Ra Tường Ký

Chương 27: Chương 27: Ước định




Cận Liễu Liễu sợ hãi lùi lại, vươn cánh tay còn lại không bị nắm, che mặt. Nàng nghĩ hắn muốn đánh nàng.

Cổ Vưu Chấn liếc mắt nhìn nàng một cái liền nhìn thấy hành động của nàng rõ ràng là né tránh, trong lòng như bị một cây châm đâm vào một lỗ nhỏ, nhìn không thấy nhưng lại đau âm ỉ.

Hắn bỗng như tan ra, suy sụp buông tay Cận Liễu Liễu, tự giễu nở nụ cười, ngồi xuống chiếc giường đơn sơ kia.

Thành thực trong lòng mà nói, thời gian này mỗi ngày của hắn đều giống như đang bị dày vò trong hỏa lò.

Dọc đường đi, bọn hắn đều cố gắng giữ liên lạc với kinh thành, hắn biết thái tử và tam hoàng tử đã đấu với nhau túi bụi, mà phụ thân đang phải chịu tai ương trong ngục. Trừ phi thái tử có thể giành thắng lợi trong cuộc đấu này, bằng không phụ thân cùng các vị đại thần bị vu tội, một kẻ cũng đừng mong sống đi ra.

Hắn bị phụ thân nhốt ở trong viện mười năm. Hắn trừ bỏ lý luận suông bên ngoài, đối với việc chân chính tranh đoạt trong triều hắn cũng không hiểu biết bao nhiêu.Hiện tại hắn đi kinh thành, kỳ thật trong lòng cũng không có nhiều hi vọng lắm. Có thể dùng tiền tài cầu người cứu phụ thân ra ngoài cơ hồ chỉ là một tia hi vọng xa vời.

Hắn biết phụ thân trong tình huống tệ nhất là sẽ bị xử tử, ít nhất cũng có thể gặp được phụ thân lần cuối.Nhưng là gặp xong thì sẽ thế nào?Đương kim thánh thượng không phải là thánh minh quân chủ gì, nhưng cũng không phải là Hạ Kiệt Thương Trụ*, hẳn sẽ không liên lụy đến gia quyến tội thần.

hạ kiệt thương trụ*:

Nhưng còn tam hoàng tử thì sao? Vì phòng ngừa con cháu nhóm thần tử bị hàm oan tìm hắn báo thù, chuyện thứ nhất tam hoàng tử sẽ làm chính là sau lưng đuổi cùng giết tận.Kỳ thật, Lê Tuyền nói không sai, hắn có thể tự mình chịu chết, bởi vì đó là cha hắn, đây là số mệnh, trốn không thoát.Nhưng Cận Liễu Liễu vì sao lại phải chịu chết cùng người Cổ gia bọn họ?

Đúng vậy, nàng là tiểu thiếp của hắn, sinh ra là người nhà hắn, chết cũng là ma nhà hắn.Nhưng nàng mới mười lăm tuổi, ngây thơ không hiểu chuyện. Vì tiền thuốc của phụ thân mà bị bán đến Cổ gia làm tiểu thiếp, còn là vì hắn xung hỉ.Nhưng Cổ Vưu Chấn hắn có gì cần nàng xung hỉ?

Nếu không phải trước đây cha hắn bắt hắn giả bệnh, hắn căn bản sẽ không nạp hai tiểu thiếp xung hỉ. Hắn cùng Cận Liễu Liễu đến già cũng không nhận thức.Nhưng Cận Liễu Liễu vẫn vào nhà hắn, ngốc ngốc hồ hồ làm tiểu thiếp của hắn, còn bị cha nàng giáo huấn muốn nàng báo ơn.

Nàng vào Cổ gia chưa được mấy tháng, bọn họ cũng chưa phải là vợ chồng thực sự, nàng cũng chưa có được mấy ngày lành.Hắn biết Lý thị ngầm tra tấn, khi dễ nàng. Tuy rằng sau khi phát hiện hắn có ngăn lại, nhưng vẫn làm cho nàng sợ hãi.

Hắn hỉ nộ vô thường vốn không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng sau khi Cận Liễu Liễu chịu đủ tra tấn lại phải đối mặt với vẻ thờ ơ của hắn, chỉ như là xát thêm muối vào miệng vết thương của nàng.Lê Tuyền nói đúng, khi bọn hắn đến kinh thành, nếu thái tử thật sự thất thế, cha hắn bị xử tử. Hắn ngay cả chính mình cũng không bảo hộ được, làm sao nói đến bảo hộ nàng chu toàn.

Cổ Vưu Chấn nhìn Cận Liễu Liễu, tự nói trong lòng: Thả nàng đi thôi, một tiểu nha đầu lừa đảo còn chưa có lớn, giữ ở bên người chỉ thêm trói buộc.Cũng không biết nói vì sao, có chỗ nào đó trong lòng hắn như bị mèo cào. Chỉ cần nghĩ đến Cận Liễu Liễu sẽ rời khỏi hắn, tương lai còn có thể được nam nhân khác ôm ấp, hắn liền cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.

Thời gian này thân thể hắn quá mệt mỏi, tâm cũng mệt. Cho nên hắn không thể lý giải được loại tâm tình này. Nhưng hắn biết một sự kiện, hắn tuyệt đối không muốn Cận Liễu Liễu gặp chuyện không may.

Cận Liễu Liễu đứng bên giường nhìn sắc mặt Cổ Vưu Chấn vô cùng u ám, rốt cục cẩn thận mở miệng:“Phu quân, ngươi đừng nóng giận, Tuyền ca ca không phải cố ý chọc tức ngươi.”

Cổ Vưu Chấn giương mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên một ý cười giễu cợt:“Gia không tức giận.”

“ Nga” Cận Liễu Liễu lên tiếng không dám nói thêm nữa.

Cổ Vưu Chấn nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi sợ gia sao?”

Cận Liễu Liễu cả kinh, theo bản năng giật mình một cái: “Không, không có.”

“Ngươi không cần lừa gia , gia đã sớm nhìn ra .”

“Ta, ta thật sự không có. Phu quân không phải người xấu.”

“Nhưng ngươi vẫn sợ ta.”

Cận Liễu Liễu không nói, nàng quả thật là sợ hắn.

Cho dù dọc theo đường đi hắn không có đánh nàng, mắng nàng. Cho dù dọc theo đường đi, nàng thừa nhận Cổ Vưu Chấn đối đãi với nàng tốt lắm. Nhưng không biết vì sao, nàng nhìn hắn vẫn rất sợ hãi, đặc biệt là ở thời điểm hắn nhăn mặt nhíu mày.

Cổ Vưu Chấn nhẹ nhàng thở dài, đến ngay cả Cận Liễu Liễu đứng ở bên cạnh cũng không nghe thấy.Hắn đứng lên, bước một bước đến trước mặt nàng, thân thủ ôm lấy nàng, lấy tay xoa xoa đầu nàng:“Gia cũng không ăn ngươi, ngươi sợ cái gì?”

Sau đó hắn buông tay ra, cười nói:“Gia đi ra ngoài một chút, ngươi ngủ trước đi, không cần chờ gia.”

“ Vâng.” Cận Liễu Liễu đáp ứng. Sau đó nhìn theo bóng Cổ Vưu Chấn đi ra khỏi phòng.Cổ Vưu Chấn đi ra khỏi phòng nhưng không đến phòng Ngọc Trúc, mà trực tiếp đi lên tầng trên, đi đến cửa phòng Lê Tuyền.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lê Tuyền vừa nằm xuống lại xoay người ngồi dậy.

“Ai?”

“ Lê trại chủ là ta.”

Trên mặt Lê Tuyền viết rõ ràng hai chữ kinh ngạc. Hắn thậm chí sửng sốt một chút rồi mới xoay người, mặc ngoại bào rồi mới mở cửa phòng.

“ Có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt Lê Tuyền có ý đề phòng, Cổ Vưu Chấn trào phúng nở nụ cười nhạt, nói:

“Lê trại chủ không cần lo lắng, ta không phải tới tìm ngươi cãi nhau.”

“Vậy Cổ huynh là…?”

“ Có thể vào trong rồi nói không?”

Lê Tuyền cười :“Có thể, có thể, Cổ huynh mời vào. Bất quá nơi này ta không có trà ngon, nếu không chê, ta chỉ còn chút nước sôi.”

Cổ Vưu Chấn đi vào, cũng không khiêm nhượng ngồi xuống cạnh bàn, bưng chén nước sôi Lê Tuyền vừa rót cho hắn. Nói là nước sôi, nhưng kỳ thật đã sớm lạnh ngắt, chỉ còn hơi chút độ ấm.

Lê Tuyền cũng uống một ly, hỏi:“Cổ huynh tới cửa, có chuyện gì muốn nói?”

“Là ta muốn cùng Lê trại chủ nói một chút chuyện của Liễu Liễu.”

Lê Tuyền gãi gãi gáy:“Kỳ thật ta cũng muốn tìm Cổ huynh nói chuyện này, hành động vừa rồi của ta quả thật cũng có chút đường đột. Liễu Liễu hiện tại là tiểu thiếp của Cổ huynh, ta nên chú ý đúng mực mới phải. Cổ huynh xin yên tâm. Sau này chắc chắn ta sẽ chú ý đến ngôn hành cử chỉ, nhớ kỹ thân phận mình.”

“Lê trại chủ không cần như thế, làm phu quân Liễu Liễu ta so với Lê trại chủ còn hiểu biết tính nết nàng hơn. Theo ta thấy, Liễu Liễu đối với Lê trại chủ chỉ có tình huynh muội bình thường.Về phần Lê trại chủ, ta cũng không muốn đoán mò. Bất quá ta lên đây, cũng là muốn tìm trại chủ nói chuyện này.”

“Đó là chuyện gì? Nếu bảo ta không cần đi theo các người lên kinh, bảo hộ chu toàn, xin thứ cho tiểu đệ không thể tuân mệnh.”

Cổ Vưu Chấn nở nụ cười:“Hoàn toàn không phải. Ta tới đây đúng là hi vọng Lê trại chủ có thể cùng chúng ta lên kinh.”

“Cái gì?”

“Lê trại chủ không cần kinh ngạc như thế, lời ngươi vừa nói tuy rằng vô lễ, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Ta hi vọng sau này đến kinh thành, Lê trại chủ có thể theo như lời ngươi vừa nói. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, đại sự Cổ gia ta có chuyện gì không ổn, ngươi có thể mang Liễu Liễu rời khỏi kinh thành.”

“Ta đương nhiên là không có vấn đề, nhưng mà Cổ huynh! Liễu Liễu dù sao cũng là tiểu thiếp của ngươi, ngươi thật sự yên tâm để ta mang nàng rời đi sao?”

“Nếu thật là mang nàng rời đi, đi đến Hắc Phong trại, ta thật sự không thể đáp ứng. ta biết Lê trại chủ có bao nhiêu tâm tư….”

“Cổ huynh đừng hiểu lầm, ta đúng là chỉ coi Liễu Liễu là muội muội ruột của mình thôi.” Lê Tuyền lập tức nói.

Cổ Vưu Chấn trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng nói: “Lê trại chủ không cần khẩn trương, nếu thật sự ở kinh thành xảy ra chuyện, ta đến lúc đó chỉ là một người chết. Liễu Liễu cho dù là tiểu thiếp của ta, nhưng phu quân đã chết, nàng muốn tái giá cũng không đáng trách. Nếu thật sự không phải không còn cách nào khác, ta cũng tuyệt đối không tìm Lê trại chủ. Chỉ cần Liễu Liễu có thể bình an rời đi, ta cũng có thể bỏ xuống bất an trong lòng.”

“Cổ huynh, tuy rằng ta không hiểu nhiều lắm về chuyện của lệnh tôn, nhưng cát nhân đều có thiên tướng, Cổ huynh không cần lo lắng.”

Cổ Vưu Chấn lại cười, nhưng lần này là cười ha ha: “Đa tạ Lê trại chủ an ủi, bất quá sự tình sẽ như thế nào ta cũng vô phương đoán trước. Chỉ hi vọng Lê trại chủ có thể đáp ứng ta, nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra ngươi sẽ đem Liễu Liễu bình an rời khỏi kinh thành.”

“Đương nhiên, cho dù Cổ huynh không nói ra, ta cũng phải làm như vậy.”

Lê Tuyền vốn vừa rồi tức giận Cổ Vưu Chấn có vẻ không lo lắng cho Cận Liễu Liễu. Nhưng thấy hắn tự đến năn nỉ mình trong tương lai nếu có chuyện không hay thì đem Cận Liễu Liễu đi, trong lòng cư nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng.

Hắn xem ra Cổ Vưu Chấn đối với Cận Liễu Liễu cũng không phải vô tình. Bằng không, với thân phận và gia thế của Cổ Vưu Chấn cũng không cần phải đến năn nỉ một thủ lĩnh sơn tặc như hắn.

Nếu Cổ Vưu Chấn thật tâm với nàng, hắn làm sao có thể đem nàng đi.

Lê Tuyền “hô” một tiếng đứng lên, vẻ mặt kích động:“Cổ huynh, ngươi võ nghệ bất phàm, cho dù ở kinh thành thật sự xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ ổn thỏa che chở ngươi rời khỏi kinh thành.”

“Đa tạ hảo ý của Lê trại chủ. Tuy vậy, ta thoát được một lần, cũng trốn không thoát được mười lần,chỉ làm nàng phải theo ta lang bạt giang hồ, khi nào mới được yên ổn? Nhưng nếu nàng đi theo Lê trại chủ, về sau nàng với Cổ Vưu Chấn ta không liên quan, nàng mới không gặp nguy hiểm. Nàng bất quá chỉ là một tiểu nha đầu ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, làm gì phải theo ta chịu chết? Lê trại chủ, nếu ngươi không tiện tương trợ, ta đây đi tìm người khác vậy.”

Cổ Vưu Chấn ra vẻ chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lê Tuyền nhanh chóng ngăn hắn lại nói:“Chậm đã, ta có nói không tiện tương trợ khi nào? Ta chỉ sợ là đến lúc đó Liễu Liễu không chịu bỏ lại Cổ huynh một mình đào tẩu thôi.”

“Nếu nha đầu ngốc đó vẫn nhớ kỹ lời cha nàng nói, đến lúc đó đúng thật là có khả năng này. Bằng không giờ này ta sẽ không tìm Lê trại chủ mà trực tiếp kêu nàng về nhà đi.”

“Vậy…”

“Nếu thật sự xảy ra chuyện, Lê trại chủ chỉ cần để ý mang Liễu Liễu đi, cái gì cũng không cần nói. Đợi cho đến nơi an toàn, lại nói với nàng ta không cần nàng nữa.”

“Cổ huynh.”

“Lê trại chủ vẫn không chịu đáp ứng?”

“Ta đáp ứng ngươi!”

“Được, Lê trại chủ, quả nhiên là trang nam tử.” Cổ Vưu Chấn lại nói:“Bất quá, ta vẫn có điều muốn nói.”

“Cổ huynh! mời nói.”

“Sau khi ngươi mang Liễu Liễu rời đi, hãy nghĩ biện pháp đưa nàng về nhà đoàn tụ cùng phụ mẫu nàng. Nếu ngươi vừa ý nàng, hãy cầu thân, sau đó hãy cưới nàng. Liễu Liễu tuy là thiếp thất của ta, nhưng nàng rốt cục cũng từng tiến vào cửa nhà ta, không thể tái giá không minh bạch như vậy. Bằng không, ta không có cách nào cho phụ mẫu nàng một cái công đạo được.”

“Được, ta chắc chắn sẽ an bài thỏa đáng, Cổ huynh cứ yên tâm.”

Cổ Vưu Chấn sau khi lo liệu xong chuyện của Cận Liễu Liễu, trong lòng nhẹ nhàng như bỏ xuống được tảng đá nặng. Nhưng đồng thời, một nỗi phiền muộn vô cớ cứ lớn lên trong lòng hắn.

Vì thế, đoàn người Cổ Vưu Chấn có thêm Lê Tuyền cùng nhau tiếp tục ra đi, mấy ngày nữa sẽ đến kinh thành. Hôm nay, bởi vì con đường nhỏ bọn họ đi qua bị một tảng đá chắn đường, phải đi đường vòng nên không đến kịp trấn nhỏ kế tiếp nghỉ tạm.

Mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi, nơi này trước không thôn, sau không quán trọ, đi đường ban đêm lại sợ không an toàn. Vì thế đoàn người quyết định ăn ngủ ngay tại chỗ.

Vài thị vệ đi tìm củi khô về làm tạm một cái lán nhỏ, lại đốt một đống lửa to, đến cái suối gần đó gánh nước về.

Cận Liễu Liễu lấy chiếc chậu nhỏ trên xe ngựa đổ nước vào rồi đặt ở bên cạnh đống lửa cho nước từ từ nóng lên.

Trong hành lý của bọn họ có một ít điểm tâm và lương khô. Lê Tuyền lại không biết dùng cách gì cư nhiên đi sâu vào trong rừng bắt về một con chim trĩ, lại còn bắt dưới suối được mấy con cá, dùng một sợi dây rừng buộc chúng vào cùng một chỗ, vinh quang chiến thắng trở về.

Cận Liễu Liễu thấy Lê Tuyền thắng lợi trở về, lập tức hưng phấn chạy vội qua:“Tuyền ca ca ngươi làm thế nào bắt được? Lần sau nhớ dạy ta nha. Trước kia cùng lắm ta chỉ bắt được mấy con cá, chưa bao giờ bắt được chim trĩ cả.”

Lê Tuyền cười đắc ý noi:“Được, có cơ hội sẽ dạy cho ngươi. Bất quá, sau này sợ là ngươi sẽ không có cơ hội lên núi bắt chim trĩ”.

Đã nhiều ngày bọn họ cùng nhau hành tẩu, bởi vì thái độ của Cổ Vưu Chấn cải biến, Lê Tuyền cũng cùng Cận Liễu Liễu hàn huyên rất nhiều, cũng biết cuộc sống ở nhà nàng khổ không ít.

Cận Liễu Liễu tiếp nhận chim trĩ, vẻ mặt nghi hoặc:“Vì sao về sau ta không có cơ hội đi bắt chim trĩ?”

“Nha đầu ngốc này, ngươi có phu quân ở đây, muốn ăn gì tất nhiên sẽ có hạ nhân đi làm, sao đến phiên ngươi tự mình động thủ”.

Cận Liễu Liễu không đợi hắn nói xong, đã cầm chim trĩ cùng mấy con cá chạy về phía con suối nhỏ cách đó không xa.

Ngọc Trúc đang cùng Cổ Vưu Chấn thương lượng công chuyện, thấy Cận Liễu Liễu chạy tới bên dòng suối, lập tức nói:”Tam thiếu phu nhân, những chuyện này để ta làm là được, người mau bỏ đó đi.”

Cận Liễu Liễu đã rất lâu không được chạy nhảy ở nơi thôn dã, trong lòng đã sớm cao hứng không thôi. Vì thế vừa chạy vừa quay đầu cười nói:“Ta làm là được, ta làm mấy thứ này là giỏi nhất đó.”

Nàng đã mượn Cổ Uy một chiếc dao nhỏ, đem chim trĩ cùng mấy con cá nhỏ làm sạch sẽ. Sau đó, chọn một nhánh cây sạch sẽ xuyên qua, chim trĩ đặt ngay trên ngọn lửa nướng, còn mấy con cá thì gác bên cạnh.

Một lát sau, một mùi thơm nhẹ nhàng bay lên, Lê Tuyền bước qua nói:“Liễu Liễu, ngươi đúng là lợi hại.”

“Đó là đương nhiên, ta thường xuyên cùng A Bảo ra sông bắt cá. Sau đó nướng ăn ngay cạnh bờ sông, rất thơm.”

Nghe thấy tiếng nàng, Cổ Vưu Chấn sau khi thương lượng xong với Ngọc Trúc liền đi qua, thân thủ vỗ nhẹ lên đầu nàng:“Nhìn ngươi bộ dáng tham ăn, chẳng lẽ dọc đường đi gia không cho ngươi ăn no?”

Cận Liễu Liễu cười tươi như hoa:“Làm sao có thể ? Dọc đường ta được ăn rất nhiều thứ lạ trước đây chưa từng nếm qua, học thêm được rất nhiều điều. Tuy nhiên, nướng cá bên ngoài như thế này rất lâu rồi ta chưa được làm, như bây giờ lại nhớ tới lúc trước ở nhà. Phu quân, khi nào chín, ta cho ngươi nếm thử trước, thực sự rất thơm.”

Cổ Vưu Chấn thấy trong đôi mắt to trong suốt của nàng tràn đầy ý cười, nhịn không được nhéo nhéo hai má của nàng:

“Nuôi một con mèo tham ăn như ngươi, ta xem phụ mẫu ngươi cũng rất vất vả.”

Cận Liễu Liễu cười “khanh khách” né tránh, Lê Tuyền ở một bên nhìn thấy mặc dù có chút không thoải mái. Nhưng chỉ cần nhớ tới việc Cổ Vưu Chấn có thể gặp chuyện không may, chút ghen tuông kia cũng đè ép đi xuống, một mình chậm rãi đi ra chỗ khác.Ngọc Trúc cũng đã biết ước định của Cổ Vưu Chấn với Lê Tuyền , nhìn thấy Lê Tuyền đi ra ngoài cũng nhìn hắn cười.

Bên cạnh đống lửa chỉ còn Cổ Vưu Chấn và Cận Liễu Liễu, hai người vừa cười đùa, vừa chú ý đến chim trĩ và cá nướng đã muốn vàng rộm.

Cận Liễu Liễu bởi vì cao hứng miệng còn khe khẽ hát một khúc nhạc GiangNam. Cổ Vưu Chấn cẩn thận nghe xong, là khúc hát hái trà. Thanh âm của nàng kiều kiều thanh thoát, lại vẫn còn vài phần trẻ con, quả nhiên là thanh thúy, dễ nghe.

Cổ Vưu Chấn lẳng lặng nhìn nàng, nhìn khuôn mặt nàng bị ngọn lửa làm cho phiếm hồng, nhìn đôi mắt to xinh đẹp của nàng, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn khép mở, ánh mắt cũng càng thêm ôn nhu.

Ngọc Trúc, Lê Tuyền cùng vài thị vệ đã sớm lùi ra xa sợ phá hủy bầu không khí thân mật giữa hai người.Cổ Vưu Chấn đang nghe đến mê mẩn, tiếng ca đột nhiên im bặt, chỉ thấy Cận Liễu Liễu thu hai tay lại, gắt gao ôm bụng, vẻ mặt thống khổ.

Cổ Vưu Chấn nhất thời sợ cuống lên, hắn lập tức ôm chầm nàng, khẩn trương hỏi:“Liễu Liễu, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không có cái kia, cái kia, nguyệt tín?”

Cận Liễu Liễu ủy khuất mân mê cái miệng nhỏ nhắn:“Ta muốn, ta muốn đi vệ sinh.”

Cổ Vưu Chấn thở mạnh một hơi, cả khuôn mặt đều run rẩy, hắn đem nàng đẩy sang bên cạnh:“Đau bụng thì đi đi! Kêu đau khiến gia lo lắng.”

Nói xong lại thầm mắng trong lòng: Đúng là vật nhỏ không hiểu phong tình!

Cận Liễu Liễu vỗ vỗ mông đứng lên, lên xe ngựa tìm ra vài miếng giấy bản. Nhưng khi nhìn xung quanh tối đen như mực,ôm bụng trở lại bên người Cổ Vưu Chấn.

“Không muốn đi vệ sinh sao? Như thế nào đã trở lại?” Mặt Cổ Vưu Chấn đã sớm đen như bầu trời xung quanh.

“Phu quân, ta sợ.”

Cổ Vưu Chấn lại cố gắng nhịn thở mạnh một hơi.

“Ngươi sợ hãi, nói với gia làm gì?”

“Ta, ta không dám một mình đi sang bên kia.” Nàng gắt gao ôm bụng, hiển nhiên là đã không muốn chịu được.

Khuôn mặt tuấn tú của Cổ Vưu Chấn lại bắt đầu run rẩy không thôi, hơn nữa lại càng nhăn nhúm đến lợi hại.

Làm cái gì?

Chẳng lẽ muốn Cổ Vưu Chấn hắn bồi Cận Liễu Liễu đi sang bên kia đi vệ sinh? (meott :ca thông minh thật, đoán đúng rồi!)

Thấy sắc mặt Cổ Vưu Chấn ngày càng khó coi, Cận Liễu Liễu lại nói:“Phu quân, ta gọi Tuyền ca ca theo giúp ta được không?”

Vừa dứt lời, mặt Cổ Vưu Chấn lập tức thôi không nhăn lại nữa. Hắn lập tức rút từ trong đống lửa ra một nhánh cây đang cháy, nắm chặt tay Cận Liễu Liễu đi đến bụi cây bên kia: “Mau lên một chút! Gia không nhẫn nại chờ ngươi lâu đâu!” (ca chờ không lâu đâu, chỉ chờ chị … xong thì ca dẫn về!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.