Quỳnh Châu Toái Viên

Chương 2: Chương 2




Chương thứ hai

Hai người ngục tốt thất kinh, lão Trương phản ứng nhanh, xoay người lại một chưởng bổ tới. Người nọ hừ lạnh một tiếng: “Muốn chết sao!” Song chưởng liền phát ra, bổ ngay giữa đầu hai người. Hai người ngục tốt ngay cả hô một tiếng cũng chưa kịp, liền đầu rơi máu chảy mà ngã xuống đất đoạn khí.

Người nọ nhíu mày, chân đá văng hai cỗ tử thi trên mặt đất, chậm rãi đi tới trước người Tử Ngộ.

Tại góc tường, Tử Ngộ vốn đã đánh mất thần trí đột nhiên thanh tỉnh lại, mở hai mắt yên lặng nhìn thân ảnh trong bóng tối. Trong ánh mắt, tinh quang bắn ra bốn phía, tựa như đang nghĩ tới điều gì vui mừng.

Người nọ không lên tiếng, mặc hắn tùy ý quan sát. Một lát sau, ánh sáng trong mắt Tử Ngộ phai nhạt dần, hắn nhận ra người trước mắt không phải người trong lòng mình kỳ vọng. Trong bóng tối, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười tự giễu, thấp giọng nói: “Đa tạ tráng sĩ ra tay cứu giúp!”

Người nọ chính là Triệu Hi, vừa rồi vội vã từ trong phủ tới thiên lao. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, chính mình tới được nơi này rồi thì vừa lúc thấy được một màn không thể nhận. Thu Tử Ngộ tỉnh táo lại nhất định rất thống khổ. Ai biết được, nghe ngữ khí của hắn, dường như chuyện tình mới vừa rồi như chưa hề phát sinh, vẫn bình tĩnh như trước! Loại thái độ đạm mạc này khiến cho Triệu Hi vô cùng bất mãn: “Ngươi bị người làm nhục như vậy, không cảm thấy thẹn sao?”

Hai tay Tử Ngộ bất giác mà xoa bụng, cảm thấy hơi đau đớn làm hắn có chút kinh hãi, nỗ lực xoa vỗ về bụng, nhẹ giọng nói: “Cảm thấy thẹn sao? Từ Đại Chư Hoàng triều sáng lập lên tới nay, Thu Tử Ngộ chính là nhi tử của một đại gian thần, rơi vào kết cục như vậy, chẳng phải vẫn đang để cho người người múa trống chê cưới (đoạn này dịch nghĩa ra rất khó hiểu, ta dùng lời thay thế a)? Cảm thấy thẹn…”Hắn cúi đầu nở nụ cười một tiếng: “Hai chữ này cùng ta không liên quan!”

Trong lòng Triệu Hi tức giận không cách nào giải tỏa. Nghe được hắn nói hời hợt như vậy, giống như mọi chuyện không hề liên quan tới mình, tâm trạng càng phẫn hận. Nghĩ rằng ngươi sao có thể hạ lưu vô sỉ như vậy, sự tình đến mức này cũng có thể thờ ơ! Hắn nghĩ tưởng sai, tức giận bừng bừng, một chưởng trong tay bổ tới. Tử Ngộ bản thân bị trọng thương, lại vừa chịu khổ lăng nhục, mắt mở trừng trừng nhìn chưởng phong kia huy tới, cử động thân thể là không có khả năng, chỉ có thể hơi nghiêng đi thân mình, bảo vệ bụng. Một chưởng kia liền hung hăng đánh lên lưng hắn.

Tử Ngộ chống đỡ không được, thân thể yếu đuối, một ngụm máu tươi cũng kiềm chế không được nữa, phun tới vạt áo phía trước. Y phục của hắn bị hai người ngục tốt xé thành mảnh nhỏ, ngoại trừ vạt áo trước còn lại một mảnh vải nhỏ, toàn bộ thân thể đều hoàn toàn lộ ra không có gì khác biệt.

Triệu Hi sau khi đánh ra một chưởng kia, một hơi hờn dỗi phát tiết ra, liền mơ hồ nghĩ có vài phần không thích hợp. Nhưng lòng tự phụ của hắn rất cao, sẽ không vì chuyện mình đã làm ra mà nghĩ lại. Chuyện tốt cũng được, chuyện xấu cũng được, làm liền làm, tuyệt không cho rằng sẽ sai lầm, lúc này cũng như vậy.

Thị lực của hắn vô cùng tốt, trong bóng tối vẫn có thể nhìn ra y phục trên người Tử Ngộ từ lâu bị xé nát, toàn bộ thân thể một tấc đều lộ ra ngoài, không khỏi nhíu mày. Hắn liền cởi áo khoác của chính mình, vừa vặn phủ lên nửa người dưới trần trụi của Tử Ngộ.

Tử Ngộ ho hai tiếng, nỗ lực chống đỡ ngồi dậy, dựa lưng vào tường, miễn cưỡng lên tiếng nói tạ ơn: “Đa tạ!”

Triệu Hi xoay người, đưa lưng về phía hắn: “Ngươi không cần cảm tạ ta, ta cũng chỉ là tới nhìn bộ dạng chật vật của ngươi một chút!”

Tử Ngộ chỉ cảm thấy ngực trướng đau nhức không chịu nổi, lưng đau đến nỗi khớp xương như muốn gãy. Biết mới vừa rồi bị một chưởng kia thương không nhẹ, số chết cắn răng nhịn xuống, nhưng nói không ra lời. Chật vật sao? Hắn nâng lên một chút khóe miệng, hình dáng này có thể dùng hai chữ chật vật để miêu tả hay sao?

Trong thiên lao hắc ám, hai người hô hấp một nhẹ một nặng, tạo ra một bầu không khí áp lực, quỉ bí. Triệu Hi nghĩ chính bị loại khí tức vô hình này ép tới có chút khó chịu. Không muốn tiếp tục ở đây, quay đầu lại nhìn hai thi thể trên mặt đất, nghĩ mau chóng xử lý rồi rời đi nơi này.

Tử Ngộ hơi tỉnh lại một chút, thấy người xa lạ kia quay đầu lại nhìn đống thi thể trên mặt đất, biết hắn là đang lo lắng xử trí như thế nào, thở dài: Người này vốn không quen biết nhưng lại cứu mình, khiến chính mình không phải chịu nhục lần thứ hai, đã là thiên đại ân huệ a! Chính mình còn có thể sống được bao lâu cũng không rõ, dù lại có thêm tội danh sát nhân cũng không đáng ngại!

Hắn nghĩ vậy, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi nhanh đi! Hai người này cứ để ở chỗ này cùng ta cũng tốt! Trong thiên lao chỉ có một mình, có thêm hai người chết ở cùng, chí ít ta còn cảm giác được mình vẫn còn sống!”

Triệu Hi lạnh lùng nói: “Hiện tại còn sống thì sao? Chờ thêm vài ngày ngươi còn có thể sống được sao?”

Tử Ngộ tiếp tục xoa bụng: “Có thể sống đương nhiên là tốt!”

Triệu Hi tức giận nói: “Ngươi làm ơn có một chút khí phách nam tử a! Nam tử hán đại trượng phu, chết liền đã chết. Cha và ca ca ngươi tuy rằng tội ác chồng chất, lúc thụ hình thì cũng không phải chịu dạng uất ức này!”

Tử Ngộ chấn động: “Cha ta cùng đại ca…”

Triệu Hi cắt đứt lời của hắn: “Chính ngọ hôm nay bọn họ sẽ bị xử lăng trì!”

Tử Ngộ ngực đau đến không thở nổi: “Lăng trì…” Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống: Cha, ca ca, ta xin lỗi các ngươi! Thế nhưng, nếu không phải các ngươi làm ra rất nhiều việc sai lầm, ta sao lại…sao lại…

Triệu Hi tiếp tục nói: “Hình phạt của ngươi còn chưa ra quyết định cuối cùng. Dù là chết, cũng sẽ không giống như cha và ca ca ngươi bị chết thống khổ như vậy, cùng lắm là chém đầu mà thôi! Một đao chém xuống liền vô tri vô giác.” Hắn nhíu nhíu mày: Đối mặt người mình mong nhớ sáu năm này, không rõ chính mình vì sao còn có thể nói ra một cách lãnh huyết vô tình như vậy.

Tử Ngộ cười khổ một tiếng, ánh mắt chậm rãi dời xuống bụng: “Chém đầu sao? Dù là ta tình nguyện chịu chết, thế nào có thể nhẫn tâm khiến…”Hắn đột nhiên ngừng nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn Triệu Hi: “Việc tối nay đa tạ ngươi, ngươi đi nhanh đi!”

Triệu Hi vốn thập phần chán ghét thứ mùi khó ngửi trong thiên lao. Lúc này nhìn hai tròng mắt sáng sủa của Thu Tử Ngộ, càng nghĩ mùi này cũng tự giảm bớt vài phần. Trong lòng hắn ngổn ngang suy nghĩ, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc có hay không giúp cha và ca ca ngươi làm những chuyện táng tận lương tâm này?”

Thu Tử Ngộ ngạc nhiên dừng lại: người này rốt cuộc là ai, đêm khuya lẻn vào thiên lao, có lẽ công phu không kém! Là ai lại quan tâm chuyện của mình như vậy? Lẽ nào… Làm sao có thể! Hắn cười khổ một chút, không ngờ lại đến tình trạng này, chính mình dĩ nhiên còn đối với người nọ ôm kỳ vọng!

Hắn chậm rãi rũ xuống mi mắt: “Giúp thì làm sao, không giúp lại làm sao? Dù là chưa từng giúp, ta vẫn là Thu Thân nhi tử, đệ đệ của Thu Tử Tỉnh!”

Triệu Hi sửng sốt, trong lòng tự dưng nổi lên phiền muộn: đúng vậy, dù là hỏi được rõ ràng rồi thì làm sao? Tài cán vì hắn rửa tội danh sao? Có thể cứu hắn ra khỏi chỗ lao ngục u ám này sao? Mới vừa rồi chính mình còn…

Hắn đột nhiên nghĩ thập phần bất an: “Ngươi… Ta vừa đánh ngươi một chưởng, ngươi có hay không…”

Tử Ngộ cắt đứt lời của hắn: “Lời nói của ta bỉ ổi như vậy, ngươi đương nhiên sẽ giận dữ.” Hắn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Triệu Hi: “Các hạ chắc là một chính nhân quân tử! Chỉ là…nếu muốn làm một quân tử, liền đêm hôm khuya khoắt không lên xuất hiện ở chỗ này.” Đi nhanh đi! Ở đây cũng không phải là chỗ tốt, nếu bị người khác phát hiện, dù ngươi có công lực tái thế chỉ sợ cũng không chạy thoát được a!

Triệu Hi không ngờ hắn đột nhiên nói ra lời băng lãnh như vậy, tức giận đến phát nghẹn, oán hận cắn răng: “Nếu ta thời gian tới…ngươi từ lâu…” vế sau không có nói ra, thân ảnh đơn độc mỏng manh đang dựa vào tường kia hung hăng đâm vào tim của hắn. Lời ác độc nghẹn ở hầu, không cánh nào nhẫn tâm phun ra!

Triệu Hi từ xưa đến nay tuy rằng không có nói những lời ác độc, nhưng vẫn cảm thấy người này không biết phân biệt phải trái, lạnh lùng vô tình. Mình cần gì nhớ mãi không quên một người như vậy? Đơn giản giậm chân một cái, bước ra cửa lao. Tới cửa, do dự chốc lát, nhặt lấy cái khóa trên mặt đất, đem cửa lao một lần nữa khóa lại cẩn thận. Không muốn nhìn thấy trong lao Thu Tử Ngộ nữa, phi thân hướng về thiên lao đại môn chạy gấp đi. Một lát sau, trong thiên lao u ám chỉ còn lại có nửa chết nửa sống Thu Tử Ngộ cùng hai cái thi thể.

Thu Tử Ngộ phát hiện xung quanh không còn người sống, nhịn không được rên rỉ một tiếng. “Oa ” một tiếng liền nôn ra hai ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn tựa trên tường đá, không thể động đậy.

Hắn hơi nhắm lại hai mắt muốn nghỉ tạm chốc lát, lại bị toàn thấn cao thấp không chỗ không đau đớn quấn lấy, cười khổ một tiếng: chung quy mình là thân thể phàm thai, trọng thương như vậy cũng chữa trị không được a! Chỉ không biết trong bụng thai nhi có việc gì hay không?

Hắn nhớ tới ngày trước để được thấy người nọ một chút giả vờ nhu tình mừng rỡ, không tiếc tất cả đổi lấy một viên bích linh đan ăn vào, mạnh mẽ cải biến thể chất, cam tâm tình nguyện thay người nọ dựng dục sinh con. Hắn chung quy là thân nam nhi, loại chuyện này thế nào có thể nói cho người ngoài biết. Ngoại trừ thiếp thân thị nữ Họa Phiến biết ra, liền ngay cả phụ thân của hài tử cũng không báo cho biết.

Bức tường phía sau lạnh thấu xương, hắn cật lực địa giơ tay lên, đem y phục trên người che đi toàn bộ bụng. Phải chém đầu sao? Chính mình phải chết cũng thì thôi, chỉ thương cảm trong bụng hài tử ngay cả cái phúc được nhìn thế giới này cũng không có!

Hối hận sao? Hắn tin tưởng chính mình cũng không hối hận, thế nhưng… Có thể chính hắn hẳn là chờ sau khi hài tử xuất thế sẽ đem chứng cứ phạm tội này ra. Chỉ là, trông thấy người nọ lúc tế bái Tống Tướng quân thì khóc rống rơi nước mắt. Loại cảm giác thống khổ, ẩn nhẫn, phẫn nộ này cuối cùng phá vỡ quyết định của hắn.

Tử Ngộ cúi đầu thở dài, ở trong lòng cùng hài tử trò chuyện: bảo bối, có cha cùng ngươi! Đừng sợ, thật sự tới lúc đó rồi, cha nắm bàn tay nhỏ bé của ngươi cùng đi, có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.