Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 24: Chương 24: Công kích +3 phòng ngự +1




Editor: Đông Vân Triều

Kiếm của Dạ Sát bị đứt.

Sáng sớm ta tính đi mua quýt đóng hộp. Ở thời này các vị tổ tông có lẽ chưa sáng tạo ra đồ hộp, nhưng ai là người sáng tạo ra thế giới? Là ta, nên chắc chắn phải có quýt đóng hộp.

Cái loại quýt lon hiếm có này, ốm yếu như ta tất nhiên là tìm không thấy, là hắn dắt ngựa đi ra ngoài mua, còn muốn để lại kiếm để ta phòng thân. Kiếm của hắn vừa quê mùa vừa rách nát, ta thực sự không thể dùng lòng kính nể bách binh chi quân để đối đãi, thế nên ta huơ huơ vung vẩy.

Vung vẩy rồi đứt luôn.

WTF!!!

Thật lúng túng!

Kiếm nát, quả nhiên là kiếm nát, chất lượng quá kém.

Nhưng dù là kiếm gãy thì cũng là kiếm của Dạ Đàm, ta lại làm gãy, thật băn khoăn. Ta đành hỏi tiểu nhị giấy với hồ dán, dán kiếm trở về nguyên trạng.

Dạ Đàm dắt ngựa đi về, kỳ lạ là hắn thế mà mua được thứ đồ hộp xuyên thời không này, cũng tiện tay giắt kiếm bên hông, chẳng nghi kỵ.

Ta căn bản, không dám nhìn thẳng hắn.

“Đúng rồi, thuộc hạ còn nghe nói, nơi này đang tổ chức đại hội phẩm kiếm.” Dạ Đàm nói.

“Hả? Vậy không phải là có rất nhiều kiếm sao?” Trước mắt ta sáng ngời.

“Để thưởng lãm có, để bán đấu giá cũng có, còn có tỷ thí.” Dạ Đàm gật đầu, “Nơi đây cách Tô Dương Thu Trang và Nhất Kiếm mộ không tính là quá xa, chắc chắn kiếm tốt không ít.”

Tuy rằng Dạ Đàm không có hứng thú, nhưng thấy ta háo hức cũng vô thức chú ý nhiều hơn. Ta càng vì xấu hổ chuyện làm đứt kiếm của hắn mà hăng hái tìm danh kiếm, tốt nhất là tìm được trước khi hắn phát hiện ra nó bị vá chằng vá đụp. Ta vội vã giục hắn ra khỏi cửa.

Đây là thành Dương Khê, do Lâm Giang xây nên, đã có ba phần mưa bụi Giang Nam. Đại hội phẩm kiếm tọa lạc giữa hồ, còn dựng cả võ đài. Các quầy hàng quây thành một vòng, nói là phẩm kiếm nhưng có đủ loại binh khí, thậm chí còn khu riêng đang SALE OFF dao thái rau củ.

Dạ Đàm mang ta đi dạo gần nửa, thấy ta càng ngày càng chán, hỏi: “Chủ nhân không thích sao?”

Ta lắc đầu: “Đều không xứng với ngươi.”

Dạ Đàm nhìn thanh kiếm gãy đeo bên hông, không rõ sao trăng gì: “Nhưng, rất tốt mà.”

“Không được, ta muốn tìm cái tốt nhất cho ngươi.” Tuy rằng thanh nào bây giờ cũng tốt hơn kiếm gãy của hắn, nhưng vừa nghĩ rằng đây là thanh kiếm đầu tiên ta tặng hắn, ta chẳng thể qua loa. Ta biết mấy quầy hàng ngoài này chỉ là trò tiêu khiển, bảo vật chân chính phải ở trong trường đấu giá, ta hào hứng dắt tay Dạ Đàm, “Đi, đi lên đảo.”

Hồ Dương là sân nhà của đại hội phẩm kiếm, quy củ cũng nghiêm khắc hơn, người muốn vào phải có môn có phái, có danh thiếp và ngân lượng. Bọn ta ngồi trên một chiếc thuyền con tới đảo, sóng nước phiêu đãng, lay động không ngừng, trên đất bằng ta còn không thể đứng vững huống chi còn là loại lênh đênh vô định này, Dạ Đàm quả nhiên chu đáo tận tâm, đạp nước ôm ta lên bờ.

Trong quầy đăng ký trên bến tàu, tiếp tân cứ nhìn bọn ta thân mật, thổi râu mép trợn mắt nói: “Đi nhầm rồi, đây không phải kỹ viện.”

Dạ Đàm áy náy đáp: “Chủ nhân nhà ta có thương tích trong người, thất lễ rồi.”

Tiếp tân vẫn khinh thường: “Hai phế nhân, xem náo nhiệt cái gì.”

Ta rất tức giận, tuy rằng ta chỉ có 10 điểm HP, nhưng 30.000 tu vi vẫn còn đây nha, ta lấy ra một lon quýt đóng hộp từ trong ngực Dạ Đàm, lạnh lùng nói: “Hừ, dám sủa ẩu, ngươi có biết, ta đây chỉ cần một cú ném là ngươi sẽ chết, tin không?”

Tên tiếp tân như lần đầu nhìn thấy kẻ ngu: “Phí lời, tin ta cũng chỉ cần một cú ném là ngươi toi mạng không?”

Vì 10 điểm HP ít ỏi, ta rất tán thành: “Có lý.”, nhét lại cái lon vào ngực Dạ Đàm.

Bên cạnh có một người vững vàng đi đến gõ đầu tên tiếp tân, trách cứ: “Ta biết ngươi xưa nay không có quy củ, đối xử với khách quá ngạo mạn.” Lại hướng ta nói, “Vãn sinh Dương Khinh Chu, vị này chính là đệ đệ ngốc Dương Tố, xin thỉnh giáo lai lịch hai vị khách quý để ghi chép lại.”

Ta đáp lễ: “Mạt Lăng Kiếm Các, Quân Tuyền Hành, Dạ Đàm.”

“Kiếm Các? Khẩu khí thật lớn.” Dương Tố chẳng thèm giấu vẻ xem thường, mắt đi lại đánh giá bọn ta, thấy trên người ta không có bội kiếm, liền rơi vào trên người Dạ Đàm, vẻ mặt càng quái lạ.

Dương Khinh Chu cũng có chút kinh ngạc, nhưng tu dưỡng của hắn vô cùng tốt, thấp giọng trách mắng: “Tố Nhi, người còn không thể xem bề ngoài, huống hồ là kiếm?” Tuy nói vậy, chính hắn cũng cực kỳ chú ý, chắp tay lễ phép nói: “Vãn sinh có thể nhìn qua bội kiếm của công tử được không?”

Dạ Đàm nhìn ta hỏi ý kiến, ta không khỏi nở nụ cười: “Chuyện như vậy cũng phải chính ta đồng ý sao? Ngươi thích là được rồi.”

Dạ Đàm gật đầu, rút kiếm ra.

Kiếm bình thường, vết dán càng đập vào mắt người. Vừa rút ra, còn chưa kịp đưa cho đối phương, vết nứt đã hở ra, nửa đoạn kiếm rơi xuống đất “leng keng“.

Chúng ta bốn người, bốn ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ dán của kiếm.

... Ra là hồ không dán được sắt. Ta nhớ thầm, lần sau thí nghiệm lên những cái khác nữa.

Dương Khinh Chu và Dương Tố đều khó có thể tin.

Trì độn như ta cũng cảm thấy hơi lúng túng.

Dạ Đàm không hổ là tráng sĩ trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, vẫn trấn định tự nhiên, khom lưng nhặt đoạn kiếm lên, đồng thời đưa tới trước mặt đối phương, hoà thuận hỏi: “Còn muốn xem không?”

Cực kỳ cà khịa!

“Không, không muốn...” Dương Khinh Chu vội vã vung tay.

“Cái đếch gì vậy! Các ngươi muốn đến gây sự sao?!” Dương Tố cảm thấy mình bị đùa giỡn, vô cùng tức giận liền muốn đánh nhau, Dương Khinh Chu bất đắc dĩ đưa tay cản hắn.

Ta thản nhiên nói: “Chính là bởi vì không có kiếm tốt cho nên mới đến a.”

“Hai vị nói có lý.” Dương Khinh Chu chỉ lo có loạn, vội vàng che miệng Dương Tố rồi để bọn ta vào.

Lập tức có người dẫn chúng ta đến nơi ở, còn dặn dò sau tiết mục đấu giá còn có tiệc. Bao ăn còn bao ở, thu phí vào cửa là đúng ha.

Trở về phòng rửa mặt thu dọn qua qua, Dạ Đàm rút hai đoạn kiếm nát ra đặt trên bàn, lẳng lặng nhìn.

Ta bị tòa án lương tâm khiển trách, ngượng ngùng nói: “A Đàm, xin lỗi nha.”

Dạ Đàm nghe vậy ngẩng đầu lên: “Ư? Sao chủ nhân lại phải xin lỗi?”

Ta lấy lon quýt đóng hộp trong ngực hắn.

Dạ Đàm liếc mắt nhìn, vặn ra giúp ta, lại lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía ta, ra hiệu ta tiếp tục đề tài vừa rồi.

Ta ậm ờ: “Ý ta không phải là nhờ ngươi vặn hộ... Mà là... Thì là, sáng nay ta muốn mượn kiếm của ngươi một chút, chỉ là vừa giơ lên... nó đã rơi ra một nửa.”

Dạ Đàm: “Ngài không định ăn sao?”

Ta: “...Ăn.”

Ta ăn lấy ăn để mấy múi, Dạ Đàm mới hỏi: “Là ngài dán lại?”

Ta gật đầu.

Dạ Đàm::))

Cười gì??? Tin ta nhét quýt vào mồm ngươi không!!

Ta nghi ngờ: “Ngươi không tức giận sao?”

Dạ Đàm không rõ: “Vì sao phải tức giận?”

Ta: “Ta làm hư đồ của ngươi, ngươi nên tức chứ.”

Dạ Đàm: “Thuộc hạ là người của chủ nhân, đây chỉ coi là chủ nhân đang làm gãy kiếm của mình thôi.”

Hắn vừa nhắc ta hai vị chủ nhân cũ của hắn, không chút do dự đẩy hắn ra làm vật hi sinh, vậy mà hắn không có nửa điểm oán giận, bị bán còn thay người ta đếm tiền, ta hơi giận: “Không, A Đàm, ngươi tốt quá rồi, mọi người toàn bắt nạt ngươi thôi.”

Dạ Đàm cười như không cười, ý vị thâm trường nói: “Ngài nói không sai.”

Ta: “?”

Dạ Đàm nhẹ nhàng ho một tiếng, không trả lời, ánh mắt lại dời đến hai đoạn kiếm.

Ta vì che giấu xấu hổ trong lòng, chìa ra mấy múi quýt ta yêu thích để ấy lòng hắn. Dạ Đàm nắm tay ta đưa lên miệng, ăn quýt còn cắn nhẹ vào đầu ngón tay ta, liếm sạch nước trên tay ta, sau đó giương mắt bình tĩnh nhìn ta.

Dạ Đàm dĩ vãng kiêng kỵ chủ tớ chi lễ, rất ít khi nhìn thẳng ta, ta thấy lông mi hắn còn nhiều hơn mắt hắn. Ta vừa phạm sai lầm lớn, trong lòng có quỷ, bị nhìn chính diện này thấy rất ứ ừ, vội hỏi: “A Đàm, thôi ngươi đừng quản cái kiếm rách này nữa, mai ta sẽ mua cái tốt nhất cho ngươi.”

“Dù sao cũng do chính tay ngài bổ cứu... Bỏ đi không khỏi đáng tiếc.” Hắn tra lại kiếm vào vỏ, xin chỉ thị, “Thuộc hạ cần ra ngoài một chuyến.”

Ta vội đáp ứng: “Cứ đi đi.”

Ta không có người giúp thì rất khó ngồi lâu, lăn lên giường từ sớm.

Tối muộn Dạ Đàm mới về, cẩn thận hôn giữa hai đầu lông mày của ta.

Ta lại vào phòng sửa chữa.

Bên trong thình lình xuất hiện một dữ liệu mới:

[Bách binh chi quân] [Kiếm nát]: công kích +3, phòng ngự +1, đánh giá: [Cấp N]

...Thực sự gọi là kiếm nát đấy à!!

Có thể bởi vì thanh kiếm này vô danh, Dạ Đàm cũng chẳng thèm đặt tên, ta chỉ thuận miệng chê bai ấy vậy mà hệ thống gán luôn tên cho nó.

Ta càng hổ thẹn: ta không chỉ có lỗi với Dạ Đàm, còn có lỗi với thanh kiếm này.

Ta thấy Dạ Đàm rất vừa ý nó liền tiện tay sửa lại.

[Bách binh chi quân] [Kiếm nát]: công kích +5000, phòng ngự +1000

Đánh giá: [Cấp SSR]

Đủ lóa mắt chưa lũ phàm trần?!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.