Khi bị huyết kiếm đâm xuyên thì vật bị nguyền rủa đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Tưởng!
Trên gương mặt tái nhợt và cứng ngắc của Vương Thế Đồng, đôi mắt của y vẫn trợn trừng.
Nhưng Diệp Tưởng lại nhìn y bằng một ánh mắt hờ hững và lạnh lùng rồi nói:
- Tới nơi ngươi nên tới đi!
Sau đó xiềng xích mọc ra từ tay của Diệp Tưởng quấn quanh thi thể! Đúng lúc đó đầu của cái xác bỗng nhiên cử động! Nó định tấn công Diệp Tưởng!
Diệp Tưởng đem thanh huyết kiếm cắm tới lút cán!
Giây thứ năm trôi qua.
Cái xác kia rốt cuộc ngã vật ra đất rồi không thấy có cử động gì khác nữa! Sau đó Diệp Tưởng dùng kiếm đâm xuyên qua thi thể của Vương Thế Đồng rồi lia xuống! Xác của Vương Thế Đồng bị xẻ làm đôi!
Bộ dạng tay cầm huyết kiếm, xiềng xích quấn quanh cánh tay khiến người ta sợ hãi.
Nhưng cho dù bị huyết kiếm chém thành hai nửa thì cái xác kia vẫn có ngo ngoe giãy dụa! Oán niệm và nguyền rủa vẫn luôn tồn tại. Vương Thế Đồng chết oan khiến lão không thể xuống âm tào địa phủ được.
Diệp Tưởng cầm huyết kiếm đâm xuyên qua đầu của Vương Thế Đồng sau đó giơ lên cao.
Cuối cùng thì chỉ có cái đầu này được kịch bản công nhận là vật bị nguyền rủa có thể được diễn viên mang ra ngoài. Diệp Tưởng đỡ lấy cái đầu này. Vốn Vương Thế Đồng là cha của nhân vật mà hắn đang đóng nên hắn phải trân trọng, không nên xẻ xác của cha mình ra như vậy. Nhưng hiện tại Diệp Tưởng đã bắt đầu bị ma hoá. Điều đó cũng có nghĩa Vương Ninh cũng bị ma hóa. Cho nên việc Diệp Tưởng xử lý thế nào cái đầu của cha hắn cũng sẽ không tạo ra NG.
Hắn ném cái đầu kia cho Tiêu Mộng Kỳ. Tiêu Mộng Kỳ lập tức tiếp lấy sau đó để vào trong vòng tay xương người!
Tiêu Mộng Kỳ lúc này vẫn hoàn toàn chưa thể tin được mọi chuyện lại kết thúc như vậy!
Nhưng, đây là sự thực không cần bàn cãi.
Tất cả đã kết thúc.
‘Thợ săn ác ma’ còn đáng sợ hơn sự tưởng tưởng của Mộng Kì rất nhiều!
Cuối cùng, đồng tử màu bạc của Diệp Tưởng dần dần sẫm lại. Nhưng cho dù là thế thì nội tâm đã bị ma hoá của hắn đã khiến hắn không thể trở lại như trước.
Diệp Tưởng hiện tại đã không còn là Diệp Tưởng của trước kia.
- Anh Vương! Anh có sao không?
Tiêu Mộng Kỳ đi đến sau lưng của Diệp Tưởng rồi hỏi.
Diệp Tưởng chậm rãi quay đầu lại. Đôi đồng tử đã trở lại với màu đen vốn có của hắn khiến Tiêu Mộng Kỳ vẫn cảm thấy trong lòng rét lạnh!
Cùng lúc đó một tiếng thuỷ tinh vỡ đầy trong trẻo vang lên. Triệu Không Ảnh đẩy cửa phòng vệ sinh sau đó đi vào trong khoang phổ thông. Hắn rốt cuộc đã thoát khỏi thế giới trong gương!
Diệp Tưởng nhìn Tiêu Mộng Kỳ sau đó gửi tin cho nàng.
- Hiện tại thực hiện khế ước của cô đi!
Triệu Không Ảnh vốn định xông tới giết Tiêu Mộng Kỳ nhưng trong khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy Diệp Tưởng, không hiểu sao hắn lại dừng bước.
- Anh đến rồi anh cả!
Huyết kiếm trong tay của Diệp Tưởng vẫn đang nhỏ máu tong tong xuống đất.
Mười giây sắp tới rồi.
Nhưng Diệp Tưởng cũng không định thoát khỏi trạng thái « Thợ săn ác ma ».
Triệu Không Ảnh không hiểu vì sao mà hắn lại cảm nhận được khí tức hắc ám nồng nặc trên người của Diệp Tưởng. Nhất là vẻ mặt của Diệp Tưởng còn khiến Không Ảnh cảm giác như hắn đang nhìn An Nguyệt Hình vậy!
- Anh đã giết cha nên tôi sẽ khiến anh phải trả nợ máu!
Diệp Tưởng sẽ dùng thanh kiếm trong tay để tự tay giết chết “Khô lâu vương”!
Lúc này, Trương Hạo Thiên cũng đi ra. Triệu Không Ảnh và Trương Hạo Thiên đưa mắt nhìn Diệp Tưởng. Triệu Không Ảnh nhìn thanh huyết kiếm trong tay của Diệp Tưởng sau đó hắn nở một nụ cười dữ tợn và nói với giọng lạnh lùng:
- Nợ máu trả bằng máu? Đúng là trò cười! Đã thế hôm nay tao sẽ khiến mày phải nằm xuống!
Nhưng ngay khi hắn vừa nói dứt câu thì người của Diệp Tưởng đã áp sát người hắn!
Nguyền rủa chi tâm của hắn điều khiển vũ khí ác ma.
Thanh huyết kiếm kia chỉ trong nháy mắt chém bay đầu của Triệu Không Ảnh sau đó xẻ người hắn ra làm hai! Nhưng Triệu Không Ảnh cũng không để tâm.
Cho dù xương cốt trong người hắn bị Diệp Tưởng chém thành hai nửa, hắn cũng sẽ không chết!
Ngươi không giết được ta, ngươi không giết được ta!
Một bộ xương hoàn chỉnh đột nhiên xuất hiện trước mặt của Diệp Tưởng sau đó tóm lấy thanh huyết kiếm!
- Chết đi người em trai yêu quý của anh!
Hiện tại trong mắt của Diệp Tưởng chỉ còn oán hận và nguyền rủa chi tâm.
Khi phần «Ác ma » được giải phóng, nguyền rủa của Diệp Tưởng cũng được giải phóng. Nguyền rủa chi tâm khiến hắn có thể khống chế được vũ khí ác ma.
Hiện tại, đột nhiên thanh huyết kiếm đó biến thành máu hắt lên bộ xương đó. Sau đó Diệp Tưởng múa tay một cái, thanh huyết kiếm lại xuất hiện trong tay hắn.
Nếu là vũ khí của « Dạ Vương » vậy thì thanh kiếm này từ nay sẽ có tên......
Dạ Huyết!
Thanh kiếm đó chẻ bộ xương đó thành những mảnh vụn! Những khúc xương đó đổ xụp xuống mặt đất. Sau đó Diệp Tưởng nhìn đống xương cốt trước mắt rồi nói:
- Ta nguyền rủa linh hồn bị Dạ Huyết chạm tới......Nguyền rủa của ác ma trên người ngươi sẽ bị ta tước đi!
Sau khi nghe được câu này Triệu Không Ảnh cũng cảm thấy hoảng sợ!
Đừng đùa chứ? Bộ xương bị nguyền rủa cũng có thể bị cướp đi sao?
Điều này sao có thể chứ?
Nếu điều đó xảy ra thì chẳng phải hắn sẽ chết sao?
Nguyền rủa do « Ác ma » ban cho không ngờ lại bị người tên Diệp Tưởng này tước đi!
- Hãy nhớ kỹ danh hiệu của ta. Ta tên - Dạ Vương!
Đây là tin tức do Diệp Tưởng dùng kịch bản gửi cho Triệu Không Ảnh và Trương Hạo Thiên!
- Đừng đùa chứ...... Ngươi không thể làm được điều đó…Không thể nào!
Không thể nào......
Tuyệt đối không thể nào!
Từng khúc xương của Triệu Không Ảnh bắt đầu rục rịch hòng tạo thành một bộ xương mới, nhưng quá trình này vô cùng khó khăn. Cuối cùng những khúc xương đó lại rơi trên mặt đất!
Diệp Tưởng có thể làm được vì hắn đã có thể nắm giữ một bộ phận lực lượng của « Ác ma ». Xương cốt của Triệu Không Ảnh do bị « Ác ma » nguyền rủa nên mới biến thành như vậy, cho nên Diệp Tưởng có thể dùng lực lượng của « Ác ma » để tước đoạt đi nó!
Trương Hạo Thiên thấy cảnh tượng này liền run rẩy nói:
- Cầu, cầu xin anh tha, tha cho tôi!
Nhưng hắn vừa nói dứt câu thì Dạ Huyết đã đâm xuyên qua cổ hắn. Người của Diệp Tưởng trong chớp mắt xuất hiện ngay phía sau hắn. Hình ngôi sao 5 cánh ngược trên mu bàn tay của Diệp Tưởng phát ra ánh sáng màu đỏ như máu đầy ma quái.
Đầu của “Thiết cự nhân” Trương Hạo Thiên rơi từ trên cổ hắn xuống đất, sau đó người hắn đổ vật ra sàn!
Cái tên “Dạ Vương” vĩnh viễn khắc sâu trong lòng hắn!
Máu bám bên ngoài Dạ Huyết bị mũi kiếm nhanh chóng hút hết!
Ngay lúc này Hoắc Thanh Lam nhân cơ hội đó chạy tới trước thi thể của Trương Hạo Thiên rồi tháo ra vòng tay xương người của hắn! Cứ như vậy, tất cả vật bị nguyền rủa của Trương Hạo Thiên đã thuộc quyền sở hữu của hắn! Khi hắn định chôm vòng tay xương người của Triệu Không Ảnh thì hắn nghe được một âm thanh khiến hắn rợn tóc gáy!
- Cứu...... Cứu...... Cứu ta với......Đừng mà......
Những khúc xương nằm rơi vãi trên mặt đất bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ:
- Cầu, cầu xin em A Ninh! Cầu xin em hãy tha cho anh…
Triệu Không Ảnh không ngờ còn chưa chết!
Hiện tại Triệu Không Ảnh rốt cuộc mới ý thức được cái gì gọi là sự khủng bố của cái chết! “Khô lâu vương” rốt cuộc đã hiểu thế nào là khủng bố chân chính!
Dạ Vương...... Danh hiệu này khắc sâu vào trong óc của Triệu Không Ảnh. Chỉ cần có thể giữ được mạng sống, hắn có thể bất chấp tất cả.
Hắn gửi tin tức cho Diệp Tưởng:
- Anh, anh tha cho tôi! Tôi sẽ nói cho anh hết tất cả bí mật của trận doanh Đọa Tinh. Anh muốn biết tin tức gì thì tôi cũng nói! Chỉ cần anh đừng giết tôi....
Hiện tại nguyền rủa của ‘Ác ma’ trên bộ xương của Không Ảnh hoàn toàn chịu sự khống chế của Diệp Tưởng. Khi hắn thực sự nắm giữ được vũ khí của ác ma thì Diệp Tưởng đã có năng lực điều khiển nguyền rủa của « Ác ma ». Hắn thu lại huyết kiếm, hình ngôi sao năm cánh ngược trên tay hắn biến mất. Nhưng chỉ cần một ý niệm là hắn hoàn toàn có thể quyết định sự sống chết của Không Ảnh.
Diệp Tưởng lưu lại mạng của đối phương là để hoàn thành khế ước với Tiêu Mộng Kỳ.
- Ngươi cũng xứng để ta tha thứ sao?
Khi Diệp Tưởng giải phóng mặt « Ác ma » trong hắn thì hắn tuyệt đối không còn chút lòng trắc ẩn nào với đối tượng mà hắn muốn nguyền rủa. Triệu Không Ảnh là đối tượng để hắn mặc tình muốn làm gì thì làm. Chỉ cần trong ý niệm của mình hắn muốn giải trừ nguyền rủa của « Ác ma » trên bộ xương của Không Ảnh thì chỉ bằng việc xác bị chặt làm đôi, xương cốt rơi vãi khắp nơi thì Triệu Không Ảnh tuyệt đối chết không thể chết hơn được!
- Dạ Vương đại nhân!
Triệu Không Ảnh sợ hãi tiếp tục gửi ra tin tức mới:
- Tiểu nhân sẵn lòng trở thành thuộc hạ của ngài! Tiểu nhân có thể trở thành nội gián của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 trong trận doanh Đọa Tinh! Tiểu nhân......
Nhưng Diệp Tưởng không định lấy mạng chó của hắn. Nếu muốn giết thì hắn đã sớm ra tay rồi. Sau đó hắn đưa mắt nhìn Tiêu Mộng Kỳ.
Hiện tại Tiêu Mộng Kỳ không nhịn được cảm giác run sợ khi nhìn Diệp Tưởng!
Cái này.....
Người đàn ông này có thật là Diệp Tưởng không?
Lúc này đôi mắt của Diệp Tưởng đã hoàn toàn bình thường, nhưng khi nhìn vào mắt hắn, Tiêu Mộng Kỳ vẫn có một cảm giác sợ hãi không thể xua tan đi được! Từ lúc quyết định hy sinh tính mạng của mình để báo thù cho Dĩ Xuyên, Tiêu Mộng Kỳ chưa bao giờ sợ hãi bất cứ ai, kể cả An Nguyệt Hình cũng vậy! Mà hiện tại Diệp Tưởng chắc chắn còn kém rất xa An Nguyệt Hình. Nhưng Tiêu Mộng Kỳ lại cảm thấy sợ hắn!
Ai cũng biết, “Khô lâu vương” Triệu Không Ảnh có được nguyền rủa của « Ác ma » nên mới có thể có được thân thể gần như bất tử. Khu Ma sư xuất sắc nhất như «Hầu tước» chắc chắn có thể giết y, nhưng Diệp Tưởng tuyệt đối chưa đạt đến trình độ như vậy! Hơn nữa, hắn còn có thể tước đi nguyền rủa! Nhưng hắn vẫn giữ lại một phần để Triệu Không Ảnh dù trong trạng thái thê thảm như vậy nhưng vẫn còn sống!
Người đàn ông này quá đáng sợ! Tiêu Mộng Kỳ rất hiểu hiện tại cho dù nàng có sử dụng hình xăm hàng đầu thì Diệp Tưởng cũng có thể giết nàng mà không vấp phải chút khó khăn nào! Hắn hoàn toàn có thể điều khiển, thậm chí là tước đi nguyền rủa trên người nàng!
Nhưng Tiêu Mộng Kỳ không nói gì thêm. Nàng đi tới cầm lấy một khúc xương của Triệu Không Ảnh, sau đó đem nguyền rủa của hình xăm hàng đầu ký sinh lên trên khúc xương đó rồi ném cho Diệp Tưởng.
Tiêu Mộng Kỳ có đủ lý do để ra tay với Triệu Không Ảnh nên việc nàng nguyền rủa đối phương cũng không gây ra NG.
Diệp Tưởng đón lấy khúc xương, sau đó chuyển ra một phần nguyền rủa mà hắn đã tước đi vào trong khúc xương rồi ném tới một bên.
Đến lúc này Diệp Tưởng nhận được thông báo bộ phim [ Chuyến bay mang số hiệu 444 ] sớm đóng máy. Sau khi cảnh quay này chấm dứt thì bộ phim cũng kết thúc.
Lúc này, Triệu Không Ảnh phải rất chật vật dựa vào khúc xương đó để biến trở lại bộ dạng thông thường. Hắn biết, Tiêu Mộng Kỳ nhất định đã động tay động chân lên người hắn, nhưng hắn lại chẳng làm được gì!
Từ đầu tới cuối, Hoắc Thanh Lam nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Ánh mắt hắn khi nhìn Diệp Tưởng cũng có thêm vài phần run lên vì lạnh. Hắn biết nếu không phải Diệp Tưởng không có lý do để ra tay với nhân vật mà hắn thủ vai thì hiện tại hắn đã toi đời từ lâu!
Người đàn ông này quá đáng sợ!
Nhưng quyết tâm muốn giết chết Diệp Tưởng của Hoắc Thanh Lam vẫn không hề dao động. Hắn biết rõ trong tương lai, khi mà Diệp Tưởng trưởng thành thì y nhất định sẽ giết chết Lý Mẫn Hà! Chuyện này vốn không cần nghi ngờ!
Hiện tại Diệp Tưởng bỗng đưa mắt nhìn Hoắc Thanh Lam.
Trong sát na, Hoắc Thanh Lam cảm thấy lòng hắn run lên vì sợ!