Gia thế của Cận Liễu Liễu có lịch sử khá sâu xa, nếu phải kể chỉ sợ suốt ba giờ cũng kể không xong.
Ông cố tổ của Cận Liễu Liễu trước đây từng làm quan cửu phẩm tép riu, đây
chính là bằng chứng tốt nhất mỗi khi gia đình nàng muốn làm ra vẻ này
nọ.
Đến thế hệ tổ phụ, dù có học cỡ nào thì thi thư cũng không
thể vào đầu dù chỉ một chữ, điều này làm cho ông cố tổ thật tức muốn
chết
Khó khăn lắm mới đến thế hệ phụ thân nàng, có thể nói mình
đầy thi thư, tài năng không thua kém bất kỳ ai, thế nhưng mới làm tú tài không đến một năm liền ngã bệnh, lần bị bệnh này bị luôn mười năm.
Sản nghiệp nhỏ bé của tổ phụ sớm đã dùng để chữa bệnh cho phụ thân. Cho nên chi phí sinh hoạt của cả nhà đều dựa vào khả năng may vá và giặt quần
áo cho người ta của mẫu thân, cộng thêm cũng có nuôi trong vườn hơn mười con gà mái.
Trong nhà còn mẫu đất cằn cỗi cuối cùng, vào tháng
trước khi Cận Liễu Liễu đến tuổi cập kê đã bị bán cho trưởng thôn để đổi dược. Đến tháng này, trong nhà chỉ còn tạm gọi là cầm cự được, nhưng
cha nàng vẫn bệnh nằm ở trên giường, hít vào thì nhiều thở ra thì ít.
Vì sao? Cũng đã uống thuốc hơn nửa tháng
Mẫu thân nàng phải xoay sở khắp nơi, nhưng cũng không thể giúp được gì
nhiều, làm sao có phương thức gì có thể biến ra thuốc đây?
Mắt
thấy tinh thần tướng công càng ngày càng xuống, còn phải lo bữa ăn trong nhà, mẫu thân nàng cảm thấy bế tắc nên đã cởi bỏ lưng quần hướng vào
phòng trong muốn kết thúc cho xong hết mọi chuyện.
Vừa bước vào
gian phòng nơi bà vẫn dùng để may vá. Bà cay đắng tìm một thanh xà ngang đang vừa định đứng lên, lại nghe thấy trong sân truyền đến một trận
tiếng la.
“Cận tẩu, Cận tẩu! Ta tới báo tin vui cho bà này!”
Vì thế Cận tẩu lại đem lưng quần trên xà ngang kéo xuống, vội vàng buộc lại trên lưng chính mình, sau đó đi ra ngoài.
Từ đằng xa chạy tới quả nhiên là bà mối nổi danh Trương Tử bà, chỉ thấy
trên mặt bà hé ra khuôn mặt đầy son phấn, mùi trên người nước hoa đậm
đặc tới mức từ xa cũng có thể ngửi được.
“Trương bà, như thế nào lại đến nhà chúng ta?” Cận tẩu trong bụng nghi hoặc hỏi.
Trương Tử bà nét mặt tươi cười như hoa, một phen liền kéo Cận tẩu nói “Ta đặc
biệt tới đây để báo cho gia đình các ngươi tin vui! Cổ thiếu gia lại
muốn cưới thêm tiểu thiếp, đại a đầu nhà các ngươi được coi trọng rồi
đó! Đây chính là việc rất đáng ăn mừng a!”
“Cổ gia? Cổ gia nào?”
“Còn hỏi Cổ gia nào? Trong phạm vi vài trăm dặm quanh đây chỉ có một Cổ gia
nổi danh nhất vùng thôi a.” Trương Tử bà nói đến nước miếng bay tứ tung.
“Nhà bọn họ? Kia có phải nhà nổi tiếng giàu có đến nổi tài sản mười đời cũng không dùng hết?” Cận tẩu vừa có sắc mặt vui mừng đã nhíu mày: “Nhưng là làm thiếp nhà người ta, chỉ sợ tướng công ta sẽ không bao giờ đáp ứng.”
Trương Tử bà nhìn ngôi nhà rách nát của Cận gia với vẻ mặt khinh thường “Bộ
dáng như thế kia, còn tỏ vẻ kiên cường làm gì? Nhà các ngươi không phải
đang cần tiền mua thuốc sao? Ta không phải nói các người, nếu không phải bộ dáng đại a đầu của nhà các người tốt, được Cổ gia người ta nhìn
trúng, lại là đặc biệt đi xung hỉ, nếu không ngay cả làm thiếp, ta nghĩ
như thế nào cũng không đến lượt nhà các người.”
Cận tẩu còn có
chút do dự, Trương Tử bà liền vung tay lên “Người ta ra lễ hỏi tận hai
mươi lượng bạc, nếu nhà bà không muốn, còn rất nhiều cô nương khác đang
chờ a!”
“Bà nói cái gì? Lễ hỏi đến hai mươi lượng bạc?” Hai mắt Cận tẩu mở lớn như hai cái chuông đồng.
“Cũng không phải sao? Hai mươi lượng bạc đó nha, không biết có thể mua biết
bao nhiêu là thuốc, ngươi cứ từ từ mà tính. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của
đại a đầu nhà các ngươi, vào nhà Cổ gia, qua một thời gian sinh cho hắn
thêm một tiểu hài tử, về sau, các ngươi sẽ có cuộc sống tốt hơn!”
Cận tẩu nghĩ tới tướng công đang nằm hấp hối trên giường, cắn răng nói “Được, việc hôn nhân này, chúng ta đồng ý!”
Trương Tử bà mặt mày hớn hở trở lại Cổ gia thông báo một tiếng, sau đó lĩnh rất nhiều tiền thưởng, tất nhiên là rất vui vẻ.
Đối với nữ nhân vật chính Cận Liễu Liễu của chúng ta, chuyện nàng sắp trở
thành tiểu thiếp thứ ba này nàng hoàn toàn không hề hay biết, vì lúc này nàng đang cùng đệ đệ A Bảo lên núi hái rau dại.
Hái đấy sọt rau
dại, nàng vô cùng vui vẻ dẫn A Bảo xuống núi về nhà. Nghĩ đến có thể nấu một nồi cháo rau dại nước miếng trong miệng nàng ứa ra.
Khi nàng vào bếp chuẩn bị, đang nhóm lửa nàng đã bị một tin tức làm toàn thân run rẩy.
Gì?
Nàng bị nương nàng bán làm tiểu thiếp thứ ba cho ma ốm trong truyền thuyết – Cổ thiếu gia?
Nàng không muốn!
Nàng cùng tiểu thợ rèn trong thôn liếc mắt đưa tình đã lâu, nhìn hắn một
thân ngăm đen bắp chân chắc thịt, đây mới là nơi phó thác chuyện chung
thân đại sự mà nàng Cận Liễu Liễu muốn a.
Nàng có chết cũng không muốn gả cho một con ma ốm giống phụ thân của nàng!
Cận Liễu Liễu khóc lớn, thậm chí còn học theo mẫu thân lúc trước làm bộ cởi xuống lưng quần đòi treo cổ tự tử, mẫu thân nàng úp mặt vào bàn tay
khóc.
“Được, mẫu thân cùng chết với con! Chúng ta cùng nhau
chết!” Cận tẩu vừa mắng vừa khóc “Nếu không phải trong nhà trở thành như vậy, nếu không phải cha con ngay cả thuốc cũng không có để uống, mẫu
thân lại làm sao có thể đem con bán đi qua! Nuôi con lớn như vậy, con
liền nhẫn tâm nhìn phụ thân con bị bệnh mà chết?”
Cận Liễu Liễu
bị mắng nói không ra lời, nhìn trong buồng lại thấy phụ thân đang thở
khó khăn, lại nhìn A Bảo cùng tiểu đệ A Bối đang cùng mẫu thân ôm nhau
gào khóc, cúi đầu “Con làm theo lời mẫu thân là được rồi”
Mẫu
thân nàng thấy nàng trong lời nói đầy ủy khuất, nghĩ đến Cận Liễu Liễu
từ nhỏ đến lớn phải sống khổ sở, nhất thời trong lòng buồn vô cùng, ôm
Cận Liễu Liễu khóc thống khoái.
Mặc kệ cả nhà khóc như thế nào, cái ngày nên đến cũng sẽ đến.
Cổ gia vì muốn mau chóng xung hỉ cho Cổ Vưu Chấn, tùy tiện chọn một ngày lành, cưới Cận Liễu Liễu vào cửa .
Vào ngày thành thân, Cận Liễu Liễu mặc xiêm y phấn hồng xinh đẹp, đây là y
phục mà mỗi nữ nhân chỉ mặc duy nhất một lần trong cuộc đời, đầu đội đầy châu ngọc, thậm chí mang một đôi giầy thêu nàng chưa thấy qua.
Nàng cùng mẫu thân đông sờ tây sờ xoa bóp xiêm y, nàng hỏi mẫu thân “Mẫu
thân, bộ xiêm y này không biết bao nhiêu ngân lượng thế?”
Mẫu thân nàng nuốt nuốt nước miếng nói “Ta nghĩ nếu bán hết toàn bộ đàn gà mái nhà chúng ta mới có thể mua”
Trương Tử bà một bên chỉ huy người chải đầu cho Cận Liễu Liễu, một bên xem
thường nói “Nói các người cũng không tin, các người ở đó mà suy diễn.
Chỗ trang sức đó, đáng giá hơn năm lượng bạc.”
Hai mắt mẫu thân nàng mở lớn “Gì? Giá trị nhiều ngân lượng như vậy sao?”
Trương Tử bà tiếp tục nói: “Nhà các người thật sự là tốt số, sinh được một
khuê nữ tốt. Người ta nói đại quản gia cổ gia có thể nói là người rất
keo kiệt . Nhưng ngươi nhìn xem trang phục này đúng là loại tốt.”
Nước miếng trong miệng Trương Tử bà bay tứ tung, thân thủ không ngừng giúp
Cận Liễu Liễu đánh phấn, ở trong lòng một bên cười thầm: may mắn nhà này không biết được, hơn phân nửa ngân lượng đã bị ta lấy mất.
Cận Liễu Liễu giống như nằm mơ, mặc cho Trương Tử bà giúp nàng vẽ mày đánh phấn, hồng hồng hai gò má, còn đánh môi đỏ mọng.
Từ một tiểu mỹ nhân xinh đẹp nàng bị Trương Tử bà cùng lão mụ tử trang
điểm thành nữ quỷ. Chỉ sợ khi Cổ thiếu gia vào động phòng, không bệnh
cũng bị dọa thành bệnh.
Nhưng Cận Liễu Liễu cùng mẫu thân nàng
không hiểu, mẫu thân nàng nhìn hai má cùng môi hồng hồng, vừa lòng gật
gật đầu nói “thật đẹp”
Cận Liễu Liễu cũng mặc kệ cái gì đẹp mặt hay khó coi, nàng cả đêm qua đã không ăn cái gì, trong bụng đã sớm kháng nghị
“Mẫu thân, con đói.”
“Đói? Kiên nhẫn đi! Đợi vào Cổ gia, bảo đảm con sẽ được ăn thịt đến chống đỡ
không nổi!” Mẫu thân nàng vừa nói, vừa không quên nhắc nhở nữ nhi: “Đến
lúc đó đừng quên mang chút thịt về cho chúng ta, a.”
Cận Liễu Liễu nuốt nước miếng, vì thế cũng bắt đầu hy vọng mau một chút đi đến Cổ gia, ăn thịt ngon.
Rốt cục mọi thứ đã chuẩn bị hoàn tất, Trương Tử bà chỉ huy bên ngoài người
bắt đầu đốt pháo. Sau đó giúp Cận Liễu Liễu trong xiêm y xinh đẹp ngồi
lên cỗ kiệu do Cổ gia phái người đưa tới.
Mẫu thân nàng bỗng
nhiên hốc mắt phiếm hồng, đuổi theo ra ngoài phòng giữ chặt tay Trương
Tử bà: “Liễu Liễu của nhà ta, Liễu Liễu của nhà ta…”
Trương Tử bà dùng bàn tay đầy đặn vỗ vỗ bàn tay thô ráp như chân gà của Cận tẩu:
“Cận tẩu yên tâm đi, đại a đầu nhà tẩu, về sau chỉ có vinh hoa phú quý,
các ngườii vui còn không kịp”
Nói xong, liền mang theo chiếc kiệu nhỏ nghênh ngang mà đi.
Cận Liễu Liễu hồi hộp ngồi vào cỗ kiệu, chỉ cảm thấy thật lạ lùng, nàng
vụng trộm xốc lên khăn voan, vén một chút màn che kiệu, muốn nhìn bên
ngoài một chút.
Ai ngờ lộ ra mấy đầu ngón tay, đã bị Trương Tử bà đại lực vỗ trở về: “Bỏ xuống cho ta! Chưa đến nơi, không được động đậy!”
Cận Liễu Liễu bị đánh đau liền buông tay xuống không dám lộn xộn nữa.
Nhà của Cổ gia thật giàu có tuy rằng chỉ cưới tiểu thiếp nhưng trong nhà,
sảnh đường cũng khoản đãi tiệc rượu đầy đủ, nhìn thật vui vẻ.
Cổ
Vưu Chấn vẫn nằm ở trên giường bệnh, tất nhiên là không có khả năng đi
ra gặp khách, vì thế tất cả chiêu đãi, đều từ nương tử được cưới hỏi
đàng hoàng – Lý thị làm chủ.
Lý thị là nữ nhi của một phú hào
giàu có, từ nhỏ đã tập cầm kỳ thư họa, biết thư đạt lễ. Đáng tiếc người
này không có phúc, từ lúc gả cho Cổ Vưu Chấn đến nay đều sẽ không gặp
phu quân quá một ngày.
Từ khi lão thái thái mất Cổ gia tất cả đều phải dựa vào nàng. Lần này Cổ Vưu Chấn bệnh tình ngày càng nặng, theo
thầy bói nói phải cưới thêm một vị tiều thiếp để xung hỉ, bằng không chỉ sợ Cổ Vưu Chấn bệnh tình sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, vì thế nàng
không chút suy nghĩ mà đồng ý.
Còn đặc biệt căn dặn đại quản gia
dựa theo sự tính toán ngày sinh tháng đẻ của thầy bói để tìm, không nghĩ tới, ngay tại bên trong thôn ở phía tây đã tìm thấy. Chính là cô nương
tuổi còn nhỏ, mới mười lăm.
Lý thị so với Cổ Vưu Chấn lớn hơn ba
tuổi, nay đã muốn hai mươi lăm. Cho dù là Nhị thiếu phu nhân cũng chỉ
mới hai mươi mốt. Nay lai đón vào cửa một tiểu nương tử xinh đẹp mà tuổi lại còn rất trẻ, trong lòng nàng có chút không vui.
Nếu không
dựa theo tính toán của thầy bói chỉ sợ chậm trễ bệnh tình của Cổ Vưu
Chấn, nàng cũng chỉ có thể mang theo khuôn mặt tươi cười, đem tân nương
đón vào cửa.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt ở đằng sau khăn voan,
nhưng Lý thị vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn ra Cận Liễu Liễu thân
hình mảnh khảnh. Bất quá, có chút tinh tế, vóc dáng cũng không tệ.
Nàng lại cảm thấy yên tâm, nhưng cũng có chút lo lắng, quyết định sau khi tiệc tan, phải thị uy trước mặt tân nương tử
Cận Liễu Liễu bị người dẫn đi, đầu óc có chút choáng váng vì không biết đã
đi qua bao nhiêu con đường, mới bước vào một căn phòng. Trong phòng có
một mùi hương, Cận Liễu Liễu cho tới bây giờ cũng chưa từng ngửi qua mùi hương thơm như vậy, không tự chủ được hít thêm vài cái.
Trương
Tử bà nghe thấy âm thanh nàng hít vào, liền chạy nhanh nhỏ giọng nhắc
nhở nàng: “Đại a đầu, ngươi nếu đã vào cửa, phải tuân thủ quy củ nơi
này, vì vậy không được hít vào.”
Cận Liễu Liễu nghe lời Trương Tử bà liền gật đầu.
Nếu người đã được đưa đến, Trương Tử bà cũng nên lui ra. Một nha hoàn mang
nàng đi lĩnh tiền, còn lại vài nha hoàn liền giúp đỡ Cận Liễu Liễu ngồi
vào mép giường, dặn dò nàng trăm ngàn lần đừng nhúc nhích cũng đừng lên
tiếng, sau đó liền đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại có một mình Cận Liễu Liễu, nàng ngồi ở mép giường, nghe thấy tất cả mọi người đi ra ngoài, mới dám nhấc lên một góc khăn voan, vụng trộm
nhìn bốn phía.
Nơi này giống như phòng họa lý ở thôn trường gia
thật xinh đẹp, còn có nến đỏ mà nàng chỉ có thể nhìn thấy trong miếu.
Còn nữa, hiện nay nàng đang ngồi trên giường thật lớn nha, vài người nằm cũng còn được.
Nàng lặng lẽ dùng tay sờ sờ đệm trên giường.
Oa!
Cái này mới gọi là mềm mại a!
Thật mềm mại giống với ngực mẫu thân năm đó!
Cận Liễu Liễu sờ đến nghiện, hận không thể lập tức cởi giầy, gục mặt trên
giường đánh một giấc. Trong lúc đang đùa hăng say, lại nghe tiếng cửa
phòng mở ra, một đám nữ nhân vào phòng
Đi đầu chính là Lý thị,
nàng vẫn là không yên lòng, vì thế mới đi tới đây, mang theo nha hoàn Bà Tử đi phía sau đến xem. Nhìn thấy khăn voan của tân nương đã bị kéo ra, dáng ngồi xiêu vẹo.
Lý thị nhất thời thay đổi mặt: “Tam thiếu phu nhân, muội ngồi xuống cho ta!”
Cận Liễu Liễu hoảng sợ, không nghĩ tới nơi này còn có người hung ác hơn
Trương Tử bà, bàn tay nàng run run, kéo khăn voan lại ngay ngắn.
Lý thị đi đến bên giường, chỉ vào nàng nói: “Nếu đã vào Cổ gia, phải tuân
theo quy củ nhà chúng ta. Ngày mai bắt đầu, muội hãy đi theo Vú Trương,
Vú ấy nói muội làm cái gì thì muội làm cái đó, cho đến khi muội học xong quy củ nhà chúng ta mới thôi. muội nhớ kỹ cho ta, chúng ta để muội vào
cửa, là để muội chăm sóc tướng công, nhưng muội cũng đừng đắc ý mà quên
đi thân phận của mình ở nhà này là gì!”
Cận Liễu Liễu câm như hến, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể đem thân mình cúi thật thấp, liều mạng gật đầu.
“Thật không có quy củ! Thiếu phu nhân cùng Tam thiếu phu nhân nói chuyện như
thế nào ngay cả trả lời đều không có? Nghe hiểu được, phải trả lời
“Dạ”!” Vú Trương bắt đầu nổi lên chức trách mà răn dạy.
“Dạ” Cận Liễu Liễu không dám không nói.
“Thiếu phu nhân, khách còn đang chờ ở đại sảnh” một nha hoàn nhẹ nhàng nhắc nhở một chút.
Lý thị thấy trước thái độ hung hăng của mình Cận Liễu Liễu cũng không dám
nói gì, cả ngươi run run, cảm thấy buổi đầu ra oai kết quả thu được cũng không ngoài dự kiến, mang theo mọi người lại trở về đại sảnh.
Cận Liễu Liễu chờ thêm thời gian đốt hết một nén nhang, bỗng nhiên bổ nhào
vào trên giường, gào khóc: “Mẫu thân, người sao có thể đem bán con đến
chỗ này a!”