Ra Tường Ký

Chương 57: Chương 57: Tiêu diệt (2)




“Ta nói vì sao ngày đó bọn họ lại mua nhiều đồ dùng như vậy chứ, cả một chiếc xe đẩy cũng không chở hết. Nguyên lai là đã sớm biết chuyện Hoàng Thượng muốn tiêu diệt nên dự trữ đồ! Nữ nhân này cũng quá gian xảo! Biết rõ chuyện tiêu diệt cũng không nói cho người trong thôn biết. Nhất định là muốn để chúng ta đều chết hết! Thật quá độc ác a! Không được, ta nhất định phải đi nói cho người trong thôn nghe!”

“Ngươi quay lại cho ta!” Tần lão gia hét lớn một tiếng: “Ngươi không thể yên tĩnh một hai ngày sao? Hiện tại trong thôn vốn đã lòng người hoảng sợ, ngươi còn ngại sự tình không đủ loạn muốn đi gây thêm chuyện phải không?”

“Nhưng, nhưng quả thật nữ nhân kia rất độc ác a!”

“Người ta là cô nhi quả phụ, bên trên thân mình cha mẹ lại không tốt, bình thường đối đãi với người trong thôn cũng rất tốt. Ngươi không thể yên tĩnh một chút quản chuyện nhà mình đi.”

Tần phu nhân vừa nghe tướng công khích lệ nữ nhân kia trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nàng vốn đã không vừa mắt với khuôn mặt xuất trần thoát tục của Cận Liễu Liễu, hiện tại ngay cả tướng công cũng nói như vậy nàng còn có thể nhẫn được sao?

Lập tức liền xông về phía Tần lão gia: “Ngươi là kẻ không lương tâm! Ngươi cũng bị tiểu hồ ly tinh kia mê hoặc có phải không? Ta biết mà! Ta biết mà! Lúc trước khi cả nhà nàng đến, ta đã biết cái thôn này sắp hỏng rồi! Nhưng tất cả các ngươi đều đồng ý cho bọn họ đến, trưởng thôn cũng vậy, ngươi cũng vậy. Ta biết mà! Các ngươi đều bị nàng mê hoặc! Cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ a!”

Tần lão gia không nhịn được tát nàng một cái: “Ngươi rốt cuộc có còn biết xấu hổ hay không? Ta bất quá chỉ nói mấy lời đúng đắn, ngươi liền điên thành như vậy? Ngươi xem nhìn hiện tại ngươi giống cái gì chứ? Còn suốt ngày nói với ta bọn hạ nhân không ai phục ngươi, ngươi cứ điên như vậy, ai sẽ phục ngươi? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám đi ra ngoài nói lung tung một câu, ta liền đánh gãy chân ngươi!”

Nói xong hắn liền phẩy tay áo bỏ đi, mặc kệ một mình Tần phu nhân ở trong phòng khóc nháo nửa ngày.

Tuy rằng Tần phu nhân đối với người ngoài vô cùng ác bá, nhưng nàng chỉ sợ mỗi Tần lão gia, bởi vậy sau khi Tần lão gia hù dọa nàng, nàng cũng không dám làm càn chỉ biết sống ngày ngày an ổn.

Nhưng ai biết lại qua một thời gian nữa, quan binh dần dần đánh tới Miên Tây trấn, đầu tiên là tấn công lên đại trại phía trước nhưng gặp phải Hắc Phong trại lại không làm gì được cho dù đánh như thế nào cũng không lên được trại.

Vị tướng quân thống lĩnh gấp đến độ sinh nhất miệng sang, hơn nữa hàng ngày Hoàng Thượng đều thúc giục, nếu còn như vậy chỉ sợ hắn cũng không được tốt lành gì.

Vì thế đành phải ra thông cáo báo cho dân chúng trên trấn và dân chúng trong thôn phụ cận Hắc Phong trại phòng ngừa vạn nhất thời điểm cấp bách cũng có thể làm lợi thế sử dụng.

Vốn dĩ gần đây người trong thôn cũng hạn chế đi lên trấn, phần lớn thời gian đều ở trong nhà không ra ngoài. Nhưng vừa vặn Tần phu nhân có một thân thích từ trên trấn xuống ở nhờ nhà bọn họ nghĩ đến Tần gia gia đại nghiệp lớn cho dù xảy ra chuyện gì cũng không ai dám động.

Vì thế Tần phu nhân cũng biết chuyện này từ miệng người thân thích trong lòng nàng liền nổi lên tính toán.

Không phải Cận Liễu Liễu luôn luôn được nam nhân trong thôn rất thiên vị sao?

Nàng (Tần phu nhân) cũng không làm gì quá đáng. Hơn nữa quả thật là Cận gia có quan hệ tốt với trại chủ Hắc Phong trại cả thôn đều biết, nàng cũng không có nói lung tung.

Bất quá Tần lão gia sẽ mắng nàng. Tuy vậy Tần phu nhân cũng không phải người tốt đẹp gì nàng nhớ lại lần trước Tần lão gia quả thật nói không cho nàng nói lung tung trong thôn chứ không nói rằng không được nói với quan lão gia nha.

Vì thế ngày hôm sau nàng xem xét thừa dịp Tần lão gia không ở nhà mang theo một hạ nhân tâm phúc đi lên trấn báo cáo cho tướng quân thống lĩnh.

Tướng quân kia nghe xong mừng rỡ: “những gì ngươi nói là thật sao?”

“Thiên chân vạn xác. Tất cả người trong thôn chúng ta đều có thể làm chứng. Vị trại chủ kia đối xử rất tốt với tiểu quả phụ đó hạ nhân nhà chúng ta người người đều thấy .”

Hạ nhân đi theo nàng cũng vội vã gật đầu phụ họa lời nói của chủ mẫu.

Tướng quân kia lại nói: “Tốt, thưởng cho ngươi mười lượng bạc! Về sau còn có tin tức gì nhất định phải đến báo cho bản tướng quân biết chưa?”

Tần phu nhân lĩnh tiền thưởng vui sướng chạy về nhà.

Trong lòng Tần lão gia cảm thấy rất kỳ quái, phụ nhân này luôn luôn là người sợ chết nhấ, làm sao có thể xuất môn vào thời điểm này chứ? Hơn nữa sắc mặt lại rất vui mừn, thật sự là làm cho người ta nghi ngờ.

Tần lão gia liền lớn tiếng kêu nàng quỳ xuống không mất nhiều công sức đã ép được Tần phu nhân nói ra.

Hắn vừa nghe chợt giật mình phải làm sao mới tốt?

Trong thôn này quan trọng nhất là đoàn kết người trong thôn luôn một lòng. Cận gia tuy chỉ là một hộ ngoại lai nhưng nếu trưởng thôn đã đồng ý cho bọn họ ở lại nghĩa là không coi bọn họ là người ngoài.

Hơn nữa cả nhà Cận gia đều rất hòa thuận, đối nhân xử thế luôn nho nhã lễ độ, trong thôn từ trên xuống dưới cũng chưa có ai nói bọn họ không đúng bao giờ.

Nếu như bị những người khác trong thôn biết Tần gia bọn họ làm ra sự tình như vậy về sau hắn còn không bị người đời nói xấu sau lưng sao?

Nữ nhân này cũng quá không hiểu chuyện rồi!

Tần lão gia không thèm để ý đến Tần phu nhân nữa chỉ kêu lão quản gia đến nhốt Tần phu nhân vào phòng không được bước ra cửa phòng một bước còn mình vụng trộm một mình chạy tới Cận gia.

Người nhà Cận gia đang chuẩn bị ăn cơm trưa, Cận Liễu Liễu mang hai đĩa rau xào và một bát bánh rán lớn bưng lên bàn lại nghe thấy có người gõ cửa.

Nàng kêu A Bối đi mở cửa thấy người đến là Tần lão gia mọi người trong nhà có chút kinh ngạc.

Cận gia tẩu tử nói: “Ai nha, Tần lão gia đến đây? Vừa vặn là giờ cơm, ngươi nếu không chê nghèo ăn cùng chúng ta một bữa đi, ta kêu Liễu Liễu đi mang thịt khô lên.”

Mặt Tần lão gia đầy vẻ nghiêm trọng, khoát tay áo đi vào phòng Cận lão cha nói ra chuyện Tần phu nhân vừa làm, sau đó luôn miệng xin lỗi Cận lão cha.

“Tiện nội làm ra loại chuyện như thế này thật sự là gia môn bất hạnh. Ta không phải sợ hãi khi chuyện bại lộ sẽ bị người trong thôn phỉ nhổ, ta chỉ lo lắng gia đình lão bá có thể xảy ra chuyện a cho nên lập tức đến nói với người một tiếng, nếu không vẫn nên đến một nơi khác tị nạn tránh đầu sóng ngọn gió đi. Đợi cho mọi chuyện trôi qua, ta sẽ tự mình đi đón các ngươi trở về.”

Cận lão cha cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng: “Tần lão gia nói hợp tình hợp lý xem ra chúng ta phải mau chóng tìm một nơi để tránh đi. Chính là cả nhà chúng ta chuyển đến từ GiangNam, họ hàng thân thích đều ở GiangNam. Nơi này thật đúng là không có chỗ nào để đi.”

“Lão bá nếu không chê ta có một biểu ca ở ngay sơn trang lớn gần đây. Nơi đó không có sơn trại cho nên quan binh cũng sẽ không kinh động đến nơi đó. Ta có thể tức khắc sai người đưa cả nhà các ngươi đến đó.”

“Như thế thì quá tốt nhưng chỉ sợ sẽ gây thêm phiền toái cho Tần lão gia.”

“Lão bá nói gì vậy? Nếu nương tử không rõ lí lẽ đã gây ra chuyện làm cho người ta khinh thường như vậy sao các ngươi phải đi tị nạn tránh đầu sóng ngọn gió chứ? Ta thấy việc này không nên chậm trễ hiện tại nên đi ngay. Ta cũng lập tức trở về sai người đánh xe ngựa đến đây.”

Cận Liễu Liễu đã sớm đứng ngoài phòng nghe thấy hai người đối thoại vì thế vội vàng kêu Cận gia tẩu tử vào nhà thu thập quần áo, đồ dùng cần thiết, còn mình cũng lập tức chạy vào phòng thu dọn đồ đạc.

Trong lúc đang hỗn loạn bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có một thanh âm vang lên, một giọng nói dường như đã từng quen thuộc đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng nói: “Phu nhân không cần kinh hoảng, đại nhân chúng ta đã sớm an bài mọi chuyện không có việc gì.”

Cận Liễu Liễu cả kinh: “Cái gì? Ngươi là ai?”

Người nọ cũng đã đi vào nhà chính: “Phu nhân không nhớ tiểu nhân sao? Tiểu nhân là Cổ Uy a.”

Cận Liễu Liễu chạy vội tới nhà chính vừa thấy quả nhiên là Cổ Uy, vì thế càng thêm ngạc nhiên.

“Sao người lại ở chỗ này?”

“Thực không dám đấu diếm từ khi chuyện tiêu diệt truyền ra đại nhân liền an bài bọn tiểu nhân ngày đêm canh giữ bên ngoài, đại nhân sợ lỡ không cẩn thận gia đình phu nhân sẽ phải chịu liên lụy.”

“Tạ hảo ý của các ngươi, bất quá hiện tại chúng ta đang vội xuất môn không thể nói chuyện lâu với ngươi được.” Cận Liễu Liễu không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Cổ Vưu Chấn xoay người muốn trở về phòng.

“Phu nhân chậm đã. Hình tướng quân đã mang theo người đến đầu thôn rồi, cho dù phu nhân muốn đi cũng chỉ sợ không còn kịp.”

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Cận Liễu Liễu hoảng hốt.

Cả nhà già trẻ lớn bé phải làm sao chạy trốn đây!

“Phu nhân không cần kinh hoảng, đại nhân chúng ta đã sớm an bài, thỉnh phu nhân đi với ta.”

“Này… nếu thật sự phải đi, nếu có thể đi theo ngươi vì sao ta lại không thể đi cùng Tần lão gia?”

Cổ Uy nói: “Phu nhân có điều không biết, chúng ta đã chuẩn bị tất cả rồi, xe của chúng ta là xe nhà quan cho dù là Hình tướng quân cũng không dám cứng rắn đòi khám xe đâu . Tuy là Tần lão gia có hảo tâm nhưng nếu bị người khác phát hiện chỉ sợ hắn cũng sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó muốn cứu chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”

Nghe thấy tiếng người nói chuyện, Cận lão cha đi ra: “Chúng ta đương nhiên không thể làm phiền Tần lão gia. Bất quá có một câu ta lại muốn hỏi rõ ràng.”

Cổ Uy tất cung tất kính thi lễ: “Cận lão gia mời nói.”

“Nếu đại nhân nhà các ngươi có thể mang theo chúng ta chạy trốn tại sao không thể che chở nhà chúng ta tiếp tục ở lại trong thôn này chứ? Lão phu rất nghi ngờ vấn đề này. Chớ không phải là đại nhân nhà ngươi muốn lừa cả nhà chúng ta đến kinh thành, đến lúc đó nữ nhi và ngoại tôn của ta sẽ không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay Cổ gia các ngươi.”

Cổ Uy không chút hoang mang nói: “Cận lão gia nói có lý, nhưng là người có nghĩ tới hay không. Chuyện tiêu diệt này là ý chỉ của Hoàng Thượng, đại nhân nhà ta vụng trộm che chở các ngươi trốn khỏi nơi nguy hiểm thì có thể, dù sao chỉ cần không lưu lại nhược điểm gì thì ai có thể biết chứ? Nhưng nếu cãi lại ý chỉ của Thánh Thượng, mạnh mẽ cướp các ngươi từ trên tay Hình tướng quân đến lúc đó chỉ sợ không phải một câu bất tuân thánh ý là có thể giải quyết được.”

Cận lão cha lại suy nghĩ một lát, không thể tìm được điều gì để phản bác, đành phải thở dài một hơi, hỏi Cận Liễu Liễu: “Liễu Liễu, ngươi ở kinh thành không phải có quen biết một vị Tam Nương sao? Chúng ta đến kinh thành rồi nương nhờ chỗ nàng, ngươi thấy thế nào?”

Cận Liễu Liễu nói: “Rất tốt, cứ quyết định như vậy đi! Cũng không biết bọn Tuyền ca ca ra sao rồi.”

Cận lão cha nói: “cũng bởi vì chuyện đến nước này cho nên mới phải đi.Vạn nhất chúng ta thật sự bị Hình tướng quân bắt đi, hắn lấy chúng ta làm lợi thế uy hiếp Tuyền tử chỉ sợ Tuyền tử từ không có chuyện gì cũng thành có chuyện. Chúng ta không ở đây đối với Tuyền tử mà nói chỉ sợ là chuyện tốt. Chúng ta tạm thời đi theo bọn họ lên kinh thành coi như phải đi kinh thành thăm bằng hữu cũ vậy. Đợi qua một thời gian nữ, mọi chuyện trôi qua chúng ta hãy trở về là được. Ngươi nghĩ xem?”

Cận Liễu Liễu chỉ có thể gật đầu, vì thế cả nhà hỏa tốc thu dọn đồ dùng cần thiết, đem vật phẩm đáng giá mang theo hoặc cất giấu.

Chờ Tần lão gia đến giải thích rõ mọi chuyện cho hắn, lại để lại một phong thư nhờ hắn nếu tương lai có cơ hội thì giao cho Lê Tuyền rồi cả nhà đi theo bọn Cổ Uy đi lên kinh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.