Tuần tiếp theo là một hạnh phúc trọn vẹn. Ellie và Charles dành thời gian ở trên giường nhiều hơn là ra ngoài. Khi họ phiêu lưu xuống tầng dưới, cứ như là cuộc đời đang chung sức để chỉ gửi những thứ tốt đẹp vào đường đi của họ. Ellie đã có buổi thử váy đầu tiên, Claire đã dọn sạch vườn cam và nói với Ellie rằng cô bé rất thích được giúp việc trồng trọt và Judith đã vẽ bốn bức tranh màu nước nữa, một bức thực sự giống một con ngựa.
Sau đó Ellie phát hiện ra rằng thực ra bức tranh có ý miêu tả một cái cây, nhưng cảm xúc của Judith dường như không bị tổn thương.
Thực ra, điều duy nhất có thể khiến cuộc đời Ellie trở nên hoàn hảo hơn nữa là Charles quỳ phục xuống dưới chân cô, hôn lên từng ngón chân và tuyên bố tình yêu bất diệt anh dành cho cô. Nhưng Ellie cố gắng không đào bới vào thực tế rằng anh vẫn chưa nói là anh yêu cô.
Ruốt cuộc, công bằng mà nói, cô cũng chưa lấy đủ lòng can đảm để nói với anh.
Nhưng cô lạc quan. Cô có thể nói rằng Charles vô cùng thích bầu bạn với cô và không thể chối bỏ rằng họ cực kỳ hợp nhau ở trên giường. Cô chỉ phải giành lấy trái tim anh và cô dành rất nhiều thời gian để tự nhắc nhở rằng mình chưa bao giờ thất bại bất cứ việc gì khi thực sự dồn tâm trí vào làm.
Và cô thực sự đang dồn tâm trí vào việc này. Cô thậm chí đã bắt đầu lên danh sách của riêng mình, cái tích cực nhất được gọi là “Làm thế nào để Charles nhận ra rằng anh ấy yêu mình”.
Khi Ellie không đào bới vào sự thực là chồng cô vẫn chưa nói rằng anh yêu cô hoặc cố hết sức để khiến anh yêu cô, cô dành thời gian để mày mò các tranh tài chính của báo chí. Lần đầu tiên trong đời cô thực sự kiểm soát được tiền tiết kiệm của mình và cô không muốn làm hỏng việc.
Charles dường như dành phần lớn thời gian của anh để nghĩ ra cách lôi Ellie quay lại giường. Cô chưa bao giờ thể hiện gì hơn ngoài đôi chút kháng cự và cô chỉ làm thế bởi vì anh cứ viết ra những tờ danh sách để dụ dỗ cô và chúng luôn buồn cười kinh khủng.
Một buổi tối, khi cô đang nghiên cứu các khoản đầu tư trong phòng làm việc, anh đưa cho cô tờ danh sách mà sau đó cô tuyên bố là tờ danh sách yêu thích của mình.
NĂM CÁCH ĐỂ ELLIE CÓ THỂ TỰ MÌNH DI CHUYỂN TỪ PHÒNG LÀM VIỆC ĐẾN PHÒNG NGỦ.
1. Đi nhanh.
2. Đi rất nhanh.
3. Chạy.
4. Cười ngọt ngào và yêu cầu Charles bế.
5. Nhảy lò cò một chân.
Ellie nhướng mày khi đọc xong mục cuối cùng, Charles nhún vai, “Anh hết ý tưởng.”
“Tất nhiên và anh nhận ra rằng bây giờ em sẽ phải nhảy lò cò suốt quãng đường lên tầng. ”
“Anh sẽ vui mừng được bế em.”
“Không, không, anh rõ ràng đã quăng găng tay thách đấu. Em không có lựa chọn nào khác. Em phải nhảy hoặc mất danh dự vĩnh viễn.”
“Ừm, phải”, anh nói, trầm tư xoa cằm, “Anh có thể hiểu vì sao em lại cảm nhận theo cách đấy.”
“Tất nhiên nếu anh thấy em loạng choạng, anh có thể tự nhiên giữ em đứng vững trên chân mình.”
“Chính xác là một chân, trong trường hợp này.”
Ellie cố gắng gật đầu một cách vương giả, nhưng nụ cười tinh quái trên mặt cô đã hủy hoại rất nhiều ấn tượng đó. Cô đứng lên, nhảy ra cửa, sau đó quay lại với chồng mình và hỏi, “Có được phép đổi chân không?”.
Anh lắc đầu, “Việc đó không thể gọi là nhảy lò cò đúng kiểu.”
“Tất nhiên”, cô lẩm bẩm. “Hừm. Đôi khi em có thể cần phải dựa vào anh đấy.”
Anh đi qua phòng và mở cửa cho cô. “Anh rất vui được hỗ trợ em bằng bất kỳ cách nào.”
“Có lẽ đôi khi em phải dựa rất nhiều.”
Nụ cười của anh vừa toe toét vừa dâm đãng. “Việc đó thậm chí còn hơn cả vui sướng.”
Ellie nhảy dọc hành lang, chuyển chân khi cô nghĩ anh không nhìn, sau đó mất thăng bằng khi chuyển từ nơi trải thảm đến sàn nhà trơn. Cô vung vẩy tay trong không khí, hét lên cười khi cố gắng đứng thẳng. Charles ngay lập tức đi đến bên cạnh và đặt cánh tay cô lên vai anh. “Thế này có dễ hơn không?” Anh hỏi, ra vẻ nghiêm túc một cách đáng nể.
“Ồ, rất nhiều.” Cô nhảy về phía trước.
“Đó là thứ em có được vì đã chuyển chân.”
“Em không bao giờ làm như thế”, cô nói dối.
“Hừm.” Anh bắn cho cô một biểu hiện em-không-thể-lừa-anh. “Giờ thì hãy cẩn thận khi rẽ sang góc này.”
“Em sẽ không bao giờ mơ đến… Ối!” Cô hét lên khi đâm sầm vào tường.
“Chậc, việc đó sẽ khiến em phải tốn kém.”
“Thật ư?”, cô hỏi đầy vẻ quan tâm. “Bao nhiêu?”
“Một nụ hôn. Có lẽ là hai.”
“Em sẽ chỉ đồng ý nếu em có thể cho anh ba.”
Anh thở dài. “Em đang lèo lái một vụ mặc cả khó khăn, thưa quý phu nhân.”
Cô nhón một chân lên và hôn lên mũi anh. “Đây là một.”
“Anh nghĩ cái đó chỉ tính là một nửa thôi.”
Cô hôn môi anh, lưỡi cô tinh nghịch đưa ra trêu ghẹo khóe miệng anh. “Đó là hai.”
“Và cái thứ ba?”
“Anh sẽ không có cái thứ ba nếu em không giỏi mặc cả như thế”, cô chỉ ra.
“Phải rồi, nhưng bây giờ anh đã mong chờ nó, vì thế tốt hết là nó phải ra trò đấy.”
Miệng Ellie từ từ dãn ra thành một nụ cười trước thách thức đó. “Thật may cho em”, cô lẩm bẩm, “Em đã học được rất nhiều về hôn hít trong tuần qua”.
“May cho anh”, anh đáp lại, cười toe toét khi cô kéo miệng anh xuống. Nụ hôn của cô nóng bỏng và nồng nhiệt, anh cảm thấy nó trong mọi dây thần kinh của cơ thể mình. Phần lớn cảm giác xuất hiện ở phần thân giữa, đang siết chặt lại thành một nút thắt ham muốn khiến anh phải giằng mình ra và thở hổn hển. “Tốt hơn là em nhảy lò cò nhanh lên”.
Ellie cười và họ lúc thì nhảy lò cò, lúc thì nhảy, lúc thì loạng choạng, lúc thì chạy dọc hành lang. Khi đến được cầu thang, họ đã cười ngặt nghẽo đến mức Ellie trượt chân và ngã phịch mông xuống bậc thang đầu tiên. “Oái!”, cô thét lên.
“Mọi thứ ổn chứ?”
Hai người họ quay hai khuôn mặt bẽn lẽn về phía Helen, đang đứng cạnh dì Cordelia trong đại sảnh, nhìn họ đầy vẻ thắc mắc. “Trông như là em đang khập khễnh, Ellie”, cô nói. “Rồi nó giống như… Chà, thẳng thắn mà nói chị không biết nó giống cái gì.”
Mặt Ellie đỏ au. “Anh ấy… à… em… à…”
Charles thậm chí không buồn cố gắng giải thích.
Helen mỉm cười. “Chị hiểu chính xác ý em. Đi nào, dì Cordelia. Cháu tin rằng cặp đôi mới cưới của chúng ta cần chút riêng tư.”
“Mới cưới, hừm!”, Cordelia quát lên. “Chúng cư xử như một cặp chim loạn trí, nếu cháu hỏi ta.”
Ellie quan sát bà hùng hổ ra khỏi sảnh, Helen bám theo sát gót. “Chà, ít nhất là dì ấy không hét ‘cháy’ bất cứ khi nào có cơ hội nữa.”
Charles chớp mắt. “Em nói đúng. Anh nghĩ những tai nạn trong bếp của chúng ta có thể đã dọa lửa chạy sạch khỏi dì ấy.”
“Tạ ơn Chúa.”
“Thật không may, hay có lẽ thật may, phụ thuộc vào quan điểm của em, điều đó không có tác dụng giống như thế với anh.”
“Em e rằng mình không hiểu ý anh.”
“Ý anh là”, anh gần như gầm lên, “Anh đang bùng cháy”.
Mắt và mồm Ellie tạo thành ba chữ O hoàn hảo.
“Vì thế mang cái cơ thể bé nhỏ của em lên tầng và vào phòng ngủ trước khi anh xâm chiếm em ở ngay cầu thang này đi.”
Cô e thẹn mỉm cười. “Anh sẽ làm thế sao?”
Anh ngả người về phía trước, đột nhiên giống y chang kẻ phóng đãng nổi danh trong quá khứ. “Anh sẽ không đưa ra thách thức nào đâu, thưa quý phu nhân, trừ khi em đã chuẩn bị đối mặt với hậu quả.”
Ellie lồm cồm đứng lên và bắt đầu chạy. Charlies đuổi theo, cảm tạ vì cô đã quyết định di chuyển bằng cả hai chân.
Nhiều giờ sau, Ellie và Charles đang ngả ngớn trên giường, dựa người vào gối khi họ ăn bữa tối đã yêu cầu đưa đến phòng. Không ai ở trong tình trạng có thể hiện diện ở tầng dưới.
“Chim cút?”, Charles hỏi, giơ lên một miếng.
Ellie ăn nó ngay trong tay anh. “Ừm. Ngon thật.”
“Măng tây?”
“Em sẽ béo lên khủng khiếp.”
“Em vẫn sẽ đẹp mê hồn.” Anh nhét miếng măng tây vào giữa hai môi cô.
Ellie nhai và thở dài hài lòng. “Monsieur Belmont là một thiên tài.”
“Đó là lý do anh thuê ông ấy. Đây này, thử một ít vịt quay đi. Anh cam đoan là em sẽ mê nó.”
“Không, không, dừng lại đi. Em không thể ăn thêm một miếng nào nữa.”
“A, đồ kém tắm”, Charles trêu, đưa ra một cái đĩa và một cái thìa. “Em không thể dừng lại lúc này được. Anh đang cố gắng biến em thành một cô vợ béo tốt. Hơn nữa, Monsieur Belmont sẽ nổi cơn tam bành nếu em không ăn món bánh trứng. Đó là món kiệt tác của ông ấy.”
“Em không biết rằng đầu bếp cũng có kiệt tác cơ đấy.”
Anh mỉm cười quyến rũ, “Tin anh đi.”
“Được rồi, em thua rồi. Em sẽ thử một miếng nhé.” Ellie mở miệng và để Charles bón cho cô một thìa bánh trứng. “Trời ơi!”, cô thốt lên. “Thật tuyệt vời.”
“Anh cho rằng em muốn ăn thêm chút nữa.”
“Nếu anh không cho em một miếng nữa em sẽ giết anh.”
“Nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh vào”, anh nói với vẻ ngưỡng mộ.
Cô lườm anh, “Em không lừa đâu.”
“Đây, ăn cả đĩa đi. Anh ghét phải đứng giữa phụ nữ và thức ăn của họ.”
Ellie dừng ngấu nghiến những thìa bánh trứng cuối cùng để nói, “Bình thường em sẽ cảm thấy bị xúc phạm trước nhận xét đó, nhưng em đang ở trong tâm trạng quá tuyệt vời để làm điều đó vào giờ phút này.”
“Anh ghét phải đoán xem tâm trạng tuyệt vời này xuất phát từ năng lực và khả năng đàn ông của mình hay chỉ là từ một đĩa bánh trứng.”
“Em sẽ không trả lời câu đó. Em ghét phải làm tổn thương cảm xúc của anh.”
Anh đảo tròn mắt. “Em thật tốt.”
“Làm ơn nói rằng Monsieur Belmont làm món này thường xuyên đi.”
“Lúc nào cũng có. Đó là món yêu thích của anh.”
Ellie dừng ăn, chiếc thìa khựng lại trong miệng cô. “Ồ”, cô nói, trông hơi tội lỗi. “Em cho rằng mình phải chia sẻ.”
“Đừng để ý. Anh có thể ăn bánh nhân dâu tây.” Anh cắn một miếng. “Úi trời, Monsieur Belmont hắn thả câu đòi tăng lương đây.”
“Sao anh lại nghĩ thế?”
“Bánh nhân dâu tây không phải món em thích sao? Thật không giống ông ấy chút nào khi chu đáo chuẩn bị cả hai món khoái khẩu của chúng ta?”
Mặt Ellie trở nên nghiêm trang.
“Sao đột nhiên lại nghiêm nghị thế?”, Charles hỏi, liếm một ít dâu trên môi.
“Em đang đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan về đạo đức rất nghiêm trọng.”
Charles liếc quanh phòng. “Anh chẳng nhìn thấy cái gì.”
“Tốt hơn anh nên ăn chỗ bánh trứng còn lại này.”, Ellie nói, đưa cho anh cái đĩa, giờ đã hết hai phần ba. “Em sẽ cảm thấy tội lỗi trong nhiều tuần nếu không chia sẻ.”
Anh cười toe toét. “Anh biết rằng kết hôn với con gái của một mục sư sẽ có lợi mà.”
“Em biết”, cô thở dài. “Em chưa bao giờ có thể phớt lờ bất kỳ ai đang thiếu thốn.”
Charles xúc một thìa bánh trứng vào mồm với vẻ nhiệt tình rõ rệt. “Anh không biết việc này có được tính là ‘thiếu thốn’ không nhưng anh sẵn lòng giả vờ là thế vì lợi ích của em.”
“Đó là những gì người ta nên hy sinh cho vợ mình”, cô lẩm bẩm.
“Đây, ăn phần bánh dâu tây còn lại đi.”
“Không, em không thể”, cô nói, giơ một tay lên. “Theo một cách nào đó thì thật báng bổ khi dùng món bánh dâu tây sau món bánh trứng.”
Anh nhún vai. “Tùy em thôi.”
“Bên cạnh đó, em đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Charles đặt cái đĩa xuống và quan sát cô. Cô đang chớp mắt rất nhanh còn làn da có vẻ nhợt nhạt kỳ lạ. “Em trông rất lạ.”
“Ôi, Chúa ơi”, Ellie rên rỉ, túm chặt lấy bụng khi cô cuộn người lại như bào thai.
Anh nhanh nhẹn bỏ hết những đĩa đồ ăn còn lại ra khỏi giường. “Ellie? Em yêu?”
Cô không trả lời, chỉ rên rỉ khi cố gắng cuộn người lại thành một quả bóng căng cứng. Mồ hôi rịn ra trên lông mày và hơi thở đang biến thành những tiếng hổn hển đứt đoạn.
Charles cảm thấy đau nhói vì sợ hãi. Ellie, người vừa nói cười và trêu ghẹo anh chỉ vài phút trước, giờ trông như thể cô… như thể… Chúa tôi, cô trông như đang chết dần.
Trái tim anh trồi lên cổ họng, anh lao sang bên kia phòng và giật mạnh dây chuông. Sau đó anh chạy ra cửa, hất nó mở tung và gào lên, “Dì Cordelia!”. Dì anh hơi điên khùng nhưng bà thực sự biết đôi chút về bệnh tật và cách chữa trị, Charles cũng không biết làm gì khác.
“Ellie”, anh nói gấp gáp, chạy lại về bên cô. “Chuyện gì thế? Làm ơn nói chuyện với anh đi.”
“Giống như những thanh kiếm nung”, cô thở hổn hển, mắt nhắm chặt để chống lại cơn đau. “Những thanh kiếm nung đỏ trong bụng em. Ôi, Chúa tôi, Chúa tôi. Làm nó biến mất đi. Làm ơn.”
Charles hốt hoảng nuốt khan, sau đó đặt tay lên bụng mình, nó cũng đang nhoi nhói. Anh đổ cho nó là do nỗi hoảng sợ, rõ ràng anh không chịu sự hành hạ giống như vợ mình đang trải qua.
“Ối!”, cô hét lên, bắt đầu run bần bật.
Charles vùng đứng lên và chạy ra cửa đang mở. “Ai đó đến đây ngay bây giờ!” Anh gào lên, đúng lúc Helen và Cordelia chạy qua khúc quanh.
“Chuyện gì thế?”, Helen hỏi hết hơi.
“Là Ellie. Cô ấy bị ốm. Em không biết chuyện gì xảy ra. Phút trước cô ấy vẫn khỏe và phút sau...”
Họ lao đến giường cô. Cordelia vừa nhìn thấy hình dáng đáng sợ của Ellie đã tuyên bố, “Con bé bị đầu độc”.
“Cái gì?”, Helen kinh hoàng hỏi.
“Điều đó thật lố bịch”, Charles nói cùng lúc.
“Ta đã nhìn thấy chuyện này trước đây”, Cordelia nói. “Con bé bị đầu độc. Ta chắc chắn đấy.”
“Chúng ta có thể làm gì?”, Helen hỏi.
“Con nó phải nôn ra được. Charles, mang cái chậu rửa mặt ra đây.”
Charles ngờ vực nhìn bà dì của mình. Anh có đúng khi đặt sức khỏe của vợ mình vào tay một người đã thực sự già yếu đến mức không thể chối cãi hay không ? Nhưng rồi thì, anh không biết phải làm gì và ngay cả nếu Ellie không bị ngộ độc, gợi ý của Cordelia có lý. Rõ ràng họ phải lấy thứ gì đó đang ở trong bụng cô ra.
Anh nâng cô lên, cố gắng không để tiếng rên rỉ đau đớn của cô tác động đến mình. Cô vặn vẹo dữ dội trong tay anh, sự co thắt của cô làm anh rung động đến tận tâm khảm.
Anh nhìn Cordelia. “Cháu nghĩ cô ấy đang bị nặng hơn.”
“Nhanh lên.”
Anh vội vàng đi đến chỗ để chậu và kéo tóc Ellie ra khỏi mặt. “Nào, em yêu, rồi sẽ ổn thôi”, anh thì thầm.
Cordelia cầm một cái bút lông. “Mở miệng nó ra.”
“Dì sẽ làm cái quỷ gì với thứ đó?”
“Cứ làm như ta nói.”
Charles giữ miệng Ellie mở và kinh hoàng nhìn Cordelia nhét cái đuôi bút lông vào cổ họng cô, Ellie ọe lên vài lần trước khi nôn ra.
Charles quay đi một lúc. Anh không thể nào không làm thế. “Chúng ta xong chưa?”
Cordelia phớt lờ anh. “Một lần nữa, Eleanor”, bà nói, “Cháu là một cô gái dũng cảm. Cháu có thể làm được. Helen, lấy thứ gì đó để con bé súc miệng sau khi xong.”
Bà nhồi chiếc bút lông xuống cổ họng cô lần nữa và Ellie giải phóng những thứ còn lại trong bụng.
“Thế đấy”, Cordelia nói. Bà lấy ly nước từ tay Helen và đổ một ít vào miệng Ellie. “Nhổ ra, cô gái.”
Ellie nửa nhổ và nửa để trọng lực hút nước ra khỏi miệng mình. “Đừng bắt cháu làm việc đó lần nữa”, cô nài nỉ.
“Ít nhất thì con bé đang nói”, Cordelia nói. “Đó là một dấu hiệu tốt.”
Charles hy vọng bà nói đúng, bởi vì anh chưa thấy người nào xanh rớt như Ellie ngay lúc này. Anh để Helen lau miệng cho cô bằng chiếc khăn ấm và sau đó bế cô trở lại giường.
Helen cầm chiếc chậu rửa mặt bẩn thỉu lên bằng hai bàn tay run rẩy và nói, “Chị sẽ bảo người giải quyết cái này”, rồi chạy ra khỏi phòng.
Charles cầm tay Ellie, sau đó quay sang Cordelia và nói, “Dì không thực sự nghĩ là cô ấy bị đầu độc chứ?”.
Bà dì của anh gật đầu quả quyết. “Con bé đã ăn gì? Thứ mà cháu không ăn?”
“Không có thứ gì, ngoại trừ…”
“Ngoại trừ cái gì?”
“Bánh trứng, nhưng cháu cũng ăn một miếng.”
“Hừm, cháu cảm thấy thế nào?”
Charles nhìn chằm chằm vào bà một lúc lâu, bàn tay anh đưa lên bụng. “Không ổn lắm, thực ra là thế?”
“Cháu thấy chưa?”
“Nhưng cảm giác đó không hề giống với những gì Ellie đã trải qua. Chỉ là hơi nhoi nhói đau, như thể cháu đã ăn thứ gì đó bị thiu, thế thôi.”
“Và cháu mới chỉ ăn một miếng.”
Charles gật đầu và sau đó máu rút cạn khỏi mặt anh, “Cô ấy ăn gần cả đĩa”, anh thì thầm, “Ít nhất là hai phần ba.”
“Con bé có thể chết nếu ăn hết”, Cordelia chỉ ra. “Thật tốt là nó chia sẻ với cháu.”
Charles khó có thể tin được giọng nói thiếu vắng cảm xúc của bà. “Hẳn là thức ăn bị hỏng. Đó là sự giải thích duy nhất.”
Cordelia nhún vai. “Ta đặt cược vào điều thực tế.”
Anh ta nhìn bà trân trối với vẻ không tin. “Điều đó là không thể. Người nào lại muốn gây ra chuyện như thế này cho cô ấy chứ?”
“Đó là con bé Claire, nếu cháu hỏi ta”, Cordelia trả lời. “Mọi người biết nó đã làm gì với tay của Nữ bá tước.”
“Nhưng đó là tai nạn”, Charles nói, không muốn tin vào lời của bà dì mình. Claire có thể nghịch ngợm, nhưng cô bé không bao giờ làm những việc này. “Hơn nữa Claire đã làm hòa với Ellie rồi.”
Cordelia nhún vai. “Vậy sao?”
Như thể nhận được tín hiệu, Helen xuất hiện và kéo theo Claire đang khóc nức nở.
Charles quay sang người cháu họ, vất vả kìm lại bất kỳ dấu hiệu nào buộc tội trong mắt.
“Cháu không làm việc này”, Claire khóc lóc. “Cháu sẽ không bao giờ, không bao giờ. Chú biết là cháu không làm mà. Bây giờ cháu yêu Ellie. Cháu sẽ không bao giờ làm cô ấy bị đau.”
Charles muốn tin cô bé. Thực sự là như thế, nhưng Claire đã gây ra quá nhiều phiền phức. “Có lẽ là do cháu đã làm từ tuần trước, trước khi cháu và Ellie làm hòa”, anh dịu dàng nói. “Có lẽ cháu đã quên là…”
“Không!” Claire hét lên. “Không, cháu không làm việc này. Cháu thề.”
Helen đặt một cánh tay lên vai con gái. “Chị tin nó, Charles.”
Charles nhìn vào đôi mắt quầng đỏ của Claire và nhận ra rằng Helen đã đúng. Cô bé đang nói sự thật và anh cảm thấy như một kẻ đê tiện vì đã nghĩ ngược lại, cho dù là trong một phút thôi. Claire có thể không hoàn hảo. Nhưng cô bé sẽ không đầu độc ai. Anh thở dài. “Có thể đây chỉ là một vụ tai nạn. Có lẽ Monsieur Belmont đã dùng sữa hỏng để làm món bánh trứng. ”
“Sữa hỏng?”, Cordelia nhắc lại. “Nó phải ôi đến bốc mùi nồng nặc rồi mới gây ra tình trạng như thế với con bé.”
Charles biết bà có lý. Ellie đã bệnh nặng suýt chết. Liệu những cơn chấn động cơ thể bé nhỏ của cô có thể gây ra bởi một thứ không mấy tai hại như là sữa hỏng hay không ? Nhưng còn có thể là thứ gì khác nữa? Ai lại muốn đầu độc Ellie?
Helen bước về phía trước và đặt một bàn tay lên cánh tay Charles an ủi. “Em có muốn chị ở lại với cô ấy không?”
Anh không trả lời trong một lúc, vẫn đang lạc trong suy nghĩ của riêng mình. “Em xin lỗi, cái gì? Không, không, em sẽ ở lại với cô ấy.”
Helen nghiêng đầu. “Hẳn là thế rồi. Tuy nhiên, nếu em cần giúp gì...”
Ruốt cuộc mắt Charles cũng tập trung lại và nhìn trọn vào người chị họ. “Em đánh giá cao lời đề nghị của chị, Helen. Có thể em sẽ phải nhờ đến chị.”
“Đừng ngại đánh thức chị”, cô nói rồi cầm tay con gái và kéo ra cửa.“Đi nào, Claire. Ellie sẽ không thể nghỉ ngơi được khi có quá nhiều người quanh quẩn ở đây như thế.”
Cordelia cũng sải bước về phía cửa. “Một giờ nữa ta sẽ trở lại để kiểm tra cho nó”, bà nói. “Nhưng con bé có vẻ đã qua được thời điểm nguy hiểm nhất rồi.”
Charles nhìn xuống người vợ đang ngủ. Cô chắc chắn trông ổn hơn khoảng mười phút trước. Nhưng điều đó cũng không có gì đáng nói; cách duy nhất cô có thể tệ hơn nữa là bắt đầu nôn ra máu. Làn da cô vẫn còn nhợt nhạt và xanh xao, nhưng hơi thở đều đặn và cô không có vẻ còn đau đớn nữa.
Anh cầm tay cô lên và đưa nó lên môi, thầm cầu nguyện. Đây sẽ là một đêm dài.