Vừa dậy, thấy mỏi nên đi tập cho giãn gân giãn cốt."
"Anh không chạy thể dục buổi sáng?"
"Anh chơi cho đội bóng của trường, buổi sáng là thời gian luyện tập, nên không tham gia chạy thể dục."
Đinh Mùi truyền qua truyền lại quả bóng rổ trong tay, trả lời lơ đễnh.
Quyển Nhĩ dùng quyển sổ ghi chép từ mới trên tay đánh bay quả bóng
trên tay anh ta. Nhìn cách anh ta tung qua tung lại quả bóng, thật đáng
ghét.
Đinh Mùi cũng không để ý, giữ bóng dưới chân, "Đừng chăm chỉ thế, anh mời em ăn sáng".
"Không rảnh."
"Đi nào, đi đi nào." Đinh Mùi giật quyển sách trên tay Quyển Nhĩ nhét ngay vào túi quần của mình, đá quả bóng về phía sau, đẩy Quyển Nhĩ một
cái rồi cũng đi theo.
"Đừng làm cao nữa, khó khăn lắm mới gặp nhau một lần. Tuy nhiên em
nên duy trì phong cách ăn mặc như hiện nay, tỉ lệ anh tìm thấy em giữa
đám đông sẽ rất cao đấy."
Quyển Nhĩ quay đầu lại đúng lúc bắt gặp nụ cười khoa trương của Đinh
Mùi, cô giơ cuốn sách trên tay lên "Bụp" một tiếng trúng vào mặt anh ta, làm nụ cười trên khuôn mặt ấy biến mất, "Anh xem thế này thì liệu tỉ lệ có cao hơn không?".
Mặc dù khoảng cách rất gần, Đinh Mùi biết với phản ứng nhanh nhẹn của mình có thể tránh được cú đập đó. Nhưng khi cô ấy cầm cuốn sách xông
tới, môi dẩu lên, nét mặt vừa tức vừa buồn bực, ngay lúc ấy, Đinh Mùi
quyết định không né tránh. Hình như bị cô ấy đánh, nhìn bộ dạng đắc ý
sau khi hả giận của cô ấy, Đinh Mùi lại thấy thoải mái vô cùng.
Quyển Nhĩ thấy Đinh Mùi bị mình giáng thẳng một cú như thế, cũng có
phần hoảng hốt. Cô vốn không phải một người không biết phải trái, chỉ là vì anh chàng Đinh Mùi này hay thích bới móc khuyết điểm của người khác, lại không biết nể nang ai, khiến cô nhiều lúc tức tối đến mất hết bình
tĩnh. Cô giơ tay lên khua khua trước mắt Đinh Mùi, "Anh không sao đấy
chứ?" Quyển Nhĩ nhìn quyển sách màu đỏ trên tay, đúng là rất dầy nhưng
cũng không đến mức có thể đánh người khác trở thành đần độn chứ.
Đinh Mùi cũng nhanh ý trêu cô, anh lập tức điều chỉnh mắt mình "Hỏng rồi, sao anh nhìn cái gì cũng thành hai thế nhỉ?".
Quyển Nhĩ nhìn chằm chằm, anh chàng Đinh Mùi này bị lác rồi, bị cô
đập một cái vào đầu mà lác rồi!Taycô như mềm nhũn, không cầm được thứ gì nữa, mặc cho cuốn từ điển rơi xuống đất.
"Làm thế nào bây giờ? Hay chúng ta đi bệnh viện xem sao?" Quyển Nhĩ kéo tay Đinh Mùi định chạy.
"Đừng chạy, đừng chạy, anh không nhìn rõ mà, đầu đau lắm." Đinh Mùi
vẫn làm mắt lác, nét mặt hoảng hốt. Anh cũng không ngờ lấy trò chơi trẻ
con này để trêu chọc Quyển Nhĩ lại thú vị đến thế. Anh đâu có biết, từ
nhỏ Quyển Nhĩ đã không biết chơi trò này, tự đứng trước gương thử rất
nhiều lần, nhưng đều thất bại. Ban đầu, nhìn các bạn có thể làm mắt lác
cô vô cùng ngưỡng mộ, nhưng sau đó Cao Mạc nói với cô rằng, nếu trong
lúc làm mắt lác mà bị giật mình sợ hãi, thì mắt sẽ không thể trở lại
bình thường được nữa. Thế là từ đó cô cảm thấy sợ trò này. Cô nhìn người khác làm và lo lắng thay cho người ta, đứng ở bên cạnh cũng hết sức cẩn thận không dám nói năng lung tung, chỉ sợ ảnh hưởng tới họ khiến họ
mang tật.
Quyển Nhĩ buông tay ra, lo lắng đi vòng quanh Đinh Mùi, "Vậy anh ngồi xuống đây, em đi gọi xe".
Đinh Mùi thấy nước mắt của Quyển Nhĩ sắp trào ra tới nơi rồi, vội
nhắm mắt lại, "Đừng vội, đừng vội, để anh thử một lúc xem có được
không?".
Khi anh mở mắt ra, nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh trong đôi
mắt đang mở to của Quyển Nhĩ, đang được hai hàng lông mi dài giữ lại,
chỉ chực lăn xuống. Cô nhìn thấy mắt Đinh Mùi trở lại bình thường, nước
mắt lúc ấy mới bắt đầu thi nhau chảy.
Đinh Mùi ngao ngán thở dài, đây đã là lần thứ hai anh chứng kiến
Quyển Nhĩ khóc trước mặt mình rồi. Không biết liệu có phải cô ấy thích
khóc, hay bản lĩnh của mình cao hơn, đùa vui một chút cũng khiến cô ấy
rơi lệ.
Anh hơi ngồi xổm xuống rồi rút chiếc khăn mùi xoa trong túi ra lau
mặt cho Quyển Nhĩ, "Sao em hay khóc thế, anh chỉ đùa thôi mà, đừng khóc
nữa".
Anh linh hoạt đảo hai tròng mắt của mình, "Nhìn xem, mắt của anh chẳng phải rất ổn sao? Sao người khác nói gì em cũng tin thế?".
Quyển Nhĩ lại đưa tay ra khua khua trước mắt Đinh Mùi, mắt anh cũng
phối hợp chuyển động theo từng động tác của tay cô. Quyển Nhĩ lập tức
thay đổi sắc mặt, giơ hai ngón tay thành hình chữ V, lao về phía mắt anh "Ai rảnh mà đùa với anh!".
Quyển Nhĩ thấy Đinh Mùi đưa tay ra đỡ, nên giữa chừng vội thu tay về, ý là tôi cũng phụ họa trò đùa của anh thôi, vẻ mặt ỉu xìu, nhưng lại
thêm đôi mắt đỏ vì vừa khóc của cô, khiến hiệu quả giảm đi nhiều.
"Lục Quyển Nhĩ?" Giọng nói đó không cao, nhưng khiến sắc mặt của Đinh Mùi và Quyển Nhĩ đều biến đổi.
Quyển Nhĩ quay đầu lại, đúng là Cao Mạc. Ánh mắt Cao Mạc không nhìn
cô mà nhìn xuống đất. Cô nhìn theo ánh mắt anh, thứ mà anh nhìn chính là quyển từ điển mà cô mang theo để học, cũng chính là một trong những
quyển sách tuần trước anh mua.
Đinh Mùi nhặt quyển sách lên đặt vào tay Quyển Nhĩ. Xem ra anh chàng
Cao Mạc này rất có ý nghĩa đối với Quyển Nhĩ, lần nào gặp anh ta, cô ấy
cũng tỏ ra hoảng sợ, luống cuống.
Quyển Nhĩ đón lấy sách, giọng nói có chút bất an, "Em đang học từ mới".
Cao Mạc gật gật đầu, "Trước khi tới phòng thí nghiệm vẫn còn một ít thời gian, em có muốn cùng đi ăn sáng không?".
"Vâng!" Quyển Nhĩ chỉ sợ Cao Mạc thấy cô không trân trọng, yêu quý
sách anh tặng, nên vừa nghe thấy đề nghị của anh, bèn vội vàng đồng ý
ngay, sau đó ôm quyển sách lật đật theo sau anh.
Đinh Mùi đứng lù lù ở đó, nhưng hoàn toàn bị bỏ quên, "Xem mình như
máy móc vậy, không thèm chào một tiếng đã bỏ đi rồi!". Anh hụt hẫng chưa tới một phút đã bị mọi người trong đội gọi đi tập bóng, mồ hôi đã gột
sạch nỗi ưu phiền nhỏ xíu đó.
Quyển Nhĩ cùng đi ăn sáng với Cao Mạc, tay bưng khay đồ ăn theo sau
anh đi khắp các cửa bày đồ ăn, việc đi qua đi lại trong đám đông khiến
cô tìm lại được cảm giác từng là cái đuôi nhỏ của anh. Tuy nhiên ăn một
bữa sáng mà khối lượng đối với cô là đủ cho cả ngày dưới ánh mắt anh,
cảm giác ấy không dễ chịu cho lắm. Cao Mạc không phải là người nhiều
lời, Quyển Nhĩ muốn anh vui thì phải tự đoán tâm tư và nhìn nét mặt anh. Cô ăn hết một quả trứng gà, một bánh cuộn, và một bát cháo, cảm thấy
bụng mình đang căng tròn lên, lúc đó mới thấy Cao Mạc hài lòng gật đầu,
"Mình đi thôi".
Hai người đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không ai nhắc tới chuyện trước đó.
"Anh đến phòng thí nghiệm, còn em?"
"Em muốn cùng anh đến đó xem một lát, tiết một tiết hai em không có
giờ." Quyển Nhĩ rất muốn xem nơi anh học. Trong thư anh đã từng kể rằng, anh ngồi trên bục cửa sổ của phòng thí nghiệm viết thư cho cô, cô muốn
biết đó là cánh cửa sổ nào, cô cũng muốn biết khung cảnh anh nhìn thấy
khi viết những dòng chữ ấy cho cô là như thế nào. Đương nhiên trong thư
anh viết hầu hết là những câu động viên khích lệ tinh thần, mặc dù đọc
đi đọc lại, thậm chí thuộc làu làu từng câu từng chữ, nhưng những câu
khiến cô có thể tự chuyển nghĩa, hoặc mở rộng liên tưởng hầu như không
có, chỉ có vài câu miêu tả cảnh sắc xung quanh của anh là còn mang chút
tâm tư cá nhân.
Cao Mạc không nói gì, anh để mặc Quyển Nhĩ đi theo sau. Anh đang rất
tận hưởng cuộc sống hiện tại của mình, đầy đủ và có mục tiêu rõ ràng.
Cuộc sống đang từng bước từng bước thực hiện theo đúng kế hoạch của anh. Về nghỉ hè, anh đã chính thức tìm gặp chú Lục nói chuyện, đấy là cuộc
nói chuyện của hai người đàn ông. Anh quyết định sẽ học Thạc sỹ ở trong
nước, như thế anh có thể đợi Quyển Nhĩ sau khi tốt nghiệp Đại học sẽ
cùng anh ra nước ngoài tu nghiệp.
Lúc đó chú Lục đã hỏi anh, "Quyển Nhĩ giờ đã thi đỗ vào Đại học C
rồi, nếu nó đã không thi đỗ thì sao? Cháu muốn bốn năm sau hai đứa có
thể cùng đi du học, vậy nếu nó không muốn ra nước ngoài học thì sao?
Tiểu Mạc, kế hoạch của cháu chưa chắc Quyển Nhĩ đã thực hiện được, và
đấy liệu có phải là điều mà nó mong muốn hay không thì còn chưa biết. Vì thế, ý kiến của chú không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ của Quyển
Nhĩ".
"Cháu hiểu, chú Lục. Vì thế đây đều chỉ là dự định cá nhân của cháu
mà thôi, cháu chưa từng nói với Quyển Nhĩ, không muốn tạo áp lực cho em
ấy. Cháu có thể nghĩ được rất xa rất rộng, nhưng cụ thể thực hiện thế
nào thì sẽ theo như mong muốn của Quyển Nhĩ."
Mặc dù đã hứa như thế, Cao Mạc nhận thấy lần trước mình vẫn vội vàng
quá. Anh đã vội vàng nhồi nhét những gì mình biết những gì mình nghĩ vào đầu Quyển Nhĩ, vội vàng nhào nặn cô ấy theo mô hình anh muốn, biến cô
ấy thành người giống như anh kỳ vọng. Sự miễn cưỡng của Quyển Nhĩ và
thái độ cứng rắn vô thức của anh ngày hôm đó đã ngầm để lộ ra một vài
vấn đề, chỉ có điều anh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết như thế nào mà
thôi.
"Cậu sinh viên đó là bạn học cùng lớp với em à?" Họ lại đi qua sân
bóng rổ, đội của Đinh Mùi vẫn đang chơi bóng ở đó, Cao Mạc nhìn rồi lơ
đãng hỏi.
Quyển Nhĩ lắc lắc đầu, "Không phải. Anh ấy là Đinh Mùi, em quen trong thời gian tập quân sự, anh ấy cũng rất thú vị." Cô thấy Cao Mạc không
nói gì, vội vàng bổ sung một câu, "Sau đợt tập quân sự, đây là lần đầu
tiên bọn em gặp lại nhau".
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước một khu giảng đường. Cao Mạc dừng lại, "Chính là chỗ này, em đừng vào trong nữa. Thời gian buổi
tối em sắp xếp thế nào?".
"Tối thứ Hai, thứ Tư em có giờ học. Gần đây buổi tối trong trường
thường xuyên tổ chức liên hoan và các hoạt động khác, nếu không thì cũng tổng vệ sinh, hơn nữa lại có ban vệ sinh đi kiểm tra, cho nên cũng
không có nhiều thời gian rảnh rỗi."
"Ừm," Cao Mạc gật gật đầu, "Vừa nhập học nên sẽ còn nhiều việc phải
làm. Sau này tối thứ Ba và thứ Năm lên thư viện cùng anh nhé".
"Vâng." Quyển Nhĩ không biết đến thư viện thì sẽ làm những gì, mặc dù là tuần đầu tiên lên lớp, thầy giáo đã giới thiệu rất nhiều đầu sách
tham khảo, nhưng mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong không khí được
giải phóng sau kỳ thi tốt nghiệp trung học nên cũng chỉ ghi chép lại,
chứ làm gì có ai vừa mới nhập học đã lao đầu vào cặm cụi chăm chỉ đâu!
Cao Mạc cốc nhẹ vào đầu cô một cái, "Nhắc đến học hành mà em miễn
cưỡng thế sao, trong thư viện cũng có rất nhiều tạp chí, họa báo".
Quyển Nhĩ ngượng ngùng cúi đầu, "Không phải em vẫn chưa hoàn toàn nhập tâm đâu".
Trên đường về ký túc, ban đầu Quyển Nhĩ đi khá nhanh, sau đó là đi
như chạy, bước chân cô cũng nhanh như nhịp tim cô đang đập vậy. Đúng là
cô có phần chậm hiểu, ý của Cao Mạc có thể hiểu là, thứ Ba và thứ Năm họ cùng nhau lên thư viện, ở bên nhau cả buổi tối. Hẹn ước, thỏa thuận,
đối với Quyển Nhĩ mà nói đều là những thứ vô cùng mới mẻ và có khả năng
tác động rất lớn. Cô dễ dàng quên đi kinh nghiệm thất bại lần trước, lại bắt đầu ao ước, mong chờ tới ngày được sớm tối bên nhau.
Song Quyển Nhĩ đã đánh giá thấp sự quan tâm của trường dành cho các
tân sinh viên và sự nhiệt tình của tân sinh viên đối với cuộc sống mới.
Thời gian của cô phần lớn bị các loại hoạt động như: Họp lớp, Hội nghị
chi đoàn, lễ đón tiếp của đoàn thể, còn cả tiết mục chuẩn bị theo tổ cho buổi dạ hội đón các tân sinh viên sắp tới chiếm lĩnh.
Quyển Nhĩ hoàn toàn không hiểu vì sao phải chuẩn bị tiết mục cho buổi dạ hội đón tân sinh viên: "Chẳng phải dạ hội để chào đón các tân sinh
viên hay sao? Lẽ ra các anh chị khóa trên phải diễn cho chúng ta xem
chứ, sao lại yêu cầu sinh viên mới như bọn mình phải chuẩn bị các tiết
mục biểu diễn?".
Đối với việc diễn tập, Hà Bố là người ấm ức nhiều nhất, cũng là người phải nghe giáo huấn nhiều nhất. Thấy có người mà khả năng giác ngộ cũng thấp như mình, Hà Bố vội vàng đọc lại những lời mà trước đó người khác
đã giáo huấn cô "Không tham gia thì làm sao có thể gia nhập tập thể chứ, làm sao có thể thật sự bước chân vào cuộc sống mới! Nói cho đúng thì
đây không phải bữa tiệc nghênh đón tân sinh viên, mà là bữa tiệc liên
hoan. Các anh chị khóa trên đại diện cho trường, tân sinh viên trình
diện diện mạo mới, hoàn toàn không có gì là khó hiểu". Hà Bố thích nhất
là được vận động, chạy chỗ này, nhảy chỗ kia không có vấn đề gì, nhưng
bảo cô phải khiêu vũ thì đột nhiên cô sẽ cảm thấy tứ chi bình thường
phối hợp rất ăn ý tự nhiên của mình trở nên vô cùng thừa thãi, dù ở tư
thế nào, đặt ở đâu cũng không phù hợp.
Quyển Nhĩ không muốn tham gia nhiều hoạt động như thế, cô vắt óc nghĩ cách thoát ra để tới thư viện cùng với Cao Mạc, nhưng đều thất bại.
Những hoạt động này, đều phân về từng phòng ký túc, chỉ có mấy người
với nhau, thoáng nhìn là thấy ngay. Không nhiệt tình với các hoạt động
của tập thể thì không có vấn đề gì, nhưng mới bắt đầu mà đã công khai
phản kháng, sẽ mang tới rắc rối cho những người xung quanh, hơn nữa bản
thân sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người. Cao Mạc đương nhiên cũng rất hiểu điều này. Khi Quyển Nhĩ xin lỗi nói không thể đi cùng
anh, anh tỏ ra hiểu biết, vỗ vỗ vào vai cô, "Lúc nào biểu diễn, dành cho anh một chỗ, anh sẽ tới cổ vũ".
"Phòng bọn em sẽ chuẩn bị một tiết mục múa, nhưng có được biểu diễn
hay không còn chưa biết. Nghe nói các tiết mục cũng sẽ được lựa chọn gắt gao, mười chỉ chọn một thôi." Quyển Nhĩ muốn nhường hết, cho cô làm
khán giả, làm người cổ vũ, là cô thấy vui nhất. Từ nhỏ tới lớn Quyển Nhĩ lên sân khấu rất nhiều lần, có lần là để biểu diễn, có lần là để diễn
thuyết, cũng có lần lên nhận thưởng. Có điều cho dù có phải nói hay
không phải nói gì, cho dù sân khấu đó nhỏ và thấp tới mức nào, cô cũng
đều cảm thấy có chút hồi hộp, dường như những khuôn mặt thân thuộc dưới
kia bỗng trở nên xa lạ, cảm giác như mình đang bị cô lập vậy. Cô không
thích cảm giác đó, nhưng trong hồ sơ đều ghi chép rất rõ sở trường của
từng học sinh, người hướng dẫn đã yêu cầu cô lựa chọn, hoặc là khiêu vũ
hoặc là biểu diễn.
Các cô bạn cùng phòng cũng là những người rất có tài năng, chỉ có
điều vẫn đang được giấu kín. Kết quả sau khi bàn bạc là chọn một điệu
múa dân tộc, sáu người mặc trang phục của sáu dân tộc khác nhau. Tiết
mục kiểu này vừa vui nhộn lại không quá phô trương, rất hợp với ý của
Quyển Nhĩ. Có điều cô cũng ngờ rằng mục đích của mọi người đều giống
nhau, đều hy vọng tiết mục đó không được chọn. Sở Phi Bình phụ trách
biên đạo và giàn dựng, phục trang thì Tôn MộcNamnói có thể mượn được,
mấy người còn lại chỉ phải chịu trách nhiệm luyện tập chăm chỉ thôi.
Ngoài Hà Bố ra, những người khác đều đã biết múa căn bản, vì vậy chỉ
luyện tập vài lần là đã thuần thục. Hà Bố tự yêu cầu được múa điệu múa
của dân tộc Tây Tạng, cô ấy giải thích rằng, điệu múa ấy với đấu vật gần giống nhau, cô dễ dàng nắm bắt hơn.
"Chắc cũng không đến nỗi nào. Các tiết mục của nữ sinh bao năm qua
đều được ưu tiên. Số lượng tiết mục lúc nào cũng nhiều hơn các tiết mục
của nam sinh đến gấp đôi." Cao Mạc cười nói.
Quả thật, một tuần sau, điệu múa dân tộc của bọn họ hiển hách mà có
mặt trong danh sách các tiết mục biểu diễn trong chương trình đón tiếp
tân sinh viên với chủ đề Khắp nơi cùng chúc mừng. Tiếp theo là phải biễu diễn kết hợp, bởi vì sẽ diễn ở hội trường lớn của trường, đương nhiên
không thể quá sơ sài, bất cẩn.
Khi đi diễn tập, Quyển Nhĩ lại gặp Đinh Mùi, anh ta cùng với một chị
khóa trên dẫn chương trình cho buổi liên hoan. Nói là khóa trên, nhưng
nghe nói Diêu Sênh là thần đồng được học vượt cấp, tuổi có khi còn ít
hơn các tân sinh viên. Cô ấy thông minh, lại năng động hoạt bát, Quyển
Nhĩ cảm thấy việc dẫn chương trình đối với cô ấy dễ như trở bàn tay,
thật đáng ngưỡng mộ. Đinh Mùi mặc dù cũng không phải tệ, nhưng hai người đứng cùng nhau thì lập tức sẽ nhìn ra ai mới là nhân vật chính trên sân khấu. Diêu Sênh chính là một ngôi sao tỏa ra hào quang lấp lánh.
Đương nhiên, Đinh Mùi cũng rất hiểu điều đó. Anh coi việc tham gia
hoạt động lần này như một công việc, chuẩn bị và học hỏi rất nghiêm túc. Mỗi lần Quyển Nhĩ đi diễn tập, đều nhìn thấy anh ta hoặc là đứng một
mình học lời dẫn, hoặc là đang bàn luận điều gì đó với người trong tổ
công tác, hoặc cùng tập dẫn chương trình với Diêu Sênh. Chỉ mấy ngày
sau, khả năng dẫn của anh đã ổn định hơn rất nhiều, dần dần có thể phối
hợp tung hứng cùng với Diêu Sênh, đúng là tiến bộ thần tốc.
Ngày biểu diễn chính thức, Quyển Nhĩ đã phạm một sai sót nhỏ, cô giẫm vào tay áo dài lượt thượt của chính mình, kết quả là lúc cần vung lên,
thì lại bị dính chặt ở đấy, khiến mọi người ồ lên cười, có điều nó cũng
rất phù hợp với chủ đề Khắp nơi cùng chúc mừng. Cao Mạc ngồi phía dưới
cũng không nhịn được cười, anh cười là vì Quyển Nhĩ trong tình huống đó
vẫn kiên cường trấn tĩnh, nhấc chân lên để hất tay áo, cố tình làm như
động tác vừa rồi là được sắp đặt, rồi lại tiếp tục múa như không có
chuyện gì xảy ra.
Lục Quyển Nhĩ chính là người có bản lĩnh như thế, làm tốt hay không không nói vội, nhưng luôn làm trọn vẹn bổn phận của mình.
Quyển Nhĩ ra sau cánh gà thay quần áo, sau đó chen vào ngồi cạnh Cao
Mạc, cùng anh xem các tiết mục còn lại. Tiết mục của cô biểu diễn ngay
đầu, còn tới một nửa chương trình để cô yên tâm ngồi dưới thưởng thức.
"Cô kia chuẩn bị ôm lấy bụng rồi cuộn tròn lại." Tiểu phẩm đang diễn
trên sân khấu, cô đã xem qua mấy lần, nội dung nắm rõ như lòng bàn tay,
vì thế không nhịn được mà kể với Cao Mạc. Cô chỉ cảm thấy rất vui, như
đang cùng mọi người xem ti vi thôi, thảo luận về diễn biến tình tiết của vở kịch là điều hết sức bình thường.
"Đừng nói nữa." Cao Mạc đột nhiên ngắt lời cô, giọng anh không lớn
lắm nhưng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, khiến nụ cười của Quyển Nhĩ như
đóng băng trên mặt.
Cao Mạc luôn chăm chú nhìn lên sân khấu, không hề nhìn Quyển Nhĩ. Cô
ấy nói to như vậy làm ảnh hưởng tới mọi người xung quanh, cũng làm ảnh
hưởng tới hiệu quả của tiết mục đang diễn trên sân khấu. Im lặng và tập
trung ngồi xem người khác biểu diễn là bày tỏ sự tôn trọng tối thiểu cần có. Anh nói nhỏ để nhắc nhở cô, chính là vì không muốn cô bị người khác liếc xéo.
Quyển Nhĩ nghệt ra nhìn nửa khuôn mặt bên này của Cao Mạc, ánh đèn
trên sân khấu chiếu từ hướng khác tới, nên chỉ nhìn thấy anh mờ mờ trong bóng tối, cô không tỏ thái độ, nhưng cũng không nói gì nữa.
Quyển Nhĩ từ từ quay người ngồi thẳng trên ghế, từ từ thả lỏng cơ
thể, tựa vào lưng ghế. Cô biết tối nay mình có phần quá khích, sau khi
ngồi xuống cạnh anh đã nói liên tục không ngừng, cứ như miệng mình không còn theo sự điều khiển của bản thân nữa, một mực muốn bày tỏ quan điểm. Cô buồn bã thu người trong chiếc ghế, một buổi tối đẹp thế này, mà lại
bị chính mình phá hỏng.
Đột nhiên Quyển Nhĩ cảm thấy có người nắm lấy bàn tay đang đặt trên
thành ghế của cô, đầu tiên là nhẹ nhàng đặt lên, sau đó nắm chặt lấy rồi cứ giữ như thế. Cô quay sang nhìn anh, nhưng anh vẫn nhìn lên sân khấu, nét mặt và tư thế không có gì thay đổi, như thể anh không phải là chủ
nhân của bàn tay đó vậy.
Vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của Cao Mạc khiến Quyển Nhĩ bực
bội, cô bắt đầu nhẹ nhàng dùng sức, định rút tay về. Nhưng cô vừa động
đậy, anh càng nắm chặt hơn, bàn tay kia cũng đặt lên, kéo tay cô ôm chặt trước ngực.
Hành động đó của anh khiến Quyển Nhĩ sợ hãi, cứng đơ người trên ghế,
mặc cho anh cầm tay. Đương nhiên cô cũng biết, nếu trở thành người yêu
thì sẽ có những đụng chạm như thế này. Nhưng họ vẫn chưa đến mức ấy, đột nhiên thân mật thế này, khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.
Từ chối? Cô sợ Cao Mạc sẽ hiểu lầm là cô không có cảm tình với anh.
Nhưng cứ mặc cho anh làm vậy, liệu có thể hiện rằng cô quá tùy tiện, quá dễ bắt nạt hay không? Huống hồ xung quanh đều là bạn học của cô, anh
vẫn chưa phải là bạn trai, nếu bị nhìn thấy, cô biết giải thích thế nào? Mỗi lúc nghĩ đến điều này, cô lại rút tay mình lại, muốn thoát khỏi sự
khống chế của bàn tay kia.
Việc anh đột ngột nắm tay Quyển Nhĩ không khiến cô có cảm giác mặt
nóng bừng tim đập thình thịch, mà ngược lại còn cảm thấy sợ hãi, do dự.
Cô thật sự không hiểu vì sao mình lại có phản ứng như thế, cử chỉ này
của Cao Mạc, chẳng phải là điều cô chờ mong từ lâu sao? Chẳng phải nên
vui mừng sao? Nhưng theo quan điểm của bản thân, cô vẫn muốn có cái gì
đó chính thức, phải biết rõ tâm tư tình cảm của nhau rồi mới từ từ tiến
triển. Nhảy vọt ba cấp thế này, cô không thích ứng kịp, trái tim dường
như cũng phối hợp rất ăn ý, đập thình thịch không ngừng, cô phải giữ
chặt ngực mới có thể khiến nó không nhảy nữa.
Cao Mạc cảm nhận được điều gì đó, thả lỏng tay, Quyển Nhĩ muốn rút tay về nhưng vẫn bị bàn tay anh nắm giữ.
Quyển Nhĩ đành phải giấu bàn tay xuống dưới thành ghế, cánh tay hai
người đều chúc xuống, nét mặt và tư thế đều gượng gạo như nhau.
Buổi biểu diễn kết thúc, Cao Mạc kéo cô ra khỏi hội trường. Trong đám người đông đúc đang chen lấn để ra ngoài, anh đột nhiên dừng lại, nắm
chặt tay cô, "Lục Quyển Nhĩ, anh chỉ buông tay em ra một lần thôi, nếu
em còn chưa chuẩn bị tâm lý, thì hãy thu tay về đi". Anh nói xong liền
buông tay cô ra.
Cảm giác ấm áp vì được nắm thật chặt biến mất, thay vào đó là những
luồng gió lạnh luồn qua các kẽ tay. Quyển Nhĩ cúi đầu nhìn bàn tay mình, không phải là cô không có chuẩn bị, nhưng khi anh nắm tay cô, sao cảm
giác lúc đó lại khác lạ như thế?Taycủa Cao Mạc ngay bên cạnh tay cô, anh buông tay là vì muốn cô làm theo sự mách bảo của trái tim. Nếu lần này
cô đưa tay ra, phải chăng đó chính là thay lời tỏ tình?