Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 14: Chương 14




Ellie nghĩ nói chung Charles tiếp nhận việc trì hoãn này khá tốt. Tất nhiên, anh khá gắt gỏng, nhưng rõ ràng vẫn đang cố gắng tỏ ra vui vẻ, ngay cả khi không phải lúc nào cũng thành công.

Sự nóng nảy của anh thể hiện bằng cả nghìn cách. Ellie biết rằng cô sẽ không bao giờ quên được biểu hiện trên mặt Sally Evans khi cô ấy nhìn Charles nốc cạn tách trà bằng một ngụm cực nhanh, đặt cái tách xuống đĩa kêu xoảng một cái, tuyên bố rằng nó là đồ uống ngon nhất mà anh từng được uống, túm lấy tay Ellie và gần như kéo cô ra khỏi cửa trước.

Trọn vẹn trong mười giây.

Ellie muốn giận giữ với anh. Cô thực sự, thực sự muốn thế. Nhưng cô không thể, biết rằng sự nóng nảy đó hoàn toàn là vì cô, vì anh muốn cô. Và đó cũng là một cảm giác quá phần khích nên cô không thể phớt lờ nó.

Nhưng tạo ấn tượng tốt với dân làng là rất quan trọng, vì thế khi Sally hỏi liệu họ muốn kiểm tra tình hình tiến triển của ống khói hay không, Ellie tăng sức ép lên tay chồng mình và nói rằng họ sẵn lòng.

“Hóa ra nó hơi phức tạp hơn việc lau dọn thông thường một chút.” Sally nói khi họ đi ra khỏi cửa, “Có thứ gì đó bị mắc… Tôi không thực sự chắc chắn là cái gì.”

“Vấn đề quan trọng là chúng ta sẽ sửa nó”, Ellie trả lời khi cô bước ra ngoài. “Gần đây trời đã lạnh và sẽ ngày càng lạnh hơn thôi.” Cô phát hiện ra một cái thang dựa vào bên hông nhà. “Đây rồi, sao tôi không trèo lên và nhìn qua một cái nhỉ.”

Cô chỉ bước đến bậc thứ hai thì cảm thấy bàn tay Charles ở eo mình. Trong vòng không đến một giây, cô đã bị đặt xuống đất một cách vững chãi. “Sao em lại không ở đây nhỉ”, anh phản đối.

“Nhưng em muốn xem…”

“Anh sẽ xem, nếu việc này cấp bách đến mức một trong hai ta phải làm thế”, anh càu nhàu.

Một nhóm nhỏ người xem tụ tập lại quanh ngôi nhà, tất cả đều bị ấn tượng rõ ràng bởi một Bá tước bằng xương bằng thịt trực tiếp xử lý việc trông nom điền trang. Ellie đợi giữa đám đông khi Charles đang leo lên, gần như nổ tung vì tự hào khi cô nghe những bình luận như, “Ngài ấy đúng là một Bá tước đúng nghĩa”, và “Ngài ấy không phải là kiểu người quá kiêu kỳ để làm một vài việc”.

Charles di chuyển trên mái nhà và nhìn xuống ống khói. “Nó có vẻ tốt rồi”, anh nói với xuống.

Ellie tự hỏi anh có bất kỳ kinh nghiệm thực tế nào trước đó với ống khói để làm cơ sở cho ý kiến đó hay không, nhưng sau đó quyết định rằng việc đó không thành vấn đề. Charles nói như thể anh biết mình đang nói gì, đó là tất cả những gì thực sự quan trọng với tá điền, hơn nữa, người đàn ông đã thực sự làm việc trong cái ống khói đó đang đứng cạnh cô, và anh ta cam đoan với cô rằng nó đã tốt như mới.

“Và thế là Sally không có vấn đề với việc giữ ấm trong mùa đông này?”, cô hỏi anh ta.

John Bailstock, người thợ nề và quét ống khói trả lời, “Không vấn đề gì. Thực ra, cô ấy…”

Lời nói của anh ta bị ngắt quãng bởi một tiếng thét đột ngột, “Chúa lòng thành! Bá tước!”.

Ellie kinh hoàng nhìn lên để thấy chồng mình lảo đảo trên đỉnh thang. Trong phút chốc cô cứng đơ người tại chỗ, cảm thấy như thời gian trôi qua trước mặt mình với tốc độ bằng một nửa thông thường. Chiếc thang gãy rời, tạo ra một âm thanh khủng khiếp, và trước khi cô có thể phản ứng, Charles đã rơi trong không khí, chiếc thang thực sự đang đổ sụp xuống trước mắt cô.

Cô thét lên và chạy về phía trước, nhưng khi đến nơi thì anh đã chạm đất, trông im lìm một cách đáng sợ.

“Charles?”, cô nghẹn ngào, khuỵu gối xuống bên cạnh anh. “Anh có sao không? Làm ơn nói với em rằng anh không sao đi”.

Anh mở mắt ra, tạ ơn Chúa. “Sao thế nhỉ”, anh uể oải nói, “Anh luôn làm mình bị thương khi em ở gần?”.

“Nhưng em không liên quan gì đến chuyện này!”, cô trả lời, kinh hoàng tột độ trước ẩn ý của anh. “Em biết anh nghĩ em làm hỏng lò, vườn cam, và…”

“Anh biết”, anh ngắt lời. Giọng anh hầu như không nghe rõ nhưng anh cố gắng nở được một nụ cười mỉm. “Anh đang đùa thôi.”

Ellie thốt ra một hơi thở nhẹ nhõm. Nếu như anh có thể đùa cô, thì anh không thể nào bị đau quá, đúng không? Cô gồng mình để bình tĩnh lại, nghiêm khắc bảo trái tim mình thôi đập thình thịch - cô không thể nhớ được đã có lúc nào mình cảm thấy sợ hãi đến mức tê liệt như thế này chưa. Cô cần phải mạnh mẽ vào lúc đó; cô cần phải trở về với con người bình thường của mình - có năng lực, bình tĩnh và dũng cảm.

Vì thế cô hít một hơi thở sâu và nói, “Anh bị đau ở đâu?”.

“Em có tin anh không nếu anh nói là mọi nơi?”

Cô hắng giọng. “Thực ra, em sẽ tin. Đó là một cú ngã ra trò.”

“Anh không nghĩ anh bị gãy cái gì cả.”

“Dù thế, em sẽ cảm thấy tốt hơn nếu tự mình kiểm tra.” Cô bắt đầu sờ vào chân tay và kiểm tra cơ thể anh. “Chỗ này cảm thấy thế nào?”, cô hỏi khi ấn vào một chiếc xương sườn.

“Đau.” Anh nói thẳng thừng. “Mặc dù đó có lẽ là cơn đau còn lại từ tai nạn xe trước khi chúng ta kết hôn.”

“Ôi, Chúa tôi. Em quên mất chuyện đó. Anh hẳn nghĩ rằng em là một người có sức hấp dẫn với những may mắn tồi tệ.”

Anh chỉ nhắm mắt lại, điều đó khó có thể diễn tả câu “Tất nhiên là không!” mà Ellie đang hi vọng. Cô di chuyển đến cánh tay, nhưng trước khi cô có thể chắc chắn được liệu anh có bị gãy xương hay bong gân, những ngón tay cô chạm phải thứ gì đó nóng và dính.

“Chúa lòng thành!”, cô thốt lên, sửng sốt nhìn chằm chằm vào những ngón tay nhuốm đỏ. “Anh đang chảy máu à? Anh đang chảy máu rồi!”

“Thế à?”, anh quay đầu và nhìn vào tay mình, “Đúng thế”.

“Chuyện gì đã xảy ra?”, cô hoảng hốt hỏi, xem xét cánh tay anh thậm chí còn cẩn thận hơn lúc trước. Cô đã nghe về những vết thương mà xương bị gãy đâm xuyên qua cả da. Chúa giúp họ nếu Charles đang ở trong tình trạng đó; Ellie không biết xử lý vết thương đó như thế nào, và quan trọng hơn là, cô khá chắc chắn rằng mình sẽ ngất xỉu trước khi có cơ hội để thử sức.

Một người dân trong làng bước về phía trước và nói, “Thưa Nữ bá tước, tôi nghĩ ngài ấy bị cứa da vào một bậc thang khi ngã xuống”.

“Ồ, đúng rồi, tất nhiên.” Ellie nhìn sang chiếc thang gãy thành nhiều mảnh đang nằm trên mặt đất. Rất nhiều người đàn ông đang tập trung quanh nó, xem xét những phần còn lại. “Có một ít máu ở trên gỗ”, một trong số họ nói với cô.

Cô lắc đầu và quay lại với chồng mình. “Anh sẽ bị dính đầy dằm thôi”, cô nói.

“Thật thú vị. Anh cho rằng em sẽ muốn lấy chúng ra?”

“Đó là việc những người vợ thường làm”, cô kiên nhẫn nói. “Và rốt cuộc, em là vợ anh.”

“Cũng như anh bắt đầu biết quý trọng điều đó một cách đầy đủ”, anh lẩm bẩm. “Được thôi, hãy làm đi.”

Khi Ellie đã bắt đầu thực hiện một nhiệm vụ, không có gì ngăn cản được cô. Cô yêu cầu ba người dân đưa Charles quay trở vào trong nhà Sally Evans và cử hai người nữa đến Wycombe Abbey để mang một cỗ xe êm ái đưa họ về nhà. Cô hỏi mượn Sally một cái váy lót cũ để làm băng và cam đoan với cô ấy rằng sẽ bù lại bằng cái khác ngay sau này.

“Và đun một ít nước”, Ellie yêu cầu.

Sally quay lại, tay cầm một chiếc ấm sứ. “Đun nóng ư? Dùng nước này để lau rửa vết thương cho ngài ấy có tốt hơn không?”

“Anh chắc chắn thích nước ở nhiệt độ phòng hơn”, Charles ngắt lời. “Anh không muốn thêm bỏng vào danh sách vết thương và tai nạn hiện nay của mình.”

Ellie chống tay lên hông. “Đun nước lên. Ít nhất là làm nó nóng. Em biết rằng mình cảm thấy sạch hơn khi tắm rửa bằng nước nóng. Vì thế việc nước nóng lau rửa vết thương sạch hơn là có lí do. Em cũng biết rằng chúng ta không được để lại bất kì cái dằm nào.”

“Vậy tôi sẽ đun lên nhé”, Sally nói. “May là ống khói đã sửa.”

Ellie quay lại chăm sóc chồng mình. Không có cái xương nào bị gãy, nhưng anh đã có một số vết bầm. Cô dùng một cái nhíp mượn của Sally để nhổ tất cả những cái dằm trên bắp tay anh.

Cô nhổ. Charles nhăn nhó.

Cô lại nhổ. Charles lại nhăn nhó.

“Anh có thể hét lên nếu thấy đau”, cô nhỏ nhẹ. “Em sẽ không nghĩ anh kém cỏi hơn vì thế đâu.”

“Anh không cần phải… Ối!”

“Ôi, em xin lỗi”, cô thành thật nói. “Em bị xao nhãng.”

“Anh lầm bầm thứ gì đó cô không hiểu và cô có cảm giác rằng anh không định nói cho cô hiểu. Cô buộc mình thôi nhìn vào mặt anh, nơi cô rất thích nhìn, để tập trung vào cánh tay bị thương. Sau vài phút, cô hài lòng là mình đã loại bỏ hết dằm.

“Làm ơn nói là em làm xong rồi đi”, Charles nói khi cô tuyên bố rằng đã lấy được cái cuối cùng.

“Tất nhiên là chưa”, cô trả lời, mặt nhăn lại khi quan sát vết thương lần nữa. “Em đã nhặt hết dằm, nhưng em không chắc phải làm gì với vết thương dài và sâu này. Có thể cần phải khâu lại”.

Anh rùng mình, cô không chắc đó là do anh nghĩ mình phải bị khâu hay là do cô sẽ làm việc đó.

Ellie mím môi suy nghĩ và sau đó nói, “Sally, cô nghĩ thế nào? Có nên khâu không?”.

Sally đến, mang theo một bình nước nóng. “Ồ, có chứ, nhất định phải khâu.”

“Anh có thể tham khảo một ý kiến chuyên môn không?”, Charles hỏi.

“Có bác sĩ nào ở gần đây không?”, Ellie hỏi Sally.

Sally lắc đầu.

Ellie quay lại nói với Charles. “Không, anh không thể. Em sẽ phải khâu cho anh thôi.”

Anh nhắm mắt lại. “Em đã làm việc này trước đây chưa?”

“Tất nhiên”, cô nói dối. “Nó giống như khâu chăn thôi mà. Sally, cô có chỉ không?”

Sally đã lấy ra một cuộn chỉ từ hộp khâu vá và đặt nó trên chiếc bàn cạnh Charles. Ellie nhúng một miếng vải vào nước nóng và lau vết thương. “Nó sẽ phải sạch trước khi em khâu lại”, cô giải thích.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó, cô cắt một đoạn chỉ và nhúng nó vào trong nước nóng để rửa. “Có thể cũng phải làm như thế với cây kim”, cô nói với chính mình, và sau đó nhúng kim vào. “Xong rồi đây”, cô nói với sự vui vẻ gượng gạo. Làn da anh hồng hào, khỏe mạnh, và… sống động. Không giống cái gấu váy cuối cùng cô đã khâu.

“Em chắc là mình đã làm việc này trước đây rồi chứ?”

Cô mỉm cười chật vật. “Em sẽ nói dối anh nhé?”

“Em không muốn anh trả lời câu đó đâu.”

“Charles!”

“Thôi cứ làm đi.”

Cô hít một hơi thở sâu và cắm kim vào. Mũi kim đầu tiên là tệ nhất và Ellie sớm nhận ra rằng lời nói dối nho nhỏ của cô rốt cuộc có vài phần sự thật - nó hơi giống như khâu một chiếc chăn lông. Cô thực hiện nhiệm vụ của mình hết lòng và tập trung cao độ như vẫn làm với tất cả công việc trong đời và Charles đã nhanh chóng có một đường khâu gọn gàng, chắc chắn trên cánh tay.

Anh cũng đã nốc hết số rượu còn lại trong chai brandy duy nhất của Sally Evans.

“Chúng tôi sẽ bù lại cả cái đó”, Ellie nói cùng một nụ cười tỏ vẻ hối lỗi.

“Mua cho cô cả một ngôi nhà mới”, Charles nói nghịu.

“Ồ, không cần thiết đâu”, Sally nói nhanh. “Ngôi nhà này cũng tốt như mới ấy mà, nhất là bây giờ ống khói đã hoạt động lại rồi.”

“À, đúng rồi”, anh vui vẻ nói. “Ống khói đẹp đấy. Tôi đã kiểm tra nó rồi. Cô có thấy tôi kiểm tra nó không?”

“Chúng ta đều biết rằng anh kiểm tra nó”, Ellie nói bằng giọng kiên nhẫn nhất. “Bọn em đã nhìn anh ở trên mái nhà.”

“Tất nhiên.” Anh mỉm cười, rồi nấc cụt.

Ellie quay sang Sally và nói, “Anh ấy thường có xu hướng trở nên hơi ngốc nghếch mỗi khi say”.

“Và ai có thể trách ngài ấy chứ?”, Sally trả lời. “Tôi sẽ cần đến cả hai chai brandy nếu phải chịu đựng những vết khâu đó.”

“Và tôi sẽ cần đến bà”, Ellie trả lời, đập đập vào cánh tay Charles. Cô không muốn để anh lo lắng tới việc họ nghĩ gì về anh bởi anh phải uống rượu để làm mờ cơn đau.

Nhưng Charles vẫn còn bám lấy lời nhận xét về việc anh bị say. “Anh không say!”, anh phẫn nộ nói. “Một quý ông không bao giờ say xỉn.”

“Phải thế không?”, Ellie nói với một nụ cười kiên nhẫn.

“Một quý ông chỉ chếnh choáng mà thôi”, anh quả quyết gật đầu nói. “Anh chếnh choáng.”

Ellie nhận ra rằng Sally đang che miệng để giấu đi một nụ cười. “Tôi sẽ không ngại đề nghị chị tách trà thứ hai trong khi đợi xe”, cô nói với chủ nhà.

“Cô sẽ không có thời gian đâu”, Sally trả lời. “Tôi thấy nó đang vòng qua khúc quanh rồi.”

“Tạ ơn Chúa”, Ellie nói. “Tôi thực sự muốn đặt anh ấy lên giường.”

“Em sẽ ở cùng với anh chứ?”, Charles hỏi khi loạng choạng đứng lên.

“Thưa ngài!”

“Anh sẽ không ngại tiếp tục ở chỗ chúng ta đã dừng lại.” Anh dừng lại để nấc lên ba lần liên tục thật nhanh. “Nếu em biết ý anh là gì.”

“Thưa ngài”, Ellie nghiêm nghị nói, “Brandy đã buông lỏng lưỡi ngài một cách đáng trách.”

“Vậy sao? Anh tự hỏi nó có thể làm gì với lưỡi của em.” Anh lắc lư lao về phía cô và Ellie tránh sang một bên đúng vài giây trước khi môi anh chạm vào môi mình. Thật không may, việc này làm anh mất cân bằng và ngã nhào xuống sàn nhà.

“Thiên đường trên cao!”, Ellie thốt lên. “Nếu anh làm rách những mũi khâu này, Chúa giúp em, em sẽ lột sống da anh.”

Anh chớp mắt và chống tay lên hông. Tuy nhiên, việc này chẳng mang lại cho anh chút phẩm giá nào khi vẫn còn đang ngồi trên sàn nhà. “Việc đó hình như hơi phản tác dụng, em có nghĩ thế không?”

Ellie thốt ra một tiếng thở dài cam chịu. “Sally, cô giúp tôi dựng Bá tước dậy chứ?”

Sally ngay lập tức đi đến để giúp cô và trong vài phút họ đã giúp Charles đứng lên, rồi ra khỏi cửa. Tạ ơn Chúa là ba người giữ ngựa đã đến cùng cỗ xe, Ellie không nghĩ rằng hai người phụ nữ có thể tự mình đưa anh lên xe.

Quãng đường về nhà yên ổn vì Charles thiu thiu ngủ. Ellie biết ơn vì điều đó - đó là thời gian cô được thư thả nhất. Tuy nhiên, cô phải đánh thức anh dậy lần nữa khi họ về đến nhà, đến lúc cô và những người giữ ngựa đưa anh lên đến phòng, cô nghĩ mình có thể hét toáng lên. Anh đã cố hôn cô mười bốn lần trên cầu thang, điều đó sẽ không làm phiền cô lắm nếu anh không say rượu, hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của những người hầu, cũng như nguy cơ bị chảy máu đến chết nếu bị ngã và làm rách vết khâu.

Ừm, cô thầm thừa nhận, anh có thể không bị chảy máu đến chết, nhưng chắc chắn đó là một đe dọa hiệu quả khi cuối cùng cô nổi nóng và hét lên, “Charles, nếu anh không chấm dứt việc này ngay giây phút này, em sẽ để anh ngã và anh có chảy máu đến chết thì em cũng chẳng quan tâm!”.

Anh chớp mắt. “Dừng cái gì?”

“Cố gắng hôn em”, cô gầm gừ, rất không vui vì buộc phải nói những lời đó trước mặt người hầu.

“Sao lại không?”, anh lại với về phía trước, miệng chu ra.

“Bởi vì chúng ta đang đứng ở cầu thang.”

Anh nghiêng đầu và nhìn cô với biểu hiện bối rối. “Buồn cười thật, làm sao em có thể nói mà không mở miệng.”

Lần này Ellie cố gắng mở hai hàm răng ra trước khi nói, nhưng cô không thành công. “Hãy cứ đi lên tầng và về phòng đi, làm ơn.”

“Và sau đó anh có thể hôn em?”

“Được, được rồi!”

Anh thở dài hạnh phúc. “Ồ, tốt đấy.”

Ellie rên rỉ và cố phớt lờ mấy người hầu đang ra sức che giấu nụ cười toe toét của họ.

Khoảng một phút sau họ sắp đưa anh vào được phòng ngủ, nhưng Charles đột nhiên dừng khựng lại và thốt lên, “Em biết vấn đề của mình là gì không, Ellie, em yêu?”

Cô vẫn cố gắng đẩy anh đi dọc hành lang. “Là gì?”

“Em giỏi mọi việc một cách quá đáng.”

Ellie tự hỏi tại sao câu đó nghe không giống với một lời khen.

“Ý anh là…” Anh vung cánh tay không bị thương thật rộng, khiến mình lao về phía trước, khiến Ellie và hai người hầu phải túm lấy anh trước khi anh đổ sập xuống sàn nhà.

“Charles, em nghĩ bây giờ không phải lúc”, cô nói.

“Em biết không”, anh nói, phớt lờ cô, “Anh đã nghĩ muốn lấy một người vợ mà mình có thể phớt lờ.”

“Em biết.” Ellie tuyệt vọng nhìn những người hầu khi họ đẩy Charles vào giường. “Tôi tin rằng mình có thể đối phó với anh ấy kể từ bây giờ.”

“Cô chắc không, cô chủ?”

“Có”, cô lẩm bẩm. “Với chút may mắn, anh ấy sẽ bất tỉnh sớm thôi.”

Những người hầu có vẻ hoài nghi, nhưng dù sao họ vẫn bỏ đi.

“Đóng cửa lại!”, Charles hò lên.

Ellie quay lại và khoanh tay. “Anh không phải là một kẻ say xỉn hấp dẫn đâu, thưa ngài.”

“Thật ư? Em từng nói với anh là em thích anh nhất khi anh say xỉn mà.”

“Em đã suy nghĩ lại.”

Anh thở dài. “Đàn bà.”

“Thế giới này sẽ kém văn minh hơn nhiều nếu không có chúng em”, cô nói cùng lúc với hít vào.

“Anh đồng ý tuyệt đối.” Anh ợ lên. “Giờ thì, anh đang ở đâu nhỉ? Ồ, ừ, anh muốn một người vợ để anh có thể phớt lờ cô ta.”

“Anh đúng là một hình mẫu chuẩn mực của một người Anh vui vẻ và hào hiệp.” Cô nói thầm.

“Gì thế? Không nghe thấy em. À ừ, không thành vấn đề. Dù sao đi nữa, đây là chuyện đã xảy ra.”

Ellie nhìn anh với biểu hiện nôn nóng và mỉa mai.

“Anh kết thúc với một người vợ phớt lờ anh.” Anh chọc vào ngực mình và hét lên, “Anh!”.

Cô chớp mắt. “Em xin anh thứ lỗi.”

“Em có thể làm mọi thứ. Khâu tay cho anh, kiếm tiền. Chà, ngoại trừ việc thổi tung bếp của anh lên…”

“Nào, hãy xem này!”

“Hừm, em cũng làm loạn vườn cam với thứ gì đó thật kinh khủng, nhưng anh nhận được một lá thư từ Barnes gọi em là người phụ nữ thông minh nhất ông ta từng gặp. Và tá điền thích em hơn là thích anh.”

Cô khoanh tay. “Anh muốn nói lên một luận điểm gì không?”

“Không.” Anh nhún vai. “Chà, có thể anh có, nhưng anh gặp đôi chút vấn đề trong việc diễn tả nó.”

“Em chưa bao giờ nhận ra đấy.”

“Vấn đề là, em chẳng cần quái gì ở anh cả.”

“Chà, điều đó không hẳn đúng…”

“Không ư?”, anh đột nhiên trông có vẻ tỉnh táo hơn phút trước đó. “Em đã lấy được tiền. Em có những người bạn mới. Em cần một người chồng làm quái gì chứ? Rõ ràng anh bị lờ đi.”

“Em không chắc là mình nói như thế…”

“Anh có thể khiến em cần anh, anh nghĩ thế.”

“Sao anh lại muốn thế? Anh không yêu em.”

Anh ngẫm nghĩ về điều đó một lúc rồi nói. “Không biết. Nhưng anh có.”

“Anh yêu em?”, cô hỏi với vẻ không tin.

“Không, nhưng anh muốn em cần anh.”

Ellie cố gắng phớt lờ cảm giác trái tim chùng xuống một chút khi anh phủ định. “Tại sao?”, cô lại hỏi.

Anh nhún vai. “Anh không biết. Anh chỉ muốn thế thôi. Giờ lên giường đi.”

“Chắc chắn là không!”

“Em nghĩ rằng anh không nhớ chúng ta đã làm gì ở ngoài cánh đồng sao?”

Má cô hồng lên, nhưng Ellie thành thực không chắc đó là vì thẹn thùng hay tức giận.

Charles ngồi dậy và liếc mắt với cô một cách dâm đãng. “Anh sốt ruột muốn hoàn thành việc chúng ta đã bắt đầu, vợ à.”

“Không, khi mà anh đang say quắc cần câu như vậy!” Cô trả treo, lùi lại để không đứng trong tầm tay với của anh. “Anh có khả năng đã quên việc mình định làm rồi.”

Anh há hốc miệng, hiển nhiên cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. “Anh sẽ hông bao giờ - anh định nói là, không bao giờ quên việc định làm. Anh là một người tình tuyệt vời, thưa quý cô. Siêu phàm.”

“Tất cả nhân tình của anh đều nói với anh như thế à?”, cô không thể không hỏi.

“Đúng thế. À, không!”, anh lầm bầm, “Đây không phải là việc để một người nói với vợ mình.”

“Chính xác. Đó là lý do em sẽ rời khỏi đây.”

“Ồ, không, em sẽ không đi đâu cả!” Với tốc độ mà không có ai từng nốc cạn một chai brandy có thể sở hữu, anh nhảy khỏi giường, lao qua phòng, và túm lấy eo cô. Đến lúc Ellie lấy lại được hơi thở thì cô đã đang nằm trên giường và Charles đang nằm trên cô.

“Xin chào, vợ yêu”, anh nói, trông rất giống một con sói.

“Một con sói chếnh choáng”, cô lẩm bẩm, cố gắng không ho vì cái mùi đó.

Anh nhướng mày. “Em nói rằng anh có thể hôn em.”

“Khi nào?”, cô ngờ vực hỏi.

“Ở cầu thang. Anh liên tục quấy nhiễu em và cuối cùng em nói, ‘Được! Được rồi!’.”

Ellie thốt ra một hơi thở cáu kỉnh. Điều đó chứng tỏ rằng trí nhớ của anh vẫn còn hoạt động hoàn toàn bình thường.

Anh cười toe tỏ vẻ hài lòng. “Có điều rất hay về em, Ellie à, về cơ bản em không thể quay lưng lại với lời nói của mình.”

Cô không định nói với anh rằng cứ làm tới và hôn cô đi, hay cô cũng không thể phủ nhận lời khẳng định của anh - sau cùng, đó là một lời khen - vì thế cô không nói gì.

Tuy nhiên, kế hoạch đó đã phản chủ, vì lời nói tiếp theo của anh là, “Em thật thẳng thắn khi không bắt đầu ba hoa, vợ yêu. Điều đó khiến cho việc tìm đến miệng em thật khó khăn.”

Sau đó anh hôn cô, Ellie phát hiện ra rằng vị brandy hay ho hơn rất nhiều so với mùi của nó. Thực ra, hơn vô cùng nhiều, vì thế khi anh di chuyển để hôn cổ cô, cô làm mình ngạc nhiên bằng cách túm đầu để kéo anh quay lại với miệng mình.

Việc này khiến anh bật cười, anh lại hôn cô, lần này sâu hơn. Sau một thời gian dường như là vô tận diễn ra sự hành hạ khêu gợi này, anh nhấc đầu lên một chút, chạm mũi vào mũi cô và gọi tên cô.

Mất một lúc cô mới có thể nói, “Vâng?”.

“Anh không chếnh choáng đến mức em nghĩ đâu.”

“Không ư?”

Chầm chậm, anh lắc đầu.

“Nhưng… nhưng anh loạng choạng. Nấc cụt. Ợ hơi!”

Anh mỉm cười với cô trong sự ngạc nhiên. “Nhưng anh không còn nữa.”

“Ồ.” Môi Ellie hé ra khi cô cố gắng tiếp thu tin tức này và nhận định xem nó có ý nghĩa gì. Cô nghĩ nó có thể có nghĩa là họ sẽ thực hiện nghĩa vụ hôn nhân trong tối hôm nay, ngay vào lúc này, trong tất cả những khả năng có thể xảy ra. Nhưng cô đang cảm thấy rối bời đến kỳ lạ, phải thừa nhận là hơi nóng và bộ não của cô đơn giản là không hoạt động ở tốc độ tối ưu.

Anh nhìn chằm chằm vào cô trong nhiều phút nữa, sau đó cúi xuống để hôn cô lần nữa. Môi anh chạm vào mọi nơi trừ miệng cô - di chuyển đến má, mắt, tai. Bàn tay anh ở trong tóc cô, vuốt nó trải dài lên gối. Và sau đó bàn tay chạy xuống chiều dài cơ thể cô, vuốt ve đường cong ở hông, lướt trên chiều dài chân, để lại những vết lửa ở bất cứ nơi nào nó chạm vào.

Ellie cảm thấy như thể có hai người phụ nữ đang sống trong người cô. Một phần muốn nằm đó để anh yểm ma thuật lên mình, để chấp nhận việc ân ái của anh như một món quà quý hiếm. Nhưng một phần của cô khao khát làm một người chủ động, cô tự hỏi anh sẽ làm gì nếu cô chạm vào anh, nếu cô nhấc đầu lên và rải những nụ hôn dịu dàng lên cổ anh.

Cuối cùng, cô không thể kìm lại những cảm xúc bên trong. Cô luôn là hành động, bản chất của cô không phải là thụ động, ngay cả nếu hành động đó là sự quyến rũ của chính mình. Cô vòng tay ôm anh và siết chặt, ngón tay của cô trở thành những cái móng vuốt cuồng nhiệt, và…

“Áaaa!” Tiếng hét kinh hoàng của Charles xé toang bầu không khí và làm cụt hứng sự nồng nhiệt của cô.

Ellie thốt ra một tiếng la ngạc nhiên và vặn vẹo người bên dưới anh, cố gắng mang tay xuống sườn, và…

“Áaaaaaa!” Những tiếng hét tiếp tục, lần này còn tệ hơn.

“Chuyện gì thế nhỉ?”, cuối cùng cô hỏi, dịch người sang một bên khi anh lăn khỏi người cô, mặt anh nhăn nhúm vì đau.

“Em sẽ giết chết anh”, anh nói bằng giọng đều đều u ám. “Anh sẽ chết trước khi năm nay kết thúc.”

“Anh đang nói về cái quái gì thế?”

Anh ngồi lên và nhìn xuống cánh tay, nó đã bắt đầu lại chảy máu.

“Em làm thế sao?”

Anh gật đầu. “Đó là tiếng hét thứ hai.”

“Vậy tiếng thứ nhất?”

“Một vết bầm trên lưng.”

“Em không biết lưng anh bị bầm dập.”

“Anh cũng thế”, anh nói tỉnh khô.

Ellie cảm thấy một tràng cười vô lý trào lên bên trong mình và cô cắn môi. “Em vô cùng xin lỗi.”

Anh chỉ lắc đầu. “Ngày nào đó anh sẽ hoàn thành cuộc hôn nhân khỉ gió này.”

“Anh luôn có thể nhìn vào mặt tích cực của nó”, cô gợi ý.

“Có mặt tích cực nào thế?”

“Ơ, ừ. Hẳn phải có chứ.” Nhưng cô không thể nghĩ ra.

Anh thở dài và giơ tay ra. “Khâu lại cho anh chứ?”

“Anh có cần thêm brandy nữa không?”

“Nó có thể đặt dấu chấm hết cho những ý định tình tứ nào của anh trong tối nay, nhưng có, anh sẽ cần.” Anh thở dài. “Em biết không, Ellie, nhưng anh nghĩ đây là lý do người ta lấy vợ.”

“Em xin anh thứ lỗi?”

“Anh đau khắp mình mẩy. Khắp người. Thật vui khi anh có người để nói như thế.”

“Trước đây anh không có ai?”

Anh lắc đầu.

Cô chạm vào tay anh. “Em vui vì anh có thể nói với em.” Sau đó cô tìm thấy một cuộn chỉ cùng với một chai brandy và bắt tay vào việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.