Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 42: Chương 42: Có thể trả hàng không?[1]




Editor: Đông Vân Triều

[1] Nguyên gốc là 没有什么骨科.

Bọn ta thả xong đèn thì đứng dậy muốn đi, tự nhiên có một người lảo đảo bước tới từ thuyền hoa phía trước, chạy lên bờ vịn lấy cây liễu bên cạnh.

A, ai mà quen mắt thế. Dương Khinh Chu còn gì?

Gặp người quen trên đường, ta đang vui vẻ tiến lại gần muốn chào hỏi thì một mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Dương Khinh Chu há miệng nôn. May mắn Dạ Đàm đằng sau kéo ta lại, không thì chắc sẽ có một chiến sĩ hứng hết tất cả ô uế phẩm này mà anh dũng hi sinh ngay lập tức.

Dương Khinh Chu thống khổ xoay người nôn một lúc mới ngả vào thân cây tuột dần xuống, ta vội vàng kéo hắn lên ghế đá ngồi, thò tay vào ngực Dạ Đàm lấy một cái khăn lụa kín đáo đưa cho hắn.

Cái thời đại không có giấy vệ sinh năm ngàn một cuộn, ba mươi sáu ngàn một bịch này, may mà có Dạ Đàm vạn năng, dùng tốt.

"Tuyền Hành?" Dương Khinh Chu nôn ra thì thanh tỉnh không ít, lúc này mới nhận ra ta, "Lại để huynh thấy dánh vẻ vô lễ này, thật sự xin lỗi."

Đúng là trước đó ta chỉ luôn nhìn thấy dáng vẻ hắn tri thư đạt lễ, khí độ quân tử, khó có lúc chật vật như này, quả thật hơi ngoài ý muốn. Gọi thêm một chén nước nữa đặt trước mặt hắn: "Huynh uống rượu đấy à?"

"Cảm ơn." Dương Khinh Chu nhàn nhạt nhấp một ngụm, đáp, "Ừ... Ta rất sợ uống rượu. Uống một chút xíu cũng khó chịu."

Ta: "Vậy mà huynh còn uống."

Dương Khinh Chu cười khổ: "Khách đến, ta nào dám nói không, dù không muốn cũng phải muốn."

Ta bày tỏ khó hiểu với LOGIC của hắn.

Ta vừa nhìn hắn uống nước vừa hỏi: "Sao huynh chỉ đi có một mình? Đệ đệ của huynh – Dương Tố đâu?"

Dương Khinh Chu: "Loại yến tiệc kiểu này xưa nay hắn đều không có mặt."

Ta ngạc nhiên hỏi: "Không phải phải cùng những người thân nhất trải qua ngày Đông chí sao?"

Tỷ như A Hoành A Thụ muốn về nhà, Thất Thất muốn đi tìm các tiểu đồng bọn của nàng, lại tỷ như Dạ Lan Dạ Tiêu ở cùng một chỗ, A Đàm với ta ở cùng một chỗ vậy.

"Hắn không đến chưa chắc đã là chuyện xấu." Dương Khinh Chu buông chén, nói khẽ, "Tuyền Hành, thật có lỗi, ta phải về lại thuyền rồi."

"Là thuyền của huynh phải không?" Ta tận mắt nhìn thấy hắn bò từ thuyền xuống, lại nghĩ hắn là đại gia xứ này, có một hai chiếc thuyền hoa chẳng có gì lạ, trong lòng ngo ngoe, "Cho ta mượn chèo chèo xíu được hong?"

Dương Khinh Chu do dự nói: "Bây giờ sao? Huynh... hay là huynh chọn hôm khác đi?"

Ta nghi ngờ hỏi: "Hôm nay không được sao?"

"Trên thuyền còn có những người khác... Không được tiện lắm."

Dương Khinh Chu vừa dứt lời đã có người nhoài ra khỏi lan can tầng hai của thuyền hoa, cao giọng cười nói: "Dương huynh, mới uống đã muốn chạy? Còn mấy vòng nữa đấy, chỉ đợi huynh thôi!"

A, đây không phải là tên hất canh Phù Dung vào người Dạ Đàm bị ta dọa cho tí tè ra quần mà vẫn không biết điều chạy đến khiêu khích ở đại hội phẩm kiếm – Dịch Tiễu của đồi Vũ Nghi à.

Dịch Tiễu cũng dễ dàng nhận ra bọn ta, ý cười phủi sạch, hừ một tiếng: "Xúi quẩy." Hắn cười gằn, gõ gõ lan can gọi đồng bọn, "Các huynh đệ đến đây mà xem nhân vật tai to mặt lớn này."

Rồi cũng lần lượt có mấy người nhô đầu ra ngó, thấy ta thì nhao nhao thấp giọng xì xào bàn tán, cực kỳ xấu tính.

Sắc mặt Dương Khinh Chu đột nhiên trở nên rất kém, vừa mở miệng nói cào từ xong, giờ lại ngồi bất động.

Dịch Tiễu nhai nhai, bỗng nhiên cao giọng hỏi: "Dương huynh, sao huynh lại cùng loại người này ngồi chung một chỗ? Rốt cuộc huynh có ý gì?"

Ba chữ "loại người này" của hắn gằn rất mạnh, âm dương quái khí, ta nghe được mười phần chói tai: "Cùng bạn bè uống chén nước, có gì không ổn?"

Một đám thanh niên nghe xong thì ầm ĩ cười to, Dịch Tiễu là loại cười vô duyên nhất: "Bạn bè hả, huynh dám nhận sao? Dương huynh, huynh chính miệng thừa nhận một câu đi nào, đừng có thương tổn tâm của người ta."

Mặt Dương Khinh Chu trắng bệch, mím môi không đáp.

Ta hoàn toàn không hiểu, dù hắn có trả lời hay không, đối với ta cũng không phải việc lớn gì, không khỏi cau mày nói: "Sao các ngươi cứ làm khó huynh ấy vậy?"

Dịch Tiễu: "Ngươi nói cái gì?"

Ta: "Các ngươi quen biết Khinh Chu đã lâu, biết tửu lượng của huynh ấy không tốt mà cứ ép? Huynh ấy kết giao bằng hữu với ai cũng là chuyện của huynh ấy, các ngươi hỏi làm quằn què? Các ngươi tự nhận là bằng hữu của huynh ấy, tại sao lại cứ khi dễ người ta?"

Dịch Tiễu giận tím ngừi, há miệng định mắng vài lời thô tục thì có một giọng trang nghiêm nặng nề cắt ngang, quát: "Đủ rồi."

Dịch Tiễu im bặt, quay người vái chào, "Dương lão tiên sinh, thứ lỗi cho sự thất lễ của vãn bối."

Thanh âm kia lại nói: "Khinh Chu, đừng làm người ta chói mắt, trở về."

Dương Khinh Chu không hề nhìn ta thêm một giây này, quay người rảo bước về thuyền. Hắn vừa lên thuyền, nhà đò đã kéo neo khởi hành.

Hết phim mời đồng bào về nghỉ, ta vỗ vai Dạ Đàm: "Đi thôi, đi tìm hai tên cừu non Dạ Tiêu."

Dạ Đàm chợt hỏi: "Ngài không tức giận sao?"

Ta vặn lại: "Dịch Tiễu hay Dương Khinh Chu?"

"Dương Khinh Chu đi." Dạ Đàm không thèm để tên pháo hôi Dịch Tiễu chỉ lên sân khấu được ba lần là hết vào mắt.

"Huynh ấy rõ ràng đã bị đám người khi dồn vào tình thế bức bách, ta cũng không nỡ làm căng lên, để ngày khác hỏi lại là được. Nếu như huynh ấy thực sự không xem ta là bằng hữu, vậy cũng chẳng có gì để luyến tiếc." Ta thở dài, "Aizz, hôm nay đột nhiên cảm thấy huynh ấy có chút đáng thương, vừa được chèo thuyền vừa có đông người nhưng cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu."

Dạ Đàm như có điều suy nghĩ cúi đầu xuống.

Thấy hắn mãi không nói, ta hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Rất nhiều... Vẫn chưa nghĩ thông." Dạ Đàm chân thành nói, "Chờ thuộc hạ nghĩ rõ ràng sẽ nói cho ngài nghe."

Ta liền gật đầu: "Ừ, ta chờ."

Sau đó lại quanh đi quẩn lại qua mấy ngày, ta phân công Dạ Tiêu cùng A Hoành A chạy quanh mấy trấn xung quanh gom góp dược liệu mà Dương Khinh Chu đã cho mượn lần trước. Ta kiểm kê xong không thấy có sai lầm gì mới cầm tới hồ Dương để cảm ơn.

Dương Khinh Chu nhìn thấy ta đến có vài phần ngạc nhiên, không nghênh ta vào cửa mà mang bọn ta ra ngồi ở một cái đình nhỏ đơn sơ giữa hồ.

"Ngày đó cảm ơn Tuyền Hành đã giúp ta giải vây, còn không giận ta." Dương Khinh Chu chân thành nói, "Hẳn là Tuyền Hành, ừm, thật sự xem ta là bằng hữu sao?"

Hình như chúng ta nhầm kịch bản rồi.

Ta nói: "Trước đó ta đã nói với huynh rồi, tuyệt không giả dối."

Tỳ nữ châm thêm trà rồi lui xuống, Dương Khinh Chu miết miệng chén suy tư một lát, lại nói: Vì Tuyền Hành là bằng hữu, ta có chút vấn đề... có hơi mạo muội, nhưng vẫn muốn nghe ý của huynh."

Ta nói: "Mời nói."

Dương Khinh Chu chậm rãi cân nhắc tìm từ, cẩn thận nói: "Tình hình giang hồ gần đây chắc hẳn Tuyền Hành cũng biết một hai. Ngày đó Thu Trang cùng Nhất Kiếm Mộ biếu kiếm huynh cũng là để thăm dò ý tứ. Nếu huynh chọn thanh của Thu Trang, từ đây chính là minh hữu, tất cả mọi người đều vui vẻ... Nhưng huynh lại chọn thanh của Nhất Kiếm Mộ bên kia, Tuyền Hành huynh... đến cùng huynh có ý gì?"

Ta lú CMN luôn: "... Thật xin lỗi một chữ ta cũng nghe không hiểu."

Dương Khinh Chu cụp mắt: "Thôi vậy, là vãn sinh đường đột."

Ta thấy hắn bỗng nhiên lại bài xích ta, vội nói: "Ta thật không biết, động tĩnh giang hồ gần đây là cái gì? Thu Trang cùng Nhất Kiếm Mộ đến cùng đại biểu cái gì? Ta thật sự chỉ thấy thanh kia màu đen trông rất chanh sả phối cùng quần áo Dạ Đàm rất hợp thôi mà."

Đổi lại Dương Khinh Chu bắt đầu nghi ngờ: "Tuyền Hành cũng là người trong giang hồ, sao lại hoàn toàn không biết gì cả?"

Ta thở dài: "Không dối gạt huynh, ta chỉ mới đến quốc gia này gần đây. Chuyện huynh đang nói tới một chữ ta cũng chưa từng nghe qua."

Dương Khinh Chu càng thêm nghi ngờ: "Tuyền Hành nhìn không giống người ngoại quốc lắm."

Ta không thể làm gì khác hơn là thuận miệng nói dối: "Đúng vậy, trước kia ta ở trên một ngọn núi, cả tòa núi chỉ có một mình ta, ta cũng không biết tên núi kia gọi là gì. Sau này có một lần ta tò mò xuống núi, đi loanh quanh một hồi thì không tìm thấy đường về." Nên đành cố gắng hòa nhập với xã hội loài người các ngươi đây thây.

"Thật giống trích tiên hạ phàm." Dương Khinh Chu cười khẽ, dứt lời bình tĩnh liếc ta, lại nói, "Lời này nếu là do người khác nói ta chắc chắn cho là nói bậy, đổi lại là huynh nói... ta thực sự tin." Một người mà lớn tới từng này tuổi cơm không biết ăn, áo không biết mặc, vệ sinh cá nhân cũng không biết, nhìn cũng không ngốc, khó có thể là bị thiểu năng, là tiên thì đúng nhất.

Ta cạn lời, loáng thoáng nghe thấy Dạ Đàm sau lưng lẩm bẩm: "Chả trách..."

Ta giơ khuôn mặt khổ bức nhìn hắn: Đừng nói ngươi cũng tin rồi nha?!

Ta lừa gạt người khác không có tí tẹo áp lực nào, nhưng vừa nghĩ cả Dạ Đàm đáng thương của nương cũng bị lừa thì cực kỳ áy náy. Thôi, lát nữa về nhà rồi giải thích cho hắn.

Dương Khinh Chu dễ dàng tiếp nhận lời giải thích này, cả người nhẹ nhõm hẳn: "Nếu là vậy... Mọi thứ đều thông suốt rồi. Là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mong Tuyền Hành huynh chớ trách." Hắn đứng dậy áy náy hành đại lễ, mới lại tiếp tục ngồi lại, "Giang hồ bây giờ có ba thế lực lớn, Hoành Liên, Tung Liên và Chung Ly uyển, chẳng ai phục ai nhưng lại bất phân thắng bại, lại bởi Chung Ly uyển và Tung Liên càng ngày càng hành động quá khích, mâu thuẫn càng bị đẩy lên cao. Trước đó vì kiêng kị thị vệ bên người Chung Ly Tử Tức - Dạ Sát, các môn phái đều không dám động thủ, về sau có tin Dạ Sát làm phản, quy hàng Tung Liên nên bị chủ nhân phế võ công trục xuất khỏi Chung Ly uyển, vũng nước đọng này một lần nữa biến thành dòng nước chảy xiết... Tung Liên cùng Chung Ly uyển dạo gần đây càng thêm giương cung bạt kiếm, một tháng ngắn ngủi đã huyết chiến mười mấy trận."

Ta cả kinh, Dạ Sát bị trục xuất lại gây nên sóng gió lớn như thế, mà bọn ta lại dơ cái mặt mo đi lung tung khắp nơi du lịch, cực kỳ sa đọa, quên sạch sẽ câu nhắc nhở kia "Chung Ly uyển gần đây sẽ có đại chiến" của Đại thiếu gia.

"Chung Ly uyển cùng Tung Liên chuyển biến xấu, song phương đều tổn thất, Hoành Liên là chúng ta đương nhiên vui mừng. Chỉ mong bọn hắn có thể choảng nhau đến lưỡng bại câu thương, chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Chính là bởi vì ở nơi đầu sóng ngọn gió, chúng ta càng sợ sẽ có thế lực khác xen vào, cho nên gần đây đối với bất kì khuôn mặt mới không rõ lai lịch nào, chúng ta đều cẩn thận chú ý..." Dương Khinh Chu nói đến chỗ này thì dừng một chút, cười cười nhìn ta, "Mà trong đó, Tuyền Hành huynh là được chú ý nhất đó nha."

Hai cái đầu cá ướp muối bọn ta không tiền không quyền không võ nghệ, sao lại "bạo hồng" vậy?!

Dương Khinh Chu nói: "Các vị mới tới hồ Dương, ta đã phát hiện có rất nhiều ám vệ ẩn nấp bên cạnh. Tuy không biết là ám vệ của các vi hay là truy binh—— đều chứng tỏ hai người đều không phải người đơn giản như vẻ bề ngoài."

"Vẻ bề ngoài bọn ta?" Ta nghi ngờ.

Dương Khinh Chu cười cười: "Nếu đã là bằng hữu liền tha thứ ta thất lễ đi, lúc mới gặp ấy, ta cảm thấy hai người các huynh đã ngốc lại còn nghèo."

Ta bi thương đỡ trán: "Ta... không thể phản bác."

Dương Khinh Chu cười ngặt nghẽo một lúc mới tiếp tục: "Hai vị từ quần áo tới bội kiếm đều không dám nhìn thẳng, chỉ kém ghi ba chữ "NGHÈO KIẾT XÁC" lên trán mà thôi. Nhưng phí vào cửa của Đại hội phẩm kiếm không hề ít, mà Tuyền Hành huynh mắt cũng không chớp trả đầy đủ, không hề giống một người nghèo. Nhưng nói đến cử chỉ, lễ nghi của Tuyền Hành trong bữa tiệc lại cực không chu toàn, thật không giống con cháu thế giao tiếp thu giáo dưỡng hà khắc từ nhỏ... thậm chí thôn phu dân giã cũng không tới mức đấy, chê một câu "thô bỉ" cũng không đủ. Nhưng khi người khác đến gây sự, Tuyền Hành lại quả quyết phản kích, thực lực phi thường, lại thêm huyết tính kiên cường, ta liền biết.... Là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn."

...Không không không huynh chắc chắn thấy được Thái Sơn đè chết tên nghèo kiết hủ lậu như ta A A A A.

Trong lòng ta có một ngàn con thảo nên mã chạy như điên, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc. Mình làm việc nhiều lúc không cảm thấy gì, mà người khác lại nhìn ra nhiều thâm ý như vậy.

"Về sau lúc tỷ thí, vị thị vệ trầm mặc ít nói bên cạnh huynh này... Dạ Đàm Dạ công tử, lực trảm trăm binh, càng thêm đáng kể. Hai vị nhân vật phong vân như vậy, ai dám coi thường?" Dương Khinh Chu chống cằm chuyên chú nhìn Dạ Đàm rồi nói tiếp, "Thu Trang cũng là đồng minh của chúng ta trong Hoành Liên bèn đưa kiếm tới thăm dò ý tứ. Tuyền Hành nếu nhận, thì về sau bộ phim sẽ mang tên "Tuyền Hành, Hoành Liên và những người bạn", nếu từ chối thì sẽ thành thù..." Hắn thở dài, rũ mắt, "Chỉ tiếc ngàn tính vạn tính, không ngờ phong thái trác tuyệt của hai vị lại hấp dẫn Nhất Kiếm Mộ. Mà các huynh lại... từ chối kiếm của Trang Thu thì thôi đi, còn nhận kiếm của Nhất Kiếm Mộ."

Ta hỏi: "Nhất Kiếm Mộ không thuộc Hoành Liên sao? Cũng không nghe nói quy thuận Chung Ly uyển? Hay là thuộc Tung Liên?"

Dương Khinh Chu lắc đầu: " Nhất Kiếm Mộ không thuộc Tung Liên, cũng không giao hảo với bất luật thế lực giang hồ nào... Bọn họ là một đám chó điên."

Ta bàng hoàng.

"Nhất Kiếm Mộ cho rằng, thế gian chỉ nên lưu lại một thanh kiếm sắc bén nhất mạnh nhất, cung phụng cúng bái nó như thần, các thanh khác đều là sự sỉ nhục của kiếm đạo. Bọn hắn sở dĩ đúc kiếm, chính là vì táng kiếm."

Dương Khinh Chu hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc hẳn, còn hơi có sát khí, "Nhận kiếm của bọn hắn, chính là muốn thay bọn hắn chôn vùi tất cả binh khí trong thiên hạ.

"Các vị đã nhận kiếm của Nhất Kiếm Mộ, các môn phái trên giang hồ sẽ không giao hảo với các vị, thù của Nhất Kiếm Mộ trước đây cũng sẽ tính lên đầu các vị. Cho nên chiếc thuyền hôm Đông chí bất luận thế nào huynh cũng không thể lên. Ta trước mắt bao người cũng tuyệt đối không thể thừa nhận là bằng hữu của người Nhất Kiếm Mộ.

"Không liên quan đến Hoành Liên, Tung Liên hay Chung Ly uyển... Huynh lựa chọn chính là lựa chọn cả giang hồ làm địch. Tất cả võ giả trên thế gian, cũng sẽ nhận các huynh làm tử địch."

...

Ta sợ ngây chym: "Có thể trả hàng không?"

- ----

Đông Vân Triều: Càng ngày càng dài, ô nô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.