Trữ Giác Phi rời khỏi đại điện, gương mặt bình tĩnh đến Trầm Hương các. Hôm qua vừa thông báo tin tức của Tĩnh Nhi, hôm nay lại có người đề nghị cho Tĩnh Nhi rời cung, việc này tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Trữ Giác Phi vừa đến gần đã nghe một cỗ dược hương nồng nặc, bao nhiêu cơn tức trong lòng lập tức tan biến, dứt khoát đẩy cửa bước vào.
Trong đại sảnh, khói xanh lượn lờ, Trữ Hoài Tĩnh một thân cẩm y bạch sắc, mái tóc đen huyền tự do buông xõa, đứng giữa làn khói tựa như mộng ảo.
Trên nền đá cẩm thạch là một dục dũng cao đến nửa người, Trữ Hoài Tĩnh đứng ở bên cạnh, thủ pháp thành thạo châm kim cho Triệu Ngôn Chi. Thần tình chăm chú, đôi mắt bởi vì hơi nước mà trông có vẻ mông lung.
Triệu Ngôn Chi ngồi trong dục dũng, nước thuốc cao đến ngực, hai mắt khép hờ, vẻ mặt bình thản, trên trán có chút mồ hôi, làn da màu đồng như ẩn như hiện bên dưới làn nước.
Trữ Giác Phi bất giác nhíu mày, tuy biết Trữ Hoài Tĩnh chỉ đang chữa thương cho Triệu Ngôn Chi nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Tĩnh Nhi là của mình y, mặc kệ kẻ khác nói như thế nào, Tĩnh Nhi chỉ có thể là của y, mà hôm nay thấy hắn chuyên tâm chữa trị cho Triệu Ngôn Chi như vậy, y không tránh khỏi có chút bực mình. Trong lòng như có con kiến gặm cắn, tuy rằng không đau nhưng lại vô cùng bứt rứt.
Trữ Hoài Tĩnh sau khi nghe tiếng đẩy cửa chỉ hơi cong khóe miệng, động tác trên tay không hề đình chỉ, trái lại càng thêm chuyên tâm. Khoảng một chén trà sau, hắn mới thu tay, cầm lấy bố khăn trên bàn lau khô mồ hôi, đôi mắt hướng qua Trữ Giác Phi đang chăm chú nhìn mình ở ghế đối diện.
“Ngồi ở đây không nóng sao?” Trữ Hoài Tĩnh một bên lau mồ hôi, một bên đến gần y hỏi.
Trữ Giác Phi không trả lời, chỉ là một tay cầm lấy bố khăn, một tay ôm eo Trữ Hoài Tĩnh, để hắn ngồi trên đùi mình rồi dịu dàng lau khô.
“Sao vậy?” Trữ Hoài Tĩnh đè lại bàn tay đang vói vào ngực mình, nhìn thẳng đôi mắt của Trữ Giác Phi, nhẹ giọng hỏi.
“Hôm nay khi vào triều, Công bộ thượng thư Ngụy Dân Giang thượng tấu về việc lập phủ cho ngươi, để ngươi xuất cung.” Trữ Giác Phi phiền muộn nhìn Trữ Hoài Tĩnh, đầu mày hơi nhíu lại.
Trữ Hoài Tĩnh cười khẽ một tiếng: “Loại chuyện này có gì mà tức giận, việc lập phủ dù sao cũng là sớm muộn, hơn nữa hoàng tử qua 15 tuồi đều phải xuất cung, đây là quy củ đã lâu, không phải là việc ta và ngươi có thể tránh được.” Trữ Hoài Tĩnh đối với việc này đã sớm nghĩ tới, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Công bộ thượng thư nếu không được người chỉ điểm thì sẽ chẳng dám đề nghị như vậy, mới ngắn ngủi vài ngày mà đã có kẻ không vừa mắt hắn.
“Nói vậy là ngươi đã quyết định xuất cung!” Trữ Giác Phi nhíu mày thật chặt.
“Đây là chuyện sớm muộn, không phải sao?” Trữ Hoài Tĩnh không giải thích được nhìn Trữ Giác Phi, đôi mắt hắc sắc có chút gợn sóng.
Trữ Giác Phi đem bố khăn nhét vào tay Trữ Hoài Tĩnh rồi đẩy hắn ra, không để ý vẻ mặt ngạc nhiên của hắn mà nghênh ngang rời đi.
Trữ Hoài Tĩnh cẩm bố khăn đứng yên tại chỗ, có chút muốn cười, chỉ vì việc nhỏ như vậy mà tức giận sao? Tuy lập phủ bên ngoài nhưng không nhất định phải ở đó a!
Trữ Hoài Tĩnh cũng không vội vã đuổi theo, việc quan trọng nhất bây giờ chính là thương thế của Triệu Ngôn Chi, dù sao hắn cũng là vì mình nên mới bị thương. Triệu Ngôn Chi ngâm thuốc đã hai canh giờ, châm cũng đã xong, Trữ Hoài Tĩnh cho hắn một viên đan dược.
Hàng dài nhỏ hơi hơi run động, lộ ra một đôi hắc sắc sâu lắng, khi hắn thấy rõ được người đang đứng trước mặt thì thần sắc có chút mất tự nhiên, há mồm nói: “Chủ thượng.”
Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười lấy khăn lau mặt cho Triệu Ngôn Chi: “Ngươi bây giờ không còn là Mặc nên không cần thiết phải gọi ‘chủ thương’, dù sao ngươi cũng là thuộc hạ của phụ hoàng.”
Triệu Ngôn Chi không dám tin tưởng nhìn gương mặt vô cùng bình tĩnh của Trữ Hoài Tĩnh, “Bệ hạ đã chiêu cáo khắp nơi rồi sao?”
“Ân, dù sao cũng là do ta ngang nhiên xuất hiện trong cung, cho dù muốn giấu cũng giấu không được, nên cứ đơn giản công bố tin tức, như vậy việc xuất nhập hoàng cung cũng tiện cho ta.” Trữ Hoài Tĩnh thản nhiên đáp.
“Nhưng mà…”
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, hiện tại ta đã thông suốt, là phụ tử hay không với ta chẳng hề quan trọng, chỉ cần đời này được nắm tay hắn, được nhìn thấy hắn, được ở bên hắn ta đã thấy đủ. Về phần có bị thiên hạ thóa mạ hay không ta cũng chẳng để tâm, bởi vì việc đó so với phải mất đi hắn không đáng là bao.” Ngữ khí của Trữ Hoài Tĩnh tuy rằng vô cùng bình thản nhưng trong cảm xúc lòng đã lẫn lộn từ lâu, bởi vì không thể để cho kẻ khác nhìn thấy tình cảm của hắn với Trữ Giác Phi nên mỗi bước đi đều phải cực kỳ cẩn thận, rất sợ một bước sai lầm của mình sẽ làm cho y bị thế nhân mằng là tội nhân thiên cổ.
Triệu Ngôn Chi thật không biết khuyên Trữ Hoài Tĩnh thế nào, làm bạn bốn năm, hắn từ cảm giác phản đối ban đầu đã dần có thể lý giải. Bản thân cũng có thể nói là nhân chứng duy nhất cho mối tình bất luân này, hắn càng hiểu rõ lại càng cảm thấy đau xót cho Trữ Hoài Tĩnh. Vì sao người hắn yêu lại là một đế vương, vì sao người hắn yêu không phải là một thường dân, nếu là thường dân thì hai người họ đã có thể quy ẩn trong chốn thâm sâu, bên nhau đến già.
Nhưng mà người hắn yêu lại cố tình là một đế vương, còn là đôi phụ tử ràng buộc sâu nặng, một sự ràng buộc khó thể tháo bỏ.
Trữ Hoài Tĩnh không nói gì thêm, sau khi hắn xử lý tốt cho Triệu Ngôn Chi liền đến Ngự thư phòng. Đã qua lâu như vậy, không biết người kia đã hết giận chưa, nghĩ đến bộ dáng của Trữ Giác Phi lúc nãy Trữ Hoài Tĩnh bất khác cong khóe miệng.
Từ Trầm Hương các đến Ngự thư phòng có khoảng cách khá xa, cần phải đi qua hai hành lang gấp khúc, một hoa viên nhỏ mới đến nơi. Tâm tình của Trữ Hoài Tĩnh tuy được thả lỏng trong mấy ngày nay nhưng thân thể vẫn cứ mệt mỏi không thôi, một đường đi dài cũng không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, dù sao hoàng cung đối với hắn đã quá mức quen thuộc, thật sự không có gì để xem.
Mà dọc đường hôm nay lại xuất hiện những lời oán thầm thu hút chú ý của hắn, cái gì Công bộ thượng thư dâng tấu nhưng do chữ viết nghệch ngoạc nên bị bệ hạ ném đi, cái gì Lễ bộ dâng tấu quá sức dài dòng, không có trọng tâm nên bị bệ hạ hung hăng trách phạt, còn có một tiểu thái giám do lúc đi ngang qua Ngự thư phòng bước chân quá lớn nên bị phạt đánh hai mươi đại bản,…
Nói chung là những kẻ đến gần Hoàng thượng trong hai giờ này đều bị lửa giận của y thiêu đốt, hiện nay trong bán kính một trăm mét cách Ngự thư phòng không có kẻ nào dám vào, cho dù là các đại thần muốn dân tấu chương cũng không dám đến.
Trữ Hoài Tĩnh nhíu mày, xem ra những người này đều bị vạ lây, bản thân nên sớm đi tìm người kia để giúp giảm nhiệt, miễn cho có người dính vào.
Hắn vừa đến gần Ngự Thư Phòng mười thước đã bị thiếp thân thái giám bên cạnh Trữ Giác Phi ngăn lại, “Tứ điện hạ, ngài đến thỉnh an bệ hạ sao?”
“Đúng vậy, làm phiền Lý công công bẩm báo một tiếng.” Trữ Hoài Tĩnh cười nhạt.
“Không phải lão nô không muốn bẩm báo nhưng thật sự là chẳng biết bệ hạ đã gặp chuyện gì, chỉ cần là kẻ đến gần liền bị trạch phạt. Thần nghĩ điện hạ nếu không có việc quan trọng thì nên đợi hôm sau trở lại.” Tiểu thái giám bất đắc dĩ nói.
Trữ Hoài Tĩnh cười trả lời: “Phiền Lý công công vào trong bẩm báo.”
Tiểu thái giám thấy Trữ Hoài Tĩnh kiên quyết như vậy nên cũng không thể làm gì khác hơn, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trữ Hoài Tĩnh rồi tâm không cam, lòng không nguyện mà vào bẩm báo.
Chỉ chốc lát sau, thái giám đã chạy trở chạy ra, dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà quan sát Trữ Hoài Tĩnh: “Tứ điện hạ, bệ hạ mời ngài vào trong.”
Trữ Hoài Tĩnh đa tạ tiểu thái giám rồi vào đại điện, cước bộ nhẹ nhàng đặt lên bậc thang, mái tóc đen dài theo gió bay lượn.
Cửa gỗ ‘chi nha’ một tiếng rồi mở ra, tấm thảm thêu hoa trải dài từ cửa đến trước long án, Trữ Giác Phi ngồi trên ngự tọa, bộ dáng chăm chú, tay phải lưu loát phê duyệt tấu chương. Khi y vừa nghe tiếng động thì tay cầm bút có chút cứng lại nhưng đôi mắt vẫn không chuyển dời.
Trữ Hoài Tĩnh đến trước ngự án, ánh mắt trầm lặng như nước, cúi người nói, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Trữ Giác Phi bị kiềm hãm, giọt mực đỏ thắm rơi trên giấy trắng đặc biệt gai mắt.
“Có việc gì?” Trữ Giác Phi không để ý Trữ Hoài Tĩnh đang quỳ bên dưới, vẻ mặt không chút biểu cảm đọc hết tấu chương.
“Phụ hoàng còn tức giận?” Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười đứng dậy, bước lên bậc thang cẩm thạch đến cạnh Trữ Giác Phi, kề sát tai y nhẹ giọng nói.
Trữ Giác Phi bởi vì nhiệt khí truyền đến mà thân thể nháy mắt cứng lại, y lạnh lùng quay sang chỗ khác, “Không có.”
“Lập phủ bên ngoài chỉ để cho họ không thể dị nghị, ta không có nói nhất định phải ở lại đó!” Trữ Hoài Tĩnh buồn cười nhìn vẻ trẻ con của Trữ Giác Phi giải thích.
Trữ Giác Phi quay đầu nhìn gương mặt thanh tú của đối phương, bao nhiêu tức giận trong lòng đều tan biến hết, thế nhưng gương mặt vẫn lãnh đạm như cũ: “Khi không có ai đừng nên gọi ta là phụ hoàng, ta không thích.”
Trữ Hoài Tĩnh cười nói: “Đều nghe lời ngươi.”
“Mấy bữa nữa ta muốn đến Y Lan giáo, có thể sẽ không trở về trong vài ngày…”
Trữ Giác Phi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt ôn nhuận kia: “Để Ngôn Chi đi là được rồi.”
“Vết thương của Ngôn Chi vẫn còn chưa khỏi, huống hồ thương hắn là do Đỗ Vi Lan gây ra. Ta chỉ đến để đưa Tĩnh Vũ trở về, ngươi không cần lo lắng.” Thật ra muốn đưa Vũ Nhi về cũng không cần Trữ Hoài Tĩnh phải tự mình đi, chỉ là hắn có vài việc cần phải đích thân xử lý, hắn không thể để bất cứ mối họa nào nảy nở bên cạnh y.
Bởi vì Trữ Hoài Tĩnh tự mình giải thích nên tâm tình của Trữ Giác Phi mới dần tốt đẹp, nhưng khi vừa nghe nói hắn nhất định phải đi thì vẻ mặt lại tiếp tục trầm trọng.
Trữ Hoài Tĩnh vuốt ve bàn tay bởi vì cố sức mà trở nên trắng bệch của Trữ Giác Phi nói: “Được rồi, cùng ta ăn ngọ thiện đi.”
Hắn tận lực bảo mình đừng để tâm chuyện y không hài lòng, việc này hắn cũng không còn cách nào, chuyện Y Lan giáo không thể sơ xài.
Mà Trữ Giác Phi lại là một kẻ sĩ diện, cho dù luyến tiếc người kia đến đâu thì y cũng sẽ không thành thật nói lời níu giữ, đưa ra đề nghị để Triệu Ngôn Chi đi thay đã là cực hạn, nhưng Trữ Hoài Tĩnh vẫn một lời cự tuyệt khiến y có chút không hài lòng. Cuối cùng, yêu cầu của Trữ Hoài Tĩnh, y vẫn cùng hắn một trước một sau rời khỏi thư phòng để dùng ngọ thiện.
Trữ Hoài Tĩnh là người duy nhất tiến vào Ngự thư phòng hôm nay mà không bị trách phạt, tất cả cung nữ thị vệ đứng canh trước cửa đều thất thần nhìn theo hai người vừa mới rời đi, xem ra bọn họ phải mau chóng nịnh bợ Tứ điện hạ này.
Trẻ con =3= <ins
class=”adsbygoogle”