Ra Tường Ký

Chương 41: Chương 41: Đêm hoa đăng lại tương phùng (2)




Cận Liễu Liễu thấy Quý Mẫn Chi cứ nhìn mình chằm chằm ánh mắt nóng rực làm nàng cũng có chút ngượng ngùng, cúi đầu trồn vào ngực Hàn Thượng.

Hàn Thượng thấy thế kéo đầu nàng về gần mình hơn một chút: “Liễu Liễu chớ sợ, Mẫn Chi là lưu manh số một tại kinh thành, ngươi không cần khách khí với hắn, nếu cảm thấy hắn phiền chán chúng ta liền đá hắn xuống khỏi thuyền, chỉ cần nàng thấy vui là được.”

Quý Mẫn Chi hiển nhiên đã cùng Hàn Thượng nói đùa quen, hắn vừa cười, vừa như là nhớ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi, hôm nay ngũ điện hạ cũng sẽ đến.”

Hàn Thượng thoáng giật mình: “Ngũ Ca cũng đến? Hắn không phải luôn luôn không thích náo nhiệt sao?”

” Ngươi vẫn là đệ đệ ruột của ngũ điện hạ đó, ngay cả việc gần đây ngũ điện hạ thường thường xuất hiện cũng không biết?”

“Thật không, thân thể Ngũ Ca tốt lên rồi sao? Từ năm kia bị thương tới nay hắn cũng rất ít ra ngoài uống rượu ngay cả vào cung cũng rất ít.” Hàn Thượng nói.

“Nga, ngươi xem nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, ngũ điện hạ đến rồi.”

Hàn Thượng vừa nghe thấy, lập tức mang theo Cận Liễu Liễu xoay người sang chỗ khác đã thấy một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng lại bên bờ, có một người bước xuống, áo choàng dài màu đỏ, đầu ngẩng cao, khuôn mặt gầy yếu tái nhợt có chút tương tự với Hàn Thượng, chỉ là mắt hắn không đào hoa như vậy.

Hàn Thượng nhẹ giọng nói nhỏ với Cận Liễu Liễu: “Đây là Ngũ Ca ta.”

Sau đó liền nhìn về phía người nọ vái chào: “Ngũ ca!”

Cận Liễu Liễu gật gật đầu, vừa muốn làm theo Hàn Thượng hành lễ với ngũ hoàng tử đã thấy có thêm một người nữa bước xuống xe ngựa, trường bào màu thiên thanh, dây cột tóc màu đen, mái tóc đen nhẹ nhàng chậm rãi phất phơ theo gió.

Hô hấp của Cận Liễu Liễu chợt cứng lại, vội vàng quay người lại, chỉ thấy người nọ thân hình thon dài, ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù như ngọc, hai mắt thâm thúy đen bóng, chỉ là hai hàng lông mày nhăn lại như là đang có ưu sầu khó nói.

Đêm hoa đăng lại tương phùng 2

Hốc mắt Cận Liễu Liễu bắt đầu nóng lên, cổ họng cũng nghẹn lại, hai tay nắm chặt cùng một chỗ, chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch ra, trong lòng nàng dường như có một giọng nói nhẹ nhàng thốt lên: “Phu quân.” Rồi rơi xuống nước.

Cổ Vưu Chấn giống như đã nghe được thanh âm trong lòng Cận Liễu Liễu, thình lình ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn thẳng lên thuyền, liếc mắt một cái đã thấy Cận Liễu Liễu trang điểm kiều diễm ướt át đứng ở bên cạnh Hàn Thượng, trong lòng đau nhói giống như vừa bị người ta đấm cho một cú, đau đến nỗi lông mày hắn càng nhíu chặt hơn.

Hàn Thượng cũng thấy được Cổ Vưu Chấn, trên mặt hơi lộ ra sắc kinh dị, không biết Ngũ Ca mình làm sao có thể ở cùng Cổ Vưu Chấn một chỗ.

Ngũ hoàng tử nhìn lên Hàn Thượng đứng trên thuyền, nở một nụ cười yếu ớt: “Lục đệ, ngươi mới đến.”

Hàn Thượng cười to: “Nếu sớm biết rằng Ngũ ca cũng đến ta nhất định sẽ đến phủ Ngũ ca đón người đi cùng người đến.”

Ngũ hoàng tử được một người hầu đỡ tay đi lên thuyền, Cổ Vưu Chấn cũng trầm mặc đi theo phía sau hắn.

Ngũ hoàng tử Hàn Húc bất quá sinh ra sớm hơn Hàn Thượng một tháng, nhưng Hàn Thượng được sủng ái, hắn lại không thể nào được Hoàng Thượng yêu thích.

Mẫu phi Hàn Thượng là hoàng quý phi, mà mẫu phi Hàn Húc bất quá chỉ là một vị tần phi nho nhỏ trong cung. Đến tận khi sinh ra Hàn Húc sau đó mẫu thân hắn mới được Hoàng Thượng phong làm quý tần.

Hàn Húc từ nhỏ đã gầy yếu hơn đám huynh đệ, cũng không thích ra ngoài gặp người khác, cưới vợ xong ra cung xây phủ cũng chọn một chỗ thanh tĩnh ít người.

Bất quá Hàn Húc làm người khiêm tốn, tính tình ôn lương, từ nhỏ có cái gì đều nhường Hàn Thượng, bởi vậy Hàn Thượng thật tâm kính trọng vị ca ca này.

Chỉ là Hàn Thượng thích náo nhiệt, bình thường rất ít ở kinh thành cho dù là có trở lại cũng phần lớn là thiết yến uống rượu, nếu không thì là đi Tây Sơn săn bắn, việc bất diệc nhạc hồ, huynh đệ hai người cũng rất hiếm khi gặp mặt. Đến ngay cả buổi cung yến đêm Giao thừa hai người cũng chỉ hàn huyên qua loa mấy câu.

Nhất thời tất cả mọi người trên thuyền cùng hành lễ với ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử cười nói “Miễn lễ”, tiếp theo liền đẩy Cổ Vưu Chấn ra trước mặt mọi người, đặc biệt giới thiệu nói: “Vị này là Cổ công tử, là công tử nhà Cổ Bân đại nhân, lần trước ta có duyên ngẫu ngộ cùng hắn ở tiệm đồ cổ Vạn Nhớ cư nhiên nhất kiến như cố (vừa gặp đã như quen biết từ lâu). Bởi vậy hôm nay đặc biệt ép hắn đến đây cùng ta cũng là để có thêm cơ hội gặp gỡ mọi người.”

Cổ Vưu Chấn chờ hắn nói xong, trước tiên hành lễ với Hàn Thượng, tiếp theo lại ra mắt nhóm công tử vương công quý tộc trên thuyền .

Quý Mẫn Chi biết tân thiếp thất trong tay Hàn Thượng đến từ Cổ gia, mới vừa rồi thấy Cận Liễu Liễu còn sợ hãi than vì sao nơi hương dã cũng có nữ tử tuyệt sắc như vậy. Hiện tại thấy nhân vật như Cổ Vưu Chấn trong lòng bùi ngùi không thôi, chỉ biết nói “Chả trách là, chả trách là.”

Hàn Thượng thấy Cổ Vưu Chấn chỉ mặc một bộ phục sức thanh nhã, trên người cũng không có vật gì đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn đã thấy kém thế hơn mọi người cũng không biết là có phải cố ý hay không, kéo tay Cận Liễu Liễu: “Liễu Liễu, còn không thỉnh an Ngũ ca ta.”

Tuy Cận Liễu Liễu vẫn không thích ứng được với trường hợp nhiều người đến thế, nhưng vẫn nhu thuận hành lễ theo quy củ: “Tham kiến ngũ điện hạ.”

Hàn Húc mỉm cười nói: “Lục đệ lại có tân mỹ cơ.”

“Ngũ ca nhìn một cái thấy thế nào?”

” Vị phu nhân này thoạt nhìn dịu dàng đáng yêu, mặc dù mặc trang phục diễm lệ, nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lệ, thật sự là khó tìm.”

Hàn Thượng lại cười ha ha: “Ta đã nói ánh mắt Ngũ ca rất tốt, Liễu Liễu thật sự là giống với câu nói của Ngũ ca, thanh lệ khó bằng. Ta ban cho nàng tên Liên cơ, Ngũ ca xem có thỏa đáng không?”

Hàn Húc gật gật đầu, nói: “Quả thật là người cũng như tên. Không biết Lục đệ tìm được vị giai nhân như vậy ở đâu?”

Hàn Thượng nhìn thoáng qua Cổ Vưu Chấn phía sau Hàn Húc, có chút đắc ý nói: “Thực không dám đấu diếm, vị Liên cơ này của ta là Cổ công tử tặng.”

Hàn Húc hơi chút giật mình, vội quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Cổ Vưu Chấn thấy mặt hắn không đổi, lại cười nói: “Không nghĩ tới Cổ công tử cũng có sở thích ngắm hoa. Ha ha, chúng ta đã đứng trên cầu lâu rồi, không biết khi nào thì khởi hành?”

Quý Mẫn Chi biết Hàn Húc chỉ đang tìm lấy cớ chuyển đề tài, hắn vẫn là người nhạy bén, vì thế lập tức nói: “Thỉnh hai vị điện hạ lên lầu ba đi, rượu và thức ăn ngon đã được chuẩn bị xong, ta đi phân phó nhân lập tức khởi hành.”

Hàn Thượng cười cùng Hàn Húc nắm tay đi vào khoang thuyền, Cận Liễu Liễu dừng ở phía sau vẫn đứng yên một chỗ, Hứa Tam Nương thấy Cận Liễu Liễu có vẻ muốn nói chuyện cùng Cổ Vưu Chấn vội vàng chạy qua, thân thủ đỡ lấy cánh tay Cận Liễu Liễu: “Liên phu nhân, ta đỡ ngài đi lên.”

Ánh mắt Cận Liễu Liễu không rời Cổ Vưu Chấn, trong lòng đã sớm đặt ra rất nhiều câu hỏi: hắn vẫn khỏe chứ? Hiện tại hắn và cha hắn đã không có chuyện gì, vì sao thoạt nhìn lại thấy hắn rất ưu sầu?

Cổ Vưu Chấn lúc này đi theo một nam tử tuổi còn trẻ đi qua bên cạnh Cận Liễu Liễu, ánh mắt chỉ nhìn lướt qua Cận Liễu Liễu giống như là không phát hiện ra nàng vậy.

Lòng Cận Liễu Liễu đột nhiên quặn lại đau đến không thở được.

Hứa Tam Nương chờ đám công tử đi lên thuyền hết, nàng mới đỡ tay Cận Liễu Liễu nhẹ giọng nói: “Liên phu nhân xin tự trọng, hiện tại chủ tử của người là điện hạ, trăm ngàn không thể làm ra việc gì làm mất mặt điện hạ.Đặc biệt là Cổ công tử kia, người trăm ngàn lần đừng nhìn hắn nữa, cũng tuyệt đối không thể nói chuyện với hắn.”

Cận Liễu Liễu buồn bã ỉu xìu vâng lời, bị Hứa Tam Nương đỡ lên lầu ba chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, ở giữa có một cái bàn tròn rất lớn trên bàn tràn đầy sơn hào hải vị và rượu ngon.

Bên cạnh có một cái bục cao hơn mặt sàn bày một ít nhạc khí, vài nữ tử xinh đẹp yêu mị nhẹ nhàng đứng một bên.

Quý Mẫn Chi đắc ý nói: “nhóm nhạc công Tần gia này bình thường ngàn vàng cũng khó mời nổi. Hôm nay ta dựa vào danh tiếng hai vị điện hạ mới có thể mời được năm đóa kim hoa này. Lại nói tiếp chúng ta đều được hưởng hào quang từ hai vị điện hạ.”

Mọi người đồng loạt cười, dựa theo thứ tự phẩm vị ngồi xuống. Tất nhiên là lấy Hàn Húc ngồi chủ vị, Hàn Thượng mang theo Cận Liễu Liễu ngồi ở bên cạnh hắn, bên kia là Cổ Vưu Chấn.

Hắn mặc dù không có phẩm vị, nhưng hắn là khách của Hàn Húc bởi vậy cũng đến lượt hắn ngồi.

Nhất thời vài cái mỹ tỳ đi lên rót rượu, tất cả mọi người hô to ca ngợi rượu ngon, chỉ có Cận Liễu Liễu không quen mùi rượu hơi nhăn mũi lại.

Hàn Thượng biết nàng không uống được rượu cũng sợ nàng say rượu làm loạn. Vì thế cũng không ép nàng uống, chỉ cùng mọi người đối ẩm nói chuyện vui đùa, đợi quá ba tuần rượu lại ngay cả những chuyện phòng the cũng nói đến.

Năm đóa kim hoa kia vừa diễn tấu, vừa lộ vẻ mặt e lệ. Cận Liễu Liễu cũng là chỗ hiểu chỗ không. Hơn nữa tâm tư nàng cũng không đặt trên người Hàn Thượng chỉ cúi đầu, trước mặt đã đầy một đống vỏ quả khô.

Quý Mẫn Chi để ý thấy Cận Liễu Liễu vẫn cúi đầu không nói, liền bưng chén nói với Hàn Thượng: “Lục điện hạ, tiểu mỹ nhân của người đêm nay vẫn còn chưa nói gì. Rượu ngon cảnh đẹp như vậy mỹ nhân lại không nói lời nào chẳng phải rất không thú vị?”

Hàn Thượng tuy rằng biết Cận Liễu Liễu chưa gặp loại trường hợp này bao giờ, cũng biết nàng không ứng phó được, nhưng nếu hảo huynh đệ cũng đã nói như vậy, tuy trên mặt hắn cười nói là bọn hắn thô ngôn thô ngữ dọa mỹ nhân sợ nhưng vẫn ngầm kêu Cận Liễu Liễu bưng cái chén đi kính rượu mọi người.

Cận Liễu Liễu không dám không nghe lời hắn, đành phải bưng cái chén lên vừa muốn kính rượu lại nghe năm đóa kim hoa kia nói muốn hiến khúc, tất cả mọi người liền ngừng lại không nói gì nữa, an tâm nghe nữ tử đứng đầu xướng khúc.

Cận Liễu Liễu được cứu một lần, vì thế sinh lòng cảm kích cũng xuất thần nhìn về phía nữ tử đang trình diễn tài nghệ kia. Chỉ thấy nàng mặc một bộ y phục mềm mại màu tía, thân hình thướt tha, dung mạo hiển nhiên là đứng đầu trong năm người.

Nàng đứng bên cạnh dao cầm, đầu tiên là nhìn về phía mọi người nói một tiếng “vạn phúc”, tiếp theo nhẹ nhàng mở miệng xướng một khúc “hạnh hoa thiên ảnh”.

Thanh âm của nàng trời cho ôn nhu trong đó có pha một chút giọng mũi nghe vào lỗ tai quả nhiên là mềm yếu liêu nhân, giọng hát phát ra đầy xuân ý. Tất cả mọi người chìm theo âm luật, rung đùi đắc ý.

Khúc hát kết thúc, mọi người ủng hộ không thôi. Quý Mẫn Chi nói lớn: “Không hổ là ca cơ đứng đầu kinh thành, ca khúc này thật không giống người thường.”

Những người khác cũng đều cùng khen ngợi, chỉ có một mình Hàn Thượng mở miệng uống rượu, không nói lời nào.

Quý Mẫn Chi ngạc nhiên nói: “Lục điện hạ như thế này là sao? Ngày thường, ngươi nhất định là người đầu tiên lên tiếng ban thưởng, tại sao hôm nay lại không lên tiếng? Chớ phải là ngượng ngùng trong đầu đi. Đừng lo, đừng lo, tiểu nhân vẫn còn chút ngân lượng có thể cho cấp Lục điện hạ mượn dùng trước một chút .”

“Không phải tiểu vương không ban thưởng, chỉ là tiểu khúc vừa rồi xướng cũng chỉ thường thôi.”

“Chỉ thường thôi? Lục điện hạ khẩu khí ngày càng lớn nha. Nhà ngươi có mỹ cơ nổi danh cầm nghệ đệ nhất kinh thành đến người qua đường cũng biết. Bất quá nếu nói đến ca xướng vừa rồi ta xem vẫn là Tần đại cô nương là đứng đầu kinh thành.”

“Không bằng ta đánh cuộc với Mẫn Chi, Liễu Liễu của nhà ta xướng so với vị Tần đại cô nương này xướng hay hơn bội phần.”

Quý Mẫn Chi hồ nghi nhìn về phía Cận Liễu Liễu: “Cá thì cá!”

Hàn Thượng cười ha ha: “Còn có ai muốn cá không, cùng đặt bạc đi, một ăn một trăm thế nào?”

Quý Mẫn Chi rút ra ngân phiếu năm trăm lượng, lại hỏi Hàn Húc: “Ngũ điện hạ cá ai thắng?”

Hàn Húc cười nhẹ như không lấy ra một trăm lượng, nói: “Ta cá là Lục đệ sẽ thắng.”

Hàn Thượng cười ha ha kính Hàn Húc một ly rượu: “Vẫn là Ngũ ca đạt đến một trình độ phi phàm. Đến, ta kính ngươi một ly.”

Uống xong ly rượu kia, Cận Liễu Liễu đã bị mọi người đẩy lên phía trước muốn nàng cũng xướng.

Mấy vị cô nương đang tấu nhạc dừng lại hỏi nàng: “Muốn xướng khúc gì đây?”

Cận Liễu Liễu nghĩ nghĩ một lát nói: “xướng khúc vừa rồi “hạnh hoa thiên ảnh”.”

Tần đại cô nương vừa xướng khúc xong nói: “Vị phu nhân này có thể nghĩ lại cho kỹ? khúc “hạnh hoa thiên ảnh” này là sở trường của ta, ta thấy phu nhân vẫn nên chọn một khúc khác đi.”

Cận Liễu Liễu nhìn nàng nở nụ cười nói: “Ta sẽ xướng khúc này.”

Kỳ thật nàng còn chưa học được nhiều thủ khúc, khúc “hạnh hoa thiên ảnh” này cũng chỉ xướng thành thục hơn một chút.

Vì thế tiếng cầm vang lên, ánh mắt Cận Liễu Liễu nhìn ra không gian đen tuyền bên ngoài cửa sổ, nhìn đom đóm bay vào khoang thuyền, êm tai xướng: “Bính ngọ chi đông, phát miện khẩu. Đinh Mùi tháng giêng nhị ngày, nói Kim Lăng. Bắc vọng hoài sở, phong ngày thanh thục…”

Nàng mới bắt đầu xướng câu đầu tiên, mọi người hiển nhiên cả kinh. Chỉ có một mình Hàn Thượng đắc ý dào dạt nâng ly lên uống một ngụm rượu, nháy mắt nhìn Quý Mẫn Chi tựa hồ là đang nói: ngươi nhất định là thua rồi!

“Mãn đinh phương thảo bất thành về, ngày mạc, càng di thuyền, hướng thậm chỗ? Mãn đinh phương thảo bất thành về, ngày mạc, càng di thuyền, hướng thậm chỗ?”

Cận Liễu Liễu chuyển âm, lặp lại câu hát cuối cùng hai lần, khúc hát kết thúc. Mọi người tựa như ngày đó nàng lần đầu tiên xướng khúc trong vương phủ vậy, lặng ngắt như tờ.

Hàn Thượng đắc ý nói: “Các vị cảm thấy thế nào?”

Lúc này đám người trên thuyền mới định thần lại được, Quý Mẫn Chi không thể tin được, nhìn chằm chằm Cận Liễu Liễu: “đây, đây, đây thật sự là…”

Hàn Húc cười nói với Hàn Thượng: ” vị phu nhân này của Lục đệ thật sự là trời sinh một giọng ca mê hoặc, nghe thấy khúc này chỉ sợ chúng ta ba tháng không muốn nếm vị thịt. Ha ha ha ha…”

Hàn Thượng đắc ý lấy chỗ tiền mọi người cược trên bàn chia làm hai, một nửa cho Hàn Húc, một nửa khác lại ném cho Quý Mẫn Chi: “Hôm nay tiểu vương cao hứng, tính ta mời .”

Quý Mẫn Chi cầm lấy tiền, nói: “Ta đây liền mượn hoa hiến phật, đem chỗ tiền này thưởng cho các vị Tần gia cô nương .”

Năm vị cô nương kia nhận tiền thưởng, nhưng trên mặt lại không có vẻ vui mừng. Phải biết rằng Tần gia bọn họ chính là dựa vào giọng hát của Tần đại cô nương mà nổi danh.

Hiện tại Lục điện hạ tùy tiện đưa ra một cơ thiếp đã làm cho Tần đại cô nương hoàn toàn bị đánh bại. Về sau sợ là giá trị con người sẽ giảm mạnh. Bởi vậy mỗi người đều không cười nổi, lại không thể không cười, đành phải cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười.

Cận Liễu Liễu trở lại bên cạnh Hàn Thượng, tất cả mọi người đều khen ngợi nàng, nàng lại vụng trộm nhìn về phía Cổ Vưu Chấn, chỉ thấy sắc mặt hắn như thường, căn bản là không liếc mắt nhìn nàng một cái.

Trong lòng Cận Liễu Liễu lại tối sầm lại, chỉ cảm thấy nhiều lời khen ngợi như vậy cũng không thể khiến cho nàng cao hứng chút nào.

Một lát sau, Quý Mẫn Chi mời tất cả mọi người đi ra ngoài khoang thuyền giả đố đèn. Cận Liễu Liễu muốn đi rửa tay, liền dẫn theo Hứa Tam Nương đi xuống lầu hai.

Rửa tay đi xong, Hứa Tam Nương vừa khen nàng càng ngày càng xuất sắc, vừa giúp nàng sửa sang lại xiêm y đầu tóc một chút, làm xong đang muốn đi lên lầu lại gặp Cổ Vưu Chấn đang đi xuống.

Cận Liễu Liễu đã sớm không nhịn được, bật thốt lên một tiếng: “Phu quân!”

Thân mình Cổ Vưu Chấn chợt lung lay một chút, ngay cả Cận Liễu Liễu cũng nhìn ra hai tay hắn giấu trong tay áo hơi run lên, nhưng trên mặt lại đoan đoan chính chính, còn cúi người hành lễ: “Liên phu nhân sợ là nhận nhầm người, tại hạ Cổ Vưu Chấn đều không phải là Lục điện hạ.”

“Xoạch.” Cận Liễu Liễu không nói được lời nào, nước mắt như châu đột nhiên lăn xuống.

Cổ Vưu Chấn nhìn thấy một giọt nước mắt lớn rơi xuống sàn thuyền trong lòng cả kinh, không nhịn được ngẩng đầu đã thấy Cận Liễu Liễu đau thương nhìn hắn giống như trước kia phải chịu ủy khuất, không nói lời nào cũng không phát ra âm thanh gì chỉ biết im lặng rơi nước mắt.

Trong lòng Cổ Vưu Chấn đau đớn như đao cắt, hận không thể vươn tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng dỗ nàng, lau đi nước mắt của nàng, nhưng tay hắn không thể cử động được.

Hắn không thể a, hắn không thể !

Cận Liễu Liễu đã là thiếp thất của Lục điện hạ!

Chính tự tay Cổ Vưu Chấn hắn tống xuất đi!

Hứa Tam Nương thu vẻ mặt của hai người vào mắt, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, gật gật đầu với Cổ Vưu Chấn, đỡ Cận Liễu Liễu đi.

Hứa Tam Nương nhanh tay giúp Cận Liễu Liễu lau khô nước mắt, sau đó tìm nha hoàn lấy nước rửa sạch mặt cho Cận Liễu Liễu một lần, trang điểm lại, mới dám đem nàng mang về bên cạnh Hàn Thượng.

Hàn Thượng đang nói chuyện với Hàn Húc, thỉnh thoảng lại cười ha ha, hiển nhiên là đang rất hưng trí. Nhìn thấy Cận Liễu Liễu đi đến hắn đưa tay kéo nàng lại: “Liễu Liễu, mau đến xem đố đèn.”

Cảm xúc của Cận Liễu Liễu vẫn chưa ổn định lại, không nói gì.

Hàn Thượng vừa định đặt câu hỏi, Hứa Tam Nương đã nhẹ nhàng đi đến nói với hắn: “Điện hạ, dường như Liên phu nhân có chút say tàu.”

“Phải không? Mau cho tiểu vương nhìn một cái.” Hàn Thượng nhéo nhéo hai má Cận Liễu Liễu, thấy thần sắc nàng quả thật uể oải, vì thế liền nói: “Tam nương, ngươi đỡ nàng đi uống chút trà nóng đi. Trên này gió lớn bị lạnh chỉ sợ sẽ không tốt.”

Cận Liễu Liễu hành lễ cảm tạ, sau đó liền đi theo Hứa Tam Nương vào trong khoang thuyền.

Hứa Tam Nương thừa dịp người hầu trên thuyền đến nhà kho lấy đèn đốt, kéo tay Cận Liễu Liễu nói: “Liên phu nhân, ta sẽ đốt một chút hương an thần, ngươi hãy nghỉ ngơ thật tốt đừng để cho điện hạ nhìn ra manh mối gì, bằng không hai người chúng ta đều sẽ bị phạt.”

Cận Liễu Liễu buồn bã ỉu xìu gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tam Nương, ta muốn nhìn phong cảnh một chút.”

Hứa Tam Nương không biết làm thế nào đành phải đi theo nàng về phía đuôi thuyền, dựa vào lan can trên đuôi thuyền ngắm hoa đăng đủ màu sắc trên sông.

Nhưng ai biết mới vừa đi đến đuôi thuyền, bỗng nghe thấy một tiếng nổ, cùng với tiếng nổ thân thuyền rung động mạnh.

Hứa Tam Nương chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ nhoáng lên bên người một cái, sau đó “Ùm, ùm” một tiếng, trong lòng nàng cả kinh nghe thấy trên đầu thuyền truyền tiếng quát mắng lớn: “Các ngươi lái thuyền thế nào hả? thuyền chúng ta lớn như vậy sao các ngươi có thể đâm vào a!”

Nàng hoảng hốt chân tay luống cuống, biết là bị một thuyền hoa khác đâm vào, sửng sốt một lát, nàng gắng sức kêu to lên: “Không tốt! Không tốt ! Liên phu nhân rơi xuống nước !”

Bọn Hàn Thượng ở đầu thuyền cũng là sửng sốt, hắn nhấc chân chạy tới đuôi thuyền: “ngã xuống chỗ nào? thủy thủ trên thuyền đâu? Nhanh chút! Nhanh chút! Lập tức cứu người a!”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một bóng người màu thiên thanh từ lầu hai bay xuống, “Phù phù” một tiếng nhảy vào trong nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.