Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Chương 102: Chương 102: Cố nhân




Đông cung của Trữ Hoài Du vẫn hệt như trước, tao nhã mà thanh tĩnh, không có nhiều vật dụng xa hoa, thoạt nhìn tượng đối đơn giản. Trữ Hoài Tĩnh theo sau trữ Hoài Du thỉnh thoảng hàn huyên vài câu, nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ cho đây thật sự là một đôi huynh hữu đệ cung nhưng hai người trong cuộc thì lại hoàn toàn không có cảm tưởng như vậy.

Trữ Hoài Du dẫn theo Trữ Hoài Tĩnh đến một tiểu viện ở Đông cung, kiến trúc nơi đây có chút giống với những tiểu viện ở vùng Giang Nam, hào hoa khí phách, cái tên cũng rất có ý thơ “Phù Phong các”.

Trong viện được trồng rất nhiều hoa đào, tuy không phải là mua hoa nở nhưng trên cây đã có rất nhiều nụ xanh, không cần nói thì cũng có thể đoán được khi đến mùa hoa nơi đây sẽ trở thành mỹ cảnh.

Vừa vào sân đã thấy có rất nhiều tỳ nữ và thị vệ canh gác, cửa phòng đóng chặt, nhưng xuyên qua cửa sổ có thể thấy được ánh đèn mờ nhạt.

“Tứ đệ, thỉnh.” Trữ Hoài Du cười nói, thay Trữ Hoài Tĩnh mở cửa.

Trữ Hoài Tĩnh thấp thỏm bước vào, bên trong bố trí mộc mạc, đối diện cửa gỗ là một bức tượng Quan Âm, phía dưới được dâng rất nhiều nhang đèn, bên cạnh còn có một tiểu án gỗ dùng để gõ mỏ, toàn bộ gian phòng thoạt nhìn giống như một am ni cô.

Tuy lòng Trữ Hoài Tĩnh đã sớm rối loạn nhưng vẻ mặt vẫn bình thản nói: “Chẳng hay cố nhân trong lởi của điện hạ ở đâu?”

Trữ Hoài Tĩnh chỉ vừa dứt lời thì một ni cô ăn vận hôi sắc đạo bào đã từ trong bước ra. Ni cô thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ chỉ là gương mặt có vẻ tiều tụy, làn da trắng bệch không chút huyết sắc như là đã lâu không ra ngoài trời.

Trữ Hoài Tĩnh cảm thấy ni cô có chút quen mắt nhưng phải một lúc sau mới nhận ra được, đó là người đã vì khó sinh mà hương tiêu ngọc vẫn, Lưu Tích Vũ.

Năm đó lúc lâm bồn bà đỡ là do Lưu gia mời đến, sau khi Trữ Tĩnh Vũ sinh ra, Lưu gia liền báo tin Lưu Tích Vũ vì khó sinh mà mất, lúc đó tuy không nhìn thấy thi thể của nàng nhưng hắn cũng biết đây là bố cục Lưu gia bày ra.

Vốn Trữ Hoài Tĩnh cho rằng việc này cũng chẳng có gì quan trọng, hẳn sẽ không có bên thứ ba biết được nhưng không ngờ cuối cùng giấy cũng chẳng gói được lửa, lại nhớ lến khi nãy Hào Bích Sài đột nhiên gây sự, thì ra bản thân đã bị người ta nắm được nhược điểm.

“Lão ni Vô Trần bái kiến Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử điện hạ.” Lưu Tích Vũ cung kính hành lễ, nhìn Trữ Hoài Tĩnh hệt như một người xa lạ.

Trữ Hoài Du ngồi trên ghế cười nói: “Tứ đệ, vị cố nhân này ngươi có nhận ra không?”

Trữ Hoài Tĩnh biết lúc này đã không thể giấu diếm nên chỉ có thể nhíu mày trả lời: “Thái tử điện hạ thật kín đáo, nhưng thật ra việc này cũng không có gì to tát, vị nữ nhân này chính là thê tử của ta.”

“Ta nhớ Tứ đệ từng nói thê tử của mình đã sớm mất.” Trữ Hoài Dũ bắt chéo chân, bộ dáng vô cùng tự đắc.

“Ta nghĩ hai vị điện hạ đã nhận sai người, lão ni là Vô Trần, không phải thê tử của Tứ điện hạ. Lúc trước khi Thái tử điện hạ tìm thấy lão ni, lão ni cũng đã giải thích, thế nhưng ngài vẫn ép buộc muốn đưa lão ni đến đây, hiện tại người cũng đã thấy, lão ni có thể nói với hai vị, lão ni xác thực không phải là người đó.”

Trữ Hoài Du đạm cười liếc nhìn Trữ Hoài Tĩnh.

Trữ Hoài Tĩnh khôi phục vẻ mặt như thường rồi đến cạnh Lưu Tích Vũ nói: “Tích Vũ, không cần che giấu nữa, khi ta thấy ngươi thì đã nhận ra, nếu điện hạ đã muốn phu thê chúng ta đoàn tụ thì đừng nên khiến cho hắn thất vọng.”

“Tứ đệ quả nhiên là người thẳng thắn.”

“Ta cũng mong điện hạ có thể nói rõ.” Trữ Hoài Tĩnh đứng cạnh Lưu Tích Vũ, nhìn Trữ Hoài Du nói tiếp: “Điện hạ rốt cuộc là muốn thế nào?”

“Ta muốn ngươi…”

Sẽ hoàn trong hai ngày tới và tập trung cho Phi tầm, Hoán khê sa và Khang Hi <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.