Ranh Giới

Chương 65: Chương 65: Tia nắng cuối cùng




Mày làm cái trò gì vậy? Có bị điên không? - Hòa trân trối nhìn tôi.

- Cầm bao nhiêu ngày?

- Anh cho em khoảng một tháng! - Tôi trả lời anh chủ tiệm cầm đồ, giọng quả quyết, không bận tâm mấy đến câu hỏi của Hòa.

- Này!!! - Hòa kéo tôi lôi xềnh xệch ra ngoài.

- Tao không thể hiểu nổi mày đang suy nghĩ cái gì? Nhưng mày nên dừng tất cả mọi việc lại! - Nó như gào vào tai tôi.

- Lát nhờ mày chở tao ra sân bay thôi! - Tôi cố giằng tay nó ra.

- Mày nghĩ thế là tốt??? Nhưng giờ mày tính làm gì khi vào đó? Tại sao không đợi Chi báo tình hình đã? Sao cứ phải sồn sồn lên như vậy? Hả?

- Đã 3 ngày rồi, mày muốn tao đợi đến bao giờ?

- Như nào đây em ơi? Nhanh anh còn đi ăn cơm! - Anh cầm đồ gọi với ra.

- Đây anh! - Tôi vừa đáp vừa giằng mạnh tay Hòa.

- Mẹ cái thằng hâm dở này! Để tao điện cho thằng Sơn!

- Nó vừa cố níu tôi lại, vừa rờ tay vô tui quần rút điện thoại.

- Không phải điện đóm gì! Giờ tao muốn giải quyết một mình! - Tôi đưa tay ngăn nó lại.

- Tao không muốn phiền hà đến nó, cả mày với thằng Lâm nữa!

- Sao rồi em ơi?

- Anh cứ viết giấy đi, khổ! - Tôi sốt sắng giục, rồi quay sang Hòa.

- Mày với thằng Lâm nghỉ thêm buổi nào nữa là khỏi thi. Thằng Sơn nó đã bỏ tiền nhiều vào việc này, tao không muốn áy náy thêm gì nữa cả. Tao nhắc lại, đây là vấn đề của tao, tao sẽ tự giải quyết. Đáng lẽ tao phải làm việc này sớm hơn. 3 ngày, mày biết 3 ngày ngồi ra ngóng vào ngóng nó như thế nào không? Vậy nên đừng khuyên nhủ hay ngăn cản, nó vô ích lắm! Tao không muốn bị động, không muốn chờ đợi. Cuộc đời tao đã như vậy một lần, đã chậm một lần. Tao đã chạy, đã gào thét, con tàu nó không nghe, không dừng lại... Tao làm sao mà đuổi được... làm sao có thể đuổi được...??? Chậm một lần... và mọi thứ biến mất...!! Tao còn lại gì? Trống rỗng! Tuyệt vọng... sụp đổ...Hỏi thằng Sơn đi, cái đường ray nó cứng như thế nào? Tao không muốn có lại cảm giác đó... tao không muốn......!!!!!!!!!!!!!

Tôi gào lên...

Hòa buông thõng tay ra, trố mắt nhìn tôi.

Lúc này tôi mới cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má mình. Tôi định nói thêm nữa, nhưng bao điều muốn nói dồn lại cổ họng, nghẹn đắng. Hai thằng cứ đứng nhìn nhau như vậy...

- Vào đếm tiền này em! 12 triệu, nhanh lên! Tao đói lắm rồi - Tiếng anh cầm đồ vang lên phá tan bầu không khí nặng nề.

- Vâng...! - Tôi lúi húi lau nước mắt, rồi lầm lũi bước vào tiệm. Để mặc thằng Hòa vẫn đứng như trời trồng nhìn theo.

Đếm tiền, ký giấy xong xuôi tôi bước ra ngoài. Anh chủ tiệm cũng đi ra dắt xe tôi vào rồi loay hoay đóng cửa.

- Giờ chở tao ra Giao Thông Vận Tải, tao bắt xe Bus cũng được! - Tôi đeo balo, bảo Hòa.

- Mày có chân tự đi! Tao đi học đây! - Nó vừa nói vừa nhảy lên xe, gạt chân trống phóng vụt đi.

Tôi ngỡ ngàng nhìn theo nó. Hơi hụt hẫng khi thấy thằng bạn chí cốt lại có hành động như vậy. Hẳn nó tự ái khi ngăn tôi không được. Có lẽ mấy lời tôi nói quá trừu tượng với tư duy của một thằng như nó. Thôi kệ đi.

Cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa, tôi đi bộ ra đầu ngõ vẫy xe ôm.

****

Mẹ bảo ngày tôi sinh ra, trời mưa rất to. Nhưng lúc bà Quế lôi tôi ra, tôi lại chẳng khóc lấy một lời, tôi chỉ khóc khi cảm nhận cơn đói đầu tiên trong cuộc đời.

Tôi có thể lầm lì mỗi khi vấp ngã, hay nằm im chịu trận đòn tai ác của lũ bạn khi còn học tiểu học. Ngồi lặng thinh trong những đêm vắng nhìn nước mặt mẹ rơi trên những bức thư chẳng bao giờ gửi cho cha...

Chẳng biết tự bao giờ đứa trẻ ấy lại mau nước mắt đến như vậy?

Có lẽ từ lúc nhìn đám đông người lớn xúm vào hùng hục xúc từng xẻng đất trút xuống cái hố, lấp cái hòm mà người hay cõng tôi đi học là ông ngoại nằm ở trong đó...

- “Các chú đừng vùi ông con nữa! Con sắp khai giảng rồi...!”

Hay khi cậu Cảnh lăm lăm cái chày xách người bạn duy nhất của tôi xuống bếp. Dù bị ốm nhưng nó vẫn nhìn tôi quẫy đuôi như cách nó chạy ra đón tôi mỗi khi tôi đi lông nhông ở đâu về... Nó vẫn quẫy đuôi vui mừng như vậy dù cho tôi đang gào thét cố thoát khỏi vòng tay của các dì...

Hay từ khi có khái niệm về cha. Những đêm lặng thinh nhìn mẹ... chiếc gối tôi nằm cũng ướt đẫm lúc nào không hay....

Và giờ đây, ngồi tại sảnh chờ sân bay... Tôi cũng chẳng thể ngăn nổi những con chữ trên những dòng tin nàng nhắn cho tôi cứ nhòa đi trước mắt...

Tôi tủm tỉm cười sau những dòng hồi tưởng miên man...

Có lẽ khi tôi sinh ra... trời đã mưa như vậy...

****

Cái nắng Sài Gòn vẫn chói chang như lúc tôi vào. Khác mỗi sự huyên náo của mấy thằng bạn xung quanh.

Đường phố vẫn tấp nập, từng dòng người vội vã...

Bước chân của tôi bỗng chở nên nặng nề một cách khó hiểu?

Lúc quyết định, tôi hăm hở là thế, tưởng như đặt chân xuống sân bay là hùng hục chạy ngay đến nhà nàng, gõ cửa gào thét ầm ĩ. Hay vạch ra những kế hoạch tiếp cận, những kịch bản đã manh nha sẵn trong đầu.

Nhưng khi lững thững bước ra khỏi sân bay, tôi thấy lòng trùng xuống...

Trống rỗng, hoang mang... hay là sợ... sợ một điều gì đó mà tôi không dám tưởng tượng thêm nữa. Nó cứ mơ hồ lớn dần lên, khiến tôi cứ đứng tần ngần nhìn biển người qua lại, lạc lõng giữa phố phường tấp nập và ồn ã.

Giờ mới cảm thấy hối hận vì đã vào đây chỉ có một mình. Nếu như có lũ bạn theo cùng, ít ra cũng có thể bàn bạc, hay nhờ sự huyên náo của chúng nó mà tôi có thể trấn tĩnh, đại loại là như vậy.

Dưới cái nắng chiều tà, mồ hôi nhỏ lấm thấm từng giọt. Tai như muốn ù đi khiến tôi chỉ có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập liên hồi.

- Đi đâu em? - Một chú xe ôm trung tuổi tạt vô lề ngay trước mặt tôi, hất hàm hỏi.

Tôi nhìn chú ấy giây lát rồi lên xe ngồi trong sự vô thức...

****

- Ngọc!! Ngọc ơi!! - Tôi nhào tới, xô vào cánh cổng đã hoen gỉ, tôi dùng hết sức đẩy mạnh, cánh cổng bung xích mở toang ra.

Tôi vừa thở hồng hộc vừa chạy ào vào trong nhà, ngoảnh nhìn xung quanh. Căn nhà trống hoang tàn, chỉ còn vương lại chút đồ đạc ngổn ngang bám đầy bụi bặm.

- Không!!!! - Tôi hét lên trong sự hoang mang tột cùng. Rồi chạy tiếp lên gác, kia là căn phòng nàng, nơi đã in dấu biết bao kỷ niệm...

Tôi run run đưa tay đẩy cửa, bước vào trong.

Vẫn là khung cảnh trống trải thê lương. Những tờ giấy cũ kỹ, tranh ảnh ngày xưa nàng hay dán lên tường bay lất phất dưới nền nhà, tôi đưa mắt nhìn theo và dừng lại ở chiếc bàn học. Cánh cửa sổ mở toang, chiếc rèm đung đưa theo từng làn gió thổi, lẩn khuất sau chiếc rèm... trên mặt bàn... là 6 chiếc bút chì màu xếp ngay ngắn ở một góc...

Tôi run run bước tới, mắt đã cày xè...

Những hình ảnh làm báo tường khi xưa lại ùa về...nơi đây, tôi đã say xưa ngắm nhìn người con gái ấy mím môi, suy tư, tủm tỉm cười... mọi thứ như vẫn đang diễn ra. Mắt đã nhòa đi, tôi đưa tay khẽ dụi, định thần nhìn lại... chỉ còn 6 chiếc bút chì xếp ngay ngăn ở một góc... như người sắp đặt cố tình lưu giữ lại những kỷ niệm yêu thương sau cùng...

Tôi mím chặt môi...

- Này!!!

- Em gì ơi???

Một bàn tay nắm vai tôi lắc mạnh khiến tôi sực tỉnh.

- Dạ! Gì ạ... anh! - Tôi giật mình quay sang.

- Đến nơi rồi, trả tiền anh còn về! - Chú xe ôm vừa nói vừa nhìn tôi ra vẻ khó hiểu.

- À vâng! Bao nhiêu tiền anh? - Lúc này tôi mới nhận ra mình đang đứng trước khung cảnh quen thuộc, cái cây và chiếc ban công mà tụi tôi liều lĩnh trèo vào dạo nọ.

Tôi lúi húi rút ví.

- 15 nghìn em!

- Dạ!

Tôi đưa tiền cho chú ý. Rồi... lại đứng tần ngần nhìn lên cái ban công, sau đó đưa mắt xuống cửa nhà nàng. Cánh cửa đã khóa...

Trời đã nhá nhem tối, tôi cũng chẳng biết mình đứng như vậy bao lâu nữa, và cũng chẳng biết mình nên phải làm gì trong lúc này???

- “Có lẽ nàng vào viện khám lại! Lát nữa sẽ về thôi!!”

Và theo suy nghĩ ấy tôi vẫn cứ đi qua đi lại, đứng rồi ngồi. Tôi chờ đợi, nếu như gặp được nàng... và mẹ nàng về, tôi sẽ làm gì, nói gì? Tôi cũng chẳng biết nữa. Lý do duy nhất của sự chờ đợi cho đến lúc này là được nhìn thấy nàng trước đã, mọi thứ đã đủ rối bời với tôi rồi, nghĩ thêm nữa lại thêm hoang mang chứ đâu có giải quyết được gì. Gặp nàng, rồi mọi việc sau này tới đâu sẽ tùy cơ ứng biến.

****

Tôi đưa tay phủi bụi trên chiếc bàn học cũ kỹ, tránh đụng chạm tới 6 chiếc bút màu. Những hình vẽ nguệch ngoạc năm xưa tôi vẽ nháp khi làm báo dẫn hiện ra rõ nét.

Sau đó tôi vén nhẹ chiếc rèm, mặt trời đã sà xuống sau nhưng rặng cây, chiếu những tia nắng le lói cuối cùng hắt vào căn phòng, khiến mọi thứ trở nên ấm áp và bớt cô quạnh hơn.

Khi ấy nước mắt đã khô cạn rồi, mà nỗi xót xa vẫn cứ dai dẳng không nguôi.

- “Hiếu làm sao thế? Sao cứ đứng nhìn Ngọc mãi vậy? Vào nhà đi!” - Chợt một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Tôi thảng thốt ngó ra ngoài cửa sổ, phía dưới cổng, một hình bóng thân thuộc đang bước ra mở cổng.

- ” Tớ... không sao, tớ đang mải nghĩ chủ đề cho bài báo của lớp mình thôi mà!”

Tôi cuống cuồng chạy ra cửa, chạy xuống cầu thang

- ” Thế định đứng ngoài này mà tìm ý tưởng hả!”

- Ngọc ơi!!!! - Tôi lao hẳn ra ngoài, cuống quýt gọi nàng.

Đến khi tôi định thần lại, thấy mình đang đứng trước cổng, cánh cổng vẫn đóng im lìm, dây xích chẳng ngang khóa lại chắc chắn như chưa từng được mở. Trên tay tôi vẫn nắm chặt lá thư chưa đọc, run rẩy. Chiếc lá cuối cùng trên cây bàng vừa rụng xuống dưới chân...

Một người cúi cuối nhặt lấy chiếc lá, rồi chậm rãi bước lại chiếc cổng, ngó vào trong. Không phải đó chính là tôi sao????

- “Choang!” - Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tiếng bát đĩa loảng xoảng, khiến tôi giật mình. Cậu... Hiếu kia cũng giật mình.

Những lời to tiếng của người lớn vang lên khiến tai tôi như muốn ù đi. Tôi đưa tay ôm đầu.

- “Lạch xạch”! - Tiếng khóa, rồi cánh cổng mở toang.

Một thân hình nhỏ bé quen thuộc chạy vụt ra, vấp ngã sóng soài.

- “Ngọc!! Em không sao chứ!” - Cả tôi và cậu Hiếu kia đồng la lên thất thanh rồi chạy lại đỡ.

Nhưng.... tôi với hụt vào khoảng không. Đi qua luôn 2 người họ...

- “Anh...!!! Đưa em đi khỏi nơi này càng xa càng tốt. Nhanh lên... anh!!!”

Tôi ngoảnh nhìn. Thấy nàng trèo lên xe của cậu... à không... là tôi. Chiếc xe đạp lạch cạch chở hai người phóng vụt đi...

Qua hết những ảo ảnh hồi ức, chỉ còn lại mình tôi vẫn đứng đây...

“Anh đừng khóc, đừng khóc nữa... anh đã phải khóc nhiều rồi!”

Tôi quay lại, nàng vẫn đứng đó, vẫn chiếc váy mặc từ ngày đầu tiên làm báo tường. Nhìn tôi âu yếm...

- ”Hứa với em...!!”

Nàng bước tới đưa tay dịu dàng lau nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài.

- Anh xin lỗi! Đã để em phải chờ đợi quá lâu! Anh xin lỗi....- Tôi nấc nghẹn

- Anh ngốc, kể từ lúc anh bước chân vào ngôi nhà này, chúng ta đã chờ đợi nhau trong suốt cuộc đời rồi! - Nàng nhoẻn cười, bàn tay nhỏ nhắn đang lau nước mắt dừng lại véo nhẹ lên má tôi.

- Có đủ nước mắt để nhìn về nữa không... anh!!!

- Anh xin lỗi...! - Tôi òa lên, ôm nàng vào lòng.

Khi những giọt mưa lách tách rớt rơi, lạnh buốt bết vào khuôn mặt hòa vào dòng nước mắt đang chảy dài. Tôi mới tỉnh lại, thấy mình đang ôm chặt cái balo ngồi co ro dưới hiên nhà nàng...

Tôi lặng thinh ngồi... kệ cho những giọt mưa đang len lỏi qua những kẽ lá tạt vào người...

Trời đã về khuya...

Cánh cửa vẫn khóa im lìm...

****

Sau một hồi ngẫm nghĩ, dù tâm trạng vẫn rối như tơ vò. Tôi cũng đưa ra quyết định.

- “Liều vậy!!” - Tôi khẽ hắng giọng lẩm bẩm, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy. Trời đã ngớt mưa.

Dấu cái balo vào lùm cây cảnh nhà đối diện. Tôi quay lại gốc cây me trước cửa nhà nàng. Nhìn lên ban công, hít một hơi thật sâu rồi bám tay trèo lên. Nhưng leo hoài không được, một phần từ sáng đến giờ chưa ăn gì, mệt mỏi chân tay cứ bải hoải, một phần gốc cây dính nước mưa trơn nữa. Cứ lấy đà cố bám vào mấu cây nhưng hụt rồi lại tuột xuống... Mấy lần như vậy càng mất sức nhiều.

Tôi thở hồng hộc, mồ hôi lấm tấm trên trán.

- “Anh sẽ không bỏ cuộc! Không bao giờ bỏ cuộc!” - Vừa lẩm bẩm tôi vừa tháo hẳn giày ra. Ôm lấy gốc cây theo thế ‘mèo trèo cây cau” nhích dần lên.

- “Sắp được rồi!” - Tôi nghiến răng cố bấu lấy mẫu cây chìa ra.

Nhưng chỉ được hai đầu ngón tay lại bị trượt xuống. Tôi thở hắt ra thất vọng và chán nản, thây kệ cho người buông xuôi xuống, giữa lúc đó bỗng nhiên mông tôi có một cánh tay đỡ lấy ủn lại lên.

Tôi giật mình suýt la hoảng.

- Suỵt!!!!

Ngoảnh xuống dưới thấy thằng Sơn một tay đẩy mông tôi, một tay đưa lên miệng ra dấu bảo im lặng.

- Mày...??? - Nhìn thấy nó tôi vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên.

- Thế quái nào kỹ năng leo trèo của đại ca đi đâu hết rồi? - Nó khẽ thì thào, nhe nhởn cười.

- Sao lại...?? - Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

Bỗng nhiên có ánh đèn xe đi vào. Thằng Sơn giật mình buông tay ra, khiến tôi rơi bịch xuống đất đau điếng. Đang ôm mông nhăn nhó thì nó dí tôi vào khoảng tối sau gốc cây, rôi cuống cuồng rút điếu thuốc châm nhả khói điềm nhiên như không có chuyện gì.

Chờ hai chiếc xe máy phóng vụt qua. Nó mới quẳng cho tôi bao thuốc.

- Không có hội này anh chẳng bao giờ làm nên trò trống gì cả! Chán! - Nó lắc đầu trề môi.

- Ra đi! Ổn rồi! - Nó rít thuốc rồi khẽ gọi.

- Gì nữa!? - Tôi ngoảnh theo hướng nó hất hàm.

Cạnh lùm cây tôi giấu balo, một cái đầu thò ra. Thằng Hòa cũng nhìn tôi nhe nhởn.

- Chúng mày đến đây từ lúc nào? Sao tao không biết? - Tôi vừa đứng dậy vừa xoa mông

- Mới thôi! Đủ để chứng kiến pha leo cột mỡ cùng sự bất lực của cậu! - Hòa vừa bước lại vừa nhăn răng cười giễu cợt.

- Để ý có dân phòng là nháy nhé! - Sơn rút điện thoại ra gọi.

- Ai nữa? - Tôi tròn mắt.

- Đủ bộ tứ quái đạo chích! - Sơn nháy mắt.

- Lâm!!!???

- Cả anh Kiên nữa là ngũ quái! - Hòa cười hềnh hệch.

- Mẹ, vào hết thì ai lo việc điểm danh!? Chúng mày không định thi nữa à? - Tôi nhăn mặt.

- Không thi nữa thì học lại! Lo gì!

Tôi đứng nhìn hai thằng nó trân trối.

- Chúng mày...!!! - Tôi lắp bắp. Vừa ái ngại vừa cảm kích, không thốt được nên lời.

- Thôi bỏ đi! Nói chuyện sau, không có nhiều thời gian đâu, giở đồ nghề ra thôi! - Sơn quay sang Hòa giục.

Hòa đặt cái túi xuống đấy, lấy ra đoạn dây thừng, và một đoạn dây thép.

Sơn lấy đà rồi trèo lên cây thoăn thoắt, khác hẳn với điệu bộ khốn đốn của tôi khi nãy.

- Nào! Em kéo! - Sau khi yên vị nó đưa tay xuống.

Tôi vẫn đứng hết nhìn nó rồi thằng Hòa, trong đầu vẫn chưa tải được những gì đang diễn ra.

- Ơ cái thằng! - Hòa đẩy tôi lại gốc cây.

Tôi bám vào, có sự trợ giúp của Hòa và Sơn nên lầy này tôi leo lên được dễ dàng. Sau khi tôi cũng ổn định trên cây, Hòa quăng dây thừng và dây thép cho Sơn, rồi lại chạy lại chỗ lùm cây núp tiếp.

- Chúng mày vào đây từ lúc nào?

- Nói chuyện sau đi! Khổ quá! - Nó gằn giọng. Rồi quàng dây thừng buộc vào cây. Sau đó nhét đoạn giây thép vào túi. Buộc dây thừng vào người, thoăn thoắt leo sang, chẳng mấy chốc nó đã yên vị ở ban công.

- Đại ca buộc vào người đi, cành cây trơn lắm, lát nữa sang đây gài vào lan can, tí nữa còn có cái đu xuống! - Nó sốt sắng giục.

Tôi làm theo nó như một cái máy.

Sau khi tôi cũng an tọa, nó mới rút đoạn dây thép ra.

- Mày làm gì vậy?

- Sau khi lên đây đại ca sẽ làm gì tiếp theo, đứng nhìn cánh cửa khóa, khóc rưng rức à? - Nó vừa nói vừa uốn đoạn dây thép. Sau đó chọc vào ổ khóa cửa, khẽ lựa.

- Cạch!! - Sau một hồi, cánh cửa cũng mở toang ra.

Tôi sững sờ nhìn.

- Đục tường em còn tốn thời gian! Chứ dăm ba cái này thì lại quá thường! - Nó cười.

- Đại ca vào đi! - Nó rút ra một cái đèn pin nhỏ đưa cho tôi.

- Vào...??? - Tôi bần thần đón lấy cái đèn pin.

- Đại ka cứ như trên trời rơi xuống ý? Vậy chứ lúc anh vào đây anh muốn làm thế nào? Mọi thông tin đều không có. Tay Nhật Huy kia nó bưng bít hết, cả Chi và Tiên đều không thể tiếp cận cũng như tìm hiểu được, chỉ biết là người thân của sếp đã lên trường xin bảo lưu kết quả và ngôi nhà đã khóa mấy hôm nay rồi. Nên cứ vào trong tìm hiểu thực hư manh mối rồi tính tiếp.

- Chi... Tiên...?? Chúng mày gặp rồi sao?

- Đang ngồi hết ở quán ăn đêm ngõ đối diện với ngõ này. Thôi đại ka làm mất thời gian quá! - Nó vừa nói vừa đẩy tôi vào.

Bước vào căn phòng tối đen như mực, tôi run run bât cái đèn pin, soi xung quanh.

Căn phòng của nàng mọi thứ vẫn nguyên, tuy nhiên đồ đạc đều được phủ vải. Dấu hiệu đã chuyển đi, tôi bần thần. Nhìn mọi thứ mà cách đây không lâu nàng đã hiện diện nơi đây. Điều mà tôi đang tự dối mình từ lúc bước chân vao Sài Gòn đã thành hiện thực. Tôi lại một lần nữa chậm chân mất rồi.

Dù đã nghĩ, đã chắc chắn là khó có thể gặp được... nhưng khi đối mặt với thực tế. Không còn những suy tưởng để lấp liếm tâm trạng nữa, tôi thấy mình nhũn như bún. Mọi mệt mỏi lo âu, tuyệt vọng như tổng hợp lại, dí tôi khụy xuống. Tay buông thõng.. chiếc đèn pin rơi xuống đất...

Tôi ngước khuôn mặt thất thần nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt...

Tuyệt vọng ư...? Đau đớt, hụt hẫng, thê thảm... Còn giới hạn nào nữa đâu??

Thứ duy nhất hiện diện trong tâm trí lúc này là sự hoang mang tột cùng...

Tôi với lấy đèn pin, bước lại giường lật tấm vải trắng lên. Gối chăn vẫn xếp ngăn nắp. Tôi bần thần ngồi xuống cạnh giường, đưa tay sờ vuốt nhẹ lên chiếc gối, tấm chăn, mong tìm được chút hơi ấm của nàng hãy còn vương lại... nhưng mọi thứ chỉ là sự lạnh lẽo...

Chẳng còn chút động lực nào giúp tôi nhận thức được sự tồn tại của mình nữa rồi, tôi thả người nằm xuống.

- “Anh xin lỗi...!!” - Tôi cười trong sự tê tái thấu tận tâm can. Giọt nước mắt khô cằn sót lại cuối cùng khẽ rỉ ra hai bên khóe mắt.

- “Anh ngốc, kể từ lúc anh bước chân vào ngôi nhà này, chúng ta đã chờ đợi nhau trong suốt cuộc đời rồi!” - Chợt giọng nói dịu dàng tha thiết trong dòng hồi tưởng ở giấc mơ ban chiều văng vẳng vọng về trong tiềm thức.

- Em nói đúng!! - Một ý nghĩ lóe lên trong đầu kéo tôi bật dậy.

- Anh chờ đợi em, và em cũng vậy!! Phải không???- Sức lực ở đâu trỗi dậy. Tôi nhào tới lật tung tấm vải đang che phủ bàn học của nàng.

- Em không thể biến mất như vậy! Một lần đã là quá đủ với anh, với em! - Tôi hành động như kẻ điên cuồng. Kéo luôn tấm vải đang phủ trên tủ xuống. Tôi mở toang ra, soi đèn pin loạn lên.

- Nếu như chờ đợi anh! Em phải cho anh biết là em sẽ đi đâu, sẽ đi đâu!!??? - Tôi lẩm bẩm cúi xuống gậm giường.

- Đại ca! Bình tĩnh thôi, ầm ĩ hàng xóm biết là lên phường ngồi uống nước bây giờ! - Thằng Sơn hốt hoảng ngó vào.

Nhưng dường như tôi chẳng màng đến lời cảnh báo của nó nữa. Tôi đi lại tìm kiếm khắp căn phòng. Mồm vẫn lẩm nhẩm.

- Đại ca!!! - Nó chạy vào ôm chặt lấy tôi.

- Đại ca đang muốn làm hỏng việc phải không? Đừng điên không đúng chỗ! - Nó gằn giọng lần nữa.

- Giờ tao phải làm sao? Mày hỏi xem tao phải làm gì? Tao vào đây, cả lũ chúng mày cũng kéo nhau vào, và mọi thứ vẫn là con số không! Mày nghĩ xem tao phải làm gì? - Tôi mếu máo.

Giờ mọi thứ cũng như là cái đường ray, kéo dài hun hút... kéo dài mãi. Chẳng có điểm dừng, tôi đâu thể chạy mãi... chạy mãi...

- Nghe em nói này! - Nó kéo tôi, hai thằng ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tường.

- Em đã chứng kiến lần này là lần thứ hai. Nhưng giờ mình không phải trẻ con, chỉ biết khóc biết gào! Nó vô ích, cái cần là đại ca trấn tĩnh lại. Em đây còn nhiều phen cận kề cái chết, tưởng như không còn lối thoát, tưởng như buông xuôi, nhưng khi cái sự ham sống trỗi dậy, thì trong cửa tử vẫn còn có lối thoát để giờ thằng em vẫn còn ngồi đây. Nếu như trong tâm trí đại ca còn manh nha cái mong muốn gặp lại sếp. Thì nghĩa là vẫn còn cơ hội, chỉ cần đại ca không bỏ cuộc! Hiểu chứ!

Nó nói một thôi một hồi. Tôi vẫn ngồi thừ người ra.

- Giờ quay lại chỗ Chi, ăn chút gì đó, về khách sạn nghỉ ngơi. Rồi tính phương hướng, hơn là ngồi đây, đại ca nghe em! - Nó khẩn khoản.

Đến lúc này tôi còn biết nghĩ gì nữa. Tôi gượng cầm đèn pin đứng dậy.

- Khoan đã! - Bỗng nhiên Sơn giật phắt đèn pin trên tay tôi.

- Gì vậy? - Tôi uể oải, chán nản.

Nó chẳng nói gì, bước lại chổ bàn học nàng, xăm soi lên tệp tranh lịch rơi cạnh chân bàn, có lẽ lúc nãy tôi điên cuồng lật tung mọi thứ làm nó rớt xuông. Sơn cúi nhìn bức tranh, ngẫm nghĩ.

- Hôm nay là 23 tháng 9! - Nó lẩm nhẩm.

- Thì sao? - Tôi nhíu mày nhìn nó.

- Cái này lại là tháng 3! Rồi tới mịa nó tháng 9 luôn! - Nó vừa nói vừa đưa tay lật giở hết cả 12 tháng.

- Dán à??? - Đột nhiên mắt nó sáng lên mân mê cái viền lịch trong sự khó hiểu của tôi.

Bỗng nó đưa tay xé luôn tờ tranh lịch của tháng 3, gấp gọn nhét vào túi.

- Đại ca!!!! Phủ lại vải, xóa sạch dấu vết và té thôi. - Nó lần mò treo lại tệp tranh lịch lên tường chỗ cái đinh cạnh mặt bàn và sốt sắng giục.

Tôi không hiểu hành động của nó. Nhưng cũng làm theo.

Sau khi chốt lại cửa ra lan can. Hai thằng đu xuống đất. Lần này có nghề hơn nên tiếp đất nhẹ nhàng, chứ không liểng xiểng như lần trước nữa.

****

- Soạp! Soạp! - Tôi húi húi tợp bát phở, như muốn nuốt trọn luôn cả cái bát.

- Từ từ thôi em! - Anh Kiên nhìn tôi phì cười.

- Hoàng tử đạo chích! Sao nhìn bạn giống chết đói lâu năm quá vậy! - Lê Chi bụm miệng khúc khích.

- Chưa nhìn thấy quả ông ý tụt lên tụt xuống cái gốc cây mới là “thôi rồi”! - Hòa cũng tham gia vào.

Mặc kệ, tôi ăn cái đã. Lúc này mới cảm nhận cơn đói cồn cào ruột gan.

Sau khi húp đến giọt phở cuối cùng. Tôi đặt cái bát xuống, với cốc nước ngọt tu ừng ực, giờ mới gọi là hoàn hồn.

- Bát nữa đi bạn! - Lâm nhe răng cười.

- Thôi! Tao đủ rồi! Xin phép Tiên, xin phép Chi nhé! - Tôi với tay lấy bao thuốc.

- Ôi, tụi em quen rồi anh! - Tiên nhún vai.

Tôi châm điếu thuốc, rít một hơi sâu, không quên ngoảnh đi phả khói để không ảnh hưởng tới hai cô bạn gái.

- Ngọc không thích điều này đâu! - Chi nháy mắt.

Tôi cười gượng. Rồi quay qua Sơn, đang trầm ngâm ngồi góc nhà đốt thuốc, tay cầm tờ lịch, ngẫm nghĩ.

- Cho tao biết mày đang nghĩ gì?

- Sơn!!! - Không thấy nó trả lời tôi liền gọi.

- Hả! - Lúc này nó mới ngước lên nhìn.

- Hành động của mày ý! Có phải.... - Tôi ngập ngừng.

Trong lúc tâm trí rối loạn, nhưng nhận thấy trạng thái của nó từ lúc ở phòng nàng, cho đến lúc về quán phở... cả lúc tôi quất hết 2 bát phở, tôi vẫn để ý nó. Linh tính cho tôi biết nó đã khám phá ra điều gì đó, và tôi không khỏi khấp khởi mừng thầm cũng như bấu víu vào...

- Tháng 3... - Nó trả lời tôi bâng quơ.

- Lê Chi, Tiên có thể cho tớ biết địa điểm này là ở đâu??? - Nó xoay ngược bức ảnh lịch lại.

- Chỗ này là...! - Chi nheo mắt nhìn bức tranh.

- Thung Lũng Tình Yêu! - Bỗng Tiên thốt lên.

- Bạn chắc không? - Nó hỏi lại, giọng khá nghiêm túc.

- Chắc mà, tớ đã từng được ba mẹ cho đi nghỉ mát ở đó, cũng cách đây mấy năm rồi, không lẫn vào đâu được. - Tiên quả quyết.

- Thung Lũng Tình Yêu!! Thung Lũng... - Sơn xoay lại bức tranh nhìn, lẩm bẩm.

- Đại ca! - Chợt nó liếc sang tôi.

- Hả!

- Chúng ta lại sắp phải đi xa nữa rồi... - Nó tủm tỉm cười bí ẩn.

Ngoài kia, trời đã tờ mờ sáng... mưa đã tạnh hẳn...

Tôi đút tay túi quần lững thững bước ra ngoài, ngẫng mặt nhìn trời.

- Cô ấy vẫn luôn như vậy...!!! - Tôi quay lại nhìn đám bạn vẫn đang trố mắt, duy chỉ có mỗi thằng Sơn điềm nhiên hút thuốc nheo mắt nhìn tôi.

- Xứng đáng là sếp của cả tao và mày! - Nó nhả khói rồi tủm tỉm, xưng tao mày với tôi như khi còn đang học cấp 3.

Cả 2 thằng cùng phá lên cười, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng...

Mặt trời đang le lói chiếu những tia nắng đầu tiên, bình minh...

Mà thực ra thì...

Trong thâm tâm của tất cả những nhớ thương...

Tôi thấy hoàng hôn đang ùa về...

Với những tia nắng cuối cùng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.