Ellie ấp ủ vết thương của mình trong suốt thời gian còn lại trong ngày, vờ mệt mỏi khi một cô hầu gái đến phòng để mời cô xuống ăn tối. Cô biết mình đang tỏ ra là kẻ hèn nhát tồi tệ nhất trên thế giới, nhưng thật sự là cô quá giận dữ với Charles và toàn bộ gia đình anh đến mức không tin mình có thể ngồi cùng họ trong cả một bữa ăn.
Tuy nhiên, giận dỗi trốn trong phòng thì hơi buồn chán, vì thế cô lẻn xuống tầng dưới và túm lấy số báo mới nhất để lướt qua các trang tài chính. Theo thói quen, cô kiểm tra các khoản đầu tư của mình, nhưng sau đó nhận ra rằng cô không biết tình trạng khoản tiền của mình như thế nào rồi. Charles đã chuyển vào tài khoản của cô như anh đã hứa hay chưa? Có thể là chưa, Ellie nghĩ, cố gắng kiên nhẫn. Họ mới chỉ kết hôn một ngày. Dù sao cô sẽ phải nhắc anh. Cô đọc một bản báo cáo triển vọng về một nhà máy bông mới ở Derbyshire và nóng lòng muốn đầu tư vào đó một khoản.
Cô đọc tờ báo ba lần, sắp xếp lại những vật trang trí thiếu giá trị trên bàn trang điểm hai lần, nhìn chằm chằm ra cửa sổ trong một giờ đồng hồ trước khi thả mình xuống giường rồi bật ra một tiếng rên rỉ lớn. Cô chán nản, đói, và cô đơn, đó đều là lỗi của chồng cô và gia đình khỉ gió của anh ta. Cô có thể vui vẻ bóp cổ tất cả bọn họ.
Và rồi Judith gõ cửa.
Ellie lưỡng lự mỉm cười. Cô nghĩ rằng mình không giận dữ với cả gia đình chồng. Sau cùng, thật khó để giận giữ với một đứa bé sáu tuổi.
“Cô ốm à?”, Judith hỏi, trèo lên giường với Ellie.
“Không hẳn thế. Chỉ mệt thôi.”
Judith cau mày. “Khi cháu mệt, cô Dobbin vẫn bắt cháu ra khỏi giường. Thỉnh thoảng, cô ấy đặt một miếng vải lạnh và ướt lên cổ cháu.”
“Cô cá là việc đó có tác dụng.”
Cô gái nhỏ nghiêm trang gật đầu. “Thật khó để đi ngủ với một cái cổ ướt.”
“Cô chắc chắn như thế.”
“Mẹ nói rằng sẽ bảo người mang một khay đồ ăn lên phòng cô.”
“Chị ấy thật tốt bụng.”
“Cô đói không?”
Trước khi Ellie có thể trả lời, bụng cô gầm lên.
Judith cười toáng lên. “Cô đói rồi.”
“Cô đoán là thế.”
“Cháu nghĩ mình thích cô.”
Ellie mỉm cười, cảm thấy khá hơn cả ngày nay. “Tốt quá, vì cô cũng thích cháu.”
“Claire nói rằng hôm nay cô đã gây ra đám cháy.”
Ellie đếm đến ba trước khi nói, “Có một đám cháy, nhưng đó là tai nạn. Cô không gây ra nó.”
Judith nghiêng đầu sang một bên khi cô bé suy xét lời nói của Ellie. “Cháu nghĩ mình tin cô. Claire thường xuyên sai, mặc dù chị ấy không thích thừa nhận chuyện ấy.”
“Hầu hết mọi người đều không thích thế.”
“Cháu hiếm khi sai lầm về bất kỳ cái gì.”
Ellie mỉm cười và vuốt tóc cô bé. Một cô hầu gái xuất hiện ở cửa với bữa ăn tối. Judith nhảy xuống khỏi giường và nói, “Tốt nhất là cháu nên quay lại phòng. Cô Dobbin có thể sẽ giấu bánh tráng miệng đi nến cháu chậm chân.”
“Vì Chúa, điều đó thật kinh khủng!”
Judith nhăn mặt. “Cô ấy ăn nó sau khi cháu đi ngủ.”
Ellie ngoắc ngón tay và thì thầm, “Quay lại đây một chút.”
Tò mò, Judith lại trèo lên giường và đưa mặt lại gần Ellie.
“Nếu lần tới cô Dobbin ăn bánh của cháu”, Ellie thì thầm, “Cháu hãy tìm cô. Chúng ta sẽ cùng nhau lén xuống nhà bếp và tìm cho cháu món gì đó ngon hơn”.
Judith vỗ tay vào nhau, mặt bừng vẻ vui sướng. “Ôi, Nữ bá tước, cô sẽ trở thành người họ hàng tốt nhất!”
“Cũng như cháu”, Ellie trả lời, cảm thấy nước mắt trào lên trong mắt. “Và cháu phải gọi cô là Ellie. Rốt cuộc, bây giờ chúng ta là gia đình rồi.”
“Ngày mai cháu sẽ dẫn cô đi một vòng quanh nhà”, cô gái nhỏ khẳng định. “Cháu biết tất cả lối đi bí mật.”
“Thế thì thích thật. Nhưng tốt hơn là cháu chạy đi. Chúng ta sẽ không muốn cô Dobbin ăn bánh của cháu tối nay đâu.”
“Nhưng cô nói...”
“Cô biết, nhưng chiều nay nhà bếp đang trong tình trạng thảm hại. Có thể rất khó tìm thấy món tráng miệng thay thế.”
“Ôi trời!”, Judith thốt lên, hốt hoảng trước ý nghĩ đó, “Tạm biệt!”.
Ellie nhìn cô bé phóng ra khỏi phòng, rồi quay lại với khay thức ăn và bắt đầu ăn.
Cho dù đang đói, Ellie thấy mình chỉ có hứng thú ăn hết một phần tư thức ăn. Cái bụng rỗng chẳng mấy xoa dịu hệ thần kinh đang bị kích động của cô là mấy, cô thực sự đã nhảy lên chạm trần nhà khi nghe tiếng cửa phòng Charles mở ra vào buổi tối. Cô nghe thấy anh đi lại quanh phòng, chắc là đang chuẩn bị đi ngủ và nguyền rủa mình vì đã nín thở mỗi lần nghe tiếng bước chân mang anh đến gần cánh cửa nối.
Chuyện này thật điên rồ. Hoàn toàn điên rồ. “Mày có một ngày”, cô lầm bầm. “Một ngày để cảm thấy thương hại chính mình và sau đó mày phải ra ngoài và làm điều tốt nhất. Ừ thì mọi người nghĩ mày đã gây ra đám cháy trong bếp. Đó không phải là điều tệ hại nhất có thể xảy ra.
Ellie dành một phút tiếp theo cố gắng nghĩ về thứ gì đó tệ hơn. Việc này không dễ dàng. Cuối cùng cô khua tay trong không khí và nói, hơi to hơn lúc trước, “Mày có thể đã giết ai đó. Điều đó sẽ rất tệ. Vô cùng tệ”.
Cô gật đầu, cố gắng an ủi mình như thế, so với mức độ vĩ đại của cuộc sống, một đám cháy đúng là một rắc rối nhỏ. “Rất tệ”, cô nhắc lại. “Giết ai đó. Rất tệ.”
Một tiếng gõ cửa vang lên ở cánh cửa nối. Ellie giật chiếc chăn lên đến tận cằm, mặc dù cô biết rằng cửa đã bị khóa. “Vâng?”, cô gọi với ra.
“Em đang nói chuyện với anh à?”, Charles hỏi qua cánh cửa.
“Không.”
“Vậy thì anh có thể hỏi em đang nói chuyện với ai không?”
Anh có nghĩ rằng cô đang tằng tịu với một người hầu không? “Em đang nói chuyện với chính mình!” Và sau đó cô lầm bầm, “Dù sao đi nữa, ngoài Judith, chính em là người bầu bạn tốt nhất mà mình sẽ tìm thấy trong cái lăng tẩm này”.
“Cái gì?”
“Không có gì!”
“Anh không thể nghe thấy em.”
“Em không định nói cho anh nghe!”, cô gần như hét toáng lên.
Im lặng, sau đó cô nghe thấy tiếng chân anh đi xa khỏi cửa. Cô hơi thả lỏng, rúc sâu hơn vào trong giường. Cô chỉ vừa mới thoải mái một chút thì nghe thấy một tiếng cách kinh khủng, đáng sợ, và cô rên lên, biết ngay rằng mình sẽ nhìn thấy gì khi mở mắt ra.
Một cánh cửa mở. Charles đang đứng ở đó.
“Anh nhớ đã nói rằng”, anh kéo dài giọng nói, thoải mái tựa người vào nắm cửa, “Anh thấy những cánh cửa nối phiền phức như thế nào không?”.
“Em có thể nghĩ ra ít nhất ba câu trả lời”, cô trả treo, “Nhưng không câu nào đặc biệt quý phái cả”.
Anh gạt đi lời nói châm chọc của cô. “Anh cam đoan với em, từ lâu anh đã thôi mong đợi em cư xử một cách quý phái rồi.”
Miệng Ellie trễ xuống.
“Em đang nói.” Anh nhún vai. “Và anh không thể nghe thấy em.”
Phải cần đến một sức mạnh ý chí kiên cường để thôi không nghiến răng, nhưng cô đã làm được bằng cách nào đó. “Em tin là mình đã nói rằng em không định nói cho anh nghe.” Sau đó, cô cười toe toét theo kiểu mà cô hy vọng là một biểu hiện bệnh hoạn. “Em hơi điên theo kiểu ấy.”
“Thật buồn cười vì em lại nói thế, vì anh có thể thề rằng em đang ở đây tính toán việc giết người.” Charles bước vài bước về phía cô và khoanh tay lại, “Câu hỏi là: Em điên đến mức nào?”.
Ellie kinh hoàng quay lên nhìn mặt Charles. Anh không thực sự nghĩ cô sẽ giết ai đó, đúng không? Nếu đây không phải là bằng chứng cô đã không hiểu người đàn ông này đủ để cưới anh ta, cô không biết nó còn là cái gì nữa. Sau đó cô thấy những nếp nhăn hài hước lộ liễu hình thành quanh mắt anh và cô thở ra nhẹ nhõm. “Nếu anh phải biết”, cuối cùng cô nói, “Em đang cố gắng an ủi mình về vụ rắc rối tồi tệ diễn ra vào sáng nay...”.
“Ý em là gì, đám cháy ư?”
“Phải, cái đó”, cô nói, không cảm kích trước lời nói bông lơn của anh chút nào. “Như em đã nói, em cố gắng an ủi mình bằng cách nghĩ về tất cả các tình huống tồi tệ hơn có thể đã xảy ra.”
Góc miệng của anh nhếch lên thành một nụ cười tỉnh bơ. “Và giết người đáng được coi là tệ hơn?”
“Chà, điều đó còn phụ thuộc vào việc giết ai.”
Charles thốt ra một tràng cười. “Ối, phu nhân của tôi. Em thật biết đả thương người khác.”
“Ôi trời, nhưng không chí tử”, Ellie trả lời, không thể nén một nụ cười toe toét. Cô đang tìm thấy quá nhiều niềm vui trong việc cãi cọ với anh.
Sau một phút im lặng thoải mái, anh nói, “Anh cũng làm như thế”.
“Em xin anh thứ lỗi?”
“Cố gắng biến một tình huống ảm đạm trở nên tốt hơn bằng cách tưởng tượng những kịch bản có thể xấu hơn.”
“Thật vậy sao?”, Ellie cảm thấy hài lòng một cách vô lý vì họ đều đối mặt với tai ương theo cách giống nhau. Bằng cách nào đó nó làm cô cảm thấy họ hợp nhau hơn.
“Ừm, đúng thế. Em nên nghe xem anh đã nghĩ vì vào tháng trước, khi anh tin rằng toàn bộ tài sản sẽ chuyển sang ông anh họ đáng ghê tởm, Phillip.”
“Em tưởng anh họ đáng ghê tởm của anh tên là Cecil.”
“Không, Cecil là con cóc. Phillip chỉ đáng ghê tởm thôi.”
“Anh có lập một danh sách không?”
“Anh luôn lập danh sách”, anh nói một cách cợt nhả.
“Không”, cô vừa nói vừa cười. “Ý em là anh có lập một danh sách những điều tệ hại hơn việc mất gia sản không?”
“Nghiễm nhiên là thế”, anh nói với một nụ cười mỉm chậm rãi. “Và, nghiễm nhiên là anh để nó ở phòng bên kia. Em có muốn biết không?”
“Làm ơn.”
Charles biến mất qua cánh cửa nối một lúc và tái xuất hiện cùng với một tờ giấy. Trước khi Ellie nhận ra anh định làm gì, anh nhảy lên giường và duỗi người bên cạnh cô.
“Charles!”
Anh nhìn xéo sang cô và mỉm cười. “Anh cần một chiếc gối của em để dựa.”
“Ra khỏi giường em.”
“Anh không ở trong giường em, anh đang ở trên nó.” Anh giật một chiếc gối ở dưới đầu cô. “Đây, thế này ổn hơn rồi.”
Bây giờ đầu Ellie đang dựa vào một góc sắc cạnh, cô không nghĩ như vậy là ổn tí nào và cô đã nói thế.
Charles phớt lờ cô và nói, “Em có muốn nghe danh sách của anh hay là không đây?”.
Cô vẫy tay một vòng ra chiều đồng ý.
“Rất tốt.” Anh giơ tờ giấy ra trước mặt. “Số một... Ồ, nhân tiện, danh sách này được đặt tên là, ‘Những thứ tồi tệ có thể xảy ra với tôi.’”.
“Em hy vọng mình không ở trong đó”, Ellie lẩm bẩm.
“Vớ vẩn. Em là điều tốt đẹp nhất xuất hiện trong trí nhớ gần đây của anh.”
Mặt cô hồng lên và cô thấy tức giận chính bản thân mình vì đã quá hài lòng trước lời khẳng định của anh.
“Nếu không phải vài thói quen xấu đáng sợ, em hoàn hảo.”
“Em xin anh thứ lỗi!”
Anh cười nhe nhởn một cách xấu xa. “Anh thích khi em xin anh thứ lỗi.”
“Charles!”
“Ồ, được rồi, anh nghĩ vì em đã cứu gia sản của anh, anh sẵn sàng bỏ qua vài thói quen xấu nhỏ hơn.”
“Em không có thói quen xấu nhỏ!”, Ellie cãi lại.
“Ừ, em nói đúng”, anh lẩm bẩm, “Chỉ có những cái to thôi”.
“Đó không phải là ý của em và anh biết rõ là như thế.”
Anh khoanh tay. “Em có muốn anh đọc danh sách này không?”
“Em bắt đầu nghĩ anh không có danh sách nào cả. Em chưa bao giờ gặp người nào thay đổi chủ đề đến chóng mặt như anh.”
“Và anh chưa bao giờ gặp người nào nói nhiều như em.”
Ellie cười điệu đà. “Em nghĩ rằng anh sẽ phải quen với thói lắm mồm của em, chỉ cần nhìn lại xem anh đã cưới em như thế nào thôi.”
Charles quay đầu sang và nhìn cô đánh giá. “Lắm mồm à? Ý em là lắm mồm kiểu gì?”
Cô giật lùi ra xa khỏi anh cho đến khi suýt bị rơi ra khỏi giường. “Thậm chí đừng nghĩ đến chuyện hôn em, Billington.”
“Tên anh là Charles, và anh không nghĩ đến chuyện hôn em. Mặc dù lúc này khi em đã đề cập đến, nó không phải là một ý tưởng kinh hoàng lắm.”
“Thôi... Đọc... Cái... Danh sách... Đi.”
Anh nhún vai. “Nếu em khăng khăng như vậy.”
Ellie nghĩ mình phải hét lên.
“Nào nào.” Anh giơ tờ danh sách trước mặt và giật giật tờ giấy để gây chú ý. “Thứ nhất: Cecil có thể thừa kế gia sản.”
“Em nghĩ là Cecil sẽ thừa kế.”
“Không, đó là Phillip. Cecil sẽ phải giết cả hai bọn anh để được thừa kế. Nếu anh không kết hôn, anh ta chỉ phải giết Phillip thôi.”
Ellie há hốc miệng nhìn anh. “Anh nói như là biết anh ta đã nghĩ đến chuyện ấy.”
“Anh sẽ không gợi ý cho anh ấy đâu”, Charles nhún vai nói. “Giờ là, số hai: Nước Anh có thể bị Pháp thôn tính.”
“Khi lập danh sách này anh có đang say rượu không?”
“Em phải thừa nhận rằng đó là một việc rất tệ hại. Tệ hại hơn nhiều việc anh bị mất tài sản.”
“Thật tử tế làm sao khi đặt lợi ích của nước Anh trước lợi ích của riêng anh”, Ellie chanh chua nói.
Anh thở dài và nói, “Anh đúng là kiểu người đó, anh nghĩ thế. Cao quý và yêu nước đến vô cùng. Số ba...”.
“Em ngắt lời được không?”
Anh nhìn sang cô với biểu hiện tức tối rõ ràng và nói, “Em đã ngắt lời rồi”.
Ellie đảo tròn mắt. “Em chỉ băn khoăn rằng những mục này có được xếp hạng không.”
“Sao em lại hỏi thế?”
“Nếu chúng được xếp hạng, thì có nghĩa là anh nghĩ rằng việc Cecil thừa kế tài sản của mình tệ hơn việc Pháp xâm lược Anh.”
Charles đột ngột thở dốc. “Đó là một quyết định rất khó khăn. Anh không chắc.”
“Anh luôn cợt nhả như thế này à?”
“Chỉ về những thứ quan trọng. Số ba: Bầu trời có thể rơi xuống trái đất.”
“Chắc chắn điều đó tệ hơn việc Cecil thừa kế tài sản của anh!”, Ellie thốt lên.
“”Không thực sự. Nếu bầu trời rơi xuống trái đất, Cecil đã chết cứng rồi, không thể hưởng thụ tài sản.”
“Anh cũng thế”, cô trả đũa.
“Hừm, em nói đúng. Có lẽ anh phải sửa lại.” Anh lại mỉm cười với cô, và mắt anh ánh lên tia ấm áp mặc dù không phải vì say mê, Ellie nghĩ. Ánh mắt anh dường như chứa đựng điều gì đó giống như là tình bạn, hoặc ít nhất đó là điều cô hy vọng. Hít một hơi thở sâu, cô quyết định tranh thủ thời điểm thân mật này nói, “Anh biết đấy, em không gây ra trận cháy. Không phải là em”.
Anh thở dài, “Ellie, anh biết em không bao giờ cố ý làm những việc như thế.”
“Em không hề làm việc đó”, cô nói gay gắt. “Ai đó đã đụng vào cái lò sau khi em sửa.”
Charles thở dài. Anh ước gì mình có thể tin cô, nhưng tại sao lại có người điều chỉnh lại cái lò? Người duy nhất biết nó hoạt động như thế nào là những người hầu, họ chắc chắn chẳng có lý do gì để có gắng làm Ellie bẽ mặt. “Ellie”, anh nói kiểu xoa dịu, “Có lẽ em không biết nhiều về lò như em nghĩ là mình biết”.
Dáng điệu cô đột nhiên trở nên rất căng thẳng.
“Hoặc có lẽ lò nướng ở đây khác kiểu ở nhà em.”
Cằm cô hơi thả lỏng, nhưng cô vẫn có vẻ vô cùng tức giận anh.
“Hoặc có lẽ”, anh nói khẽ, đưa tay ra và nắm lấy tay cô. “Có lẽ em thực sự biết mọi thứ về lò nướng như em nói, nhưng em mắc phải một sai lầm nhỏ. Một cuộc hôn nhân mới có thể gây phân tâm rất nhiều”.
Cô có vẻ dịu lại trước câu nói đó, rồi Charles thêm vào. “Chúa biết rằng anh rất phân tâm”.
Để thay đổi chủ đề, Ellie chỉ vào một đoạn ở cuối tờ giấy trong tay anh. “Cái gì thế? Một danh sách khác à?”
Charles nhìn xuống, nhanh chóng gập tờ giấy lại, và nói, “Ồ, không có gì”.
“Giờ thì em phải đọc nó.” Cô giật tờ giấy khỏi tay anh và khi anh lao người với theo nó, cô nhảy xuống giường. “Năm tiêu chuẩn quan trọng nhất của một người vợ?”, cô đọc với vẻ không thể tin được.
Anh nhún vai. “Quyết định xem mình cần cái gì trước dường như là một nỗ lực đáng giá.”
“Cái gì? Giờ em là một cái?”
“Đừng vô lý thế, Ellie. Em quá thông minh để nghĩ như thế.”
Trong câu nói đó có đôi chút khen ngợi, nhưng Ellie không định tính điểm cho anh vì điều đó. Với một tiếng khịt mũi rõ to, cô bắt đầu đọc. “Một: Đủ hấp dẫn để duy trì sự chú ý của mình. Đó là yêu cầu quan trọng nhất của anh?”
Charles cũng biết điều mà ra vẻ hơi xấu hổ. “Nếu em ghê tởm anh bằng một nửa như em đã thể hiện, thì anh gặp mối nguy to rồi”, anh lẩm bẩm.
“Em đồng ý.” Cô hắng giọng. “Hai: Thông minh.” Cô lại ngước lên nhìn anh với con mắt nghi ngờ. “Anh đã chuộc lỗi cho mình một chút. Nhưng chỉ một chút thôi.”
Anh bật cười và ngả lưng ra sau, dựa đầu vào hai bàn tay đan vào nhau. “Nếu anh nói với em danh sách này không được xếp theo thứ tự ưu tiên thì sao?”
“Em không tin anh đến một giây.”
“Anh cũng nghĩ thế.”
“Ba: Không càu nhàu. Em không càu nhàu.”
Anh không nói gì.
“Em không càu nhàu.”
“Ngay lúc này em đang càu nhàu.”
Mắt Ellie bắn những con dao găm về phía anh và cô tiếp tục với tờ danh sách. “Bốn: Có khả năng giao tiếp thoải mái trong phạm vi giao thiệp xã hội của mình.” Cô ho một tiếng đầy hoài nghi khi đọc đến điều này. “Chắc chắn anh nhận ra rằng em không có kinh nghiệm với giới quý tộc.”
“Anh rể em là bá tước Macclesfield”, Charles chỉ ra.
“Phải, nhưng anh ấy là người trong gia đình. Em không cần khách sáo với anh ấy. Em chưa bao giờ đến dự một buổi dạ tiệc hay một buổi bàn luận văn chương, hay bất kỳ việc gì mà những người lười biếng các anh làm trong suốt mùa lễ hội.”
“Anh sẽ bỏ qua sự xúc phạm không đúng chỗ của em”, anh nói, đột nhiên mang vẻ ngạo mạn giống hệt như một Bá tước mà Ellie luôn hình dung. “Giờ thì, em là một phụ nữ thông minh, đúng không? Anh chắc chắn rằng em sẽ học được điều em cần học. Em có thể khiêu vũ không?”
“Tất nhiên.”
“Em có thể trò chuyện không?”, anh phẩy tay, “Không, đừng trả lời câu hỏi đó. Anh đã biết câu trả lời rồi. Em nói quá tốt và quá nhiều. Em sẽ thể hiện tốt ở Luân Đôn thôi, Eleanor.”
“Charles, em đang bắt đầu thấy anh thích làm người khác phát cáu quá rồi đấy.”
Charles chỉ khoanh tay và đợi cô tiếp tục, bắt đầu thấy việc này chán ngắt. Anh viết ra danh sách này hơn một tháng trước và chắc chắn không có ý định thảo luận nó với vợ tương lai. Sao nào, thậm chí anh đã viết...
Anh đột nhiên nhớ ra số năm. Tất cả máu trên mặt anh bỗng nhiên dồn xuống chân. Anh nhìn Ellie đưa mắt xuống danh sách như thể đang quay chậm, và nghe cô nói, “Số năm”.
Charles thậm chí không có thời gian để suy nghĩ. Anh lao xuống giường, một tiếng hét hoang dã thốt ra từ miệng, người đổ nhào vào cô, hất cô ngã xuống. “Danh sách”, anh rền rĩ. “Đưa cho anh tờ danh sách.”
“Cái quái gì thế?”, Ellie bấu vào cánh tay anh khi cô cố gắng giằng ra khỏi vòng tay của anh. “Thả em ra, đồ vô lại.”
“Đưa cho anh tờ danh sách.”
Đang nằm ngửa trên sàn, Ellie duỗi thẳng tay qua đầu. “Buông em ra!”
“Danh sách!”, anh rú lên.
Không thể nghĩ ra cách nào khác, Ellie thúc đầu gối vào bụng anh và chạy gấp sang bên kia phòng. Cô đứng lại và điên cuồng đọc tờ giấy trong tay trong lúc anh lấy lại hơi thở. Mắt cô lướt qua những dòng chữ, nhìn thấy số năm, và sau đó cô la lên, “Đồ khốn!”.
Charles rên rỉ, nắm chặt lấy phần giữa người.
“Em nên thúc đầu gối sâu hơn”, cô rít lên.
“Thôi phản ứng thái quá đi, Ellie.”
“Số năm”, cô đọc bằng giọng chói tai. “Cô ta phải biết điều mà bỏ qua những cuộc tình của mình và không ngoại tình cho đến khi sinh ít nhất hai người thừa kế.”
Nói như thế, Charles thừa nhận, nghe có vẻ hơi lạnh lùng. “Ellie”, anh xoa dịu, “Chắc chắn em nhận ra rằng anh viết cái này trước khi gặp em”.
“Thế thì khác gì?”
“Khác hoàn toàn. Nó... à... nó...”
“Em có phải tin rằng anh đã phải lòng em điên cuồng đến mức mọi quan điểm về hôn nhân của anh bỗng nhiên bị gạt bỏ?”
Đôi mắt xanh sẫm của cô dường như tóe lửa và băng giá cùng một lúc. Charles không biết anh nên cảm thấy e sợ hay ham muốn. Anh nghĩ đến việc nói điều gì đó ngu xuẩn như là, “Em rất xinh đẹp khi đang giận dữ”. Nó luôn có tác dụng kỳ diệu với những nhân tình của anh, nhưng anh có cảm giác rằng nó sẽ không mang đến thành công như thế đối với vợ mình.
Anh hơi chút ngập ngừng liếc mắt về phía cô. Cô đang đứng bên kia phòng, dáng vẻ hùng hổ, bàn tay siết thành nắm đấm ở sườn. Tờ danh sách chết tiệt nằm nhăn nhúm trên sàn. Khi cô bắt gặp anh nhìn cô, ánh mắt cô thậm chí trở nên cứng rắn hơn, Charles khá chắc anh có thể nghe thấy tiếng sấm.
Không nghi ngờ gì, anh sẽ làm hỏng chuyện này hoàn toàn.
Trí thông minh của cô, đột nhiên anh nghĩ ra. Anh sẽ phải lôi kéo trí thông minh của cô và nói lý lẽ với cô. Cô vẫn tự hào về lý trí và sự điềm tĩnh của mình, không phải sao? “Ellie”, anh bắt đầu, “Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội để thảo luận về hôn nhân với nhau.”
“Chưa”, cô cấm cảu, lời nói nhỏ ra a xít, “Chúng ta chỉ mới kết hôn với nhau thôi”.
“Anh đồng ý là chúng ta kết hôn có đôi phần vội vã, nhưng chúng ta có lý do hợp lý để tiến hành nhanh.”
“Anh có lý do hợp lý”, cô cãi lại.
“Đừng cố gắng hành động như thể anh đã lợi dụng em”, anh trả lời, giọng trở nên mất kiên nhẫn. “Em cũng cần đến cuộc hôn nhân này giống hệt anh.”
“Dù thế, em cũng không được gì nhiều từ nó.”
“Em không thể tưởng tượng về những thứ em có được đâu! Bây giờ em là một Nữ bá tước. Em giàu có hơn cả những gì em mơ đến.” Anh nhìn trừng trừng vào cô, thật cứng rắn. “Đừng xúc phạm anh bằng cách đóng vai nạn nhân.”
“Em có một tước hiệu. Và em giàu có. Em cũng có một người chồng mà em phải thưa gửi. Một người chồng dường như thấy việc đối xử với em như một tài sản không phải là vấn đề.”
“Eleanor, em đang trở nên vô lý đấy. Anh không muốn cãi nhau với em.”
“Anh có nhận thấy rằng anh chỉ gọi em là Eleanor khi anh nói chuyện với em như nói với một đứa trẻ không?”
Charles đếm đến ba rồi nói, “Hôn nhân của thiên hạ dựa trên tiền đề là cả hai phía trưởng thành đủ để tôn trọng lựa chọn của người kia.”
Cô nhìn anh chằm chằm, miệng há hốc. “Anh có biết rằng mình vừa nói với em điều gì không?”
“Ellie...”
“Em nghĩ anh vừa nói rằng em cũng có thể không chung thủy nếu em thích thế.”
“Đừng ngốc thế.”
“Sau khi có con thừa kế, và trở thành người bị thay thế, tất nhiên, như anh đã hùng hồn chỉ ra.” Cô ngồi xuống một chiếc trường kỷ, rõ ràng lạc trong suy nghĩ. “Tự do sống cuộc đời như em muốn, với người mà em chọn. Việc này rất hấp dẫn.”
Khi Charles đứng đó, nhìn cô dự liệu chuyện ngoại tình, quan điểm về hôn nhân trước đó của anh bỗng nhiên có vẻ hấp dẫn như bùn. “Bây giờ em không thể làm gì”, anh nói. “Ngoại tình trước khi sinh con thừa kế bị xem như là rất tồi tệ.”
Cô bắt đầu cười. “Mục số bốn bỗng nhiên có một ý nghĩa mới.”
Anh nhìn cô với vẻ hoang mang.
“Anh muốn lấy người có thể thoải mái sống trong môi trường xã hội với mình. Rõ ràng là em sẽ phải thông thạo những điều phức tạp về cái gì là xấu và cái gì là không. Để xem nào...” Cô bắt đầu gõ đầu ngón tay vào cằm, Charles bị xúi giục giật tay cô ra. Chỉ để xóa sạch biểu hiện mỉa mai trên mặt cô. “Ngoại tình quá sớm sau khi kết hôn là xấu”, cô tiếp tục, “Nhưng có nhiều hơn một người tình một lúc có phải là xấu hay không? Em sẽ phải điều tra việc đó”.
Charles cảm thấy mặt mình nóng bừng, thái dương đang rần rật một cách giận dữ.
“Ngoại tình với một người bạn của anh có thể là xấu, nhưng với anh họ xa của anh thì có phải là xấu hay không?”
Anh đang nhìn mọi thứ qua một màu đỏ kỳ quái.
“Em gần như chắc chắn là tiếp đãi người tình ở nhà chúng ta là xấu”, cô tiếp tục, “Nhưng em không chắc chắn...”.
Một tiếng nửa gầm gừ nửa hét khàn khàn, nghèn nghẹn thoát ra từ cổ họng Charles và anh quăng mình vào cô. “Thôi ngay!”, anh hét lên. “Thôi ngay đi.”
“Charles!”, cô điên cuồng vặn vẹo bên dưới anh, điều đó chỉ làm anh tức tối hơn.
“Không một từ nào nữa”, anh rít lên, đôi mắt đốt cháy da cô tạo thành những lỗ nhỏ. “Nếu em thốt ra thêm một từ nữa, ôi Chúa giúp con, anh sẽ không chịu trách nhiệm cho việc mình làm đâu.”
“”Nhưng em...”
Nghe thấy tiếng cô, ngón tay anh bấu vào vai cô. Cơ bắp anh run bần bật, cặp mắt hoang dại, như thể anh không còn biết và không quan tâm mình sẽ làm gì tiếp theo.
Ellie nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên thấy lo sợ. “Charles”, cô thì thầm, “Có lẽ anh không nên...”
“Có lẽ anh nên.”
Cô mở miệng để phản đối, nhưng trước khi cô có thể thốt ra một âm thanh nào, anh đã ngấu nghiến cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Cô có cảm giác miệng anh ở mọi nơi, trên má, trên cổ, trên môi cô. Bàn tay anh lang thang khắp cơ thể cô, chỉ dừng lại để siết lấy hông và bộ ngực đầy đặn của cô.
Ellie có thể cảm thấy đam mê trào lên trong anh, đồng thời cũng cảm thấy nó ở bên trong mình. Anh đẩy hông vào cô. Cô có thể cảm thấy sự khuấy động của anh khi ép cô lún sâu hơn vào chiếc ghế trường kỷ, và mất rất nhiều giây sau cô mới nhận ra mình đang đáp lại những hối thúc của anh bởi những thúc giục của chính mình.
Anh đang quyến rũ cô trong giận dữ và cô đang đáp lại. Chỉ suy nghĩ đó cũng đủ làm lạnh đam mê của cô và cô đẩy tay vào vai anh, vặn vẹo để thoát ra. Cô đi đến bên kia phòng trước khi anh đứng lên.
“Làm sao anh dám”, cô thở ra. “Làm sao anh dám.”
Charles nhấc một bên vai với vẻ xấc xược. “Hoặc là hôn em hoặc là giết em. Anh nghĩ anh đã lựa chọn đúng.” Anh sải bước đến cánh cửa nối và đặt tay lên nắm cửa. “Đừng chứng minh là anh sai.”