Vương Khả bị lấy mất điện thoại di động ở lì ở trong biệt thự, ngày nào cũng nhìn chằm chằm kênh tin tức trên TV, cuối cùng thì phải một tuần sau anh mới xem được tin thị trưởng Trần bị cách chức vì nhận hối lộ. Đêm đó lúc Mạnh Phàm về tới nhà Vương Khả không nhịn được mà hỏi chút chuyện về Chu Chính.
Mạnh Phàm uống ly trà Vương Khả pha, hờ hững đáp: “Chu Chính đã bị giam giữ hình sự.”
Vương Khả siết chặt hai tay thành nắm đấm hỏi: “Em sẽ không gặp được gã nữa, đúng không?”
Mạnh Phàm thấy Vương Khả rũ vai ngồi trên sofa, biểu tình trên mặt như được giải thoát mà lại có hơi mê man: “Chẳng lẽ cậu còn muốn thăm nuôi tù nhân?”
Nghe vậy Vương Khả nở nụ cười rồi thả lỏng cơ thể ngồi ngẩn người trước màn hình rộng lớn.
Mạnh Phàm thấy thế bèn đặt máy tính bảng xuống, vươn tay ôm vai Vương Khả: “Làm sao vậy?”
Vương Khả há miệng mấy lần, đến nửa ngày sau mới phát ra tiếng: “Chỉ là cứ cảm thấy không chân thật.”
Mạnh Phàm dùng ngón tay vuốt nhẹ đôi môi Vương Khả: “Vậy thì làm chút chuyện chân thật đi?”
Vương Khả lấy lòng cười cười, hai tay thuần thục mò xuống đũng quần Mạnh Phàm, nửa người trên tựa hẳn lên người hắn.
Mạnh Phàm nhìn bộ dạng mất tập trung của Vương Khả, quyết đoán giữ tay anh lại. Hắn cầm máy tính bảng lên tiếp tục: “Không có tâm trạng thì thôi không làm, bên tôi vẫn còn mấy tài liệu phải xem.”
“Xin lỗi vì đã làm Mạnh tiên sinh mất hứng.” Vương Khả cúi đầu.
“Không cần phải xin lỗi, tôi không trách cậu.” Dường như tâm tình Mạnh Phàm không tệ, nói chuyện cũng nhiều hơn so với bình thường, “Ai cũng có lúc tâm trạng xuống dốc mà.”
Vương Khả cười khẽ: “Mạnh tiên sinh đây là đang dỗ em hả?”
“Có thể hiểu như vậy. Tôi chỉ thích lúc lên giường cậu tập trung một chút mà thôi.” Mạnh Phàm đổi tư thế xem máy tính bảng, “Cho nên chờ cậu khôi phục trạng thái rồi tính sau.”
Vương Khả quả thực không có tâm trạng đi lấy lòng Mạnh Phàm.
Bóng tối đã quấy nhiễu anh gần mười năm cứ thế mà âm thầm biến mất, khiến anh nhất thời không biết phải làm thế nào mới phải. Như một người đuối nước thật lâu sau mới được cứu, muốn hít thở lại phát hiện trong mũi toàn là nước, khổ sở nhưng chẳng thể nói ra thành lời.
Trước đây anh cứ nghĩ Chu Chính có thể một tay che trời, không có ai là Chu Chính không giải quyết được, càng không có chuyện mà Chu Chính không làm nổi, Chu Chính tùy tiện nói một câu đã có thể quyết định sống chết của anh. Dù rằng sau này anh đã chứng kiến nhiều quyền lực hơn, biết rằng Chu Chính chẳng qua cũng chỉ là một con chó dữ bị nuôi nhốt mà thôi.
Thế nhưng chuỗi ngày tối tăm không chút hy vọng năm mười bảy tuổi ấy bị đưa tới thành phố A vẫn là những hồi ức mà Vương Khả không muốn nhớ lại nhất, vậy mà nó lại là đoạn ký ức mà anh khắc cốt ghi tâm không thể nào quên. Nỗi sợ đã ăn vào trong xương cốt, bám chặt vào linh hồn anh, làm Vương Khả hàng đêm thức trắng, mỗi một thời khắc trôi qua cứ như đang sống trong địa ngục.
Bây giờ địa ngục đã biến mất, anh lại rơi vào một vũng lầy khác.
Còn nhớ tháng trước chính anh vẫn còn mơ mộng giành được tự do bắt đầu cuộc sống mới, Vương Khả trong thời gian ngắn thực sự không có cách nào để uốn mình theo người* với Mạnh Phàm.
(*Uốn mình theo người: Âm Hán Việt là “khúc ý phùng nghênh”, thành ngữ tiếng Hán, nghĩa là làm trái lòng mình mà đón ý nói hùa lấy lòng kẻ khác, bắt nguồn từ Tống · Diệp Thiệu Ông ·《 Tứ Triều Kiến Văn Lục 》- Theo Baidu.)
May là Mạnh Phàm quá bận rộn nên cũng không có thời gian để ý đến anh, nửa tháng trước lúc đi khỏi thành phố A Mạnh Phàm vẫn thường hay ở nhà làm việc tới mười một mười hai giờ khuya, lên giường thì ngủ thẳng đến rạng sáng, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi dằn vặt Vương Khả.
Đến cuối tháng, Mạnh Phàm mới dẫn Vương Khả lên máy bay đến thành phố B.
Năm giờ chiều xuống khỏi máy bay thì vừa lúc chạng vạng.
Tài xế tới đón bọn họ từ sân bay chở thẳng đến căn hộ cao cấp mà thư ký Vương đã thuê sẵn, Mạnh Phàm để Vương Khả vào nhà dọn dẹp trước, còn hắn thì cùng tài xế đổi đường đến nhà chính của Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm vội vã đến thành phố B một phần là vì tránh biến động ở thành phố A, mặt khác cũng là vì cha hắn nói Lư Thiếu Vũ đã về nước muốn hẹn gặp hắn.
Mạnh Phàm còn chưa vào cửa đã nghe thấytiếng cười cười nói nói truyền ra từ trong phòng. Hắn đưa quà cho dì rồi hướng về cái ghế sofa trong phòng khách, đám người trông thấy hắn bèn ngừng đùa giỡn lại.
“Con đã trở về.”
“Ôi chao! Mạnh Phàm về rồi đó hả. Mau lại đây ngồi uống miếng nước.” Từ Diệp vợ của Lư Minh Hoa mở lời bắt chuyện với Mạnh Phàm.
Lư Minh Hoa giơ tay ra khẽ ngoắc hai cái: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Mạnh Phàm đáp một tiếng rồi ngồi xuống, mở báo cáo công ty đang định trình bày tiến triển của hạng mục với Lư Minh Hoa, nhưng giữa chừng lại bị Lư Thiếu Vũ chen ngang.
Biểu tình Mạnh Phàm vẫn không thay đổi, nghe Lư Thiếu Vũ thao thao bất tuyệt kể chuyện học hành của cậu ta, cậu ta học ngành gì, lấy bao nhiêu tín chỉ, rồi cậu ta thành lập một công ty nhỏ đã có nhà đầu tư nhập cổ phần.
Lư Minh Hoa bên này thì nghe đến là vui vẻ, thỉnh thoảng còn quan tâm hỏi han mấy câu rằng Lư Thiếu Vũ bình thường có nghỉ ngơi tốt hay không. Từ Diệp với con trai cả là Lư Hiểu Hiểu cứ luôn miệng đau lòng con trai cùng em trai bảo bối Lục Thiếu Vũ của bọn họ ở ngoài chịu khổ. Chỉ có mình Mạnh Phàm ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm hoa văn trên lọ hoa mà ngẩn người.
Sau khi ăn xong Lư Minh Hoa gọi riêng Mạnh Phàm lên phòng làm việc trên lầu nói chuyện.
Từ Diệp tự mình bưng trà vào phòng, cười khanh khách mà nói: “Bây giờ một thân một mình Mạnh Phàm quản lý công ty chắc khổ cực lắm phải không, nhìn gầy hơn mấy năm trước nhiều rồi. Dì pha cho con ít trà nhân sâm đây, mùa đông sắp đến rồi uống cũng ấm bụng. Tương lai Thiếu Vũ tốt nghiệp xong quay về rồi, hai anh em phối hợp san sẻ công việc thì chẳng đến mức mệt nhọc như vầy nữa đâu.”
“Cảm ơn dì Từ.” Mạnh Phàm nhận lấy cốc trà từ trong tay Từ Diệp.
Chờ Từ Diệp đi ra ngoài đóng cửa lại, Lư Minh Hoa mới mở miệng hỏi: “Bên thành phố A sao rồi.”
“Tất cả đều đã sắp xếp xong.” Mạnh Phàm đặt cốc trà xuống, “Hạng mục bên thành phố C cũng không dính dáng gì tới thị trưởng Trần hay nhà họ Lý. Tháng năm năm sau hạng mục khởi công đích thân con sẽ đến giám sát.”
Lư Minh Hoa lúc này mới yên lòng lại, chuyển sang hỏi những việc khác trong công ty. Mạnh Phàm vừa nói vừa chuyển báo cáo lưu trong điện thoại lên máy tính rồi bắt đầu trình bày với Lư Minh Hoa. Chuyến về nhà này mang tiếng thăm người thân còn chẳng bằng cứ nói thẳng là đến báo cáo công việc với Lư Minh Hoa cho xong.
Hai cha con nói xong thì cũng vừa tới mười giờ rưỡi, Từ Diệp lại đến gõ cửa giục Lư Minh Hoa đi nghỉ ngơi sớm, không chỉ vậy mà còn thân thiết hỏi: “Mạnh Phàm có muốn ở lại hay không đây?”
Lư Minh Hoa cau mày: “Nó không ở nhà thì còn đi đâu được nữa?”
“À —— Thế Mạnh Phàm tối nay cứ ở...”
“Không cần phiền đến vậy đâu. Con có thuê căn hộ gần cao ốc tập đoàn rồi, đi làm cũng tiện đường, đêm nay con phải về chuẩn bị một chút, ngày mai còn phải tham gia họp ban giám độc nữa.” Mạnh Phàm bình tĩnh nói.
Lư Minh Hoa tuy không hài lòng, nhưng cũng không ngăn cản.
Lúc chuẩn bị về Mạnh Phàm còn phải nghe dì hắn cằn nhằn lải nhải dặn dò hắn phải chú ý thân thể, còn nhét cho hắn cái khăn choàng cổ chắn gió. Mạnh Phàm nói cảm ơn, còn loáng thoáng nghe được Từ Diệp bảo Lư Minh Hoa rằng Mạnh Phàm lớn như vậy rồi ắt hẳn cũng đã có người chờ sẵn ở nhà. Lư Hiểu Hiểu cùng Lư Thiếu Vũ vẫn đang vui vẻ trò chuyện trên ghế sofa trong phòng khách.
Mạnh Phàm quấn cái khăn choàng cổ lên rồi đi ra huyền quan.
Đến tiểu khu Mạnh Phàm mới để tài xế tự đi về, một mình hắn đỗ xe vào bãi đậu xe dưới hầm rồi lên lầu. Vừa bước vào nhà đã nghe thấy mùi thơm ngọt ngào của hạt gạo sau khi được nấu chín hòa quyện với mùi sơn còn chưa phai của đồ đạc mới toanh.
“Mạnh tiên sinh ngài về rồi à?” Vương Khả ngạc nhiên buông điều khiển TV, đứng dậy đi đến giúp Mạnh Phàm cởi áo khoác máng lên móc áo, “Ngài ăn rồi?”
“Ừm.” Mạnh Phàm đi tới ngồi xuống trên sofa, “Cậu mới xem cái gì đó, tôi vừa về cậu đã đổi kênh.”
“Không có gì.” Vương Khả rót cho Mạnh Phàm ly nước ấm, “Xem đại thôi ấy mà.”
Mạnh Phàm cầm lấy điều khiển từ xa ấn nút back, nhìn thấy TV đang chiếu kênh chương trình tiếng Anh, chỉ nói về một số kiến thức tiếng Anh đơn giản, tương tự dạy học trên TV vậy.
Vương Khả vuốt mặt: “Em chỉ xem chơi thôi. Ngài có mệt không? Để em xoa bóp cho ngài nhé?”
Mạnh Phàm lắc đầu, nhìn thẳng vào màn hình TV: “Cậu muốn đi học à?”
Vương Khả đưa ngón trỏ gãi nhẹ đuôi lông mày: “Em cứ ở nhà miết không có gì làm, tìm mấy chuyện để giết thời gian thôi ấy mà.”
Mạnh Phàm đảo mắt nhìn quanh cả căn nhà: “Hôm nay cậu vất vả rồi.”
“Em với dì giúp việc cùng dọn đó. Ngài xem còn có yêu cầu gì không để em chuẩn bị luôn?”
“Không có gì đặc biệt, cậu cứ thế mà làm thôi.”
Vương Khả thấy Mạnh Phàm có vẻ chẳng hăng hái mấy, vừa định cúi người nằm lên đùi Mạnh Phàm thì đã bị hắn ngăn lại. Mạnh Phàm khẽ xoa đầu Vương Khả: “Cậu lại đây, để tôi ôm một lát.”
Vương Khả thuận ngoan ngoãn rúc vào lòng Mạnh Phàm, thấy hắn ngẩn người nhìn chương trình tiếng Anh, Vương Khả mới thò tay lấy điều khiển chuyển sang kênh gameshow du lịch.
Mạnh Phàm xem một hồi rồi hỏi: “Cậu muốn đi chơi à?”
Vương Khả cũng thuận theo Mạnh Phàm mà nói: “Mạnh tiên sinh có muốn đi cùng với em không?”
“Được. Vậy sau Tết chúng ta đi.” Mạnh Phàm gác cằm lên vai Vương Khả, lúc gác chân lên sofa lại chạm phải một cuốn sổ tay.
Cuốn sổ bị nhét dưới đệm ghế, Mạnh Phàm bèn thò tay lấy nó ra.
Trong sổ đa số toàn là mấy từ vựng đơn giản, còn có mấy cái tựa sách. Mạnh Phàm cúi đầu lật xem mấy trang. Chữ của Vương Khả thật sự không được đẹp, chỉ có thể nói là nét nào nét nấy xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vương Khả ngồi kế bên khẽ siết lòng bàn tay: “Cái này là lúc trước ở biệt thự bên thành phố A chán quá nên mới viết lại thôi.”
“Mấy cuốn sách này đã đọc hết chưa?”
“Chưa... Lúc trước em xem đề cử rồi nhớ ấy mà.”
“Để mai tôi bảo tài xế đi nhà sách với cậu, mua về nhà từ từ mà đọc.”
“Không cần phiền như vậy đâu, em lên mạng mua cũng được mà. Đặt ship đến còn tiện lợi hơn.”
Mạnh Phàm chợt nhớ đến dáng vẻ hớn hở khi nhắc đến chuyện học hành của Lư Thiếu Vũ ban nãy. Hắn đóng sổ tay lại trả cho Vương Khả: “Tôi sẽ ở lại thành phố B đến năm sau, nếu cậu muốn học thì có thể đăng ký đại học buổi tối.”
Vương Khả nhận lại cuốn sổ rồi nhanh chóng nhét qua một bên, cười nói: “Nói ra ngài đừng cười em, em còn chưa học hết cấp hai, học đại học buổi tối thì lấy gì hiểu đây.”
“Không sao cả, còn có trường cấp ba cho người lớn mà.”
“Không cần phải phiền đến vậy... Em sợ học buổi tối thì không ở cùng ngài được đâu.”
“Cũng có thể mời gia sư dạy một kèm một mà.”
Từ chối nữa thì không phải phép lắm. Vương Khả đành mở miệng đáp: “Vậy thì cảm ơn Mạnh tiên sinh.”
Mạnh Phàm ừ một tiếng, nửa nằm trên ghế sofa. Mặt mày lạnh lùng xưa nay lại có vẻ mệt mỏi hiếm thấy, Vương Khả nghĩ hẳn là do phải bôn ba cả một ngày liên tục đi máy bay rồi ngồi xe hơi, thấy cũng không còn sớm nữa, Vương Khả khẽ thăm dò tựa lên cánh tay hắn: “Mạnh tiên sinh đêm nay...?”
“Không cần, ngày mai tôi phải dậy sớm đi họp, tối nay ngủ sớm một chút.” Mạnh Phàm không mặn mà gì mấy đứng lên khỏi sofa, liếc nhìn Vương Khả, “Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
======Hết chương 13======
#Riz.