Ra Tường Ký

Chương 49: Chương 49: Tân sống pháp




Hai năm sau, bên trong Hắc Phong trại một thanh âm thanh thúy dịu dàng dồn dập vang lên: “Văn Hiên, Văn Hiên!”

Cùng với giọng nói ngọt ngào là một người thon thả nữ tử mặc y phục bằng vải thô màu lục nhạt đi ra khỏi phòng, đôi chân nhỏ nhắn chạy chung quanh xem xét, trên khuôn mặt xinh đẹp vô song hiện ra thần sắc lo lắng, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng không mất phong độ chút nào, ngay cả tư thế quay đầu xoay thắt lưng đều đẹp đến nỗi không thể dời mắt.

Nữ tử này thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, Nhiều nhất khoảng hơn mười bảy tám tuổi, lông mày dài mảnh, không chút phấn son, quần áo đơn sơ nhưng khó giấu được phong thái uyển chuyển.

Nhất thời một nam tử cao lớn còn trẻ tuổi mang theo vẻ mặt vui tươi hớn hở tươi cười cũng theo nàng đi ra: “Liễu Liễu, ngươi không cần vội vã như thế Văn Hiên không có chuyện gì đâu.”

Không sai, nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo này đúng là Cận Liễu Liễu, mà nam tử này không cần phải nói chính là đại đương gia Hắc Phong trại—Lê Tuyền .

Đôi mi thanh tú của Cận Liễu Liễu hơi nhíu lại: “Ta cũng biết hắn không xảy ra chuyện gì, ta chỉ sợ hắn lại chọc giận Lưu tam ca, lúc đó lại làm cho Tuyền ca ca phải lấy rượu ngon chạy tới xin lỗi.”

Lê Tuyền đưa tay gãi gãi gáy, vẫn cười: “Việc đó cũng không có gì, đó là bản thân ta thích uống rượu thôi không liên quan tới Văn Hiên, không liên quan.”

Cận Liễu Liễu thở dài: “Cũng không biết đứa nhỏ này rốt cuộc là giống ai, sao lại cứ thích trêu chọc người khác thế chứ?”

Trong lòng Lê Tuyền muốn nói “còn không phải giống cái tính trẻ con của cha hắn sao”.

Bất quá ngoài miệng cũng không dám nhắc tên người kia trước mặt Cận Liễu Liễu, vì thế chỉ biết cười: “Ta giúp ngươi tìm, ta giúp ngươi tìm.”

Vừa muốn chạy tới phòng Lưu lão Tam, lại nghe thấy một tiếng thô lỗ “A” tru lên, ngay sau đó tiếng gầm gừ của Lưu lão Tam vang lên: “Lại là hỗn tiểu tử ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi xem lão tử hôm nay không tìm ngươi tính sổ thì ta tên là Lưu lão Tứ!”

Cận Liễu Liễu bị dọa đến nỗi ra mồ hôi lạnh, chạy vội tới nơi thanh âm tru lên phát ra.

Chỉ thấy một hán tử to lớn, khuôn mặt tím bầm như gan heo, trong tay thật cẩn thận xách một vật đang giãy dụa – một tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài bàn ngọc tuyết đáng yêu, miệng vẫn không ngừng hùng hùng hổ hổ.

Hắn tuy nói là muốn tìm tiểu hài tử này tính sổ, nhưng trên tay vẫn thật cẩn thận dường như sợ làm hắn (tiểu tử Văn Hiên) bị thương.

Cận Liễu Liễu vất vả chạy tới vội ôm tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài rồi vội vàng cúi đầu nhận lỗi với Lưu lão Tam.

Lưu lão Tam vốn đang vô cùng tức giận nhưng vừa thấy Cận Liễu Liễu cúi đầu nhận lỗi, hắn lại cảm thấy ngượng ngùng: “Này đừng nói, này đừng nói, ta vừa rồi ngao ngao nói bậy, may mà không làm tiểu thiếu gia sợ.”

Cận Liễu Liễu dùng sức đánh vào mông tiểu nam hài trong ngực một cái: “Đứa nhỏ này không làm người khác sợ thì tốt rồi còn có ai có thể hù dọa hắn?”

Tiểu nam hài kia lại thực thông minh, Cận Liễu Liễu đánh hắn, hắn nhất kêu đau, nhị bất loạn khóc trái lại tiến đến bên tai Cận Liễu Liễu, nhẹ nhàng nói: “Nương, ta không bướng bỉnh, ngươi đừng nóng giận.”(một kêu đau, hai không khóc loạn)

Cận Liễu Liễu vốn cũng không thể tức giận được, hiện tại vừa nghe con nói như vậy nàng lại bật cười, nhưng nghĩ đến Lưu lão Tam vẫn đang ở đây vì thế lại nghiêm mặt lại: ” hôm nay ngươi lại làm cái gì?”

Tiểu nam hài dúi đầu vào lòng Cận Liễu Liễu, không nói lời nào.

Thấy Cận Liễu Liễu lại có bộ dạng muốn phát hỏa, Lưu lão Tam vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là vỏ hạt dẻ thôi, không có việc gì, không có việc gì.”

Lê Tuyền đứng phía sau buồn cười nhìn Lưu lão Tam đang giấu một bàn tay phía sau lưng, đúng quả thật là vỏ hạt dẻ, bất quá là vỏ hạt dẻ mới vừa hái từ trên cây xuống, bên ngoài vẫn còn đầy gai nhọn.

Một cái vỏ như vậy nhét vào trong giày của Lưu lão Tam, hắn không chú ý xỏ chân vào phỏng chừng là bị đâm rất đau .

Lê Tuyền đưa tay vỗ vỗ lưng hổ của Lưu lão Tam: “Tam ca vẫn dũng mãnh như xưa, lát nữa ta sai người đi giết một con gà lại mang thêm năm cân rượu nữa, huynh đệ ta uống cho thỏa thích.”

Vẻ mặt Cận Liễu Liễu ngượng ngùng nhìn về phía Lê Tuyền, Lê Tuyền càng cười tươi hơn: “Liễu Liễu, ngươi đừng nhìn ta như vậy. Nếu không hãy lấy bạc của ngươi mua rượu là được. “

Cận Liễu Liễu vội gật đầu: “Tất nhiên, nhất định là ta mời.”

Lê Tuyền đi qua, đưa tay nhéo nhéo mặt tiểu nam hài trong lòng Cận Liễu Liễu: ” tiểu quỷ này, lần này lại cho nương ngươi phải tốn không ít nha!”

“Tuyền bá bá, nương ta có tiền không sợ .” Tiểu nam hài đúng lý hợp tình nói khiến Cận Liễu Liễu liên tục thở dài nhưng lại không thể trách được hắn.

Hai năm trước khi di thể Hàn Thượng chưa đưa trở lại kinh thành Cận Liễu Liễu đã biết mình có thai.

Hứa Tam Nương nghĩ hết mọi biện pháp giúp nàng giấu giếm chuyện này.

“Điện hạ vì nước hy sinh thân mình, ngươi lại có đứa nhỏ không minh bạch nhất định sẽ bị Hoàng Thượng xử tử. Dù sao đi nữa cũng phải giấu diếm chuyện này!” Lúc ấy Hứa Tam Nương nói như vậy.

Cận Liễu Liễu cũng biết tình thế nghiêm trọng. Vì thế trên đường đi theo đoàn xe vận chuyển di thể Hàn Thượng hồi kinh. Mặc kệ vất vả cỡ nào nàng cũng cố nhịn.

Lâm thục phi sinh non, Cận Liễu Liễu nhìn đứa nhỏ của lâm thục phi trong lòng cư nhiên bắt đầu vẽ ra bề ngoài của đứa nhỏ mình sẽ sinh ra trông như thế nào

Hoàng Thượng và Vân Quý phi cực kỳ bi thương, lấy nghi lễ dành cho thái tử hậu táng yêu tử.

Cả nước phải để tang phục nửa năm, ngoài cung trong nửa năm không thể tấu nhạc, không thể mặc y phục sặc sỡ, không thể thiết yến; Trong cung trừ không thể tấu nhạc, không thể mặc y phục rực rỡ, không thể thiết yến, còn phải khóc tang nửa năm, thắp hương cầu phúc.

Sau khi Hàn Thượng được hạ táng trong hoàng lăng trong vương phủ bắt đầu giải quyết chuyện của mình.

Tiêu Dao Vương phi dựa theo lời Hàn Thượng lưu lại trước khi chết năm vị sườn phi vương phủ sẽ tiếp tục ở trong Tiêu Dao vương phủ tại kinh thành cùng nhau nuôi dưỡng các nhi tử hai nam, hai nữ của Hàn Thượng thành người.

Còn lại một đám mỹ cơ nếu muốn ở lại trong phủ sẽ dưỡng các nàng đến già. Không muốn lưu lại hy vọng đi cũng sẽ chuẩn bị cho các nàng một khoản bạc lớn, cũng đủ các nàng về nhà không lo áo cơm.

Dựa theo lòng Cận Liễu Liễu áy náy chỉ sợ là muốn cả đời ở lại trong vương phủ sẽ thủ tiết vì Hàn Thượng.

Nhưng là nàng không thể ở lại, đứa nhỏ trong bụng ngày một lớn tuy rằng hiện tại nàng gầy yếu, nhưng nếu qua hai tháng nữ, sẽ không thể gạt được nữa.

Dưới sự trợ giúp của Hứa Tam Nương nàng rời khỏi kinh thành ở lại trong thôn nhỏ phía Tây dưới chân Hắc Phong sơn, rồi Lê Tuyền đi đón cả nhà nàng già trẻ đến đây xây nhà, từ đó định cư ở nơi này.

Dựa theo ý tưởng của Cận Liễu Liễu, nàng hy vọng đi xa hơn nữa nơi nào càng hoang vắng càng tốt, nhưng dù nói thế nào Lê Tuyền cũng không đồng ý.

Sau khi hắn nghe được tin tức Hàn Thượng qua đời liền vội vàng tới kinh thành nhưng không thể gặp được Cận Liễu Liễu.

Cũng may cơ duyên xảo hợp, thời điểm Hứa Tam Nương mang theo Cận Liễu Liễu ra phủ bị thủ hạ của Lê Tuyền nhìn thấy, bởi vậy mới có thể gặp mặt một lần.

Lê Tuyền suốt đêm mang theo Cận Liễu Liễu ra khỏi kinh thành, trừ bỏ Hứa Tam Nương không còn ai biết Cận Liễu Liễu đi đâu.

Kỳ thật Hàn Thượng cũng không phải là ác nhân gì. Trước khi hắn chết ngay cả những chuyện đã đáp ứng Hứa Tam Nương cũng đều nhớ rõ, đúng hẹn giao vào tay Hứa Tam Nương một lượng ngân phiếu lớn cùng khế ước của căn lầu tốt nhất phố hoa.

Hứa Tam Nương chỉ cần đợi hết nửa năm là có thể hoàn thành lý tưởng của mình mở một thanh lâu của chính mình.

Nàng biết Cận Liễu Liễu áy náy nhưng nàng vẫn an ủi: “Liễu Liễu, ngươi bây giờ cứ áy náy thương tâm cũng không làm được gì. Việc cấp bách là sinh đứa nhỏ này ra thật tốt nuôi dưỡng hắn thành người. Điện hạ cả đời phong lưu thành tánh, ngươi cũng nói trước khi hắn chết trong lòng thấy thẹn đối với ngươi, ta nghĩ cho dù điện hạ đã biết cũng tuyệt đối sẽ không trách tội của ngươi.”

Cận Liễu Liễu khổ sở trong lòng, thấp giọng nói: “Vô luận như thế nào ta cũng đã làm chuyện có lỗi với hắn, mà trước khi hắn chết cư nhiên còn xin lỗi ta. Hắn ở chiến trường vào sinh ra tử, ta lại…”

Hứa Tam Nương thở dài một hơi, biết mình có khuyên như thế nào cũng không có tác dụng gì, đành phải nói: “Quên đi, không nói nữa. Ngươi chỉ cần nhớ rõ chiếu cố bản thân thật tốt, sau khi sinh đứa nhỏ ra nhớ sai người báo cho ta biết một tiếng. Đời này của ta không được làm mẫu thân. Để cho ta thấy hài tử của ngươi trong lòng ta cũng rất cao hứng.”

Nói đến chuyện đứa nhỏ, trên mặt Cận Liễu Liễu mới hơi lộ ra thần sắc vui vẻ, gật đầu nói: “Tam Nương yên tâm đi, vô luận ta tới nơi nào ân tình của Tam Nương cả đời ta cũng sẽ không quên.”

Sau đó Cận Liễu Liễu từ biệt Hứa Tam Nương ra đi. Không bao lâu sinh hạ đứa nhỏ, nhìn đứa nhỏ ngọc tuyết khả nhân, một đôi mắt to đen lúng liếng, lông mi rất dài, hoàn toàn di truyền toàn bộ nét đẹp của Cổ Vưu Chấn và Cận Liễu Liễu.

Đương nhiên, nếu nói giống ai hơn, tất nhiên là giống cha nhiều hơn một chút, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, nói chuyện đi đứng đều thông minh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác.

Cận lão cha rất thích ngoại tôn này, phải biết rằng lúc trước khi Cận Liễu Liễu nói với hắn đứa nhỏ không phải của Hàn Thượng mà là của Cổ Vưu Chấn, Cận lão cha thiếu chút nữa hộc máu mà chết, cầm một cây gậy đuổi đánh Cận Liễu Liễu.

Cận gia tẩu tử cố sức ôm chặt hắn : “Dù ông có tức giận thế nào cũng không thể đánh khuê nữ như vậy a! Nàng còn đang lớn bụng đó!”

Cận lão cha tuy rằng đã dừng tay nhưng từ đó về sau vẫn chưa bao giờ hòa nhã với Cận Liễu Liễu.

Cả nhà bọn họ chuyển đi khỏi cái thôn nhỏ ở GiangNamkia. Thứ nhất là vì phòng ngừa những lời đồn đãi nhảm nhí, thứ hai là không hy vọng Cổ Vưu Chấn tìm được Cận Liễu Liễu.

Hai người A Bảo và A Bối tuổi vẫn còn nhỏ đều nghĩ giống mọi người trong thôn, nghĩ là tỷ tỷ có vị hôn phu đã chết nay mang theo đứa nhỏ mồ côi cha từ trong bụng mẹ.

Cận Liễu Liễu được Tiêu Dao trong vương phủ phân rất nhiều bạc đủ cả nhà bọn họ ăn mấy đời.

Nàng không dám chi tiêu lung tung, bởi vì mỗi khi tiêu một văn tiền trong lòng nàng đều thấy áy náy.

Vì tổ ốc không thể bán, vì thế để đó cũng đủ cho mọi người có thể sinh sống sau này. Hơn nữa dưới sự trợ giúp của Lê Tuyền họ cũng có nhà mới dưới chân núi.

Sân rất rộng cũng đủ chỗ ở cho mọi người, tuy rằng không hoa lệ nhưng cả nhà cùng nhau sống dưới một mái nhà vẫn rất thoải mái.

Không bao lâu, Cận Liễu Liễu được mẫu thân chăm sóc thuận lợi sanh đứa nhỏ ra.

Khi ngoại tôn ra đời, Cận lão cha mới nở nụ cười với Cận Liễu Liễu còn tự mình đặt tên cho đứa nhỏ: Cận Văn Hiên.

Bởi vì Cận Liễu Liễu không dám nói ra chân tướng phụ thân đứa nhỏ cho nên đứa nhỏ chỉ có thể mang họ nàng, nàng cũng hy vọng đứa nhỏ mang họ nàng.

Đối với Cổ Vưu Chấn cho dù vẫn còn nhiều tình ý nàng cũng không dám nghĩ đến chút nào.

Nàng có đứa nhỏ, cha mẹ ở bên, bọn đệ đệ một ngày một trưởng thành, đối với nàng mà nói đã là quá mức hạnh phúc .

Nàng còn nhớ rõ trước khi Hàn Thượng chết đã nói một câu với nàng, nàng biết Hàn Thượng không thích làm hoàng tử, không thích hành quân đánh giặc, tự đáy lòng nàng cảm thấy chỉ sợ cái thân phận hái hoa tặc Vân Thượng Phi mới là bộ mặt chân thực nhất của Hàn Thượng.

Đáng tiếc, rốt cuộc Cận Liễu Liễu cũng không được nhìn thấy nụ cười có phần lỗ mãng nhưng sáng lạng của Vân Thượng Phi, cũng không tìm hiểu xem ý tưởng này có chính xác hay không.

Thời điểm nàng còn chưa rời khỏi kinh thành, Cổ Vưu Chấn bởi vì lo lắng nàng nên đã nhiều lần thông qua Hứa Tam Nương nhắn cho nàng nhưng nàng đều giả như không biết.

Điều duy nhất có thể làm cho Cận Liễu Liễu nở nụ cười là ôm Cận Văn Hiên nhìn hắn mỗi ngày trưởng thành.

Cận Văn Hiên chính là niềm vui duy nhất của nàng.

Đứa nhỏ này tuy rằng thông minh thật nhưng lại rất nghịch ngợm mỗi khi nghịch ngợm lại làm cho người ta không thể chịu được.

Đứa nhỏ còn chưa đến hai tuổi đã học được nhiều trò tinh quái khiến cho người lớn dở khóc dở cười.

Tỷ như Lưu lão Tam không biết gần đây đã phải chịu đựng Cận Văn Hiên bao lâu, nếu không bị thả sâu vào áo cũng là bỏ muối vào nước trà hắn uống, có một lần còn thiếu chút nữa là đốt cháy đầu hắn.

Bất quá lần đó Cận Văn Hiên cũng bị Cận Liễu Liễu đánh cho một trận, phải biết rằng lửa không phải là thứ để đùa giỡn. Vì thế hắn mới có thể ngoan được vài ngày. Hôm nay Cận Liễu Liễu lại mang theo hắn lên Hắc Phong trại, hắn đã không chịu nổi tịch mịch tiếp tục chơi đùa với Lưu lão Tam.

Cận Liễu Liễu mới ôm Cận Văn Hiên đi được vài bước nhưng bởi vì vóc dáng Cận Văn Hiên cao hơn so với tiểu hài tử cùng trang lứa, ngày thường Cận Liễu Liễu lại gầy yếu nên mới bước vài bước đã cảm thấy mệt.

Lê Tuyền ôm lấy Cận Văn Hiên trên tay nàng: “Liễu Liễu, ngươi cũng đừng quá lo lắng tiểu hài tử thích làm ầm ĩ là bình thường. Hơn nữa ta cảm thấy vì Văn Hiên thích Lưu lão Tam nên mới đùa giỡn hắn đó. Văn Hiên, ngươi nói đúng không?”

Cận Văn Hiên lại chu miệng ra: “Ai thích người râu xồm!”

Cận Liễu Liễu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Quên đi, thời gian cũng không còn sớm chúng ta cũng nên xuống núi.”

Cận gia tẩu tử làm rau dưa rất ngon, bởi vậy đặc biệt kêu A Bảo ôm một bình rau dưa đi cùng Cận Liễu Liễu mang tới cho Lê Tuyền nếm thử.

Hai năm nay Lê Tuyền vẫn thường đến đối với nhà Cận Liễu Liễu có thể nói là rất thân thiết như người một nhà. Đối với Cận Văn Hiên lại yêu thương đến tận xương tủy.

Cận Liễu Liễu không phải kẻ ngốc nàng tự nhiên là biết Lê Tuyền đối tốt với nàng là vì cái gì.

Nhưng đối với nàng mà nói đã từng gả cho hai nam nhân lại sinh một đứa nhỏ không minh bạch, một người như mình căn bản không xứng với nam nhân tốt như Tuyền ca ca.

Trong toàn bộ Hắc Phong sơn, ai không khen ngợi Lê Tuyền.

Đám đại cô nương, tiểu khuê nữ chờ hắn cũng không biết đợi bao nhiêu năm, nhưng Lê Tuyền cũng đã hai mươi ba lại không có một chút ý niệm thành thân trong đầu, lại để tâm đến tiểu quả phụ Cận Liễu Liễu.

Cho tới bây giờ Lê Tuyền vẫn chưa nói gì với Cận Liễu Liễu. Hắn là nam nhân thành thực, bình thường tuy rằng biết ăn nói nhưng đến thời điểm này hắn lại không biết nói cái gì.

Hắn chỉ biết yên lặng đối xử tốt với Cận Liễu Liễu mà thôi.

Cuộc sống của Cận gia là Lê Tuyền tìm người đi phụ trách trồng trọt, củi lửa không có thì sẽ đưa đến, không quá vài ngày lại mang theo món ăn thôn quê vừa mới kiếm được đưa đến nhà bếp Cận gia.

Chỉ cần Lê Tuyền xuất môn tất nhiên sẽ mang đồ đến cho Cận Liễu Liễu, cũng không là cái gì quý giá chỉ là vài món trang sức ngọc trai, phấn son, cộng thêm đủ loại đồ chơi và thức ăn vặt cho Cận Văn Hiên.

Dù chỉ là một chút tâm ý cũng mười phần trân quý.

Hơn nữa toàn bộ thuốc Cận lão cha uống đều do Lê Tuyền định kỳ đi bốc về, hễ bệnh có chuyển biến xấu đều vội vã cưỡi ngựa lên trên trấn tìm thầy thuốc về.

Bởi vì thấy hai nữ nhân là Cận gia tẩu tử và Cận Liễu Liễu không tiện đi xa gánh nước Lê Tuyền liền tìm người đào một cái giếng trong sân Cận gia.

Lê Tuyền luôn nói: “Đại thúc, đại nương cũng giống như phụ ữâu ta, ta không đối tốt với các ngươi thì còn có thể đối tốt với ai.”

Cả nhà Cận Liễu Liễu đều không nghĩ tới báo ân bởi vì mặc kệ họ cự tuyệt thế nào cũng không cự tuyệt được những hảo ý của Lê Tuyền. Những gì bọn họ có thể làm chỉ là thể hiện lòng biết ơn với Lê Tuyền.

Cận gia tẩu tử ở nhà làm thịt khô cá muối, rau dưa hầm thịt thì chắc chắn sẽ không thể thiếu phần của Lê Tuyền. Ngày Lễ ngày Tết, nhất định sẽ làm đồ ăn ngon, mua rượu ngon rồi mời Lê Tuyền đến cùng mừng năm mới.

Khi Cận Liễu Liễu may xiêm y cho cả nhà tuyệt đối không quên may cho Lê Tuyền một bộ.

Lê Tuyền luôn coi xiêm y Cận Liễu Liễu may cho mình như bảo bối cho dù có bị sờn rách cũng thường xuyên mặc.

Cận Liễu Liễu nghĩ nếu lúc trước cha Lê Tuyền không mất hắn không cùng mẫu thân lưu lạc đến chỗ này nàng nhất định đã gả cho Lê Tuyền .

Bất quá người tính không bằng trời tính, đã đến lúc này nghĩ những điều đó căn bản cũng vô ích.

Trong lòng Cận Liễu Liễu suy nghĩ cái gì không ai biết.

Chỉ là ngẫu nhiên khi đêm dài mọi người đi ngủ hết, Cận Văn Hiên cũng đã ngủ say, nàng sẽ lặng lẽ mở một ngăn tủ lấy ra một cái bọc nhỏ được bao quanh bởi ba lớp vải dày rồi lấy ra một con quay bằng gỗ, mỗi lần như vậy đều nhìn đến một canh giờ.

Con quay kia đã cũ lắm rồi, cũng sắp hỏng, nước sơn đỏ bên trên cũng bị phai màu loang lổ.

Cận Liễu Liễu nhìn con quay chuyện cũ lại như hiện lên trước mắt nhưng chính nàng không giải thích được cảm giác trong lòng mình.

Giống như hiện tại yên tĩnh an nhàn sống những ngày bình yên vô tranh nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nàng bất quá cũng chỉ là một nữ hài tử bình thường xuất thân trong nông gia bần cùng lại có cơ duyên xảo hợp mới gặp được Cổ Vưu Chấn thậm chí còn có liên quan với hoàng tử.

Cuộc sống phú quý mọi người đều hướng tới. Nhưng khi đó nàng lại không vui chút nào.

Chỉ cần không lo ăn uống cả nhà vui vui vẻ vẻ, cho dù là cơm rau dưa, mặc vải thô, Cận Liễu Liễu cũng vô cùng vui vẻ.

Cổ Vưu Chấn như là một đoạn ký ức thống khổ phủ đầy bụi ở sâu trong nội tâm nàng, ngọt ngào cay đắng khắc sâu trong trí nhớ, chỉ là mỗi lần hồi tưởng lại chuyện cũ nàng cũng sẽ nhớ tới một người nam nhân khác —người mà nàng từng oán, nhưng hiện tại lại tràn ngập áy náy trong lòng.

Không ai có thể nói rõ mọi chuyện là đúng hay sai, nhưng hiện tại Cận Liễu Liễu quả thật là dựa vào bạc Hàn Thượng cho nên mới có thể giúp cả nhà nàng sống cuộc sống không lo áo cơm.

Tuy rằng bệnh tình của phụ thân không có chuyển biến tốt nhưng cũng không nặng thêm. Còn mẫu thân bởi vì không phải lo vấn đề ăn mặc của cả nhà nên thân thể và tinh thần đều rất tốt.

Ở học đường A Bảo và A Bối luôn nổi trội hơn bạn bè, Cận Văn Hiên lại xinh đẹp thông minh. Đối với Cận Liễu Liễu mà nói đời này cũng không còn gì phải cầu thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.