Rắc Rối Với Ngày Valentine

Chương 1: Chương 1




Ngày Valentine buồn hơn bình thường.

Kate Hamilton nâng ly cocktail lên miệng, uống cạn tới giọt cuối cùng. Trên nấc thang chia “những việc điên rồ”, chuyện ấy xếp hàng đâu đó giữa việc ngã dập mặt trước đám đông và món bánh kẹp xúc xích bà dì Edna của cô làm. Một chuyện thì đau đớn và ngượng ngùng, một thứ là món ghê tởm trong mắt Chúa.

Kate hạ cốc xuống, liếm mép. Rượu rum nóng sưởi ấm từ trong ra ngoài, làm ấm làn da, khơi lên một cảm giác ấm áp dễ chịu trong cô. Song nó vẫn không làm tinh thần cô khá hơn.

Cô thấy thương hại chính mình, và cô ghét điều đó. Cô không phải loại phụ nữ ngồi ì một chỗ chỉ biết sướt mướt. Cô là người mạnh mẽ. Nhưng không có gì giống như trọn một ngày dành cho các đôi tình nhân lại khiến một cô giá độc thân cảm giác mình là kẻ thua cuộc.

Trọn một ngày với những trái tim, hoa tươi, sô-cô-la và đồ lót khiêu khích được chuyển tới cho ai đó. Ai đó không xứng đáng được nhận. Ai đó không phải là cô. Hai mươi tư giờ để nhắc rằng cô đã ngủ một mình, thường thường chỉ nhận được một chiếc áo phông. Trọn một ngày để nhận ra rằng cô không có lấy một mảnh tình vắt vai qua việc thừa nhận thất bại. Qua việc thay đôi giày cao gót Frendi bằng giày Hush Puppies đế bệt. Qua việc lái xe tới một trại thú nuôi nhận nuôi một con mèo.

Kate ngồi trên một cái ghế xoay, nhìn quanh quẩn Duchin, trong nhà nghỉ Sun Valley . Những vòng hoa kết hình trái tim rực rỡ trang trí trên tay vịn mạ đồng. Mặt bàn bày những bông hồng và nến cháy lung linh. Những trái tim đỏ và hồng được gắn phía sau quầy bar, trên những cánh cửa sổ lớn trông ra rặng thông phủ tuyết trắng, đường trượt đã được làm phẳng và những người trượt tuyết đêm. Ánh đèn pha đổ xuống những con dốc, nhuốm chúng thành những mảng vàng trắng và tối sậm.

Khách trong Duchim ăn diện đồ trượt tuyết rất thời trang. Áo len Ralph Lauren và Armani, ủng DGG và áo vét lông cừu hiệu Patagonia . Kate thấy hơi chút tự ti khi chỉ mặc quần jean và áo len màu nâu sẫm. Cái áo len của cô khá vừa mắt, nhưng lại không phải hàng hiệu. Cô mua nó ở Costco, cùng với một túi đầy quần lót Haines Her Way, mấy lít dầu gội đầu, và hơn hai cân bơ thực vật.

Cô xoay ghế sang bên, mắt đau đáu nhìn những khung cửa sổ lớn phía bên kia quầy bar. Từ khi nào cô bắt đầu mua đồ lót theo lô ở kho thay vì tới cửa hàng Victoria ’s Secret? Từ khi nào cuộc sống của cô trở nên thảm hại như thế? Và tại sao hai cân bơ thực vật kia lại là một ý hay?

Bên ngoài khung cửa Duchin, những bông hoa tuyết nhỏ rơi lả tả qua những ánh đèn, nhẹ nhàng chạm mặt đất. Tuyết bắt đầu rơi vào chiều hôm đó, ngay khi Kate vừa tới biên giới Idaho-Nevada, rồi cứ rơi mãi. Kết quả là vì tuyết rơi dày, hành trình từ Las Vegas tới Sun Valley của cô kéo dài thành chín giờ, thay vì bảy giờ như mọi khi.

Thông thường, cô sẽ lái xe một mạch không dừng lại, nhưng không phải khi tuyết rơi quá dày. Không ohải khi trời quá tối, và một lần rẽ nhầm vào khu bảo tồn Sawtooth có thể khiến một cô gái lại tới những thị trấn hẻo lánh kia. Sáng hôm sau cô dự định lái xe tới thị trấn nhỏ Gospel, Idaho , nơi ông cô đang sống.

Kate gọi ly cocktail thứ ba và hướng sự chú ý về phía người phục vụ quầy. Anh ta khoảng gần ba mươi, tóc xoăn đen, đôi mắt nâu ánh lên nét tinh quái. Anh ta mặc quần đen, áo sơ mi trắng. Trông anh ta còn trẻ, khká dễ thương và đã đeo nhẫn cưới.

- Tôi lấy thêm gì khác cho cô nhé, Kate? – Anh ta hỏi, nở một nụ cười toát lên vẻ quyến rũ rất trẻ trung.

Anh ta nhớ tên cô, một đức tính giúp anh ta là một tay phục vụ quầy bar có duyên. Nhưng ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Kate là anh chàng này chắc chắn phải có vài cô gái bám quanh. Đàn ông như anh ta thường thế.

- Không, cảm ơn anh. – Cô trả lời, chủ tâm nén chặt những ý nghĩ hoài nghi trong đầu.

Cô không thích việc mình trở nên quá thiếu lạc quan. Cô ghét con người bi quan thường trực trong đầu. Cô muốn một Kate khác quay lại. Một Kate không quá đi nghi.

Ngoài bàn, những đôi tình nhân cười đùa vui vẻ với ly rượu trên tay, hôn nhau say đắm.

Ngày Valentine của Kate thật buồn.

Ngày này năm ngoái, Kate còn đang dùng bữa tối ở Le Cirque, Las Vegas với bạn trai, Manny Ferranti. Cô ba mươi ba tuổi, còn Manny ba mươi chín. Xong món tôm cocktail, cô nói với anh ta về việc mình đã đặt một phòng cho hai người ở Bellagio. Xong món bê nướng, cô miêu tả cái quần lót và áo ngực không dây mình đang mặc bên trong lớp váy. Hết món tráng miệng, cô đề cập đến chuyện kết hôn. Họ đã sống với nhau hai năm, và cô nghĩ đã đến lúc nói chuyện nghiêm túc về tương lai của hai người. Thay vì nói chuyện, Manny đã cô ngay sáng hôm sau. Sau khi anh ta tranh thủ xong phòng khách sạn và cái quần lót kia.

Lúc ấy, Kate cũng đôi chút ngạc nhiên rằng mình lại thấy dễ chịu với chuyện chia tay đến thế. Phải rồi, có thể là không dễ chịu . Cô gặp phiền toái, nhưng thế giới của cô không sụp đổ. Cô yêu Manny, nhưng cô cũng là người thực tế. Cô không biết tại sao mình lại không thấy điều đó từ trước, rằng Manny là người mắc chứng sợ trách nhiệm. Ba mươi chín tuổi và không bao giờ kết hôn ư? Người đàn ông ấy rõ ràng có những vấn đề nghiêm trọng, và cô không muốn lãng phí thời gian với một gnười đàn ông không thể cam kết. Trước kia cô cũng từng trong hoàn cảnh tương tự, với những người bạn trai khác, những người chỉ muốn hẹn hò nhiều năm nhưng không bao giờ cam kết điều gì đó có ý nghĩa hơn. Một sự giải thoát tốt đẹp cho những mối quan hệ tệ hại.

Chí ít thì đó là những gì cô tự an ủi bản thân, cho tới một vài tháng trước, cô đọc được thông báo đám cưới của Manny trên báo. Lúc ấy cô đang ở văn phòng, lật từng trang tờ Las Vegas Review-Journal , đọc mục ghi chép đời sống, xem xem biết đâu sẽ tìm thấy thông tin của những người mất liên lạc với cô, và đúng là đã có. Một thông báo nho nhỏ đính kèm bức ảnh. Manny cùng một cô gái da ngăm đen trong có vẻ rất yêu nhau và hạnh phúc.

Manny đã tìm được một nửa của mình và cưới cô ta chỉ chưa đầy tám tháng sau khi chia tay Kate. Một người anh ta hẹn hò chưa đầy tám tháng. Anh ta từng lảng tránh cam kết. Không hẳn vậy. Anh ta chỉ không muốn cam kết trách nhiệm với Kate. Điều đó còn làm tổn thương cô hơn tất cả những gì cô tưởng có thể xảy ra. Còn hơn cả chia tay. Hơn cả việc anh ta ra đi sau một đêm yêu đương nồng nàn với cô. Nó làm ngực cô thắt lại, cổ họng nghẹn đắng và khẳng định những điều cô không thể làm ngơ được nữa.

Có cái gì đó bất ổn ở cô.

Điều gì đó còn hơn chiều cao gần một mét tám, hơn đôi bàn chân cỡ mười và mái tóc đỏ thẳng mượt của cô. Cô là một thám tử tư. Cô moi móc đời tư của mọi người, tìm kiếm động cơ và việc làm của họ. Soi mói lý lịch, nhưng chưa bao giờ dừng lại để nghiền ngẫm chính cuộc đời mình.

Nhìn thông báo đám cưới của Manny trên báo đã thay đổi điều đó. Nó buộc cô phải xem xét lại đời mình, những điều cô luôn tránh nhắc tới chừng nào còn có thể. Cô phát hiện ra rằng mình bị cuốn hút bởi những người đàn ông không thể có được. Những gã đàn ông lăng nhăng, có bạn gái ngầm hoặc trốn tránh trách nhiệm.

Có thể cô không nghĩ mình đáng được hưởng kết cục tốt đẹp hơn, hay có thể mình ưa thử thách. Cô không biết chính xác tại sao mình luôn dính phải những gã đàn ông không thể với tới. Chỉ một điều có thể chắc chắn, đó là cô đã rất mệt mỏi vì những mối quan hệ tệ hại và một trái tim tan vỡ.

Cái ngày sau khi nhìn thấy thông báo của Manny, cô đã thề sẽ chừa, không dính tới những mối quan hệ tồi tệ như trước. Cô thề sẽ chỉ hẹn hò với người độc thân, những anh chàng tử tế không vướng víu chuyện gì. Cô hăng say làm việc. Một công việc cô luôn yêu thích và làm rất tốt.

Cô làm việc cho Intel Inc., một trong những công ty thám tử có uy tín hàng đầu ở Vegas. Cô rất yêu công việc làm một thám tử tư. Mọi việc, từ điều tra những gã không tìm cách lừa các công ty bảo hiểm, sòng bạc, tới việc hàn gắn những đôi tình nhân xa cách lâu ngày hay các thành viên trong gia đình bị chia ly. Nên cô phải bám theo những tay bạnt rai, những cô bạn gái hay vợ chồng không chung thủy, cũng được thôi. Vâng, nếu một người đàn ông hay đàn bà không chung thủy, họ xứng đáng bị bắt quả tang. Nếu học không bị như vậy (chẳng bao giờ được như thế), thì cũng không hại gì. Dù sau đi nữa, đấy cũng không phải chuyện của cô. Kate nhận tiền công vì đã dành thời gian của mình cho công việc, rồi ra đi…

Cho tới cái ngày Randy Meyers tìm đến văn phòng cô ở tầng bốn. Randy không có gì đáng chú ý. Anh ta không đẹp trai và cũng không xấu xí. Không cáo cũng không thấp. Anh ta hoàn toàn bình thường.

Anh ta đến Intel Inc. gặp Kate vì vợ và hai con của anh ta mất tích. Anh ta cho Kate xem ảnh chụp của gia đình. Bức ảnh chụp ở một khu mua sắm. Mọi thứ trong ảnh đều rất bình thường. Mọi thứ, từ những chiếc áo len hợp đôi, tới mái tóc dễ thương của cậu con trai và những cái răng cửa sún của cô con gái nhỏ.

Lý lịch của Randy cũng được điều tra rất kỹ lưỡng. Anh ta làm việc ở đúng nơi anh ta nói. Anh ta không có tiền án. Không có tiền sử bạo hành. Anh ta bán ô tô tại Vally Automall và là trưởng nhóm Ấu Sinh Hướng Đạo của con trai. Anh ta là huấn luyện viên bóng đá cho con gái, cùng vợ, Doreen, làm giảng viên ở trường cao đẳng cộng đồng.

Không quá khó để tìm ra vợ con anh ta. Không một chút nào. Học đã đáp máy bay tới nhà chị gái Doreen, ở Waynesboro ,Tenessee. Kate đã cho Randy biết thông tin, kết thúc vụ việc, và không mảy may suy nghĩ gì nếu Randy không gây ra một tin động trời hai mươi tư giờ sau đó. Những điều anh ta làm với vợ con trước khi tự sát khiến cả đất nước sửng sốt. Nó làm Kate choáng váng.

Lần này cô không thể cứ vô tư. Lần này cô không thể tự nhủ bản thân rằng đấy không phải chuyện của mình, rằng cô chỉ làm đúng phận sư. Lần này cô không thể cứ làm ngơ bước tiếp.

Một tuần sau, cô xin thôi việc. Cô gọi cho ông, thông báo mình sẽ đến thăm ông một thời gian. Bà cô vừa mới mất hai năm truốc, và Kate hiểu ông cô, Stanley , rất cô đơn. Ông có thể muốn có cô làm bầu bạn, và cô cũng cần nghỉ ngơi. Cô không beiét cô sẽ ở lại bao lâu, nhưng đủ để nhận ra cần làm gì bây giờ. Để lùi một bước và xem xem mình muốn làm gì tiếp theo.

Cô quay lại với quầy bar, nhấp một ngụm rượu. Rượu rum trôi tuột xuống dạ dày, đẩy lên một cảm giác rất phấn chấn. Rất quyết đoán, cô đẩy hết mọi suy tư về gia đình Meyers ra khỏi đầu và tập trung mọi suy tư về trái tim treo trên quầy. Hôm nay là Valentine, và điều đó nhắc rằng cô đã không có nổi một buổi hẹn hò tử tế nhiều tháng nay rồi. Ngủ với Mandy từ hồi ở Bellagio. Trong khi thực lòng chẳng nhớ gì tới Mandy, cô lại rất nhớ chuyện chăn gối. Cô nhớ cảm giác đôi bàn tay một người đàn ông vuốt ve. Đôi khi cô ước mình là loại đàn bà có thể cặp với một gã đàn ông ở quán bar. Không hối tiếc. Không buộc tội. Không cần kiểm tra tiền án tiền sự trước tiên.

Đôi khi cô ước mình giống như cô bạn gái Marilyn. Phương châm của Marilyn là “Nếu bạn không dùng, bạn sẽ mất nó”, như thể “cô nhỏ” của cô nàng có ngày ngừng hoạt động vậy.

Cô nhìn bóng mình trong gương phía sau quầy bar, tự hỏi liệu việc mất ham muốn tình dục có giống như mất một cái tất ở tiệm giặt hay không. Có phải nó vừa biến mất không một dấu vết? Khi bạn nhận ra nó đã mất, liệu đã quá muộn chăng? Nó sẽ biến mất mãi mãi ư?

Cô không muốn đánh mất ham muốn tình dục. Cô còn quá trẻ. Chỉ một đêm thôi, cô ước mình có thể gạt bỏ con người thám tử ra khỏi đầu và tìm kiếm một anh chàng quyến rũ nhất quanh đâu đó, tóm ngực áo anh ta rồi hôn say đắm. Chỉ một đêm thôi, cô ước mình là loại đàn bà có thể ngấu nghiến tận hưởng những màn ân ái hoang dại với một người đàn ông chưa bao giờ gặp và sẽ không bao giờ phải gặp lại. Những vuốt ve của anh ta sẽ thổi bùng ngọn lửa sống trong cô. Và cô sẽ quên tất cả mọi thứ, ngoại trử cảm giác bờ môi anh ta chạm vào môi mình. Cô sẽ dẫn anh ta lên phòng, hoặc có thể họ sẽ làm chuyện đó ở trong thang máy, trong phòng thay đồ, hay thậm chí có thể ân ái với anh ta ngay ở chỗ cầu thang.

Kate nhấp thêm một ngụm nữa, hướng sự chú ý về phía anh chàng phục vụ điển trai. Anh ta đừng ở cuối quầy bar, đang cười đùa và pha martini. Cô có thể cảnh giác với mọi người, đặc biệt là đàn ông, nhưng cô vẫn là một người đàn bà. Một người đàn bà với hàng tá những ý nghĩ kỳ quái bé mật lởn vởn trong đầu. Những ý nghĩ tưởng tượng được sà vào một vòng tay rắn chác mạnh mẽ. Ý nghĩ về những ánh mắt bắt gặp nhau giữa căn phòng đông đúc. Về sự cuốn hút tức thời. Ham muốn không một chút hối hận.

Từ khi chia tay Manny, tất cả những người đàn ông trong mộng của cô đều đối lập hoàn toàn với gã bạn trai cũ. Họ là những chàng trai ấn tượng với đôi bàn tay to lớn và…đôi bàn chân lớn hơn. Người trong mộng của cô lúc này là một người đàn ông tuyệt đẹp, tóc vàng, đi đôi ủng mô tô cỡ mười ba. Cô lấy hình ảnh đó từ một quảng cáo Dolce & Gabbana trên tạp chí Cosmo, trông rất ân tượng và phóng túng.

Đôi khi cô tưởng tượng anh ta để cô ngồi sau chiếc Harley, bỏ trốn cùng cô đến chốn yêu đương của anh ta. Có lúc, cô thấy anh ta trong những quán bar chui khác, với biệt danh kiểu như Quả Đấm Thép hay Đứa Con Của Quỷ. Ánh mắt học bắt gặp nhau và trong chớp nhoáng họ có thể cắn xé quần áo trên người nhau.

Ai đó ngồi xuống ghế xoay bên cạnh Kate, va vào vai cô. Cốc rượi của cô sóng sánh, cô vội chụp lấy nó.

- Sun Valley Ale. – Giọng một người đàn ông gọi đồ uống vang lên bên cạnh cô.

- Vại hay chai đây? – Phục vụ quầy hỏi.

- Chai.

Dù Kate có mong muốn thực hiện giấc mộng của mình thế nào đi nữa thì cô biết chuyện đó sẽ không thể xảy ra, bởi cô không tài nào loại bỏ được bản chất thám tử tư trong đầu mình. Con người đó, tại thời khắc quyết định, sẽ ra lệnh cho cô cần phải kiểm tra lai lịch trước tiên.

Mùi không khí đêm khô lạnh đột nhiên vây quanh đầu óc cô. Cô đảo mắt từ cốc rượu của mình sang hai cánh tay to lớn, tay áo vải flanen kẻ ca-rô xắn cao. Chiếc đồng hồ Rolex vàng cuốn quanh cổ tay trái. Ngón giữa anh ta đeo một chiếc nhẫn bạc.

- Anh muốn cộng vào tiền phòng chứ? – Phục vụ hỏi.

- Không, tôi trả luôn.

Giọng anh ta trầm và hơi cục cằn khi rút ví ở túi sau cái quần Levi’s. Khuỷu tay anh ta cọ vào khuỷa tay cô khi ánh mắt cô chuyển từ tay áo flanen xanh lá lên bờ vai vạm vỡ. Ánh đèn trần tỏa xuống làm nổi bật những sợi vàng ánh trên mái tóc nâu của anh ta. Mái tóc hơi rối, chải bằng tay, chờm ngoài cổ áo và cả vào tai. Bộ ria mép kiểu Fu Manchu dài bao quanh khung miệng rộng. Anh ta có chòm râu nhỏ ngay dưới bờ môi dưới.

Cô tiếp tục ngước lên tới đôi mắt sâu màu lục đang chằm chằm ngoái lại nhìn cô qua bờ vai rộng, qua cả những mảng xanh trên áo. Mí mắt anh ta hơi sụp, trông vẻ mệt mỏi hoặc vừa mới ra khỏi giường.

Cô nuốt chửng. Đầy khó nhọc.

- Xin chào. – Anh ta lên tiếng, giọng nói xuyên qua người cô tựa như loại cocktail cô đang dùng.

Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời ơi! Có phải ý nghĩ về người đàn ông trong mộng của cô đã đem anh ta đến đây hay không? Tóc anh ta không vàng, nhưng ai thèm quan tâm chuyện đó chứ?

- Chào. – Cô gắng bình tĩnh, tóc gáy như bắt đầu dựng lên.

- Một tối thật tuyệt để trượt tuyết. Cô nghĩ vậy không? – Anh ta hỏi.

- Tuyệt vời. – Cô đáp, mặc dù đầu cô chẳng để tâm tới trượt tuyết.

Anh chàng này thật vạm vỡ. Kiểu vạm vỡ do gien di truyền và do lao động tay chân. Cô đoán anh ta phải ngoài ba mươi lăm.

- Nhiều tuyết quá.

- Vâng. – Kate bấu các ngón tay vào cốc sứ nóng hổi, gắng để không mân mê lọn tóc như cô vẫn làm khi còn là học sinh lớp tám. – Tôi yêu những dải tuyết trắng ấy.

Anh ta xoay ghế lại đối diện với cô. Trái tim cô như ngừng đập. Anh ta thậm chí còn tuyệt hơn cả người trong mộng của cô.

- Vậy… sao cô không ra ngoài đó?

- Tôi không biết trượt tuyết. – Cô thú thực.

Anh ta nhướn một bên mày, nhếch mép tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Cô không biết à?

Bạn sẽ không bao giờ nhầm người đàn ông này với người mẫu nam đâu. Không bao giờ thấy mặt anh ta quảng cáo Dolce & Gabbana hay nằm dài trên bờ biển trong bộ đồ Gucci. Anh ta quá cao lớn. Quá nam tính. Quá mạnh mẽ. Toàn bộ tác động từ anh ta đều quá đỗi chân thật.

- Không. Chỉ đi ngang qua thôi. Tuyết rơi dày quá, tôi phải nghĩ lại qua đêm.

Anh ta có một vết sẹo trắng nhỏ xíu ngay bên dưới chòm râu ở cằm. Cái mũi trông như đã từng bị vỡ. Thực sự rất khó nhận ra, nhưng Kate đã được đào tạo để nhận biết mọi đặc điểm trên khuôn mặt người. Và việc xem xét kỹ khuôn mặt người đàn ông này thực sự rất thú vị.

- Hy vọng trời qua hơn. – Tay phải anh ta cầm lấy chai bia. – Tôi sẽ đi Bogus Basin vào sáng mai.

- Anh rất mê trượt tuyết phải không?

- Gần như suốt những tháng mùa đông. Sau Bogus, chúng tôi sẽ đến Targhee và Jackson Hole trước khi tới Colorado .

Chúng tôi?

- Anh ở đây với bạn?

- Ừ, các chiến hữu của tôi vẫn đang ở ngồi dốc. – Anh ta móc gót ủng vào thanh ngang dưới ghế, đầu gối anh ta cọ vào đùi cô.

Đụng chạm vô ý đó khiến cô có cảm giác lạ. Không hẳn là cảm giác ham muốn tức thì, nhnưg là… một thứ gì đó.

- Sao anh không ra ngoài với họ?

Chiến hữu. Dành cho những người bạn nam. Hầu như chẳng người đàn ông nào lại gọi bạn gái là chiến hữu cả.

Anh ta đặt chia bia lên môi.

- Đầu gối đau. – Anh ta trả lời rồi làm một hơi.

Nhưng trong lòng cô vẫn thấy đôi chút ngờ vực rằng anh chàng này hẳn đã có một người đàn bà trong đời. Gần như chắc chắn phải nhiều hơn một ấy chứ.

- Trượt tuyết với chiến hữu trong ngày Valentine sao?

Anh ta hạ chai xuống, đôi mắt xanh nhìn cô:

- Hôm nay là Valentine hả? – Anh ta vừa hỏi, vừa liếm một giọt bia trên mép.

Kate mỉm cười. Sự thật là anh ta không hề biết nghĩa là gần như chắc chắn lúc này anh ta không có ai đó quan trọng trong đời.

- Mỗi năm, vào ngày mười bốn tháng hai.

Anh ta nhìn quanh phòng như thể lần đầu nhìn nó.

- À. Thảo nào mà treo nhiều trái tim thế.

Cô nhìn chằm chằm bộ ria quanh miệng và cằm, xuống tới cái cổ to bè và hõm ngực rám nắng.

- Tôi nghĩ chúng ta là hai người duy nhất ở đây không phải một đôi.

- Đừng nói với tôi là cô cũng ở đây một mình nhé?

Kate chuyển sang nhìn mặt anh ta, bật cười. Cô thích cái cách anh ta nói thế, như thể anh ta nhận ra chuyện đó thật khó tin.

- Phải, thật kỳ lạ.

Trong giấc mơ tuyệt vời của cô, cô bị mắc kẹt với một anh chàng vạm vỡ trong tiệm giày Nordstrom.

- Anh thì sao? Sẽ không có ai giận anh vì quên ngày Valentine đấy chứ?

- Không.

Cô không bao giờ nghĩ tới giấc mơ ở một nhà nghỉ trượt tuyết, nhưng giờ cô đang nghĩ về nó. Cô không thể không nghĩ tới chuyện đó. Người đàn ông này như một lò phản ứng hạt nhân ở Chernobyl , đang tỏa chất phóng xạ. Ngồi quá gần điểm nổ hạt nhân thật nguy hiểm.

Anh ta xắn tay áo lên, lộ ra một hình xăm, có lẽ là đuôi một con rắn hay một loài bò sát nào đó trên cánh tay trái săn chắc.

- Đó là loại rắn gì thế?

- Phải. Là Chloe. Nó rất tuyệt.

Đúng vậy . Hình xăn màu vàng sậm cùng với những dải đen trắng, trông thật đến nỗi cô phải nhoài người tới gần để xem rõ hơn. Vẩy con rắn được xăm thật hoàn hảo. Không mảy may suy nghĩ, Kate đưa tay chạm vào cánh tay trần của anh ta.

- Nó là loại rắn gì thế?

Cô nửa muốn cảm nhận những vẩy rắn lạnh thay vì làn da nhẵn nhụi, ấm áp.

- Trăn Angola .

Trăn. Ối chà!

- To như nào? – Kate quay lại nhìn anh ta.

Thứ gì đó nóng bỏng và cuốn hút anh lên trong đôi mắt xanh thẳm của anh ta. Một ham muốn khiến nhịp tim cô tăng lên, cảm giác ran ran. Anh ta lại đưa chai lên miệng, nhìn quanh.

- Mét rưỡi.

Anh ta tu một hơi dài. Khi anh ta quay lại nhìn chằm chằm vào cô, một cảm giác gì đó đã mất chợt thoáng qua, như thể nó chưa bao giờ tồn tại ở đó. Cô buông tay ra.

- Cả chiều dài mét rưỡi của nó xăm hết trên người anh hả?

- Ừ. – Anh ta lấy miệng chai bia chỉ vào cánh tay. – Đuôi nó đây. Nó cuốn quanh cánh tay, xuống dưới lưng, và cuộn quanh đùi phải.

Kate nhìn xuống đùi rồi nhìn thằng và háng anh ta. Cái quần Levi’s cũ sờn bao ngoài cặp chân và làm phần đũng quần lên. Cô vội nhìn sang hướng khác trước khi anh ta bắt gặp ánh mắt cô.

- Tôi cũng có một hình xăm.

Anh ta bật cười. Tiếng khùng khục từ lồng ngực anh ta khiến cô có cảm giác là lạ trong ngực mình.

- Gì cơ? Một trái tim ở mắt cá hả?

Cô lắc đầu và uống một ngụm trong cốc. Người cô nóng lên, mặt đỏ bừng. Cô không biết là do rượu rum hay món cocktail testosterone (kích thích tố sinh dục nam) đang ngồi cạnh cô nữa, nhưng cô bắt đầu cảm thấy đôi chút choáng váng. Không phải cảm giác choáng váng làm bạn ngất xỉu, mà là kiểu khiến bạn cười ngoác tận mang tai trong khi bạn không cảm thấy như mình đang cười.

- Sao hả? – Anh ta dõi ánh mắt xuống bên cổ cô – Một bông hồng trên vai chăng?

Cảm giác choáng váng khiến một cô gái nghĩ tới những chuyện toát mồ hôi. Những chuyện trai gái nóng bỏng lẽ ra cô không nên nghĩ tới.

- Không.

Anh ta lại nhìn vào mắt cô, dò xét:

- Hay một mặt trời quanh rốn.

- Mặt trăng và một vài ngôi sao, nhưng không phải quanh rốn.

Những chuyện trai gái nóng bỏng có trời mới biết được.

- Tôi nghĩ nó hẳn phải là một hình xăm rất khêu gợi. – Anh ta lắc đầu, tỏ ý giễu cợt. - Ở đâu thế?

Không thể chỉ có mỗi cô. Anh ta chắc hẳn cũng phải có cảm giác đó. Nhưng sẽ thế nào nếu cô đề nghị và anh ta từ chối? Cô không nghĩ cô có thể đối mặt với sự bẽ bàng như thế.

- Ở mông.

Nụ cười làm khóe mắt anh ta nheo lại. Anh ta lại cười phá lên lần nữa.

- Tròn hay khuyết?

Đợi đã nào, anh ta là đàn ông , cô thầm nghĩ trong khi nốc nốt ngụm rượu còn lại. Đàn ông thì vẫn mãi là đàn ông thôi. Anh ta sẽ không từ chối cô đâu.

- Trăng khuyết.

- Một mặt trăng trên một mặt trăng. – Anh ta nhướn một bên mày, ngả người sang bên và nhìn chằm chằm vào mông cô như thể anh ta có thể nhìn xuyên qua quần áo cô vậy.

– Thật thú vị, tôi chưa từng thấy thế bao giờ.

Anh ta lại làm một ngụm bai rồi ngồi thẳng dậy. Có lẽ là do rượu rum lẫn những ý nghĩ nóng bỏng của cô. Có lẽ vì hôm nay là ngày Valentine và cô đang cô đơn, cũng như không muốn xỏ đôi giày Hush Puppies giống lúc này nữa. Có lẽ là tất cả những lý do đó, nhưng trước khi kịp kìm lại, cô đã buột miệng hỏi:

- Muốn xem chứ?

Vừa dứt lời, tim cô dường như thắt lại cùng với nhịp thở. Ôi Chúa ơi!

Anh ta hạ chai bia xuống:

- Cô đang gạ gẫm tôi đó hả?

Phải cô như vậy không? Phải. Không. À có thể. Liệu cô có thể bất chấp tất cả chuyện đó không? Đừng nghĩ ngợi nhiều về nó. Đừng có nghĩ về nó nữa , cô tự nhủ. Mày sẽ không bao giờ nhìn thấy anh chàng này lần nữa. Chỉ một lần trong đời, hãy làm đi. Thậm chí cô còn không biết tên anh ta. Cô nghĩ chuyện đó cũng chẳng mấy quan trọng.

- Anh thích không?

Như thế để chắc chắn hiểu rõ cô muốn gì, anh ta hỏi lại, rất từ tốn:

- Cô đang nói tới sex ấy hả?

Cô nhìn vào đôi mắt đang nhìn cô chằm chặp, cố gắng giải tỏa cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực. Cô có thể vui vẻ với anh ta không? Cô có thể xoắn xuýt làm tình với anh ta, sau đó tống anh ta ra khỏi cửa thì xong việc hay không? Cô có phải loại người đó hay không?

- Phải.

Nó xuất hiện lại rồi. Cái ham muốn tình dục đó đang hừng hực trong người cô. Chỉ trong chớp mắt, gương mặt vui vẻ của anh ta biến mất, ánh nhìn nguội lạnh.

- E là không. – Anh ta đáp, như thể cô vừa đưa ra một lời đề xuất thà chết còn hơn.

Anh ta đặt chai xuống quầy bar, đứng phắt dậy, cao hơn cả cô.

Kate cố kiềm chế cơn choáng váng, thốt lên một tiếng “Ôi”, chỉ trước khi hai má đỏ bừng, hai tai ù đặc. Cô đưa một tay lên khuôn mặt lạnh toát và hy vọng mình không ngất xỉu tại chỗ.

- Đừng nghĩ ngợi, chỉ là tôi không ngủ với phụ nữ gặp ở quán bar thôi.

Nôi xong anh ta quay đi, vội vã rời khỏi quán rượu, gần như bị ma đuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.