Tụi trong lớp đang chọc Huyền Trân với Hùng Thơ thỳ bất chợt Thiên thấy Khánh Duy đang đỏ mặt nhìn Yến Phương, cũng ko khó hỉu khi Duy thích Phương. Thiên chỉ cười nhẹ như mún Duy nói với Phương điều đó....
- TẤT CẢ VỀ LẠI HÀNG NGŨ CHO TÔI__Thầy Chánh giáo viên thể dục lớp nó lên tiếng khi thấy tụi nó đang giỡn với nhau.
- Dạ dạ dạ__Cả lớp nó vội chạy về hàng, ai mà ko biết thầy Chánh mà giận lên thỳ phạt kinh khủng như thế nào, có bửa thỳ chạy 10 vòng quanh sân trường, mà cái sân nhỏ thì ko nói đằng này sân bự tổ chảng chạy 5 vòng là thấy đuối rồi huống chi là 10, có lần thỳ bắt nhảy cóc 5 vòng quanh sân nữa mới khổ chớ,...
Thế là tiết học trôi qua trong tiếng cười đùa vui vẻ của 46 thiên thần 10A1 và sự vô tư, hồm nhiên ấy lại làm ko ít lớp khác ghen tị... Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đây thôi mà đã hết......5 tiết rồi (=___=!!) Tụi nó vẫn về như cũ Thiên chở Hà, Bảo chở Anh. Trên sân trường bỗng chóc đã vắng hơn chỉ còn lại vài cơn gió nhẹ miên man lướt qua và còn một cô gái với mái tóc đen, dài được cột cao lên và đeo một chiếc kính trông cô toát lên vẻ thông minh đến lạ lùng, cô gái ấy là Phương, Nguyễn Hải Yến Phương. Bước đi trên sân cô cảm thấy lòng có chút j đó buồn buồn, cũng phãi...người bạn thân nhất của cô Huyền Trân cũng đã có người yêu rồi...ko phãi là cô ko có chỉ là cô ko mún có, tại vì sao à? Đơn giản lắm ~> Cô ko mún phãi đau... Thú thật cô cũng có cảm giác thinh thích Khánh Duy một chàng trai mạnh mẽ, hài hước, đẹp trai,...nhưng cô ko mún thừa nhận rằng mình đã thích cậu vì xung quanh cậu có rất nhìu cô gái cũng mún làm quen và...cô nghĩ cảm giác đó chỉ là thoáng qua thôi ko thật tẹo nào...
Bất chợt cơn mưa phùn kéo tới, mọi người vội chạy đi trú mưa nhưng cô thỳ ko. Cô thích, rất thích mưa vì nó đem lại cảm giác ấm áp và xua đi những bùn phiền trong cô đến lạ thường. Kì lạ? Tại sao cô lại ko còn cảm thấy ướt nữa? Ko lẽ mưa đã ngừng? Ko phãi, mưa vẫn đang rơi ở ngoài đường kia mà? Tại sao??? Rồi cô bất giác nhìn lên trời, quả thật có một chiếc ô đang che cho cô, mà người che lại là...Khánh Duy?
- Đi dưới mưa thế này coi chừng bị cảm đấy__Giọng nói ấm áp cất lên làm tim cô đập liên hồi
- Ưm...ko sao đâu...tui quen rồi__Cô trả lời giọng hơi run lên vì lạnh
- Đừng có nói dối, trời lạnh thế này mà lại...__Duy khẽ nhíu mài rồi cởi áo khoát ra khoát vào người Phương làm cho cô cảm thấy như có một dòng điện xẹt qua người mình, cô bất giác cười, nụ cười trong trẻo thuần khuyết đến lạ lùng.
Ko hỉu vì sao trái tim của Duy như được sưởi ấm nhờ nụ cười ấy, ánh mắt ấy của Phương. Đó là cảm giác j? Ko lẽ đây là...yêu sao? Thế là suốt chặn đường dài đến nhà Phương hai người ko nói j nữa có lẽ vì ngại, đến trước nhà Phương, Duy ko quên dặn dò kĩ :
- Phương về nhớ tắm nước nóng nhé, coi chừng cảm đấy!
- Ừm...biết rồi Duy cũng zậy nha, ngủ ngon bye bye__Phương vẫy vẫy tay chào
- Ngủ ngon__Nói rồi Duy quay lưng đi.
Trong lòng Duy vừa vui mà lại vừa buồn...vui vì được đi cạnh với cô còn buồn là vì...ngốc, đúng vậy anh rất ngốc khi ko dám nói với cô những j trong lòng anh nghĩ, bất chợt một nụ cười bùn xuất hiện trên khioon mặt thanh tú của anh...