Ranh Giới

Chương 47: Chương 47: Hung Thủ Lộ Diện.




Buổi tối hôm ấy, sau khi cơm nước xong. tôi bảo Ngọc với dì vào viện với mẹ. Tôi cùng với Sơn, Hòa và Lâm lấy lý do "phụ công an điều tra" phi xuống Hà Nội. Hồng với Thủy ở lại trông nhà còn Hằng bận lịch diễn không nghỉ được nên cũng xuống cùng chúng tôi. Sau khi đưa Hằng về chỗ trọ, chúng tôi bắt đầu theo kế hoạch đã bàn kỹ với nhau từ trước.

Biết là mẹ sẽ không đồng ý việc tôi đi lung tung nhưng trong lúc này cái sự nôn nóng muốn tìm ra hung thủ khiến tôi cũng chẳng bận tâm nữa. Dù sao thì từ lúc tôi về mẹ cũng đã ổn định cả về tinh thần lẫn sức khỏe rồi. Cũng may các cậu chỉ xuống thăm trong chốc lát, biết mẹ cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng và công an cũng đang điều tra nên các cậu về ngay sau khi ăn cơm. Nếu không chắc chúng tôi cũng khó kiếm lý do để đi.

Sâu chuỗi tất cả sự kiện và những tình tiết, chúng tôi mở hướng điều tra đầu tiên là nhắm vào nơi tôi đã bắt gặp chiếc xe Camry nọ cách đây hơn chục ngày.

***

- Ái chà, không nghĩ là anh sẽ quay lại đâu! - Thơ tròn mắt khi thấy tôi vừa từ trong thang máy bước ra.

- Cho anh một vé Vip, không cần trả lại. - Tôi rút ví cầm tiền đưa cho cô lễ tân.

- Vâng, cảm ơn anh! Thơ sắp người cho chị nhé? - Cô lễ tân mỉm cười với tôi rồi quay sang Thơ.

- Không cần, hôm nay anh sẽ oder em được chứ? - Tôi nháy mắt với Thơ đang đứng cạnh quầy, cố làm bộ dạng cợt nhả nhất có thể.

- Anh có say không? - Thơ từ ngạc nhiên chuyển sang sửng sốt.

- Nhìn anh đâu có giống người say!? - Tôi khẽ nhún vai cười.

- Sao hôm nay em thấy anh xử sự là lạ!? Đối với anh chàng rụt rè, nghiêm túc lần trước em gặp chẳng có liên quan.

- Em đang làm mất thời gian đó! - Tôi tỏ vẻ sốt ruột.

- Được rồi, được rồi, để em chuẩn bị phòng xông hơi đã! - Từ trạng thái ngạc nhiên rồi ngỡ ngàng, Thơ chuyển tông sang điệu bộ lả lướt như dạo nọ.

- Không cần xông, anh... làm luôn! - Dù đã chuẩn bị tâm lý và điệu bộ kỹ càng, nhưng nói đến từ "làm luôn" tôi vẫn thấy ngượng mồm. Khẽ lảng tránh ánh mắt của Thơ tôi nói tiếp:

- Vẫn phòng cũ, anh vào tắm trước nhé!?

- Không, phòng đó có khách rồi! Anh vào phòng 505 đi!

- Ừ, chỗ nào thế?

- Cuối hành lang rẽ trái, ngay đầu đó anh. - Thơ đưa tay chỉ.

- Ừ! Anh đợi em nhé!

Nói xong tôi rảo bước vội đi.

Tôi vào đúng phòng như chỉ dẫn của Thơ, ngồi xuống ghế đợi, cẩn thận rút điện thoại ra tắt nguồn, rủi nhỡ đang nói chuyện nàng lại gọi hỏi han thì hỏng hết việc. Mặc dù lúc nãy trước khi lên đây đã điện trước cho nàng để phủ đầu rồi, nhưng cẩn tắc vô áy náy, dè chừng trước vẫn hơn.

Chỉ vài phút sau đã có tiếng gõ cửa.

- Vào đi em!

Tôi nói chưa dứt thì cửa đã mở, Thơ bước vào. Lần này cô ấy mặc còn sexy hơn cả lần trước với cái váy ngắn cũn, liền với một dải yếm buộc qua cổ để hở mảng lưng trắng ngần, cộng hưởng với mùi nước hoa sực nức nữa. Tôi đang định mở lời, thì Thơ ngồi phịch ngay vào lòng tôi quàng tay qua cổ.

- Bảo vào tắm mà sao chưa tắm? Hay... muốn em tắm cùng sao!? - Thơ nũng nịu rồi gần như ngay lập tức ghé luôn vào môi tôi.

- Từ từ đã em! - Tôi hoảng quá quay vội đầu né đôi môi nóng bỏng của Thơ nhưng vẫn chạm vào má.

- Làm sao vậy? Tưởng anh thế nào? - Thơ nhíu mày nhìn tôi.

Tôi muốn đẩy cô ấy ra nhưng lại sợ hỏng việc, mà cứ để cô ấy ngồi trong lòng thế này thì cũng khổ. Tôi vội lập cập rút bao thuốc trong túi áo ra rồi lại lập cập loay hoay tìm bật lửa. Lúc nãy cầm bao thuốc ở dưới quán vội quá quên khuấy mất.

- Chàng để em! - Thơ với cái túi xách lấy bật lửa rồi nhón lấy điếu thuốc của tôi đưa lên miệng châm, nhả khói ra rồi mơ màng nhìn tôi đầy khiêu khích. Sau đó để lại điếu thuốc lên môi tôi, không quên đưa tay mơn nhẹ một đường lả lướt từ má ra sau gáy tôi, rồi dừng lại ở dái tai mân mê.

Tôi sởn hết cả da gà, vội rít một hơi thuốc thật dài, mắt vẫn để ý những hành động của Thơ một cách… đề phòng.

Bỗng Thơ vụt đứng dậy, tôi chưa kịp thở phào thì cô ấy quỳ xuống tháo thắt lưng và cởi cúc quần tôi ra.

- Anh đã bảo từ từ mà! - Tôi vội chộp lấy tay Thơ, tim nhẩy tưng tưng trong lồng ngực, mặt đỏ phừng phừng.

- Xem anh kìa, lại quay về bản chất như hôm nọ rồi! - Thơ ngước lên nhìn tôi cười tủm tỉm.

- Nhưng như vậy em mới thích! - Cô ấy gạt tay tôi ra rồi toan lách cạp quần của tôi thò vào trong.

- Ấy đừng! - Tôi đứng phắt dậy rồi lúi húi đóng lại cúc quần.

- Chúng ta nói chuyện trước đã! - Tôi đỡ Thơ đứng dậy rồi để cô ấy ngồi xuống giường.

- Anh là gã đàn ông khó nắm bắt nhất mà em từng gặp đấy! Chẳng thể hiểu nổi anh nữa! - Thơ khẽ cau mày nhìn tôi.

- Thực ra... hôm nay anh vào đây có chuyện muốn nhờ em. - Tôi nghiêm giọng.

- Nhờ em? - Thơ tròn xoe mắt nhìn tôi.

- Phải!

- Em có gì để anh nhờ ngoài cái thân xác này ra chứ? - Cô ấy bật cười.

- Anh nghĩ là em sẽ giúp anh được việc này. Và anh sẽ không để em phải thiệt thòi. - Vừa nói tôi vừa rút ra hai tờ 100 đô thằng Sơn đưa khi nãy đặt lên bàn.

Thơ chẳng buồn liếc số tiền lấy nửa con mắt, cô ấy vẫn chăm chú nhìn tôi.

- Anh cứ nói!

- Thực ra, anh muốn biết mấy người khách đi con Camry biển 29X-**** họ có đến đây thường xuyên không?

- Anh cần gì ở họ?

- Việc làm ăn thôi. - Tôi nói bừa.

- Làm ăn mà lại không biết liên hệ, phải vào đây tìm hiểu sao? Nói dối cũng phải hợp lý chút chứ cưng!?

Tôi cứng họng trước những lời vặn vẹo của Thơ.

- Anh cứ nói thật cho em nghe. Mà nếu có xích mích gì thì tốt nhất đừng nên đụng vào đám người đó. - Thơ nghiêm giọng.

- Vấn đề không phải xích mích! Anh đang có việc... Mà thôi, không vòng vo nữa. Anh cần thông tin và mong em giúp anh chứ đừng hỏi nhiều. - Tôi dứt khoát.

- Thôi được rồi, em sẽ không hỏi. Nhưng tiết lộ thông tin khách Vip trong này là điều tối kỵ. Anh nên hiểu điều đó! - Thơ nhún vai.

- Vậy nên anh mới không để em phải thiệt! - Tôi cầm số tiền trên bàn rồi... run run cẩn thật nhét vô khe ngực cô ấy theo những gì thằng Sơn nó dặn dò.

- Nếu giúp anh sẽ còn gấp nhiều lần hơn nữa! - Tôi nháy mắt.

- Anh nghĩ em cần tiền? - Thơ tủm tỉm nhìn tôi.

- Không phải sao?

Bỗng dưng Thơ bật cười khanh khách rồi chuyển sang cười ngặt nghẽo trước đôi mắt khó hiểu của tôi.

- Đồ ngốc ạ! - Cô ấy dí ngón trỏ vào trán tôi.

- Em đã nói rồi, anh khác với những gã đàn ông vào đây thì em cũng khác với những đứa con gái trong này. - Cô ấy chuyển xuống bóp hai má tôi rồi rút hai tờ tiền tôi vừa nhét vào ngực cô ấy ra bỏ vào túi áo tôi.

- Vậy chứ giờ anh cần phải làm sao? Nếu em không giúp thì chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa. - Tôi bực bội đứng dậy rồi toan mở cửa bước ra ngoài.

- Tối mai... Tôi khựng lại khi nghe Thơ thốt lên từ phía sau.

- Họ hay đến vào tối thứ Ba và thứ Sáu, giờ giấc không ổn định nhưng muộn nhất là 22 giờ. Em chỉ biết có vậy! - Cô ấy nói tiếp.

Tôi ngoảnh lại nhìn cô ấy, trong lòng mừng rơn. Nhưng lẫn trong đó là những điều khó hiểu về cô gái này.

Đột nhiên cô ấy bước lại ôm đằng sau lưng tôi.

- Em giúp anh, nhưng nếu anh có làm sao thì lại chuyển thành em hại anh. Vậy nên anh đừng để em phải hối hận về quyết định này. - Thơ khẽ nói.

Có lẽ cô ấy sợ tôi sẽ bị toán người kia làm hại, trong giọng điệu của cô ấy ẩn chứa bao nhiêu là lo lắng lẫn quan tâm khiến tôi cảm kích vô cùng. Bắt giác tôi định đưa tay lên nắm lấy tay cô ấy, nhưng những hình ảnh của nàng vụt qua trong đầu khiến tôi dừng lại. Dù hành động của tôi chỉ là động thái cảm ơn đơn thuần trước sự quan tâm, ngoài ra không có gì cả nhưng ngưỡng giới hạn đặt ra trong tâm trí không cho phép tôi làm điều đó.

- Cảm ơn em! - Tôi gỡ tay cô ấy ra rồi xoay hẳn người lại.

- Sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả, em đừng lo! - Tôi mỉm cười trấn an.

- Thôi anh về nhé! -Tôi khẽ gật đầu chào Thơ

-Anh...

Thơ mấp máy môi định nói thêm gì đó với tôi nhưng tôi đã quay vội đi rồi. Đứng đợi thang máy, tôi ngoảnh nhìn về phía hành lang, thấy Thơ cũng bước ra nhưng dừng ở cuối hành lang nhìn theo tôi, khuôn mặt với những biểu cảm khác lạ. Nó... Nó khá giống với đôi mắt của nàng mỗi khi nàng nhìn tôi... Chẳng có lẽ???

Không! Tôi vội ngoảnh đi, gãi đầu. Mình và cô ta mới chỉ gặp có hai lần, với lại làm sao lại đi so sánh nàng với cô gái đó chứ? Thật thiển cận!

Cũng may cửa thang máy đã mở, tôi bước vội vào, không dám nhìn lại lần nữa.

Việc cấp bách trước mắt là báo tin cho mấy thằng bạn đang ngồi đợi ở quán trà đá dưới kia đã.

Xuống dưới quán nước, sau khi tôi nói về những thông tin quý báu có được từ Thơ, chúng tôi bàn bạc lại một lần nữa, thống nhất tối mai có mặt ở đó từ 6 giờ chiều để theo dõi tung tích đám người kia. Sauk hi bàn bạc xong, cả hội lại quay trở về Phúc Yên.

- Này! - Đang đi trên đường thì Lâm vỗ vai tôi.

- Gì hả?

- Tin tức vẫn còn mông lung lắm. Giá như cậu làm tới tí nữa thì có khi chẳng cần phải ngóng đâu!

- Tới cái con khỉ. - Tôi bực dọc.

- Ơ, phải hy sinh vì đại cục chứ!?

- Hy cái quái gì? Lần sau mày lên mà hy!

- Nó đã chấm cậu rồi thì chỉ có cậu, chứ nếu là tớ thì không phải bàn. - Lâm cười sằng sặc.

- Thôi mày im miệng cho tao nhờ.

Nói xong tôi nhấn mạnh ga lên đi song song với Sơn và Hòa. Sợ cả nhà sốt ruột, chúng tôi phóng nhanh hết mức có thể trên con đường cao tốc dài hun hút.

***

Vừa mở cửa phòng bệnh nhân, thấy mẹ đã ngủ từ lúc nào. Dì Thúy cũng dải chiếu ngủ trên đất. Nàng đang ngồi phía đuôi giường chống tay vào cằm, đôi mắt nhắm, hơi gật gù.

- Em! - Tôi dón dén bước vào, khẽ lay nàng.

Nàng mở bừng mắt. Nhìn thấy tôi, nàng định nói thì bị tôi bịt miệng lại.

- Suỵt! - Tôi đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng rồi kéo nàng ra ngoài.

- Sao anh về muộn thế? Mà máy kiểu gì em điện không được? - Vừa bước ra cửa, nàng đã nói với giọng hơi trách móc.

- Anh đã điện trước bảo về muộn rồi mà! Đi cùng các chú công an theo dõi nghi phạm, phải tắt máy chứ em!? - Tôi bốc phét.

- Làm em lo gần chết! - Nàng có vẻ xuôi xuôi.

- Đã bảo không sao rồi mà. Thôi, giờ về nhà ngủ, để dì ở đây được rồi.

- Không được!

- Làm sao?

- Anh về đi, để em ở ngoài này với bác.

- Có dì ở đây rồi, em ở lại làm gì?

- Về nhà cũng đâu có chỗ ngủ? Đông người mà.

- Sơn về nhà nó ngủ, Hằng xuống Hà Nội rồi, Lâm với Thủy thuê nhà nghỉ, ở nhà chỉ còn Hòa và Hồng thôi.

- Nhưng...

- Không có nhưng gì cả! Dì sẽ chăm sóc mẹ các vấn đề vệ sinh tốt hơn em. Với lại cái phòng bé tí tận ba người, không khí bức bối cũng không tốt cho mẹ. Em nghe anh! - Tôi vừa ngắt lời nàng, vừa lý giải. Rồi không chờ nàng phản ứng thêm nữa, tôi bước lại ngó nghiêng cẩn thận trong phòng một lần nữa, biết chắc là mẹ đã ngủ ngon rồi, tôi cẩn thận khép cửa rồi kéo nàng đi.

Về đến nhà, thấy Hòa với Hồng đã ngủ ở giường của tôi. Tôi bảo nàng vào phòng mẹ, rồi tôi xuống nhà tắm tắm rửa. Soi gương, tôi điếng người khi thấy một vệt son mờ mờ nơi má. Tôi cuống quýt vục nước lên rửa mặt, cũng may lá nó mờ và cũng chỉ là một vệt chứ không định hình hẳn vết môi nên nàng cũng không để ý, nếu không thì tôi tiêu đời rồi. Vì vậy tôi càng tắm rửa kỹ càng, muốn tẩy sạch hơi hớm của Thơ trước khi vào ôm nàng cho đỡ mặc cảm tội lỗi.

Tắm rửa xong, vào thấy nàng nằm trên giường nhưng mắt vẫn mở. - Sao không ngủ đi em? - Tôi với tay tắt điện rồi trèo lên giường nằm cạnh nàng.

- Em không ngủ trước được. - Nàng vòng tay qua ôm lấy tôi.

Tôi cũng vòng tay ôm nàng, cảm nhận từng đường cong và làn da mát rượi qua lớp áo. Bỗng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Thơ với những mơn trớn, trong lòng tôi lại dậy sóng và bức bối. Chết thật! Tôi vội vùng dậy.

- Anh sao thế?

- Anh... Anh quên chưa tắt điện nhà tắm! - Tôi đỏ bừng mặt lắp bắp rồi vén màn chạy tuốt xuống nhà tắm. Lại vục nước lạnh lên té vào mặt nhưng có vẻ như vẫn chưa xuôi lắm. Tôi chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn mình qua gương, rồi gần như vô thức, tôi luồn tay vào quần...

Đã lâu lắm rồi... Tôi khẽ nghiến răng.

Không vì mấy cái việc điều tra thì tôi cũng chẳng đến nỗi phải khổ sở thế này. Tôi không muốn để nàng phải khó xử như cái hôm ở Mộc Châu nữa, cơ mà muốn kìm nén cũng khó...

Thôi thì đành lại phải nhờ "nó" vậy! Tôi khẽ thở dài, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Xong xuôi, tôi lại tắm lại một lần nữa. Đầu óc giãn ra thoải mái hẳn, tôi lại vào nằm ôm nàng.

- Ngủ ngon! Em yêu... - Tôi hôn nhẹ lên trán nàng.

- Anh tắt điện gì mà lâu thế? - Nàng dụi đầu vào lòng tôi.

- À, anh... anh đi vệ sinh. Chả biết... lúc chiều tối con Hồng nó nấu cái món cá gì mà anh ăn chẳng quen, đau bụng gần chết. - Tôi lắp bắp.

- Sao lúc nãy ra cổng viện không mua thuốc uống đi? - Nàng ngẩng lên lo lắng.

- Không sao! Anh ổn mà! Thôi em ngủ đi, muộn lắm rồi!

Tôi kéo đầu nàng áp vào ngực.

Một ngày mệt mỏi khép lại, cái câu "Anh xin lỗi" vẫn cử lởn vởn trong đầu tôi trước khi chìm vào giấc ngủ say...

***

Sớm hôm sau, tôi với nàng dậy sớm. Nàng nấu cháo rồi cùng tôi mang vào viện cho mẹ. Tôi ở lại viện đợi mẹ ăn cháo xong rồi lại để nàng ở đó, còn tôi chạy ra quán cafe chỗ thằng Sơn hẹn. Tới nơi thì Lâm và Hòa đã có mặt ở đó.

- Bên công an họ đã có kết quả gì chưa đại ca? - Sơn quay sang tôi hỏi.

- Chưa có gì. Lúc sang có một anh vào hỏi han một lát rồi lại về. Quá trình điều tra họ không kể cho mình đâu nên không hóng được gì cả! - Tôi nói.

- Em bảo này, chiều nay em với Hòa và Lâm xuống nằm vùng ở Hà Nội luôn, đại ca ở nhà lo cho mẹ, có gì bọn em sẽ báo.

- Không được! - Tôi phản đối luôn.

- Đại ca chẳng hiểu gì cả. Chúng nó đã biết mặt đại ca, đại ca mà loanh quanh ở đấy, tình cờ chúng nó vô tình nhìn thấy, chẳng phải đánh rắn động cỏ sao? Chúng nó chưa biết mặt em với Hòa và Lâm nên sẽ thuận lợi hơn nhiều. Lúc này chúng ta đang ở thế chủ động, đại ca đừng đánh mất lợi thế đó vì cái thói anh hùng rơm! - Sơn chậm rãi lý giải.

Tôi ngồi thừ người ra, thấy nó nói chuẩn không thể bắt bẻ được cái gì.

- Cứ thống nhất như thế đi Hiếu! Nôn nóng quá là hỏng hết việc. - Hòa xen vào.

- Thôi được rồi, nhưng có thêm thông tin gì mới phải điện ngay cho tao nhé! - Tôi đành đồng thuận với kế hoạch của chúng nó.

Sau khi đã thống nhất, tôi quay trở lại bệnh viện, còn Sơn, Lâm cùng với Hòa quay về nhà tôi.

***

Tôi vào viện ngồi với mẹ, đến trưa thì Hồng đem cơm vào cho dì Thúy rồi rủ tôi cùng nàng về ăn cơm. Tôi tranh thủ ghé cửa hàng mua chai rượu.

Về đến nhà, thấy mâm cơm đã dọn sẵn, Hòa với Lâm và Thủy đang ngồi đợi.

- Sơn đâu? - Tôi thắc mắc.

- Nó về nhà nó rồi, ngồi xuống ăn đi. - Hòa vẫy.

- Gọi cho nó bảo sang đây ăn cho vui! - Tôi rút điện thoại ra.

- Không phải điện, chắc nó ăn ở nhà rồi, tao điện có được đâu. - Hòa lắc đầu, không quên nhón cái đùi gà vừa ăn vừa nói.

- Thế để tao sang gọi nó. Em và Hồng cứ vào ngồi trước đi.

Nói xong tôi bước ra xe.

- Ôi trời, có bữa cơm mà rách việc làm gì!? - Lâm xua tay.

- Mất công mua chai rượu, thiếu nó còn gì là vui nữa? - Tôi cười cười rồi quay xe nổ máy phóng đi.

***

Sơn đứng trầm ngâm trước tủ phì phèo điếu thuốc như đang suy tư một điều gì đó. Sau đó nó bước lại giường nằm xuống tiếp tục rít thuốc.

Châm và rít thêm vài điếu nữa, nó lại đứng dậy bước tới trước tủ. Nó cứ đưa tay lên cánh tủ rồi lại bỏ xuống như lưỡng lự một điều gì đó.

Rồi bỗng ánh mắt nó ánh lên cái nhìn sắc lẹm. Nó kiên quyết mở khóa tủ, bới trong đống quần áo ra một chiếc hộp. Nó cầm lên đặt xuống giường, mở ra, trong đó có rất nhiều tiền. Nó rút một xấp ra nhét vào túi rồi lại châm điếu thuốc nhìn chiếc hộp. Nhìn một lúc, nó lại đi lòng vòng, châm thuốc hút tiếp. Sau đó nó bước lại bỏ hết đống tiền ra giường rồi lấy ra một vật được bọc vải khá kỹ.

Nó cầm vật đó lên rồi cẩn thận mở lớp vải ra. Mở hết mấy lượt vải, vật đó hiện nguyên hình là... một khẩu súng lục đen ngòm. Nó nheo mắt nhìn khẩu súng, vẫn đốt thuốc như điên rồi với lấy mấy mảnh vải lau lau.

- Sang nhà ăn cơm nhanh lên, mọi người đang đợi! - Tôi mở toang cửa ngó vào.

Sơn cuống quýt giấu vội khẩu súng ra sau lưng nhưng tôi đã kịp nhìn thấy thứ công cụ giết người đó, thứ mà tôi chỉ thấy trong phim ảnh.

- Cái gì thế? - Tôi quắc mắt nhìn nó.

- Không, không có gì đâu đại ca! - Nó tỏ vẻ bối rối ra mặt.

- Mày đưa tao xem thứ mày vừa cầm! - Tôi đưa tay ra.

- Em đã bảo không có gì mà!

- Nếu mày không đưa thì đừng sang nhà tao, đừng bao giờ nhìn mặt tao nữa! - Tôi cáu tiết quay ngoắt đi luôn.

- Đại ca, từ từ đã... - Nó vội gọi với theo.

- Sao? - Tôi lạnh lùng ngoảnh lại nhìn nó.

Nó chẳng nói chẳng rằng đặt khẩu súng lên giường, mặt tỏ vẻ bất phục.

Tôi đóng cửa lại rồi bước tới cầm khẩu súng lên loay hoay một lúc.

- Mày tháo hết đạn ra cho tao! - Sau một hồi không tìm cách nào tháo ra được, tôi lại đưa cho nó.

- Đại ca!

- Tao bảo tháo ra, không nói nhiều! - Tôi quát lên.

Nó lưỡng lự giây lát rồi cũng cầm khẩu súng, mở chốt, hạ băng đạn xuống.

Tôi lập tức giật lấy băng đạn trên tay nó rồi giật luôn cả khẩu súng. Nhét cả hai thứ vào túi quần xong rồi ngồi xuống cạnh nó.

- Sơn này! - Tôi thở dài.

- Sao đại ca?

- Mày ở bên kia có như thế nào, cuộc sống va chạm chém giết ra sao nhưng khi về Việt Nam, về lại cái mảnh đất này, mày vẫn chỉ là Sơn, là thằng Sơn bạn chí cốt của tao, là thằng ngó trộm nhà vệ sinh, đá bóng thì chuyên lăn ra ăn vạ, sút phát nào chết chim phát đấy, là thằng nghịch ngợm phá phách nhưng khi quay lại trường cũ thì cặm cụi quét dọn, là thằng đã nhắc tao phải tìm được Ngọc trước khi đi xa... Mày... mày chỉ nên là vậy thôi... - Nói đến những lời cuối tôi nghẹn giọng.

- Đại ca!!! - Nó quay sang nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi, khuôn mặt thảng thốt.

- Mày còn gọi tao được hai tiếng như vậy thì mày phải nghe tao! - Tôi quàng tay khoác lên vai nó.

- Cái thứ này... nó không được xuất hiện ở đây. Nó không có lý do gì để xuất hiện. Mày hiểu tao nói không?

Sơn cúi gằm mặt xuống.

- Tao biết mày vì tao có thể làm mọi thứ. Nhưng mày phải hiểu nếu mày có vấn đề gì thì tao có thể sống trong vui vẻ đến hết cuộc đời này sao? -Tôi tiếp tục nói.

- Nhưng...

- Không nhưng gì cả! - Tôi ngắt lời nó.

- Chúng ta chỉ nên điều tra, sau khi nắm bắt được tình hình, nếu xác định được thủ phạm là chúng nó thì báo với công an để họ giải quyết, ngoài ra không được hành động gì thêm... Sơn, nghe tao. Nghe thằng "đại ca" này một lần được không?

- Em... Em...

- Sơn!!! - Tôi bóp mạnh vào vai nó.

- Bất kể tao đang có những biến cố khủng khiếp nhưng tao vẫn đang có tất cả. Mẹ, Ngọc và những người bạn, đặc biệt là mày. Xin mày, đừng lấy đi của tao cái thằng đã ở cạnh tao bên đường Tàu năm nào. Xin mày đấy! - Tôi khẩn khoản lay lay nó.

- Đại ca! - Nó bối rối cúi gằm mặt. Tôi thấy một vài giọt nước mắt lấm chấm dưới sàn nhà. Đó là lần đầu tiên tôi thấy nó rơi lệ thật sự.

- Thôi chúng ta về nhà đại ca nhanh không mọi người đợi. - Bỗng nó đưa tay quệt nhanh qua mắt, quay sang nói với tôi, rồi đứng bật dậy bỏ đống tiền vương vãi trên giường vào hộp rồi nhét vào tủ, sau đó bước ra cửa.

- Nhanh lên đại ca! Em đói lắm rồi! - Thấy tôi vẫn đang ngồi nhìn, nó liền quay lại giục.

- Ờ, được rồi.

Tôi liền đứng dậy rồi cùng với nó đi xuống nhà, khóa cửa rồi bước ra xe.

Dọc đường tôi và nó tạt qua một con kênh, nhìn quanh không có ai, tôi rút khẩu súng và băng đạn ra ném xuống nước.

-Tủm !

Sơn có vẻ vẫn suy ngẫm điều gì đó khi nhìn khẩu súng chìm nghỉm trong dòng nước. Chẳng muốn nó nghĩ ngợi manh nha thêm điều gì nữa, tôi kéo nó lên xe rồi hai thằng phi về nhà.

***

Ăn cơm xong đến đầu giờ chiều, tôi lại điện cho anh Đăng, là anh hình sự lúc sáng vào viện thăm mẹ tôi để hỏi han tình hình nhưng câu trả lời vẫn là "Bọn anh đang điều tra" , "Đang khoanh vùng" và... chấm hết.

"Cứ loanh quanh thế này chắc cũng chẳng ăn thua gì!" Tôi tự nhủ. Có lúc lại nghĩ bụng "Hay là mình nói thêm thông tin này nhỉ?" nhưng rồi lại thôi. Mọi thứ vẫn còn mơ hồ lắm, nhỡ nói ra lại nhiễu loạn thông tin thì cũng chẳng giải quyết được gì. Chi bằng cứ "Điều tra theo hướng chúng tôi mở ra", tôi muốn cái thằng gây ra chuyện này phải chính tay tôi đưa nó ra ánh sáng. Cái sự hiếu thắng trẻ con trong tôi cứ nghĩ như vậy.

Khoảng 4 giờ chiều, Sơn, Hòa cùng Lâm lên đường xuống Hà Nội. Trước khi đi tôi còn cẩn thận kéo thằng Sơn ra một góc lục lọi người nó thêm một lần nữa, biết chắc nó không còn mang theo thứ gì tôi mới để cho nó đi.

***

Đến tối, tôi đứng ngồi nhấp nhổm không yên. Mong đợi cuộc gọi từ phía Sơn, Hòa hoặc Lâm mà mãi không thấy.

- Làm gì mà anh cứ đi ra đi vào thế? - Nàng thấy thái độ kỳ cục của tôi liền hỏi.

- À không! Ngồi nhiều nó khó chịu ý mà! - Tôi gãi đầu cười cười trước ánh nhìn khó hiểu của nàng.

- Anh ra ngoài chút cho nó thoáng! - Không muốn để mẹ và nàng thấy bộ dạng đó của mình, tôi bước vội ra ngoài.

Ngồi xuống cái ghế ở hành lang, tôi lại rút điện thoại ra.

- Gần 22 giờ rồi mà chưa thấy gì - Xem giờ xong tôi lẩm nhẩm. Toan bấm số gọi Sơn nhưng rồi lại thôi vì nó đã dặn trước là sẽ chủ động gọi về.

Đến gần 24 giờ, sau khi nàng với Hồng và Thủy ngủ say, tôi dón dén dậy bước ra ngoài sân.

Không cưỡng lại những nôn nóng và sốt ruột nữa, tôi bấm máy gọi cho Sơn.

"Thuê bao quý khách..."

Không liên lạc được với nó, tôi lại gọi cho Hòa và Lâm, số nào cũng "Tò te tí".

“Biết thế đã chẳng nghe lời chúng nó, khỉ thật!” Tôi nghiến răng thầm nhủ trong đầu. Điên tiết sút mạnh vào bậc thềm rồi lại ngồi thụp xuống nhăn nhó ôm chân. Sau đó tôi ngồi hút thuốc ngay tại bậc thềm một lúc. Bấm gọi thêm mười mấy cuộc nữa chia đều cho cả ba thằng mà vẫn không liên lạc được. Chán nản tôi bước vào nhà, vào giường và leo lên nằm cạnh nàng, vắt tay lên trán nghĩ ngợi mông lung.

Bỗng có ánh đèn nhấp nháy chỗ bàn, hình như điện thoại của nàng có cuộc gọi. Tôi vội nhổm dậy với lấy. Nàng để chế độ im lặng nên máy chỉ báo đèn. Là ai gọi vào giờ này nhỉ? Tôi liền cầm lên xem.

"A Huy" Tôi sững sờ đến choáng váng, dụi mắt lại lần nữa. Tên lưu trên danh bạ này không có lẽ là gã Nhật Huy kia sao??? Chắc chỉ có thể là hắn. Tôi thầm quả quyết.

Tôi không dám nghe vì sợ hắn biết nàng đang ở bên tôi. Hắn mà biết thì kiểu gì bố mẹ nàng cũng biết việc nàng nói dối để ra đây với tôi, như thế thì mọi thứ sẽ không thể cứu vãn nổi.

Bọn thằng Sơn nó làm cái quái gì chứ??? Tôi đặt điện thoại xuống, gã Nhật Huy ấy gọi liền ba cuộc mới thôi.

Tôi mở máy nàng ra xem tin nhắn và cuộc gọi. Tin nhắn thì không có gì ngoài bạn bè nhắn báo tình hình sắp vào học và hỏi han. Tôi bấm xem lại cuộc gọi đi và đến, không thấy nàng nghe hay gọi cho cái số lưu "A Huy" kia. Nhưng đến cuộc gọi nhỡ thì thấy gã kia gọi cho nàng một cơ số, từ cách đây mấy hôm nhưng nàng không nghe.

Tôi tạm yên tâm nhưng tròng lòng lại dấy thêm mối nghi hoặc về việc gã Nhật Huy có liên quan đến vụ án. Chẳng lẽ không gọi được cho nàng nên hắn tức tối và hành động chăng???

Tôi lại bước ra ngoài gọi tiếp cho Sơn, Lâm và Hòa vài chục cuộc nữa nhưng không thể được.

"Nếu có xích mích gì thì tốt nhất đừng nên đụng vào đám người đó." - Bỗng giọng của Thơ văng vẳng, tôi chết điếng cả người.

Trời ơi! Không có lẽ tôi đã hại các bạn tôi sao? Họ mà có chuyện gì bất trắc thì cả đời này tôi sẽ mãi sống trong ân hận và day dứt mất.

Mồ hôi tôi toát ra như tắm. Tôi điên cuồng gọi nhưng vẫn là những tiếc "Tò te tí" và "Tút tút" kéo dài như muốn xới tung ruột gan tôi ra.

Tôi vào nhà lấy ra bao thuốc, châm hút rồi lại ngồi thứ người. Cách khoảng 30 phút lại gọi vào số của ba thằng, lại châm thuốc hút. Cứ luẩn quẩn như vậy cho đến chập choạng sáng. Trong tâm trạng hoảng loạn và rối bời, tôi nhìn đồng hồ, gần 6 giờ sáng rồi.

An nguy của các bạn là trên hết. Tôi không thể lưỡng lự hơn được nữa, tôi bấm máy gọi anh Đăng.

- Alo! Hiếu à em!? - Đầu bên kia bắt máy.

- Vâng! Anh ơi...

- Anh tính đợi đến 7 giờ sáng rồi mới báo tin nhưng chú lại nôn nóng quá!

Tôi đang định nói thì anh Đăng ngắt lời nói luôn một lèo rồi cười ha hả.

- Sao ạ anh? Tin gì ạ? - Tim tôi đập thình thịch.

- Bọn anh bắt được hung thủ rồi, lúc ba giờ sáng nay.

- Thật ạ? - Tôi như vỡ òa ra.

- Ừ, lát khoảng 8 giờ 30 em qua đồn nhé!

- Hung thủ... Hung thủ là... ai ạ? - Tôi hồi hộp.

- Khá bất ngờ, em cũng biết nó đấy! Nó đã đến nhà em rất nhiều lần!

- Ai vậy anh? - Tôi sốt sắng hỏi dồn.

- Thằng Hùng con nhà ông Tích trong Xuân Hòa đó em!

- Sao cơ??? Không thể nào! - Tôi sững người sửng sốt.

Hùng là một khách hàng vay vốn chỗ mẹ tôi, sinh năm 78, anh ta có vợ làm giáo viên cấp II, rất hiền lành chất phác, thi thoảng hay vào biếu mẹ tôi gà và gạo. Đã từng tiếp xúc với anh ta mấy lần, còn ngồi nói chuyện nữa, tôi không tin một người có ngoại hình sáng sủa và tính cách rất hiền lành, thậm trí khá rụt rè lại có thể gây ra chuyện tày trời này.

- Bọn anh cũng bất ngờ nhưng tang chứng vật chứng đều đầy đủ. Xe máy nó cầm dưới Hà Nội, bọn anh đang cho người xuống thu hồi về. Lát nữa 8 giờ 30 qua đồn anh sẽ kể chi tiết cho. Trước khi đi báo với mẹ em để cô yên tâm nhé.

- Vâng ạ! Nhưng... - Tôi đang định nói thì anh Đăng tắt máy.

Tôi ngồi xuống chống tay lên cằm nghĩ ngợi, sự thật phơi bày ngoài tầm suy nghĩ của tôi.

Nhưng còn hội thằng Sơn, chúng nó theo dõi đám người kia thì sao? Không lẽ đã đụng độ? Trong đầu tôi hiện lên muôn vàn dấu hỏi.

Tôi toan nhấc máy điện cho anh Đăng báo về việc này để anh can thiệp thì bỗng máy báo tin nhắn đến. Tôi cầm lên rồi thở phào. Là Sơn! Tôi như trút được gánh nặng đang đè lên tâm trí suốt cả đêm, tôi liền cầm đọc.

"Bọn em vẫn đang theo dõi, tạm tắt máy, có gì em sẽ chủ động gọi."

Đọc xong tôi liền bấm số nó gọi luôn để báo tình hình để chúng nó về nhưng lại "Tò te tí". Gọi lại cho cả Hòa và Lâm cũng không được. Chúng nó đang chơi trò gì vậy? Hung thủ đã lộ diện rồi mà!

Thôi thì trước mắt gọi nàng và Hồng dậy rồi cùng mọi người vào viện báo cho mẹ đã. Chúng nó không sao là mình yên tâm rồi.

Tôi nhắn một tin để lúc nào nó bật máy ra thì sẽ nhận được: "Bắt được thủ phạm rồi, về ngay!", sau đó bước vào nhà.

Trời đã sáng hẳn, như công lý đã được thực thi sau bóng tối mịt mù...

(Còn nữa)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.