Hiện tại nếu tới « Quỷ ngục quán » thì rõ ràng họ sẽ khiến tình tiết sớm xảy ra.
Nhưng Phương Lãnh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng 4 người kia đã tới « Quỷ ngục quán » là vô cùng cao. Hắn quyết định đánh cuộc một phen. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì hắn có thể sống sót nhờ vào búp bê thế mạng ! Mà Diệp Tưởng đã là quỷ sai, nên y cũng giúp đỡ được hắn rất nhiều.
Mà quan trong hơn......là lá bài tẩy của hắn. Năng lực của vật bị nguyền rủa kia chỉ có thể dùng 2 chữ « nghịch thiên » để hình dung. Có nó cộng thêm Diệp Tưởng, cho dù lần đi thám thính này chẳng thu được kết quả gì thì Phương Lãnh cũng có thể nắm chắc có thể thoát thân 1 cách an toàn!
Vì vậy hắn mới đưa ra quyết định như vậy.
-Tới « Quỷ ngục quán » sao? Chỗ đó đã bị niêm phong,mà các bậc trưởng bối trong nhà đều có dặn dò chúng ta không thể tới đó!
Diệp Tưởng cũng lấy làm kinh ngạc trước quyết định của Phương Lãnh.
Nói thật thì cách nghĩ của hắn khác với Phương Lãnh. Hắn không đồng ý tới đó để thử thời vận. Hắn cũng biết Phương Lãnh có một vật bị nguyền rủa có năng lực nghịch thiên, nhưng cho dù là vậy hắn cũng không sẵn lòng tới đó. « Quỷ ngục quán » rõ ràng là 1 nơi cực kỳ quan trọng trong bộ phim này. Hiện tại phim mới bắt đầu chưa được bao lâu mà đã mạo muội tới đó, vé chuộc cái chết bị trừ chỉ là chuyện nhỏ. Cái chính là không ai đoán được nếu họ làm vậy thì hậu quả sẽ ra sao! Thí dụ như nếu ở trong « Quỷ ngục quán » đang phong ấn 1 thứ gì đó mà bọn họ lại táy máy tay chân xoá bỏ cấm chế.....
Phương Lãnh tự nhiên nhìn ra sự băn khoăng trong lòng của Diệp Tưởng. Hắn đang tính giải thích thì bỗng nhiên hắn nghe được tiếng của Vũ Sóc.
-Dì ! Dượng !
Hai người dượng và dì thường ngày cũng đối xử với Hứa Dục Tô rất tốt, cho nên Bạch Vũ Sóc cũng xưng hô với họ như vậy. Âm thanh hình như được truyền tới từ khá xa, nhưng hai người vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng của Vũ Sóc.
-Dục Tô !
Phương Lãnh vội vàng hô lớn chạy tới hướng mà âm thanh của Vũ Sóc truyền tới từ đó. Diệp Tưởng cũng bám sát theo sau.
Vũ Sóc ở đây thì tốt rồi ! Chỉ cần tới gần « Quỷ ngục quán » khoảng 300 mét thì Vũ Sóc có thể cảm ứng được xem có nguy hiểm gì hay không! Nếu Vũ Sóc cùng đi thì Diệp Tưởng cũng chẳng phản đối. Vì bọn họ lúc này cũng đã có đủ năng lực bảo mệnh!
Vũ Sóc cũng nghe được tiếng của Phương Lãnh và Diệp Tưởng nên nàng dừng bước. Sau đó không lâu, trước mắt nàng xuất hiện hai bóng đen đang vội vã chạy tới. Đợi khi hai người chạy tới thì nàng lập tức hỏi:
-Em chưa tìm thấy cô chú ấy ! Các anh thì sao ?
-Chưa có thu hoạch gì đáng kể. Anh đang tính tới « Quỷ ngục quán » 1 chuyến.
-« Quỷ ngục quán » sao ? Vì lý do gì?
-Trực giác.
Phương Lãnh trả lời rất ngắn gọn.
Dùng trực giác để giải thích những chuyện khó giải thích là thoả đáng nhất. Huống chi họ còn đang đóng phim kinh dị.
Vũ Sóc nhìn Phương Lãnh và Diệp Tưởng rồi lập tức nói:
-Không nên ! Em thấy tốt hơn hết là chúng ta đừng nên tới đó.
Phương Lãnh cau mày vội hỏi:
-Vì sao?
Nhưng vừa nói dứt lời thì hắn đã hiểu.
Hay là......
Vũ Sóc cảm ứng được thứ gì đó?
Nhưng phải trong khoảng cách 300 mét thì nàng mới cảm ứng được kia mà ! Chẳng lẽ nàng đã tiến hành nghi thức lên đồng? Nhưng nói như vậy cũng không hợp lý lắm.
Câu trả lời của Vũ Sóc không ngờ lại là:
-Trực giác.
Phương Lãnh chưa bao giờ bỏ qua lời nói của Vũ Sóc. Nếu Phương Lãnh là người coi trọng cái nhìn đại cục thì Vũ Sóc chính là người chú trọng tới từng chi tiết. Chuyện này có lẽ có liên quan tới việc nàng là phụ nữ. Trước đó nàng đã chú ý tới sơ hở trong phần nội dung được ghi bằng chữ đỏ. Người ta có nói « chi tiết quyết định thành bại »,có lẽ vì nàng là người rất chú trọng đến chi tiết cho nên cho tới tận bây giờ nàng chưa hề gây ra NG. Mà nàng quyết định như vậy chắc chắn do nàng đã nhận ra điều gì đó mà Phương Lãnh chưa từng thấy.
Chỉ là trước mắt, Phương Lãnh cũng không có thời gian suy nghĩ. Nhưng nếu Vũ Sóc đã nói vậy thì sau khi suy nghĩ 1 lúc, Phương Lãnh cũng quyết định tin tưởng Vũ Sóc. Dù sao hắn đã hợp tác với Vũ Sóc rất nhiều lần,mà tuy rằng không phải tất cả các phán đoán của Vũ Sóc đều chính xác nhưng trong đa số trường hợp đều đúng,và cứu mạng rất nhiều người. Hơn nữa nàng cũng không phải là tuýp người không dám mạo hiểm.
Nhưng, nếu không tới « Quỷ ngục quán » thì 4 người kia đi đâu?
Cuộc tìm kiếm kéo dài tới hơn 1 giờ sáng. Nhưng diện tích của ngọn núi này thật sự quá rộng, hơn nữa bây giờ còn đang là ban đêm nên mọi người rất khó tiếp tục tìm kiếm thêm nữa. Chuyện hai người chú hai và cô biến mất cũng bị mọi người nhanh chóng phát hiện.
Bốn người biến mất 1 cách khó hiểu khiến cho những người còn lại trong Nguỵ gia loạn hết cả lên.
Khi trở lại « Quỷ đầu quán » thì cũng đã là 1 rưỡi sáng.
Diệp Tưởng có vẻ mệt mỏi mở cửa trở về phòng mình. Mà Ôn Vũ Phàm đang chờ ở bên trong. Nàng cũng chưa ngủ. Hay nói đúng hơn là nàng không thể nào ngủ nổi.
Giấc ngủ vĩnh viễn là vấn đề khó giải quyết nhất trong phim phim kinh dị, có đôi cho dù bạn không muốn ngủ cũng không được. Không được nghỉ ngơi 1 cách đầy đủ thì thể lực và tinh thần của diễn viên sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Trừ phi bạn trở thành linh môi sư, cho dù có đi ngủ cũng không cần phải lo lắng. Trước mắt đang rất cần 1 người gác đêm.
-Anh,chị dâu, hai người mau ngủ đi.
-Chú không ngủ sao ?
-Em ngủ không được ! Em định tới phòng đọc sách.
Ý của Phương Lãnh đương nhiên là y sẽ gác đêm , còn 2 người Diệp Tưởng thì đi ngủ trước. Trên thực tế Phương Lãnh đã dự tính đến trường hợp này, nên trước khi đóng bộ phim này,hắn đã uống khá nhiều cà phê để lấy tinh thần. Nhưng cho dù là vây, chuyện buồn ngủ cũng không thể tránh nổi.Nhưng trước hết, Diệp Tưởng cần phải tĩnh dưỡng tinh thần. Hắn là quỷ sai,nên hắn không còn giống như Phương Lãnh chỉ cần lôi vật bị nguyền rủa ra là được. Đợi đến khi trời sáng khi Diệp Tưởng tỉnh lại, Phương Lãnh sẽ ngủ bù là được.
Đương nhiên,nếu có chuyện gì xảy ra bên trong phòng ngủ, Phương Lãnh chưa chắc đã biết được vì dù sao hắn cũng không phải là linh môi sư, mà hắn thì cũng không thể đi vào trong phòng của cặp « vợ chồng son » Diệp Tưởng,cho dù đó là phòng của « anh trai » mình.
Cho nên, Phương Lãnh nói với Diệp Tưởng:
-Nếu có chuyện gì,anh cứ kêu em 1 tiếng.
Nói thì nói vậy thôi, chứ Phương Lãnh làm sao có thể yên tâm đi ngủ được? Cho nên, hắn và Ôn Vũ Phàm thay phiên nhau ngủ.
Ôn Vũ Phàm nói:
-Anh ngủ không được sao?
Lúc này, nằm giữa hai người là cô bé Lỵ Lỵ nên họ cũng không cảm thấy xấu hổ cho lắm.
-Anh ngủ đi.Em giờ không ngủ được.
Ý của Vũ Phàm rất rõ ràng, nàng muốn thay Diệp Tưởng thức trọn đêm nay. Nàng đã tìm kiếm trong bếp và tìm thấy không ít cà phê hoà tan nên cũng đã uống không ít. Tuy rằng chưa chắc đã hiệu quả lắm, nhưng thức 1 đêm thì vẫn được.
Nhưng Diệp Tưởng làm sao để cho 1 người phụ nữ thay mình gác đêm? Hắn vội vàng nói:
-Không cần đâu, em cứ ngủ đi. Anh không ngủ nổi. Không biết dượng và dì đi chỗ nào.
Thẳng thắn mà nói thì hai mí mắt của Diệp Tưởng đang díp hết cả lại. Hắn mặc dù ở rạp chiếu phim cũng đã uống không ít cà phê, nhưng hiện tại xem ra nó cũng không có tác dụng lắm. Lúc này, hắn thật sự hâm mộ Vũ Sóc đến chết . Rõ ràng hắn đang rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ nhưng hắn lại không thể ngủ. Cảm giác này thực sự rất khó chịu nhưng Diệp Tưởng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Trước mắt thì giấc ngủ trong phim kinh dị vẫn là 1 vấn đề khó giải quyết nên phần lớn diễn viên đành phải áp dụng phương pháp thay phiên nhau gác đêm.
Phương Lãnh lúc này đang ở trong phòng sách để đọc sách. Thu thập thông tin với Phương Lãnh luôn luôn là công việc số 1 . Chỉ là,những đầu sách ở chỗ này không có sắc thái siêu nhiên thần quái như Âu Dương gia trong [ Phòng giam] mà phần lớn đều là những tác phẩm kinh điển văn học cổ Trung Hoa như Tứ đại danh tác ( Tây Du Ký, Thuỷ Hử, Hồng Lâu Mộng và Tam Quốc Diễn Nghĩa),[ Tư Trị Thông Giám ],[ Luận Ngữ ],[ Chu Dịch ],[ Sử Ký ] vân vân. Những đầu sách này phần lớn viết theo thể văn xuôi. Trong số này gần như không tìm thấy mấy bộ sách mang phong cách hiện đại.
Phương Lãnh vốn tưởng rằng có thể tìm thấy 1 ít đầu sách nói về phong thuỷ ở chỗ này. Bố cục kỳ quái của « Ngũ Quỷ quán » này có lẽ ẩn tàng 1 đạo lý huyền diệu nào đó của môn phong thủy học lý. Nhưng sự hiểu biết về phong thuỷ của Phương Lãnh cũng chỉ ở mức sơ sài do y đã đọc được chúng trong [ Ma thổi đèn ]. Chút kiến thức này chẳng khác gì muối bỏ biển. Trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 cũng không có diễn viên nào từng đọc qua những đầu sách nói về phong thuỷ học lý. Dù sao phần lớn người hiện đại đều xếp chuyện phong thuỷ vào loại mê tín dị đoan mà không ai biết phong thuỷ là kết tinh trí tuệ trong mấy ngàn năm của dân tộc Trung Hoa.
Phương Lãnh cầm trong tay quyển [ Hồng Lâu Mộng ] đặt về giá sách. Đầu sách này được hắn đọc cũng khá sát với đoạn mà hắn đã đọc tới trong tác phẩm được xuất bản trong thế giới hiện thực nhưng bên trong này không có bất kỳ sự phê bình chú giải hay ghi chép gì. Trong tứ đại danh tác trong thế giới hiện thực,ngoại trừ [ Hồng Lâu Mộng ] ra thì tất cả hắn đều đọc qua rồi. Hắn mới chỉ xem qua chút nội dung ban đầu của [ Hồng Lâu Mộng ] mà thôi. Đầu sách này chẳng giúp ích được gì cho chuyện thu thập thông tin cả. Đồng thời, hắn cũng không tìm thấy được nhật ký, album ảnh nói về quá khứ.
Hắn còn nghĩ tới « cha hắn » thường xuyên thư từ qua lại với hắn nên trong thư có lẽ sẽ có 1 thông tin có giá trị. Nhưng những bức thư đó hiện chắc đang để trong « Quỷ ngục quán ». Mà « Quỷ ngục quán » thì đang bị niêm phong, Vũ Sóc lại phản đối đi vào trong đó, nên Phương Lãnh cũng chẳng biết làm sao.
Hắn ngồi ở trước bàn sau đó dựa lưng vào tường, quan sát bốn phía, đồng thời châm một điếu thuốc. Sau đó hắn đút hai tay vào trong túi.Búp bê nguyền rủa và vật bị nguyền rủa còn lại đang đặt trong vòng tay xương người. Đương nhiên nếu không gặp phải cục diện chắc chắn phải chết thì thông thường hắn sẽ không lấy ra vật bị nguyền rủa kia.
Phương Lãnh nghiện thuốc lá khá nặng. Một ngày hắn phải đốt ít nhất từ 10 đến 15 điếu. Tuy rằng Vũ Sóc đã vài lần nhắc hắn nên cai thuốc thì hay hơn, nhưng nói thì dễ còn làm thì lại khó ! Huống chi này hắn còn phải thức trọn đêm nay. Nếu không hút thuốc lá, hắn sẽ chẳng biết phải làm gì để trả qua 1 đêm dài đằng đẵng thế này.
Hắn lúc này mở cửa phòng đọc sách. Cửa sổ phòng đọc sách đối diện với cửa sổ phòng ngủ. Lúc này, Phương Lãnh đang chờ đợi......
Trước mắt, đám người Lý Duy Tư, Thành Tuyết Tùng vẫn chưa bỏ qua việc tìm kiếm 4 người kia. Mà Phương Lãnh bởi vì không thể trụ nổi nên hắn mới trở về. Dù sao sức khoẻ cũng là tiền vốn cho cách mạng, nếu không có sức khoẻ thì làm sao hắn có thể diễn tiếp bộ phim này chứ?
Nhất định Phương Lãnh phải trụ qua khỏi đêm nay. Chỉ cần hắn đặt mình xuống thôi thì chắc chắn hắn sẽ không thể nào mở mắt được nữa.
Lúc này, hắn nhìn qua cửa sổ.
Trong đầu hắn có bản đồ phân bố của « Ngũ Quỷ quán » cùng với vị trị cụ thể của từng toà nhà. Chỉ cần có la bàn thì sẽ chẳng khó khăn để tìm tới « Quỷ ngục quán ». « Quỷ đầu quán » cách « Quỷ ngục quán » chừng 2,5 cây số. Khoảng cách này nói dài cũng không dài nhưng bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Nếu thật sự trong « Quỷ ngục quán » đang ẩn giấu huyền cơ thì đó là gì đây?
Vong hồn của người cha đã quá cố hay sao?
Hay là......
Hay là 1 vong linh đáng sợ đang chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào?
Nghĩ đến đây, Phương Lãnh lại rít sâu 1 hơi thuốc lá. Bởi vì hắn rít quá mạnh nên hắn bị sặc ho khụ khụ.