Đêm trăng, toàn bộ Tố Tâm hà được bao phủ bởi một vầng sáng trong vắt. Trước căn nhà gỗ, gió thổi hoa lay, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim hót.
Lúc này, cửa gỗ được người mở rộng, Trữ Giác Phi nắm tay Trữ Hoài Tĩnh từ trong bước ra. Nháy mắt, xung quanh liền bị đám người bao vây, trên tay kẻ nào cũng cầm đuốc sáng khiến cho khung cảnh nháy mắt hiện rõ.
Trữ Giác Phi và Trữ Hoài Tĩnh đều vận một thân hắc y, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng. Trữ Giác Phi lạnh lùng nhìn quét một vòng: “Muốn chào đón ta cũng không cần phô trương như vậy!”
Lúc này, Bạch Hoan một thân bạch y bước ra, khóe miệng mang theo ý cười, vẻ mặt bình tĩnh như thường, “Bệ hạ từ nơi xa xôi đến đây, chúng ta đương nhiên không thể tiếp đón chậm trễ.”
Trữ Giác Phi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trữ Hoài Tĩnh rồi phóng lên không trung. Bạch Hoan thối lui về sau, để đội quân mã bao vây hai người, cung thủ bên cạnh liên tục tấn công, tên nhọn thay nhau bắn ra.
Trữ Giác Phi nghiêng người ôm Trữ Hoài Tĩnh vào lòng rồi rút trường kiếm thoăn thoắt chém bay tên nhọn, cũng có một số bị đánh ngược lại khiến những tên lính trúng tên đồng loạt ngã xuống. Đao kiếm chạm nhau tạo nên âm thanh ma sát, không gian ngập mùi máu tươi khiến cho tràng diện thoạt nhìn có chút hỗn loạn.
Lúc này, một đoàn bạch y trong rừng chạy ra, Trữ Giác Phi bay lên không trung, phóng kiếm xoay tròn một vòng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi toàn bộ đèn đuốc đều bị tắt ngúm, không gian thành một mảnh tăm tối.
Tràng diện này thật sự khiến cho người ta không dễ nắm bắt, tất cả đều chỉ có thể phân biệt địch ta qua trực giác. Tiếng chém giết, va chạm liên tục vang lên.
Trữ Hoài Tĩnh một tay ôm cổ Trữ Giác Phi một tay rút ra bình sứ trong người. Vừa mở nắp, hương thơm đã vội lan tỏa, theo sau đó là những tiếng thét hỗn loạn.
Trữ Giác Phi dẫn theo Trữ Hoài Tĩnh từng bước đột phá vòng vây. Mắt thấy người sắp thoát, Bạch Hoan vốn đang rối loạn cũng dần thích ứng với bóng tối, hắn đột nhiên rút thanh chủy thủ bên hông thẳng tắp hướng vào ngực Trữ Hoài Tĩnh đâm tới.
Trữ Giác Phi muốn xoay người để bảo vệ cho Trữ Hoài Tĩnh nhưng đã không còn kịp nữa. Ngay lúc chỉ mành treo chuông, một thân hắc y kịp thời xuất hiện ngăn chặn chủy thủ, hắn lạnh lùng nói: “Bạch Hoan, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Bạch Hoan đứng yên không lên tiếng. Hắc ảnh nháy mắt đã điểm hết huyệt đạo của cả đám người, sau đó đến trước mặt Trữ Hoài Tĩnh nói: “Mộc đại phu, thỉnh theo ta quay về Y Lan, giáo chủ đã vỡ nước ối!” <ins
class=”adsbygoogle”