Khi Charles thức giấc nhiều giờ sau đó, may mắn là Ellie vẫn đang ngủ. Tuy nhiên, cồn thuốc phiện anh đã cho cô uống chắc chắn sẽ sớm hết tác dụng, vì thế anh rót ra một lượng nữa để chờ cô thức giấc. Anh không chắc vết bỏng sẽ đau trong bao lâu, nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu để cô chịu đựng điều đó một cách không cần thiết. Anh không nghĩ mình có thể chịu đựng thêm một phút nữa khi lắng nghe cô cố gắng kìm lại tiếng rên rỉ đau đớn,
Rất đơn giản, nó xé trái tim anh thành hai mảnh.
Charles che miệng để bịt lại tiếng ngáp khi mắt điều chỉnh với ánh sáng mờ mờ trong phòng ngủ. Anh ghét cuối mùa thu, khi ngày ngắn lại và mặt trời lặn sớm. Anh mong mỏi hơi ấm của mùa hè, hoặc thậm chí không khí mát lành của mùa xuân, và tự hỏi Ellie sẽ trông như thế nào trong mùa hè khi mặt trời vẫn còn trên cao lúc bầu trời đã bước vào màn đêm. Ánh sáng có làm tóc cô khác đi? Nó có đỏ hơn không? Hay có lẽ vàng hơn? Hay có lẽ cô vẫn y như thế này, chỉ ấm hơn khi chạm vào?
Nghĩ đến đó, anh cúi xuống và vuốt một lọn tóc ra khỏi trán cô, cẩn thận tránh vô tình chạm vào bàn tay băng bó. Anh đang định lặp lại cử động đó thì một tiếng gõ khẽ khàng vang lên ở cửa. Charles đứng dậy và đi qua phòng, nhăn nhó với tiếng động do giày tạo ra trên sàn nhà khi anh bước ra khỏi khu vực trải thảm. Anh liếc qua Ellie và thở ra một hơi thở nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn đang ngủ say.
Anh mở cửa thì thấy Claire đang đứng trong hành lang cắn môi và vặn vẹo tay. Mắt cô bé sưng vù và đỏ đến mức anh có thể nhìn thấy ngay cả trong ánh nến mờ mờ của hành lang không có cửa sổ.
“Charles”, cô bé thốt lên, giọng hơi quá to. “Cháu phải...”
Anh đưa ngón tay lên môi và bước ra hành lang, cẩn thận đóng cửa lại sau lưng. Sau đó, trước sự ngạc nhiên hiển hiện của Claire, anh ngồi xuống.
“Chú đang làm gì thế?”
“Bỏ giày ra. Chú không có kiên nhẫn đi tìm tay hầu phòng để làm việc này.”
“Ồ.” Cô bé nhìn xuống anh, rõ ràng bối rối không biết làm gì tiếp. Charles có thể là họ hàng của Claire, nhưng anh cũng là một Bá tước đàng hoàng, và người ta không nhìn xuống một Bá tước.
“Cháu muốn nói chuyện với chú à?”, anh nói, túm lấy gót giày bên trái.
“Ơ, vâng, đúng thế. À, thực ra, cháu cần nói chuyện với cô Ellie.” Claire nuốt nghẹn khổ sở. Phản ứng đó dường như làm cả người cô bé run rẩy. “Cô ấy thức chưa ạ?”
“Chưa, tạ ơn Chúa, chú định cho cô ấy uống một liều cồn thuốc phiện nữa khi cô ấy thức dậy.”
“Cháu hiểu rồi. Cô ấy hẳn bị đau lắm.”
“Ừ, đúng như thế. Da cô ấy bị rộp lên và cô ấy có thể phải mang những vết sẹo ấy cả đời.”
Claire rùng mình. “Cháu... Cháu bị bỏng một lần. Chỉ là bỏng nến, nhưng nó đau khủng khiếp. Ellie thậm chí không khóc thét lên. Ít nhất thì cháu không nghe thấy. Cô ấy hẳn là rất mạnh mẽ.”
Charles dừng nỗ lực cởi chiếc giày bên phải. “Ừ”, anh nói khẽ. “Cô ấy rất mạnh mẽ, nhiều hơn cả chú từng nghĩ.”
Claire im lặng một lúc lâu và sau đó cô bé nói, “Cháu có thể nói chuyện với cô ấy khi cô ấy tỉnh dậy được không? Cháu biết chú muốn cô ấy uống thêm cồn thuốc phiện, nhưng phải mất vài phút mới có tác dụng và...”
“Claire”, anh ngắt lời, “Không thể đợi đến sáng mai được sao?”.
Cô bé nuốt nghẹn lần nữa. “Không, thực sự không thể.”
Mắt anh dán chặt vào mặt cô bé và giữ ở đó ngay cả khi anh đứng lên. “Có điều gì đó cháu cảm thấy nên nói với chú không?”, anh hỏi bằng giọng thật nhỏ.
Cô bé lắc đầu. “Ellie. Cháu cần nói chuyện với Ellie.”
“Được rồi. Chú sẽ xem liệu cô ấy tiếp chuyện được không. Nhưng nếu không, cháu sẽ phải đợi đến sáng. Không tranh cãi.”
Claire chớp mắt và gật đầu khi Charles đặt tay lên nắm cửa và xoay.
Ellie mở mắt ra và rồi nhắm chúng lại, hy vọng làm thế sẽ chấm dứt cảm giác váng vất chiếm lấy mình vào giây phút cô mở mắt thức dậy. Tuy nhiên, việc đó không có tác dụng, vì thế cô lại mở mắt và tìm chồng.
“Charles?”
Không ai trả lời.
Ellie cảm thấy cảm giác thất vọng xa lạ tụ lại ở cổ họng. Anh đã nói là không rời khỏi cô. Đó là điều duy nhất giúp cô bình tĩnh khi chìm vào giấc ngủ. Sau đó, cô nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt và nhìn lên để thấy anh đang đứng ở khung cửa.
“Charles.” Cô chỉ định thì thầm gọi, nhưng lời nói của cô thốt ra giống một tiếng rên rỉ hơn.
Anh chạy vội đến bên cô. “Em thức rồi.”
Cô gật đầu. “Em khát.”
“Tất nhiên.” Anh quay đi và nói với qua vai. “Claire, gọi trà đi.”
Ellie ngóc cổ lên cao nhất có thể để nhìn ra sau lưng anh. Cô không nhận ra Claire cũng đang ở trong phòng. Điều đó thật ngạc nhiên. Claire chưa bao giờ thể hiện chút quan tâm gì đến cô trước đây.
Khi Ellie quay lại nhìn Charles, anh đang giữ một cốc sứ gần môi cô. “Trong lúc chờ”, anh nói, “Nếu em muốn làm ướt cổ họng, anh có một chút trà loãng ở đây. Anh đã uống rồi, nhưng có còn hơn không”.
Ellie gật đầu và nhấp một ngụm, tự hỏi tại sao sau bao nhiêu nụ hôn, sao uống trà từ cốc của anh lại có vẻ quá thân mật như thế.
“Tay em sao rồi?”, anh hỏi.
“Chúng vẫn rất đau”, cô thành thật nói, “Nhưng không nhiều như trước đây”.
“Đó là vì cồn thuốc phiện. Nó có tác dụng rất mạnh.”
“Em chưa bao giờ dùng nó trước đây.”
Anh cúi xuống dịu dàng hôn cô. “Và anh cầu nguyện rằng em sẽ không bao giờ phải dùng nữa.”
Ellie uống trà, cố gắng không nhớ lại tai nạn với mứt trong đầu, nhưng không thành công. Cô cứ nhìn thấy cái nồi khi nó rơi xuống mặt đất và nhớ đến giây phút kinh hoàng khi cô hoàn toàn chắc chắn biết rằng mình sẽ bị bỏng và nhận ra rằng mình không thể làm gì để ngăn cản chuyện ấy. Rồi sau đó, khi tay cô ở trong thùng nước đá, cô có thể cảm thấy ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình - Ôi, thật kinh khủng, đúng là rất kinh khủng. Cô ghét bị làm trò cười cho thiên hạ, ghét làm việc gì đó ngốc nghếch. Việc tai nạn đó chỉ là... một tai nạn chẳng có gì quan trọng và nó không phải là lỗi của cô. Cô không thể chịu được vẻ thương hại trong ánh mắt mọi người. Ngay cả Judith đã...
“Ôi, lạy Chúa”, cô thốt ra, sặc cả trà. “Judith, cô bé có sao không?”
Charles có vẻ lúng túng. “Cô bé không ở trong bếp khi em làm rơi nồi, Ellie.”
“Em biết, em biết. Nhưng cô bé thấy em khi em... Ôi, anh hẳn biết ý em là gì. Cô bé nhìn thấy em khóc lóc, rên rỉ, và rất đau đớn, việc đó hẳn sẽ làm nó hoang mang. Em ghét phải nghĩ xem cô bé đã cảm thấy như thế nào.”
Charles nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi cô. “Suỵt. Em sẽ làm mình kiệt sức nếu cứ nói với tốc độ như thế.”
“Nhưng Judith...”
Lần này anh thực sự đã túm môi cô và giữ chúng lại với nhau. “Judith ổn mà. Helen đã giải thích cho nó chuyện gì xảy ra. Nó rất lo lắng nhưng lại đang tiếp nhận sự việc theo đúng kiểu của một đứa bé sáu tuổi bình thường.”
“Em muốn nói chuyện với nó.”
“Em có thể làm việc đó vào ngày mai. Anh chắc rằng con bé đang ăn tối với bà vú ngay lúc này và định dành cả buổi tối để vẽ màu nước. Con bé nói muốn vẽ cho em một bức tranh đặc biệt để động viên em bình phục.”
Trong một lúc Ellie cảm thấy hài lòng đến mức thậm chí không cảm thấy cơn đau ở tay. “Đó là điều ngọt ngào nhất”, cô lẩm bẩm.
“Trong lúc này”, Charles nói, “Claire muốn nói chuyện với em. Anh đã nói với cô bé rằng cô bé có thể làm thế nếu em cảm thấy đủ khỏe”.
“Tất nhiên”, Ellie lẩm bẩm. Thật lạ là Claire, người không buồn che giấu sự bực bội với Ellie, lại muốn an ủi cô khi cô đang dưỡng bệnh. Nhưng Ellie vẫn hy vọng rằng họ sẽ có mối quan hệ thân thiện và gần gũi hơn, vì thế cô hơi nghiêng đầu một chút, nhìn vào mắt cô bé và nói, “Chào cháu, Claire”.
Claire nhún gối chào và nói, “Cháu thực sự hy vọng cô cảm thấy khá hơn rồi”.
“Bắt đầu khá hơn rồi”, Ellie trả lời. “Cô đoán là sẽ mất một chút thời gian. Tuy nhiên, có người ở bên cạnh thật dễ chịu. Nó giúp đầu óc cô không nghĩ đến bàn tay nữa.”
Ellie không chắc chắn, nhưng cô nghĩ Claire tái mặt khi cô nhắc đến tay mình. Sau đó là một khoảng lặng dài và ngượng nghịu, rồi cuối cùng Claire nuốt khan thật to, quay sang Charles và nói, “Cháu nói chuyện riêng với Ellie một lúc được không?”.
“Chú thực sự không nghĩ...”
“Làm ơn.”
Ellie giật mình khi nghe thấy một thoáng tuyệt vọng trong giọng Claire và cô quay sang Charles nói, “Thế cũng được mà, em không buồn ngủ”.
“Nhưng anh định cho em uống thêm cồn thuốc phiện.”
“Cồn thuốc phiện có thể đợi năm phút.”
“Anh sẽ không để em chịu đưng đau đớn nhiều hơn mức cần thiết...”
“Em sẽ ổn mà, Charles. Trong bất kỳ tình huống nào em cũng muốn có thêm vài phút tỉnh táo. Có lẽ anh nên ra ngoài cầu thang và đợi trà.”
“Cũng được.” Anh rời phòng, nhưng không có vẻ vui vẻ với việc đó.
Ellie quay lại nhìn Claire với nụ cười uể oải. “Chú ấy có thể rất ngoan cố, đúng không?”
“Vâng.” Claire cắn môi dưới và ngoảnh mặt đi. “Và cháu e rằng mình cũng thế.”
Ellie quan sát cô gái trẻ kỹ hơn. Rõ ràng Claire đang kích động và lo lắng. Ellie muốn an ủi cô bé vô cùng, nhưng cô không chắc rằng lời đề nghị của mình sẽ được chào đón. Sau cùng, Claire đã thể hiện sự chống đối trong vài tuần qua. Cuối cùng, Ellie chỉ vỗ vào bên giường trống và nói. “Cháu có muốn ngồi xuống cạnh cô không? Cô rất thích có người bầu bạn.”
Claire ngập ngừng, sau đó bước vài bước và ngồi xuống. Cô bé không nói gì trong ít nhất một phút, chỉ ngồi đó giật giật chiếc chăn. Rốt cuộc Ellie phá vỡ sự im lặng bằng cách nói, “Claire?”.
Cô bé giật mình thoát khỏi suy nghĩ, nhìn lên và nói, “Cháu đã không đối xử tốt với cô kể từ khi cô đến đây”.
Ellie không biết cách nào tốt nhất để đáp lại câu đó nên cô giữ im lặng.
Claire hắng giọng, như thể gom góp lòng cam đảm để tiếp tục. Khi cô bé rốt cuộc đã bắt đầu nói, những lời nói tuôn ra ào ào. “Đám cháy trong bếp là lỗi của cháu”, cô bé thốt ra. “Cháu đã dịch chuyển cái giá. Cháu không định gây ra một đám cháy. Cháu chỉ muốn làm cháy bánh mỳ để cô không có vẻ gì là thông minh và cháu cũng phá hoại món bò hầm, cháu đã đầu độc khu vườn, và... và...” Giọng cô bé vỡ ra, rồi cô bé nhìn đi chỗ khác.
“Và cái gì, Claire?”, Ellie nhẹ nhàng thúc giục, biết chuyện gì đang đến, nhưng cần phải nghe nó từ miệng Claire. Quan trọng hơn là, cô nghĩ Claire cần tự nói ra điều đó.
“Cháu đã dịch chuyển cái nồi sang chỗ nóng của mặt bếp”, cô bé thì thầm. “Cháu chưa bao giờ nghĩ có người sẽ bị thương. Xin hãy tin như thế. Cháu chỉ muốn làm cháy mứt thôi. Chỉ thế thôi. Chỉ mứt thôi.”
Ellie nuốt nghẹn một cách khó chịu. Claire trông đau khổ, buồn bã và có lỗi đến mức Ellie muốn an ủi cô bé, ngay cả khi cô bé là nguyên nhân gây ra rất nhiều đau đớn cho mình. Ellie húng hắng ho và nói, “Cô vẫn hơi khát. Cháu có thể...”.
Cô không phải nói hết câu, vì Claire đã cầm cốc trà loãng và đưa nó vào gần môi cô. Ellie muốn thêm một ngụm, rồi một ngụm nữa. Cồn thuốc phiện làm cổ cô khô rát. Cuối cùng, cô lại nhìn Claire và hỏi đơn giản, “Vì sao?”.
“Cháu không thể nói. Làm ơn chỉ biết rằng cháu xin lỗi.” Miệng Claire run run và đôi mắt ngân ngấn nước ở mức độ báo động. “Cháu biết mình đã cư xử tồi tệ và cháu sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì như thế này nữa. Cháu hứa.”
“Claire”, Ellie nói, giữ giọng mình nhẹ nhàng nhưng cứng rắn. “Cô sẵn sàng chấp nhận lời xin lỗi của cháu, bởi vì cô thực sự tin là nó chân thành, nhưng cháu không thể mong đợi cô làm thế mà không có lý do.”
Claire nhắm chặt mắt lại. “Cháu không muốn mọi người thích cô. Cháu không muốn cô yêu nơi này. Cháu muốn cô bỏ đi.”
“Nhưng tại sao?”
“Cháu không thể nói”, cô bé nức nở. “Cháu không thể.”
“Claire, cháu phải nói với cô.”
“Cháu không thể. Xấu hổ lắm.”
“Không có chuyện gì lại quá kinh khủng như người ta vốn nghĩ”, Ellie nhẹ nhàng nói.
Cô gái trẻ lấy tay che mặt lại và lẩm bẩm, “Cô sẽ hứa không kể với Charles chứ?”.
“Claire, chú ấy là chồng cô. Bọn cô đã thề...”
“Cô phải hứa!”
Cô gái trông như ở bên bờ vực của sự kích động. Ellie không tin rằng cô bé lại có bí mật nào kinh khủng như cô bé đang nghĩ, nhưng cô nhớ lại mình đã cảm thấy như thế nào khi mười bốn tuổi, vì thế cô nói. “Được rồi, Claire, cô hứa với cháu.”
Claire nhìn đi chỗ khác trước khi nói, “Cháu muốn chú ấy chờ cháu”.
Ellie nhắm mắt lại. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng Claire lại đang nuôi dưỡng một tình cảm bí mật với Charles.
“Cháu luôn muốn kết hôn với chú ấy”, Claire thì thầm. “Chú ấy là anh hùng của cháu. Chú ấy cứu mẹ con cháu sáu năm trước, cô biết mà. Người mẹ tội nghiệp của cháu đang mang thai Judith và chủ nợ đã lấy tất cả mọi thứ. Charles hầu như không biết chúng cháu, nhưng chú ấy trả nợ cho cha cháu và đưa mẹ con cháu về nhà. Chú ấy chưa bao giờ làm bọn cháu cảm thấy như những người họ hàng đáng thương.”
“Ôi, Claire.”
“Chú ấy sẽ không phải đợi lâu nữa.”
“Nhưng làm cô sợ bỏ chạy thì có tác dụng gì? Bọn cô đã kết hôn rồi.”
“Cháu đã nghe hai người cãi nhau. Cháu biết hai người chưa...” Mặt Claire đỏ như củ cải đường. “Cháu không thể nói ra điều ấy, nhưng cháu biết là cuộc hôn nhân này có thể bị hủy bỏ.”
“Ôi, Claire”, Ellie thở dài, quá quan tâm đến tình huống hiện tại để cảm thấy xấu hổ vì Claire biết rằng cuộc hôn nhân của mình chưa từng hoàn tất. “Chú ấy không thể đợi cháu trong bất kỳ trường hợp nào. Cháu hẳn phải biết về di chúc của cha chú ấy chứ?”
“Vâng, nhưng nếu chú ấy có thể hủy hôn và...”
“Không”, Ellie ngắt lời, “Chú ấy không thể. Bọn cô không thể. Nếu chú ấy làm thế, chú ấy sẽ mất tài sản vĩnh viễn. Charles phải kết hôn trước sinh nhật lần thứ ba mươi và cuộc hôn nhân đó không thể bị hủy bỏ”.
“Cháu không biết”, Claire lặng lẽ nói.
Ellie thở dài. Thật phiền phức. Sau đó, cô nhận ra điều mình vừa mới nói và trợn mắt lên thật to. “Ôi trời”, cô nói, “Sinh nhật của Charles. Cô đã bỏ qua nó chưa?” Anh đã nói anh còn bao nhiêu ngày thì đến sinh nhật khi họ gặp nhỉ? Mười lăm? Mười bảy? Ellie nhẩm tính ngày anh cầu hôn và bắt đầu đếm ngược trở lại.
“Hai ngày nữa là đến sinh nhật chú ấy”, Claire nói.
Như nhận được tín hiệu, một tiếng gõ cửa dứt khoát vang lên. “Đó là Charles”, cả hai người phụ nữ đồng thanh.
Sau đó Claire thêm vào, “Không ai gõ cửa to gần bằng như thế”.
“Vào đi”, Ellie gọi với ra. Sau đó, cô quay sang Claire và gấp gáp thì thầm, “Cháu sẽ phải kể với chú ấy. Cháu không cần phải kể với chú ấy vì sao, nhưng cháu sẽ phải nói với chú ấy là cháu làm việc đó”.
Claire trông ủ rũ nhưng cam chịu. “Cháu biết.”
Charles bước vào phòng mang theo một cái khay bạc đựng trà và bánh quy. Anh đuổi Claire ra khỏi giường và đặt nó xuống chỗ cô bé vừa ngồi. “Cháu rót được không, cháu gái?”, anh nói. “Nó phải ngấm lắm rồi. Chú đã đợi rất lâu ở cầu thang để cho hai người có thêm thời gian nói chuyện.”
“Anh thật tử tế”, Ellie trả lời. “Bọn em đã nói rất nhiều chuyện.”
“Vậy sao?”, Charles lẩm bẩm. “Có chuyện gì hai người muốn chia sẻ với anh không?”
Ellie gửi một cái nhìn sắc nhọn về phía Claire. Claire trả lời cô bằng một biểu hiện hoảng hốt, vì thế Ellie nói, “Sẽ ổn thôi mà, Claire”.
Claire chỉ đưa một tách trà và một cái đĩa ra cho Charles và nói, “Đây là dành cho Ellie”.
Charles cầm lấy và ngồi xuống cạnh vợ. “Của em đây”, anh nói, giữ nó gần môi cô. “Cẩn thận, nóng đấy.”
Cô uống một ngụm và thở dài hạnh phúc. “Thiên đường. Thiên đường ở ngay trong một tách trà nóng.”
Charles mỉm cười và đặt một nụ hôn lên đầu cô. “Giờ thì”, anh nói, nhìn vào Claire, “Cháu cần nói với Ellie chuyện gì?”.
Claire giơ một tách trà và đĩa về phía anh trước khi nói, “Cháu cần xin lỗi cô ấy”.
Anh nhận tách trà và đặt nó xuống chiếc bàn cạnh giường của Ellie. “Tại sao lại thế?”, anh bình thản hỏi, cho Ellie uống thêm một ngụm trà nữa.
Claire trông như có thể bắn ra khỏi phòng bất cứ lúc nào.
“Cứ nói với chú ấy đi”, Ellie lặng lẽ nói.
“Ngày hôm nay Ellie bị đau là do lỗi của cháu”, cuối cùng Claire thừa nhận, giọng cô bé hầu như không nghe thấy được. “Cháu dịch chuyển cái nồi để mứt bị cháy. Cháu không nghĩ đến chuyện tay cầm cũng sẽ nóng lên rất nhiều.”
Ellie há hốc miệng khi cô nhìn mặt Charles biến thành một mặt nạ cứng rắn. Cô đã nhìn thấy anh giận dữ, đã nghĩ anh có thể la hét và tức giận một chút, nhưng cơn thịnh nộ ngấm ngầm này thật đáng sợ.
“Charles?”, Claire nghẹn ngào. “Xin hãy nói gì đi.”
Charles đặt tách trà của Ellie vào đĩa bằng cử động cứng nhắc và chậm chạp của một người sắp đánh mất sự kiểm soát. “Chú đang cố gắng nghĩ đến một lý do hợp lý để giải thích vì sao chú không nên cho đóng gói đồ của cháu và đưa cháu đến trại tế bần ngay lúc này. Thực ra”, anh thêm vào, giọng cao lên theo từng giây, “Chú đang cố gắng nghĩ đến một lý do hợp lý để giải thích vì sao chú không nên giết quách cháu đi cho rồi!”.
“Charles!”, Ellie thốt lên.
Nhưng bây giờ anh đã đứng lên và tiến về phía Claire. “Cháu đã nghĩ cái quái quỷ gì thế hả?”, anh hỏi. “Cháu đã nghĩ cái chết tiệt gì thế hả?”
“Charles”, Ellie nhắc lại.
“Em đứng ngoài chuyện này”, anh quát.
“Chắc chắn là không rồi.”
Charles phớt lờ cô khi anh chọc một ngón tay về phía Claire. “Chú cho rằng cháu cũng chịu trách nhiệm cho vụ cháy trong bếp.”
Cô bé khổ sở gật đầu, nước mắt tuôn dài xuống mặt. “Và món bò hầm”, cô bé thở hổn hển. “Đó cũng là lỗi tại cháu. Và vườn cam.”
“Tại sao, Claire? Tại sao?”
Cô bé túm chặt bụng trong lúc nức nở, “Cháu không thể nói”.
Anh túm vai cô bé và quay cô bé lại đối diện với mình. “Cháu sẽ giải thích với chú và cháu sẽ làm thế ngay lúc này.”
“Cháu không thể!”
“Cháu có hiểu mình đã làm gì không?”, Charles thô bạo lắc cô bé và quay cô bé lại đối diện với giường Ellie. “Nhìn cô ấy kìa! Nhìn tay cô ấy kìa! Cháu đã gây ra việc này đấy.”
Claire nức nở lớn đến mức Ellie nghĩ cô bé sẽ đổ sụp xuống đất nếu không đang bị Charles túm vai lắc. “Charles, dừng lại!”, Ellie la lên, không thể đứng nhìn việc này thêm nữa, “Anh không thấy cô bé đang hoảng sợ sao?”.
“Đúng như nó nên thế”, anh quát.
“Charles, thế là đủ rồi! Cô bé đã xin lỗi em và em chấp nhận lời xin lỗi đó.”
“À, anh thì không.”
Nếu Ellie không bị băng bó và nhức nhối vì đau, cô đã tát anh một cái. “Đó không phải lời xin lỗi dành cho anh để anh chấp nhận”, cô gầm gừ.
“Em không muốn có lời giải thích sao?”
“Cô bé đã giải thích cho em rồi.”
Charles ngạc nhiên đến mức thực sự đã thả rơi Claire ra.
“Em đã thề với cô bé là em sẽ không nói với anh về chuyện đó.”
“Tại sao?”
“Đó là chuyện giữa em và Claire.”
“Ellie...”, giọng anh có vẻ cảnh cáo rõ ràng.
“Em sẽ không phá bỏ lời hứa của mình”, cô cương quyết nói. “Và em tin rằng anh tôn trọng tính thành thật đủ để không yêu cầu em làm thế.”
Charles thở ra một hơi tức tối và cào tay vào tóc. Ellie đã gần như dồn anh vào một góc. “Con bé phải bị trừng phạt”, cuối cùng anh nói, “Anh nhất định sẽ làm thế”.
Ellie gật đầu. “Tất nhiên. Claire đã cư xử rất xấu và phải đối diện với hậu quả. Nhưng em sẽ quyết định hình thức phạt, không phải anh.”
Anh đảo tròn mắt. Ellie quá mềm lòng, cô có thể bắt cô bé ở trong phòng một đêm và thế là xong.
Tuy nhiên, vợ anh làm anh ngạc nhiên khi cô quay sang Claire đang ngồi trên sàn nhà nơi Charles đã thả cô bé. “Claire”, Ellie nói, “Cháu nghĩ mình nên bị trừng phạt như thế nào?”.
Claire rõ ràng là cũng bị ngạc nhiên, bởi vì cô bé không nói gì, chỉ ngồi đó với cái miệng mở ra và khép vào như một con cá.
“Claire?”, Ellie khẽ gọi.
“Cháu có thể dọn sạch đống lộn xộn trong vườn cam.”
“Ý tưởng tuyệt vời”, Ellie nói. “Cô bắt đầu dọn dẹp ở đó sáng nay với Charles, nhưng bọn cô chưa làm được nhiều. Cháu sẽ cần phải trồng lại rất nhiều cây nữa. Rất nhiều cây đã chết trong hai tuần qua.”
Claire gật đầu. “Cháu cũng có thể dọn sạch mứt trong bếp.”
“Việc đó đã làm xong rồi”, Charles nói, giọng cụt lủn.
Nước mắt lại tràn lên trong mắt Claire và cô bé quay sang Ellie tìm sự hỗ trợ tinh thần.
“Việc cô muốn hơn cả”, Ellie mềm mỏng nói, “Là cháu sẽ thông báo cho từng thành viên trong nhà này rằng những tai nạn trong tuần qua không phải lỗi của cô. Cô đang cố gắng tìm kiếm vị trí của mình ở Wycombe Abbey này và cô không cảm kích việc bị biến thành một kẻ ngốc và bất tài”.
Claire nhắm mắt lại và gật đầu.
“Việc này không dễ cho cháu”, Ellie thừa nhận. “Nhưng đến đây và xin lỗi cô cũng không hề dễ dàng. Cháu là một cô gái mạnh mẽ, Claire. Mạnh mẽ hơn cả cháu nghĩ.”
Lần đầu tiên trong buổi tối hôm ấy, Claire thực sự mỉm cười và Ellie biết rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa.
Charles hắng giọng và nói, “Chú nghĩ Ellie đã có đủ phấn khích trong một ngày rồi, Claire”.
Ellie lắc đầu và ngoắc ngón tay với Claire. “Đến đây một chút”, cô nói. Khi Claire đi đến cạnh giường, Ellie thì thầm vào tai cô bé, “Và cháu biết cô đang nghĩ gì nữa không?”.
Claire lắc đầu.
“Cô nghĩ rằng ngày nào đó cháu sẽ rất mừng vì Charles đã không thể chờ cháu.”
Claire nhìn Ellie bằng đôi mắt thắc mắc.
“Tình yêu sẽ tìm thấy cháu vào lúc cháu ít mong đợi nhất”, Ellie nói khẽ. Sau đó cô thêm vào, “Và khi cháu đủ lớn”.
Claire cười khúc khích, khiến Charles gầm gừ. “Hai người đang thì thầm cái quỷ gì thế?”.
“Không có gì”, Ellie trả lời. “Giờ thì, hãy để Claire chạy đi. Cô bé có rất nhiều việc để làm.”
Charles bước sang một bên để cho Claire chạy ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng cô bé, anh quay sang Ellie và nói. “Em quá khoan dung với cô bé.”
“Đó là quyết định của em, không phải của anh”, Ellie nói, giọng cô đột nhiên yếu ớt. Cô vừa mất rất nhiều năng lượng vốn đã ít ỏi để đối phó với một người chồng tức giận và một cô cháu họ nức nở.
Mắt anh nheo lại. “Em bị đau à?”
Cô gật đầu. “Em có thể dùng liều cồn thuốc phiện thứ hai đó bây giờ không?”
Charles nhanh chóng đến bên cô và đưa cái cốc kề vào môi cô, vuốt tóc cô khi cô nuốt lượng thuốc trong đó xuống. Ellie ngáp và ngả người xuống gối, cẩn thận đặt bàn tay băng bó lên trên chăn. “Em biết anh tin rằng em không đủ nghiêm khắc với Claire”, cô nói, “Nhưng em nghĩ cô bé đã học được bài học của mình rồi”.
“Anh sẽ phải coi lời nói của em là đúng, đúng không, vì em không chịu nói với anh cô bé đã nói gì để biện hộ cho mình?”
“Cô bé không cô gắng biện hộ cho mình chút nào. Cô bé biết việc mình làm là sai.”
Charles duỗi chân trên giường và ngả người dựa vào đầu giường. “Em là một người phụ nữ phi thường, Eleanor Wycombe.”
Cô tặng anh một cái ngáp uể oải. “Em chắc chắc không ngại nghe anh nói thế đâu.”
“Hầu hết mọi người đều không khoan dung như thế.”
“Đừng để điều đó đánh lừa anh. Em có thể báo thù rất dữ dội khi cần thiết.”
“Vậy sao?”, anh hỏi, giọng pha lẫn hài hước.
Ellie lại ngáp và dựa vào anh. “Anh sẽ ở lại đây tối nay chứ? Ít nhất cho đến khi em ngủ.”
Anh gật đầu và hôn lên thái dương cô.
“Tốt. Anh ở đây thì ấm hơn.”
Charles thổi tắt nến và nằm đè lên chăn. Sau đó, khi chắc chắn rằng cô đã ngủ, anh chạm vào trái tim mình và thì thầm, “Ở đây cũng ấm áp hơn”.