Cô đập tay vào ngực anh, hất anh ngã trở lại giường, “Anh điên à?”, cô rít lên.
Charles chỉ mỉm cười. “Anh chắc chắn rằng em không cần dùng đến sức mạnh để đưa anh vào giường, vợ yêu.”
“Chuyện này chẳng là gì ngoài một trò chơi đối với anh.”
“Không, Ellie. Đây là hôn nhân.”
“Anh không biết hôn nhân là gì?”
“Chính em cũng thú nhận là mình không biết.” Anh với lấy tay cô. “Anh đề nghị là chúng ta sẽ cùng nhau học.”
Ellie giật tay ra. “Đừng chạm vào em. Em không thể suy nghĩ khi anh chạm vào em.”
“Một thực tế đáng mừng”, anh thì thầm.
Cô bắn cho anh một cái nhìn gay gắt. “Em sẽ không cố gắng quyến rũ anh.”
“Nó sẽ không khó đến thế. Và nó luôn mang lại thành công cho người biết cố gắng.”
“Nó sẽ vô cùng khó khăn”, cô đập lại anh. “Em không thể gom đủ mong muốn để thực hiện nó.”
“Oái. Một cú đánh trúng đích, thưa phu nhân, nhưng rõ ràng là sai lầm.”
Ellie muốn rít lên một câu đáp trả châm chích, nhưng không thể nghĩ ra câu nào thông minh để nói. Vấn đề là, cô cũng biết mình sai. Người đàn ông này chỉ cần nhìn cô và đầu gối cô sẽ yếu dần đi. Khi anh ta thực sự đưa tay ra và chạm vào cô, cô hầu như không thể đứng vững.
“Ellie”, anh dịu dàng nói, “Vào giường đi”.
“Em sẽ phải yêu cầu anh ra khỏi đó”, cô nghiêm túc nói.
“Em thậm chí không muốn thử kế hoạch của anh một chút xem sao à? Gạt bỏ ý tưởng của anh ngay lập tức dường như không công bằng lắm.”
“Công bằng? Công bằng! Anh điên à?”
“Đôi khi anh cũng băn khoăn”, anh lẩm bẩm.
“Thấy chưa? Anh cũng giống như em đều biết rằng chuyện này là điên rồ.”
Charles thầm chửi thề thứ gì đó về việc cô có đôi tai thính hơn cả thỏ. Ellie tranh thủ sự im lặng chốc lát của anh để tiếp tục tấn công và nói, “Em có thể có được gì qua việc quyến rũ anh?”.
“Anh sẽ nói với em”, anh ề à nói, “Nhưng anh không chắc rằng đôi tai thanh nhã của em sẵn sàng cho điều đó”.
Mặt Ellie đỏ hơn cả tóc và cô cố gắng nói, “Anh biết rằng ý em không phải thế”. Nhưng răng cô nghiến vào nhau quá chặt đến mức nó thốt ra giống một tiếng rít hơn.
“A, người vợ uyên thâm của tôi”, Charles thở dài.
“Tôi đang mất bình tĩnh rồi đấy, thưa ngài.”
“Thật ư? Anh không nhận ra đấy.”
Ellie chưa bao giờ bị thôi thúc muốn tát ai đó trong cả cuộc đời, nhưng cô bắt đầu nghĩ rằng đây có thể là một thời điểm đúng đắn để bắt đầu. Thái độ giễu cợt, tự tin quá mức của anh đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của cô. “Charles...”
“Trước khi em tiếp tục”, anh ngắt lời, “Cho phép anh giải thích với em lý do em nên nghiêm túc cân nhắc chuyện quyến rũ anh”.
“Anh có lập một danh sách không?”, cô kéo dài giọng.
Anh thản nhiên vẫy tay trong không khí. “Không quá trang trọng đâu, anh cam đoan với em. Nhưng anh có xu hướng suy nghĩ theo danh sách - đó là một thói quen chung của những người hay lập danh sách, và vì thế đương nhiên anh có vài lý do chính đã sắp xếp trong đầu.”
“Đương nhiên.”
Anh mỉm cười trước nỗ lực tỏ ra mỉa mai của cô. “Chúng không được sắp xếp theo thứ tự, tất nhiên.” Khi cô không nói gì, anh thêm vào, “Chỉ để không có hiểu lầm gì về lợi ích của nước Anh, khả năng bầu trời sụp xuống và tất cả những thứ khác”.
Ellie không muốn gì hơn là quăng anh ra khỏi phòng mình. Đi ngược lại với nhận định đúng đắn của mình, cô nói, “Tiếp tục đi”.
“Rất tốt, để anh xem nào.” Charles chắp tay vào nhau giống như để cầu nguyện khi anh trì hoãn. Anh đã không nghĩ đến chuyện lập một danh sách cho đến khi Ellie nhắc đến nó. Anh nhìn sang vợ mình, cô đang nhịp nhịp chân một cách nóng nảy. “Được rồi, bắt đầu nào, đầu tiên chúng ta phải đặt tên cho danh sách này.”
Cô nhìn anh đầy hoài nghi, anh biết rằng cô đang nghi ngờ anh bịa ra một danh sách trong lúc đang nói. Không thành vấn đề, anh quyết định. Việc này không thể khó đến thế.
“Tiêu đề?”, Ellie móm lời.
“À, ừ. ‘Những lý do vì sao Ellie nên quyến rũ Charles’. Lẽ ra anh đã gọi nó là ‘Những lý do vì sao Ellie nên thử quyến rũ Charles’”, anh thêm vào như một lời độc thoại, “Những kết quả gần như chắc chắn đối với anh”.
Cô trao cho anh một cái nhìn cứng như đá, vì thế anh tiếp tục, “Ý anh là có một lý do nho nhỏ để sợ rằng em có thể phá hỏng nó”.
“Em biết ý anh là gì.”
Anh bẽn lẽn mỉm cười. “À, ừ, tất nhiên là em biết. Chúng ta tiếp tục với số một chứ?”
“Làm ơn.”
“Anh sẽ bắt đầu với nhân tố cơ bản nhất. Số một: Em sẽ thích.”
Ellie vô cùng muốn cãi lại, nhưng cô ngờ rằng đó sẽ là một sự dối trá.
“Số hai: Anh sẽ thích.” Anh ngước lên nhìn cô và mỉm cười. “Anh chắc chắn về điều đó.”
Ellie ngả lưng vào tường, cảm thấy hơi yếu ớt.
Charles hắng giọng. “Điều đó nghiễm nhiên dẫn đến số ba: Vì anh sẽ thích, anh sẽ không có lý do gì để tìm kiếm nguồn an ủi ở đâu khác.”
“Thực tế anh kết hôn với em hẳn đã đủ lý do rồi!”
“Phải, lẽ ra là thế”, anh đồng ý. “Nhưng anh là người đầu tiên thừa nhận rằng anh không phải là người kính Chúa và cao quý nhất. Anh sẽ cần được dạy hôn nhân có hạnh phúc và mãn nguyện như thế nào.”
Ellie thốt ra một tiếng khịt mũi nhạo báng.
“Đến lúc đó”, anh tiếp tục, “Anh đảm bảo rằng mình sẽ trở thành một người chồng mẫu mực”.
“Anh vừa viết trên tờ danh sách kia rằng anh muốn một cuộc hôn nhâc tức thời, tinh tế, để có thể tự do lang chạ.”
“Đó là trước khi anh gặp em”, anh vui vẻ nói.
Cô chống tay lên hông. “Em đã nói với anh rằng luận điểm đó không thuyết phục.”
“Nhưng đó là sự thật. Nói một cách thẳng thắn, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tìm thấy một người vợ mà mình muốn chung thủy. Anh sẽ không nói rằng mình phải lòng em...”
Ellie ngạc nhiên và trái tim trĩu xuống.
“Nhưng anh nghĩ mình có thể học cách yêu em, theo thời gian và với sự khích lệ đúng mực.”
Cô khoanh tay. “Anh sẽ nói bất cứ điều gì để quyến rũ một phụ nữ, đúng không?”
Charles nhăn nhó. Lời nói của anh nghe tệ hơn nhiều so với ý định. “Chuyện này sẽ không mang lại kết quả đúng đắn”, anh lẩm bẩm.
Cô ngướng mày, tặng anh một biểu hiện gợi nhớ đến biểu hiện của bà vú nuôi quá cố khi bà thực sự nổi giận với anh. Charles đột nhiên cảm thấy giống như một đứa trẻ bị trách mắng, cảm giác khó chịu nhất đối với một người đàn ông ở địa vị như anh.
“Chết tiệt, Ellie”, anh buột miệng, nhảy khỏi giường và đứng lên, “Anh muốn làm tình với vợ mình. Đó là phạm tội hay sao?”.
“Là thế khi anh không quan tâm đến cô ấy.”
“Anh có quan tâm đến em!” Anh cào tay vào tóc, biểu hiện tức tối của anh trở nên càng rõ ràng hơn. “Anh thích em hơn bất kỳ phụ nữ nào anh đã từng gặp. Em nghĩ anh lấy em vì cái quái gì kia chứ?”
“Bởi vì không có em, toàn bộ gia tài của anh sẽ về tay ông anh họ Cecil khủng khiếp.”
“Phillip”, anh tự động sửa lại, “Và anh có thể kết hôn với bất kỳ ai để cứu tài sản của mình. Tin anh đi, anh có thể chọn con cún tốt nhất ở Luân Đôn”.
“Con cún tốt nhất?”, cô há hốc miệng. “Thật là khủng khiếp, anh không có chút tôn trọng nào đối với phụ nữ hay sao?”
“Lần cuối cùng em đến Luân Đôn và quan sát xã hội thượng lưu là khi nào?”
“Anh biết rằng em chưa bao giờ...”
“Ý anh chính xác là như thế. Tin anh đi, nếu em có cơ hội gặp gần hết những cô nàng mới ra mắt đó, em sẽ biết anh đang nói gì. Năm ngoái anh chỉ tìm thấy duy nhất một người có hơn một nửa bộ não trong đầu, cô ta đã phải lòng người khác.”
“Một minh chứng hùng hồn cho sự thật là cô ta có hơn một nửa bộ não.”
Charles cho phép cô châm chọc một chút. “Ellie”, anh nói bằng giọng gạ gẫm, dịu dàng. “Liệu có lý do gì khiến chúng ta không biến cuộc hôn nhân này trở thành thực sự chứ?”
Ellie mở miệng, nhưng không thể nghĩ ra điều cần nói. Mọi thứ cô có thể nghĩ ra đều có vẻ yếu ớt và khập khiễng. Làm sao cô có thể giải thích với anh rằng cô không nghĩ mình đã sẵn sàng thân mật với anh bởi vì đó chỉ là cảm giác của cô? Cô không có lý lẽ hợp lý nào, không có lý do nào mạnh mẽ và chính đáng, chỉ là một cảm giác.
Ngay cả khi có thể bày tỏ cảm giác này bằng cách nào đó, cô nghi ngờ rằng nó cũng không mấy thuyết phục. Không khi mà những cuộc tấn công nhục dục thường xuyên của anh đang làm cô lung lay, làm cô muốn anh hơn.
“Ellie”, anh nói. “Ngày nào đó em sẽ phải đối mặt với sự thật rằng em muốn anh.”
Cô kinh ngạc ngước lên. Anh đã đọc được suy nghĩ của cô bằng cách nào đó hay sao?
“Anh sẽ chứng tỏ luận điểm của mình nhé?”, anh thì thầm. Charles đứng lên và tiến đến chỗ cô. “Em cảm thấy như thế nào khi anh...”, anh với tay ra và khẽ lướt đầu ngón tay trên má cô. “Như thế này?”.
“Không gì cả”, cô thì thầm, đột nhiên bị cắm rễ tại chỗ.
“Thật ư?” Nụ cười của anh thật chậm và lười biếng. “Anh cảm thấy rất nhiều.”
“Charles...”
“Suỵt. Em cảm thấy như thế nào khi anh...”, anh ngả người về phía trước và giữ vành tai cô giữa hai hàm răng, “Như thế này?”.
Ellie nuốt nghẹn, cố gắng phớt lờ hơi thở nóng bỏng của anh đang vuốt ve làn da mình.
Một cánh tay anh luồn ra sau cô, kéo cô lại gần hơi nóng nguyên sơ của cơ thể anh. “Thế còn...”, anh ôm lấy mông cô và siết lại, “Thế này?”.
“Charles”, cô thở hổn hển.
“Charles, vâng”, anh thì thầm, “Hay Charles, không?”.
Cô không nói gì, không thể tạo ra một âm thanh cho dù mạng sống của mình phụ thuộc vào điều đó.
Anh bật cười. “Anh sẽ coi đó là vâng.”
Môi anh đói khát chiếm lấy môi cô, Ellie thấy mình bám vào anh để nương tựa. Cô ghét việc anh có thể làm như thế này đối với mình, ghét chính mình vì thích những cảm giác này nhiều đến thế. Anh là người lăng nhăng đệ nhất thiên hạ và gần như thừa nhận rằng anh đã lên kế hoạch ngoại tình trong suốt cuộc hôn nhân của họ, nhưng anh chỉ cần chạm vào cô là cô sẽ tan nhanh như bơ.
Cô cho rằng đó là lý do anh đã luôn thành công với phụ nữ. Anh đã nói với cô rằng anh muốn chung thủy, nhưng làm sao cô có thể tin anh? Phụ nữ hẳn rơi vào giường anh như những quân cờ domino, cô chính là một ví dụ hoàn hảo. Làm sao anh có thể cưỡng lại tất cả bọn họ?
“Em có vị như mật ong?”, anh khàn giọng nói, nhấm nháp khóe môi cô. “Không giống thứ gì khác, người nào khác.”
Ellie cảm thấy mình ngã nhào xuống giường, sau đó cảm thấy cơ thể rắn chắc của anh áp sát vào cô. Anh còn hơn cả kích động; anh hoang dại vì cô, trái tim phụ nữ của cô bay vút lên với nhận thức đó và sức mạnh của nó. Ngập ngừng, cô đưa tay ra chạm vào cổ anh. Cơ bắp anh giật giật dưới ngón tay cô và cô rụt tay lại.
“Không”, anh thở hổn hển, kéo tay cô lại. “Nữa.”
Cô lại chạm vào anh, ngạc nhiên trước hơi nóng của làn da anh. “Charles”, cô thì thầm, “Em không nên...”.
“Em nên”, anh nói mạnh mẽ. “Em dứt khoát nên.”
“Nhưng...”
Anh khiến cô im lặng bằng một nụ hôn khác, Ellie để anh làm thế. Nếu không thể nói, cô không thể phản đối, cô mơ hồ nhận ra rằng mình không muốn phản đối. Cô cong lưng lên, theo bản năng hướng về phía hơi ấm của anh và thở dốc khi cảm thấy ngực mình ép phẳng vào ngực anh.
Anh gọi tên cô, hết lần này đến lần khác. Cô đang đánh mất mình, đánh mất khả năng suy nghĩ. Không có gì khác ngoài người đàn ông này, những thứ anh đang khiến cô cảm nhận, và...
Tai Ellie dỏng lên.
... Và một tiếng gõ cửa.
“Charles”, cô thì thầm, “Em nghĩ...”
“Đừng nghĩ.”
Tiếng gõ cửa lớn hơn.
“Ai đó đang gõ cửa.”
“Không ai tàn nhẫn thế đâu”, anh lẩm bẩm, lời nói biến mất vào cổ cô. “Hoặc ngu ngốc như thế.”
“Ellie!” Họ đều nghe thấy, ngay lập tức nhận ra giọng nói đó thuộc về Judith.
“Chết tiệt”, Charles chửi thề, lăn mình khỏi Ellie. Lẽ ra anh sẽ không kiểm soát ham muốn của mình vì bất kỳ ai. Nhưng giọng nói nhỏ bé của Judith đủ để thuyết phục anh không thể đặt nhu cầu của mình lên hàng đầu ngay lúc này. Anh ngồi dậy và cài áo. Khi nhìn sang Ellie, anh thấy cô đang vội vã đi đến cửa, chấn chỉnh diện mạo trong lúc di chuyển. Anh phải mỉm cười trước nỗ lực vuốt thẳng tóc của cô. Chắc chắn anh đã làm rất tốt việc khiến nó rối tung lên.
Ellie mở cửa để thấy Judith, môi dưới đang run rẩy. Ngay lập tức cô cúi xuống. “Judith, chuyện gì thế?”, cô hỏi. “Sao cháu lại buồn thế?”
“Cháu không buồn. Cháu đang điên lên đây!”
Cả Ellie và Charles đều phải mỉm cười.
“Cháu không vào sao?”, Ellie nói, giữ giọng mình nghiêm trang cho phù hợp.
Judith gật đầu như một nữ hoàng và bước vào. “Ồ, chào chú, Charles.”
“Chào cháu, Judith. Thật vui được gặp cháu. Chú nghĩ rằng cháu đã sẵn sàng đi ngủ rồi.”
“Lẽ ra là thế, nhưng cô Dobbin lấy trộm bánh tráng miệng của cháu.”
Charles nhìn Ellie với vẻ rối bời hoàn toàn. Vợ anh đang cố gắng nén lại nụ cười. Rõ ràng cô biết chuyện này là như thế nào.
“Cô ấy có lý do không?”, Ellie hỏi.
Miệng Judith mím lại với biểu hiện giận dữ nhất. “Cô ấy nói cháu đã cư xử không tốt lúc tập viết chữ cái.”
“Có phải thế không?”
“Có lẽ chỉ một chút thôi. Nhưng chắc chắn là không đủ để cô ấy lấy bánh của cháu!”
Ellie quay sang Charles. “Tối nay có bánh tráng miệng gì thế?”
“Nhân dâu tây với sữa trứng và quế”, anh trả lời. “Đúng là rất ngon.”
“Món yêu thích của cháu”, Judith lẩm bẩm. “Và của cô Dobbin nữa.”
“Của cô nữa”, Ellie thêm vào, đặt tay lên bụng khi nó gây ra một tiếng sôi lớn.
Cô bắn cho anh một cái nhìn gắt gỏng trước khi quay lại với Judith. “Cô đã hứa sẽ giúp cháu nếu tình huống này xảy ra rồi, đúng không?”
“Đúng là như thế. Đó là lý do cháu ở đây. Cháu xứng đáng được ăn bánh tráng miệng! Và cháu có thể chứng minh việc đó.”
Liếc qua đuôi mắt, Ellie có thể thấy người Charles đang run lên bần bật vì cười. Cố gắng phớt lờ anh, cô tập trung ánh mắt quay lại với Judith và nói, “Thật vậy sao?”.
“Ừm, ừm.” Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa. “Cháu mang theo một bản bài học đây. Cô có thể thấy rằng cháu đã viết tất cả các chữ cái cực kỳ đẹp. Ngay cả chữ Z khó khủng khiếp này.”
Ellie cầm mảnh giấy Judith đã kéo ra từ túi váy. Nó hơi nhăn nhúm, nhưng Ellie có thể thấy rằng Judith đã viết ra tất cả chữ cái in hoa và thường. “Rất đẹp”, cô thì thầm. “Mặc dù cháu đã thêm một nét vào chữ M.”
“Cái gì?”, Judith thét lên, rõ ràng kinh hoàng.
“Cô chỉ đùa thôi”, Ellie trả lời, quay sang Charles và nói, “Em e rằng anh phải thứ lỗi cho bọn em. Judith và em có việc quan trọng phải làm”.
“Là chủ của ngôi nhà này”, Charles khoác lên vẻ mặt quan tâm giễu cợt, “Anh nghĩ rằng mình phải được thông báo về bất kỳ mưu mẹo lén lút và láu cá nào có thể diễn ra”.
“Rất tốt”, Ellie nói. “Bọn em sẽ lén xuống bếp để kiếm một phần món tráng miệng cho Judith.” Cô dừng lại khi bụng mình sôi lên. “Và cho em nữa, em nghĩ thế.”
“Anh sẽ phải ngăn cản chuyện này”, Charles nói.
“Ồ, Charles, chú không thể!”, Judith hét lên.
“Trừ khi chú có thể trở thành một đồng phạm.” Anh quay sang Ellie. “Hơn nữa, anh nghĩ em sẽ không muốn đi xuống bếp một mình.”
Ellie cau có nhìn anh. “Judith và em tự mình làm được.”
“Tất nhiên, nhưng có anh đi cùng thì sẽ vui hơn.”
Judith nắm tay Ellie và giật giật. “Chú ấy nói đúng đấy. Charles có thể rất hài hước khi chú ấy thích.”
Anh vò tóc cô bé. “Chỉ khi chú thích thôi sao?”
“Đôi khi chú hơi nghiêm khắc.”
“Cô cũng nói như thế mãi”, Ellie nói với một cái nhún vai đầy ẩn ý.
“Nào, nào, Eleanor”, Charles khiển trách, “Em thường nói ngược lại với anh. Có lẽ nếu anh nghiêm khắc hơn với em... Hừm... Anh có thể gặt hái được nhiều thành công hơn”.
“Cô nghĩ đến lúc chúng ta phải đi rồi”, Ellie nói nhanh, đẩy Judith về phía cửa.
“Hèn nhát”, Charles thì thầm khi đi qua cô.
“Anh có thể gọi đó là hèn nhát”, cô thì thầm trả lời, “Nhưng em thích gọi nó là biết suy nghĩ. Judith mới chỉ có sáu tuổi.”
“Cháu sắp bảy tuổi rồi”, cô gái nhỏ tuyên bố.
“Và cô bé nghe thấy mọi thứ”, Ellie thêm vào.
“Trẻ con đều thế”, Charles nhún vai nói.
“Càng có lý do thận trọng hơn với lời nói của anh.”
“Giờ chúng ta có đi đến bếp hay không?”, Judith vừa nói vừa khẽ dậm chân.
“Có chứ, bé con”, Charles nói, đi lên trước và nắm tay cô bé. “Nào, giờ chúng ta phải im lặng. Rất im lặng.”
“Im lặng như thế này?”, Judith thì thầm.
“Thậm chí phải im lặng hơn. Và em...” Anh quay sang Ellie. “Hạ giọng đi.”
“Em không nói gì cả”, cô phản đối.
“Anh có thể nghe thấy em nghĩ”, Charles trả lời cùng với một cái nhướng mày.
Judith cười khúch khích.
Ellie, Chúa giúp cô, cũng cười khúc khích. Đúng lúc cô quyết định chồng mình là một kẻ vô tích sự hoàn toàn, anh lại tán tỉnh cô bằng cách biến chuyến đi đến nhà bếp của họ thành một chuyến phiêu lưu lãng mạn cho Judith bé nhỏ.
“Chú có thể nghe thấy cháu nghĩ không”, Judith hỏi.
“Tất nhiên. Cháu đang nghĩ đến bánh nhân dâu tây.”
Judith há hốc miệng và quay sang Ellie. “Chú ấy nói đúng!”
Charles nhìn thẳng vào mắt Ellie, biểu hiện rõ ràng là khêu gợi. “Em có thể nghe thấy anh nghĩ không?”
Cô nhanh chóng lắc đầu.
“Có thể là không”, anh đồng ý. “Nếu không em phải đỏ mặt hơn nữa.”
“Nhìn kìa!”, Judith la lên. “Cô ấy đỏ mặt. Cô ấy biết chú đang nghĩ gì!”
“Giờ thì cô biết rồi”, Ellie đáp lại.
“Chú ấy nghĩ gì thế?”, Judith hỏi.
“Chúa tôi!”, Ellie nói thật nhanh. “Chúng ta đến gần bếp chưa? Tốt nhất cháu phải im thin thít, Judith ạ. Charles đã nói rằng chúng ta phải im lặng.”
Bộ ba nhón chân vào bếp. Ellie nhận ra rằng nó đã được lau dọn sạch bong kể từ chuyến viếng thăm cuối cùng của cô. Có vẻ như cái lò gây cháy đã hoạt động trở lại. Cô muốn nhìn vào trong và kiểm tra cái giá đến chết đi được. Có lẽ khi Charles quay lưng...
“Cháu nghĩ Monsieur Belmont giấu cái bánh đấy ở đâu?”, Charles hỏi Judith.
“Có lẽ ở trong tủ?”, cô bé gợi ý.
“Ý kiến tuyệt vời. Chúng ta đi xem thử nào.”
Khi hai người họ lùng sục trong tủ bếp, Ellie lao vù đến chiếc lò, tất nhiên với sự im lặng cần thiết. Cô bắn một cái nhìn về phía chồng để chắc chắn rằng anh và Judith vẫn đang bận rộn, sau đó nhanh nhẹn nhét đầu vào bên trong.
Cô nhanh nhẹn lùi ra y như thế, nhưng cô đã có đủ thời gian để thấy rằng chiếc giá đã được đặt lại đúng vị trí cô đã đặt. “Việc này cực kỳ lạ lùng”, cô thầm lẩm bẩm.
“Em nói gì à?”, Charles hỏi mà không hề quay lại.
“Không”, cô nói dối. “Anh đã tìm thấy bánh chưa?”
“Chưa. Anh có cảm giác rằng tối nay người hầu trong bếp đã chén sạch nó rồi. Nhưng bọn anh đã tìm thấy một chiếc bánh trông khá ngon phủ kem bơ.”
“Kem bơ à?”, Ellie hỏi, cảm thấy hứng thú hơn.
“Ừ... ừm. Anh chắc chắn thế.”
Ellie tin anh vì anh đã ngậm một ngón tay trong miệng.
“Nó ngon quá, Ellie”, Judith líu lo, thò tay xuống và quệt lấy một miếng kem.
“Hai người không ăn bánh à?”, Ellie hỏi.
“Không.”
“Không phải cháu.”
“Lớp kem bơ phủ đó sẽ làm bụng hai người khó chịu đấy.”
“Đáng buồn là thế”, Charles nói, liếm tay thêm một cái, “Nhưng, ồ, anh rất vui lòng.”
“Thử một tí đi, cô Ellie”, Judith nói.
“Ổ, cũng được. Nhưng chỉ với một miếng bánh.”
“Nhưng thế thì sẽ làm mất vị”, Charles nói. “Judith và anh định ăn sạch lớp kem và để lại một bí ẩn cho Monsieur Belmont vào buổi sáng.”
“Ông ấy sẽ không thấy buồn cười đâu, em chắc chắn thế”, Ellie nói.
“Ông ấy không bao giờ buồn cười cả.”
“Charles nói đúng đấy”, Judith nói. “Ông ấy lúc nào cũng gầm gừ và thích mắng cháu bằng tiếng Pháp.”
Charles giơ một ngón tay phủ kem về phía cô. “Thử đi, Ellie. Em biết là mình muốn thế mà.”
Mặt Ellie đỏ rực. Lời nói của anh không thoải mái như những lời anh đã thốt ra trong phòng ngủ, khi anh ra sức tán tỉnh cô. Anh đưa ngón tay về phía môi cô, nhưng cô lùi lại trước khi anh chạm vào miệng mình.
“Tiếc thật”, anh nói. “Anh nghĩ em sẽ làm thế.”
“Làm cái gì cơ ạ?”, Judith hỏi.
“Không có gì?”, Ellie cáu khỉnh, và chỉ để cho Charles thấy rằng cô không phải là một kẻ chết nhát hoàn toàn, cô thò tay về phía anh, quệt lấy một ít kem và ăn nó. “Ôi trời”, cô thốt ra. “Ngon quá.”
“Cháu bảo cô rồi mà”, Judith nói.
Ellie từ bỏ tất cả nỗ lực cố gắng trở thành bà chủ nhà nghiêm trang. Ba người họ chỉ mất hai phút để lột trần toàn bộ cái bánh.