“Đại thúc, ta không trách ai hết!” Lê Tuyền nhấn giọng nói: “Ta vẫn coi đại
thúc và đại nương tựa như phụ mẫu thân sinh của ta, chỉ riêng điểm này
ta cũng có thể đối xử thật tốt với mọi người. Hơn nữa ta đối xử tốt với
nhà đại thúc không phải vì muốn người gả Liễu Liễu cho ta. Ta chỉ là
muốn đối tốt với mọi người thôi.”
Cận lão cha lại vẫn rất băn
khoăn nhưng không biết nên nói cái gì mới phải. Ngược lại, Lê Tuyền an
ủi hắn thêm vài câu sau đó nói là muốn đi xem Cận Văn Hiên, đến phòng
Cận Liễu Liễu nhẹ nhàng gõ cửa.
“Tuyền ca ca?” Cận Liễu Liễu vừa thấy người đến là hắn, đầu tiên hơi sửng sốt tiếp theo liền cảm thấy xấu hổ.
“Liễu Liễu, Văn Hiên đâu?”
“Vừa mới ngủ.” Cận Liễu Liễu mời hắn vào phòng, bởi vì trời nóng nên cửa sổ không đóng điều này làm cho nàng dễ chịu hơn một ít.
Lê Tuyền vào trong phòng ngồi xuống, Cận Liễu Liễu thực không tự nhiên vò
vò góc áo, lúc này mới như nhớ ra chuyện gì đó hỏi: “Tuyền ca ca, muốn
uống nước ô mai ướp lạnh không?”
Lê Tuyền gật gật đầu: “Được, ta cũng đang nóng đến mồ hôi chảy đầy đầu rồi.”
Cận Liễu Liễu vội vã chạy ra ngoài, chạy tới nhà bếp đun nước ô mai, vừa vặn đụng phải Hứa Tam Nương mới trở về.
“Tại sao mặt lại có vẻ bất an vậy, xảy ra chuyện gì?” Hứa Tam Nương tinh
mắt, ngay lập tức đã nhìn ra Cận Liễu Liễu có chút không thích hợp.
“Tuyền ca ca đến đây.”
Hứa Tam Nương vỗ vỗ tay nàng: “Sớm muộn gì hắn cũng biết.”
“Ta biết, nhưng ta chỉ cảm thấy thực có lỗi với hắn.”
“Vậy cũng không trách ngươi được, trên đời này nào có nhiều chuyện đẹp cả
đôi đường đâu? Ta cũng biết hắn đối xử tốt với ngươi, nhưng là người
ngươi yêu không phải hắn, ngươi có cách nào khác? Một đoạn dây tơ hồng
không thể cùng buộc lên cả hai người, đây là chuyện đương nhiên. Nhân
duyên a, đó là do trời định. Lê tiểu ca là người thấu đáo không cần
ngươi nói hắn cũng sẽ hiểu rõ.”
“Ai.”
“Đi thôi, đem hết
tất cả những lời ngươi muốn nói, nói hết cho hắn, làm cho hắn hiểu
chuyện với ngươi là không thể, sau này hắn mới có thể tìm được đoạn nhân duyên của mình.”
Cận Liễu Liễu hít sâu một hơi bưng một nước chén ướp lạnh ô mai lớn, cố lấy dũng khí đi vào phòng.
Nhìn thấy nàng đi vào gương mặt vốn bi thương của Lê Tuyền lại nổi lên nụ cười sáng lạn như ánh nắng mặt trời: “Đi lâu vậy.”
Cận Liễu Liễu cũng cười: “Băng cứng rất khó đục cho nên tốn chút thời gian. Tuyền ca ca ngươi nếm thử đi, đây Tam Nương dạy ta, hương vị rất chính
gốc đó.”
Nói xong đặt khay lên trên bàn, trong cái bát lớn đầy băng, bên trên mặt còn tỏa ra hơi lạnh.
Lê Tuyền bưng chén lên uống một ngụm quả thật là vị rất ngon, nhưng là
uống vào đến miệng, miệng lại chỉ cảm thấy chua sót khó nuốt.
“Không hợp khẩu vị?” Cận Liễu Liễu mở to hai mắt.
Lê Tuyền bưng bát lên uống một hơi cạn sạch: “Rất ngon. Kinh thành chính
là kinh thành, mùa hè vẫn có băng dùng. Chỗ chúng ta trước đây rất hiếm
khi được uống nước ô mai ướp lạnh.”
“Người làm trong điếm của Tam Nương đưa tới, tất cả đều là băng tốt nhất lấy từ trên núi. Nếu Tuyền
ca ca thích uống hãy mang một chút trở về nếm thử đi. Ta sẽ lấy hộp đựng cho ngươi, băng sẽ không bị tan nhanh.”
Lê Tuyền nói: “Bây giờ
ta còn phải trở về doanh trại không tiện mang theo, bằng không ta thật
muốn mang một bình trở về để cho các huynh đệ cùng nếm thử.”
Cận Liễu Liễu nói: “Vậy lần tới hãy đến uống đi, gần đây ngươi bận như vậy chúng ta cũng khó được gặp ngươi một lần.”
“Đúng vậy, nếu hiện tại không thừa dịp đến xem ngươi và Văn Hiên nhiều một
chút chỉ sợ sau khi ngươi vào Cổ gia sẽ càng khó gặp ngươi một lần.” Mặt Lê Tuyền mang đầy ý cười nhưng trong ánh mắt lại thống khổ khiến cho
người ta lo lắng.
“Tuyền ca ca, thực xin lỗi phụ thân quyết định gả ta cho hắn.” Cận Liễu Liễu cúi đầu.
“Chính bản thân ngươi cũng nguyện ý đi.”
Cận Liễu Liễu gật gật đầu: “Ta không có không tình nguyện.”(chỗ nỳ không bít sửa thế nào^^^^)
Lê Tuyền lo nghĩ, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng nở ra: “Không có không
tình nguyện, chính là nguyện ý. Ai, lúc trước ta hỏi ngươi, ngươi cũng
không tình nguyện. Không phải ta không rõ chính là ngươi một ngày chưa
gả, ta cuối cùng cũng sẽ không hết hy vọng. Như bây giờ cũng tốt, cũng
tốt… Ngươi gả cho người ngươi yêu, ta cũng yên tâm .”
“Ngốc tử, nói nhiều lời xin lỗi như vậy làm gì? Ngươi không có làm gì có lỗi
với ta. Ta có thể cầu thân ngươi cũng có khả năng cự tuyệt phải không?
Đạo lý này bất luận ai cũng đều hiểu.”
“Nhưng Tuyền ca ca đối với cả nhà ta có ân tái sinh.”
Lê Tuyền thở dài một tiếng: “Liễu Liễu, các ngươi đừng nói những lời này
nữa. Ta đối tốt với ngươi đối tốt với cả nhà ngươi đó là bản thân ta cam tâm tình nguyện, đến bay giờ vẫn chưa từng mong đền đáp, cũng không
mong các ngươi trả lại. Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi Tuyền ca ca là người như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải.” Nàng vội vàng biện giải nói.
“Vậy là được rồi, được rồi. Bất quá quả thật ta cũng rất khổ sở trong lòng.
Nghe được ngươi có nhân duyên tốt ta hẳn phải nên cao hứng mới đúng nha, nhưng tại sao ta lại… lại giống như bị ai đó cắt mất một miếng thịt
trên người? Cô đơn.” Lê Tuyền thản nhiên nói nhưng vào trong tai Cận
Liễu Liễu nghe lại cảm thấy tim như bị đao cắt.
Nàng nợ Lê Tuyền rất nhiều, mặc kệ là nhân tình hay là tình cảm đời này nàng cũng không trả nổi.
Nàng không biết nên nói cái gì cho tốt, bây giờ bất cứ lời nào từ miệng nàng nói ra đều cảm thấy dối trá cùng vô lực.
Lê Tuyền ôm đầu thống khổ trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt của Cận Liễu Liễu bi thương, trong ánh mắt còn ngấn lệ lòng hắn chấn động
một tiếng.
Hắn quả thật là thương tâm khổ sở, nhưng là hắn chưa từng nghĩ tới làm cho Cận Liễu Liễu cảm thấy đau thương bối rối.
Chưa từng nghĩ tới.
Cho dù là khổ sở cũng nên ở nơi không ai nhìn thấy, một mình uống vài ly
rượu giải sầu là được. Làm sao hắn lại muốn trước mặt Cận Liễu Liễu tỏ
vẻ thương tâm?
Chẳng lẽ kỳ thật hắn hy vọng nàng áy náy thương tâm sao?
Hắn đã sớm biết cho tới bây giờ trong lòng Cận Liễu Liễu chưa từng quên
người kia. Nếu người kia đã quên nàng như vậy mình mới có thể vươn tay
ra làm bạn ở bên cạnh Cận Liễu Liễu.
Nhưng hiện tại hai người bọn họ là nam tình nữ nguyện, căn bản chính là một đôi bích nhân trời định
mình còn muốn chen chân vào làm cái gì, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy hắn có ý đồ không tốt.
Chỉ có thể nói do trước đây hắn đã ôm hy vọng quá lớn đi.
Trả giá càng nhiều cũng lại càng hy vọng nhận được hồi báo. Đáng tiếc trên
thế gian chỉ có duy nhất một thứ, không phải đơn thuần trả giá là có thể nhận được hồi báo-thứ đó chính là tình cảm.
Không phải Lê Tuyền hắn không rõ, chẳng qua là chưa từ bỏ ý định thôi cho nên vẫn một mực muốn ở lại bên cạnh nàng.
Nghĩ đến chính mình là không cần lợi hại khả hiện tại chờ nàng đã đi xa, mới phát hiện chính mình so với ai khác đều để ý cùng hối hận.
Nhưng là hắn không chút nào trách nàng, cũng không hận được nàng.
Hiện tại vì sự thống khổ của bản thân lại khiến nàng phải khó chịu theo, điều đó có nghĩa lý gì chứ?
Khắp gầm trời này nơi nào không có cỏ? Lê Tuyền hắn vẫn còn trẻ, người ta có đôi có cặp chẳng lẽ bản thân lại không tìm được người thích hợp.
Quan trọng nhất là hắn không muốn nhìn nàng như bây giờ.
Hắn muốn nàng luôn luôn vui vẻ, mặc kệ thời điểm.
“Liễu Liễu.” Hắn lên tiếng.
“Ân.” Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, thấy trong đôi mắt hắn lộ ra thần sắc bình thường lòng đột nhiên cảm thấy không yên.
“Gả cho Cổ đại nhân, ngươi có hạnh phúc không?”
“Hạnh phúc?”
“Ngươi đừng lo lắng ta chỉ là hy vọng biết ngươi nghĩ như thế nào.”
“Hạnh phúc hay không ta cũng không biết, ta chỉ cảm thấy thực an tâm giống như đây là chuyện tất nhiên.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Chỉ cần ngươi cảm thấy an tâm thì không gì
có thể sánh nổi. Hiện tại ta cũng có thể an tâm, ngươi thành thân rồi ta cũng có thể thu hồi tâm tư sẽ cố gắng lập chiến công. Hiếm khi ta có cơ hội có thể ăn công lương.”
Cận Liễu Liễu không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lê Tuyền cười ha ha một tiếng: “Liễu Liễu, vừa rồi ta làm ngươi sợ đi.
Ngươi đừng để ý, vừa rồi ta chỉ là bị hỏa công tâm. Kỳ thật bây giờ nhớ
mong cũng là không có gì. Ngươi đừng cảm thấy băn khoăn, vốn chuyện này
chính là không cưỡng cầu được. Hơn nữa ai kêu lúc ấy ta đi theo mẫu thân ta rời khỏi cố hương? Bằng không…”
Lê Tuyền không có nói thêm gì nữa, Cận Liễu Liễu lại nói: “Ta cũng từng nghĩ tới nếu gia đình Tuyền
ca ca không chuyển đi, nếu ta không đi Cổ gia làm tam di nương, nếu ta
chưa từng gặp Hàn Thượng… Nhưng tất cả cũng chỉ là nghĩ lại thôi. Nếu
ông trời đã an bài như vậy chúng ta cũng đã đi đến nước này, ta nghĩ đều là số mệnh đã định. Không phải ta đang nghĩ cho bản thân tìm lí do giải vây thoái thác, nhưng Tuyền ca ca thật sự là người tốt, tốt đến mức ta
nghĩ nếu thật sự có một ngày gả cho ngươi không biết phải như thế nào
mới có thể không làm ngươi thất vọng. Ta đã trải qua nhiều chuyện lại có xuất thân như vậy, ở cùng một chỗ với ngươi cho dù người khác không nói gì bản thân ta cũng không thể không ngại. Thời điểm ở cùng một chỗ với
Tuyền ca ca ta rất sợ bị ngươi thấy mặt không tốt của ta, ta luôn lo sợ
ta sẽ làm chuyện gì náo loạn để cho ngươi nhìn thấy. Nhưng khi ta ở cùng một chỗ với Cổ Vưu Chấn, ta có thể cười thoải mái, cười thật to giống
như một đứa nhỏ, không cần cố kỵ cái gì. Hắn là người duy nhất làm cho
ta cảm thấy an tâm, lại cũng là người duy nhất ta không cố kỵ. Thời điểm hắn ở cạnh ta,cũng chưa bao giờ là một quân tử nho nhã, không phải là
cái bộ dạng hàng ngày mà mọi người đều trông thấy, căn bản chính là bộ
dạng của một kẻ vô lại. Nhưng hai chúng ta đều thấy đó là lẽ thường.
Thời điểm Tuyền ca ca gặp ta có thể có bộ dạng thoải mái không cố kỵ
chút nào sao?Ta suy nghĩ, sở dĩ ta với Tuyền ca ca không thể tiến sâu
hơn một bước là bởi vì chúng ta đều không thấy thoải mái trước mặt đối
phương. Chúng ta đều che giấu bản thân,hy vọng đối phương vĩnh viễn
không biết những điểm không tốt chủa mình. Số mệnh là một nguyên nhân,
chúng ta thật sự không thích hợp cũng là một nguyên nhân. Sớm hay muộn
Tuyền ca ca sẽ tìm được một người hoàn toàn hợp với ngươi, một người có
thể khiến ngươi gỡ bỏ hết mặt ngụy trang xuống, là một Lê Tuyền chân
chính. Những gì Tuyền ca ca đối với ta đời này ta đều đã ghi nhớ trong
lòng. Kiếp này vô duyên nguyện cả đời làm huynh muội cũng được, kết thân thích cũng tốt thậm chí làm vợ chồng, ta đều hy vọng có thể tiếp tục
được gặp Tuyền ca ca.”
Lê Tuyền yên lặng nghe xong, rất lâu sau
trên mặt rốt cục cũng nở ra nụ cười tự đáy lòng: “Liễu Liễu, lời nói của ngươi đã khiến ta tỉnh mộng. Tuy rằng tạm thời ta vẫn có chút không
thoải mái, nhưng là ta thực lòng chúc phúc cho ngươi và Cổ đại nhân, hy
vọng các ngươi hạnh phúc đến đầu bạc, con cháu đầy đàn.”
Cận Liễu Liễu nặng nề gật gật đầu, trong đôi mắt to rưng rưng nước mắt. Chỉ có
nàng hiểu được đối với bọn họ mà nói lời chúc phúc của Lê Tuyền nặng
như ngàn cân.