Lời nói của Tần Dực Nguyệt làm tất cả ngạc nhiên không ngớt, toàn sảnh rơi vào im lặng, trái lại Trữ Hoài Tĩnh làm như không có việc gì, bát phong bất động ngồi yên một chỗ, tự châm tự ẩm, khóe miệng câu trứ một mạt mỉm cười.
Còn Trữ Hoài Xa thì không bình tĩnh như thế, hắn tối không muốn nhất là có người khi dễ Trữ Hoài Tĩnh, đang định đứng dậy thay người phản bác thì bị y đè lại, nên không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn chằm chằm vào Tần Dực Nguyệt. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì phỏng chừng hắn đã bách khổng thiên sang [thương tật đầy mình] từ lâu.
“Dực Nguyệt công tử nói không sai, ta là một đại phu, đối với khả năng chữa bệnh của Thủy Lân Long tự nhiên cảm thấy hứng thú, chẳng phải chư vị ở đây đều nghĩ như thế?” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi đứng lên, nhìn quét toàn sảnh, đạm cười.
Bọn họ cũng không nghĩ Trữ Hoài Tĩnh sẽ sảng khoái thừa nhận như vậy, trên mặt đều lộ biểu tình kinh hách, bất quá cuối cùng cũng có người đứng ra hòa giải: “Ý của Qủy Y, hầu là chư vị ngồi đây đều thấy hứng thú với Thủy Lân Long, như vậy nếu muốn có được võ lâm chí bảo, chúng ta nên thi thố bằng chính bản lĩnh, ta nói đúng chứ?”
Sau khi nghe xong, bọn họ cũng không tái làm ồn, đều là gật đầu đồng ý. Sau khi yến hội kết thúc, Trữ Hoài Tĩnh bái biệt Niếp Tư Sân rồi mang theo Trữ Hoài Xa ly khai Dục Tú sơn trang, mà Tần Dực Nguyệt thì phải lưu lại.
Dọc theo đường đi, Trữ Hoài Tĩnh đều không cất lời, Trữ Hoài Xa theo ở phía sau, cả người tâm tình khó chịu, rốt cuộc hắn đến bên cạnh Trữ Hoài Tĩnh mà nói: “Cái kia Tần Dực Nguyệt thật không biết điều, sao hắn lại nói như thế trước mặt bọn họ, vậy chẳng phải là cố ý nhượng tứ ca không lấy được Thủy Lân Long hay sao!”
“Hoài Xa, ngươi còn trẻ, không hiểu được giang hồ hiểm ác, ta sở dĩ mang ngươi đến đây là để cho ngươi mở rộng tầm mắt, học thêm nhiều thứ. Ngươi mặt nào cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là dễ dàng xung động, việc này sẽ có một ngày làm hại cho ngươi.” Trữ Hoài Tĩnh rốt cuộc dừng lại cước bộ, nói ra một lời thắm thía.
Trữ Hoài Xa nghe nói như vậy cũng không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng. Cả hai trở lại Phi Vũ Hiện, Hải thúc còn đang đứng ngoài chờ cửa, hắn vừa thấy Trữ Hoài Tĩnh liền đi lên đón đầu: “Chủ thượng, ngài đã trở về.”
“Hải thúc, vũ nhi ngủ sao?” Trữ hoài tĩnh không có đi vào, đứng ngoài cửa hỏi.
“Thiếu chủ đã ngủ, chủ thượng có thể đến xem.”
Trữ Hoài Tĩnh khoát tay áo nói: “Không cần, hôm nay Vũ nhi cứ nghỉ ở đây, ta phải về cung một chuyến, sáng mai trở lại.” Sau đó hắn xoay người đối Trữ Hoài Xa mà nói: “Ngươi cũng hồi phủ nghỉ ngơi thôi.”
Vừa mới dứt lời, hắn mang theo Mặc hướng về hoàng cung, Trữ Hoài Xa không nói gì thêm, chỉ có thể ngoan ngoãn ly khai Phi Vũ Hiên, về tới Phi vương phủ.
Hai người trở lại hoàng cung, Trữ Hoài Tĩnh quay sang Mặc nói: “Ta muốn đi xem Thiện Thủy điện, ngươi nghĩ cách dụ bọn họ đi, ta muốn đơn độc ở đấy một hồi.”
“Thị.”
Trữ Hoài Tĩnh không có để ý Mặc xử lý bọn cung nữ thái giám ở Thiện Thủy điện thế nào, chỉ là một người một thân chậm rãi đi vào. Nội điện tỏa đầy huân hương, loại vị đạo này nhượng Trữ Hoài Tĩnh rất không thích ứng, hắn vén lên vũ trướng bạch sắc rồi bước vào trong.
Vừa qua vũ trướng là có thể nghe thấy một cỗ hương phật thủ quen thuộc, Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên ngừng lại cước bộ, không tái tiến về phía trước, sa mạn ngăn cách hai bên.
Trữ Hoài Tĩnh diện vô biểu tình mà nhìn chăm chú vào chiếc giường lớn, hắn đột nhiên khoanh chân ngồi xuống đất, khuôn mặt ngập tràn uể oải, thế nhưng nhãn thần vô cùng ôn nhu, mà mạt ôn nhu này tựa hồ chỉ dành cho một người.
Trữ Hoài Tĩnh ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt chăm chú nhìn vào lớp sa mạn ngăn cách phía trước, ngữ khí bình thản, “Ta hiện tại rất khá, có thể tái kiến ngươi, ta cũng rất hài lòng…”
“Đã sống qua hai thế, tuy hai thế đều không trọn vẹn nhưng vẫn rất vui mừng. Lúc đầu khi đến kiếp này, ta thừa nhận mình đã rất sợ, thừa nhận mình không thể chịu nổi kết cục đã định, ta lựa chọn trốn tránh, ta nghĩ làm như vậy đối với cả hai đều hảo, thế nhưng…” Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên cười khổ, “Thế nhưng ta phát hiện, vô luận trốn tránh thế nào cũng đều không thoát, ta chưa bao giờ tin tưởng số phận, nhưng lúc này thì không thể không tin.”
“Điều ta muốn nói là, đối với mối quan hệ này ta chưa từng hối hận, sợ rằng ngay đến chính ta cũng sẽ không tin, nhưng ta luôn muốn cảm tạ sự an bài của lão thiên gia, nếu như không phải phụ tử thì làm sao chúng ta có thể gặp nhau ni?”
“Trước đây đều là ngươi bảo hộ ta, hiện tại đến phiên ta chiếu cố ngươi, dù cho phía trước có là cuồng phong mưa bão, ta cũng sẽ không buông tay ngươi, vì ngươi ta có thể nghịch thiên!”
“Ta đi, nhĩ hảo hảo nghỉ ngơi, ta cũng muốn tu dưỡng tinh thần, những ai đã tổn thương ngươi, ta sẽ bắt chúng trả giá đại giới!” Trữ Hoài Tĩnh phóng xuất một khuôn mặt tươi cười thật to, hắn khẽ nhìn về phía sa mạn rồi xoay người ly khai, tự thủy chí chung cũng không vươn tay vén lên, và cũng vì thế, hắn không nhìn thấy ánh mắt luyến tiếc của người nằm đó! <ins
class=”adsbygoogle”