Triệu Ngôn Chi mang cấp báo giao cho Trữ Giác Phi, tin tức của ám ảnh cũng truyền đến ngay sau đó. Lúc y vừa nhìn thấy tin tức ám ảnh giao cho thì gương mặt liền trở nên ngưng trọng, phong thư trong tay bị vò nát.
Đứng ở bên cạnh, Triệu Ngôn Chi cảm giác được Trữ Giác Phi là đang tức giận, mà nguyên nhân thì chỉ có một khả năng, hắn cũng bất giác nhíu mày, cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, đó là tin tức về Tứ hoàng tử?”
Trữ Giác Phi không lên tiếng, đem phong thư nhăn nhúm ném cho Triệu Ngôn Chi, hắn mở thư đảo qua dòng chữ, đôi mày lại càng nhăn lại.
“Bệ hạ, bây giờ ta phải làm sao?” Triệu Ngôn Chi vận nội lực khiến cho phong thư hóa thành tro tàn.
“Hiện giờ việc quan trọng nhất là tìm được tung tích của Tĩnh Nhi, Hào quốc đột nhiên tiếp cận khẳng định là có âm mưu. Ngươi quay về kinh, thông tri Hoài Xa mang theo ba mươi vạn đại quân đi thám thính trước, còn phải chú ý hành động gần đây của Thái tử.” Trữ Giác Phi phân phó cặn kẽ, đầu mày thủy chung vẫn không giãn ra.
“Vâng.” Triệu Ngôn Chi sau khi nhận lệnh liền phi ngựa không ngừng trở về Hoàng cung.
Trong một tháng này, Hoàng Tuyền trấn tĩnh lặng dị thường, không khí không còn sự náo nhiệt khi xưa, thương đội cũng ít lui tới, nhưng việc khiến cho kẻ khác khó hiểu nhất là, gần đây trên đường xuất hiện một lượng lớn khất cái.
Mười vạn đại quân bao vây Tà sơn không có khả năng không bị phát hiện, chuyện này đã sớm lan truyền trong giới giang hồ. Có kẻ tung tin Đỗ Vi Lan giam lỏng nhi tử của Thánh thượng, cũng có kẻ nói Đỗ Vi Lan coi trọng nhi tử của Thánh thượng nên muốn chiếm hữu, nhưng mặc kệ nguyên thật ra là gì, tóm lại là Y Lan giáo đắc tội triều đình. Chuyện này người trong giang hồ không ai không biết, mà những kẻ bênh vực Y Lan giáo đều chỉ có một kết cục, chết không toàn thây.
Mà nội bộ Y Lan giáo vẫn bình tĩnh như thường, không hề vì đại quân bao vây mà trở nên hoảng loạn, giáo chúng nên ăn vẫn tiếp tục ăn, nên hát vẫn tiếp tục hát. Mọi công vụ đều như cũ giao cho Quyết Vi và Quyết Trần xử lí, Đỗ Vi Lan vẫn mê mang, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh.
Mỗi ngày Tần Dực Nguyệt đều không quản cực nhọc canh giữ bên Đỗ Vi Lan, tất cả mọi việc ăn uống của hắn đều lo hết, khiến cho thân thể của y ngày càng gầy gò, cằm cũng dài ra.
Quyết Trần bê chén men sứ bước vào, tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mái tóc đã bạc của Đỗ Vi Lan, hình thành vài vết sáng nhạt, mờ ảo tựa như thần tiên.
“Tần công tử, dược của giáo chủ đã xong.” Tần Dực Nguyệt chậm rãi ngẩng lên, làn da vốn luôn trắng nõn nay đã vàng vọt, hai mắt vô thần, cả người tiều tụy. Y không nói gì, chỉ là máy móc nhận lấy chén thuốc trên tay Quyết Trần.
“Tần công tử, Mộc đại phu đến nay vẫn không rõ tung tích, chỉ còn ba tháng nữa thì giáo chủ sẽ… sẽ lâm bồn, ngươi xem hiện tại…” Quyết Trần lần đầu lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.” Tần Dực Nguyệt mặt vô biểu tình nâng Đỗ Vi Lan dậy, để hắn dựa vào lòng mình.
Quyết Trần liếc nhìn hai người, mũi như có chút chua xót. Ngẫm lại chính mình đã sống hơn 20 năm, chuyện tình gì cũng từng gặp qua, vui buồn sớm đã không còn để lộ, có thể nói ngay cả tình cảm cũng không còn nữa, thế nhưng mỗi lần nhìn hai người họ, hắn đều có cảm giác muốn khóc. Quyết Trần rời khỏi gian phòng, đứng ở ngoài cửa, nước mắt chậm rãi rơi xuống hai gò má.
“Ngươi nói đây có phải số mệnh hay không?”
Vẫn đứng ở cửa, Quyết Vi cũng không trả lời, ngân sắc diện cụ dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt, đôi môi khẽ nhếch hệt như một pho tượng.
Trong phòng, chỉ còn lại âm thanh chén muỗn chạm nhau, thanh thúy mà đơn điệu.
Nước thuốc màu nâu theo khóe miệng người kia chảy xuống, làm dơ bạch sam trước ngực. Tần Dực Nguyệt tựa như cái gì cũng không nhìn thấy, tiếp tục đút thuốc đến khi cái chén rỗng tuếch. Y tự thủy chí chung vẫn bình tĩnh chăm sóc Đỗ Vi Lan, trong lòng chỉ vươn lại câu nói ‘tai họa nghìn năm’ của Trữ Hoài Tĩnh để chống đỡ bản thân. Người này là một kẻ bại hoại, hỗn đản, vì vậy hắn phải sống thật lâu, thật lâu, thật lâu…
Bàn tay chạm lên phần bụng đã to ra của người nọ, y chưa bao giờ nghĩ rằng nơi này sẽ có một hài tử, mà lại là cốt nhục mang theo dòng máu của mình, nhưng hài tử này rốt cuộc đối với bọn họ mà nói là hạnh phúc hay bất hạnh?
Y khi xưa không được phụ thân yêu thương, mà vị mẫu thân luôn cưng chiều mình lại bị ái nhân chính tay giết chết, vì vậy những việc mà y có thể làm được chỉ là cam chịu, dù sao cũng không còn gì có thể tệ hơn. Tần Dực Nguyệt không nhịn được mà tự nói trong lòng, “Bão tố mau đến đi a.” <ins
class=”adsbygoogle”