Tác giả: Thiên Phàm Vũ Điệu
Thể loại: Nam nam sinh tử, ngược thân ngược tâm, nhất thụ nhất công (lúc đầu là nhất thụ đa công) HE
Editor: Nguyệt Mẫn
==========
Chương 39
Thu Tử Ngộ không kịp ngăn lại mọi thứ đã bị Họa Phiến bộc bạch, nhịn không được thở dài trong lòng: cuối cùng nói ra ! Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, không muốn nhìn tới biểu tình của Vân Ngọc lúc này.
Vân Ngọc kinh hãi không hiểu, đột nhiên nhảy đến trước mặt Họa Phiến, lớn tiếng quát hỏi: “Kẻ xấu nào? Đứa nhỏ nào?”
Họa Phiến liếc hắn một cái, vừa muốn trả lời, lại nghe thấy Trần Tố Hà thét to: “Tên tiểu tặc kia, mau thoát huyệt đạo cho ta!”
Vân Ngọc hung tợn trở lại, hướng Trần Tố Hà hét lớn một tiếng: “Đi ra ngoài!” Hai tay tề huy, Trần Tố Hà bị một chưởng đánh bay ra ngoài, y đồng thời thuận tay kéo lại cánh cửa.
Họa Phiến lạnh lùng mở miệng: “Vân tướng quân hảo công phu, hảo sát khí!”
Vân Ngọc không để ý tới lời châm chọc của nàng, trầm mặt tiếp tục hỏi: “Ngươi vừa nói là kẻ xấu? Sao lại liên quan đến đứa nhỏ?”
Họa Phiến nhìn Thu Tử Ngộ, mắt thấy chủ tử hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt an tường giống như đang nằm ngủ, nàng trong lòng bỗng nhiên đau xót: thiếu gia, ngươi phải chịu nhiều đau khổ như vậy, tên họ Vân kia một chút cũng không biết, ta cũng chẳng cần giấu giếm nữa, xin ngươi hãy tha thứ cho ta!
Nàng quay đầu lại thản nhiên nhìn Vân Ngọc, chậm rãi mở miệng: “Đêm thiếu gia ở lại khách *** đã bị kẻ xấu gây thương tích, ngay cả thai nhi trong bụng cũng như vậy mà mất đi. Vân tướng quân cũng biết, thai nhi ấy là thân sinh cốt nhục của ai không?”
Vân Ngọc trong lòng ẩn ẩn như có dự cảm không tốt, ra vẻ trấn định: “Hắn là một cái nam tử, làm sao có thể hoài thai được?”
Họa Phiếm vẫn bình thản: “Vân tướng quân, trên đời này chỉ có thiếu gia mới cuồng dại si tình yêu ngươi như vậy, ngay cả bản thân cũng không ngại dùng Bích Linh Châu biến đổi thể chế mà hoài thai, không quan tâm đến an nguy của mình mà lưu lại con nối dõi cho ngươi. Chỉ tiếc, tri nhân tri diện bất tri tâm, một khi tình hình bị xáo trộn ngươi xưa đã trở mặt. Thiếu gia mang theo còn lâm vào cảnh khó khăn, vì bảo trụ thai nhi, không tiếc chịu nhục, dạo phố lưu đày, toàn bộ chỉ vì đứa nhỏ trong bụng mà thôi……” Nàng cuối cùng vẫn không nhẫn nại được, nức nở khóc: “Thật vất vả lắm mới bảo vệ được tính mạng, ngày bị lưu đày còn bị hãm hại, không chỉ mất trí nhớ, ngay cả thai nhi……thai nhi………cũng không còn………”
Vân Ngọc thân hình hơi hơi nhoáng lên một cái, trong nháy mắt y cảm thấy đứng có chút không vững: Bích Liên Châu…….Lẽ nào kẻ xấu kia, chính là y sao? Còn đứa nhỏ…..Chính là cốt nhục của mình? Ta không có, không thể như vậy ,không thể như vậy …..Ta chỉ là nhất thời nóng nảy…. nghĩ rằng ngươi cùng tên họ Triệu kia tại sao lại thân cận như thế! Nhưng mà ta đã hại ngươi, chính là ta chưa bao giờ nghĩ tới tính mạng của ngươi! Tử Ngộ………
Y mạnh mẽ nhảy đến trước giường, kéo áo ngủ bằng gấm lên rồi đem Thu Tử Ngộ chặt chẽ ôm vào ngực, thanh âm có chút run rẩy: “Ngươi nói, đứa nhỏ kia chính là con của ta sao?”
Thu Tử Ngộ bị hắn kích động đến chóng mặt, mắt hắn vẫn nhắm giống như không có tinh thần để ý đến câu hỏi của y. Họa Phiến rơi lệ đáp: “Vân tướng quân, đứa nhỏ kia vốn đã không còn, nhưng đó chính là cốt nhục của ngươi a!”
Vân Ngọc cả người run rẩy, theo bản năng mà ôm chặt lấy Thu Tử Ngộ, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, xoay người liền đi, Họa Phiến kinh hãi: “Ngươi buông thiếu gia ra!”
Vân Ngọc im lặng, tay ôm lấy Thu Tử Ngộ còn tay kia nhẹ nhàng vung lên cửa môn liền bật mở rồi nhanh chóng phi thân ra ngoài. Thu Tử Ngộ khí hư lực nhược, ngược từng cơn đau đến không thở nổi, trong lòng hắn biết dù có giãy dụa cũng vô dụng, vạn nhất không cẩn thận e rằng có thể ảnh hưởng đến thai nhi, yên lặng thở dài mặc cho Vân Ngọc đem hắn phi thân ra khỏi thượng thư phủ.
Đêm lạnh như nước, mặc dù có áo ngủ bằng gấm nhưng Thu Tử Ngộ vẫn cảm thấy có chút rét lạnh, hít vào một ngụm khí đã nhịn không được mà khụ ra.
Vân Ngọc một tiếng cũng không nói đến lúc này chợt nghe thấy hắn ho khan mới dừng lại cước bộ, một tay cởi áo của y ra rồi đắp lên người hắn, chỉ để lộ ánh mắt cùng cái mũ rồi mới cẩn thận ôm lại vào ngực, hướng phía trước tiếp tục đi đến. Lúc này đây cũng chưa dùng tới khinh công, an an phận phận từng bước một rời khỏi.
Thu Tử Ngộ có chút mê man, hành động của y như vậy lại khiến cho hắn sinh ảo giác nhớ lại thời gian cùng nhau thân mật năm xưa, một Vân Ngọc ôn nhu chân thành đến ngay cả chính mình cũng lạc vào hư tình giả ý, lún sâu đến không thể thoát ra.
Hắn nhịn không được cười khổ, cơn đau ở ngực cũng đã giảm đi vài phần, nếu không phải loại dược này khiến cho người khác đau đớn, dù chỉ còn một chút ẩn ẩn đau vẫn có thể hiểu được Trần Tố Hà hiển nhiên không lừa gạt hắn, độc dược rốt cục vẫn chưa tái phát dâng lên. Nhưng mà đau đớn đã trút đi toàn bộ khí lực của hắn, mệt mỏi cũng có hầu như mỗi khi nhắm mắt lại thì buồn ngủ vô cùng, chỉ chốc lát sau hắn quả thực trầm trầm đã ngủ.
Khi tỉnh lại phát hiện chính mình đang nằm trên sa trướng đàn mộc, Vân Ngọc ngồi bên cạnh thất thần hình hắn.
Thu Tử Ngộ mở mắt mỉm cười khiến Vân Ngọc từ trong cõi mộng kéo ra, y vội vàng tiến lại: “Tỉnh rồi?”
Tử Ngộ gật đầu, thân thể xanh xao cố sức ngồi dậy, Vân Ngọc nhanh chóng vươn tay để hắn tựa vào mình, bản thân ngồi bên mép giường, hai mắt không chút lơ đảng nhìn vào khuôn mặt kia.
Tử Ngộ yên lặng thở dài: Đã hơn một năm rồi, tại sao hắn vẫn như một đứa trẻ vậy? Hắn nâng tay làm động tác viết rồi nhìn Vân Ngọc.
Y chợt tỉnh ngộ vội vàng đứng lên đi đến bàn lấy ra bút nghiên giấy mực, tự tay trải giấy rồi đưa bút đến cho Thu Tử Ngộ.
Hắn tiếp nhận trầm ngậm một lát lại viết: “Đây là đâu? Ngươi mang ta đến đây làm gì?”
Vân Ngọc nhìn nét chữ trên khuôn mặt không khỏi lộ ra nét chua xót, y cúi đầu yên lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, hai mắt hướng nhìn Tử Ngộ mở miệng nói: “Mọi chuyện Họa Phiến nói đều là sự thật sao?”
Thu Tử Ngộ cười cười đề bút tiếp tục viết: “Thật thì sao mà giả thì sao chứ? Tất cả đã sớm trở thành quá khứ và ta cũng không muốn nhắc lại nữa!”
Vân Ngọc nhíu mày nói: “Ta thấy ngươi có vẻ còn nhớ chuyện trước kia, tại sao Họa Phiến lại nói ngươi mất trí không thể nói được?”
Thu Tử Ngộ chậm rãi viết: “Thật ra là không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng mà có một số điều ngoài ý muốn đã khiến ra nhớ lại.”
Vân Ngọc gật đầu, lại hỏi: “Đứa nhỏ kia là cốt nhục của ta, đúng không?”
Thu Tử Ngộ tay hơi run lên miễn cưỡng áp chế cảm xúc, viết thật nhanh: “Đã mất rồi, của ai còn quan trọng sao?”
Ánh mắt đau xót càng lúc càng rõ ràng, y ngơ ngác nhìn nét chữ trên mảnh giấy, sau một lúc lâu mới nói: “Ta không biết, đêm đó. . . . . . Ta. . . . . . Ta điên rồi!”
Thu Tử Ngộ lắc đầu, bút viết không ngừng: “Tống tướng quân đối với ngươi ân trọng như núinhưng cha ta cha hại chết tống tướng quân, đến bây giờ cho dù ngươi có giết ta cũng không đủ!” Ngòi bút viết liên hồi: “Ta chỉ thương cho đứa nhỏ trong bụng, cho dù như thế nào thì đứa nhỏ này vẫn vô tội.Vân tướng quân, hiện giờ ta lại có đứa nhỏ, ngươi nếu còn muốn báo thù xin hãy chờ ta sinh nó ra rồi hãy động thủ. Ngươi thả yên tâm, ta đã ăn vào kịch độc, ngày sinh cũng chính là ngày chết, chỉ cần tướng quân không thương tổn đến nó, dù có đem Thu Tử Ngộ bầm thây vạn đoạn ta sẽ không câu oán hận.”
Vân Ngọc nâng lên hai mắt, đột nhiên hỏi: “Đứa nhỏ hiện tại là của Triệu Hi sao?”
Tử ngộ hơi hơi chần chờ một lát, cuối cùng gật gật đầu, ngòi bút phóng nhanh: “Vântướng quân, Thu Tử Ngộ tuyệt không nuốt lời, mong ngươi buông tha hài tử của ta!”
Vân Ngọc phút chốc đứng dậy, vẻ mặt lại có vài phần kích động, cước bộ dừng trên chiếc ghế nhỏ “Rầm rầm rầm” Thanh âm quá nhàm chán y lại đi lòng vòng một lát rồi mới trở về bên giường, trầm thanh hỏi: “Ngươi mới vừa nói ăn xong kịch độc, là ai hạ độc thủ?”
Thu Tử Ngộ ý cười vẫn thản nhiên đương nhiên hiểu được y vẫn chưa nhìn thấy Trần Tố Hà bắt chính mình uống thuốc độc, đầu hơi nghiêng nghiêng, lại viết: “Là ta tự nguyện dùng, không ai bắt ép cả. Người nọ còn rất tốt mới đành lòng không giết con của ta, hứa rằng dùng loại độc này một tháng sau sinh hạ đứa nhỏ mới có thể phát tác!”
Vân Ngọc tâm như chìm xuống, vội vàng hỏi: “Có biết đó là loại độc gì không? Có thể giải không?”
Thu Tử Ngộ kỳ quái liếc y một cái: ngươi không phải muốn ta chết sao? Hỏi cái này làm gì? Lại viết : “Không biết, chỉ cần có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ, không có thuốc giải cũng được! Thu Tử Ngộ nghiệp chướng nặng nề, sớm đáng chết , làm phiền vân tướng quân quan tâm!”
Vân Ngọc nhìn cây bút trên tay hắn, trán gân xanh thình thịch nổi hẳn lên, đột nhiên dương tay, một phen chụp cán bút trên tay Tử Ngộ, cả giận nói: “Ngươimuốn chết sao?”
Thu Tử Ngộ bị y thình lình nổi giận làm cho hoảng sợ, hơi hơi nhíu nhíu mày không rõ chính mình viết sai lầm rồi chăng, tại sao lại đem đại ma đầu này chọc giận đến vậy! Giữa hoảng hốt giống như lại tái diễn lại câu chuyện của cái đêm tàn nhẫn kia, lần đó, cũng vì một câu nói sai xót khiến cho Vân Ngọc phát cuồng mà cưỡng ép hắn, khiến cho thai nhi còn chưa có hình thành phải rời đi.
Hắn hơi hơi nhắm mắt rồi lại hé ra nhìn vào Vân Ngọc, ánh mắt còn lộ ra tia khẩn cần sâu sắc, hai tay hắn chậm rãi xoa bụng, chặt chẽ bảo vệ, không bao giờ cho đứa nhỏ biến mất nữa.
Vân Ngọc nhìn thấy động tác của hắn trong lòng bỗng nhưng đau thương cùng cực, y nhớ tới cái đêm bạo ngược kia Thu Tử Ngộ vẫn bộ dáng như vậy, gắt gao bưng bụng không quan tâm đến y đang điên tiết mà yếu ớt chở che đứa nhỏ, gắt gao xiết lấy cổ tay hắn, cấu xé bờ vai hắn, gần như tàn nhẫn hủy hoại thân thể kia, cũng là giết chết….giết chết đứa nhỏ của chính mình!
Y nâng mắt chống lại ánh nhìn cầu xin của Thu Tử Ngộ, một tia lửa giận cuối cùng cũng vì vậy mà tiêu thất: Đêm đó, phải chăng Tử Ngộ cũng dùng loại ánh mắt này để nhìn mình, lẽ ra chính mình phải sớm biết được điều đấy nhưng mà khi đó mọi thứ đã sớm bị lửa giận thiêu sạch! Đứa nhỏ…..Y không nhịn được mà muốn vươn tay sờ sờ cái bụng to trướng kia.
Thu Tử Ngộ chấn động, thân mình bỗng dưng hướng phía sau lùi lại, hơi hơi cung thắt lưng hai tay gắt gao bảo vệ bụng, trong mắt tức thì toát ra vài phần kinh hoảng.
Vân Ngọc vươn tay bỗng dưng dừng lại ngượng ngùng rồi thu tay về, thấp giọng giải thích: “Ta chỉ muốn sờ, sẽ không thương tổn nó đâu.”
Thu Tử Ngộ bán tín bán nghi nhìn y nét sợ hãi trên mặt vẫn chưa giảm xuống. Vân Ngọc theo bản năng xoa xoa khuôn mặt hắn, thanh âm trở nên nhẹ nhàng giống như chỉ cần sơ xẩy một chút sẽ kinh hách đến hắn, y chậm rãi nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi! Chuyện đã hơn một năm ta sớm đã thông suốt. Hại chết nhạc phụ chính là phụ thân ngươi chứ không phải ngươi, ngươi vô tội. Huống chi lúc đó không có ngươi trợ giúp thì ta vĩnh viễn cũng không có chứng cứ phạm tội, đời này kiếp này cũng không thể báo thù cho nhạc phụ đại nhân! Tử Ngộ, tâm của ta sớm đã yêu ngươi nhưng chỉ vì cừu hận trước mắt mà ngay cả chính mình cũng không biết đã yêu từ lúc nào, bây giờ ta đã tỉnh ngộ. Tử Ngộ, ta rất nhớ ngươi, ta sau này nhất định sẽ đối tốt với ngươi mà. Đây là trang viện ta mua riêng cho ngươi, sau này hãy an âm ở đây. Còn có đứa nhỏ trong bụng……….” Y liếc nhìn bụng Thu Tử Ngộ: “Ta nhất định sẽ chờ xem mặt của nó, ngươi chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng thôi!”