Phần thưởng cao sẽ có hệ thống nhắc nhở, nửa đêm Cận Trọng Sơn dựa vào lan can ban công của khách sạn, nhìn thấy tin nhắn Tư Dã để lại cho hắn.
Nửa đêm gió mùa hè thổi đến mang theo cảm giác lạnh, không giống thủy triều có trên cao nguyên.
Tư Dã uống say, sau khi uống rượu nói thật cũng tốt, nói lung tung cũng được, đêm nay cuối cùng cũng không thể nói chuyện gì với Tư Dã.
Hắn muốn bế ai đó đi tắm.
Hai mắt Tư Dã đều không mở ra được, lại cực kỳ kháng cự. Hắn không còn cách nào khác ngoài lấy nước rửa mặt và tay chân cho Tư Dã.
Tư Dã một mực mơ mơ màng màng bảo hắn đi, nói buông xuống, không cần hắn nữa.
Bế Tư Dã lên lầu, hắn muốn trông coi Tư Dã.
Nhưng sự tồn tại của hắn hình như làm cho Tư Dã rất bất an, miệng thì lẩm bẩm, còn luôn trở mình.
Hắn hỏi, “Anh có thể ở lại không? Chỉ trông em thôi.”
Tư Dã lắc đầu.
“Vậy anh ở dưới lầu nhé?”
Tư Dã vẫn lắc đầu.
Hắn muốn chạm vào gò má Tư Dã, đầu ngón tay vừa chạm vào, Tư Dã liền lui vào trong chăn, che lại toàn bộ khuôn mặt.
Trong phòng bật điều hòa gió lạnh, cũng không thể ngộ ra như vậy.
Hắn thở dài, “Nếu anh về rồi em sẽ ngủ ngon chứ?”
Tư Dã chôn trong chăn một hồi lâu, gật đầu.
“Vậy anh sẽ về.”
Nói xong những lời này, cho đến tận khi hắn xuống lầu, Tư Dã vẫn không nhúc nhích.
Khách sạn đã đặt trước khi đến Thành Đô.
Năm ngoái nói chia tay chính là hắn, dùng “buông xuống” làm tổn thương Tư Dã cũng là hắn.
Hắn còn nghĩ mình sẽ không đến mức mình vừa đến Thành Đô là tới nhà Tư Dã.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều trước khi khởi hành. Thực tế thì từ đầu xuân khi lái xe đến Bắc Cương, hắn đã bắt đầu suy nghĩ lại.
Muốn đưa Tư Dã trở về.
Nhưng sau khi tìm lại thì sao?
Hắn không muốn trói buộc Tư Dã ở cao nguyên cằn cỗi, không muốn Tư Dã cả ngày bận bịu với cuộc sống tầm thường.
Nhưng hắn và Tư Dã không phải cùng loại người, hắn giống như một sợi xích nặng nề, sẽ trói chặt Tư Dã lại.
Tựa như tình yêu của Cổ Lan Như Tư giữ lại Cận Xu Danh mãi mãi trên cao nguyên.
Hắn cố gắng buông bỏ quê hương đi về phía Tư Dã.
Hắn có thể vì Tư Dã, ở lại Thành Đô, hoặc là đi cùng Tư Dã tới nơi trời đất rộng lớn hơn.
Nhưng Tư Dã sợ hãi.
Mùa hè năm ngoái, Tư Dã đã dũng cảm chạy về phía hắn. Năm nay chính hắn đổi lấy dũng cảm chạy về phía Tư Dã.
Nhưng hắn cũng rất mê man.
Trước đây hắn luôn thờ ơ nhìn mọi thứ xung quanh.
Lâu lâu ngước nhìn những ngọn núi phủ tuyết, người ta sẽ nghĩ rằng thế giới thật rộng lớn, cuộc đời chỉ là một cái búng tay, niềm vui nỗi buồn cá nhân đã không còn quan trọng.
Nhưng nhỏ bé như thế nào, đó cũng là cuộc sống của người phàm.
Hắn bắt đầu tiếc nuối những mất mát và lo lắng cho chặng đường phía trước.
Hắn ngã xuống từ núi tuyết, từ mây trắng, từ cánh đại bàng.
Lần đầu tiên cảm thấy núi vĩnh cửu cũng chỉ là núi và hắn cũng chỉ là hắn.
Con người căn bản không nên cảm nhận trời đất rộng lớn, quên đi cá nhân nhỏ bé cũng là sinh mệnh hoàn chỉnh.
Tất cả những thứ này đều do Tư Dã trao cho hắn.
Tư Dã coi hắn như một người không có màu sắc rồi tưới mực lên.
Hắn muốn giành lại Tư Dã, mặc dù hắn không biết những gì sẽ phải đối mặt khi giành lại.
Điều hắn chắc chắn vào lúc này là từ lúc chia tay đến nay, hắn chưa một giây phút nào thực sự buông bỏ Tư Dã.
Nhìn lời nhắc phần thưởng nhấp nháy, Cận Trọng Sơn nhẹ nhàng thở ra.
Không phải là nói là sẽ ngủ ngon sao?
Sao lại tỉnh rồi.
Ngày hôm sau, Tư Dã vừa đến studio đã đã bị Bạch Tiểu Dã kéo đi xem ảnh và video đã sửa chữa.
Dưới ánh hoàng hôn vàng óng, Cận Trọng Sơn mặc mùa xuân Pamir do anh thiết kế, đứng ở trên đường phố Thái Cổ Lý người đến người đi.
Mặt mày cũng không giãn ra, trong mắt có mờ mịt và ưu sầu cực nhạt.
Sự hoang sơ và nguyên thủy khác xa với sự hối hả và nhộn nhịp dường như trở nên sống động trên người Cận Trọng Sơn.
Nhưng chính vì sự hoang mang này mà cảm giác kéo nét hoang sơ vào thành phố được thể hiện một cách nhuần nhuyễn.
Yết hầu Tư Dã không khỏi cuồn cuộn.
Đây là một Cận Trọng Sơn khác với người làm người mẫu cho anh vào năm ngoái.
Năm ngoái, Cận Trọng Sơn lộ ra thần tính, năm nay thể hiện phàm tính.
Thật khó để nói cái nào tốt hơn. Nhưng không thể nghi ngờ, khí chất của Cận Trọng Sơn lúc này cực kỳ tôn lên bộ trang phục này.
“Anh Dã! Anh Cận trâu bò quá! Nhìn tư thế, ánh mắt của anh ấy đi, Đậu Uy Liêm không xứng liếm gót giày.”
Tư Dã phục hồi tinh thần lại, “Ừm. ”
“Hơn nữa anh Cận còn biết nhiếp ảnh! Anh ấy nhờ nhiếp ảnh gia chụp mấy bức ảnh, sao tôi lại cảm thấy anh ấy chuyên nghiệp hơn nhiếp ảnh gia vậy chứ!”
Biết nhiếp ảnh?
Tư Dã không nhớ Cận Trọng Sơn biết chụp ảnh.
Nhưng Cận Trọng Sơn quả thật đã nghịch máy ảnh của anh, còn thích chụp ảnh anh, khi anh chụp ảnh tự sướng còn đột nhiên xông vào.
Nghĩ đến bức ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ, anh, Tiểu Dương, Cận Trọng Sơn.
Trong mắt Tư Dã có thêm vẻ dịu dàng.
“Nhưng anh Cận không cần tiền, hôm qua tôi nói mời anh ấy ăn ếch, kết quả ếch vừa lên, anh ấy vừa nhìn thấy toàn là ớt cay, liền bị sặc cho bỏ chạy.”
Tư Dã: “Sợ ư? ”
“Đúng vậy, một mình tôi ăn ba cân, đóng gói bốn cân!”
Bạch Tiểu Dã vừa nói vừa khoa tay múa chân, “Anh Dã, anh Cận không cần tiền cũng không ăn cơm, tôi cảm thấy mình hơi lơ là, đợi cơ nào anh vẫn là hẹn anh ấy ăn một bữa nha.”
Tư Dã gật đầu, “Ừ, được.”
Bạch Tiểu Dã lập tức khoe khoang, “Còn có anh Dã, có phải anh nên đến cửa hàng xem một chút không? Hôm qua anh vừa đến cái tên Đậu đó đi, không tính ha! ”
Tư Dã giả vờ làm việc, bị ầm ĩ đến đau đầu, đáp lại, “Chiều nay tôi đi qua. ”
Buổi trưa Cận Trọng Sơn gửi wechat cho Tư Dã:
[Thời gian tới anh đều ở Thành Đô, một ngày nào đó em rảnh rỗi, chúng ta gặp mặt một lần nhé. ]
Sau chia tay, họ không block nhau.
Tư Dã không nỡ bỏ, Cận Trọng Sơn không phải loại động tý là block.
Đây là thông điệp đầu tiên trong suốt nửa năm qua.
Tư Dã chán ăn, buổi trưa chỉ uống vài ngụm canh do chị Tinh cố ý mang đến.
Chị Tinh vốn định hỏi anh chuyện của anh và Cận Trọng Sơn, thấy anh lòng đầy tâm sự nên cũng không hỏi.
Tư Dã không biết phải trả lời thế nào.
Ngày hôm qua dưới tình huống hoàn toàn hỗn loạn, anh nghĩ, Cận Trọng Sơn sẽ không đến vì anh.
Nhưng giờ phút này anh hiểu được, Cận Trọng Sơn chính là đến vì anh.
Nếu là lúc mới chia tay, anh nhất định sẽ vui vẻ chạy về phía Cận Trọng Sơn, bây giờ nỗi băn khoăn lại vượt qua sự mừng rỡ.
Năm ngoái anh không hiểu, cảm thấy Cận Trọng Sơn quá tuyệt tình.
Nhưng thời gian đã đánh bóng rõ ràng nhiều chi tiết.
Cận Trọng Sơn là người có tấm lòng rộng lớn, có lẽ khi Cận Xu Danh nói với hắn về việc bảo vệ cao nguyên hắn liền quen với tình cảnh suy nghĩ mọi thứ vì người khác.
Cận Trọng Sơn đã từng suy nghĩ đến mình chưa?
Không.
Khi đại bàng bay lên, nó không thể nhìn thấy chính mình mà chỉ nhìn thấy những sinh linh mà nó bảo vệ.
Cho nên Cận Trọng Sơn lựa chọn cho anh một con đường thích hợp nhất.
Anh vững vàng bước đi trên con đường này và ngày càng thành công.
Cận Trọng Sơn lại xuất hiện, đơn giản là muốn nhìn xem anh sống như thế nào.
Có lẽ Cận Trọng Sơn cũng đang lo lắng rằng việc chia tay có ảnh hưởng đến cuộc sống của anh hay không.
Anh không cần một cuộc hội ngộ như vậy.
Tin nhắn mới lại đến.
[Chúng ta hãy nói chuyện.]
Tư Dã nhanh chóng lật điện thoại, hai tay luồn vào tóc.
Nhưng ngay sau đó, anh lại lấy điện thoại cùa mình ra.
[Được, buổi chiều em sẽ đi đến cửa hàng vào buổi. Tìm một chỗ ở đường Xuân Hi đi. ]
Bạch Tiểu Dã thậm chí còn chưa ăn trưa đã chạy tới cửa hàng, hôm nay còn có một hoạt động, cậu ta dự định cắt Tư Dã vào.
Không nhờ buổi chiều Tư Dã còn chưa tới, Cận Trọng Sơn đã tới trước.
“Anh Cận! Sao anh lại ở đây? ”
Cận Trọng Sơn ăn mặc không khác gì ngày hôm qua, nhưng trên vai treo một cái máy ảnh, “Đến xem. ”
“Anh cũng tới chụp ảnh à?Tôi đã nói, sao anh có thể cảm thấy như vậy với những bức ảnh mà anh đã yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp ngày hôm qua. ”
“Tùy tiện chụp thôi.” Thỉnh thoảng Cận Trọng Sơn nhìn về phía cửa hàng.
Bạch Tiểu Dã cười, “Đừng nhìn nữa! Anh Dã còn chưa tới, vào bên trong ngồi một chút nhé? Tôi là bậc thầy pha cà phê đấy.”
Bạch Tiểu Dã làm cà phê, Cận Trọng Sơn đi tham quan nơi bố trí.
Người mẫu và các nhân viên khác đã đến, xung quanh rất ồn ào.
Khi Tư Dã đến thì không nhìn thấy Cận Trọng Sơn. Thấy Bạch Tiểu Dã vừa mới làm xong cà phê bèn bưng lên uống một ngụm.
“ Anh Dã, Bạch Tiểu Dã hét lên: “Cái đó không dành cho anh!”
Tư Dã cười, “Của cậu à? Làm thêm một ly nữa đi.”
Cận Trọng Sơn tiến vào, Bạch Tiểu Dã lắp bắp nói: “Anh Cận, cà phê của anh, anh Dã uống mất rồi.”
Tư Dã cứng đờ.
“Không có sao.” Giọng điệu Cận Trọng Sơn bình tĩnh nhìn về phía Tư Dã.
Tư Dã quay đi, “Em sẽ bận một lúc.”
“Ừm, anh sẽ đợi em. ”
Tư Dã vừa đến, Bạch Tiểu Dã không có thời gian làm cà phê cho Cận Trọng Sơn nữa, vội vàng dẫn ông chủ đi xem quy trình, theo dõi chụp ảnh, còn chụp lén Tư Dã vài lần.
Bình thường, Tư Dã đã phát hiện ra từ lâu.
Bạch Tiểu Dã cảm thấy ông chủ không yên lòng.
Cậu ta đến “vùng hoang dã” lâu như vậy, Tư Dã làm việc từ trước đến nay hiệu suất vô cùng cao, rất ít khi thất thần.
Bạch Tiểu Dã thừa nhận việc chụp lén, hỏi có thể lưu video được hay không.
“Lưu đi.” Hôm nay Tư Dã đặc biệt dễ nói chuyện, “Không có việc gì tôi đi trước.*
Tuy rằng Cận Trọng Sơn không tham gia công tác, nhưng trước sau vẫn nhìn chăm chú vào Tư Dã.
Lúc Tư Dã đi ra khỏi cửa hàng, hắn đã chờ đợi ngoài đường phố, “Uống gì?”
“Gì cũng được.”
Đường Xuân Hi Thái Cổ Lý có rất nhiều quán cà phê và điểm tâm trang trí sang trọng.
Cận Trọng Sơn dừng ở một nhà, “ Đây nhé?”
“Được.”
Lúc gọi đồ ăn, cũng là Cận Trọng Sơn quyết định.
Hỏi Tư Dã, Tư Dã chỉ nói được.
Giữa bọn họ tựa hồ trở nên cực kỳ xa lạ, nhưng cũng không phải là người xa lạ chân chính.
Hai người đã từng rất thân thiết lại có nhau trở lại quỹ đạo của người xa lạ, thực ra còn lúng túng hơn cả người xa lạ.
Cận Trọng Sơn nhớ tới trước kia, Tư Dã luôn có rất nhiều yêu cầu nhỏ.
Ít đường, nhiều đá, nhiều chanh, nhiều kem.
Hắn rất hoài niệm lúc Tư Dã làm nũng đòi hỏi hắn.
Đồ uống được đặt trên bàn, không ai nhúc nhích.
Tư Dã nhìn quả đào trong ly, Cận Trọng Sơn nhìn anh.
“Đêm qua anh đưa em về, chúng ta nói chuyện một lát.”
Tư Dã vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng bả vai có một sự căng thẳng nhẹ.
“Ừm.”
“Em nói đã buông anh xuống rồi, bảo anh đi, đừng đến quấy rầy em nữa...”
Tư Dã cả kinh, rốt cục nhìn thẳng Cận Trọng Sơn.
Thế mà anh nói những lời như vậy với Cận Trọng Sơn.
Cũng tốt, cũng tốt.
Say rượu thay vì tỉnh táo, anh nói tất cả những điều khó chịu
Bây giờ lặp lại một lần nữa, cũng không đến mức quá xấu hổ.
“Đúng.” Tư Dã thẳng lưng, “Anh nói thời gian sẽ khiến em buông tay, Chia tay lâu như vậy, em đã buông xuống rồi, cũng đã bắt đầu một cuộc sống mới. ”
Cận Trọng Sơn mặt mày âm trầm, “Ngày hôm qua anh cũng đã nói với em ít chuyện, em say, anh muốn lúc em tỉnh táo thì nói lại lần nữa.”
Trong lòng Tư Dã nổ ầm ầm.
Cận Trọng Sơn đã nói gì với anh?
Bây giờ muốn nói với anh điều gì?
“Tư Dã.” Giọng Của Cận Trọng Sơn rất nhẹ, cũng rất kiên định, “Anh không bỏ xuống được. Anh không thể buông bỏ em được. ”
Đồng tử Tư Dã không nhúc nhích, cả người như bị đóng băng.
Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Cận Trọng Sơn, đè nén cảm xúc nửa năm qua đang vọt lên đỉnh đầu, sau đó đông cứng lại dưới sự bảo vệ của lý trí và sự tự tổn thương.
Hồi lâu, lần đầu tiên sau khi bọn họ gặp lại, anh không chút né tránh nhìn Cận Trọng Sơn, trên mặt mang theo vẻ mặt lạnh nhạt quyết tuyệt.
“Nhưng chuyện tương tự em không muốn trải qua một lần nữa.”
“Anh Cận, một bên đã buông bỏ tình cảm, không có khả năng nhặt lên nữa.”
“Chúng ta... Vẫn giống như năm ngoái đã nói, quên nó đi. ”