Ráng Chiều Tà – Tôi Là Bà Nội Khang Hy

Chương 27: Chương 27: Đâu đã vào đấy [Hoàn]




Hiện thời, Sở Y Phàm có xu hướng chuyển từ bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao bệnh hoang tưởng ảo giác(1). Anh bây giờ quản tôi chặt hơn trước.

(1): là bệnh có thể mắc khi cảnh giác quá mức.

Tôi biết vì anh quá quan tâm đến mình nên mới thế này. Lúc đầu, tôi cũng đắc ý vì nhận được tình yêu quá sâu sắc từ anh, nhưng lâu dần, tôi lại cảm thấy ngột ngạt. Vậy nên, lúc anh bảo phải đến Hải Nam công tác, tôi đã lén thở phào nhẹ nhõm.

Anh lại đề nghị tôi cùng đi, lần này tôi kiên quyết từ chối.

Anh buồn bã nhìn tôi, “Thanh Thanh, lần này đi đến một tháng cơ, em bảo anh sao có thể yên tâm bỏ lại em ở nhà?”

Tôi véo má anh, để anh nhìn mình thật kỹ, “Chồng, anh xem này, thực ra em là một người rất ư là bình thường thôi. Em là đối tượng thích hợp với tình huống lâu ngày sinh tình, chứ không phải hình mẫu để nhất kiến chung tình đâu. Nên anh đừng lo trong một tháng ngắn ngủi sẽ xảy ra chuyện gì.”

Anh làm nũng, “Anh đẹp trai thế này, em chịu được việc vắng bóng anh lâu ngày à?”

Tôi xoa huyệt thái dương, “Chồng thân yêu của tôi, anh đúng là đẹp tới mức trời trăng mịt mù, trái với lẽ thường, khiến tôi yêu hoài không chán. Nhưng thông cảm cho tôi chỉ là một người phàm, ăn nhiều sơn hào hải vị rồi cũng phải ngán. Giờ tôi ngấy nam sắc của anh rồi, thử một lần ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ xem thế nào, được không?”

Anh lại hờn dỗi, than mãi rằng hồng nhan chưa già ân đã đoạn. Tôi phải chỉ trời chỉ đất thề rằng mình yêu anh vô vàn mới vỗ về được.

Anh vẫn không buông tha, “Chẳng lẽ em không lo anh bị người ta rình mò?”

“Em tin sẽ có rất nhiều người thèm muốn anh, nhưng em cũng chắc chắn rằng anh nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với em. Cho nên, xin anh hãy tin em y như vậy. Kiếp trước, anh vì em mà chết, em cũng từng lấy cái chết chứng minh, chúng ta coi như cũng đã hẹn thề sống chết rồi mà? Anh cho là còn có người nào có thể phá hoại tình cảm của mình nữa?”

Anh ôm lấy tôi, “Xin lỗi vợ yêu, anh biết gần đây mình hơi căng thẳng. Nhưng em phải hiểu nhé, tất cả đều là bởi anh quá yêu em.”

Tôi cũng ôm ngược lấy anh: “Em cũng yêu anh, chẳng lẽ anh không muốn trải nghiệm cảm giác ngọt bùi của việc ‘tình nhân oán diêu dạ, cách tịch khởi tương tư’ à?”

Anh đã bị tôi thuyết phục, nhưng vẫn than thở với vẻ không cam lòng: “Em chưa nghe qua câu ‘tiểu tọa thắng quá biệt hậu thư’ hả? Anh chẳng thấy tương tư ngọt ngào chỗ nào cả.”

Tôi thề với trời, “Em cam đoan ngoại trừ đi làm ra thì chẳng đi đâu nữa. Di động mở 24 giờ, xin cứ kiểm tra nếu thích.”

Cuối cùng, anh ngàn răn vạn dặn, bay đến Hải Nam trong tâm trạng vẫn không yên tâm lắm. Tôi an phận thủ thường, cứ sống và làm việc theo lộ trình hai điểm là công ty – nhà riêng. Anh hễ rỗi rãi thì sẽ gọi cho tôi, cống hiến rất nhiều cho sự phát triển của ngành điện báo Trung Quốc.



Một ngày nọ, lúc tôi đang dọn dẹp nhà cửa, chuỗi khóa hồn châu trên tay bỗng dưng đứt mất, sau đó tôi liền hôn mê.

Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang ở Từ Ninh cung, chỉ là thân thể rất nặng nề. Tô Mạt Nhi và một nhóm thái y túc trực trước giường tôi, chiếu theo tình hình thì lần này Hiếu Trang đã bệnh nặng lắm. Thấy tôi tỉnh lại, Tô Mạt Nhi vội vã sai thái giái đi báo tin cho hoàng thượng.

Tôi gặng hỏi thời gian, giờ đã là cuối năm Khang Hy thứ hai mươi sáu. Xem ra Hiếu Trang sắp từ biệt vũ đài lịch sử rồi.

Cơ thể Hiếu Trang đã như đèn cạn dầu, tôi gắng gượng ngồi nửa người dậy. Về nhà tôi nhất định phải rèn luyện thân thể thật tốt, cảm giác bất lực thật chẳng dễ chịu gì.

Chẳng bao lâu sau, Huyền Diệp bước vào. Nói ra thì cũng đã không gặp nhau năm năm, cậu ta lại thâm trầm thêm không ít.

Tuy trước nay chưa từng sẵn sàng để đến nơi này, nhưng tôi luôn cảm thấy chỉ cần mình bỏ tỏa hồn châu ra, thế giới này sẽ luôn chào đón tôi, thế nên cũng chẳng khó chịu lắm. Nhưng lần này từ biệt sẽ là mãi mãi, dù có bạc tình bạc nghĩa tới mức nào thì tôi cũng buồn bã hơn không ít.

Huyền Diệp bước đến, “Hoàng tổ mẫu, người cảm thấy thế nào?”

Tôi yếu ớt cười với cậu, “Là ta.” Câu này chẳng đầu chẳng đuôi nhưng cậu nghe xong lại hiểu, phất tay cho người lui xuống.

Cậu lặng lẽ nhìn tôi, tâm tư cậu ta lại thâm trầm hơn rồi, tôi không thể nhìn thấu được một chút cảm xúc nào. Sau đó cậu nói: “Ta cứ tưởng người không bao giờ quay lại nữa.”

Tôi cũng rất xúc động: “Ừm, ta cũng nghĩ thế, có thể là ông trời tặng chúng ta một cơ hội để từ biệt nhau chăng.”

Cậu hơi lộ vẻ căng thẳng, “Lời này nghĩa là sao?”

“Đại hạn của Hoàng tổ mẫu đã đến, sau này ta có muốn quay lại cũng chẳng được nữa.” Tôi thở dài, “Lợi cho cậu quá rồi, vẫn nợ ta mấy năm phú quý đấy nhé!”

Cậu không buồn cười bởi lời đùa của tôi, “Vậy người cứ ở lại hưởng cho hết đi.”

Tôi lắc đầu,”Ta nghĩ Diêm vương không đồng ý đâu! Với cả trú trong cái thân xác già khụ này, ta có thể làm được gì? Đợi kiếp nào đó cậu trả cho ta khi còn trẻ đi.”

Cậu khẽ hỏi: “Kiếp sau, người sẽ nhận ra ta chứ?” Cậu rút chủy thủ tùy thân rạch một chữ thập lên cổ tay trái, “Nếu kiếp sau gặp một người có vết này thì đấy là ta, người cứ đến đòi nợ nhé.”

Tôi kinh ngạc bởi hành động của cậu, ngây ra hồi lâu mới thốt nên lời, “Tuy ta có rất nhiều anh họ, nhưng bọn họ đều rất thô lỗ, lức nào cũng bắt nạt ta cả. Lúc nhỏ, ta luôn mong có một người anh ruột, người ấy phải phong độ, phải thông minh, phải biết lừa gạt tính kế kẻ khác, pahỉ trở mặt thật lợi hại, chẳng cần đánh lộn cũng dạy bảo được bọn kia. Ta thấy cậu rất giống với hình mẫu anh trai trong trí tưởng tượng của mình. Kiếp trước chúng ta đã là anh em, nếu kiếp sau chúng ta có duyên, cậu vẫn cứ làm anh trai của tôi nhé.”

Dứt lời, tôi bỗng váng đầu một trận, thấy môi Huyền Diệp mấp máy, song chẳng nghe được giọng cậu ta. Rốt cuộc cũng là cơ thể như đèn cạn dầu, nói nhiều thêm mấy câu đã chịu không nổi.

Tôi tỉnh lại lần nữa, vẫn là Từ Ninh cung, một nhóm thái y vây quanh giường, thấy tôi tỉnh bèn vội vã bẩm báo: “Hoàng thượng, thái hoàng thái hậu tỉnh rồi ạ.”

Huyền Diệp lo lắng xông đến: “Người thấy sao rồi?” Chúng thái y đứng một bên lắc đầu thở dài.

Tôi cố gắng lấy hơi, nói câu cuối cùng ở cổ đại, “Huyền Diệp, cậu đừng quá đau lòng, ta sẽ cố gắng sống thật tốt ở thế giới khác, còn nữa, sau khi viết xong bất cứ văn bản gì cậu nhớ đóng cái ấn…” Nếu cậu quên thì sẽ ảnh hưởng tới công việc ở hiện đại của tôi mất.

Huyền Diệp rưng rưng gật đầu, thấp giọng thì thầm một câu: “Lúc này rồi mà người vẫn nhớ tới chuyện đó!”

Đám người xung quanh đều quỳ rạp xuống đất mà khóc, Tô Mạt Nhi là bi thương nhất, “Thái hoàng thái hậu, người đã thế này rồi mà vẫn còn quan tâm đến quốc sự ư!”

Vậy là tôi đã gây nên vụ hiểu lầm cuối cùng trong lịch sử: Truyền rằng trước khi lâm chung, Hiếu Trang hãy còn khuyên Khang Hy không được quá đau lòng, lấy quốc sự làm trọng.



Tôi tỉnh lại ở thời hiện đại, nhặt mấy hạt tỏa hồn châu đang tung tóe khắp sàn. Tôi tìm dây định xâu chúng lại, song tầm mắt đã nhạt nhòa, lấy tay sờ thử, khóe mắt rưng rưng.

Tôi buồn lắm, bao nhiêu năm tháng ấy cứ thế mà tan thành mây khói. Huyền Diệp, Phúc Toàn, Thường Ninh và cả Tô Mạt Nhi nữa, sau này chẳng thể nào gặp lại, trong lòng tôi, bọn họ đều là người thân cả!

Đau thương mấy ngày, sau đó Sở Y Phàm trở về, niềm vui khi cửu biệt trùng phùng đã làm phai nỗi buồn trong lòng tôi. Tôi không thể không thừa nhận mình là một người trọng sắc khinh bạn.

Sau này tôi không đeo tỏa hồn châu nữa, cũng kể mọi chuyện cho Sở Y Phàm nghe. Tuy anh thoáng hoảng hốt, nhưng cũng biết được sự uy hiếp bên kia đã biến mất, bèn thở phào nhẹ nhõm.



Thời gian như nước lặng lờ trôi, người trả nợ vẫn không xuất hiện, chúng tôi dần lơ là cảnh giác. Bọn tôi vẫn yêu nhau như ngày nào, thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau để cuộc sống hài hòa hơn.

Tôi tìm tòi học tập một thời gian, trên phương diện giám định đồ cổ cũng có chút trình độ nhất định, không dựa vào mánh lới nữa.

Ngày nọ, có một vị luật sư tìm tôi. Trong phòng khách của công ty, anh ta trình bày rõ ràng rằng tôi không phải con gái ruột của bố mẹ mình, dựa trên bản sao báo cáo sức khỏe của cả gia đình. Bố tôi máu A, mẹ tôi máu O, còn tôi máu B.

Tôi cũng không ngạc nhiên lắm, lúc mười bảy tuổi tôi đã biết chuyện này rồi. Bố mẹ thương yêu tôi chẳng kém gì người thân ruột thịt, trong lòng tôi thì họ luôn là bố mẹ ruột thôi, vì thế tôi vẫn sống vô tư lự như trước.

Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta, “Anh trình bày việc này với mục đích gì? Gia đình tôi không có gia tài bạc triệu, cũng không có quyền thế địa vị, không có tài sản gì để vơ vét cả.”

Anh ta cười, “Tôi không có ác ý, nhưng bố ruột của cô muốn nhận con.”

Tôi từ chối thẳng thừng: “Tôi có đủ bố mẹ rồi.”

Anh ta vẫn muốn khuyên tôi, “Bố ruột cô giàu lắm đấy…”

Tôi mở cửa, mời anh ta ra ngoài, “Tôi tự có chân tay làm việc. Mời anh về, sau này đừng đến đây nữa.”

Có đồng nghiệp nghe chuyện, bước đến hỏi thăm, vị luật sư kia không nói nữa, đưa danh thiếp cho tôi, “Cô Lâm cứ cân nhắc thêm, cân nhắc kỹ rồi thì gọi cho tôi.”

Tối hôm ấy, tôi kể chuyện thân thế của mình cho Sở Y Phàm nghe, anh ôm tôi, “Thanh Thanh đáng thương của anh.”

Tôi vẫn hơi lo, “Nếu bố mẹ ruột của em là người xấu, có khi nào anh sẽ khinh thường em không?”

“Không, lúc anh yêu em cũng có điều tra trước chuyện của bố mẹ em đâu nào.” Sở Y Phàm cũng bắt đầu lo lắng, “Vị luật sư kia nói bố ruột em rất giàu, có khi nào bởi thế mà em ghét anh không đấy?”

Tôi lườm anh một cái, “Điên! Em không nhận mặt ông ta đâu! Em là kiểu người để người ta gọi thì đến, đuổi thì đi à? Dù có thế nào thì kiếp này em chỉ mang họ Lâm, còn anh thì sẽ phải gánh mãi cục nợ ngọt ngào là em thôi.”



Nửa tháng sau, vị luật sư kia lại cản đường tan sở của tôi, nói có người muốn gặp. Tôi nghiêm túc từ chối. Bấy giờ có người bước xuống từ chiếc xe ven đường, ấy mà là Kim tổng. Anh nhìn tôi bằng vẻ mặt phức tạp, nói bố mẹ mình muốn gặp tôi.

Tôi vô cùng kinh ngạc, mơ hồ bước lên xe. Trên đường đi, anh nói với tôi, họ đã tìm tôi lâu lắm rồi.

Sau đó tôi đã biết thân thế đầy đủ của mình: Mẹ ruột của tôi từng là thư ký của bố anh, ngoại tình mà sinh ra tôi. Người đàn bà ấy muốn dùng cớ này để gả vào gia đình giàu có nhưng không được như ý, bèn đem tôi vừa được sinh ra không lâu vứt trước cửa bệnh viện nhi đồng. Cùng thời gian đó, bố mẹ tôi đưa con gái của họ đến Bắc Kinh khám bệnh, song chưa kịp chữa đã chết, trong lúc đau buồn họ đã nhận nuôi tôi, thế chỗ con gái ruột của mình.

Chẳng trách bố mẹ lại phản đối tôi đến Bắc Kinh học như vậy, mỗi lần về nhà cũng thường hỏi có người lạ nào đến tìm tôi không.

Trong lúc trò chuyện, xe đã dừng trước một căn biệt thự. Kim tổng đưa tôi vào, tôi gặp bố mẹ anh. Mẹ anh là người có dáng dấp quý phu nhân, Kim tổng rất giống bà. Nhìn đến người bố kia, tôi rốt cuộc đã biết Kim phó tổng được di truyền từ ai. Nghĩ đến chuyện từ ông ta mới có tôi, tôi không khỏi bắt đầu tự ti.

Mẹ của Kim tổng vênh mặt lên soi xét tôi, bố anh ta cũng nhìn tôi với ánh mắt chẳng mấy nhiệt tình. Tôi nhìn lại với vẻ không hề yếu thế, cũng không cho rằng họ tìm tôi đến diễn cảnh tình cảm gì.

Mẹ của Kim tổng mở lời trước tiên, là chất giọng của kẻ nhìn từ trên cao xuống, “Bọn ta định cho cô về nhận tổ quy tông.”

Tôi rất bực mình, rõ ràng là các ông các bà cứ cố sống cố chết quấn lấy tôi, sao còn nói chuyện bằng cái giọng này? Tôi cũng trả lời với ngữ khí ngạo mạn không kém: “Xin lỗi nhé, nhà họ Lâm chúng tôi có tổ tông rồi.”

Bà ta hơi sửng sốt, không đoán được tôi sẽ trả lời như vậy: “Cô có biết khi vào được gia đình này thì mình nhận được cái gì không?”

“Gia đình nhà bà có núi vàng núi bạc cũng chả liên quan gì tới tôi, xin các người đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.” Tôi xoay đầu nói với Kim tổng, “Kim tổng, phiền anh đưa tôi về.”

Anh cười khổ với tôi, “Đến bây giờ mà em còn gọi anh là Kim tổng à.”

Tôi cười cho qua, “Với tôi mà nói, anh chỉ là Kim tổng.”

Bấy giờ ông bố kia mới mở lời : “Chỉ cần con đồng ý cấy tủy cho chị mình, sau này có thể nhận thừa kế lên đến mấy trăm vạn.”

Hóa ra là thế! Tôi phẫn nộ trợn mắt nhìn ông ta: “Tôi là con một, tới tận bây giờ vẫn chả có chị em nào hết.”

Tôi giận điếng người bước ra khỏi cửa, Kim tổng đuổi theo từ phía sau. Tôi chế giễu, “Mạng của tôi rẻ đến thế ư? Nhà các người nhiều người như vậy, thế mà lại phải tìm tôi cho bằng được. Có tiền thì giỏi lắm à?”

Anh ta giải thích với vẻ rất áy náy: “Không phải thế, bọn anh đều thử cả rồi, không tương thích nên mới tìm em. Anh biết thái độ của mẹ rất xấu, năm đó mẹ ruột em làm bà tổn thương rất nhiều, nên giờ khó tránh khỏi việc giận chó đánh mèo sang em. Anh xin lỗi!”

Tôi vẫn rất tức giận, “Có nhầm không vậy? Bây giờ là bà ta có việc phải nhờ vả tôi đấy!”



Tuy tôi vẫn còn rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn đến bệnh viện kiểm tra. Con người tôi có thể làm mấy việc gian ác một tẹo, nhưng chuyện quá độc ác thì không thực hiện nổi.

Kết quả thử nghiệm ra lò, tương thích. Tôi đồng ý hiến tủy, yêu cầu bọn họ gửi tôi hai mươi vạn rồi chấm dứt hoàn toàn, sau này đường ai nấy đi. Sở Y Phàm không có ý kiến, tất cả đều tùy vào tôi.

Tôi cầm tiền đưa bố mẹ ở quê mua một căn nhà to, họ không biết chuyện này, tôi cũng chẳng định kể cho họ hay. Tôi vẫn là con gái rượu của bố mẹ, bố mẹ vẫn càm ràm với tôi như cũ, tôi không muốn thay đổi cuộc sống như thế này.

Gia đình nọ không đến quấy rầy tôi nữa, ngoại trừ Kim tổng. Anh luôn trưng ra vẻ anh trai rồi chen chân vào cuộc sống của tôi, tôi thì mặc kệ anh ấy.

Sau này, vào một ngày nọ phát hiện một vết sẹo hình chữ thập trên tay anh, tôi mới cam tâm tình nguyện gọi một tiếng anh trai.

Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức chính bản thân anh cũng thấy lạ. Anh bảo lúc trước mình là một người rất nguyên tắc, nhưng chả biết vì sao, dù tôi có đề ra bất cứ yêu cầu vô lý nào, chỉ cần tôi bày ra bộ dáng đáng thương nhìn anh ấy, anh đều sẽ thỏa hiệp.

Tôi đương nhiên biết lý do vì sao nhưng cũng chẳng tiết lộ làm gì, anh đã quên ký ức kiếp trước, tôi không muốn anh nghĩ mình bị điên đâu.

Đương nhiên là tôi đã kể với Sở Y Phàm, anh biết rồi thì thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra vị đại sư Tây Tạng đã nói với anh rằng, người trả nợ có lẽ sẽ có quan hệ rất thân mật với tôi. Anh có làm sao cũng chẳng thể ngờ giữa đường lại xuất hiện một gã anh trai, cho nên đã lo lắng vô ích trong một khoảng thời gian dài.

Vấn đề bây giờ của tôi là, làm sao để tạo một kẻ địch giả cho Sở Y Phàm đây? Từ lúc rắc rối được giải quyết, dường như anh đã chẳng còn coi trọng tôi như trước.

Hầy! Đàn ông ấy mà, không tặng cho một chút áp lực thì không ổn.



Lúc mới nhận mặt anh trai, tôi rất vui vẻ. Dù tôi có tùy tiện làm việc gì thì đều có anh đứng sau lưng chịu oan dùm.

Nghe người ta đồn ở đâu có sân khấu ngầm biểu diễn thoát y, tôi hiếu kỳ, muốn đi cùng bạn tới xem cho biết. Nhưng Sở Y Phàm nhất định sẽ không cho tôi đi chơi quá khuya, thực ra thì có việc gì anh đều muốn đi cùng. Sao tôi có thể đồng ý để anh ngắm cơ thể của người phụ nữ khác chứ? Thế nên mãi mà ý nguyện vẫn không thành.

Sau khi có anh trai rồi, việc đã được giải quyết một cách dễ dàng. Một ngày nọ, thừa dịp Sở Y Phàm đi công tác, tôi bèn nói với Sở Y Phàm rằng mình muốn đi ăn tối cùng anh trai, nhằm bồi đắp tình cảm anh em. Tôi cũng đến tìm anh đi ăn cơm thật, còn để hai người nói chuyện với nhau mà.

Ăn xong, tôi phịa lý do vứt anh trai lại rồi hẹn với một người bạn, cuối cùng cũng đến được sân khấu thoát y như ý nguyện. (Tiếc rằng chỉ là tin vịt, cũng chỉ có mấy con nhóc choai choai mặc đồ bơi ngoáy mông qua lại thôi.)

Sở Y Phàm rất kính trọng anh trai, cũng bởi lòng tự tôn của đàn ông mà anh không thể tìm anh trai đối chất, thế nên tôi qua ải an toàn.

Những vụ tương tự thế này xảy ra được vài lần, tôi vui vẻ sống giữa kẽ hở giao tiếp giữa chồng và anh trai cho đến khi bại lộ.

Có một khoảng thời gian tôi mê mô tô, muốn thử trải nghiệm cảm giác xe bay như bão. Chỗ Sở Y Phàm thì tôi có muốn nghĩ cũng khỏi nghĩ, chắc chắn là anh sẽ không đồng ý, có khi còn bị mắng cho một trận. Tôi bèn đi tìm anh trai. Hết cách rồi, một chiếc mô tô ngon lành cũng phải hai, ba vạn, từ quần dài tới quần đùi cộng thêm cả gia tài của tôi cũng chỉ có vài ngàn tệ, còn thiếu rất nhiều.

Lúc tâm sự với anh trai, tôi giả vờ vô ý nhắc đến một bộ trang sức nào đó, thể hiện rằng mình rất rất thích chúng. Hai ngày sau, anh đưa cho tôi một tấm thẻ, nói là thích gì cứ mua đấy. Tôi giả vờ từ chối hai lần rồi nhận. Cũng vì muốn tốt cho anh ấy thôi, không lợi dụng một chút thì anh làm sao trả nợ cho tôi được?

Tôi mua một chiếc mô tô hạng nhẹ, gửi lại bên nhà bạn, dành thời gian đến tập chạy. Tiếc rằng chẳng kịp bay, đến cả chuyện chạy thành thục tôi cũng chưa làm nổi thì chuyện đã bị bại lộ. Trong lúc luyện tập tôi đã ngã một lần, đầu gối và cánh tay bầm một mảng to đã tố cáo tôi. Sau đó, qua nhiều lần trò chuyện, anh em hai người kia bắt đầu trao đổi rồi điều tra tôi, những chuyện trước kia tôi đã làm đều bị khui ra hết.

Cuối cùng, xe mô tô đương nhiên bị cưỡng chế xử lý, người bạn kia vì nối giáo cho giặc nên bị liệt vào hàng bạn bè bợ đỡ, họ không cho tôi tiếp xúc nữa. Anh trai nhìn thấu vẻ mặt giả bộ đáng thương của tôi thì không nuông chiều nữa, còn trở thành đồng minh của Sở Y Phàm, liên kết lại để quản lý tôi.

Hầy! Tôi thế này không phải là tự tìm xui xẻo à? Khi không đi nhận anh trai làm gì chứ? Tự dưng lại rước thêm một người tới quản lý mình.

Một ngày nọ, anh trai nhờ tôi giám định một món đồ cổ giúp anh, là một cái nhẫn ngọc, anh nói: “Cái nhẫn này anh mua ở Hà Bắc mấy ngày trước. Theo lời người nông dân kia thì đây chính là vật mà Khang Hy từng đeo. Lúc ấy mọi người đều khuyên anh không nên mua, nói đấy chắc chắn là giả. Cũng chẳng biết vì sao, anh lại muốn sở hữu nó. Em xem giúp anh, có phải đồ thật không?”

Tôi nhìn thấy các chấm đặc thù, đúng là cái nhẫn mà tôi từng đưa cho Huyền Diệp rồi, không khỏi mừng mừng tủi tủi.

Anh trai thấy tôi chẳng nói gì sau một lúc lâu thì an ủi ngược lại: “Là đồ giả à? Em nói đi, không sao đâu, anh mua nó cũng không phải để đầu tư, chỉ là tự thấy thích thôi.”

“Đây là đồ thật.” Tôi kéo tay anh, “Anh, em rất vui vì anh là anh trai em.”

Anh ngây ra một hồi, hơi mơ hồ. Nhưng anh là người rất phong độ, nên chỉ cười rồi vỗ vỗ lên tay tôi, “Anh cũng rất mừng vì có em là em gái. Em biết không, lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy thân thiết một cách kỳ lạ rồi, giờ nghĩ lại, hẳn là sức mạnh của tình thân.”

“Có lẽ kiếp trước chúng ta quen nhau.” Tôi hé mở một tý sự thật, “Nói không chừng em là bà nội anh đấy!”

Anh trai cốc nhẹ lên đầu tôi, trách yêu: “Lại nói nhảm rồi!”

Hầy! Không phải tôi cố ý lừa anh ấy, các bạn cũng thấy rồi đấy, nói thật mà anh có tin đâu!

Thực lòng mà nói, bây giờ tôi đang rất hạnh phúc. Tuy tôi thường xuyên trách chồng và anh trai quản lý mình quá chặt, nhưng tôi vẫn là người hiểu chuyện, biết họ vì muốn tốt cho tôi thôi, một ngày nào đó họ không quan tâm đến tôi nữa, bấy giờ mới thực sự bất hạnh!

Bên trên chính là câu chuyện của tôi, điều tôi muốn nói với mọi người rằng, nhất định phải làm thật nhiều việc tốt, có khi duyên số tốt lành kiếp sau của bạn xuất phát từ đây; và cũng đừng tùy tiện mắc nợ ai cả, anh trai tôi trả cả hai kiếp rồi mà vẫn chưa biết có trả sạch được hay không kia kìa.

Biên tập kết lời:

Giờ đã kết thúc phần 1, mình dự tính sẽ không chuyển ngữ tiếp phần 2.

Lý do thì nhiều lắm, về khía cạnh chuyên môn thì, tác giả sử dụng từ lóng hơi nhiều khiến mình khá hoang mang và căng thẳng, chất lượng truyện ra lò cũng không ổn định. Mình theo chủ nghĩa hoàn hảo, nên nhiều lúc thấy bực bản thân ghê gớm.

Còn về những lý do lặt vặt khác, như đã nói ngay trong trang mục lục, mình là người sùng đạo, lúc chuyển ngữ nhiều khi khó chịu đến nỗi đã vò chuột đập bàn phím nhiều lần, thương thay… Ờ, cái chính là quà làm tặng người thân thôi, mình đã cố gắng hết sức để hoàn thành. (Mong các ái phi và thái hậu tha lỗi cho trẫm :’( )

Cảm ơn các bạn đã đồng hành đến tận đây, mình còn nhiều hàng tồn của nhiều tác giả khác nhau lắm, toàn cổ đại cả thôi, ai hứng thú xin cứ tiếp tục theo dõi nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.