Quỳnh Thương

Chương 46: Chương 46




Chương 17: Quỳnh Ẩn công tử

Ta đã sớm liệu được một mình bước chân vào giang hồ sẽ gặp phải rất nhiều chuyện phiền toái, nhưng ta không sao ngờ đến, ta mới rời khỏi Lộng Ngọc chưa đầy một tháng thì đã vào tù.

Hiện tại ta ở trong địa lao, nhìn rơm rạ cùng chiếu cuộn rách nát đầy dưới đất, rồi cả màn thầu đen thui mốc meo, nước cơ hồ có thể sánh bằng nước dưới cống rãnh, trừ cười khổ chính là tự giễu. Sao ta lại có duyên với phòng giam như vậy. Từ nhỏ ở trong nhà giam thiên nhiên Lộng Ngọc cho ta, đến Minh Thần giáo phải ở trong thủy lao nơi đó, bây giờ còn phải ở lao ngục dưới đất của Tô Châu này. Có điều nơi này so với thủy lao của Minh Thần giáo quả thực chính là thiên đường, không có roi da, không có áo lưỡi dao, không có giày dầu nóng, thậm chí còn có thức ăn luôn.

Người chung một lao phòng với ta là một nam tử trung niên lôi thôi, y là vào đây sau khi ta bị ném vào lao phòng, từ sau khi vào cũng chẳng nói gì, cứ cuộn mình trong phòng giam suốt, nhìn như là ở trong này đã mấy chục năm rồi. Nếu không phải thỉnh thoảng y sẽ trở mình, không ai cho rằng y còn sống. Ta không biết có phải là mình đời này cứ thế nán lại đây luôn hay không. Muốn từ nơi này xông ra không phải việc gì khó, nhưng sau khi xông ra bị bắt được phỏng chừng sẽ chết rất khó coi.

Lúc này cửa lao phòng bị mở ra. Ngục tốt nói có người đến thăm ta, ngục tốt kia thật sự là kéo rõ dài, cứ như ta nợ hắn vậy. Nữ tử nọ xách một cái làn nhỏ, từ từ đi đến bên cạnh ngục tốt nhẹ nhàng gật gật đầu, ngục tốt lập tức cười như hoa cúc nở rộ. Nàng đi đến bên cạnh ta, do dự một hồi mới hỏi: “Là… Sửu nhi sao?” Ta ngẩng đầu nhìn nhìn nàng, có chút vô lực mà đứng dậy, khom người nói: “Đại tiểu thư, là ta.” Ánh mắt nàng nhìn ta rất phức tạp, hoặc như là thương hại, hoặc như là sợ hãi, cách một hồi lâu mới nói: “Sửu nhi, ta… ta đã gặp Trúc Tuyên công tử. Sửu nhi, chuyện không liên quan đến ngươi, ta tự nguyện gả cho y…”

Ta nhất thời há miệng không thốt nên lời. Ta nửa tháng này ở trong cái lao phòng rách này là vì cái gì? Chẳng lẽ cứ thế mà qua? Hàn Chi Chi cẩn thận nhìn ta một cái, ủy khuất nói: “Ta chưa bao giờ biết Trúc Tuyên công tử đẹp như vậy. Mọi người đều nói y là ‘Tửu Huệ thánh nhân của Tô Châu’… Chỉ trách ta trước kia ngày ngày ru rú khuê phòng, không chịu ra ngoài hỏi thăm, còn ra sức làm ẩu… Hiện tại ta biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta được chứ.” Ta đã hoàn toàn lặng người nhìn nàng, mặt không biểu cảm gật đầu, thoáng cái lại ngồi xuống chiếu cỏ. Nàng bỏ cái làn trong tay xuống: “Đây là thức ăn ta kêu nha hoàn chuẩn bị cho ngươi, ngày mai ta sẽ bảo bọn họ thả ngươi ra.”

Ta ngẩng đầu, oán hận nhìn nàng một cái: “Ta không ra!” Dứt lời bỗng chốc hất cái làn trong tay nàng ra. Quà vặt khéo léo cùng bát gốm bên trong lập tức lăn ra. Hàn Chi Chi sợ quá thu tay, nhưng sắc mặt rất nhanh chóng cũng biến thành rất khó coi: “Thi Ngọc Sửu, ta là nể ngươi lúc trước nguyện ý giúp ta mới muốn đưa ngươi ra, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta đã sớm biết ngươi có ý tứ với ta, nhưng ngươi cũng không soi gương xem mình như thế nào! Không muốn ra ngoài thì thôi, ngươi cứ ở đây cả đời đi.” Nàng trừng ngược ta một cái, không hề quay đầu đi luôn ra ngoài.

Nhìn bóng lưng nàng phất áo bỏ đi, ta càng tức đến bốc khói. Nàng lại còn nói ta có ý tứ với nàng! Đừng nói nàng, và cả vị hôn phu kêu là “Tửu Huệ thánh nhân Tô Châu” kia, ta ngay cả Tửu Huệ thánh nhân thật cũng chẳng cần, ta nhàm chán chết mới có thể thích nàng! Ta vừa nghĩ đến ngoại hiệu của Trúc Tuyên, lại giận đến mức đạp cái làn kia một phát. Trúc Tuyên hắn là thứ gì, cư nhiên dám đảm đương tên này! Mỹ danh của Hoàn Nhã Văn cũng bị hắn làm bẩn rồi!

Hồi tưởng chuyện phát sinh tháng này, chính ta cũng cảm thấy hoang đường. Mấy thỏi hoàng kim cùng một chút bạc vụn Lộng Ngọc bỏ vào túi cho ta vừa rời khỏi Nhưỡng Nguyệt sơn trang liền bị mất. Không còn bạc, ta chỉ đành đi kiếm. Vừa vặn ta đến thành Tô Châu, liền đến nhà kẻ có tiền của địa phương làm khổ lực, nhà kia họ Hàn, đại tiểu thư tên là Hàn Chi Chi. Lúc ta đến nhà họ vừa vặn thiếu nhân thủ, cho nên ta một mình làm khổ lực của mấy người. Họ hỏi tên ta, ta lại chẳng nghĩ ngợi gì mà nói luôn ba chữ “Thi Ngọc Sửu”.

Thực tế nên là Tư Ngọc Sửu. Kẻ xấu xí nhớ nhung Lộng Ngọc. Sau đó nghĩ nghĩ cái tên này, ngay cả chính ta cũng cảm thấy rất buồn nôn. Nhưng lại thật sự để mọi người của Hàn gia đều kêu quen cái tên “Sửu nhi” này. Vốn hạ nhân thấp kém như ta là không nên biết tiểu thư, huống chi ta lại xấu như vậy, lúc Hàn lão gia nhận ta cũng đang cân nhắc tướng mạo của ta liệu có dọa tiểu thư không.

Muốn trách chỉ có thể trách ta vận khí không tốt. Vừa đến chưa được mấy hôm ta đã đụng phải Hàn Chi Chi.

Ta từ nhỏ luyện võ, khổ lực với ta mà nói không phải chuyện rất khó, chẳng qua ta thật sự không quen nói chuyện khép nép với người khác. Hàn Chi Chi là người đầu tiên trong Hàn phủ nói chuyện với ta không hất hàm hống hách, cho nên ấn tượng của ta với nàng rất tốt. Lúc ấy nàng phục trên cái ghế dài trong hậu hoa viên mà khóc, ta không biết nàng là tiểu thư, còn cho là một nha hoàn, liền không hề cố kỵ trực tiếp đi qua hỏi nàng làm sao rồi. Kết quả nàng vừa ngẩng đầu nhìn thấy ta, liền bị mặt của ta dọa ngây ra như những người khác. Ta đã quen làm một kẻ sửu bát quái, cũng chẳng để ý. Chờ sau khi nàng thích ứng được, ta mới lại hỏi một lần. Thì ra nàng là bị bức hôn. Đối phương là Trúc Tuyên công tử tiểu nhi tử của Tri phủ thành Tô Châu.

Tên của Trúc Tuyên công tử từ lúc mới đến thành Tô Châu ta đã nghe thấy. Tuy rằng hắn là tiểu nhi tử của Tri phủ, chưa đến hai mươi tuổi mà đã cưới một thê bốn thiếp. Nghe nói Trúc Tuyên là người thoải mái bất kham, tướng mạo anh tuấn, tính tình phong lưu, yêu thích mỹ nữ lại không sa vào trong đó, ở Tô Châu xem như một người khá có tiếng, là lang quân như ý trong lý tưởng của rất nhiều thiếu nữ. Lúc này hắn nghe nói tiểu thư Hàn gia là một mỹ nhân, lập tức bỏ sính lễ muốn cưới nàng làm ngũ di thái.

Chỉ là Hàn Chi Chi từ nhỏ đã bất đồng với nữ tử tầm thường, yêu thích đọc sách, truy cầu tự do, vừa nghe có người muốn ép hôn, nói thế nào cũng không chịu thành hôn. Hàn lão gia không có cách nào với nàng, nhưng lại không thể không nhận lời cầu thân của nhi tử Tri phủ, chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng. Lúc ấy ta vừa nghe nói nàng không muốn thành thân, lại lập tức đầy bầu nhiệt huyết nói phải đi tìm Trúc Tuyên phân xử, giúp nàng tìm một sự công bằng.

Trúc Tuyên có một biệt danh là “Tửu Huệ thánh nhân của Tô Châu”, sau khi nghe danh hào này, ta liền thập phần hiếu kỳ với hắn. Kết quả khi ta trăm cay nghìn đắng tìm được Trúc Tuyên ở Phiêu Hương viện, không khỏi vô cùng thất vọng. So sánh dung tư khí chất của hắn với Hoàn Nhã Văn, quả thực là khác biệt của rùa và ánh trăng. Kết quả ta vừa nói với hắn vài câu, công tử yếu ớt này đã không chịu nổi kêu người đánh ta. Sau khi người hắn gọi toàn bộ bị đánh ngã, hắn lại giậm chân bảo ta chờ xem. Có thể nói năng lực nghe ngóng tin tức của hắn đã đến cảnh giới quỷ phủ thần công, mới chưa đến hai ngày ta đã bị bắt đến nơi quỷ quái này.

Ta vốn cho rằng Hàn Chi Chi sẽ không chịu thua kém mà chống cự đến cùng, kết quả vừa rồi nàng tới lại nói với ta một phen như vậy, nghĩ đến là tức!

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm khàn khàn: “Phù sinh như băng đáy nước, ngày đêm chảy về hướng đông không ai biết. Hài tử, đừng lãng phí thời gian ở đây, ngươi còn có thù lớn chưa trả, không phải sao.” Nghe thấy câu này, tim ta nhảy dựng, quay đầu trợn mắt há mồm nhìn nam tử trung niên nọ. Y trở mình, như là đang ngủ rất khoan khoái. Ta dịch qua chỗ y, nói: “Khẩn cầu tiền bối chỉ điểm.” Y hơi híp mắt, lại không nhìn ta: “Muốn tra thân thế của ngươi, ta chỉ cho ngươi biết một chữ, ngạc.”

“Ngạc?” Ta nhìn y không hiểu, “Vãn bối ngu muội, không hiểu rõ lắm.” Y cười cười thần bí, dường như không muốn nói tiếp lắm. Ta nói: “Thế xin hỏi tiền bối có biết ta?” Y nói: “Chúng ta từng nói chuyện.” Ta nhìn khuôn mặt y, chỉ cảm thấy rất quen, cẩn thận hồi tưởng cả buổi, lại không sao nhớ nổi là từng gặp ở đâu. Y nói: “Kinh sư thành, đình đài đánh cờ.”

Ta lúc này mới nhớ ra! Ta từng cùng Cửu Linh ở kinh sư nhìn thấy một người tự mình chơi cờ với mình, y còn bảo với ta một số lời kỳ quái. Ta đang kinh hỉ muốn tiếp tục nói chuyện với y, cửa nhà tù lại một lần nữa bị mở ra. Hai người một trước một sau tiến vào.

Người mặc xiêm y màu xanh gầy như cây trúc phía trước kia dường như chính là Trúc Tuyên công tử danh xứng với thực, thiếu niên phía sau hắn khóe miệng cong cong cùng khuôn mặt tươi cười có chút trêu ghẹo, lại là Bạch công tử. Y mỉm cười với ta, ôn nhu nói: “Hảo ca ca, nói một chút đi, ngươi nên cảm tạ ta như thế nào? Ta vì cứu ngươi đã phải mây mưa với phụ thân của Trúc Tuyên công tử không biết bao nhiêu đêm rồi đấy.” Mặt Trúc Tuyên thoáng cái biến thành màu tro tàn: “Bạch công tử… ngươi, ngươi nói cái gì?” Bạch công tử quay đầu mỉm cười với hắn, nói rõ ràng mà lại thong thả: “Cha ngươi nói muốn cứu người phải lấy mỹ nữ trao đổi, ta hỏi ông ấy ta có được không, ông ấy nói có thể, sau đó liền thuận lý thành chương. Trúc Tuyên, ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, chuyện như vậy còn không tiếp thụ được sao.” Thanh âm của Trúc Tuyên hơi run rẩy: “Nhưng… nhưng các ngươi đều là nam tử, hơn nữa chuyện như vậy…” Bạch công tử căn bản giống như không nhìn thấy hắn, lập tức đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh ta, đôi mắt trong veo như nước chăm chú nhìn ta: “Ca ca, ngươi chịu khổ rồi…” Y chớp chớp mắt, nói: “Nhưng ai kêu ngươi xấu như vậy chứ? Thôi thôi, đi theo ta đi.” Nói xong liền vươn bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc dắt ta dậy.

Toàn thân ta đều bẩn lem nhem, y kéo ta như vậy, ta còn có chút không thích ứng. Chỉ là mắt Trúc Tuyên cơ hồ phải rớt khỏi hốc mắt. Hắn cứ thế nhìn Bạch công tử không hề kiêng dè dẫn ta ra khỏi địa lao. Trước khi đi Bạch công tử còn thoáng nở nụ cười với hắn: “Công phu trên giường của ông cha ngươi thật không tốt, ngày nào đó đổi ngươi thử xem.” Lúc y nói xong câu này, mặt Trúc Tuyên rõ ràng từ cải trắng biến thành cà chua.

Bạch công tử cũng bất chấp ta có thích ứng hay chăng, chỉ không nói không rằng mà kéo tay ta, dẫn ta vào một khách ***. Ta lúc này mới không nhịn được hỏi: “Ngươi dẫn ta ra đây làm gì?” Y đòi chưởng quầy gian khách phòng thượng hảo, vào cửa, lại đóng cửa, mới nói với ta: “Ngươi nói người như ta, cứu ngươi từ trong địa lao ra, lại thuê phòng… là muốn làm gì, hửm?” Nói xong còn chậm rãi bước đến chỗ ta, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo. Ta sợ tới mức liên tục lui lại, ta và y tuy rằng không quen thân lắm, nhưng vẫn nhìn ra được y thích mỹ nhân, ta hiện tại dung mạo hủy hết, lại ở trong địa lao biến thành bẩn như vậy, y không nên…

Y đi đến trước mặt, hai tay ôm lấy cổ ta, hơi ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ tươi cười có chút mất hồn: “Ngươi nói xem, ta dẫn ngươi tới nơi này là muốn làm gì?” Ta bị y chấn không thốt nên lời, người này rốt cuộc đang làm trò gì? Chẳng lẽ y đang trong kỳ động dục, gặp người là muốn? Y tựa đầu lên vai ta, rút một tay nhẹ nhàng điểm tới điểm lui trước ngực ta: “Kỳ thật trong lòng ngươi rất rõ nhỉ, vì sao không nói?”

Ta đẩy y ra, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, ta không phải loại người tùy tiện đó.” Y chìa tay sờ loạn trên mặt ta một phen, lại cười khanh khách, toàn thân đều cười đến run rẩy: “Ôn Thái, ngươi thật là… Ha ha ha ha… Da mặt ngươi thật sự quá dày…” Ta đời này chưa bao giờ gặp phải người quái như vậy, ta chưa làm gì cả, mà y lại có thể cười đến đấm bàn! Ta hơi nổi giận: “Bạch công tử, ngươi đã cứu ta, ta rất cảm tạ ngươi, nhưng mà-“

“Nhưng mà ngươi không muốn dùng thân thể báo đáp ta, đúng chứ.” Ta còn chưa nói xong, y đã cắt ngang, “Ngươi ấy, ưu điểm lớn nhất chính là rất biết một sương tình nguyện, tự mình thương xót.” Y nhẹ nhàng vỗ vỗ má ta, lại dùng ánh mắt coi thường kiểu đó nhìn ta, nói: “Ta không quen nhìn nhất chính là loại tiểu hài tử bị cha mẹ chiều hư, không biết trời cao đất dày như ngươi. Người khác đối với ngươi mà nói là người khác, ngươi đối với người khác mà nói cũng là người khác. Ngươi cho là sự cam chịu của ngươi có thể đổi lấy cái gì? Đừng quá coi mình là trò trống gì.”

Dường như có một ngọn lửa đang đốt trong lòng ta. Ta tránh né tay y, thấp giọng nói: “Chưa từng nghĩ như vậy, ta cũng không có cha mẹ.” Bạch công tử cười lạnh nói: “Ngươi không có cha mẹ, nhưng giáo chủ yêu dấu của ngươi thật sự nuông chiều ngươi còn hơn cả con. Ta không biết y làm như vậy là vì cái gì, có lẽ là muốn chiều ngươi đến vô pháp vô thiên, chờ tính tình của ngươi định rồi, về sau ngươi sẽ không cách nào dựa vào ai khác ngoài y.” Ta cảm thấy mình khẳng định là có vấn đề rồi, vừa nghe thấy câu này, ta bỗng chốc lại không còn hỏa khí, trái ngược cảm thấy trong lòng rất vui vẻ. Ta nói: “Ta lại có thể làm như thế nào, ta cơ hồ là đang sống vì y.”

Cũng không biết có phải là ta hoa mắt hay không, ta lại nhìn thấy đáy mắt Bạch công tử lóe qua hồng quang quỷ dị, ta dụi mắt, chẳng thấy gì nữa. Khóe miệng y nhếch ra một chút tươi cười châm chọc: “Sống vì y, hừ, chẳng qua là tìm cớ thôi. Ngươi năm nay đã mười chín tuổi, nhưng ngươi vẫn không hiểu chuyện giống hệt một tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi. Ngươi luôn muốn thông qua làm nũng, nổi giận, tùy hứng, những hành vi ngược đãi mình thế này để dẫn đến sự chú ý của người khác, ngươi không biết điều này với người khác mà nói căn bản chẳng tính là gì, trừ hai nam nhân yêu ngươi yêu đến sắp phát cuồng kia. Ngươi rõ ràng biết họ rất thích ngươi, nhưng cứ làm bộ không biết gì hết, lấy đây để bức họ nói rõ với ngươi, để họ quyết một lòng vì ngươi, không phải sao.”

Ta đang cảm thấy kỳ quái rằng vì sao y biết chuyện Hoàn Nhã Văn, nhưng nghe thấy y nói ta như vậy, cũng không có thời gian hỏi nữa: “Ta không có!” Bạch công tử giống như không nghe thấy lời ta nói: “Ngươi lưỡng lự giữa Lộng Ngọc và Hoàn Nhã Văn hai người, không hề là bởi vì ngươi thật sự do dự không biết nên chọn ai, cũng không phải cảm thấy có lỗi với ai, mà là bởi vì ham muốn quá lớn, hai người ngươi đều muốn.” Tim ta đập càng lúc càng nhanh, tựa như nơi sâu nhất mềm nhất bị thứ gì đó hung tợn đâm vào, vội vàng biện giải: “Không phải, không phải! Ta tuyệt đối chưa từng nghĩ như vậy.”

Bạch công tử nói: “Ngươi thật sự không cố ý nghĩ như vậy, chỉ là ngươi thường ‘không cẩn thận’ nghĩ như thế này – ‘ôi chao, Nhã Văn đối với ta tốt như vậy, Ngọc càng là người ta yêu, ta không thể có lỗi với một trong hai người bọn họ…’ Ngươi vì sao hủy dung? Ngươi vì sao luôn kêu gào phải rời khỏi họ? Chính bởi vì ngươi một mực chắc chắn họ thích ngươi, ngươi tự cam chịu như vậy họ cuối cùng đều sẽ bởi vì không nhịn được tổn thương ngươi mà thỏa hiệp, cuối cùng có thể đồng thời được hưởng phúc của người Tề*. Ôn Thái, ngươi nhớ lấy, trên thế giới này sẽ không có ai thật sự tốt với ngươi, con người là phải sống vì mình, ngươi nếu còn tiếp tục như vậy, hại cũng sẽ chỉ hại chính ngươi. Nếu có một ngày ngươi mất đi họ, vậy ngươi sẽ biến thành một phế vật, tựa như hiện tại – một kẻ sửu bát quái bị đuổi tới địa lao, không ai cứu thì cả đời không ra được.”

Khi y nói những lời này, ta vẫn trầm mặc. Không phải ta không tức giận, mà là nghe mỗi một câu y nói, ta cũng không biết cãi lại như thế nào. Mà y vẫn đều bảo trì bộ dáng thanh lãnh, không kích động chút nào, dường như những lời này chỉ thuận miệng là có thể nói ra. Y thấy ta không nói, khe khẽ cười một thoáng, như là an ủi nhưng so với châm chọc càng khiến người khó chịu hơn: “Chậc chậc chậc chậc, ta quên mất ngươi chỉ là một hài tử. Ta cũng quên mất, ta là một kẻ hạ tiện vô cùng chỉ biết để nam nhân cưỡi, không tư cách nói Minh Thần giáo chủ phu nhân thanh cao ngươi đây, ngươi muốn một chưởng đánh chết ta thì ta cũng nhận. Đêm nay ngủ ở đây, thay bộ quần áo, có việc tìm ta, ta ở ngay cách vách.” Dứt lời, y liền ra khỏi cửa.

Mà ta đứng tại chỗ, đầu óc toàn là lời y nói với mình, rất lâu không di động một chút.

Sau bữa tối, ta ở trong khách *** tắm rửa thay bộ quần áo sạch sẽ một chút, thần trí hỗn loạn đi qua đi lại trong phòng, vẫn quyết định đi cách vách tìm Bạch công tử.

Ta gõ cửa phòng, không ai trả lời, lại gõ cửa, cách một hồi lâu cửa mới mở ra. Bạch công tử xiêm y rối tung, ngái ngủ nhìn ta, ánh mắt không hề phòng bị kiểu đó nhìn lại phải thuận mắt hơn bình thường rất nhiều. Y ngáp một cái, uể oải nói: “Ta mới vừa ngủ, ồn chết ta rồi… Ngươi tới làm cái gì.” Trời còn chưa tối hẳn mà y đã ngủ?

Ta cắn cắn môi, nói: “Ta cảm thấy ngươi nói không sai.” Y hơi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn ta: “Ngươi đang nói cái gì.” Ta nói: “Lời ban ngày ngươi nói với ta… ta cảm thấy không sai…” Kỳ thật ta quyết tâm tìm đến y là đã làm công tác tư tưởng cho mình rất lâu. Nhưng ta không sao ngờ được sau khi ta nói với y những lời này, y lại bảo: “Ngươi có phiền không, muộn như vậy ngươi chính là nói điều này với ta?” Ta có chút xấu hổ cười cười: “Phải, cảm ơn ngươi.”

Bạch công tử hơi ngẩn ra, đồng tử dưới ánh trăng nhìn như nước chảy lưu luyến, lại rước lấy vài phần thương hại của người ta. Y nói: “Ngươi cư nhiên còn nghiêm chỉnh chạy tới cảm ơn ta, thật nhàm chán. Về ngủ, đừng làm ồn ta nữa.” Ta mím môi cười nói: “Ngủ ngon.” Sau đó quay người chuẩn bị về phòng. Nhưng y phục lại bị y kéo, lảo đảo suýt nữa ngã nhào, ổn định thân thể, mới nhìn y không hiểu: “Sao vậy?” Y nhìn mặt ta cả buổi, cũng chẳng để ý đây có phải là trên hành lang khách *** hay không, một phen xé y phục của ta ra!

May mà trên đường không có mấy người, nếu không lần này ta mất mặt to. Ta vội vàng kéo y phục lại, che những vết dao đáng sợ đó. Y trái lại không để ý lắm, khe khẽ than thở một tiếng, nói: “Ngươi thật sự… khó coi quá, vết sẹo trên mặt này cũng đủ xấu rồi, để ta chữa giúp ngươi đi.”

Ta nói: “Đa tạ Bạch công tử, nhưng ta vẫn không muốn trị liệu, cứ để nó như vậy đi.” Bạch công tử tùy ý quấn mấy lọn tóc trước ngực mình, nhìn ta khiêu khích: “Có phải là ngươi muốn dùng khuôn mặt xấu như vậy đi gặp Hoàn Nhã Văn, để y ôm lòng áy náy với ngươi, sau đó càng không thể rời khỏi ngươi?” Ta vội vã xua tay: “Không phải, đây là trừng phạt ta nên nhận lấy.” Bạch công tử sán đến dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm ta, ta lui về sau một bước, y lại bật cười phì một tiếng: “Ta thật là không chịu nổi ngươi, lời ta nói ngươi thực sự từng nghĩ sao? Ta nói rồi, con người nên sống vì mình, ngươi dùng phương pháp thế này trừng phạt mình, nhưng không muốn để đối phương nhìn thấy, lại có gì khác biệt với tự sát?”

Ta lại trầm mặc. Rõ ràng cảm thấy lời y nói chỗ nào có vấn đề, nhưng ta lại không phản bác được. Y lại tiếp tục nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn, ta cũng không có biện pháp, chỉ là khuôn mặt này của ngươi ta nhìn quả thật khó chịu. Ngươi làm như vậy không phải trừng phạt chính ngươi, là trừng phạt người chung quanh ngươi, chậc chậc, Mai Ảnh giáo chủ đáng thương, cả ngày đối diện với khuôn mặt như quỷ này… Ôi, ngươi thật đúng là nhẫn tâm.” Nghe y nói như vậy, ta phát hiện hình như đích xác là như thế, ta xấu, chỉ cần không soi gương thì bản thân không nhìn thấy, nhưng Lộng Ngọc mỗi ngày đều phải nhìn khuôn mặt này… Ta hơi cúi đầu, nói: “Được rồi, ta chữa. Cảm ơn ngươi.” Bạch công tử liếc ta, đẩy ta một phen: “Đi đi đi, ngươi bớt làm cái vẻ này đi, Bạch thiếu gia ta nhìn mà khó chịu.”

Ta ngượng ngùng cười nói: “Ta đến bây giờ còn chưa biết tên của ngươi.” Y trêu chọc: “Ồ? Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ.” Ta ngẩn người, mặt hơi nóng lên: “Không phải, ta chỉ là muốn biết mà thôi…” Y cười nói: “Đây không phải chính là hiếu kỳ với ta? Ngươi thay lòng đổi dạ rồi.” Ta nhất thời chân tay luống cuống, căn bản không biết nên giải thích gì, y cười càng vui hơn: “Còn chưa gặp người trêu vui như ngươi, tùy tiện chọc chút mà mặt ngươi thoáng cái đã đỏ như táo rồi, ta tên Bạch Quỳnh Ẩn, chỉ nói một lần, quên rồi ta không lặp lại đâu.” Ta thầm đọc tên y trong lòng, y kéo tay ta, lôi ta vào phòng y.

Vừa mới vào, mùi hoa quế thoang thoảng bay đến, hiện tại là tiết đầu xuân, lý nên không có hoa quế nở, thiết nghĩ mùi này nên là Bạch công tử làm ra. Y ấn ta ngồi lên giường: “Trên người ngươi còn có nhiều thương như vậy, hôm nay ta mệt rồi, ngày khác lại trị liệu cho ngươi, chữa khỏi mặt trước rồi nói sau. Bất quá, ta có một tật xấu, chính là không cách nào chữa bệnh khi người khác thanh tỉnh.” Ta nói: “Thế ta ngủ trước.” Y lấy từ dưới gối ra một cái bình nhỏ màu nâu, nói: “Không cần thiết, ta giúp ngươi là được.” Nói xong mở cái lọ kia ra, để dưới mũi ta lắc lắc một chút.

Lúc ta tỉnh lại đã là giờ ngọ chính khắc ngày kế, ta vừa mở mắt, sờ sờ mặt mình, phát hiện cả đầu mình đều bị vải quấn kín, bao quát đôi mắt. Ta thử gọi một tiếng: “Bạch công tử, ngươi ở đâu…”

Không ai trả lời. Ta sờ loạn tứ xứ, thả chân xuống đất, chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện toàn thân đều như mất sức, bất ổn ngã nhào xuống đất. Lúc này đột nhiên có người chạy tới bên cạnh, động tác dịu dàng đỡ ta về giường. Nhưng theo đuôi mà đến lại là tiếng mắng cực không ôn nhu của Bạch công tử: “Chẳng lẽ ngươi là đồ ngốc? Ta mới đi ra ngoài một lúc mà ngươi đã tỉnh, tỉnh rồi không nói còn lộn xộn, nằm nghỉ ngơi cho ta!” Lòng ta kêu to ủy khuất, ta tỉnh cũng là lỗi sao.

Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn mềm xuống: “Ta cho là ngươi đi rồi… Cái này đại khái bao lâu mới có thể tháo? Ta còn có việc phải làm.” Bạch công tử nói: “Ngươi không phải là muốn đi điều tra cừu nhân của mình à?” Ta nói: “Ngươi làm sao mà biết được?” Y không trả lời, chỉ để ta nằm bằng trên giường: “Ngươi cứ nằm cho ta là được, thời điểm có thể tháo ta tự nhiên sẽ không kéo dài thời gian.” Ta nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn đi tìm ‘Tuyết Báo Sa Hạt’.” Y giúp ta chỉnh xiêm y một chút, thanh âm đột nhiên trở nên ôn nhu hẳn: “Ta cũng muốn đi.”

Ta tâm tồn cảm kích, vốn muốn cảm ơn y, nhưng lại nghĩ tới y không thích người khác cảm ơn mình, cũng chỉ đành cười nói: “Được.” Y khe khẽ thở ra một hơi, nói: “Ta thật sự giống nhìn thấy nhi tử của mình cải tà quy chính, ngươi rốt cuộc không có nói ‘ôi chao, đừng đi cùng người ta mà, người ta không muốn liên lụy ngươi’ lời kiểu này nữa.” Ta lại bị y làm cho không lời nào để nói, giọng điệu y học kia khiến người ta nghe thật sự rất không quen, chẳng lẽ trước kia ta đều là như vậy…?

Ta cứ thế tiếp tục nán lại thành Tô Châu hơn mười ngày, mỗi lần khi Bạch công tử trị liệu giúp luôn làm ta hôn mê, hơn nữa sau khi tỉnh lại da mình sẽ biến thành rất căng, như thể bị cái gì kéo vậy. Ta không dám xa cầu mình có thể biến thành bộ dáng ban đầu, chỉ hy vọng nhìn đừng quá đáng sợ là được. Ở chung với Bạch công tử một khoảng thời gian, ta mới dần dần phát hiện kỳ thật y không hề là người đáng ghét như vậy, y có một trái tim rất chân thành. Tuy rằng y nhìn còn nhỏ hơn ta, nhưng y hiểu biết nhiều hơn ta, điểm này làm cho ta cảm thấy thập phần hổ thẹn.

Cách mấy ngày, băng vải chung quanh mắt ta đã có thể tháo ra, Bạch công tử nói ta ru rú trong khách *** quá lâu, cả ngày chỉ ăn ngủ ngủ ăn, thời gian dài sẽ biến thành heo, dẫn ta ra ngoài đi lại một chút.

Trong thành Tô Châu cẩm tú phồn hoa, dân cư đông đúc, chợ búa tập trung, hồng tụ thúy tấn, ca quản lầu đài, ngoài thành thì cây rừng rợp bóng, cột buồm san sát, dưới nước thuyền bè nối liền, ba quang chớp tắt, khói chợ lượn lờ. Thụy quang cổ tháp mái tầng chực bay ở nơi không xa bạt đất mà lên, cao ngất trong mây.

Đối diện sông cầu Ngô Môn vắt ngang khí quán trường hồng, sông Đại Vận rộng lớn mà chảy xiết kề bên khói sóng Thái Hồ mịt mù. Bàn Môn, giống như tuệ nhãn minh mâu của thành Tô Châu ôn nhu thướt tha, thu thủy trong suốt ẩn sâu sự phồn hoa và truyền kỳ của cổ thành, ba quang nhè nhẹ tràn đầy tú lệ cùng xinh đẹp, cố phán ngưng thê, lưu quang dật thái, tự có một phen thần vận thiên cổ động lòng người.

Nhớ tới một bài thơ tên là “Vãn nhập Bàn Môn”, một xướng ba thán miêu tả sự kiều diễm và hoa lệ của Bàn Môn ngày xưa: Nhân ngữ triều huyên vãn xuy lương, vạn song đăng hỏa chuyển hà đường. Lưỡng hành bích liễu lung quan độ, nhất thốc hồng lâu áp nữ tường. Hà xứ thái lăng văn độ khúc, thùy gia bái nguyệt nhận phiêu hương. Khinh cừu tuấn mã dung xuyên thị, khốn quyện bồ đoàn nhập thụy hương.

Bên đường có rất nhiều tiểu thương kêu la, Bạch công tử lại nhìn trái trông phải như là chưa từng ra phố, thỉnh thoảng còn dừng lại nói chuyện với những tiểu thương đó, dùng ngón tay chọc chọc những món hàng mỹ nghệ và tượng gốm sứ thủ công rất tinh xảo đó. Khi đi ngang qua một lão giả làm tượng đất, y đứng ỳ ra đó không đi. Hai mắt nhìn chằm chằm tượng đất Quan Công lão giả nọ đang nặn bằng đôi tay nhăn nheo. Y vẫy tay gọi ta: “Thái ngốc tử, lại đây, mau mau xem đây là thứ gì, thú vị thật đấy.”

Ta đi qua, dở khóc dở cười nhìn y: “Ngươi chưa từng thấy cái này?” Ta nhớ lúc ta sáu bảy tuổi thích chơi nhất chính là cái này, lúc ấy phụ thân mỗi lần ra ngoài đều phải mang về cho ta rất nhiều tượng bộ dáng bất đồng, ta mỗi lần đều kích động đến khoa tay múa chân. Lúc này nhìn thấy, trong lòng lại là một phiên tình cảnh khác. Mặt Bạch công tử lại hơi đỏ lên, y không trả lời ta, chỉ hỏi lão giả kia: “Lão bá, cái này bao nhiêu tiền?” Lão giả kia cười đưa hai ngón tay với y, y gật đầu, lấy từ trong hầu bao ra hai thỏi bạc, nhét vào tay lão giả. Lão giả nọ khoát tay nói: “Là hai đồng.”

Bạch công tử cắn môi nghĩ nghĩ, nói: “Ta chỉ có nguyên bảo, cứ lấy một thỏi bạc cho ông đi vậy, ta lấy hai cái là được rồi.” Dứt lời liền cầm lấy hai cái tượng trên tấm ván gỗ, cười đến mức đôi mắt cong thành hai hình trăng non: “Lão bá, cái này tên là gì?” Lão giả nọ nói: “Ngưu Lang Chức Nữ.”

Bạch công tử chớp đôi mắt to gật gật đầu, cầm bạc cho ông ta, liền đi qua nói với ta: “Ngươi từng thấy cái này chưa? Hì hì, đồ nhà quê ngươi không có tình thú như vậy, khẳng định chưa từng thấy, cái này là ‘Ngưu Lang Chức Nữ’, tặng một cái cho ngươi được rồi. Ừm… Ngươi muốn cái nào đây?” Ta nhất thời chỉ cảm thấy buồn cười, rồi lại không dám không nói, chỉ bảo: “Đều được, ngươi thích cái nào thì lấy đi.” Y nghĩ nghĩ, bỏ “Chức Nữ” vào tay ta: “Ta biết ngươi khẳng định thích cái này, Bạch thiếu gia ta rộng lượng lắm, tặng cho ngươi được rồi.”



*Người Tề có một thê và một thiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.