Rạng Sáng Chiều Hôm

Chương 20: Chương 20




Vào buổi trưa, tiếng ồn của thành phố cổ Kashgar vang lên. Phòng trà lâu đời trăm năm bùng nổ tiếng nhạc, chào đón một làn sóng khách mới nghe danh mà đến.

Tư Dã trở mình, thay đổi từ đối mặt với bức tường sang hướng về phía cửa sổ. Nắng hè đổ bóng đỏ sẫm lên mi mắt. Anh theo bản năng giơ tay lên che ánh sáng, sau đó mới tỉnh dậy từ giấc mơ ngọt ngào.

Mở mắt ra, lông mi được ánh sáng chiếu vào trong suốt như lông vũ.

Ký ức dường như vẫn còn ở bên hồ Bạch Sa lúc rạng sáng.

Tư Dã nheo mắt nhìn mặt trời, thẳng đến khi vì đau người mà tỉnh hẳn, đồng tử bị ánh sáng lọc thành màu trà đột nhiên thu hẹp.

Anh đột ngột ngồi dậy, cảm giác kỳ lạ liên quan đến đau đớn và thỏa mãn kích thích dây thần kinh của anh một cách mãnh liệt.

Anh vô thức sờ sờ phía sau, những chuyện phát sinh lúc nửa đêm đột nhiên mơ mơ màng màng hiện rõ ra trong đầu.

Anh và Cận Trọng Sơn đã làm ở bên hồ Bạch Sa, nơi anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh không nhớ mình rời hồ Bạch Sa lúc mấy giờ.

Cận Trọng Sơn để anh nằm ở ghế sau, anh lại muốn cậy mạnh, nhất định phải ngồi ở ghế phụ.

Cận Trọng Sơn hạ ghế phụ ở mức thấp nhất, còn đặt tất cả đệm trên xe vào giữa anh và ghế ngồi.

Lái xe nhanh nhưng êm ái, khi đi qua trạm kiểm soát, anh vừa mở cửa thì đã thấy bàn tay của Cận Trọng Sơn đưa ra trước mặt.

Sau một loạt kiểm tra định kỳ, anh trở lại xe, anh không thể nhớ rõ ràng phần còn lại của cuộc hành trình.

Chỉ nhớ khi đi vào Kashgar, hầu như không có người đi bộ trên đường.

Không thể nào lái xe đến cửa hàng tạp hóa của Cận Trọng Sơn, mà anh lại mệt mỏi không chịu nổi, dường như là Cận Trọng Sơn ôm anh đến đây.

Phòng ngủ này.

Tư Dã hoàn thành ký ức, nhịp tim tăng vọt, anh cúi đầu nhìn, trên người đã đổi thành đồ ngủ.

Anh rất ấn tượng với tắm và thay quần áo.

Quần áo là do chính anh mặc, nhưng khi tắm rửa, anh dán chặt Cận Trọng Sơn, hai tay vòng quanh cổ Cận Trọng Sơn.

Trong chuyện làm nũng với bạn trai sau khi phát sinh quan hệ, con người dường như luôn vô sư tự thông.

Tư Dã nhìn về phía nửa giường kia.

Khăn tắm mùa hè được ném qua loa bên mép giường, cùng kiểu khác màu với cái anh đang che.

Tối hôm qua, Cận Trọng Sơn cũng ngủ ở đây.

Họ đã từng ngủ cùng nhau trên chiếc giường đá, từng ngủ qua giường lớn của khách sạn, lần này lại là chân chính cùng giường chung gối.

Vậy vị Cận tiên sinh đã cùng chia sẻ thân thể với anh, sáng sớm đã đi đâu?

Tư Dã xuống giường thử đi vài bước.

Mặc dù có một số cảm giác khó chịu không thể tránh khỏi, nhưng không phải là không thể chịu đựng được, cũng không đến mức để những người không biết chuyện nhìn ra được.

Vừa mở cửa, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí.

Trong một khoảnh khắc, anh không thể nhớ mùi hương đó là gì.

Những ngôi nhà trong thành phố cổ hầu như đã được chuyển đổi thành homestay hoặc cửa hàng đầy phong cách dân tộc, nhưng hiệu quả cách âm không tốt.

Tư Dã nghe thấy tiếng rao bán bên ngoài, nhớ tới bên ngoài cửa hàng Cận Trọng Sơn là chợ mà người dân địa phương mỗi ngày đều ghé thăm.

Cửa hàng ở lầu một, sân và phòng vệ sinh nhà bếp cũng ở lầu một, Tư Dã đi xuống dưới lầu, vừa mới xuống hai bước thang đã nhìn thấy Cận Trọng Sơn.

Khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, Tư Dã theo bản năng quay đầu lại.

Ban đêm có bao nhiêu phóng đãng, ban ngày có bấy nhiêu e lệ.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể dung nạp Cận Trọng Sơn tới mức đó.

Không ngờ mình lại bày ra tư thế gần như nguyên thủy như vậy trong xe.

Không thể tưởng tượng được mình có thể phát ra loại tiếng kêu không nên thuộc về mình.

Khi đêm tối vất vả của bọn họ được thay thế bằng ánh nắng mặt trời, anh đột nhiên không thể nói chào buổi sáng với Cận Trọng Sơn như bình thường.

"Chào buổi sáng." Cận Trọng Sơn đã đi tới trước mặt anh, đứng thấp hơn anh một bậc.

Anh đảo mắt trái phải, nhưng hơi thở của Cận Trọng Sơn bao phủ lấy anh, cuối cùng anh không thể không quay mặt lại.

Một bước bậc thang đã cho họ cơ hội để đối mặt với nhau.

Tư Dã không chịu nổi cái nhìn gần gũi như vậy sau khi nhấm nháp thân thể đối phương, vừa muốn đảo mắt, lại bắt được ánh mắt tìm kiếm đầy ẩn ý của Cận Trọng Sơn.

Đổi lại trước kia anh sẽ không rõ Cận Trọng Sơn đang quan sát cái gì.

Nhưng bây giờ, anh dường như đã giác ngộ chỉ sau một đêm, chỉ trong nháy mắt, anh đã hiểu được tâm tư của Cận Trọng Sơn.

Cái này! Cái này! Mình!

Ở đây! Xem xem! Cậu! Đau! Không!

Hai má Tư Dã đỏ bừng, biến hóa này tự nhiên lọt vào trong mắt Cận Trọng Sơn.

Hồ nước màu xanh xám xẹt qua một tia sáng, tâm tình rất tốt.

Cũng may Cận Trọng Sơn không hỏi ra, chỉ nói: "Đến ăn sáng đi. ”

Tư Dã đi theo xuống lầu, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh mới nhận ra mùi thơm mà mình vừa ngửi thấy là đến từ đâu.

Cận Trọng Sơn thế mà hấp một bát trứng thịt tôm lớn như chậu rửa mặt của trẻ con cho anh!

Kashgar cách xa biển, nhưng có thể mua tôm sống ở chợ Tân Thành.

Lớp canh trứng có màu vàng nhạt, mềm mại như bánh pudding, phía trên trải tôm cuộn tròn, đầy đặn, tỏa ra mùi dầu mè nồng đậm.

Cận Trọng Sơn cầm hai cái thìa, một cái đưa cho Tư Dã.

Tư Dã tiếc không ăn, rất tục tĩu cầm điện thoại di động tìm góc độ nửa ngày trời.

Thấy Cận Trọng Sơn muốn lên tiếng, Tư Dã vội vàng nói: "Ăn đây, ăn đây."

Điện thoại di động lại rung lên, ảnh đại diện của Cận Trọng Sơn hiện ra.

Tư Dã không rõ lúc này Cận Trọng Sơn gửi gì cho anh, mở ra xem, thì ra là canh trứng vừa mới ra lò!

Cận Trọng Sơn nói: "Ăn được chưa?"

Bức ảnh kia nhìn thế nào cũng đẹp, không chỉ vì nó vừa được hấp mà còn vì góc độ và bộ lọc đã được điều chỉnh thông qua các hướng dẫn trên mạng.

"Anh ơi, anh học từ ai vậy?"

Cận Trọng Sơn trực tiếp đưa điện thoại di động tới.

Yo!

Có khá nhiều ứng dụng phổ biến trên máy tính để bàn, trong đó có một số app Tư Dã ngại tục, tải về không bao lâu đã xóa.

Anh, người phong cách nhất Thành Đô, không chụp ảnh đẹp bằng trai đẹp lạnh lùng chăn nuôi gia súc ở Pamir!

Cận Trọng Sơn đã múc một muỗng, Tư Dã mới phát hiện một bát này không chỉ là bữa sáng của mình.

Bảo sao lại làm nhiều như vậy,

Trứng hấp là món ăn đơn giản nhất.

Tư Dã đã từng làm coi như miễn cưỡng có thể ăn, nhưng độ nóng không đủ, vừa mềm vừa dai, còn nhiều bọt, hương vị khá tệ.

Cận Trọng Sơn làm không có bọt, mỗi một ngụm đều hưởng thụ.

Ăn gần hết, hai chiếc thìa va vào nhau rồi đồng thời thu lại.

Tư Dã đột nhiên nhớ ra trong phong tục cưới của người tajik mà anh đã đọc được, sau khi kết hôn, chú rể và cô dâu sẽ ăn chung một bát, có người ăn vài ngày, có người ăn cả tháng.

Lần trước ở trên núi Cận Trọng Sơn đã từng nói đùa rằng muốn cùng anh ăn bún ốc.

"Anh ơi. Sao anh tự dưng nghĩ tới chuyện làm trứng hấp vậy? ”

" Thế em muốn ăn gì?"

Tư Dã bị hỏi vặn lại.

Khẩu vị buổi sáng của anh rất bình thường, thực tế thì cũng không quá muốn ăn. Bữa sáng ở Kashgar chủ yếu là bánh nướng và trà sữa.

Cả hai đều hơi ngấy.

Nghĩ như vậy, hình như chỉ có trứng hấp thích hợp nhất với anh lúc này.

"Khi anh còn bé, mỗi lần Cổ Lan Như Tư và Cận Xu Danh đến đón anh đều sẽ hấp một bát canh trứng. Những gia đình khác ở huyện Tháp không hấp như vậy. ”

Cận Trọng Sơn nhìn Tư Dã, "Bọn họ nói là học được từ căng tin đại học, người Thành Đô thích ăn như thế."

Thảo nào!

Cận Trọng Sơn hỏi: "Có đúng không? ”

Tư Dã bưng bát lớn uống một hơi cuối cùng, "Đúng!!"

Thành cổ chỉ có mấy con phố, chuyện Cận Trọng Sơn trở về, ông chủ homestay đã sớm biết.

Nhưng lần này Cận Trọng Sơn rất kiên định, nói sẽ không đến ở.

Ông chủ khuyên không được, đi vòng quanh cửa hàng tạp hóa, chọn hai giỏ đồ.

Lúc tính tiền mới phát hiện thằng nhóc thu ngân không biết đi đâu, đứng ở phía sau quầy là một người Hán quen mắt.

"Ah! Khách của tiểu Cận, tới từ huyện Tháp?"

Tư Dã mỉm cười lấy từng món đồ ra, mặc dù không hiểu trên đó viết gì nhưng vẫn có thể quét mã QR để kiểm tra.

"Đúng vậy, bản đồ ngày đó ngài đưa cho cháu rất hữu dụng."

"Chờ một chút!" Ông chủ ngăn Tư Dã lại, "Khách không nên làm! Ngô Lực Đề Giang đâu?"

Ngô Lực Đề Giang chính là thằng nhóc người duy ngô nhĩ làm việc cho Cận Trọng Sơn, bây giờ là mùa du lịch cao điểm, đưa đón khách có thể kiếm được rất nhiều tiền, Cận Trọng Sơn bảo cậu ta đi làm hướng dẫn viên du lịch cho du khách.

Cửa hàng thiếu người trông coi, vừa hay có Tư Dã.

Vừa rồi Ngô Lực Đề Giang dạy Tư Dã thu ngân, Tư Dã vừa học là biết.

Ngô Lực Đề Giang đỏ mặt nói lúc trước mình học một ngày mới có thể học được.

Thấy Tư Dã thông minh, Ngô Lực Đề Giang lại dạy anh đánh kem.

Nhưng lần này cho dù dạy như thế nào, Tư Dã cũng không thể học được.

Thằng nhóc Duy Ngô Nhĩ bối rối: "Cái này dễ học hơn thu ngân. ”

Tư Dã xoa xoa kem đầy bàn tay, "Có lẽ anh đây không có thiên phú gì về nấu ăn. ”

Chủ nhà trọ vẫn chưa hiểu ra sao, "Nhưng cậu là khách, không nên làm việc. ”

Tư Dã giả vờ bất lực thở dài, "Hết cách rồi, thiếu tiền của anh Cận, không thể trả trong chốc lát được, chỉ có thể ở lại làm thuê."

Ông chủ cười sảng khoái, "Làm tốt lắm! Cố gắng lên! Tiểu Cận là người tốt, cậu có thể tin tưởng cậu ta!"

Tư Dã nhận tiền xong, đưa ông chủ ra khỏi cửa hàng, cười nói: "Vâng, cháu tin anh ấy."

Cận Trọng Sơn nói trở về Kashgar không chỉ là đưa Tư Dã làm giấy chứng nhận biên phòng, còn có chuyện khác.

Quả nhiên là như thế.

Sau khi khuyên ông chủ homestay trở về thì Cận Trọng Sơn đi ra ngoài.

Tư Dã lấy một chiếc ghế đẩu ra ngồi ở cửa, lười biếng nhìn khách du lịch và người dân địa phương đến đi, dần dần thư giãn.

Người ta nói Thành Đô là “thành phố chậm”, nhưng anh, một người Thành Đô chính gốc, chưa bao giờ chậm.

Trước đây trong video thấy người dân thị trấn nhỏ bận rộn cả ngày, buổi chiều ngồi trong đập sân phơi nắng, anh chỉ cảm thấy không thể tin được.

Cuộc sống như vậy cách anh quá xa, chỉ sợ đợi đến bảy mươi tám mươi, anh vẫn không thể thảnh thơi được.

Nhưng trên những con đường cổ kính của Kashgar, anh đang tận hưởng sự thoải mái này.

Vừa ngẩn người vừa nghĩ, Cận Trọng Sơn mới không rảnh rỗi được. Có lẽ lại chạy đi giúp những người cần giúp đỡ.

Không đợi được Cận Trọng Sơn trở về, ngược lại có một đám trẻ con người duy ngô nhĩ tới.

Khi anh đến Kashgar, Tư Dã anh nhận ra trẻ em là khung cảnh sống động nhất của thành phố cổ.

Chúng chạy theo nhóm trong các ngõ hẻm ngoằn ngoèo, hễ thấy sân nào có xích đu, người ta chơi ca múa nhạc hay có hoạt động gì thú vị là chạy vào nhà chủ chơi..

Giờ đây, trong mắt chúng, anh trai tóc vàng ngồi trước cửa hàng tạp hóa của anh Cận này, càng làm bọn chúng tò mò hơn cả xích đu.

“Muốn ăn kẹo không?” Tư Dã lấy một túi kẹo từ kệ lắc nó về phía lũ trẻ.

"Muốn!"

Được rồi, không có đứa trẻ nào là không bị kẹo dụ dỗ.

Tư Dã để cho chúng nó tiến vào cửa hàng, không biết chúng thích ăn loại nào, nên để chúng tự chọn.

Mặc dù những đứa trẻ thèm ăn, nhưng không tham lam chút nào, sáu đứa trẻ chỉ chọn một gói.

Tư Dã nhìn xem, bên trong chỉ có bảy viên kẹo, trừ đứa trẻ may mắn nhất, mọi người chỉ lấy được một viên.

Gói kẹo này là anh mời, anh vừa mới trả tiền xong, đang định xem ai định lấy thêm kẹo, thì một cô bé đưa cho anh gói kẹo gói bằng giấy vàng.

"Anh ơi, bọn em chia xong rồi, cái này cho anh."

Tư Dã kinh ngạc, "Anh cũng có phần?"

"Vâng! Nó trông đẹp như tóc của anh."

"Không chỉ tóc! Anh cũng có màu vàng nữa! ”

Bọn nhỏ rôm rả nói tiếng phổ thông vừa học ở trường, không ngớt khen anh.

Tư Dã mở gói kẹo ra, khi viên kẹo màu vàng tan chảy trên đầu lưỡi, anh đột nhiên cảm thấy nguồn cảm hứng dồn dập trong nhiều ngày ở phương xa cuối cùng cũng tràn vào tứ chi và xương cốt của mình.

Anh muốn thiết kế những bộ quần áo đẹp như giấy kẹo cho những đứa trẻ ngây thơ và tốt bụng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.