Ra Tường Ký

Chương 25: Chương 25: Thanh mai trúc mã “Tuyền ca ca”




Nàng nhìn nam tử trẻ tuổi kia vài lần, như thế nào cũng cảm thấy rất quen mặt, tựa như đã qua gặp ở nơi nào đó.

Nghe Cổ Vưu Chấn kêu gào không phục, lập tức có mấy mãng hán rống lên: “Lê lão đại, người trong xe này thật lớn mật, ta đi lên xe đem bọn họ xuống rồi nói sau!”

cẩu đảm* :mật chó

Chỉ nghe thấy người trẻ tuổi lại cười nói: “Mọi người đừng có gấp, ta xem người này hoặc là một ngốc tử, hoặc là có chút bản lãnh thật sự .”

Lưu lão tam kia hét lớn: “Lão đại! Hắc Phong trại ta từ trên xuống dưới mấy trăm hào nhân! Sao có thể để “con thỏ già” kia dám giở trò gì a?”

Cổ Vưu Chấn thân hình tướng mạo tuấn mỹ, ngay cả Cận Liễu Liễu ngày đó mới gặp cũng từng nói hắn lớn lên giống nhân trên cung nữ đồ. Ngày thường đơn giản vì thân phận hắn đặc thù, lại hiếm khi xuất môn mới ít có người bình luận tướng mạo hắn. Lúc này vừa nghe tên sơn tặc thô lỗ này gọi hắn là “con thỏ già”, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ lên, rút trường kiếm ra thi triển khinh công hướng Lưu lão tam tấn công.

Lưu lão tam không kịp phản ứng đã thấy một thanh trường kiếm lóng lánh công kích tới, không kịp xuất vũ khí ra ngăn cản, sững sờ ở trên lưng ngựa kia không thể động đậy.

Lại nghe “Xuy xuy” vài tiếng, Cổ Vưu Chấn thu kiếm trở về phía trên xe ngựa, mặt lộ vẻ đắc ý. Đã thấy Ngọc Trúc trên mặt xuất hiện thần sắc bất đắc dĩ, nhưng cũng rút kiếm giơ ở trước ngực.

Cận Liễu Liễu rất tò mò, trừng lớn hai mắt nhìn về phía Lưu lão tam,thấy hắn lông tóc vô thương, không khỏi hỏi: “Phu quân, ngươi làm gì hắn vậy?”

Cổ Vưu Chấn đắc ý cười: “Ngươi lập tức sẽ biết.”

Lưu lão tam không khỏi kinh hồn, lại thấy trên người cũng không có vết thương. Vì bảo tồn da mặt chính mình, nhanh chóng quát: “Gia gia còn tưởng rằng “con thỏ già” ngươi có gì đặc biệt hơn người , nguyên lai chính là giả thần giả quỷ…”

Một câu này còn chưa có rống xong, chỉ thấy xiêm y toàn thân Lưu lão tam đều hóa thành những chiếc lá rụng lả tả, phiêu tán bay theo gió.

“Nha!” Cận Liễu Liễu kinh ngạc kêu lên.

Lưu lão tam trong khoảnh khắc chỉ còn lại có một chiếc quần lót che thân, bọn sơn tặc chung quanh đều cười ha ha.

“Lưu lão tam, hôm nay trời rất lạnh , ngươi như thế nào ngay cả một bộ xiêm y cũng không mặc!”

“Lưu lão tam, ngươi lại không đi đầu giường phụ nữ, cũng không ngồi gần lò sưởi mà đã tháo xiêm y?”

Lưu lão tam vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, nghe tiếng cười nhạo chung quanh, chỉ cảm thấy thẹn quá hóa giận, cầm lấy đại đao giục ngựa tiến lên tìm Cổ Vưu Chấn liều mạng.

Còn không kịp nhúc nhích, đã thấy lão đại trẻ tuổi thân thủ nhẹ nhàng chắn phía trước hắn. Trên mặt tuy rằng còn lộ vẻ thoải mái tươi cười, nhưng ánh mắt lại ngưng trọng.

“Lưu lão tam, ngươi lui ra, ngươi không phải đối thủ của người nọ.”

Lưu lão tam oán hận nói: “Lão đại, ta cũng không thể cứ như vậy buông tha hắn!”

“Ta đến.” Lê lão đại trẻ tuổi cười hì hì nói xong, thân thủ đè trường kiếm bên hông, bình tĩnh nhìn về phía Cổ Vưu Chấn.

Mới vừa rồi kia một chút công phu, hắn cũng đã nhìn ra đoàn người Cổ Vưu Chấn cũng không hạng người tầm thường. Nhưng Hắc phong trại bọn họ đã ra tay, nào có đạo lý tay không mà về. Vì thế liền quyết định chính mình ra tay thử một lần.

Cổ Vưu Chấn thấy hắn vận sức chờ phát động, cười lạnh một tiếng nói: “Vừa vặn cho gia luyện tập.”

Ngọc Trúc nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, vẫn là ta đi đi.”

“Ta muốn đích thân động thủ, lần này tuyệt không thể bại bởi tặc tử đó. Ngươi đem Liễu Liễu chăm sóc tốt là được.” Cổ Vưu Chấn nói xong cũng đứng thẳng thân mình, nóng lòng muốn thử.

Cận Liễu Liễu lại khẩn trương thật, cả người đều chui ra khỏi xe ngựa, ngồi trên càng xe nhẹ nhàng kéo góc áo Cổ Vưu Chấn: “Phu quân! Ngươi, ngươi phải cẩn thận a.”

Cổ Vưu Chấn không muốn nghe nàng dài dòng. Quay đầu lại, liếc mắt nàng một cái, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sợ tới mức không có huyết sắc, hai mắt to ngây ngốc nhìn mình, trong lòng mềm nhũn, hạ thấp giọng điệu nói: “Gia võ công cao cường, ngươi không cần lo lắng, vào trong xe ngựa ngồi chờ một hồi, chúng ta tức khắc có thể đi .”

Đám sơn tặc kia đang chuẩn bị vì lão đại khiêu chiến, lại thấy từ bên trong xe ngựa chui ra một tiểu nương tử thủy nộn nũng nịu, người người đều nhãn tình sáng lên. Vì thế thô ngôn lời xấu xa lại không dứt bên tai.

“Lão đại, lão đại! Ngươi mau nhìn tiểu nương tử kia, bộ dạng thật ngoan a! Ngươi mau đánh thắng tướng công phấn mạo kia đi, đem tiểu nương tử này bắt về trong trại chúng ta làm áp trại phu nhân!”

“Đúng vậy, đúng vậy, Lê lão đại! Chúng ta trong trại cái gì cũng không thiếu, chỉ có lão nhân ngài thiếu áp trại phu nhân thôi!”

Nhất thời quần chúng tình cảm kích động, đều giựt giây Lê lão đại đem tiểu nương tử mỹ mạo lên sơn trại.

Cổ Vưu Chấn thân thủ đem Cận Liễu Liễu chắn ở sau người, khuôn mặt tuấn tú bốc lên sát khí: “Ngươi lập tức đi vào!”

Cận Liễu Liễu cũng nghe ra đám người kia nói không có cái gì hay ho, nhanh chóng tiến vào trong xe ngựa.

Lê lão đại nghe thủ hạ kêu la, cũng không để ở trong lòng. Nhưng nghe được mọi người đều nói tiểu nương tử kia xinh đẹp, hắn cũng lưu tâm nhìn thoáng qua.

“Liễu Liễu? Thật sự là Liễu Liễu sao?”

Cận Liễu Liễu vừa mới tiến vào trong xe ngựa, lại nghe thấy Lê lão đại tại đầu kia kinh ngạc hô.

Trên xe ngựa ba người đều sửng sốt, đã thấy Cận Liễu Liễu lại thò đầu ra, dùng sức nhìn nhìn Lê lão đại.

Lê lão đại cũng nhanh động tuấn mã dưới thân, thúc ngựa bước tới, trên mặt hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng: “Liễu Liễu, đúng nàng rồi! Nàng đã lớn như vậy a!”

Cận Liễu Liễu đầu tiên là hơi lộ ra thần sắc mê mang: “Ngươi là?”

“Liễu Liễu, ngươi đã quên ta? Ta là Tuyền ca ca của ngươi a!”

Sương mù trên mặt Cận Liễu Liễu nháy mắt đã bị đẩy lui, một đôi mắt to trong suốt vụt sáng : “Tuyền ca ca? Ngươi là Tuyền ca ca?”

Namtử kia thấy nàng nhận ra mình, cười cực kỳ đẹp : “Nàng cuối cùng đã nhớ ra ta.”

“Ta tất nhiên còn nhớ rõ .” Cận Liễu Liễu nói: “Nhưng mà, Tuyền ca ca ngươi làm như thế nào lại thành sơn tặc?”

Tuyền ca ca có chút ngượng ngùng nhức đầu: “Sau khi cha ta qua đời, nương ta liền mang theo ta du lãm chung quanh, đi ngang qua Hắc phong trại này, lão trại chủ thấy chúng ta cô nhi quả phụ đáng thương, nên đã thu lưu chúng ta ở lại trong trại.”

“Nga.” Cận Liễu Liễu gật đầu: “Tuyền ca ca, đại nương có khỏe không?”

Hắn sắc mặt hơi ám: ” Nương ta năm kia cũng đi rồi.”

Cận Liễu Liễu ngẩn ra, cắn môi dưới nói không ra lời.

Cổ Vưu Chấn gặp cảnh này, hai người ngươi một câu ta một câu, nói chuyện thân thiết khoái hoạt. Lại nghe thấy Cận Liễu Liễu kêu sơn tặc đầu lĩnh kia là “Tuyền ca ca”, tâm đã sớm sinh sự bực bội. Vì thế, thân thủ liền đem Cận Liễu Liễu kéo vào trong lòng.

“Liễu Liễu, ai vậy?”

Cận Liễu Liễu vui rạo rực cùng Cổ Vưu Chấn giới thiệu: “Phu quân, đây là Tuyền ca ca từ nhỏ cùng ta lớn lên, mấy năm trước cha hắn qua đời, nương hắn mới mang theo hắn rời khỏi thôn chúng ta.”

Cổ Vưu Chấn vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm “Tuyền ca ca”.Mà Tuyền ca ca kia nghe thấy Cận Liễu Liễu kêu thiếu gia nhà giàu diện mạo tuấn mỹ “Phu quân” trong lòng giống như bị người ta hung hăng đánh một quyền. Nhưng trên mặt lại vẫn mạnh mẽ giả bộ tươi cười, hai tay ôm quyền vái chào: “Tại hạ Lê Tuyền, là người quen biết cũ của tôn phu nhân.”

Cổ Vưu Chấn cũng thản nhiên vái chào: “Đâu có, đâu có, tại hạ Cổ Vưu Chấn. Liễu Liễu cũng không phải phu nhân của ta, chỉ là tiểu thiếp thứ ba của ta.”

Lê Tuyền cả kinh, trong lòng vốn đang âm ẩm đau lại giống như bị xát thêm muối.

Cận Liễu Liễu lại không có phản ứng gì, ngược lại nhiệt liệt nói với Lê Tuyền: “Tuyền ca ca, phụ mẫu ta còn thường thường nhắc đến ngươi. Ngươi nếu có rảnh rỗi, đến nhà chúng ta ngồi chơi đi.”

“Hảo.” thanh âm Lê Tuyền mang theo một tia đau đớn: “Ta không phải không muốn đi. Liễu Liễu là khi nào thì… gả đi?”

“Đã mấy tháng trước, thời gian trước trong nhà của ta không có tiền cho cha ta mua thuốc, mẫu thân liền đem ta bán cho Cổ gia .”

Vừa nghe lời này, Lê Tuyền cả kinh. Cổ Vưu Chấn sắc mặt cũng trầm xuống, hiển nhiên cũng không dự đoán được Cận Liễu Liễu lại nói như vậy.

“Như vậy, Cổ huynh mang theo gia quyến là muốn đi chỗ nào?” Hắn nhanh chóng thay đổi đề tài.

“Kinh thành.”

“Nếu muốn đi kinh thành, vậy để tại hạ hộ tống các vị một đoạn đường đi.” Lê Tuyền nho nhã lễ độ nói.

“Không cần khách khí , chúng ta cùng các hạ cũng không quen biết, không dám làm phiền.” Cổ Vưu Chấn lạnh lùng cự tuyệt.

Hắn mắt thấy Cận Liễu Liễu đối với Lê Tuyền thân thiết có thừa, hai người hiển nhiên là có qua lại thân mật.

Huống chi Lê Tuyền này nhìn qua bất quá cũng chỉ khoảng mười tám, chín tuổi, tướng mạo sáng sủa, tư nhã nhân văn, mày rậm mắt to, lại luôn lộ một vẻ rạo rực tươi cười, làm cho người ta vừa thấy liền nảy sinh ý thân cận.

Mà điều khiến cho Cổ Vưu Chấn bất mãn là Lê Tuyền này thân hình cao lớn, mạnh mẽ cường tráng, vừa thấy qua liền biết là một người luyện công phu.

Cận Liễu Liễu luôn luôn thích nam tử cường tráng, Lê Tuyền này tuy rằng khôi ngô nhưng cũng không có vẻ thô tục chút nào, chỉ làm cho người ta cảm thấy tuổi trẻ cường tráng, dáng người cân xứng. Nếu để cho bọn họ tiếp xúc thân mật, khó bảo toàn Cận Liễu Liễu sẽ không động tâm a.

Lê Tuyền lại không biết Cổ Vưu Chấn đối với hắn sinh ra loại địch ý này, vẫn là vẻ mặt tươi cười nói: “Cổ huynh có điều không biết, cách nơi này hai mươi dặm đường, còn có một sơn trại nữa, chỉ sợ các ngươi ngày mai đi ngang qua kia cũng sẽ bị chặn đường. Ta đã nhìn Liễu Liễu lớn lên từ nhỏ, cùng với thân muội tử giống nhau, ta tự nhiên không thể thấy các ngươi lâm vào nguy hiểm mà không giúp.”

Cổ Vưu Chấn vẫn là cười lạnh: “Chúng ta tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng công phu bản thân lại vẫn phải có, không dám làm phiền.”

“Ta đã sớm nhìn ra Cổ huynh công phu cao cường, nhưng đằng trước kia là một đại hắc trại, nhân số rất đông. Tiểu đệ thật ra không sợ Cổ huynh đánh không lại bọn họ, chính là đối phương nhiều người, ngươi lại mang theo Liễu Liễu, vạn nhất bị đối phương dây dưa, chỉ sợ sẽ làm Liễu Liễu phải chịu khổ. Ta cùng với trại kia cũng có lui tới, đưa các ngươi bình an qua đỉnh núi này thì sẽ trở về, không dám quấy nhiễu.”

Cổ Vưu Chấn còn muốn cự tuyệt, lại nghe Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, nếu Lê trại chủ có một mảnh thịnh tình, nếu chúng ta từ chối tất nhiên là bất kính. Chúng ta đi lần này, có thể ít chọc phiền toái một chút, đi mau chút, tất nhiên là chuyện tốt.”

Cổ Vưu Chấn nghĩ đến việc kinh thành cấp bách, chỉ có thể áp chế bất mãn trong lòng, nói với Lê Tuyền: “Như thế, liền đa tạ Lê trại chủ .”

Lê Tuyền vẫn cười: “Cổ huynh quá khách khí, có thể gọi ta là Lê Tuyền được rồi.”

Cổ Vưu Chấn chỉ cười cười, không có lên tiếng trả lời.

Cận Liễu Liễu không biết Cổ Vưu Chấn trong lòng không vui. Vừa nghe Lê Tuyền muốn làm bạn cùng với bọn họ đi đường, nàng kìm lòng không đậu nói: “Tuyền ca ca, đa tạ ngươi .”

“Ngươi- nha đầu này, khi nào thì nhã nhặn có lễ như vậy? Nhớ thời điểm ta đi ngày đó, ngươi còn để chỏm đâu, hiện tại lại lớn lên mỹ mạo như vậy.”

Cận Liễu Liễu xấu hổ cười, cúi đầu, khuôn mặt cười đỏ lên như đám mây hồng, càng có vẻ thẹn thùng vô hạn.

Lê Tuyền nghĩ đến mới trước đây cùng bọn nhỏ trong thôn chơi trò đóng giả tân nương tân lang, hắn luôn làm tân lang, Cận Liễu Liễu làm tân nương, còn vẫn ồn ào nói trưởng thành phải gả cho Tuyền ca ca làm tân nương tử, trong lòng bỗng dưng tối sầm lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.