Hiện tại tuy là thời tiết cuối xuân nhưng hoa quế trong viện vẫn còn nở rộ, khắp nơi đều ngập trong hương hoa.
Trữ Hoài Tĩnh đứng sóng vai cùng Tần Dực Nguyệt, cả hai không ai chủ động lên tiếng mà chỉ yên lặng lắng nghe tiếng lá sàn sạt trong gió.
Cuối cùng, vẫn là Tần Dực Nguyệt đánh vỡ sự trầm mặc hít thở không thông này: “Ngươi cũng biết, nếu ta tiếp tục dây dưa với hắn thì chỉ sẽ khiến cả hai đi đến cùng một kết cục bi thương. Ta mệt mỏi rồi, và sẽ không hối hận, chỉ là mong rằng lúc ta ra đi, Tiểu Tĩnh có thể thay ta chiếu cố hắn và cả hài tử.”
Trữ Hoài Tĩnh không đáp trả song trong lòng đã sớm hỗn loạn, có ý muốn nói ra chân tướng nhưng cuối cùng vẫn yên lặng gật đầu.
“Tiểu Tĩnh, ta và hắn từ khi bắt đầu đã cho nhau biết bao thương tổn, cả hai đều đã kiệt sức, không còn khí lực để tiếp tục nữa, thế nhưng ta lại rất chờ mong ngày mà hài tử ra đời, ngươi có biết không?” Tần Dực Nguyệt chậm rãi nhìn hướng về điếu cước lâu, đôi mắt ánh kim chưa đầy mờ mịt.
“Vậy sao ngươi không ở bên hắn? Các ngươi chỉ cần nhường nhau một bước thì đã có thể…” Trữ Hoài Tĩnh không nói tiếp bởi vì hắn thấy gương mặt đối diện đã ngập trong nước mắt.
Đây là lần đầu hắn thấy Tần Dực Nguyệt khóc to như một hài tử. Đúng vậy, nếu có thể nhường nhau một bước, nhưng sự thật vốn luôn tàn khốc, khi bọn họ muốn quay đầu thì đã không thể quay đầu nữa rồi.
“Ta không có hận hắn vì đã dằn vặt ta… Thật sự không có hận hắn, cho dù hắn có giam ta ở đây ba năm, để ta trải qua một thời gian sống không bằng chết, ta cũng không có hận… Bởi vì ta biết hắn cũng không vui… Vì vậy, chỉ cần hắn hài lòng thì ta có thể chịu đựng.” Đôi mắt của Tần Dực Nguyệt mang theo từng cơn tuyệt vọng.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Y khóc không thành tiếng, nước mắt tràn ra khóe mắt, “Tại sao hắn lại giết mẫu thân ngay trước mắt ta, cho dù nàng có là kẻ thù của hắn đi chăng nữa….”
Trữ Hoài Tĩnh không biết người này lại trải qua đau thương thương như vậy, hắn chỉ có thể yên lặng nhìn y, nhìn y bị đau thương đè nặng.
“Tiểu Tĩnh, ngươi có biết khi mọi nơi đều ngập trong máu là thế nào không? Ngươi có biết cảm giác khi tận mắt nhìn thấy người thân của mình bị ái nhân từng chút từng chút một dằn vặt hay không? Tại một khắc đó ta thật mong rằng mình chưa từng được sinh ra trên cõi đời này.”
Tần Dực Nguyệt chìm trong bi thương, ánh mắt như tan ra.
“Đầu ta bạc chỉ sau một đêm, nội lực suy kiệt, vì vậy ta không muốn buông tha hắn, chính hắn đã khiến ta sống trong một thể xác không có linh hồn, hắn tàn nhẫn với ta như vậy, ngươi nói ta làm sao có thể lui bước mà yêu thương hắn?”
Trữ Hoài Tĩnh im lặng ôm nam tử vào lòng, đương nhiên hắn cũng phát hiện ra một bạch ảnh chợt lóe, không biết Đỗ Vi Lan sau khi nghe những lời này sẽ có cảm giác thế nào? Nếu như hắn biết những việc mình làm ban đầu sẽ dẫn đến kết cục hôm nay thì liệu có còn cố chấp hay không?
Chạng vạng, nắng chiều bao phủ, Trữ Hoài Tĩnh ôm Mộc Tĩnh Vũ hóng mát trong sân, kiên trì trả lời từng câu của bé. Đối với hài tử này, Trữ Hoài Tĩnh có rất nhiều cảm xúc khác lạ, nếu như không phải là ngoài ý muốn thì hắn cũng sẽ không có nhi tử, cho dù bé không phải là thân sinh của hắn, cho dù bé là cốt nhục của Sở Dật thì hắn vẫn rất cảm tạ trời xanh vì đã hắn có thể một lần được làm phụ thân.
Mà ở Biện Lương xa xôi, không biết lúc này Trữ Giác Phi đang làm việc gì?
“Ngôn Chi, ngươi nói Tĩnh Nhi đã biết Đỗ Vi Lan là hài tử năm xưa bị tiên đế đưa đi hiến tế sao?” Trữ Giác Phi một thân hoàng sắc long bào ngồi trên Ngự tọa. Bên ngoài, bầu trời xám xịt khiến cả đại điện thoạt nhìn có chút u tối.
Triệu Ngôn Chi đứng cạnh Trữ Giác Phi, nhãn thần đã không còn sự sùng kính của năm năm về trước mà chỉ đơn giản là mang theo một loại trầm lặng, có thể nói hắn bây đã không còn tình cảm, “Vâng, chuyện này một năm rưỡi trước Tứ điện hạ đã tra ra, xác thật không thể nghi ngờ.”
Trữ Giác Phi trầm tư thật lâu rồi nói tiếp: “Vậy nguyên nhân lần này Tĩnh Nhi đích thân đến đó là vì ta?”
Triệu Ngôn Chi im lặng, tâm tư của Trữ Hoài Tĩnh hắn không thể nào đoán được, thế nhưng có thể khẳng định một điều chính là, nam tử trầm lặng đó cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ cho mình.
Trữ Giác Phi nhíu chặt mày, xoay tròn chung trà trong tay, “Xem ra ta phải diện kiến vị đệ đệ đã lâu không gặp mặt này, vốn đanh định sẽ chậm rãi giải quyết nhưng nếu Tĩnh Nhi đã không chờ được vậy thì sớm làm thôi.”
“Thế bệ hạ định giải quyết ra sao?” Triệu Ngôn Chi khó khăn hỏi chuyện chẳng liên quan đến mình.
Trữ Giác Phi không đáp trả, chỉ là bất giác nhớ về đêm tuyết năm xưa.
Y là nhi tử thứ hai của Tiên hoàng, người thứ nhất thì vừa sinh ra đã bị chết non, vì vậy nên chức thái tử hiển nhiên rơi xuống đầu y. Từ nhỏ, y đã tiếp nhận nền giáo dục đặc biệt hơn nhiều so với kẻ khác, tiếp nhận những ánh mắt khác thường của thế gian. Khi đó, y cũng không phải là nhi tử mà Tiên hoàng yêu thích, mẫu thân cũng vì hạ sinh y nên mới được phong Quý Phi, tất cả đều là mẫu bằng tử quý [mẹ vinh hiển nhờ con cái].
Ngôi vị hoàng đế của Dư quốc trước giờ đều truyền cho trưởng tử, có thể nói y ngồi lên được ghế này hoàn toàn là do vận khí.
Mà lúc đó, Tiên hoàng có một phi tử vô cùng sủng ái, nàng là nữ nhi của một bộ lạc ở vùng biên quan. Tuy là phi tử được sủng nhưng vì vấn đề huyết thống nên chỉ được phong làm một phi tần bình thường, không thể làm Quý phi.
Khi y 15 tuổi, nữ nhân đó đột nhiên hoài thai, Tiên hoàng vui mừng phong làm Lan Quý phi. Trong đoạn thời gian đó, y mới có thể sâu sắc hiểu được cái gì gọi là quý còn hơn vàng.
Trong cung ai ai cũng đều vô cùng cẩn thận, rất sợ chỉ một sai sót cũng có thể khiến mình rơi đầu, thậm chí có người truyền tin, phụ hoàng dự định phế y, để nhi tử của nữ nhân đó thay thế.
Ngày hài tử ra đời rốt cuộc đã đến trong sự chờ mong của mọi người, hôm đó tuyết bắt đầu thổi làm hoàng cung trở nên trắng xóa, tựa như đang ở Tuyết quốc.
Chỉ là lúc hài tử sinh ra, không khí trong cung không có cái gì gọi là vui mừng, ngay cả phụ hoàng cũng chẳng hề sung sướng bởi vì hài tử vừa ra đời có một đôi mắt đỏ tươi, phi thường diễm lệ, mà đôi mắt này bị người đời xem là bất thường, là mầm mống của tai họa.
Y từng nhìn qua hài tử đó, phải thừa nhận rằng ngoài đôi mắt đỏ thì hài tử chẳng có bất cứ tỳ vết nào, làn da trắng như tuyết, hơn nữa khi vừa sinh ra đã cho cảm giác vô cùng thông minh, có người đến nhìn thì bé sẽ cười khanh khách, huơ tay huơ chân cực kỳ đáng yêu.
Chỉ là niềm vui thì luôn ngắn ngủi, những ngày sau đó Hoài Dương liên tục mưa to, hồng thủy khắp nơi, mà vùng tiếp giáp giữa Biện Lương Thành và Phượng Hoàng thành lại bắt đầu phát sinh ôn dịch, biên cảnh cũng đột nhiên báo nguy, tình cảnh Dư quốc hệt như lửa cháy. Vì vậy. một ít lời đồn bắt đầu lan truyền, nói rằng vị hoàng tử vừa ra đời của Dư quốc là một mầm mống tai họa, mong muốn phụ hoàng xử tử đứa bé. Phụ hoàng do dự, mặc kệ thế nào thì hài tử vẫn là cốt nhục của mình, nếu phải tự tay xử tử thì so với việc giết mình còn đau đớn hơn.
Thế nhưng trước tình thế cấp bách, lòng người rơi vào lo sợ, phụ hoàng buộc phải hạ lệnh đưa đứa bé ra ngoài hiến tế. Vì vậy trong một đêm tuyết rơi, hài tử bị người đặt trên một chiếc bè gỗ rồi cho thả trôi, tự sinh tự diệt, còn Lan Quý phi vì quá thương con mà sinh bệnh nặng, sau đó về nơi Tây Thiên. Phụ hoàng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà liên tiếp gặp phải đả kích, rốt cuộc nản lòng thoái chỉ, truyền ngôi cho Trữ Giác Phi y rồi xuất gia làm hòa thượng.
Có lẽ mệnh của hài tử vẫn chưa tận, sau mười ngày trôi trên bè gỗ, bé được một người đánh cá cứu vớt, bảo toàn tính mệnh, sau đó bị Y Lan giáo giáo chủ thu dưỡng. Y sau này cho người điều tra, phải thật lâu mới lần ra manh mối.
Đối với kết quả như vậy Trữ Giác Phi cũng không đành lòng, mà Đỗ Vi Lan lại nuôi hận với thế gian này, chán ghét tất cả những kẻ đã xem bản thân hắn như một tai họa rồi vô tâm vứt bỏ.
Trữ Giác Phi chậm rãi thoát khỏi hồi ức, thở dài một hơi rồi phân phó Triệu Ngôn Chi đi làm vài việc.
Cũng trong đêm đó, Trữ Giác Phi tuyên bố mình nhiễm phong hàn, tất cả mọi chuyện đều giao cho thái tử giải quyết, rồi âm thầm dẫn theo Triệu Ngôn Chi rời khỏi hoàng cung, hướng đến Y Lan giáo. <ins
class=”adsbygoogle”