Hiện giờ, toàn bộ vật nguyền rủa của Tiêu Mộng Kỳ vẫn còn đang trong giai đoạn cooldown(hồi chiêu). Trương Hạo Thiên căn bản không thể nhờ cậy gì rồi. Về phần Hoắc Thanh Lam và hai diễn viên mới …có thể bỏ qua. Người có sức chiến tương đối mạnh như Ôn Vũ Phàm lại đang hôn mê.
Vì thế, rõ ràng gánh nặng đang đè nặng lên vai của Diệp Tưởng và Triệu Không Ảnh.
Kế tiếp, là ai nên ra tay?
Nên biết rằng, hai bên tạm thời bắt tay chỉ vì nguy cơ sinh tử thôi, chứ thực ra ai cũng muốn giết chết đối phương.
Khác biệt to lớn của việc ai ra tay trước, ai ra tay sau không cần nói cũng biết. Điều đó có nghĩa vào lúc sau cùng, người ra tay sau sẽ có dư lực hạ sát đối phương. Mà Vương Kiếm có một lợi thế rất lớn: đó là việc hắn là nhân vật phản diện nên hắn hoàn toàn có thể quay lại cắn trộm Diệp Tưởng vào lúc quan trọng. Nhưng Vương Ninh thì khác. Vương Ninh nhất định phải lo lắng đến chuyện pháp luật và nghĩ tới mối quan hệ máu mủ khiến Diệp Tưởng bị bó chân bó tay. Dù sao trong phim ảnh, nhân vật chính không có khả năng tuỳ tiện giết người ngoại trừ tình huống phòng vệ chính đáng. Trừ phi họ đang đóng trong phim võ hiệp cổ trang, có thể dứt khoát có ân báo ân, có thù báo thù, dù có giết người cũng chẳng có ma nào quan tâm.
Dựa theo ước đinh ban đầu thì người ra tay sử dụng vật bị nguyền rủa phải là người có số lần sử dụng thưa nhất. Cho nên nếu nói một cách nghiêm khắc thì người ra tay chắc chắn phải là hai diễn viên mới mới đúng. Sau một hồi suy nghĩ thì Diệp Tưởng quyết định để cho hai diễn viên mới ra tay trước. Lúc này không phải là lúc để tính chuyện đấu đá với Triệu Không Ảnh. Cái chết của y cũng chẳng mang lợi cho Diệp Tưởng lợi lộc gì. Lúc này bước chân của “Ác ma” đang áp sát khiến Diệp Tưởng ý thức được rằng thân phận của hắn đã hoàn toàn bị lộ. Chuyện giết người diệt khẩu đã chẳng còn nghĩa lý gì.
Phó Tử Bân và Ngô Hạo Vũ là hai diễn viên mới yếu đến đáng thương. Lúc này bọn họ cũng ý thức được việc đã tới lúc mà họ phải ra sức rồi. Nói thật thì hai diễn viên mới như họ dù hùn vốn với nhau cũng phải miễn cưỡng mới thuê được mảnh gương quỷ. Vốn là dù hai người dù có hùn hết số vé chuộc cái chết mà mình đang có cũng không thể thuê được mảnh gương quỷ, nhưng Lý Tư Duy hiểu rằng Diệp Tưởng trước mắt đã là chủ nhân của hắn. Cho nên nếu Diệp Tưởng xảy ra chuyện thì hắn cũng chẳng thể sống yên nên Duy Tư mới hạ tiền thuê xuống. Tình huống của Lý Tư Duy nói dễ nghe một chút thì có thể gọi là thức thời, gió chiều nào che chiều ấy còn nói khó nghe một chút thì là tham phú phụ bần, mặt dày mày dạn. Trong lịch sử, thì cách trước áp dụng cho kẻ thắng, còn cách sau áp dụng cho kẻ thua. Chỉ thế thôi!
Phó Tử Bân nhìn nhau Ngô Hạo Vũ. Là ai ra tay đây?
Hai người vốn cũng không có nhiều vé chuộc cái chết. Sau khi bước chân vào rạp chiếu phim, bởi vì vi phạm kịch bản mà họ không ngừng bị trừ vé chuộc cái chết. May mắn là hai người đều đóng vai phụ nên thù lao danh nghĩa đều rất thấp. Nhưng cho dù là vậy thì việc sử dụng vật bị nguyền rủa cũng cần trả vé chuộc cái chết. Chẳng may không thể kiếm lại thì khi trở về rạp chiếu phim mà vẫn còn nợ thì họ sẽ bị “Rạp chiếu phim đại ngục” xoá sổ. Lúc này người nào cũng hy vọng người kia ra tay.
Hai người bắt đầu thông qua kịch bản gửi tin tức cho nhau.
- Hạo Vũ, em đi đi! Em nhất định được mà!
- Vì sao lại là em? Chẳng phải anh có nhiều vé chuộc cái chết hơn em sao?
Hai người đều không hi vọng tiêu hao vé chuộc cái chết của mình. Ai biết họ có thể kiếm được bao nhiêu? Hơn nữa độ khó của phim kinh dị đã phát sinh biến dị nên hai người không hiểu chút nào về độ khó khăn hiện tại như thế nào. Đến bây giờ hai người họ chỉ là hai “con gà” đi theo những diễn viên có nhiều kinh nghiệm mà thôi. Ngoài kỹ năng ôm đùi những diễn viên lâu năm ra thì họ cũng chẳng có bao nhiêu năng lực.
Đúng lúc này Hoắc Thanh Lam đứng dậy rồi đi tới phía trước.
- Luật sư Trương?
Diệp Tưởng lập tức chú ý đến người đàn ông này.
Diệp Tưởng ngay từ đầu đã rất chú ý tới người thanh niên có vẻ ngoài hào hoa phong nhã này. Ánh mắt hắn khác hẳn với ánh mắt ngập tràn tà ác và khát máu của Không Ảnh. Đó là một đôi mắt ẩn giấu mọi thứ, và trên người y cũng toả ra khí tức khiến người lạ không dám tới gần. Nhưng Diệp Tưởng chưa hề nghe nói đến cái tên Hoắc Thanh Lam này. Có lẽ y là một diễn viên mới nổi.
Hoắc Thanh Lam dùng kịch bản gửi tin tức tới cho mọi người.
- Để tôi. Tôi có vật bị nguyền rủa!
Triệu Không Ảnh nhíu mày. Chuyện là thế nào vậy? Sao tên này lại có vật bị nguyền rủa?
Tiếp đó, sắc mặt của Không Ảnh biến hoá dữ dội ! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đó là bức ảnh chụp “Ác ma”?
Triệu Không Ảnh hiểu rất rõ quan hệ giữa Thanh Lam và Lý Mẫn Hà. Tuy rằng lúc ấy vì chịu sự uy hiếp của Triệu Không Ảnh nên y mới bỏ mặc người phụ nữ của mình khi sắp bị người ta cưỡng hiếp để bỏ chạy một mình, nhưng dù sao hai người họ vẫn còn tình xưa nghĩa cũ! Huống chi dù Mẫn Lam hiện tại trao thân cho Mộc Lam, nhưng nàng làm vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Nếu nàng không thể quên được tình cũ, nên mới cho hắn mượn tấm ảnh chụp “Ác ma” để giúp hắn sống sót …thì việc độ khó của bộ phim đột nhiên gia tăng cũng có thể lý giải!
Vừa nghĩ tới chuyện này Không Ảnh không khỏi lùi lại phía sau vài bước! Đó dù sao cũng là tấm ảnh chụp “Ác ma”! Vật bị “Ác ma” nguyền rủa cho dù không phải loại ký sinh thì phần lớn đều rất ma quái và đáng sợ. Những vật bị nguyền rủa thông thường còn xa mới có thể so sánh được với nó! Khu Ma sư xuất sắc nhất có sức đề kháng với “Ác ma” hoặc là vật chủ của “Ác ma” có lẽ sẽ không chịu ảnh hưởng gì, nhưng Triệu Không Ảnh hắn tuyệt đối không đạt tới trình độ đó. Hoắc Thanh Lam có đủ lý do để giết hắn! Thậm chí cũng không loại trừ khả năng Lý Mẫn Hà cố ý cho hắn mượn tấm ảnh chụp “Ác ma” để mượn dao giết người!
Nghĩ tới đây, Triệu Không Ảnh không khỏi toát mồ hôi lạnh !
Nói chơi sao?
Hắn sao có thể chết trong tay của một diễn viên mới chẳng khác chi con kiến hôi này được?
Nhưng trên thực tế, Hoắc Thanh Lam làm gì có bức ảnh chụp “Ác ma” nào? Nhưng hắn suy nghĩ nếu cứ tình thế cứ tiếp tục xấu đi thì khi tới màn cuối cùng, lúc mà kịch bản chỉ xuất hiện tức thời hắn sẽ bị nguy hiểm vô cùng. Không bằng dứt khoát sử dụng vật bị nguyền rủa lúc này đi. Loại đuổi quỷ trong phim kinh dị tương đối khó may ra còn có chút tác dụng, chứ còn trong phim kinh dị khó thì tác dụng của nó chẳng có bao nhiêu cả. Để tới cuối cùng mới sử dụng sẽ rất bất lợi, không bằng tranh thủ phát huy hiệu quả của nó đúng lúc đúng chỗ.
Lúc này, thật ra trong lòng không ít người đều nghĩ :” Hung thủ là hai người Vương Kiếm và Ken. Không phải chỉ cần tống hai người đó ra ngoài là chẳng phải họ sẽ an toàn sao?" Nhưng ở đây không ai là đồ ngốc cả. Trừ Diệp Tưởng ra thì những người khác có thể sống được bao lâu khi Triệu Không Ảnh ra tay? Kết quả vô cùng rõ ràng!
Thời gian từng phút từng giây trông qua trong bầu không khí ngột ngạt. Tất cả mọi người đều yên lặng không biết phải nói gì. Dù sao tin tức trong phim vẫn còn quá ít nên càng ít nói sẽ càng tốt. Nếu NG xảy ra thì họ sẽ toi đời.
Đồng thời, Tiêu Mộng Kỳ cũng thỉnh thoảng chú ý tới thời gian. Nàng rất hy vọng thời gian cooldown sớm quay xong. Nàng cũng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Triệu Không Ảnh. Trong kịch bản, chính nàng là người giết Vương Kiếm. Nhưng trong hiện thực nàng có thể làm được chuyện này không? Nếu không thể thành công trong việc để hắn mang nguyền rủa hàng đầu trở về “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 10 thì kế hoạch mà nàng bỏ công bỏ sức suy nghĩ trong thời gian rất dài có ích lợi gì chăng? Nàng tính toán nhiều như vậy để làm gì?
Báo thù đã sớm thiêu cháy hết lý trí của nàng. Mục đích duy nhất để nàng tồn tại chỉ có báo thù mà thôi. Nhưng nói cho cùng thì nàng càng hận bản thân vô dụng, không thể cứu được Dĩ Xuyên. Nàng hận việc mình phải trở mắt nhìn Dĩ Xuyên chết đi!
- Sau khi rời khỏi “Rạp chiếu phim địa ngục”, em nhất định phải tới tìm anh đấy! Hãy nhớ địa chỉ nhà anh là …
- Anh chỉ là một bác sĩ nghèo mở một phòng khám nho nhỏ mà thôi. Sau này nếu em đi theo anh có thể em sẽ phải chịu khổ đấy…
Trong những năm tháng tối tăm ấy, nàng và Dĩ Xuyên đã nắm tay nhau vượt qua tất cả… Lần đầu tiên Mộng Kì cảm giác được hoá ra nàng cũng có giấc mơ. Nhưng khi thời khắc đó tới, tất cả những mơ mộng của nàng đều tan vỡ khi bộ phim kinh dị đó kết thúc.
Nàng là người có tính cách vô cùng cực đoan, cho nên kể từ thời khắc đó, nàng còn trở nên cực đoan hơn. Tiêu Mộng Kỳ yêu Dĩ Xuyên tha thiết cho nên nàng không thể tiếp nhận cái chết của y. Do đó báo thù trở thành lẽ sống của nàng. Chỉ khi ngọn lửa báo thù thiêu đốt tâm can của nàng thì nàng mới cảm thấy như mình đang sống. Vì báo thù mà sống, vì báo thù mà chết, đây có lẽ là cách miêu tả chuẩn xác nhất về kiếp sống của nàng.
Chỉ là bây giờ tất cả những gì mà nàng đang làm có ý nghĩa sao? Hiện tại, nàng làm hết thảy căn bản không có ý nghĩa sao? Nàng có cách để báo thù sao?
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi mà đầu óc của nàng bắt đầu trở nên mông lung thì nàng nghe được âm thanh của Diệp Tưởng.
- Đến rồi!
Diệp Tưởng nhanh chóng đi tới phía đầu của khoang phổ thông sau đó vén rèm, rồi hắn mở ra đôi mắt của ác ma! Ngay sau đó, hắn thấy trước đó tầm hơn 20 mét có một cái bóng mờ mờ màu đen đang chậm rãi đi tới. Cách di chuyển của nó chẳng khác gì zombie cả!
Nắm chặt tay phải, Diệp Tưởng đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này hắn nhất định phải bắt được quỷ hồn này!
Đúng lúc này, Hoắc Thanh Lam không chút do dự lấy ra vật bị nguyền rủa loại đuổi quỷ! Nhưng Diệp Tưởng thậm chí cũng không có thời gian để quay đầu nhìn lại.
Những người khác nhìn không thấy nhưng Diệp Tưởng lại thấy rất rõ ràng. Tốc độ di động của bóng đen kia rõ ràng bị ảnh hưởng. Sau một hồi nó khựng lại một chỗ, sau đó bắt đầu lui lại phía sau.
Diệp Tưởng buông mành, rồi quay đầu nhìn lại và nói:
- Tạm thời rút đi rồi!
Hoắc Thanh Lam cất đi vật bị nguyền rủa của mình. Triệu Không Ảnh thì không dấu được sự ngạc nhiên: Sao lại thế nhỉ? Vì sao hắn lại có vật bị nguyền rủa của Grandier? Chuyện rốt cuộc là sao?
Tiếp đó, Diệp Tưởng nói:
- Mọi người cứ ở đây nhé. Em đi một lát rồi quay lại ngay!
Câu nói của Diệp Tưởng khiến tất cả mọi người đều sững người!
Tiêu Mộng Kỳ nhíu mày hỏi:
- Anh định làm gì vậy anh Vương?
- Có một số việc anh bắt buộc phải đi làm. Anh không thể để cha anh sau khi chết hoá thành lệ quỷ để hại người.
Tiếp đó, Diệp Tưởng rời khỏi khoang phổ thông.
Suy nghĩ của Diệp Tưởng rất đơn giản: thay vì bị động chờ đợi, không bằng chủ động ra tay. Hắn hiện tại có thực lực để làm vậy. Hơn nữa một khi chủ động ra tay, vé chuộc cái chết của hắn cũng có thể tăng thêm.
Đương nhiên, hắn cũng từng cân nhắc tới chuyện khi thực lực của hắn suy yếu thì có thể Triệu Không Ảnh sẽ ngồi rung đùi hưởng lợi. Thế nhưng trong tay Tiêu Mộng Kỳ có đồng hồ bỏ túi, hơn nữa còn có hình xăm hàng đầu nữa nên nếu y thực sự dám ra tay thì Diệp Tưởng có vô số cách để “bật” lại. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Diệp Tưởng mới đưa ra quyết định này.
Trong phim kinh dị khó, từng bước đi là từng bước kinh hồn. Diệp Tưởng phỏng chừng hơn 50% hai diễn viên mới kia không chắc đã giữ được mạng sống. Những người khác cũng rất khó nói. Còn phía bên kia thì nam diễn viên tên Hoắc Thanh Lam kia cũng là đối tượng rất dễ gặp nguy hiểm. Nhưng vật bị nguyền rủa của anh ta có vẻ cũng không phải bình thường. Dù độ khó của bộ phim đã biến dị nhưng không ngờ nó vẫn phát huy hiệu quả rõ ràng như vậy.
Lúc này, Diệp Tưởng lần thứ hai mở ra đôi mắt ác ma, hơn nữa, lần này hắn còn mở ra một cách toàn diện lưới cảm giác.
Lưới cảm giác của “Thợ săn ác ma” còn vượt xa lưới cảm giác của cao cấp linh môi sư.
Sau đó Diệp Tưởng phát hiện toàn bộ máy bay bị bao trùm bởi một loại án niệm tà ác và tàn độc. Nó không ngừng len lỏi và lan tràn khắp nơi.
Trước khi giết sạch mọi người, ác linh tuyệt đối sẽ không trở về “Âm phủ”.
Nếu đã như vậy… thì để hắn, lấy thân phận của người con giúp cha mình được yên giấc nghìn thu.