Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Chương 53: Chương 53: Gông xiềng




Ngày hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh theo như thường lệ mà đi đến Thiện Thủy điện để bắt mạch và chuẩn trị cho hoàng hậu. Mạch tượng hầu như không có gì trở ngại, nhưng chỉ có người tinh thông y thuật như y mới biết, người này đã trúng phải một loại độc vô sắc vô vị. Khi trúng dược, nạn nhân phải mất ba ngày mới có thể thấy rõ bệnh trạng, hơn nữa còn không có bất kì dấu hiệu trúng độc nào, thứ dược này sẽ không làm cho họ mất mạng, nhưng hội sẽ ăn mòn thân thể. Còn về việc tại sao người trúng độc lại hôn mê bất tỉnh, thì là vì loại dược này có chứa thêm một phần độc thảo gọi là ‘Ràng buộc’.

Chỉ cần trúng phải loại độc thảo này thì bệnh nhân sẽ lâm vào hôn mê, hơn nữa lúc độc tính phát tác thì sẽ làm họ đặc biệt đau đớn và chết đi trong vòng nửa tháng, vì vậy nó mới được mọi người gọi là ‘Gông xiềng’, muốn chết nhưng không thể chết, chỉ có thể đợi đến khi dược tính biểu hiện.

Để giải loại thảo độc ‘Ràng buộc’ này thì cần có máu của người cùng chung huyết thống với bệnh nhân làm thuốc dẫn, mà để trị dứt điểm luôn cả ‘Gông Xiềng’ thì phải cần có một loại thuốc gọi là ‘Thủy Lân Long’.

Mà Trữ Hoài Tĩnh biết, vị Dư quốc hoàng hậu kia khẳng định là chưa từng trúng qua lại thảo ‘Ràng Buộc’, nên người nằm trên giường ấy chỉ có thể là Trữ Giác Phi, bởi hắn đã từng trúng phải loại thảo này khi bị hành thích lúc trước.

Trong thời gian Trữ Hoài Tĩnh thay Trữ Giác Phi bắt mạch, Trữ Hoài Du vẫn ở bên cạnh, mang theo ánh mắt hứng thú mà dò xét Trữ Hoài Tĩnh, tựa hồ hắn đối với y rất có hảo cảm.

“Mẫu hậu ta thế nào?” Trữ Hoài Du thấy Trữ Hoài Tĩnh thu thập hòm thuốc liền tiến lên hỏi.

“Chỉ cần dốc lòng điều dưỡng, bệnh tình của hoàng hậu nương nương sẽ chuyển biến tốt.” Trữ Hoài Tĩnh không nhìn tới Trữ Hoài Du, quay người chuẩn bị ly khai.

“Mộc đại phu, như thế nào lại vội vã như vậy! Ngươi hết lòng giúp ta chuẩn trị cho mẫu hậu, ta hẳn là phải hảo hảo tạ ơn. Không bằng để ta làm chủ, mời người đi đến Đông cung ăn uống một bữa.” Trữ Hoài Du tươi cười xán lạn mà nhìn Trữ Hoài Tĩnh.

“Đa tạ điện hạ nâng đỡ, thế nhưng thật sự không cần, tiểu khuyển tử kia không thể ly khai ta lâu được, hoàn thỉnh điện hạ thứ lỗi.” Trữ Hoài Tĩnh không chút nghĩ ngợi đã ra ý cự tuyệt.

Trữ Hoài Du cũng không giữ y lại, chỉ là tỏ ra một bộ thương cảm mà nói: “Na, nếu đã như vậy thì thì ta cũng không quấy rầy Mộc đại phu tẫn hưởng thiên luân [cảm nhận tình cảm máu mủ] nữa.”

“Vậy cáo từ.” Trữ Hoài Tĩnh linh khởi hòm thuốc rồi ly khai Thiện Thủy điện.

Lúc Trữ Hoài Tĩnh trở lại Trầm Hương các thì Mộc Tĩnh Vũ cũng vừa tỉnh ngủ, một đôi trạm lam sắc thủy mâu nhìn chằm chằm vào tường, không biết đang nghĩ cái gì. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền quay đầu lại, nguyên bản gương mặt không chút biểu tình liền xuất hiện tươi cười thật to. Hắn phất chăn, hướng Trữ Hoài Tĩnh mà chạy đến.

“Cha, ngươi đã về rồi.” Tiểu tử kia tiến vào lòng của y, hé ra gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy tiếu ý. Trữ Hoài Tĩnh biểu tình dịu dàng mà nhu nhu đầu của hắn, “Sao lại không mang giày ni? Trên mặt đất rất lạnh, nếu ngươi sinh bệnh thì phải làm sao đây?”

Mộc Tĩnh Vũ bĩu môi: “Ta là vừa thấy cha liền rất cao hứng a!”

Trữ Hoài Tĩnh cười cười rồi ôm lấy Mộc Tĩnh Vũ, phóng tới bên gường, thay hắn mặt lại quần áo. Chuyện phát sinh hôm qua có lẽ cũng không đến nỗi gây nên một bóng ma lớn, bé vẫn ăn ngon ngủ ngon, nhưng là không còn tái đòi Trữ Hoài Tĩnh dẫn ra ngoài chơi.

Hai người nguyên cả một buổi chiều đều ngoạn ở Trầm Hương các, thẳng đến tối khuya Trữ Hoài Tĩnh mới hống Mộc Tĩnh Vũ ngủ. Sau đó, hắn thay đổi một thân thanh sắc trường sam, mái tóc dùng một mộc trâm vãn thượng.

Mặc từ nơi khác xuất hiện, cả hai thân ảnh hòa vào bóng đêm, hướng Phi Vũ Hiên mà đến. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.